Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ
Chương 58-2: Phế vật, cút! 2
Trong phòng ngủ.
Lâm Âm Nhi nhìn sang trái, phải ngó ngó: "cô... Bình thường ngủ ở trong phòng này?"
"Làm sao rồi hả?"
"Không, không có gì, thì ra bình thường cô không phải ngủ cùng anh Liệt một chỗ. Tôi còn tưởng rằng các người..." Cô không có nói tiếp.
Tiêu Tiêu cười nhẹ vài tiếng, không có tiếp tục nói nữa.,
Một đêm không có chuyện gì xảy ra...
Đến đêm khuya...
Lâm Âm Nhi chuyển động thân thể, sau đó ngồi lên, tiến đến bên tai Tiêu Tiêu: "Tiểu thư Mộ... Tiểu thư Mộ, cô ngủ thiếp đi sao?"
Mộ Tiêu Tiêu không có động tĩnh.
Lâm Âm Nhi hiện lên một tia mừng thầm, rất tốt, rất tốt, kế hoạch đang tiến hành thuận lợi. Hướng phía sau co lại, kéo ra một dây thừng tinh tế, thận trọng cầm lấy hai tay Tiêu Tiêu sau đó trói lên, đánh vỡ bế tắc.
A... Ngủ còn giống như heo chết.
Cô cười trộm, từ trên giường đứng lên, đi đến trên bệ cửa sổ mở cửa sổ ra. Lúc này ở phía dưới cửa sổ hoa viên chính là hai người áo đen.
Lâm Âm Nhi làm một cái thủ thế đối với bọn họ, rất nhanh, hai người áo đen lưu loát bò từ dưới lầu lên, có thể thấy được thân thủ bất phàm.
"Tiểu thư." Hai người cúi đầu nhỏ giọng.
"Xuỵt... Nhỏ giọng một chút, chớ nói chuyện, theo kế hoạch làm việc, mang người đi." Cô vung tay lên, ra hiệu hai người hạ thủ.
Chỉ có mượn ánh trăng yếu ớt, hai người áo đen lần mò đi vào bên giường: "Tiểu thư... Người cô muốn trói ở nơi nào?" Hai người sờ soạng trên giường một hồi, cũng không có sờ đến người. Vừa cẩn thận mắt nhìn rất lâu.
"Ở đây." giọng nói thanh tịnh và đẹp đẽ vang lên sau lưng người áo đen.
Hai người áo đen lập tức quay đầu, chỉ thấy một thân ảnh nữ đứng ở sau lưng của bọn họ. Còn không có đợi hai người kịp phản ứng, chỉ thấy người phụ nữ phi cước một cái, quét ngang chém!
Ầm!
Hai người áo đen té ở trên mặt đất một lần nữa.
Lâm Âm Nhi còn đứng ở cửa sổ lập tức che miệng, chuyện làm sao lại? Bị, bị phát hiện rồi hả? Tranh thủ thời gian sờ trên tường, mở đèn trong phòng.
Dưới ánh đèn sáng ngời, hai người áo đen nằm ở trên mặt đất. Mà Mộ Tiêu Tiêu ngồi ở cạnh giường, không biết dây thừng trên tay đã mở khi nào rồi.
"Ây... Ách..." Lâm Âm Nhi rút lui hai bước, Mộ Tiêu Tiêu tỉnh lúc nào cô hoàn toàn không biết, làm sao chỉ chớp mắt công phu liền giải quyết được hai thủ hạ của mình rồi hả?
"Đã rất muộn, đi ngủ sớm một chút đi." Tiêu Tiêu nằm xuống.
Lúc này Lâm Âm Nhi mới lấy lại tinh thần trong lúc kinh ngạc, đi tới hai người áo đen: "Các người là hai phế vật! Cút về!" Đợi sau khi hai người đi, cô nhìn thấy Mộ Tiêu Tiêu trên giường bĩu môi lại nói: "vừa rồi là cô vờ ngủ?"
"cô làm ra động tĩnh lớn như thế, đến heo cũng sẽ bị thức giấc." Tiêu Tiêu nhắm mắt, bình thản nói qua
Lâm Âm Nhi nhìn sang trái, phải ngó ngó: "cô... Bình thường ngủ ở trong phòng này?"
"Làm sao rồi hả?"
"Không, không có gì, thì ra bình thường cô không phải ngủ cùng anh Liệt một chỗ. Tôi còn tưởng rằng các người..." Cô không có nói tiếp.
Tiêu Tiêu cười nhẹ vài tiếng, không có tiếp tục nói nữa.,
Một đêm không có chuyện gì xảy ra...
Đến đêm khuya...
Lâm Âm Nhi chuyển động thân thể, sau đó ngồi lên, tiến đến bên tai Tiêu Tiêu: "Tiểu thư Mộ... Tiểu thư Mộ, cô ngủ thiếp đi sao?"
Mộ Tiêu Tiêu không có động tĩnh.
Lâm Âm Nhi hiện lên một tia mừng thầm, rất tốt, rất tốt, kế hoạch đang tiến hành thuận lợi. Hướng phía sau co lại, kéo ra một dây thừng tinh tế, thận trọng cầm lấy hai tay Tiêu Tiêu sau đó trói lên, đánh vỡ bế tắc.
A... Ngủ còn giống như heo chết.
Cô cười trộm, từ trên giường đứng lên, đi đến trên bệ cửa sổ mở cửa sổ ra. Lúc này ở phía dưới cửa sổ hoa viên chính là hai người áo đen.
Lâm Âm Nhi làm một cái thủ thế đối với bọn họ, rất nhanh, hai người áo đen lưu loát bò từ dưới lầu lên, có thể thấy được thân thủ bất phàm.
"Tiểu thư." Hai người cúi đầu nhỏ giọng.
"Xuỵt... Nhỏ giọng một chút, chớ nói chuyện, theo kế hoạch làm việc, mang người đi." Cô vung tay lên, ra hiệu hai người hạ thủ.
Chỉ có mượn ánh trăng yếu ớt, hai người áo đen lần mò đi vào bên giường: "Tiểu thư... Người cô muốn trói ở nơi nào?" Hai người sờ soạng trên giường một hồi, cũng không có sờ đến người. Vừa cẩn thận mắt nhìn rất lâu.
"Ở đây." giọng nói thanh tịnh và đẹp đẽ vang lên sau lưng người áo đen.
Hai người áo đen lập tức quay đầu, chỉ thấy một thân ảnh nữ đứng ở sau lưng của bọn họ. Còn không có đợi hai người kịp phản ứng, chỉ thấy người phụ nữ phi cước một cái, quét ngang chém!
Ầm!
Hai người áo đen té ở trên mặt đất một lần nữa.
Lâm Âm Nhi còn đứng ở cửa sổ lập tức che miệng, chuyện làm sao lại? Bị, bị phát hiện rồi hả? Tranh thủ thời gian sờ trên tường, mở đèn trong phòng.
Dưới ánh đèn sáng ngời, hai người áo đen nằm ở trên mặt đất. Mà Mộ Tiêu Tiêu ngồi ở cạnh giường, không biết dây thừng trên tay đã mở khi nào rồi.
"Ây... Ách..." Lâm Âm Nhi rút lui hai bước, Mộ Tiêu Tiêu tỉnh lúc nào cô hoàn toàn không biết, làm sao chỉ chớp mắt công phu liền giải quyết được hai thủ hạ của mình rồi hả?
"Đã rất muộn, đi ngủ sớm một chút đi." Tiêu Tiêu nằm xuống.
Lúc này Lâm Âm Nhi mới lấy lại tinh thần trong lúc kinh ngạc, đi tới hai người áo đen: "Các người là hai phế vật! Cút về!" Đợi sau khi hai người đi, cô nhìn thấy Mộ Tiêu Tiêu trên giường bĩu môi lại nói: "vừa rồi là cô vờ ngủ?"
"cô làm ra động tĩnh lớn như thế, đến heo cũng sẽ bị thức giấc." Tiêu Tiêu nhắm mắt, bình thản nói qua
Tác giả :
Tề Thành Côn