Mê Thất Tùng Lâm
Chương 26
Khi tỉnh lại, Ôn Phong rốt cuộc cũng có được chút khí lực, anh đẩy cánh tay của Duy Tạp Tư sang một bên, khởi động thân thể nặng nề mỏi mệt, chậm rãi ngồi dậy.
Cảm giác cũng dần quay lại với cơ thể, đầu tiên anh cảm thấy rất khát, cổ họng bỏng rát, anh khó chịu nhấp môi một chút, cẩn thận nhấc chân, bò qua người Duy Tạp Tư ra bên ngoài.
Cánh tay phải của anh bị thương, chỉ có thể buông thõng xuống, sợi tóc mềm mại của anh khẽ phất qua bờ ngực của Duy Tạp Tư. Khi trèo qua được người hắn, anh nhẹ thở một hơi.
Đứng dậy, anh phải bám lấy vách tường đá mới có thể đi lại được, vì dùng sức quá mà mồ hôi của anh không ngừng chảy ra. Yết hầu anh khẽ trượt một chút, cơ thể lúc này cực kì khát cầu nguồn nước, anh khó chịu vô cùng.
Chiếc siêu nước của anh đã trống rỗng, bình thường nước anh cần đều lấy thông qua những hoa quả mà Duy Tạp Tư mang về. Ôn Phong đứng tựa vào cửa đá, trong lòng buồn phiền. Lúc này Duy Tạp Tư đang mất đi khả năng làm việc, anh lo lắng không biết có thể kiếm được nước sạch ở đâu.
Từ trước đến nay anh vẫn đều rất ý lại vào Duy Tạp Tư, nếu không có sự chăm sóc của Duy Tạp Tư, anh thậm chí ngay cả chút nước sạch cũng không kiếm được.
Ôn Phong nghiêng người kề sát cửa đá, cố khống chế bản thân, gồng mình dùng sức muốn đẩy cửa đá nặng nề này ra.
Anh nghĩ thầm, có lẽ bên cạnh bếp còn ít nước sạch…
Thanh âm đá ma sát sàn sạt vang lên, cửa đá bị Ôn Phong đẩy sang bên cạnh một chút, ánh sáng và không khí mới mẻ tràn vào. Anh đưa chóp mũi ra sát khe hở, mệt mỏi thở hổn hển, cảnh vật trước mắt tối sầm tối sầm lại.
Bỗng có tiếng bước chân trầm ổn truyền đến từ bên ngoài nhà đá, sau đó, cửa đá bị người từ bên ngoài mạnh mẽ kéo mở.
Ôn Phong nghiêng lảo đảo, chống một tay lên tường đá mới ổn định được cơ thể của mình.
Một dị thú màu xám tro xuất hiện trước cửa nhà đá, thân hình cao lớn che đi ánh sáng mặt trời từ bên ngoài, khuôn mặt của y ngược sáng, nhìn không rõ ràng lắm, nhưng lại mang đến cảm giác áp bức rất lớn.
Ôn Phong theo bản năng lùi về phía sau hai bước.
Tay dị thú cầm một cái bao lớn màu xanh đậm, có lẽ là lá cây bọc bên ngoài, đột nhiên hắn cúi người, đem cái bao trong tay thả xuống mặt đất.
Chiếc lá lớn xanh biếc kia mở ra, để lộ hoa quả mới mẻ còn đẫm sương sớm ở bên trong.
Ôn Phong giật mình ngơ ngác nhìn chỗ hoa quả kia, sau đấy cảm giác thèm khát nổi lên, anh nhìn chằm chằm vào chỗ hoa quả mọng nước hấp dẫn kia.
Dùng chút lý trí còn sót lại, anh quay đầu nhìn về phía Duy Tạp Tư.
Với những gì anh biết, thì dị thú làm việc gì cũng đều có mục đích nhất định, một dị thú nhất định sẽ không vô duyên vô cớ mà chuẩn bị thức ăn cho một sinh vật khác.
Cố áp chế sự thèm khát của mình, Ôn Phong nhìn về phía dị thú duy nhất mà anh tín nhiệm, cầu xin mà mở miệng gọi.
“Duy Tạp Tư.”
Anh vừa mới dứt lời, Duy Tạp Tư đã mở mắt, hắn dường như đã sớm thức đậy, đôi mắt thanh minh nhìn về phía Ôn Phong, ngực hắn hơi chấn động một chút, phát ra tiếng nói khàn khàn.
Đáy mắt hắn khi chiếu vào Ôn Phong rất nhu hòa, Duy Tạp Tư nâng tay chỉ vào thùng nước ở góc nhà đá.
Đôi mắt sắc bén của dị thú màu xám tro khẽ nhếch lên, y cũng không nói thêm cái gì, thoải mái bước vào trong nhà đá, khiêng chiếc thùng gỗ kia lên, nhẹ nhàng khom lưng đi ra bên ngoài.
Đây là giao dịch mà hôm qua Duy Tạp Tư bàn bạc cùng với tộc nhân.
Duy Tạp Tư sẽ cống hiến người chim hắn bắt được cho bộ lạc, ngược lại, dị thú nào thông qua giao đấu chiếm được người chim này, phải đến chăm sóc hắn cùng Ôn Phong, cho đến khi Duy Tạp Tư khôi phục năng lực hành động.
Dị thú màu xám kia rời đi làm cho cửa nhà đá rộng mở, ánh sáng bắn vào chói lòa, đôi mắt đen của Ôn Phong cùng đôi mắt vàng chói lọi của Duy Tạp Tư giao nhau trong không khí.
“Những thứ này là cho chúng ta sao?” Ôn Phong khó chịu nuốt một ngụm, xác nhận lại một lần nữa.
Duy Tạp Tư chống hai tay xuống mặt giường đá, đầu thú lông xù khẽ gật gật, yết hầu hắn trượt trượt, do dự một lúc, hắn mới tạo thành một tiếng đáp lại.
“…en….”
Giọng nói trầm thấp rung động, còn rất từ tính.
Ôn Phong đang ngồi xổm xuống nhặt hoa quả, nghe thấy thanh âm vụt nhẩng đầu lên.
“Ngươi đang nói chuyện với ta sao?”
Khuôn mặt trắng nõn của anh còn dính máu khô đỏ sậm, đôi mắt màu đen xinh đẹp sáng ngời, Ôn Phong cảm thấy mọi sự khó chịu trên thân thể đều bay mất, tâm tình rất tốt.
Mắt thú nhanh chóng hạ xuống, tránh khỏi ánh mắt của Ôn Phong, Duy Tạp Tư coi như không nghe thấy câu hỏi hưng phấn của anh, khuôn mặt cứng rắn không có chút thay đổi, hắn lại nằm xuống thảm lông.
Nhưng chiếc tai nhỏ của hắn giấu trong lớp lông xù lại khẽ nổi lên màu hồng khả nghi.
Không nhận được sự đáp lại lần nữa của Duy Tạp Tư làm Ôn Phong cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng tâm tình của anh rất nhanh đã vui vẻ trở lại, vì chỗ hoa quả mọng nước trong tay.
Anh há mồm cắn một miếng thật to, răng nanh đâm vào thịt quả mềm mại, nước quả chảy ra, tràn ngập khoang miệng, khóe mắt Ôn Phong cong cong, sung sướng phình hai má, khóe miệng anh còn có chút nước hồng nhạt chảy xuống.
Sống ở nơi này lâu như vậy, thứ mà Ôn Phong có nhiều nhất chính là sự kiên nhẫn và thời gian. Sự đáp lại của Duy Tạp Tư lúc nãy, tuy anh vẫn chưa thể nghe hiểu, nhưng mà với anh đã tính là một sự tiến bộ vượt bậc.
Ăn thêm vài quả nữa, Ôn Phong mới cảm thấy tương đối thoả mãn.
Sau khi ăn uống no đủ, thân thể anh đã khôi phục hơn rất nhiều, anh liền ôm đống hoa quả còn lại vào trong lòng, đứng dậy quay về giường đá.
Ngồi xuống thảm lông dày, anh lấy một thứ quả có vỏ ngoài hơi cứng rắn, thoải mái đưa đến bên bờ môi khô khốc của Duy Tạp Tư.
“Ngươi có muốn ăn thử một quả không?”
Mắt thú nâng lên, nhìn lướt qua Ôn Phong một cái, sau đó hắn vô cùng không nể mặt Ôn Phong, quay ngoắt đi từ chối.
Ôn Phong cũng không từ bỏ ý định, cố tình dí quả kia vào miệng hắn.
“Ngươi không ăn cũng phải giúp ta cắn mở phần vỏ a, ta không cắn được.”
Ôn Phong ỷ vào việc Duy Tạp Tư bị liệt nửa người dưới, cố tình đem quả kia ấn vào môi của hắn. Hai bờ môi cứng rắn bị ép đến thay đổi hình dạng, xiêu xiêu vẹo vẹo, kết hợp với khuôn mặt nghiêm nghị của hắn nhìn rất buồn cười.
Khóe miệng của Ôn Phong cong lên, anh bật cười ha hả, giống như tìm được một thứ lạc thú mới, ngón tay anh linh động di quả kia từ bên trái môi đến bên phải môi, rồi lại đi ngược lại.
Ôn Phong cúi người, nằm bẹp trên ngực của Duy Tạp Tư, chơi vui vẻ vô cùng.
Hai cánh tay tráng kiện của Duy Tạp Tư đặt ngay ngắn trên thảm lông, không hề có ý định đẩy sinh vật mềm mại kia ra, đôi mắt hắn tràn đầy nhu hòa.
Đột nhiên nhà đá trở nên tối tăm, Ôn Phong kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Dị thú màu xám tro đã quay lại, vác theo chiếc thùng gỗ đã đổ đầy nước, còn kèm theo một con mồi mới mẻ còn đang chảy máu.
Con mồi đầy máu kia bị dị thú quăng mạnh, rơi xuống phiến đá ngay bên cạnh giường, máu đỏ đen làm bẩn cả thành giường đá.
Nhìn máu văng ra khắp nơi, Ôn Phong cảm thấy mất hứng nhíu nhíu mày.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng trong tiềm thức anh đã coi nơi này là nhà của mình.
Vì vậy anh âm thầm hạ quyết định, lần sau khi dị thú này lại xuất hiện, anh nhất định phải chạy lên nhận lấy con mồi, để tránh làm bẩn căn phòng này thêm nữa.
Dị thú cũng thô lỗ buông chiếc thùng gỗ xuống, tiếng gỗ va chạm mặt đá ầm một tiếng, nước văng ra khắp nơi.
Dị thú ngắn gọn trao đổi ánh mắt với Duy Tạp Tư một cái, sau đấy quật đuôi nhanh chóng rời khỏi nhà đá, có vẻ như từ đầu đến cuối, hắn đều không để sinh vật nhỏ bé có vẻ mặt bất mãn kia vào mắt.
Ôn Phong lại bị coi khinh, tâm trạng phức tập, nhưng cũng rất bình tĩnh.
Anh dùng tay chống lên bờ ngực ấm áp cứng rắn của Duy Tạp Tư, chầm chậm đứng dậy, bước xuống giường đá. Sau đó anh quay lưng lại phía giường đá, từ từ mà cơ quần áo của mình ra.
Quần áo chảy xuống, để lộ ra cơ thể gợi cảm với những đường cong hấp dẫn, chỉ còn một chiếc quần lót tam giác ôm lấy phần mông vừa cong vừa tròn, vòng eo hơi lắc lư một chút, anh đi về phía thùng gỗ.
Làn da trắng nõn của anh bại lộ trong không khí, có thế nhìn thấy vết máu đỏ sậm dữ tợn uốn lượn, nhưng theo cử động của thân thể, nhưng vụn máu màu đỏ nhẹ nhàng bay xuống, không hiểu sao lại có ý dụ hoặc.
Duy Tạp Tư mở to đôi mắt thú, không ngừng đánh giá Ôn Phong ở trước mắt, không khí lưu chuyển chút hơi thở nguy hiểm.
Yết hầu thô to của hắn trượt lên trượt xuống, hắn lặng yên mà nuốt chỗ nước bột đột nhiên tăng lên trong miệng, ngực hắn phập phồng, không biết từ khi nào lại càng trở nên dồn dập hơn, vảy vụn màu bạc còn loe lóe không ngừng.
Ôn Phong coi như không hề biết đến sự thay đổi khác thường của Duy Tạp Tư, anh thoải mái cởi nốt chiếc quần lót trên người, ném ở mặt đá dưới chân. Anh cúi người bước vào trong thùng gỗ, phần mông giơ cao lên, ở giữa còn có chút đỏ bừng khẽ ẩn khẽ hiện… Nước trong thùng tràn ra, thân thể gợi cảm của Ôn Phong biến mất trước mặt Duy Tạp Tư.
Ôn Phong để cánh tay bị thương ở bên ngoài thùng nước, hơi xoay người một chút, ngửa cổ đặt đầu lên thành thùng, anh thoải mái mà thở dài một hơi, sau đó anh quay mặt sang nhìn Duy Tạp Tư nằm trên giường đá, nở một nụ cười thật tươi, mang tính khiêu khích rất cao.
Ánh mắt Duy Tạp Tư biến thành màu vàng sậm sâu thẳm, yết hầu không ngừng lăn lộn, thậm chí còn phát ra tiếng thở dốc…
Mà Ôn Phong thì thoải mái nằm trong thùng nước mát, tâm tình khoái trá vô cùng…
Cảm giác cũng dần quay lại với cơ thể, đầu tiên anh cảm thấy rất khát, cổ họng bỏng rát, anh khó chịu nhấp môi một chút, cẩn thận nhấc chân, bò qua người Duy Tạp Tư ra bên ngoài.
Cánh tay phải của anh bị thương, chỉ có thể buông thõng xuống, sợi tóc mềm mại của anh khẽ phất qua bờ ngực của Duy Tạp Tư. Khi trèo qua được người hắn, anh nhẹ thở một hơi.
Đứng dậy, anh phải bám lấy vách tường đá mới có thể đi lại được, vì dùng sức quá mà mồ hôi của anh không ngừng chảy ra. Yết hầu anh khẽ trượt một chút, cơ thể lúc này cực kì khát cầu nguồn nước, anh khó chịu vô cùng.
Chiếc siêu nước của anh đã trống rỗng, bình thường nước anh cần đều lấy thông qua những hoa quả mà Duy Tạp Tư mang về. Ôn Phong đứng tựa vào cửa đá, trong lòng buồn phiền. Lúc này Duy Tạp Tư đang mất đi khả năng làm việc, anh lo lắng không biết có thể kiếm được nước sạch ở đâu.
Từ trước đến nay anh vẫn đều rất ý lại vào Duy Tạp Tư, nếu không có sự chăm sóc của Duy Tạp Tư, anh thậm chí ngay cả chút nước sạch cũng không kiếm được.
Ôn Phong nghiêng người kề sát cửa đá, cố khống chế bản thân, gồng mình dùng sức muốn đẩy cửa đá nặng nề này ra.
Anh nghĩ thầm, có lẽ bên cạnh bếp còn ít nước sạch…
Thanh âm đá ma sát sàn sạt vang lên, cửa đá bị Ôn Phong đẩy sang bên cạnh một chút, ánh sáng và không khí mới mẻ tràn vào. Anh đưa chóp mũi ra sát khe hở, mệt mỏi thở hổn hển, cảnh vật trước mắt tối sầm tối sầm lại.
Bỗng có tiếng bước chân trầm ổn truyền đến từ bên ngoài nhà đá, sau đó, cửa đá bị người từ bên ngoài mạnh mẽ kéo mở.
Ôn Phong nghiêng lảo đảo, chống một tay lên tường đá mới ổn định được cơ thể của mình.
Một dị thú màu xám tro xuất hiện trước cửa nhà đá, thân hình cao lớn che đi ánh sáng mặt trời từ bên ngoài, khuôn mặt của y ngược sáng, nhìn không rõ ràng lắm, nhưng lại mang đến cảm giác áp bức rất lớn.
Ôn Phong theo bản năng lùi về phía sau hai bước.
Tay dị thú cầm một cái bao lớn màu xanh đậm, có lẽ là lá cây bọc bên ngoài, đột nhiên hắn cúi người, đem cái bao trong tay thả xuống mặt đất.
Chiếc lá lớn xanh biếc kia mở ra, để lộ hoa quả mới mẻ còn đẫm sương sớm ở bên trong.
Ôn Phong giật mình ngơ ngác nhìn chỗ hoa quả kia, sau đấy cảm giác thèm khát nổi lên, anh nhìn chằm chằm vào chỗ hoa quả mọng nước hấp dẫn kia.
Dùng chút lý trí còn sót lại, anh quay đầu nhìn về phía Duy Tạp Tư.
Với những gì anh biết, thì dị thú làm việc gì cũng đều có mục đích nhất định, một dị thú nhất định sẽ không vô duyên vô cớ mà chuẩn bị thức ăn cho một sinh vật khác.
Cố áp chế sự thèm khát của mình, Ôn Phong nhìn về phía dị thú duy nhất mà anh tín nhiệm, cầu xin mà mở miệng gọi.
“Duy Tạp Tư.”
Anh vừa mới dứt lời, Duy Tạp Tư đã mở mắt, hắn dường như đã sớm thức đậy, đôi mắt thanh minh nhìn về phía Ôn Phong, ngực hắn hơi chấn động một chút, phát ra tiếng nói khàn khàn.
Đáy mắt hắn khi chiếu vào Ôn Phong rất nhu hòa, Duy Tạp Tư nâng tay chỉ vào thùng nước ở góc nhà đá.
Đôi mắt sắc bén của dị thú màu xám tro khẽ nhếch lên, y cũng không nói thêm cái gì, thoải mái bước vào trong nhà đá, khiêng chiếc thùng gỗ kia lên, nhẹ nhàng khom lưng đi ra bên ngoài.
Đây là giao dịch mà hôm qua Duy Tạp Tư bàn bạc cùng với tộc nhân.
Duy Tạp Tư sẽ cống hiến người chim hắn bắt được cho bộ lạc, ngược lại, dị thú nào thông qua giao đấu chiếm được người chim này, phải đến chăm sóc hắn cùng Ôn Phong, cho đến khi Duy Tạp Tư khôi phục năng lực hành động.
Dị thú màu xám kia rời đi làm cho cửa nhà đá rộng mở, ánh sáng bắn vào chói lòa, đôi mắt đen của Ôn Phong cùng đôi mắt vàng chói lọi của Duy Tạp Tư giao nhau trong không khí.
“Những thứ này là cho chúng ta sao?” Ôn Phong khó chịu nuốt một ngụm, xác nhận lại một lần nữa.
Duy Tạp Tư chống hai tay xuống mặt giường đá, đầu thú lông xù khẽ gật gật, yết hầu hắn trượt trượt, do dự một lúc, hắn mới tạo thành một tiếng đáp lại.
“…en….”
Giọng nói trầm thấp rung động, còn rất từ tính.
Ôn Phong đang ngồi xổm xuống nhặt hoa quả, nghe thấy thanh âm vụt nhẩng đầu lên.
“Ngươi đang nói chuyện với ta sao?”
Khuôn mặt trắng nõn của anh còn dính máu khô đỏ sậm, đôi mắt màu đen xinh đẹp sáng ngời, Ôn Phong cảm thấy mọi sự khó chịu trên thân thể đều bay mất, tâm tình rất tốt.
Mắt thú nhanh chóng hạ xuống, tránh khỏi ánh mắt của Ôn Phong, Duy Tạp Tư coi như không nghe thấy câu hỏi hưng phấn của anh, khuôn mặt cứng rắn không có chút thay đổi, hắn lại nằm xuống thảm lông.
Nhưng chiếc tai nhỏ của hắn giấu trong lớp lông xù lại khẽ nổi lên màu hồng khả nghi.
Không nhận được sự đáp lại lần nữa của Duy Tạp Tư làm Ôn Phong cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng tâm tình của anh rất nhanh đã vui vẻ trở lại, vì chỗ hoa quả mọng nước trong tay.
Anh há mồm cắn một miếng thật to, răng nanh đâm vào thịt quả mềm mại, nước quả chảy ra, tràn ngập khoang miệng, khóe mắt Ôn Phong cong cong, sung sướng phình hai má, khóe miệng anh còn có chút nước hồng nhạt chảy xuống.
Sống ở nơi này lâu như vậy, thứ mà Ôn Phong có nhiều nhất chính là sự kiên nhẫn và thời gian. Sự đáp lại của Duy Tạp Tư lúc nãy, tuy anh vẫn chưa thể nghe hiểu, nhưng mà với anh đã tính là một sự tiến bộ vượt bậc.
Ăn thêm vài quả nữa, Ôn Phong mới cảm thấy tương đối thoả mãn.
Sau khi ăn uống no đủ, thân thể anh đã khôi phục hơn rất nhiều, anh liền ôm đống hoa quả còn lại vào trong lòng, đứng dậy quay về giường đá.
Ngồi xuống thảm lông dày, anh lấy một thứ quả có vỏ ngoài hơi cứng rắn, thoải mái đưa đến bên bờ môi khô khốc của Duy Tạp Tư.
“Ngươi có muốn ăn thử một quả không?”
Mắt thú nâng lên, nhìn lướt qua Ôn Phong một cái, sau đó hắn vô cùng không nể mặt Ôn Phong, quay ngoắt đi từ chối.
Ôn Phong cũng không từ bỏ ý định, cố tình dí quả kia vào miệng hắn.
“Ngươi không ăn cũng phải giúp ta cắn mở phần vỏ a, ta không cắn được.”
Ôn Phong ỷ vào việc Duy Tạp Tư bị liệt nửa người dưới, cố tình đem quả kia ấn vào môi của hắn. Hai bờ môi cứng rắn bị ép đến thay đổi hình dạng, xiêu xiêu vẹo vẹo, kết hợp với khuôn mặt nghiêm nghị của hắn nhìn rất buồn cười.
Khóe miệng của Ôn Phong cong lên, anh bật cười ha hả, giống như tìm được một thứ lạc thú mới, ngón tay anh linh động di quả kia từ bên trái môi đến bên phải môi, rồi lại đi ngược lại.
Ôn Phong cúi người, nằm bẹp trên ngực của Duy Tạp Tư, chơi vui vẻ vô cùng.
Hai cánh tay tráng kiện của Duy Tạp Tư đặt ngay ngắn trên thảm lông, không hề có ý định đẩy sinh vật mềm mại kia ra, đôi mắt hắn tràn đầy nhu hòa.
Đột nhiên nhà đá trở nên tối tăm, Ôn Phong kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Dị thú màu xám tro đã quay lại, vác theo chiếc thùng gỗ đã đổ đầy nước, còn kèm theo một con mồi mới mẻ còn đang chảy máu.
Con mồi đầy máu kia bị dị thú quăng mạnh, rơi xuống phiến đá ngay bên cạnh giường, máu đỏ đen làm bẩn cả thành giường đá.
Nhìn máu văng ra khắp nơi, Ôn Phong cảm thấy mất hứng nhíu nhíu mày.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng trong tiềm thức anh đã coi nơi này là nhà của mình.
Vì vậy anh âm thầm hạ quyết định, lần sau khi dị thú này lại xuất hiện, anh nhất định phải chạy lên nhận lấy con mồi, để tránh làm bẩn căn phòng này thêm nữa.
Dị thú cũng thô lỗ buông chiếc thùng gỗ xuống, tiếng gỗ va chạm mặt đá ầm một tiếng, nước văng ra khắp nơi.
Dị thú ngắn gọn trao đổi ánh mắt với Duy Tạp Tư một cái, sau đấy quật đuôi nhanh chóng rời khỏi nhà đá, có vẻ như từ đầu đến cuối, hắn đều không để sinh vật nhỏ bé có vẻ mặt bất mãn kia vào mắt.
Ôn Phong lại bị coi khinh, tâm trạng phức tập, nhưng cũng rất bình tĩnh.
Anh dùng tay chống lên bờ ngực ấm áp cứng rắn của Duy Tạp Tư, chầm chậm đứng dậy, bước xuống giường đá. Sau đó anh quay lưng lại phía giường đá, từ từ mà cơ quần áo của mình ra.
Quần áo chảy xuống, để lộ ra cơ thể gợi cảm với những đường cong hấp dẫn, chỉ còn một chiếc quần lót tam giác ôm lấy phần mông vừa cong vừa tròn, vòng eo hơi lắc lư một chút, anh đi về phía thùng gỗ.
Làn da trắng nõn của anh bại lộ trong không khí, có thế nhìn thấy vết máu đỏ sậm dữ tợn uốn lượn, nhưng theo cử động của thân thể, nhưng vụn máu màu đỏ nhẹ nhàng bay xuống, không hiểu sao lại có ý dụ hoặc.
Duy Tạp Tư mở to đôi mắt thú, không ngừng đánh giá Ôn Phong ở trước mắt, không khí lưu chuyển chút hơi thở nguy hiểm.
Yết hầu thô to của hắn trượt lên trượt xuống, hắn lặng yên mà nuốt chỗ nước bột đột nhiên tăng lên trong miệng, ngực hắn phập phồng, không biết từ khi nào lại càng trở nên dồn dập hơn, vảy vụn màu bạc còn loe lóe không ngừng.
Ôn Phong coi như không hề biết đến sự thay đổi khác thường của Duy Tạp Tư, anh thoải mái cởi nốt chiếc quần lót trên người, ném ở mặt đá dưới chân. Anh cúi người bước vào trong thùng gỗ, phần mông giơ cao lên, ở giữa còn có chút đỏ bừng khẽ ẩn khẽ hiện… Nước trong thùng tràn ra, thân thể gợi cảm của Ôn Phong biến mất trước mặt Duy Tạp Tư.
Ôn Phong để cánh tay bị thương ở bên ngoài thùng nước, hơi xoay người một chút, ngửa cổ đặt đầu lên thành thùng, anh thoải mái mà thở dài một hơi, sau đó anh quay mặt sang nhìn Duy Tạp Tư nằm trên giường đá, nở một nụ cười thật tươi, mang tính khiêu khích rất cao.
Ánh mắt Duy Tạp Tư biến thành màu vàng sậm sâu thẳm, yết hầu không ngừng lăn lộn, thậm chí còn phát ra tiếng thở dốc…
Mà Ôn Phong thì thoải mái nằm trong thùng nước mát, tâm tình khoái trá vô cùng…
Tác giả :
Quất Tử