Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ
Chương 59-1: Thật là một người quái dị 1
"cô cũng không phải muốn giết tôi." Nhàn nhạt ném ra một câu.
Lâm Âm Nhi kinh ngạc, cho tới bây giờ cô chưa từng giết người! Mộ Tiêu Tiêu thật đúng là quái dị. Được rồi, một chiêu không được còn có chiêu tiếp, vì anh Liệt cô sẽ không xem thường từ bỏ!
Sáng ngày thứ hai, Mộ Tiêu Tiêu giống như chẳng có chuyện gì phát sinh qua, như thường lệ đánh răng rửa mặt ăn cơm.
"Anh Liệt, theo em đi dạo phố. Em là lần đầu tiên tới bên này." từ buổi sáng Lâm Âm Nhi bắt đầu quấn lấy Hiên Viên Liệt.
"Âm Nhi, anh còn phải đi xử lý sự tình Đế Quốc Hắc Dạ. Anh để nữ giúp việc cùng em đi dạo phố."
"A... Tốt." Lâm Âm Nhi không nguyện ý cúi đầu.
Hiên Viên Liệt quay đầu nhìn về phía người làm nữ: "Cô còn chưa xong sao? Lập tức chuẩn bị đi rồi." từ cô trong miệng anh, đương nhiên là chỉ Mộ Tiêu Tiêu rồi.
Lâm Âm Nhi nghe thế lại không hiểu: "Hả? Mộ Tiêu Tiêu cũng phải cùng đi sao? Vậy em cũng muốn đi."
"em là con gái, qua Tổng bộ Đế Quốc Hắc Dạ cũng không tốt lắm, huống chi anh vẫn phải đi làm việc." Hiên Viên Liệt lãnh đạm nói qua.
"Vậy sao Mộ Tiêu Tiêu có thể qua. Cô cũng là phụ nữ!" Lâm Âm Nhi tức giận phồng hai má.
Lúc này, Mộ Miêu Miêu đứng ở trên ghế sofa, vỗ vỗ bả vai Lâm Âm Nhi: "Chị Âm Nhi, mẹ em bình thường đều là nữ giả nam trang nha."
Nói qua, ngón tay nhỏ chỉ đến bên trên thang cuốn lầu hai, chỉ thấy Mộ Tiêu Tiêu đã mặc một bộ nam trang đi xuống, tóc ngắn mạnh mẽ, nhìn giống như thiếu niên thanh tú.
Lâm Âm Nhi nóng nảy: "Vậy em cũng đi giả thành người đàn ông. Anh Liệt, em chính là muốn ngốc ở bên cạnh anh." Cô sao có thể để cho Mộ Tiêu Tiêu cùng anh Liệt có nhiều thời cơ ở cùng một chỗ như vậy.
Ngược lại Tiêu Tiêu không có để ý nhiều như vậy, tiếp nhận chìa khoá từ Hiên Viên Liệt, liền trực tiếp đi ra cửa lái xe, trong phòng khách, Lâm Âm Nhi còn quấn lấy Hiên Viên Liệt.
"Anh Liệt... Anh cũng gọi người giúp em chuẩn bị một bộ nam trang đi."
"Không được, anh không thể dẫn em đi." ngữ khí anh không bình thường kiên quyết.
"Vì sao? Vì sao Mộ Tiêu Tiêu có thể qua, em lại không được? Em thế nhưng là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của anh đó." Cô tức giận dậm chân.
"Đây là hắc đạo, không phải đang chơi đùa trong nhà."
"em... Ba em cũng là hắc đạo. Dù sao em cũng sinh ra từ gia đình hắc đạo, Mộ Tiêu Tiêu chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi!"
"Âm Nhi." mắt Hiên Viên Liệt lạnh lẽo: "Cô ta rất mạnh."
Lưu lại câu nói này, Hiên Viên Liệt quay người liền đi, trong phòng khách, Lâm Âm Nhi hoàn toàn choáng váng, cô bị ánh mắt sau cùng của Hiên Viên Liệt dọa cho phát sợ rồi.
"Cô ta rất mạnh." mấy chữ này giống như còn quanh quẩn một chỗ ở bên trong đầu óc cô. Mộ Tiêu Tiêu rất mạnh? Còn mạnh hơn cô sao? Làm sao có thể, rõ ràng cũng là người phụ nữ ra đời từ bình dân. Cô tốt xấu gì vẫn là ở trong thế giới hắc đạo. Coi như... Coi như Mộ Tiêu Tiêu có thể giải quyết hai thủ hạ của cô thì tính toán là cái gì.
Một cỗ ghen tuông chạy lên não.
Lâm Âm Nhi kinh ngạc, cho tới bây giờ cô chưa từng giết người! Mộ Tiêu Tiêu thật đúng là quái dị. Được rồi, một chiêu không được còn có chiêu tiếp, vì anh Liệt cô sẽ không xem thường từ bỏ!
Sáng ngày thứ hai, Mộ Tiêu Tiêu giống như chẳng có chuyện gì phát sinh qua, như thường lệ đánh răng rửa mặt ăn cơm.
"Anh Liệt, theo em đi dạo phố. Em là lần đầu tiên tới bên này." từ buổi sáng Lâm Âm Nhi bắt đầu quấn lấy Hiên Viên Liệt.
"Âm Nhi, anh còn phải đi xử lý sự tình Đế Quốc Hắc Dạ. Anh để nữ giúp việc cùng em đi dạo phố."
"A... Tốt." Lâm Âm Nhi không nguyện ý cúi đầu.
Hiên Viên Liệt quay đầu nhìn về phía người làm nữ: "Cô còn chưa xong sao? Lập tức chuẩn bị đi rồi." từ cô trong miệng anh, đương nhiên là chỉ Mộ Tiêu Tiêu rồi.
Lâm Âm Nhi nghe thế lại không hiểu: "Hả? Mộ Tiêu Tiêu cũng phải cùng đi sao? Vậy em cũng muốn đi."
"em là con gái, qua Tổng bộ Đế Quốc Hắc Dạ cũng không tốt lắm, huống chi anh vẫn phải đi làm việc." Hiên Viên Liệt lãnh đạm nói qua.
"Vậy sao Mộ Tiêu Tiêu có thể qua. Cô cũng là phụ nữ!" Lâm Âm Nhi tức giận phồng hai má.
Lúc này, Mộ Miêu Miêu đứng ở trên ghế sofa, vỗ vỗ bả vai Lâm Âm Nhi: "Chị Âm Nhi, mẹ em bình thường đều là nữ giả nam trang nha."
Nói qua, ngón tay nhỏ chỉ đến bên trên thang cuốn lầu hai, chỉ thấy Mộ Tiêu Tiêu đã mặc một bộ nam trang đi xuống, tóc ngắn mạnh mẽ, nhìn giống như thiếu niên thanh tú.
Lâm Âm Nhi nóng nảy: "Vậy em cũng đi giả thành người đàn ông. Anh Liệt, em chính là muốn ngốc ở bên cạnh anh." Cô sao có thể để cho Mộ Tiêu Tiêu cùng anh Liệt có nhiều thời cơ ở cùng một chỗ như vậy.
Ngược lại Tiêu Tiêu không có để ý nhiều như vậy, tiếp nhận chìa khoá từ Hiên Viên Liệt, liền trực tiếp đi ra cửa lái xe, trong phòng khách, Lâm Âm Nhi còn quấn lấy Hiên Viên Liệt.
"Anh Liệt... Anh cũng gọi người giúp em chuẩn bị một bộ nam trang đi."
"Không được, anh không thể dẫn em đi." ngữ khí anh không bình thường kiên quyết.
"Vì sao? Vì sao Mộ Tiêu Tiêu có thể qua, em lại không được? Em thế nhưng là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của anh đó." Cô tức giận dậm chân.
"Đây là hắc đạo, không phải đang chơi đùa trong nhà."
"em... Ba em cũng là hắc đạo. Dù sao em cũng sinh ra từ gia đình hắc đạo, Mộ Tiêu Tiêu chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi!"
"Âm Nhi." mắt Hiên Viên Liệt lạnh lẽo: "Cô ta rất mạnh."
Lưu lại câu nói này, Hiên Viên Liệt quay người liền đi, trong phòng khách, Lâm Âm Nhi hoàn toàn choáng váng, cô bị ánh mắt sau cùng của Hiên Viên Liệt dọa cho phát sợ rồi.
"Cô ta rất mạnh." mấy chữ này giống như còn quanh quẩn một chỗ ở bên trong đầu óc cô. Mộ Tiêu Tiêu rất mạnh? Còn mạnh hơn cô sao? Làm sao có thể, rõ ràng cũng là người phụ nữ ra đời từ bình dân. Cô tốt xấu gì vẫn là ở trong thế giới hắc đạo. Coi như... Coi như Mộ Tiêu Tiêu có thể giải quyết hai thủ hạ của cô thì tính toán là cái gì.
Một cỗ ghen tuông chạy lên não.
Tác giả :
Tề Thành Côn