Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha
Chương 71: Lôi Khiếu Thiên tức giận!
Đường Kiến Tâm dẫn mấy người Diệp Trúc Phàm tới căn nhà nhỏ của cô ở khu phố người Hoa tại Washington. Nơi đây cũng được coi là một thành phố không có đêm tối quy mô nhỏ, ban ngày gần như không có một ai trên phố. Sở Tử Ngang, Diệp Trúc Phàm đều tò mò nhìn xung quanh, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, thí dụ như vịt nướng gì gì đó này, rất quen thuộc!…
Mãi tới khi đoàn người bước vào nhà, mùi vị ẩm mốc liền xộc vào mũi. Sở Tử Ngang lấy tay che mũi, không nhịn được hỏi:
- Lão đại, nơi đây thật yên tĩnh!
Ban ngày mà không thấy được bóng người! Đường Kiến Tâm kéo màn ra, tia sáng rọi qua cửa sổ khiến Đường Kiến Tâm hơi híp mắt.
- Ừ, đến tối mới náo nhiệt!
- Ồ!
Diệp Trúc Phàm đặt Amazon lên ghế, cũng có chút rầu rĩ, không biết có nên để anh ta tỉnh lại không nữa?
Đường Kiến Tâm lạnh lùng nhìn gương mặt trắng bệch của Amazon.
- Tiểu Ngải, lấy nước tới đây!
Tiểu Ngải gật đầu chạy tới toilet, một lát sau xách theo xô nước ra!
Mọi người đều kỳ quái không hiểu cô muốn làm gì!
Đường Kiến Tâm đá vào xô nước khiến nước tung téo ra xung quanh, Đường Kiến Tâm nói với Diệp Trúc Phàm:
- Cứu tỉnh cậu ta rồi dội xô nước kia vào người cậu ta!
Diệp Trúc Phàm kinh ngạc, Sở Tử Ngang ngờ vực, dội nước cho anh ta? Lão đại không nói nhầm đó chứ?
Đường Kiến Tâm không để ý tới bọn họ, vào nhà bếp nhìn một lúc, nhíu mày lại. Mấy tháng không về nơi đây đã bám đầy bụi, xem ra hôm nay lại được ăn mì úp rồi!
Tiểu Ngải đi vào phòng bếp theo Đường Kiến Tâm, nghe chị nói phải ăn mì úp, mặt lập tức nhăn nhó.
- Chị à, không ăn mì úp có được không?
Đường Kiến Tâm quay ra liếc xéo cô ấy, nhướng mày.
- Em đi mua thức ăn rồi nấu cơm?
Tiểu Ngải quả quyết lắc đầu, cô không làm!
Được rồi!
Đường Kiến Tâm hài lòng ra ngoài phòng khách. Không làm, vậy thì ăn mì úp thôi!
Sở Tử Ngang, Diệp Trúc Phàm trói gô Amazon vào bàn, tay buộc hai bên góc bàn, chân thả xuống, rồi mới cứu tỉnh anh ta! Đường Kiến Tâm và Tiểu Ngải ra ngoài thì vừa lúc Amazon đã bị trói xong xuôi, Hạ Tâm Dung ở một bên hỗ trợ cầm dây!
- Bọn họ làm gì vậy?
Tiểu Ngải hiếu kỳ, nhìn sợi dây thừng chằng chịt khắp người, hằn sâu vào thịt khiến cơ thể hồng lên.
- Buộc anh ta vậy rồi dội nước? - Sẽ không giãy dụa ra đấy chứ?
Sở Tử Ngang mặt không thay đổi liếc nhìn Tiểu Ngải, mọi người không ai nói chuyện, Diệp Trúc Phàm bắt đầu bấm huyệt nhân trung cho Amazon!
Mấy phút sau!…
Amazon tỉnh lại, tiếng hét như dã thú kia khiến sắc mặt mọi người biến đổi khác nhau, Hạ Tâm Dung cầm xô phối hợp với những người còn lại dội nước vào anh ta. Đường Kiến Tâm liếc nhìn bọn họ, túm lấy áo Tiểu Ngải đang ngây người bên cạnh, kéo cô ấy vào phòng ngủ mình, lạnh lùng nói:
- Tư liệu của Ngục Thiên Minh!
Tiểu Ngải bị ép đi theo, nghiêng nghiêng ngả ngả, mặt nhăn nhó:
- Chị ơi, thả em ra đã, thả em đã! - Không phải nói trước khi khỏe hẳn sẽ không xung đột với Ngục Thiên Minh sao? Chị, chị gạt người ta!
Đường Kiến Tâm hí mắt lại.
- Chị chưa có nói là bây giờ đi! - Chỉ là thăm dò bọn họ trước, cô phải mười phần nắm chắc mới được! Huống chi, bây giờ cô muốn đi thì chính là có lòng nhưng không đủ lực!
Tiểu Ngải chu mỏ, nhìn chị đặt máy tính trước mặt, bất đắc dĩ nhận lấy. Ở đây không có cách âm nên có thể nghe được rõ rào âm thanh "náo nhiệt" bên ngoài.
- Hệ thống phòng vệ của kho tư liệu Ngục Thiên Minh rất mạnh, em không nắm chắc là phá được nó!
Đường Kiến Tâm cau mày nằm ở trên giường, cơn đau ở ngực ngứa ngáy khiến cô phải cắn chặt răng, lục phủ ngũ tạng như tạo ra rồi lại bị hủy, cô biết, thời gian của cô không còn nhiều. Thời gian để tới chỗ Ám Hoàng lấy thuốc sắp tới, cô nhất định phải lấy được bảo thạch về,(LÊ) bằng không... Lãnh mâu Đường Kiến Tâm híp lại, cảm giác túc sát thoáng hiện lên!
Ở phân bộ Ngục Thiên Minh. Lôi Khiếu Thiên nằm trên giường trầm tư, đứng dậy mặc quần áo tử tế, mở cửa rồi xuống tầng dưới! Phó Hạnh Lương, Hướng Diệp Lân, Nick vẫn sinh hoạt như thường, chợt thấy Lôi Khiếu Thiên thì quả thực ngoài ý muốn. Hướng Diệp Lân khoa trương hơn, bị dọa tí thì lăn xuống ghế, bởi vì hai tay anh ta đang thỏa thích chà đạp gương mặt Nick! Phó Hạnh Lương liếc nhìn Hướng Diệp Lân, hừ hừ, rõ là không có tiền đồ!
Nụ cười trên môi Nick tắt ngấm, tới cạnh Lôi Khiếu Thiên, có phần mất hứng.
- Đại ca, với thương thế của anh bây giờ chưa thể xuống giường được đâu! - Mặc dù đã được bôi thuốc tốt, thế nhưng diện tích bị thương quá lớn, chỉ cần sơ sảy một cái là vết thương sẽ rách ra!
- Không sao! - Lôi Khiếu Thiên đi qua Nick tới chỗ Phó Hạnh Lương và Hướng Diệp Lân, cả người toát ra sự lạnh nhạt. Anh chính là vậy, trừ phi là vết thương trí mạng, bằng không, Lôi Khiếu Thiên anh sẽ không nằm trên giường! Nick mếu máo đuổi theo!
- Cậu tới lúc nào thế?
- Sáng nay!
Phó Hạnh Lương trả lời, Hướng Diệp Lân cũng thu lại bộ dạng nô đùa, nghiêm chỉnh chờ đợi! Lôi Khiếu Thiên nhíu mày: "Đã làm xong mọi chuyện chưa?"
- Vẫn chưa! - Phó Hạnh Lương mím môi. - Chuyện Tề Phong bị giết rất quỷ dị, không tìm ra được bất kỳ dấu vết nào. Quan trọng hơn, bọn em tới muộn, cảm sát đã can thiệp, bọn em cũng không dễ nhúng tay!
Lôi Khiếu Thiên hơi hơi hí mắt.
- Không lấy được hình ảnh trong camera sao?
Hướng Diệp Lân lắc đầu.
- Không được, cả tòa nhà bị bổ tung chỉ còn tro tàn, mọi thứ ghi hình đều hỏng hết!
Lôi Khiếu Thiên mặt trầm xuống, có chút không vui, nói vậy chiếc nhẫn kia cũng không thể tìm được? Phó Hạnh Lương, Hướng Diệp Lân nhìn nhau, ngây ngẩn một lúc mới lên tiếng.
- Đại ca, lần này (QUÝ) khi tới bổn gia của Tề gia thì vô tình nghe được tin tức gia đình Bunol xảy ra chuyện, chúng ta có nên? - Nét mặt Phó Hạnh Lương nghiêm túc, trong mắt hiện lên sự vui vẻ, cũng không biết sâu trong mắt mình có sự tàn nhẫn khiến người ta kinh sợ!
Nick ngồi cạnh Lôi Khiếu Thiên, lúc nào cũng quan sát vết thương của anh, khi nghe Phó Hạnh Lương nói tới gia đình Bunol thì rất ngạc nhiên.
- Gia đình Bunol nắm giữ băng đảng Chinese ở New York ấy hả?
Lôi Khiếu Thiên cũng có chút kinh ngạc nhìn hai người ngồi đối diện anh, tạm thời đè ép sự khó chịu trong lòng xuống, gia đình Bunol? Băng đảng Chinese là băng đảng ngông cuồng nhất tại vùng duyên hải nước Mỹ, đó là một băng đảng tổ chức độc lập, không có bất kỳ hậu trường nào. Nhưng, phần lớn là bàn chuyện sinh ý với người Hoa, hơn nữa rất đáng tin cậy nên được người Hoa ở Mỹ ủng hộ. Với lại người của gia đình Bunol độc ác tàn nhẫn, bang quy càng nghiêm nghị hà khắc! Cho nên, tuy diệt trừ gia đình Bunol hoặc thu phục nó là một lựa chọn rất tốt bởi phạm vi mua bán rất rộng, khách hàng lại lớn. Thế nhưng, đến nay vẫn không ai dám ra tay. Đương nhiên, Ngục Thiên Minh anh thì chẳng thèm. Anh sẽ không chủ động đi khiêu khích tổ chức băng đảng khác, giống như Nguyệt bang vậy!
Mặc dù hai bang phái nhìn như bất hòa, thế nhưng, nội tình chân chính cũng không như bên ngoài!
Lôi Khiếu Thiên không ngờ là nghe được tin về băng đảng này, quả thực khiến anh có phần giật mình!
- Tin tức chuẩn xác chứ? - Lôi Khiếu Thiên liễm thần, chưa bao giờ nghiêm túc hơn!
- Chính xác! - Từ trên mặt Hướng Diệp Lân có thể thấy được sự hưng phấn. - Em và Lương cũng vì tin tức giật gân này mới quay về sớm!
Phó Hạnh Lương liếc nhìn Hướng Diệp Lân, sau đó không nhanh không chậm nhìn sang Lôi Khiếu Thiên.
- Đại ca, chúng ta có nên dẫm một chân vào đó?
- Đúng vậy, đây là một miếng thịt dê béo, chỉ cần ăn được gia đình Bunol, vậy thì việc tiến công vào thị trường người Hoa chính là làm ít công to, nhất là khu vực Trung Quốc! - Hướng Diệp Lân vội vã nhìn Lôi Khiếu Thiên đang trầm tư. (ĐÔN) Mặc dù Ngục Thiên Minh bọn họ ở Trung quốc cũng có chút thế lực, nhưng, dù sao trời cao hoàng đế xa, chút thế lực ấy vẫn còn yếu lắm!
Mà gia đình Bunol là sợi dây với Trung quốc, có thể nắm được nó thì tương đương với việc ngồi vững vàng nửa đất Trung quốc rồi!
CHƯƠNG 71.2:
Đây là một khối thịt béo mà ai trông thấy cũng thèm a!
Đồng tử Lôi Khiếu Thiên co lại, bọn họ nói sao anh lại không hiểu.
- Người sau màn là ai?…
Phó Hạnh Lương sửng sốt, lắc đầu một cách cứng ngắc, nói thật, bọn họ vừa nghe được tin tức kinh người này đã không kịp chờ mà bay nhanh về, nào có thời gian đi tìm người phía sau ở Mỹ là ai đâu, dù sao bọn họ ngao cò tranh nhau, chúng ta cứ ngư ông đắc lợi là được!
Lôi Khiếu Thiên chau mày, trong lòng cũng hiểu ra vì sao giữa đường mà Nguyệt đương gia lại vội vã quay về, nếu anh đoán không sai, đó chính là...
- Cho các cậu nửa ngày, tôi phải biết ngoài người phía sau màn ra thì còn bao người ngấp nghé tới miếng thịt này!
Khóe miệng Lôi Khiếu Thiên cong lên, sự tàn nhẫn chợt lóe rồi biến mất!
Hướng Diệp Lân, Phó Hạnh Lương mắt đều sáng cả lên, vội vàng đáp ứng rồi ra ngoài. Nếu đại ca đồng ý thì chuyện gì bọn họ cũng làm được hết. Nghĩ đến lúc khi mà bản đồ của Ngục Thiên Minh mở rộng ra thì bọn họ như được đánh máu gà vậy, phấn khởi, nhiệt huyết đều sôi trào!
Nick nhìn bóng lưng của bọn họ cười lắc đầu.
- Đại ca, thực sự muốn ăn gia đình Bunol? - Anh ta vẫn còn có chút lo lắng!
Lôi Khiếu Thiên quay lại nhìn Nick. Sự lo lắng phía sau nụ cười như thiên sứ kia khiến đầu lông mày đang nhăn lại của anh giãn ra.
- Sao thế?
Nick nhếch miệng.
- Theo lý thuyết thì gia đình Bunol cũng có một đội bảo vệ luôn di động, không có lý nào nói diệt là diệt được ngay!
- Cậu nghĩ là có người thả mồi?
Nick gật đầu, thu lại dáng vẻ cười cợt, nghiêm túc hẳn lên.
- Một băng đảng đã trăm năm không đổ, nhất định có phương thức sinh tồn của mình. Hơn nữa, bây giờ tin tức này tới quá đột ngột, em lo lắng là có ai đó gây cản trở bên trong!
Lôi Khiếu Thiên gật đầu.
- Cậu nói cũng không phải là không có đạo lý. Thế nhưng, nếu tin tức này là thật thì sao? Chúng ta không ra tay thì mất đi cơ hội có thể nắm được mảnh đất Trung quốc này!
Nick cau mày.
- Cho nên đại ca mới để anh Diệp với anh Lương đi tìm hiểu rõ ngọn ngành?
- Đây chỉ là một bước trong đó! - Lôi Khiếu Thiên cong môi lên. - Nick, tin đại ca, tôi sẽ không lấy Ngục Thiên Minh đùa giỡn đâu!
Nick cười phì, nụ cười này rất rực rỡ, quét sạch ưu phiền trước đó.
- Đúng vậy, có đại ca đây rồi thì còn gì mà lo lắng nữa! Ha ha!
Lôi Khiếu Thiên im lặng lắc đầu, thằng nhóc này rõ là!
- Được rồi, nếu lần này tới New York, cậu đi theo tôi!
Nick gật đầu.…
- Đại ca, em không đi, vết thương của anh khoảng chừng nửa năm nữa mới tốt lên được!
Lôi Khiếu Thiên mặt đầy vệt đen trừng Nick, thằng nhóc này, sao lại tới chuyện đó? Cậu ta không ở đây thì anh không khỏi được sao? (LÊ) Sặc, không nói tới thương tích Lôi Khiếu Thiên còn không có cảm giác, vừa nhắc tới thì cơn đau rát sau lưng lại trỗi dậy, thỉnh thoảng nhói một cái, thật con mẹ nó khó chịu!
Nick biết đại ca đang nghĩ gì, gật đầu cười trộm.
- Anh Huống chắc cũng sắp về rồi, chỉ là không biết bên đối phương bồi thường bao nhiêu nhỉ!
Lôi Khiếu Thiên mặt âm u, bồi thường sao, hừ! Không có đánh tới bộ quốc phòng cũng coi là cho bọn họ mặt mũi rồi!
Bên kia, quá trình giải độc vẫn đang tiến hành. Diệp Trúc Phàm, Sở Tử Ngang, Hạ Tâm Dung đều mệt mỏi. Nghiêm trọng nhất là lúc đang giải độc cho Amazon thì bỗng anh ta sùi bọt mép, đây là dấu hiệu sốc, làm ba người sợ hãi, trực tiếp mệt lả, Hạ Tâm Dung thì sợ quá khóc thét lên. Sau đó Đường Kiến Tâm ra ngoài, không nói hai lời, khiêng Amazon xuống tầng dưới, ba người đuổi theo. Ở tầng dưới, Đường Kiến Tâm mở mui xe đằng trước ra, nổ máy, tiến hành kích điện!
Vất vả lắm nhịp tim anh ta mới quay về, Đường Kiến Tâm ném Amazon đang run rẩy cho Diệp Trúc Phàm, lạnh lùng cảnh cáo.
- Không được làm ra động tĩnh lớn!
Lần trước Amazon hét loạn lên, tay Tiểu Ngải run rẩy, thiếu chút nữa bị phát hiện (bạn ấy đang xâm nhập dữ liệu NTM). Tên này còn thốt ra những lời quấy rối Tiểu Ngải, cô trực tiếp một đao làm thịt anh ta!
Sở Tử Ngang nuốt nước bọt, sự lạnh lẽo kia khiến họ dấy lên ý nghĩ mà sợ, Hạ Tâm Dung vội vàng xé miếng vải ở ghế ra rồi nhét vào miệng Amazon, tiếp tục thêm một vòng công trình giải độc!
Khi mà Đường Kiến Tâm đi vào thì cũng vừa lúc Tiểu Ngải thu tay lại, đối diện với ánh mắt của chị có phần áy náy.
- Chị, chỉ điều tra được những cái này thôi. Người trong tổ thông tin của Ngục Thiên Minh đều là cao thủ, tường bảo vệ rất mạnh!
Đường Kiến Tâm cúi xuống xem, một vài tư liệu chủ yếu của Ngục Thiên Minh, tổng bộ, phân bộ, phạm vi kinh doanh, những điều này với Đường Kiến Tâm mà nói cũng đủ, chỉ có duy nhất một điều bất mãn!
- Ai là lão đại Ngục Thiên Minh?
Tiểu Ngải lắc đầu.
- Tứ đại Ám Minh ta đều đã biết. Hồng Minh là Thượng Quan Kiệt Thiếu, Bạch Minh là Phó Hạnh Lương, Hoàng Minh là Hướng Diệp Lân, Hắc Minh là Huống Ngân Dịch. - Tiểu Ngải cầm lấy máy, mở hình ảnh ra giải thích với Đường Kiến Tâm. - Mọi nghiệp vụ đều do bốn người này phụ trách. (QUÝ) Mỗi người phụ trách một khu vực, ví dụ như Thượng Quan Kiệt Thiếu là trùm ma túy lớn vùng Mỹ La Tinh, Phó Hạnh Lương thì ở Đông Nam Á, hai người khác cũng là lão đại một phương. Còn về lão đại chân chính của Ngục Thiên Minh thì dường như không có mấy người biết được mặt mũi anh ta!
Đường Kiến Tâm gật đầu, khi mà Tiểu Ngải nói tới lão đại Ngục Thiên Minh thì rất quỷ dị là trong đầu cô hiện lên hình ảnh một người. Cô rất kinh ngạc, sao mình lại nghĩ tới anh ta, lập tức lắc đầu, thầm nghĩ là mình suy nghĩ quá nhiều.
Nghĩ tới lần trước ở Tề gia lão đại Ngục Thiên Minh cũng đi, Đường Kiến Tâm có phần ảo não, hối hận, thật sự là đáng tiếc, không thể thấy được mặt mũi thực của lão đại Ngục Thiên Minh!
- Cũng không nhất định có thể gặp, chị à, lão đại Ngục Thiên Minh sẽ không dùng khuôn mặt thật của mình gặp người đâu! Cho dù gặp được lão đại Ngục Thiên Minh thì gương mặt đó cũng không nhất định là khuôn mặt thật sự của anh ta!
Mặt Đường Kiến Tâm trầm xuống, mặc dù biết là trong giới xã hội đen thì việc phòng thân như thế là phải, thế nhưng với cô thì đó đúng là chuyện thừa thãi. Thông thường khi ra ngoài làm nhiệm vụ cô đều dùng khuôn mặt thật, thế nhưng cũng không ai nhận ra được, dĩ nhiên, trừ những người đã biết cô, thí dụ như người của Ám Hoàng!
- Phân bộ Ngục Thiên Minh ở vùng ngoại ô Washington? - Khi đọc được tin này thì Đường Kiến Tâm hơi nghi ngờ: "Ngục Thiên Minh ở Washington cũng có phân bộ ư?"
Tiểu Ngải mở to mắt nhìn Đường Kiến Tâm, nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh.
- Chị, cái này mà chị cũng không biết?
Đường Kiến Tâm mím môi, trên gương mặt như phủ một tầng băng, cô phải biết sao?
Tiểu Ngải nuốt nước bọt.
- Ngục Thiên Minh ở trên toàn cầu đều có phân bộ ở mỗi thành phố, Washington thì có gì mà bất ngờ chứ? Hơn nữa trong cuộc thi đấu xa vương ngầm mấy năm trước nghe nói là người phía sau màn của Ngục Thiên Minh thao túng! - Đương nhiên, điều này về sau cô mới biết, sự hung tàn lần đó của Ngục Thiên Minh thật dọa cô sợ hãi!
Đường Kiến Tâm mặt không chút thay đổi, những cái này cô không có hứng thú, quan trọng là:
- Người của Thượng Quan Kiệt Thiếu chắc vẫn còn ở Washington?
Nhóm hàng kia đến Washington không thể nói chở đi là chở đi được ngay, chí ít là tại thời điểm khẩn trương này là không thể nào. Hơn nữa, một đống chuyện của biệt thự Jian Ke còn ngay kia, không thể giải quyết được nhanh như thế!
Tiểu Ngải gật đầu.
- Hẳn là vẫn chưa đi! - Người của Ngục Thiên Minh xung đột với người bên bộ quốc phòng, không có khả năng đã rút đi nhanh như vậy.
Đường Kiến Tâm cười lạnh lùng, không đi là tốt rồi! Lão đại Ngục Thiên Minh không rõ tung tích, không tìm được người thì tìm Thượng Quan Kiệt Thiếu cũng thế! Đến lúc đó cô không tin là không tìm được bảo thạch!
Vừa nghĩ tới bảo thạch là hình bóng người đàn ông nọ lại ùa vào trong suy nghĩ, tên sắc phôi khốn kiếp, lần sau đừng để cô gặp lại anh ta, (ĐÔN) bằng không, cô sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi, cô chưa bao giờ nói khoác
Tiểu Ngải nhìn bộ dạng cắn răng nghiến lợi của Đường Kiến Tâm mà sợ hãi, rất sáng suốt ngậm miệng lại, bây giờ mà nói chắc chị sẽ coi cô là cái bao mất!
Hai người ra ngoài sảnh, khuôn mặt Amazon lúc này đã không biết phải dùng từ ngữ như thế nào hình dung, xanh trắng đen tím, màu gì cũng có, chỉ không có đúng màu máu! Mà Diệp Trúc Phàm, Sở Tử Ngang, Hạ Tâm Dung đã sớm mệt mỏi ngồi bên cạnh, một bộ như hư thoát!…
Tiểu Ngải trừng mắt, đi tới trước mặt Sở Tử Ngang, không chút khách khí đá vào chân anh ta.
- Sao đều nằm ngay đơ thế hả?
Đường Kiến Tâm tới cạnh Amazon, hơi thở kia rất yếu, lồng ngực phập phồng rất ít, nếu không phải khuôn mặt nhăn nhó kia thỉnh thoảng co rút lại thì cô thật đúng là tưởng anh ta đi gặp Diêm Vương rồi!
- Tiểu Ngải, đun nước! - Tiểu Ngải chớp mắt tò mò nhìn Đường Kiến Tâm. - Đun nước? - Làm gì vậy?
- Úp mì!
Đường Kiến Tâm lạnh lùng ném tới hai chữ rồi tới phòng bếp. Lâu rồi mà không ăn cơm, cô cũng không phải là sắt đá, huống chi bụng mấy người kia vừa hát không thành kế, tai cô lại không có điếc!
Tiểu Ngải chu mỏ, nhìn theo bóng lưng Đường Kiến Tâm, khóc không ra nước mắt. Chị à, chị thật sự cho bọn em ăn mì úp sao! Hu hu!
Đường Kiến Tâm ăn mì xong thì ra ngoài, ý cô rất rõ ràng. Cơn nghiện của Amazon phải từ bỏ, mà cô sẽ không ra tay hỗ trợ. Tiểu Ngải vốn muốn ra ngoài với Đường Kiến Tâm, thế nhưng chị lại bảo cô ở lại để giám sát ba người kia. Cô đã kháng nghị nhưng rõ ràng là kháng nghị này không có hiệu quả, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng Đường Kiến Tâm dần biến mất ở cửa.
Tiểu Ngải tức giận trừng mắt nhìn Sở Tử Ngang, Diệp Trúc Phàm, Hạ Tâm Dung.
- Đều là tại ba người, chị nếu mà có chuyện gì, tôi sẽ lấy mạng ba người!
Sở Tử Ngang mặt đầy vệt đen, Diệp Trúc Phàm lo lắng nhìn ra cửa, Hạ Tâm Dung cau mày trừng lại Tiểu Ngải, cô ấy tưởng bọn họ nguyện ý hả? Ba người đồng thời nhìn về phía Amazon đang ngủ mà cười khổ!
Đường Kiến Tâm xuống dưới, khí huyết đè nén trong ngực đã không ngăn nổi. Trong họng có vị sáp, một mùi tanh xộc lên, tràn ra khắp xoang mũi, một búng máu phun ra ngoài! Giữa hai lông mày Đường Kiến Tâm lộ ra thần sắc thống khổ, tay ôm ngực, lau đi vết máu bên miệng. Mắt cụp xuống che giấu đi nụ cười khổ và sự tự giễu! Không nghĩ tới, Đường Kiến Tâm cô cũng có một ngày bị thương hộc máu liên tục thế này! Rõ là mỉa mai!
Kỳ thực Tiểu Ngải hoàn toàn không cần phải lo lắng cho Đường Kiến Tâm. Cô ra ngoài chỉ là đi mua thuốc để chữa thương, cho dù bây giờ cô rất muốn đi tìm người của Ngục Thiên Minh, cô cũng phải có năng lực nha! Tiếc là bây giờ người lại bị thương, cô miễn cưỡng cười, tùy tiện một người đi đường nào cũng có thể đẩy cô ngã!
Phó Hạnh Lương, Hướng Diệp Lân quay về thì là lúc Nick đang trò chuyện qua video với Thẩm Dương Kỳ, hai người cùng cấu kết với nhau để xem cô gái được Lôi Khiếu Thiên coi như báu vật kia là thần thánh phương nào. (lÊ) Vị trí Nick ở vào đối diện cửa thế nên khi Phó Hạnh Lương, Hướng Diệp Lân bước vào thì thấy ngay Nick!
Nhưng, chính vì đang qua video, cho nên Nick cũng chỉ là hơi gật đầu, ánh mắt không hề rời khỏi cái màn hình!
- Anh nói với mày này Nick, anh họ anh lần này thật sự là tài. Lại nói, anh cũng không biết anh họ anh nhiều năm thanh tâm quả dục như vậy, hóa ra là đã ngầm hứa hẹn với tâm hồn thiếu nữ đấy!
Nick buồn cười nhìn động tác và giọng nói đầy khoa trương của Thẩm Dương Kỳ.
- Anh Kỳ, anh không phải vẫn luôn kiêu ngạo truyền thống ưu tú này của gia đình các anh sao? - Chung tình! Đúng vậy, là chung tình. Nick mặc dù không hiểu gia đình bọn họ có gì đặc thù, nhưng, một gia đình thần bí từ xưa biến mất đã mấy trăm năm mặc kệ xảy ra những chuyện gì trên người bọn họ vậy cũng có giải thích hợp lý!
Giống như đại ca vậy, đó là một tồn tại thần thoại! Đương nhiên, anh không phải là một thành viên trong gia tộc bọn họ, không có quyền dò xét những cái này!
Thẩm Dương Kỳ xoa đầu, rất tự hào.
- Đúng vậy! Hắc, anh đã nói với mày rồi, thằng nhóc mày phải kiềm chế bớt đi. Đừng có đến lúc mà con đại ca chưa thấy đâu mà con mày đã biết đánh xì dầu rồi, vậy rất buồn cười!…
Nghi hoặc, hiển nhiên không hiểu sao đột nhiên Thẩm Dương Kỳ lại nói những lời này.
- Thế có gì mà buồn cười? Em đã mười tám tuổi rồi! - Có thể có con, đương nhiên, đây cũng là truyền thống nhà anh ta được không? Kết hôn sớm phát dục sớm!
Thẩm Dương Kỳ nghẹn luôn, thằng nhóc này thật thuần khiết, nói mày đừng có hoa tâm đấy, lại còn giả ngây đáp lại nữa! Nick chớp mắt, thầm nghĩ, nếu anh gặp được người mình thích, cho dù là mười tám tuổi làm bố thì có gì mà không được? Thẩm Dương Kỳ cười quỷ dị, bỗng cái mặt dí lại gần màn hình, cả khuôn mặt phóng đại ra gấp mấy lần.
- Anh nói này, thằng nhóc mày không phải có rồi chứ? Này này, không phải thật đấy chứ, nói thế nào thì mày cũng xếp sau anh đấy! - Bằng không anh ta thật biệt khuất!
Phó Hạnh Lương đi được nửa đường thì nghe được cái giọng kia, cả người cứng đờ, sau đó ung dung đi theo sau Hướng Diệp Lân. Chẳng qua lúc chọn chỗ ngồi, không biết là vô tình hay là cố ý, anh lựa chọn ngồi đối diện ghế của Nick, chân tự nhiên gác lên. Mà Hướng Diệp Lân lại lén quăng một cái ánh mắt với Phó Hạnh Lương, chen vào bên cạnh Nick, (quÝ) một tay khoác lên vai anh ta.
- Hắc, Kỳ, đại ca không phải cho chú về rồi à? Thế nào, chơi ở Italia vui đến quên cả trời đất chứ hả?
Thẩm Dương Kỳ phun cả hớp rượu ra ngoài, ngón tay run run chỉ Hướng Diệp Lân.
- Anh Diệp, anh... anh... anh, anh thật xấu, anh không biết như thế sẽ hù chết người khác sao? - Huống chi anh ta còn đang lúc uống rượu nữa! Thật xấu, quá là xấu!
Hướng Diệp Lân cười ha ha nhìn Thẩm Dương Kỳ làm bộ.
- Được rồi, bớt lắm lời đi! - Bỗng nghĩ tới đại ca với cú điện thoại lần trước của anh, mặt lại cười nham hiểm!
Thẩm Dương Kỳ nuốt nước miếng, bị anh ấy nhìn mà da đầu tê rần.
- Anh Diệp, anh... anh... Anh có chuyện gì cứ nói thẳng! - Đừng dọa anh như thế, hu hu, anh không chịu nổi!
Nick cũng cười nhìn Hướng Diệp Lân.
- Anh Diệp?
- Khụ khụ, anh nói này, Kỳ à. Chú bao giờ mới mời anh uống rượu mừng đây? Có vẻ như thời gian lần này đã quá rồi! - Hướng Diệp Lân nói xong còn có thâm ý khác liếc sang người nào đó mặt nghiêm chỉnh ngồi đối diện ghế sô pha mà cười trộm!
Thẩm Dương Kỳ kinh ngạc nhìn gương mặt kia.
- Anh... Anh làm sao biết? - Anh và anh họ đã có giao ước này. Anh sở dĩ ở Italia mà không về chính là sợ anh họ truy cứu chuyện này a. Phải biết rằng, đến lúc đó bản thân mà không đưa ra được một người vợ thì chắc cũng không đơn giản là như anh họ nhỏ bị đày đến Châu Phi đâu, hu hu!
Hướng Diệp Lân nhún vai, rất vô tội.
- Lương cũng biết mà!
Gương mặt Thẩm Dương Kỳ cứng đờ, nụ cười thu lại, mãi sau mới cợt nhả nói.
- Phải không đó, ha ha, hóa ra các anh đang xem em làm trò hả! Buồn quá đi, các anh đúng là không coi em là anh em mà!
Hướng Diệp Lân cười ha ha, cũng cười vui vẻ, chỉ có người ngồi đối diện vẫn bộ dạng thờ ơ như cũ, mâu quang rời rạc, không biết là đang suy nghĩ gì! Hướng Diệp Lân nhìn Thẩm Dương Kỳ mặt mũi vặn vẹo, bỉ ổi hỏi:
- Nào, tiểu Kỳ Kỳ, nói với anh Diệp đi, vợ chú có tìm được không thế?
Cả người Nick run lên, da gà nổi hết cả lên, nhưng mặt vẫn cười như hoa. Thẩm Dương Kỳ lại bất đồng, kêu lên như quạ:
- Mẹ nó, họ Hướng kia, thu lại ngay cái bản mặt kia của anh, còn nữa, đừng có gọi tôi là tiểu Kỳ Kỳ!
Hướng Diệp Lân nhìn người trong video đang tức giận nhảy loạn cả lên kia, cười càng vui vẻ hơn. Ở Ngục Thiên Minh, (đÔn) cũng chỉ có hai thằng nhóc Thẩm Dương Kỳ hòa Nick này là trêu được chút, thỉnh thoảng hòa hoãn bầu không khí cũng tốt mà!
- Được thôi, thế nói xem nào, rốt cuộc đã tìm được chưa!
Thẩm Dương Kỳ chớp mắt, cười thần bí.
- Yên tâm, anh Diệp, tiền mừng nhà anh tuyệt đối không thiếu được. Ngoan, chuẩn bị rượu đi, túi tiền mừng này phải đầy đủ đấy, anh em không thích người hẹp hòi!
Hướng Diệp Lân khóe miệng giật một cái, nhìn đi, muốn tiền lì xì còn quang minh chính đại thế này là anh ta lần đầu tiên thấy!
Nick cười ha ha, đập tay lên bàn.
- Anh Kỳ, anh thật tài!
Thẩm Dương Kỳ kiêu ngạo hếch đầu lên.
- Đương nhiên rồi! Nick, anh đã nói với mày, anh Diệp mày là giàu nhất, khi mày kết hôn nhất định phải "gõ" thật mạnh vào!
CHƯƠNG 71.4:
Nick cười tấm tắc, có phần thông cảm với Hướng Diệp Lân. Hướng Diệp Lân híp mắt âm hiểm nhìn Thẩm Dương Kỳ. Thấy vậy trong lòng Nick với Thẩm Dương Kỳ đều vang lên tiếng chuông cảnh báo rõ lớn. Thẩm Dương Kỳ vừa định mượn cớ cắt đứt cuộc trò chuyện, không ngờ Hướng Diệp Lân lại nhanh hơn, giả vờ oán giận:
- Kỳ, chú sao lại có thể nói anh Diệp chú rất giàu được chứ, anh Diệp có tiền thế nào cũng không bằng được anh Lương chú đâu. Đúng lúc Lương cũng ở đây. Khi nào chú kết hôn, chỉ cần chú ra lệnh một tiếng, Lương nhất định cho chú một phong bao lì xì thật to, gồm cả phần của anh luôn! Lương, thế nào?
Người đối diện rất nể mặt hừ một cái!…
Hai mắt Thẩm Dương Kỳ phát sáng, sau đó lại đắng chát, cố cười với bọn họ:
- Hóa ra anh Lương cũng ở đây à, ha ha!
Nick gật đầu, đúng lúc không biết phía bên kia có ai gọi Thẩm Dương Kỳ, một giọng nữ dễ nghe êm tai vang lên, Thẩm Dương Kỳ đáp lại một tiếng rồi nói với Nick, Hướng Diệp Lân:
- Vậy thôi, Nick, lần sau trò chuyện tiếp, bảo bối anh gọi rồi! Bai!
Nói xong thì màn hình liền đen ngòm!
Hướng Diệp Lân nhìn màn hình, có hơi ngạc nhiên:
- Thằng nhóc này tìm được vợ thật hả?
Nick cười hì hì gật đầu.
- Đúng vậy, anh Kỳ nói anh ý mà không bắt được cô ấy vào tay thì sẽ không về. Việc này tám chín phần là thật, ngay cả mẹ anh ấy cũng chạy tới đó luôn rồi!
Lần này Hướng Diệp Lân thật sự bị dọa. Quay đầu nhìn Phó Hạnh Lương, người kia vẫn lạnh lùng hờ hững như không phải chuyện liên quan tới mình! Hướng Diệp Lân mỉm cười, được rồi, anh cũng không tự kiếm việc vào thân làm gì!
Phó Hạnh Lương đứng dậy lên phòng Lôi Khiếu Thiên.
- Nick, bây giờ gặp đại ca được chứ?
Nick gật đầu.
- Đại ca vừa mới bôi xong thuốc, chắc còn chưa ngủ đâu!
Hướng Diệp Lân vội vàng đuổi theo bước chân của Phó Hạnh Lương. Bọn họ quay về vốn là muốn gặp đại ca, chẳng qua nghe được giọng thằng nhóc Thẩm Dương Kỳ nên mới buôn chút, bây giờ việc chính quan trọng hơn!
- Lương, chú... Thực sự không sao đấy chứ? - Hướng Diệp Lân do dự hỏi.
Phó Hạnh Lương dừng chân, mãi sau mới giương lên biểu tình bất đắc dĩ cười khổ:
- Không phải như vậy rất tốt sao? - Chí ít, Kỳ có thể có cuộc sống bình thường, chẳng qua lại phải nhận sự trừng phạt tàn khốc này!
Hướng Diệp Lân: "Thực sự được không đấy?" - Chú không khó chịu sao?
Phó Hạnh Lương bước đi. Tiếng "ừ" kia lắng xuống!
Hướng Diệp Lân nhìn bóng lưng cậu ta có chút khó chịu, anh nghĩ sau này nếu anh yêu một ai đó, dù đối phương là ai anh cũng sẽ không bỏ qua, hạnh phúc của mình phải do chính bản thân mình tranh thủ!
Nhưng đến khi anh thực sự gặp được khắc tinh của đời mình, anh mới hiểu được, tình yêu hóa ra không phải là chiếm giữ, (l3) có đôi khi buông tay mới là hạnh phúc!
Ngay tại lúc đó, anh rốt cuộc hiểu được tâm tình khi nói những lời rất tốt này của Phó Hạnh Lương!
Thật sự rất tốt!
Nick dựa vào ghế vỗ máy, nhìn bóng lưng hai người, miệng mở to. Nếu bây giờ anh Kỳ mà ở đây hẳn sẽ rất vui, chỉ là đáng tiếc, bây giờ ở đây có anh Lương mà lại không thấy bóng anh Kỳ, việc này bắt đầu từ khi nào vậy?
Anh còn nhớ lúc nhỏ anh Lương cưng chiều anh Kỳ nhất đó!
Mấy người Lôi Khiếu Thiên đi xuống phòng khách thì Nick vẫn còn thất thần, suy nghĩ ở mãi trong đất nước nào đó mà còn chưa tỉnh lại!
- Nick!
- Hả?
Lôi Khiếu Thiên nhíu mày tới cạnh anh ta, hỏi:
- Sao thế?…
Nick chớp mắt: "Không có gì!"
Lôi Khiếu Thiên muốn nhìn ra chút gì đó từ mắt anh ta, thế nhưng lại không có gì cả, quay lại nói với Hướng Diệp Lân:
- Liên hệ với A Huống, chúng ta lập tức đi New York!
Hướng Diệp Lân gật đầu, đã sớm ra ngoài liên lạc với Huống Ngân Dịch, Nick ngây ngốc.
- Đại ca, bây giờ sao?
- Ừ!
- Nhưng vết thương của anh?
Lôi Khiếu Thiên nhận thấy vết thương ở lưng là một chướng ngại, động tác không được lưu loát, bây giờ không thể dùng lực được, vết thương mà rách ra thì càng phiền toái hơn.
- Không đáng ngại!
Nick vội đuổi theo bước chân Lôi Khiếu Thiên. Khi lên xe, Lôi Khiếu Thiên hơi dao động, vết thương anh nghiêm trọng như này, không biết vết thương của cô ấy thế nào!
Quên đi, chờ tới khi quay về thì đi tìm cô ấy. Vốn anh muốn dẫn cô đi theo, nhưng, khi nghĩ tới cảnh cô ho ra máu, tim đau như muốn lấy mạng anh. Anh không thể dẫn cô vào nguy hiểm được. (qUý) Lôi Khiếu Thiên hí mắt, sự hung tàn trong mắt chợt lóe rồi biến mất. Dám thương tổn tới bảo bối của anh, hừ! Đúng là không biết sống chết!
- Đại ca, A Huống nói, người bộ quốc phòng không thỏa hiệp!
Lôi Khiếu Thiên cười lạnh, cặp mắt nguy hiểm nheo lại.
- Bảo Huống liên lạc với tổ chức khủng bố. Nếu chúng đã muốn dẹp loạn chuyện này, lại không muốn phải trả giá lớn, hừ, vậy để chúng đàm phán với tổ chức khủng bố đi!
Hướng Diệp Lân gật đầu, quay lại giao phó. Phó Hạnh Lương, Nick đều có chút lo lắng:
- Đại ca làm như vậy có phải.... - Khiến mọi chuyện trở nên quá lớn!
Lôi Khiếu Thiên nhắm mắt, không muốn trả lời. Nick và Phó Hạnh Lương nhìn nhau, có phần bất đắc dĩ. Quên đi, cũng do bọn họ tự chuốc lấy thôi, chống lại Ngục Thiên Minh có thể sẽ không thảm như thế, dù sao Ngục Thiên Minh chủ yếu là buôn lậu, với chuyện khủng bố cũng chả có sức uy hiếp gì. Thế nhưng, nếu giao cho tổ thức khủng bố thì lại là chuyện khác rồi. E rằng sự hòa bình tạm thời này sẽ biến mất!
Hướng Diệp Lân cúp máy xong, chần chờ nhìn Lôi Khiếu Thiên đang nhắm mắt, không biết mình có nên nói không. Khi nhìn thấy thần sắc trên mặt Phó Hạnh Lương với Nick liền quả quyết ngậm miệng!
Quên đi, coi như A Huống xui xẻo! Dù sao anh và Lương cũng từng mất mặt rồi!
Lại nói tới bên kia Đường Kiến Tâm muốn đi mua thuốc, nhưng không ngờ là cây cầu phía trên lại xảy ra tai nạn. Những chiếc xe liên tục tông vào nhau khiến con đường phía sau bị chặn lại, mấy trăm chiếc xe đỗ lại, rất là đồ sộ!
Đường Kiến Tâm ban đầu còn kiên nhẫn được, nhưng thời gian cứ kéo dài mãi, ai cũng khó chịu. Hơn nữa người có thân phận như cô, nếu cứ chờ thế này kiểu gì cũng đi gặp Diêm Vương. Chỉ khi thi hành nhiệm vụ cần phải chờ thời cơ, cô mới có thể kiên trì!
Mà bây giờ, gương mặt Đường Kiến Tâm trở nên lạnh lẽo, nhìn ngoài cửa sổ, thầm nghĩ sau khi trở về phải trực tiếp đi tìm người của Ngục Thiên Minh. Cô không thích kéo dài mọi việc, càng kéo dài thì càng khó hoàn thành! Có chủ ý rồi, cô đưa mắt nhìn thì bỗng dính chặt vào chiếc Bentley cách đó không xa. Hay lắm, thiên đường anh không đi, đang muốn tìm anh ta, không ngờ anh ta lại tự dẫn xác đến!
Tốt lắm, rất tốt!
Đường Kiến Tâm xuống xe rồi đóng cửa, tốc độ ấy quá mau đến mức người tài xế không kịp nói gì thì bóng dáng Đường Kiến Tâm đã biến mất trong tầm mắt!
- Bây giờ sao ai cũng quái thế nhở? Khách lần trước cũng thế, xuống xe liền không thấy tăm hơi đâu cả, đúng thật là!
Đường Kiến Tâm chăm chú nhìn chằm chằm chiếc Bentley kia, khoảng cách càng gần khiến sự lạnh lẽo trong mắt càng rõ. Cô không hề nhìn nhầm, lúc tới bến tàu phía tây chính nó đã thoát khỏi cú va chạm với mình, chắc chắn nó là của Ngục Thiên Minh!
Trong chiếc Bentley, Huống Ngân Dịch đang cầm điện thoại di động nghe Hướng Diệp Lân truyền đạt ý tứ của đại ca, đem ý tứ của đại ca mình truyền đạt tới thủ lĩnh tổ chức khủng bố Chris, giao chuyện xử lý cho bọn họ. (...ti3u_hao... d0n) Vừa hay nguyên nhân chuyện này cũng do bọn họ đã lén phái đặc công vào biệt thự Jian Ke, chẳng qua người của bọn họ chưa lấy được tin tức gì thì căn cứ đã bị phá hủy, đang lo lắng chẳng biết phải làm thế nào thì người Ngục Thiên Minh lại giao chuyện này cho bọn họ, đúng là không thể tốt hơn!
Đôi bên nói chuyện rất thỏa mãn, Huống Ngân Dịch sau khi nói với đối phương những yêu cầu của Lôi Khiếu Thiên thì liền trực tiếp dặn A Tam quay về phân bộ, không ngờ trên đường lại xảy ra tan nạn gây tắc nghẽn! Huống Ngân Dịch có chút tức giận, liên tục chửi đám cảnh sát ngu xuẩn, một chút chuyện cũng không làm được cho tốt, đại ca sắp đi New York, anh phải nắm chắc thời gian tới đó!
A Tam nghe cấp trên mình rủa thầm cũng cười khổ, đây cũng đâu phải lỗi của anh ta đâu. Xảy ra tai nạn xe như thế này, khẳng định không tới cả tiếng thì cũng phải nửa giờ là đương nhiên, trừ phi lão đại thông báo cho người tới đón!
- Tôi nói cậu đấy, bình thường cơ trí lắm mà, sao hôm nay tự dưng lại chạy vào ngõ cụt thế này? Đại ca sắp đi New York rồi, chuyện về gia tộc Bunol nói lớn thì lớn nói nhỏ thì nhỏ, chúng ta phải mau lên, thế mà lúc này lại có chuyện ngoài ý muốn, quỷ tha ma bắt!
A Tam chu mỏ, anh ta đâu có năng lực tiên đoán thì sao mà biết là sẽ xảy ra tai nạn giao thông?…
Anh ta chỉ là thấy lão đại gấp quá nên mới chọn đường gần để đi thôi mà! Hu hu, anh ta thật oan ức!
Đường Kiến Tâm vừa tới gần chợt nghe được lời của Huống Ngân Dịch, chủ yếu là do anh hạ thấp cửa sổ xe, hơn nữa câu kia còn hét lên, đoán chừng trong vòng 2m xung quanh ai cũng có thể nghe được lời anh hét!
Huống Ngân Dịch còn muốn lẩm bẩm, bỗng một cái bóng chặn đi mất ánh nắng, trong xe liền tối đen. Huống Ngân Dịch tự nhận là tối đen!
Kinh ngạc quay lại, do ngược chiều ánh sáng nên không thấy rõ được khuôn mặt Đường Kiến Tâm, chỉ cảm thấy cô có chút quen thuộc, nhíu mày:
- Xin lỗi cô, cô che mất ánh sáng rồi!
Đường Kiến Tâm hí mắt, sát khí chợt lóe rồi biến mất. Huống Ngân Dịch là ai đây, là người sống trong thế giới ngầm thì rất nhạy bén với hơi thở khác lạ, (l3) cho nên dù sát khí trong mắt Đường Kiến Tâm chợt hiện rồi biến mất tăm thì vẫn bị anh nhận ra, hồi chuông cảnh tỉnh vang lên thì liền đề phòng nhìn chằm chằm người bên ngoài xe!
Mà sát khí của Đường Kiến Tâm chỉ thoáng qua vì cô thấy trong xe không có người cô muốn tìm, ánh mắt lạnh lùng rơi xuống người Huống Ngân Dịch. Cô biết, vừa rồi nếu như lời người này nói, trong xe trừ người này thì còn một lái xe. Thế nhưng cái tay kia mang theo những vết sẹo tang thương thì Đường Kiến Tâm biết, anh ta cũng không đơn giản là một tài xế!
- Anh là người của Ngục Thiên Minh?
Câu nghi vấn cũng là một câu khẳng định!
Huống Ngân Dịch run lên, từ khí thể đối phương để anh biết được rằng người này không yếu chút nào, cánh tay rất bình tĩnh sờ ra phía sau, cảnh giác nhìn từng cử động của Đường Kiến Tâm.
- Cô rốt cuộc là ai? - Cô lại biết anh là người của Ngục Thiên Minh khiến anh có phần kinh hãi!
Đường Kiến Tâm cười lạnh, động tác mờ ám của đối phương vẫn không tránh được ánh mắt của cô, đương nhiên bao gồm cả tài xế kia. Bất chợt thân người Đường Kiến Tâm nghiêng đi đánh đòn phủ đầu. Trong tay cô chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một khẩu súng lục bạc, đồng thời khi tay phải Huống Ngân Dịch sờ tới cửa, chĩa thẳng vào đầu anh. Mọi chuyện xảy đến quá nhanh, khiến người ta không kịp trở tay! Bầu không khí trong mắt nháy trở nên căng thẳng, lộ ra sự nguy hiểm!
A Tam vừa có động tác, Đường Kiến Tâm lạnh lùng nhìn anh ta một cái.
- Xuống xe!
Huống Ngân Dịch dĩ nhiên không phải sợ, dùng ánh mắt ra hiệu cho A Tam. Đường Kiến Tâm cười lạnh, cặp mắt nguy hiểm nheo lại, ngón tay khẽ nhúc nhích. Đồng tử Huống Ngân Dịch trợn to, nhấc chân đá vào cổ tay phải Đường Kiến Tâm, người thì ngã ra sau. Mà tay Đường Kiến Tâm cũng động. Ngay khi Huống Ngân Dịch đá vào tay phải cô thì viên đạn cũng bay ra ngoài, lướt qua trán Huống Ngân Dịch khảm vào cửa xe bên kia, vang lên một tiếng thật lớn!
Do cự ly gần nên cả thân xe cũng rung động. Đương nhiên, tiếng súng bất ngờ tới này cũng đồng thời kinh động những người xung quanh, bao gồm cả cảnh sát đang xử lý tai nạn giao thông!
Ngay lập tức, từng tiếng hét chói tai vang lên, người nào còn ở trên xe thì vội mở cửa xe lao ra ngoài, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn!
A Tam vội mở cửa xe chạy ra, xoay người tấn công Đường Kiến Tâm. Anh ta không thể nào lái xe chạy được, trừ phi xe mọc cánh bay lên!
Phát súng đầu tiên không bắn trúng hiển nhiên đã làm Đường Kiến Tâm kinh ngạc. Mặc dù biết rõ người Ngục Thiên Minh không thể nào là ngồi không được, thế nhưng có thể tránh thoát viên đạn của cô, cô vẫn thực khen ngợi. Sự can đảm cùng với bản lĩnh của người này cô đã thấy rồi!…
Song, phát súng đầu tiên có thể tránh thì phát súng thứ hai sẽ không dễ dàng như vậy! Huống Ngân Dịch té xuống, thấy động tác lần thứ hai của đối phương liền đạp vào cửa. Đường Kiến Tâm do không có gì che chắn nên bụng phải chịu cú đập, chân loạng choạng, viên đạn xuyên thấu trần xe!
Cửa xe bị đá lộ ra chỗ ngồi. Khi thấy phát súng thứ hai sắp tới, Huống Ngân Dịch liền nhảy lên, anh đương nhiên không thể nằm đó mà trở thành bia ngắm cho đối phương bắn được!
Cũng chính lúc mà Đường Kiến Tâm lui về sau, Huống Ngân Dịch nắm lấy cơ hội trở tay kéo chiếc cửa đối diện ra, cơ thể như một con báo lao vọt ra ngoài. Phần bụng Đường Kiến Tâm co rút đau đớn, (quÝ) cơn đau như xé rách lồng ngực khiến mồ hôi lạnh không ngừng túa ra ở lưng cô. Tay trái đẩy cánh cửa xe ra, hơi lùi lại sau. A Tam ra ngoài rồi chống tay lên xe, cả người nhảy lên lăn một vòng trên trần xe, cả quá trình nhanh như gió xoáy!
Một tay chống đỡ, một chân sắp đá tới lưng Đường Kiến Tâm. Đường Kiến Tâm tránh né công kích đối phương xoay tròn tới chỗ mui xe phía trước. Lúc này, Huống Ngân Dịch cũng tới, chỉ một lúc, trong hàng xe cộ xô đẩy nhau, ở một không gian nho nhỏ, hai nam một nữ lao vào đấu đá nhau!
Xe nhiều cũng có chỗ lợi chỗ hại, chỗ lợi là Đường Kiến Tâm có thể mượn không gian nhỏ hẹp để tránh thoát công kích đối phương. Đồng thời đó cũng là chỗ hại, bởi vì không gian này quá hẹp, căn bản không cách nào đánh trả hoàn mỹ được, có phần cản trở!
Huống Ngân Dịch xoay người trên mui xe, khi lăn xuống thì cũng đã tới bên cạnh Đường Kiến Tâm, hai tay đồng thời đánh ra. Mà Đường Kiến Tâm vừa định nổ súng thì không ngờ tốc độ của đối phương lại nhanh hơn, sau khi thoát khỏi một quyền kia liền xoay một vòng. Bỗng cảm nhận được nguy hiểm, cúi đầu tránh thoát một cước của A Tam ở sau lưng. Chẳng qua nhìn bên này lại không nhìn được phía sau, cơn đau ở cổ tay khiến cô phải mở bàn tay ra, khẩu lục bạc rơi xuống đất!
Nếu bình thường ở bất kỳ chỗ nào, nhặt một thứ trên mặt đất cách đó không xa cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ cần cúi xuống ngay sau đó. Thế nhưng, hôm nay hoàn cảnh không phải do Đường Kiến Tâm định đoạt. Do không gian rất hạn chết, cộng với có người ngăn cản, quan trọng hơn là, trên người cô có thương tích!
Đương nhiên nếu đối phương cho rằng như vậy có thể thành công ngăn cô lại thì thật buồn cười. Sát ý của Đường Kiến Tâm bất chợt dâng lên. Song, sự cảm nhận của Huống Ngân Dịch còn hơn Thượng Quan Kiệt Thiếu một chút. Trong cảm giác của anh, cô gái này không phải chỉ là mạnh hơn một chút xíu, sát khí kia quả thực có thể sánh ngang với đại ca rồi!
- Cô là ai?
Đường Kiến Tâm chủ động xuất kích, hai tay chống lên chiếc BMW màu trắng ngay bên cạnh, hai chân cùng đá tới. Huống Ngân Dịch và A Tam nói thế nào cũng là cao thủ thứ hai thứ ba của Ngục Thiên Minh, đương nhiên, nếu Đường Kiến Tâm không có bị thương thì còn lâu mới đủ cho cô đánh. Mà tình huống hôm nay lại không tốt lắm, khiến cô có phần cật lực!
Huống Ngân Dịch và A Tam nhìn nhau, cũng không nói lời vô ích! Trận chiến giữa ba người trên cầu rất kịch liệt, dù có là phim Hollywood cũng chưa chắc được như thế. Người xung quanh đã sớm trốn tới một bên. Một số người nhát gan thì im lặng, còn có một bộ phận gan lớn hơn thì quan sát chăm chú, thậm chí còn hưng phấn hơn ba người trong cuộc chiến kia!
Sự náo động bên này cũng ảnh hưởng tới cảnh sát, vội vàng thổi còi. Mấy người cảnh phục cố sức xuyên qua dòng xe cộ để chạy tới bên này!
Đường Kiến Tâm đá một cước vào A Tam, vỗ vào chiếc BMW, cả người mượn lực như cá gặp nước trượt đi. Mắt Huống Ngân Dịch lóe lên, vừa định nghiêng người về sau để tránh thì không kịp rồi. Anh cũng bị Đường Kiến Tâm lừa, tưởng là cặp chân kia muốn đối phó với A Tam, cho nên mới ra sức truy kích, (đÔn) không ngờ kết quả là cô lên từ đằng sau, lúc này muốn thu chiêu đã không kịp! Nắm đấm Đường Kiến Tâm tới sau lưng Huống Ngân Dịch, sát khí hiện lên!
Huống Ngân Dịch lắc người đi, Đường Kiến Tâm cười lạnh, ngay khi Huống Ngân Dịch còn đang lo lắng tránh thoát cổ tay kia thì gương mặt Đường Kiến Tâm đã phóng đại gấp mấy lần trước mặt!
Cao thủ đọ sức, thắng thua chỉ trong nháy mắt!
Ngay nửa giây Huống Ngân Dịch sơ ý, tay trái Đường Kiến Tâm đổi sang tay phải, giữ lấy cổ tay trái Huống Ngân Dịch, mà Huống Ngân Dịch không thể dùng tay phải đỡ cả người được trên trần BMW. Tay phải Đường Kiến Tâm đấm vào bụng của Huống Ngân Dịch, mặt anh bạn nào đó liền nhăn nhó, thiếu chút nữa phun cả mật ra!
Mà Đường Kiến Tâm còn cảm thấy không đủ, ngay khi Huống Ngân Dịch lăn xuống mui xe Bentley, chợt buông tay trái Huống Ngân Dịch ra, hai tay cùng đỡ, chân phải đồng thời đá vào trước ngực Huống Ngân Dịch!
- Rầm!
Huống Ngân Dịch lướt qua chiếc Bentley nên vào chiếc xe bên kia, lực phản chấn khiến anh nện người xuống đất! Mà quá trình này cũng chỉ là chớp mắt! Xảy ra quá nhanh, khiến người ta chỉ có thể trơ mắt nhìn!
Bao gồm cả A Tam, ngay khi ông chủ bị đá bay, mắt đỏ lên vì giận dữ!
- A... - Tức tốc chạy lại, vung quyền tới Đường Kiến Tâm!
- Toét toét!
Ngay khi A Tam tiếp cận Đường Kiến Tâm, phía sau liền vang lên những tiếng còi xôn xao. A Tam sửng sốt, sự lạnh lẽo chợt léo trong mắt Đường Kiến Tâm, đồng thời cho A Tam một cước, lại thêm một tiếng vang lớn nữa. Nhưng lúc này thì nhẹ hơn lúc trước!
- Toét toét! - Mấy cảnh sát khoa trương quơ hai tay ra hiệu với Đường Kiến Tâm!
Đường Kiến Tâm cau mày, nhìn đám cảnh sát chạy tới đây, nhanh nhẹn nhảy xuống, nhặt khẩu lục bạc lên, chớp mắt nó liền biến mất. Nhìn đoàn xe đỗ hết ở chỗ này mà ảo não không thôi. Sao có thể theo chân bọn họ thoát nổi đây, bản thân dựa vào hai cái chân này đoán chừng là không chạy nổi. Liếc nhìn hai người vừa bị mình đá ra ngoài, cũng đứng dậy không muốn xung đột chính diện với cảnh sát!
CHƯƠNG 71.6:
Đường Kiến Tâm không có thì giờ để ý tới hai người này, nhảy qua chiếc BMW tới biên cầu! Bây giờ, với tình huống này thì không còn đánh đấm được gì nữa, không muốn vào đồn cũng khó nói, chạy dọc theo cây cầu này là không thể. Đường Kiến Tâm nhìn bên dưới, trong lòng dự định! Huống Ngân Dịch, A Tam hiển nhiên cũng thấy được ý đồ của Đường Kiến Tâm, tay đè ở bụng, vung quyền nhìn bóng lưng cô, nghiến răng nghiến lợi:
- Đừng để cô ta chạy! - Chết tiệt, đánh xong rồi còn muốn chạy ư, nào có chuyện dễ dàng như thế! A Tam vội vàng đuổi theo!
Đường Kiến Tâm chớp mắt, cây cầu này không cao lắm, bên dưới bảy tám mét cũng là một làn xe liên miên. Huống Ngân Dịch cựa mình đuổi theo Đường Kiến Tâm, trên tay anh không có súng. Nhưng cho dù có cũng không dám bắn, cảnh sát đang ở ngay sau lưng kìa! Đường Kiến Tâm biết bọn họ đuổi theo, cười lạnh, nếu không phải có cảnh sát ở đây, anh tưởng anh còn mạng sao?
Nực cười!…
A Tam chạy tới không xa nhìn động tác của Đường Kiến Tâm, đâu còn bận tâm cái khác liền xông lên!
Đường Kiến Tâm nghiêng người thoát khỏi nắm đấm anh ta, cũng chủ động xuất kích, hai người bắt đầu một vòng chiến đấu mới. Mặt mũi mấy cảnh sát đằng sau tái xanh, tuýt còi liên tục. Tai nạn giao thông vừa rồi khiến họ đã nhịn cả một bụng tức, đối phương còn dám gây chuyện, thật con mẹ nó không để cảnh sát vào mắt mà!
Huống Ngân Dịch cũng tới sát sau lưng Đường Kiến Tâm, cười âm trầm. Gần mười năm rồi, cho tới nay anh chưa từng bẽ mặt như thế. Cô gái này, con mẹ nó, anh rốt cuộc cũng nhớ ra cô là ai rồi, rõ ràng anh đã nói cô tạo cho anh cảm giác rất quen thuộc. Vừa rồi đánh nhau không thấy rõ mặt cô, bây giờ mới thấy được rõ ràng, Huống Ngân Dịch thật muốn nôn mửa, không ngờ lại đụng phải ở đây!
Đường Kiến Tâm thấy Huống Ngân Dịch xông lên thì đá văng A Tam ra, tránh thoát quả đấm của Huống Ngân Dịch, chân đạp lên cây cột ở ven cầu rồi thả người nhảy xuống!
Đương nhiên, cùng nhảy còn có cả Huống Ngân Dịch. Đây là khi anh thấy Đường Kiến Tâm nhảy xuống thì muốn nắm lấy áo cô kéo lên, không ngờ cô lại lôi cả anh xuống!
- Lão đại!
A Tam tựa vào cột, mâu quang lập lòe, vừa khủng hoảng vừa khiếp sợ!
- Rầm rầm!
Hai tiếng vang lớn do hai vật nặng tạo ra, chẳng qua tiếng vang này là một trước một sau, đan xen nhau! Lực phản chấn rất mạnh, cũng may là hai người rơi xuống đều không phải người bình thường, khả năng khống chế vẫn phải có. Cho nên chỉ một giây sau, hai người sau khi ổn định lại thì liền cách xa nhau 2m, âm trầm nhìn nhau!
Đương nhiên, khi nhảy xuống trước thì Đường Kiến Tâm đã quan sát suy tính chiếc xe buôn bán cỡ lớn này rồi, chẳng qua không nghĩ tới lúc cô nhảy xuống rồi mà người đàn ông kia lại dám không biết sống chết túm lấy áo cô. Nếu không phải nhờ trọng lực cả người cô hút xuống dưới thì chắc bị anh ta kéo lên rồi chết thảm dưới bánh xe!
Vừa nghĩ tới khả năng này, khuôn mặt Đường Kiến Tâm tái xanh. Huống Ngân Dịch càng khỏi phải nói, ban đầu đã bị thương do va đập, (l3) giờ lại không chút phòng bị va đập thêm lần nữa, ngay cả anh có thân thể bằng sắt thì linh kiện cũng rơi lả tả hết rồi. Huống chi, thân thể anh cũng chỉ như người thường!
Khuôn mặt méo mó như cái bánh bao có thể thấy được những tao ngộ mà anh gặp phải!
Song, màn kịch còn chưa kết thúc. Trên cầu đã sớm tụ tập một hàng người, nét mặt như thế nào cũng có. Chỉ có A Tam là nhìn chiếc xe dần dần đi xa kia mà hận nghiến răng!
Cảnh sát đương nhiên cũng đến, miệng mở to thành chữ O, khi bọn họ nhớ ra còn có một người nữa thì quay lại tìm, A Tam đã biến mất trong biển người!
Mà bên kia, Đường Kiến Tâm và Huống Ngân Dịch đều đang đứng trên trần xe, hai người giằng co:
- Cô rốt cuộc là ai?
Đường Kiến Tâm vẫn lạnh lùng nhưng trong mắt lại lộ ra ý tứ như anh là thằng ngốc à!
Cô là ai? Vấn đề này anh ta hỏi thì cô phải trả lời à?
Huống Ngân Dịch đương nhiên biết đối phương khinh thường mình, thế nhưng, anh cũng không thể đến ngay cả cái tên cô gái làm mình bị thương cũng không biết chứ?
Lúc này mà để mấy người anh em khác biết, chẳng phải mặt mũi vứt hết xuống sông sao?…
Đương nhiên, Huống Ngân Dịch hỏi vấn đề này còn có một nguyên nhân, cô là một trong số những người đã cướp hàng của bọn họ. Mặc dù khi đó không thấy rõ mặt cô, nhưng tấm lưng kia anh sẽ không nhận lầm!
Gió nhẹ lướt qua thổi bay tóc Đường Kiến Tâm, góc áo hai người vang lên những tiếng phật phật. Trong ngực Đường Kiến Tâm quặn lại, trận đánh vừa rồi đã là cực hạn của cô. Bây giờ còn phải mặt không đổi sắc đứng giằng co với người đàn ông này thật đúng là không dễ dàng. Đương nhiên, cô biết đối phương cũng không thể nào tiếp tục đánh với cô nữa. Thứ nhất, anh ta bị thương, lực sát thương của mình thế nào cô biết rõ, hơn nữa còn phải chịu cú va đập vừa rồi nữa. Thứ hai, bọn họ đều biết, với cái tốc độ này của chiếc xe, bọn họ mà đánh nhau thì thua thiệt sẽ là hai bên, cho nên hai người vẫn chỉ giằng co như thế!
Đường Kiến Tâm đè nến mùi tanh trong họng, âm thầm hô hỏng bét, cơ thể như vậy sao cô còn có thể chống đỡ để lấy lại bảo thạch?
Có lẽ là Đường Kiến Tâm che giấu quá mức hoàn mỹ, Huống Ngân Dịch trong nhất thời cũng không nhìn ra đối phương bị thương nặng.
- Cô tìm kiếm Ngục Thiên Minh rốt cuộc có ý đồ gì? Cướp hàng của bọn tôi là do ai chỉ điểm?
Đường Kiến Tâm mím môi. Lúc này mà cô mở miệng không chỉ đơn giản là phun máu ra không thôi. Huống Ngân Dịch thở hổn hển, nhịn đau tiến tới muốn bắt người. Hai người cũng không đề phòng chiếc xe bên dưới quẹo cua, (Quý) người Huống Ngân Dịch theo quán tính xe mở rộng hai tay, đứng nghiêng ngả. Đương nhiên Đường Kiến Tâm cũng không tốt gì. Chờ Huống Ngân Dịch vất vả lắm mới ổn định lại cơ thể thì tốc độ chiếc xe lại tăng lên. Đường Kiến Tâm lùi về sau, chân trái đạp hụt rơi cả người xuống dưới.
Huống Ngân Dịch lảo đảo lui về phía sau hai bước, vội nhào tới trước, nắm áp sát trần xe. Tới khi anh quay đầu lại thì trên trần xe đâu còn thấy được cô gái kia, chỉ còn tiếng gió thét, tiếng còi, tiếng tăng tốc...
Mà khi Đường Kiến Tâm trượt chân, tay bám vào phía trên, trượt dọc theo thân xe, mạo hiểm vô cùng. Lúc hai chân chạm tới đất, cô cố gắng nhảy một cái, nắm lấy cây cột hình tròn bên cạnh, ổn định lại cơ thể...
Chiếc xe sau khi quẹo cua nhanh chóng, Đường Kiến Tâm lợi dụng quán tính, buông hai tay ra, thành công thoát đi...
Bên này bọn họ đánh nhau túi bụi, phía bên kia thì Tiểu Ngải và Lôi Khiếu Thiên đang tức giận hộc máu xa tới ba mét, lo lắng như muốn lấy mạng người!
Vì sao đây?
Lúc ba người đánh nhau trên cầu, cũng không biết khán giả nào đó, lấy điện thoại di động ra, ghi lại gần như toàn bộ quá trình chiến đấu, bao gồm cả c
Mãi tới khi đoàn người bước vào nhà, mùi vị ẩm mốc liền xộc vào mũi. Sở Tử Ngang lấy tay che mũi, không nhịn được hỏi:
- Lão đại, nơi đây thật yên tĩnh!
Ban ngày mà không thấy được bóng người! Đường Kiến Tâm kéo màn ra, tia sáng rọi qua cửa sổ khiến Đường Kiến Tâm hơi híp mắt.
- Ừ, đến tối mới náo nhiệt!
- Ồ!
Diệp Trúc Phàm đặt Amazon lên ghế, cũng có chút rầu rĩ, không biết có nên để anh ta tỉnh lại không nữa?
Đường Kiến Tâm lạnh lùng nhìn gương mặt trắng bệch của Amazon.
- Tiểu Ngải, lấy nước tới đây!
Tiểu Ngải gật đầu chạy tới toilet, một lát sau xách theo xô nước ra!
Mọi người đều kỳ quái không hiểu cô muốn làm gì!
Đường Kiến Tâm đá vào xô nước khiến nước tung téo ra xung quanh, Đường Kiến Tâm nói với Diệp Trúc Phàm:
- Cứu tỉnh cậu ta rồi dội xô nước kia vào người cậu ta!
Diệp Trúc Phàm kinh ngạc, Sở Tử Ngang ngờ vực, dội nước cho anh ta? Lão đại không nói nhầm đó chứ?
Đường Kiến Tâm không để ý tới bọn họ, vào nhà bếp nhìn một lúc, nhíu mày lại. Mấy tháng không về nơi đây đã bám đầy bụi, xem ra hôm nay lại được ăn mì úp rồi!
Tiểu Ngải đi vào phòng bếp theo Đường Kiến Tâm, nghe chị nói phải ăn mì úp, mặt lập tức nhăn nhó.
- Chị à, không ăn mì úp có được không?
Đường Kiến Tâm quay ra liếc xéo cô ấy, nhướng mày.
- Em đi mua thức ăn rồi nấu cơm?
Tiểu Ngải quả quyết lắc đầu, cô không làm!
Được rồi!
Đường Kiến Tâm hài lòng ra ngoài phòng khách. Không làm, vậy thì ăn mì úp thôi!
Sở Tử Ngang, Diệp Trúc Phàm trói gô Amazon vào bàn, tay buộc hai bên góc bàn, chân thả xuống, rồi mới cứu tỉnh anh ta! Đường Kiến Tâm và Tiểu Ngải ra ngoài thì vừa lúc Amazon đã bị trói xong xuôi, Hạ Tâm Dung ở một bên hỗ trợ cầm dây!
- Bọn họ làm gì vậy?
Tiểu Ngải hiếu kỳ, nhìn sợi dây thừng chằng chịt khắp người, hằn sâu vào thịt khiến cơ thể hồng lên.
- Buộc anh ta vậy rồi dội nước? - Sẽ không giãy dụa ra đấy chứ?
Sở Tử Ngang mặt không thay đổi liếc nhìn Tiểu Ngải, mọi người không ai nói chuyện, Diệp Trúc Phàm bắt đầu bấm huyệt nhân trung cho Amazon!
Mấy phút sau!…
Amazon tỉnh lại, tiếng hét như dã thú kia khiến sắc mặt mọi người biến đổi khác nhau, Hạ Tâm Dung cầm xô phối hợp với những người còn lại dội nước vào anh ta. Đường Kiến Tâm liếc nhìn bọn họ, túm lấy áo Tiểu Ngải đang ngây người bên cạnh, kéo cô ấy vào phòng ngủ mình, lạnh lùng nói:
- Tư liệu của Ngục Thiên Minh!
Tiểu Ngải bị ép đi theo, nghiêng nghiêng ngả ngả, mặt nhăn nhó:
- Chị ơi, thả em ra đã, thả em đã! - Không phải nói trước khi khỏe hẳn sẽ không xung đột với Ngục Thiên Minh sao? Chị, chị gạt người ta!
Đường Kiến Tâm hí mắt lại.
- Chị chưa có nói là bây giờ đi! - Chỉ là thăm dò bọn họ trước, cô phải mười phần nắm chắc mới được! Huống chi, bây giờ cô muốn đi thì chính là có lòng nhưng không đủ lực!
Tiểu Ngải chu mỏ, nhìn chị đặt máy tính trước mặt, bất đắc dĩ nhận lấy. Ở đây không có cách âm nên có thể nghe được rõ rào âm thanh "náo nhiệt" bên ngoài.
- Hệ thống phòng vệ của kho tư liệu Ngục Thiên Minh rất mạnh, em không nắm chắc là phá được nó!
Đường Kiến Tâm cau mày nằm ở trên giường, cơn đau ở ngực ngứa ngáy khiến cô phải cắn chặt răng, lục phủ ngũ tạng như tạo ra rồi lại bị hủy, cô biết, thời gian của cô không còn nhiều. Thời gian để tới chỗ Ám Hoàng lấy thuốc sắp tới, cô nhất định phải lấy được bảo thạch về,(LÊ) bằng không... Lãnh mâu Đường Kiến Tâm híp lại, cảm giác túc sát thoáng hiện lên!
Ở phân bộ Ngục Thiên Minh. Lôi Khiếu Thiên nằm trên giường trầm tư, đứng dậy mặc quần áo tử tế, mở cửa rồi xuống tầng dưới! Phó Hạnh Lương, Hướng Diệp Lân, Nick vẫn sinh hoạt như thường, chợt thấy Lôi Khiếu Thiên thì quả thực ngoài ý muốn. Hướng Diệp Lân khoa trương hơn, bị dọa tí thì lăn xuống ghế, bởi vì hai tay anh ta đang thỏa thích chà đạp gương mặt Nick! Phó Hạnh Lương liếc nhìn Hướng Diệp Lân, hừ hừ, rõ là không có tiền đồ!
Nụ cười trên môi Nick tắt ngấm, tới cạnh Lôi Khiếu Thiên, có phần mất hứng.
- Đại ca, với thương thế của anh bây giờ chưa thể xuống giường được đâu! - Mặc dù đã được bôi thuốc tốt, thế nhưng diện tích bị thương quá lớn, chỉ cần sơ sảy một cái là vết thương sẽ rách ra!
- Không sao! - Lôi Khiếu Thiên đi qua Nick tới chỗ Phó Hạnh Lương và Hướng Diệp Lân, cả người toát ra sự lạnh nhạt. Anh chính là vậy, trừ phi là vết thương trí mạng, bằng không, Lôi Khiếu Thiên anh sẽ không nằm trên giường! Nick mếu máo đuổi theo!
- Cậu tới lúc nào thế?
- Sáng nay!
Phó Hạnh Lương trả lời, Hướng Diệp Lân cũng thu lại bộ dạng nô đùa, nghiêm chỉnh chờ đợi! Lôi Khiếu Thiên nhíu mày: "Đã làm xong mọi chuyện chưa?"
- Vẫn chưa! - Phó Hạnh Lương mím môi. - Chuyện Tề Phong bị giết rất quỷ dị, không tìm ra được bất kỳ dấu vết nào. Quan trọng hơn, bọn em tới muộn, cảm sát đã can thiệp, bọn em cũng không dễ nhúng tay!
Lôi Khiếu Thiên hơi hơi hí mắt.
- Không lấy được hình ảnh trong camera sao?
Hướng Diệp Lân lắc đầu.
- Không được, cả tòa nhà bị bổ tung chỉ còn tro tàn, mọi thứ ghi hình đều hỏng hết!
Lôi Khiếu Thiên mặt trầm xuống, có chút không vui, nói vậy chiếc nhẫn kia cũng không thể tìm được? Phó Hạnh Lương, Hướng Diệp Lân nhìn nhau, ngây ngẩn một lúc mới lên tiếng.
- Đại ca, lần này (QUÝ) khi tới bổn gia của Tề gia thì vô tình nghe được tin tức gia đình Bunol xảy ra chuyện, chúng ta có nên? - Nét mặt Phó Hạnh Lương nghiêm túc, trong mắt hiện lên sự vui vẻ, cũng không biết sâu trong mắt mình có sự tàn nhẫn khiến người ta kinh sợ!
Nick ngồi cạnh Lôi Khiếu Thiên, lúc nào cũng quan sát vết thương của anh, khi nghe Phó Hạnh Lương nói tới gia đình Bunol thì rất ngạc nhiên.
- Gia đình Bunol nắm giữ băng đảng Chinese ở New York ấy hả?
Lôi Khiếu Thiên cũng có chút kinh ngạc nhìn hai người ngồi đối diện anh, tạm thời đè ép sự khó chịu trong lòng xuống, gia đình Bunol? Băng đảng Chinese là băng đảng ngông cuồng nhất tại vùng duyên hải nước Mỹ, đó là một băng đảng tổ chức độc lập, không có bất kỳ hậu trường nào. Nhưng, phần lớn là bàn chuyện sinh ý với người Hoa, hơn nữa rất đáng tin cậy nên được người Hoa ở Mỹ ủng hộ. Với lại người của gia đình Bunol độc ác tàn nhẫn, bang quy càng nghiêm nghị hà khắc! Cho nên, tuy diệt trừ gia đình Bunol hoặc thu phục nó là một lựa chọn rất tốt bởi phạm vi mua bán rất rộng, khách hàng lại lớn. Thế nhưng, đến nay vẫn không ai dám ra tay. Đương nhiên, Ngục Thiên Minh anh thì chẳng thèm. Anh sẽ không chủ động đi khiêu khích tổ chức băng đảng khác, giống như Nguyệt bang vậy!
Mặc dù hai bang phái nhìn như bất hòa, thế nhưng, nội tình chân chính cũng không như bên ngoài!
Lôi Khiếu Thiên không ngờ là nghe được tin về băng đảng này, quả thực khiến anh có phần giật mình!
- Tin tức chuẩn xác chứ? - Lôi Khiếu Thiên liễm thần, chưa bao giờ nghiêm túc hơn!
- Chính xác! - Từ trên mặt Hướng Diệp Lân có thể thấy được sự hưng phấn. - Em và Lương cũng vì tin tức giật gân này mới quay về sớm!
Phó Hạnh Lương liếc nhìn Hướng Diệp Lân, sau đó không nhanh không chậm nhìn sang Lôi Khiếu Thiên.
- Đại ca, chúng ta có nên dẫm một chân vào đó?
- Đúng vậy, đây là một miếng thịt dê béo, chỉ cần ăn được gia đình Bunol, vậy thì việc tiến công vào thị trường người Hoa chính là làm ít công to, nhất là khu vực Trung Quốc! - Hướng Diệp Lân vội vã nhìn Lôi Khiếu Thiên đang trầm tư. (ĐÔN) Mặc dù Ngục Thiên Minh bọn họ ở Trung quốc cũng có chút thế lực, nhưng, dù sao trời cao hoàng đế xa, chút thế lực ấy vẫn còn yếu lắm!
Mà gia đình Bunol là sợi dây với Trung quốc, có thể nắm được nó thì tương đương với việc ngồi vững vàng nửa đất Trung quốc rồi!
CHƯƠNG 71.2:
Đây là một khối thịt béo mà ai trông thấy cũng thèm a!
Đồng tử Lôi Khiếu Thiên co lại, bọn họ nói sao anh lại không hiểu.
- Người sau màn là ai?…
Phó Hạnh Lương sửng sốt, lắc đầu một cách cứng ngắc, nói thật, bọn họ vừa nghe được tin tức kinh người này đã không kịp chờ mà bay nhanh về, nào có thời gian đi tìm người phía sau ở Mỹ là ai đâu, dù sao bọn họ ngao cò tranh nhau, chúng ta cứ ngư ông đắc lợi là được!
Lôi Khiếu Thiên chau mày, trong lòng cũng hiểu ra vì sao giữa đường mà Nguyệt đương gia lại vội vã quay về, nếu anh đoán không sai, đó chính là...
- Cho các cậu nửa ngày, tôi phải biết ngoài người phía sau màn ra thì còn bao người ngấp nghé tới miếng thịt này!
Khóe miệng Lôi Khiếu Thiên cong lên, sự tàn nhẫn chợt lóe rồi biến mất!
Hướng Diệp Lân, Phó Hạnh Lương mắt đều sáng cả lên, vội vàng đáp ứng rồi ra ngoài. Nếu đại ca đồng ý thì chuyện gì bọn họ cũng làm được hết. Nghĩ đến lúc khi mà bản đồ của Ngục Thiên Minh mở rộng ra thì bọn họ như được đánh máu gà vậy, phấn khởi, nhiệt huyết đều sôi trào!
Nick nhìn bóng lưng của bọn họ cười lắc đầu.
- Đại ca, thực sự muốn ăn gia đình Bunol? - Anh ta vẫn còn có chút lo lắng!
Lôi Khiếu Thiên quay lại nhìn Nick. Sự lo lắng phía sau nụ cười như thiên sứ kia khiến đầu lông mày đang nhăn lại của anh giãn ra.
- Sao thế?
Nick nhếch miệng.
- Theo lý thuyết thì gia đình Bunol cũng có một đội bảo vệ luôn di động, không có lý nào nói diệt là diệt được ngay!
- Cậu nghĩ là có người thả mồi?
Nick gật đầu, thu lại dáng vẻ cười cợt, nghiêm túc hẳn lên.
- Một băng đảng đã trăm năm không đổ, nhất định có phương thức sinh tồn của mình. Hơn nữa, bây giờ tin tức này tới quá đột ngột, em lo lắng là có ai đó gây cản trở bên trong!
Lôi Khiếu Thiên gật đầu.
- Cậu nói cũng không phải là không có đạo lý. Thế nhưng, nếu tin tức này là thật thì sao? Chúng ta không ra tay thì mất đi cơ hội có thể nắm được mảnh đất Trung quốc này!
Nick cau mày.
- Cho nên đại ca mới để anh Diệp với anh Lương đi tìm hiểu rõ ngọn ngành?
- Đây chỉ là một bước trong đó! - Lôi Khiếu Thiên cong môi lên. - Nick, tin đại ca, tôi sẽ không lấy Ngục Thiên Minh đùa giỡn đâu!
Nick cười phì, nụ cười này rất rực rỡ, quét sạch ưu phiền trước đó.
- Đúng vậy, có đại ca đây rồi thì còn gì mà lo lắng nữa! Ha ha!
Lôi Khiếu Thiên im lặng lắc đầu, thằng nhóc này rõ là!
- Được rồi, nếu lần này tới New York, cậu đi theo tôi!
Nick gật đầu.…
- Đại ca, em không đi, vết thương của anh khoảng chừng nửa năm nữa mới tốt lên được!
Lôi Khiếu Thiên mặt đầy vệt đen trừng Nick, thằng nhóc này, sao lại tới chuyện đó? Cậu ta không ở đây thì anh không khỏi được sao? (LÊ) Sặc, không nói tới thương tích Lôi Khiếu Thiên còn không có cảm giác, vừa nhắc tới thì cơn đau rát sau lưng lại trỗi dậy, thỉnh thoảng nhói một cái, thật con mẹ nó khó chịu!
Nick biết đại ca đang nghĩ gì, gật đầu cười trộm.
- Anh Huống chắc cũng sắp về rồi, chỉ là không biết bên đối phương bồi thường bao nhiêu nhỉ!
Lôi Khiếu Thiên mặt âm u, bồi thường sao, hừ! Không có đánh tới bộ quốc phòng cũng coi là cho bọn họ mặt mũi rồi!
Bên kia, quá trình giải độc vẫn đang tiến hành. Diệp Trúc Phàm, Sở Tử Ngang, Hạ Tâm Dung đều mệt mỏi. Nghiêm trọng nhất là lúc đang giải độc cho Amazon thì bỗng anh ta sùi bọt mép, đây là dấu hiệu sốc, làm ba người sợ hãi, trực tiếp mệt lả, Hạ Tâm Dung thì sợ quá khóc thét lên. Sau đó Đường Kiến Tâm ra ngoài, không nói hai lời, khiêng Amazon xuống tầng dưới, ba người đuổi theo. Ở tầng dưới, Đường Kiến Tâm mở mui xe đằng trước ra, nổ máy, tiến hành kích điện!
Vất vả lắm nhịp tim anh ta mới quay về, Đường Kiến Tâm ném Amazon đang run rẩy cho Diệp Trúc Phàm, lạnh lùng cảnh cáo.
- Không được làm ra động tĩnh lớn!
Lần trước Amazon hét loạn lên, tay Tiểu Ngải run rẩy, thiếu chút nữa bị phát hiện (bạn ấy đang xâm nhập dữ liệu NTM). Tên này còn thốt ra những lời quấy rối Tiểu Ngải, cô trực tiếp một đao làm thịt anh ta!
Sở Tử Ngang nuốt nước bọt, sự lạnh lẽo kia khiến họ dấy lên ý nghĩ mà sợ, Hạ Tâm Dung vội vàng xé miếng vải ở ghế ra rồi nhét vào miệng Amazon, tiếp tục thêm một vòng công trình giải độc!
Khi mà Đường Kiến Tâm đi vào thì cũng vừa lúc Tiểu Ngải thu tay lại, đối diện với ánh mắt của chị có phần áy náy.
- Chị, chỉ điều tra được những cái này thôi. Người trong tổ thông tin của Ngục Thiên Minh đều là cao thủ, tường bảo vệ rất mạnh!
Đường Kiến Tâm cúi xuống xem, một vài tư liệu chủ yếu của Ngục Thiên Minh, tổng bộ, phân bộ, phạm vi kinh doanh, những điều này với Đường Kiến Tâm mà nói cũng đủ, chỉ có duy nhất một điều bất mãn!
- Ai là lão đại Ngục Thiên Minh?
Tiểu Ngải lắc đầu.
- Tứ đại Ám Minh ta đều đã biết. Hồng Minh là Thượng Quan Kiệt Thiếu, Bạch Minh là Phó Hạnh Lương, Hoàng Minh là Hướng Diệp Lân, Hắc Minh là Huống Ngân Dịch. - Tiểu Ngải cầm lấy máy, mở hình ảnh ra giải thích với Đường Kiến Tâm. - Mọi nghiệp vụ đều do bốn người này phụ trách. (QUÝ) Mỗi người phụ trách một khu vực, ví dụ như Thượng Quan Kiệt Thiếu là trùm ma túy lớn vùng Mỹ La Tinh, Phó Hạnh Lương thì ở Đông Nam Á, hai người khác cũng là lão đại một phương. Còn về lão đại chân chính của Ngục Thiên Minh thì dường như không có mấy người biết được mặt mũi anh ta!
Đường Kiến Tâm gật đầu, khi mà Tiểu Ngải nói tới lão đại Ngục Thiên Minh thì rất quỷ dị là trong đầu cô hiện lên hình ảnh một người. Cô rất kinh ngạc, sao mình lại nghĩ tới anh ta, lập tức lắc đầu, thầm nghĩ là mình suy nghĩ quá nhiều.
Nghĩ tới lần trước ở Tề gia lão đại Ngục Thiên Minh cũng đi, Đường Kiến Tâm có phần ảo não, hối hận, thật sự là đáng tiếc, không thể thấy được mặt mũi thực của lão đại Ngục Thiên Minh!
- Cũng không nhất định có thể gặp, chị à, lão đại Ngục Thiên Minh sẽ không dùng khuôn mặt thật của mình gặp người đâu! Cho dù gặp được lão đại Ngục Thiên Minh thì gương mặt đó cũng không nhất định là khuôn mặt thật sự của anh ta!
Mặt Đường Kiến Tâm trầm xuống, mặc dù biết là trong giới xã hội đen thì việc phòng thân như thế là phải, thế nhưng với cô thì đó đúng là chuyện thừa thãi. Thông thường khi ra ngoài làm nhiệm vụ cô đều dùng khuôn mặt thật, thế nhưng cũng không ai nhận ra được, dĩ nhiên, trừ những người đã biết cô, thí dụ như người của Ám Hoàng!
- Phân bộ Ngục Thiên Minh ở vùng ngoại ô Washington? - Khi đọc được tin này thì Đường Kiến Tâm hơi nghi ngờ: "Ngục Thiên Minh ở Washington cũng có phân bộ ư?"
Tiểu Ngải mở to mắt nhìn Đường Kiến Tâm, nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh.
- Chị, cái này mà chị cũng không biết?
Đường Kiến Tâm mím môi, trên gương mặt như phủ một tầng băng, cô phải biết sao?
Tiểu Ngải nuốt nước bọt.
- Ngục Thiên Minh ở trên toàn cầu đều có phân bộ ở mỗi thành phố, Washington thì có gì mà bất ngờ chứ? Hơn nữa trong cuộc thi đấu xa vương ngầm mấy năm trước nghe nói là người phía sau màn của Ngục Thiên Minh thao túng! - Đương nhiên, điều này về sau cô mới biết, sự hung tàn lần đó của Ngục Thiên Minh thật dọa cô sợ hãi!
Đường Kiến Tâm mặt không chút thay đổi, những cái này cô không có hứng thú, quan trọng là:
- Người của Thượng Quan Kiệt Thiếu chắc vẫn còn ở Washington?
Nhóm hàng kia đến Washington không thể nói chở đi là chở đi được ngay, chí ít là tại thời điểm khẩn trương này là không thể nào. Hơn nữa, một đống chuyện của biệt thự Jian Ke còn ngay kia, không thể giải quyết được nhanh như thế!
Tiểu Ngải gật đầu.
- Hẳn là vẫn chưa đi! - Người của Ngục Thiên Minh xung đột với người bên bộ quốc phòng, không có khả năng đã rút đi nhanh như vậy.
Đường Kiến Tâm cười lạnh lùng, không đi là tốt rồi! Lão đại Ngục Thiên Minh không rõ tung tích, không tìm được người thì tìm Thượng Quan Kiệt Thiếu cũng thế! Đến lúc đó cô không tin là không tìm được bảo thạch!
Vừa nghĩ tới bảo thạch là hình bóng người đàn ông nọ lại ùa vào trong suy nghĩ, tên sắc phôi khốn kiếp, lần sau đừng để cô gặp lại anh ta, (ĐÔN) bằng không, cô sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi, cô chưa bao giờ nói khoác
Tiểu Ngải nhìn bộ dạng cắn răng nghiến lợi của Đường Kiến Tâm mà sợ hãi, rất sáng suốt ngậm miệng lại, bây giờ mà nói chắc chị sẽ coi cô là cái bao mất!
Hai người ra ngoài sảnh, khuôn mặt Amazon lúc này đã không biết phải dùng từ ngữ như thế nào hình dung, xanh trắng đen tím, màu gì cũng có, chỉ không có đúng màu máu! Mà Diệp Trúc Phàm, Sở Tử Ngang, Hạ Tâm Dung đã sớm mệt mỏi ngồi bên cạnh, một bộ như hư thoát!…
Tiểu Ngải trừng mắt, đi tới trước mặt Sở Tử Ngang, không chút khách khí đá vào chân anh ta.
- Sao đều nằm ngay đơ thế hả?
Đường Kiến Tâm tới cạnh Amazon, hơi thở kia rất yếu, lồng ngực phập phồng rất ít, nếu không phải khuôn mặt nhăn nhó kia thỉnh thoảng co rút lại thì cô thật đúng là tưởng anh ta đi gặp Diêm Vương rồi!
- Tiểu Ngải, đun nước! - Tiểu Ngải chớp mắt tò mò nhìn Đường Kiến Tâm. - Đun nước? - Làm gì vậy?
- Úp mì!
Đường Kiến Tâm lạnh lùng ném tới hai chữ rồi tới phòng bếp. Lâu rồi mà không ăn cơm, cô cũng không phải là sắt đá, huống chi bụng mấy người kia vừa hát không thành kế, tai cô lại không có điếc!
Tiểu Ngải chu mỏ, nhìn theo bóng lưng Đường Kiến Tâm, khóc không ra nước mắt. Chị à, chị thật sự cho bọn em ăn mì úp sao! Hu hu!
Đường Kiến Tâm ăn mì xong thì ra ngoài, ý cô rất rõ ràng. Cơn nghiện của Amazon phải từ bỏ, mà cô sẽ không ra tay hỗ trợ. Tiểu Ngải vốn muốn ra ngoài với Đường Kiến Tâm, thế nhưng chị lại bảo cô ở lại để giám sát ba người kia. Cô đã kháng nghị nhưng rõ ràng là kháng nghị này không có hiệu quả, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng Đường Kiến Tâm dần biến mất ở cửa.
Tiểu Ngải tức giận trừng mắt nhìn Sở Tử Ngang, Diệp Trúc Phàm, Hạ Tâm Dung.
- Đều là tại ba người, chị nếu mà có chuyện gì, tôi sẽ lấy mạng ba người!
Sở Tử Ngang mặt đầy vệt đen, Diệp Trúc Phàm lo lắng nhìn ra cửa, Hạ Tâm Dung cau mày trừng lại Tiểu Ngải, cô ấy tưởng bọn họ nguyện ý hả? Ba người đồng thời nhìn về phía Amazon đang ngủ mà cười khổ!
Đường Kiến Tâm xuống dưới, khí huyết đè nén trong ngực đã không ngăn nổi. Trong họng có vị sáp, một mùi tanh xộc lên, tràn ra khắp xoang mũi, một búng máu phun ra ngoài! Giữa hai lông mày Đường Kiến Tâm lộ ra thần sắc thống khổ, tay ôm ngực, lau đi vết máu bên miệng. Mắt cụp xuống che giấu đi nụ cười khổ và sự tự giễu! Không nghĩ tới, Đường Kiến Tâm cô cũng có một ngày bị thương hộc máu liên tục thế này! Rõ là mỉa mai!
Kỳ thực Tiểu Ngải hoàn toàn không cần phải lo lắng cho Đường Kiến Tâm. Cô ra ngoài chỉ là đi mua thuốc để chữa thương, cho dù bây giờ cô rất muốn đi tìm người của Ngục Thiên Minh, cô cũng phải có năng lực nha! Tiếc là bây giờ người lại bị thương, cô miễn cưỡng cười, tùy tiện một người đi đường nào cũng có thể đẩy cô ngã!
Phó Hạnh Lương, Hướng Diệp Lân quay về thì là lúc Nick đang trò chuyện qua video với Thẩm Dương Kỳ, hai người cùng cấu kết với nhau để xem cô gái được Lôi Khiếu Thiên coi như báu vật kia là thần thánh phương nào. (lÊ) Vị trí Nick ở vào đối diện cửa thế nên khi Phó Hạnh Lương, Hướng Diệp Lân bước vào thì thấy ngay Nick!
Nhưng, chính vì đang qua video, cho nên Nick cũng chỉ là hơi gật đầu, ánh mắt không hề rời khỏi cái màn hình!
- Anh nói với mày này Nick, anh họ anh lần này thật sự là tài. Lại nói, anh cũng không biết anh họ anh nhiều năm thanh tâm quả dục như vậy, hóa ra là đã ngầm hứa hẹn với tâm hồn thiếu nữ đấy!
Nick buồn cười nhìn động tác và giọng nói đầy khoa trương của Thẩm Dương Kỳ.
- Anh Kỳ, anh không phải vẫn luôn kiêu ngạo truyền thống ưu tú này của gia đình các anh sao? - Chung tình! Đúng vậy, là chung tình. Nick mặc dù không hiểu gia đình bọn họ có gì đặc thù, nhưng, một gia đình thần bí từ xưa biến mất đã mấy trăm năm mặc kệ xảy ra những chuyện gì trên người bọn họ vậy cũng có giải thích hợp lý!
Giống như đại ca vậy, đó là một tồn tại thần thoại! Đương nhiên, anh không phải là một thành viên trong gia tộc bọn họ, không có quyền dò xét những cái này!
Thẩm Dương Kỳ xoa đầu, rất tự hào.
- Đúng vậy! Hắc, anh đã nói với mày rồi, thằng nhóc mày phải kiềm chế bớt đi. Đừng có đến lúc mà con đại ca chưa thấy đâu mà con mày đã biết đánh xì dầu rồi, vậy rất buồn cười!…
Nghi hoặc, hiển nhiên không hiểu sao đột nhiên Thẩm Dương Kỳ lại nói những lời này.
- Thế có gì mà buồn cười? Em đã mười tám tuổi rồi! - Có thể có con, đương nhiên, đây cũng là truyền thống nhà anh ta được không? Kết hôn sớm phát dục sớm!
Thẩm Dương Kỳ nghẹn luôn, thằng nhóc này thật thuần khiết, nói mày đừng có hoa tâm đấy, lại còn giả ngây đáp lại nữa! Nick chớp mắt, thầm nghĩ, nếu anh gặp được người mình thích, cho dù là mười tám tuổi làm bố thì có gì mà không được? Thẩm Dương Kỳ cười quỷ dị, bỗng cái mặt dí lại gần màn hình, cả khuôn mặt phóng đại ra gấp mấy lần.
- Anh nói này, thằng nhóc mày không phải có rồi chứ? Này này, không phải thật đấy chứ, nói thế nào thì mày cũng xếp sau anh đấy! - Bằng không anh ta thật biệt khuất!
Phó Hạnh Lương đi được nửa đường thì nghe được cái giọng kia, cả người cứng đờ, sau đó ung dung đi theo sau Hướng Diệp Lân. Chẳng qua lúc chọn chỗ ngồi, không biết là vô tình hay là cố ý, anh lựa chọn ngồi đối diện ghế của Nick, chân tự nhiên gác lên. Mà Hướng Diệp Lân lại lén quăng một cái ánh mắt với Phó Hạnh Lương, chen vào bên cạnh Nick, (quÝ) một tay khoác lên vai anh ta.
- Hắc, Kỳ, đại ca không phải cho chú về rồi à? Thế nào, chơi ở Italia vui đến quên cả trời đất chứ hả?
Thẩm Dương Kỳ phun cả hớp rượu ra ngoài, ngón tay run run chỉ Hướng Diệp Lân.
- Anh Diệp, anh... anh... anh, anh thật xấu, anh không biết như thế sẽ hù chết người khác sao? - Huống chi anh ta còn đang lúc uống rượu nữa! Thật xấu, quá là xấu!
Hướng Diệp Lân cười ha ha nhìn Thẩm Dương Kỳ làm bộ.
- Được rồi, bớt lắm lời đi! - Bỗng nghĩ tới đại ca với cú điện thoại lần trước của anh, mặt lại cười nham hiểm!
Thẩm Dương Kỳ nuốt nước miếng, bị anh ấy nhìn mà da đầu tê rần.
- Anh Diệp, anh... anh... Anh có chuyện gì cứ nói thẳng! - Đừng dọa anh như thế, hu hu, anh không chịu nổi!
Nick cũng cười nhìn Hướng Diệp Lân.
- Anh Diệp?
- Khụ khụ, anh nói này, Kỳ à. Chú bao giờ mới mời anh uống rượu mừng đây? Có vẻ như thời gian lần này đã quá rồi! - Hướng Diệp Lân nói xong còn có thâm ý khác liếc sang người nào đó mặt nghiêm chỉnh ngồi đối diện ghế sô pha mà cười trộm!
Thẩm Dương Kỳ kinh ngạc nhìn gương mặt kia.
- Anh... Anh làm sao biết? - Anh và anh họ đã có giao ước này. Anh sở dĩ ở Italia mà không về chính là sợ anh họ truy cứu chuyện này a. Phải biết rằng, đến lúc đó bản thân mà không đưa ra được một người vợ thì chắc cũng không đơn giản là như anh họ nhỏ bị đày đến Châu Phi đâu, hu hu!
Hướng Diệp Lân nhún vai, rất vô tội.
- Lương cũng biết mà!
Gương mặt Thẩm Dương Kỳ cứng đờ, nụ cười thu lại, mãi sau mới cợt nhả nói.
- Phải không đó, ha ha, hóa ra các anh đang xem em làm trò hả! Buồn quá đi, các anh đúng là không coi em là anh em mà!
Hướng Diệp Lân cười ha ha, cũng cười vui vẻ, chỉ có người ngồi đối diện vẫn bộ dạng thờ ơ như cũ, mâu quang rời rạc, không biết là đang suy nghĩ gì! Hướng Diệp Lân nhìn Thẩm Dương Kỳ mặt mũi vặn vẹo, bỉ ổi hỏi:
- Nào, tiểu Kỳ Kỳ, nói với anh Diệp đi, vợ chú có tìm được không thế?
Cả người Nick run lên, da gà nổi hết cả lên, nhưng mặt vẫn cười như hoa. Thẩm Dương Kỳ lại bất đồng, kêu lên như quạ:
- Mẹ nó, họ Hướng kia, thu lại ngay cái bản mặt kia của anh, còn nữa, đừng có gọi tôi là tiểu Kỳ Kỳ!
Hướng Diệp Lân nhìn người trong video đang tức giận nhảy loạn cả lên kia, cười càng vui vẻ hơn. Ở Ngục Thiên Minh, (đÔn) cũng chỉ có hai thằng nhóc Thẩm Dương Kỳ hòa Nick này là trêu được chút, thỉnh thoảng hòa hoãn bầu không khí cũng tốt mà!
- Được thôi, thế nói xem nào, rốt cuộc đã tìm được chưa!
Thẩm Dương Kỳ chớp mắt, cười thần bí.
- Yên tâm, anh Diệp, tiền mừng nhà anh tuyệt đối không thiếu được. Ngoan, chuẩn bị rượu đi, túi tiền mừng này phải đầy đủ đấy, anh em không thích người hẹp hòi!
Hướng Diệp Lân khóe miệng giật một cái, nhìn đi, muốn tiền lì xì còn quang minh chính đại thế này là anh ta lần đầu tiên thấy!
Nick cười ha ha, đập tay lên bàn.
- Anh Kỳ, anh thật tài!
Thẩm Dương Kỳ kiêu ngạo hếch đầu lên.
- Đương nhiên rồi! Nick, anh đã nói với mày, anh Diệp mày là giàu nhất, khi mày kết hôn nhất định phải "gõ" thật mạnh vào!
CHƯƠNG 71.4:
Nick cười tấm tắc, có phần thông cảm với Hướng Diệp Lân. Hướng Diệp Lân híp mắt âm hiểm nhìn Thẩm Dương Kỳ. Thấy vậy trong lòng Nick với Thẩm Dương Kỳ đều vang lên tiếng chuông cảnh báo rõ lớn. Thẩm Dương Kỳ vừa định mượn cớ cắt đứt cuộc trò chuyện, không ngờ Hướng Diệp Lân lại nhanh hơn, giả vờ oán giận:
- Kỳ, chú sao lại có thể nói anh Diệp chú rất giàu được chứ, anh Diệp có tiền thế nào cũng không bằng được anh Lương chú đâu. Đúng lúc Lương cũng ở đây. Khi nào chú kết hôn, chỉ cần chú ra lệnh một tiếng, Lương nhất định cho chú một phong bao lì xì thật to, gồm cả phần của anh luôn! Lương, thế nào?
Người đối diện rất nể mặt hừ một cái!…
Hai mắt Thẩm Dương Kỳ phát sáng, sau đó lại đắng chát, cố cười với bọn họ:
- Hóa ra anh Lương cũng ở đây à, ha ha!
Nick gật đầu, đúng lúc không biết phía bên kia có ai gọi Thẩm Dương Kỳ, một giọng nữ dễ nghe êm tai vang lên, Thẩm Dương Kỳ đáp lại một tiếng rồi nói với Nick, Hướng Diệp Lân:
- Vậy thôi, Nick, lần sau trò chuyện tiếp, bảo bối anh gọi rồi! Bai!
Nói xong thì màn hình liền đen ngòm!
Hướng Diệp Lân nhìn màn hình, có hơi ngạc nhiên:
- Thằng nhóc này tìm được vợ thật hả?
Nick cười hì hì gật đầu.
- Đúng vậy, anh Kỳ nói anh ý mà không bắt được cô ấy vào tay thì sẽ không về. Việc này tám chín phần là thật, ngay cả mẹ anh ấy cũng chạy tới đó luôn rồi!
Lần này Hướng Diệp Lân thật sự bị dọa. Quay đầu nhìn Phó Hạnh Lương, người kia vẫn lạnh lùng hờ hững như không phải chuyện liên quan tới mình! Hướng Diệp Lân mỉm cười, được rồi, anh cũng không tự kiếm việc vào thân làm gì!
Phó Hạnh Lương đứng dậy lên phòng Lôi Khiếu Thiên.
- Nick, bây giờ gặp đại ca được chứ?
Nick gật đầu.
- Đại ca vừa mới bôi xong thuốc, chắc còn chưa ngủ đâu!
Hướng Diệp Lân vội vàng đuổi theo bước chân của Phó Hạnh Lương. Bọn họ quay về vốn là muốn gặp đại ca, chẳng qua nghe được giọng thằng nhóc Thẩm Dương Kỳ nên mới buôn chút, bây giờ việc chính quan trọng hơn!
- Lương, chú... Thực sự không sao đấy chứ? - Hướng Diệp Lân do dự hỏi.
Phó Hạnh Lương dừng chân, mãi sau mới giương lên biểu tình bất đắc dĩ cười khổ:
- Không phải như vậy rất tốt sao? - Chí ít, Kỳ có thể có cuộc sống bình thường, chẳng qua lại phải nhận sự trừng phạt tàn khốc này!
Hướng Diệp Lân: "Thực sự được không đấy?" - Chú không khó chịu sao?
Phó Hạnh Lương bước đi. Tiếng "ừ" kia lắng xuống!
Hướng Diệp Lân nhìn bóng lưng cậu ta có chút khó chịu, anh nghĩ sau này nếu anh yêu một ai đó, dù đối phương là ai anh cũng sẽ không bỏ qua, hạnh phúc của mình phải do chính bản thân mình tranh thủ!
Nhưng đến khi anh thực sự gặp được khắc tinh của đời mình, anh mới hiểu được, tình yêu hóa ra không phải là chiếm giữ, (l3) có đôi khi buông tay mới là hạnh phúc!
Ngay tại lúc đó, anh rốt cuộc hiểu được tâm tình khi nói những lời rất tốt này của Phó Hạnh Lương!
Thật sự rất tốt!
Nick dựa vào ghế vỗ máy, nhìn bóng lưng hai người, miệng mở to. Nếu bây giờ anh Kỳ mà ở đây hẳn sẽ rất vui, chỉ là đáng tiếc, bây giờ ở đây có anh Lương mà lại không thấy bóng anh Kỳ, việc này bắt đầu từ khi nào vậy?
Anh còn nhớ lúc nhỏ anh Lương cưng chiều anh Kỳ nhất đó!
Mấy người Lôi Khiếu Thiên đi xuống phòng khách thì Nick vẫn còn thất thần, suy nghĩ ở mãi trong đất nước nào đó mà còn chưa tỉnh lại!
- Nick!
- Hả?
Lôi Khiếu Thiên nhíu mày tới cạnh anh ta, hỏi:
- Sao thế?…
Nick chớp mắt: "Không có gì!"
Lôi Khiếu Thiên muốn nhìn ra chút gì đó từ mắt anh ta, thế nhưng lại không có gì cả, quay lại nói với Hướng Diệp Lân:
- Liên hệ với A Huống, chúng ta lập tức đi New York!
Hướng Diệp Lân gật đầu, đã sớm ra ngoài liên lạc với Huống Ngân Dịch, Nick ngây ngốc.
- Đại ca, bây giờ sao?
- Ừ!
- Nhưng vết thương của anh?
Lôi Khiếu Thiên nhận thấy vết thương ở lưng là một chướng ngại, động tác không được lưu loát, bây giờ không thể dùng lực được, vết thương mà rách ra thì càng phiền toái hơn.
- Không đáng ngại!
Nick vội đuổi theo bước chân Lôi Khiếu Thiên. Khi lên xe, Lôi Khiếu Thiên hơi dao động, vết thương anh nghiêm trọng như này, không biết vết thương của cô ấy thế nào!
Quên đi, chờ tới khi quay về thì đi tìm cô ấy. Vốn anh muốn dẫn cô đi theo, nhưng, khi nghĩ tới cảnh cô ho ra máu, tim đau như muốn lấy mạng anh. Anh không thể dẫn cô vào nguy hiểm được. (qUý) Lôi Khiếu Thiên hí mắt, sự hung tàn trong mắt chợt lóe rồi biến mất. Dám thương tổn tới bảo bối của anh, hừ! Đúng là không biết sống chết!
- Đại ca, A Huống nói, người bộ quốc phòng không thỏa hiệp!
Lôi Khiếu Thiên cười lạnh, cặp mắt nguy hiểm nheo lại.
- Bảo Huống liên lạc với tổ chức khủng bố. Nếu chúng đã muốn dẹp loạn chuyện này, lại không muốn phải trả giá lớn, hừ, vậy để chúng đàm phán với tổ chức khủng bố đi!
Hướng Diệp Lân gật đầu, quay lại giao phó. Phó Hạnh Lương, Nick đều có chút lo lắng:
- Đại ca làm như vậy có phải.... - Khiến mọi chuyện trở nên quá lớn!
Lôi Khiếu Thiên nhắm mắt, không muốn trả lời. Nick và Phó Hạnh Lương nhìn nhau, có phần bất đắc dĩ. Quên đi, cũng do bọn họ tự chuốc lấy thôi, chống lại Ngục Thiên Minh có thể sẽ không thảm như thế, dù sao Ngục Thiên Minh chủ yếu là buôn lậu, với chuyện khủng bố cũng chả có sức uy hiếp gì. Thế nhưng, nếu giao cho tổ thức khủng bố thì lại là chuyện khác rồi. E rằng sự hòa bình tạm thời này sẽ biến mất!
Hướng Diệp Lân cúp máy xong, chần chờ nhìn Lôi Khiếu Thiên đang nhắm mắt, không biết mình có nên nói không. Khi nhìn thấy thần sắc trên mặt Phó Hạnh Lương với Nick liền quả quyết ngậm miệng!
Quên đi, coi như A Huống xui xẻo! Dù sao anh và Lương cũng từng mất mặt rồi!
Lại nói tới bên kia Đường Kiến Tâm muốn đi mua thuốc, nhưng không ngờ là cây cầu phía trên lại xảy ra tai nạn. Những chiếc xe liên tục tông vào nhau khiến con đường phía sau bị chặn lại, mấy trăm chiếc xe đỗ lại, rất là đồ sộ!
Đường Kiến Tâm ban đầu còn kiên nhẫn được, nhưng thời gian cứ kéo dài mãi, ai cũng khó chịu. Hơn nữa người có thân phận như cô, nếu cứ chờ thế này kiểu gì cũng đi gặp Diêm Vương. Chỉ khi thi hành nhiệm vụ cần phải chờ thời cơ, cô mới có thể kiên trì!
Mà bây giờ, gương mặt Đường Kiến Tâm trở nên lạnh lẽo, nhìn ngoài cửa sổ, thầm nghĩ sau khi trở về phải trực tiếp đi tìm người của Ngục Thiên Minh. Cô không thích kéo dài mọi việc, càng kéo dài thì càng khó hoàn thành! Có chủ ý rồi, cô đưa mắt nhìn thì bỗng dính chặt vào chiếc Bentley cách đó không xa. Hay lắm, thiên đường anh không đi, đang muốn tìm anh ta, không ngờ anh ta lại tự dẫn xác đến!
Tốt lắm, rất tốt!
Đường Kiến Tâm xuống xe rồi đóng cửa, tốc độ ấy quá mau đến mức người tài xế không kịp nói gì thì bóng dáng Đường Kiến Tâm đã biến mất trong tầm mắt!
- Bây giờ sao ai cũng quái thế nhở? Khách lần trước cũng thế, xuống xe liền không thấy tăm hơi đâu cả, đúng thật là!
Đường Kiến Tâm chăm chú nhìn chằm chằm chiếc Bentley kia, khoảng cách càng gần khiến sự lạnh lẽo trong mắt càng rõ. Cô không hề nhìn nhầm, lúc tới bến tàu phía tây chính nó đã thoát khỏi cú va chạm với mình, chắc chắn nó là của Ngục Thiên Minh!
Trong chiếc Bentley, Huống Ngân Dịch đang cầm điện thoại di động nghe Hướng Diệp Lân truyền đạt ý tứ của đại ca, đem ý tứ của đại ca mình truyền đạt tới thủ lĩnh tổ chức khủng bố Chris, giao chuyện xử lý cho bọn họ. (...ti3u_hao... d0n) Vừa hay nguyên nhân chuyện này cũng do bọn họ đã lén phái đặc công vào biệt thự Jian Ke, chẳng qua người của bọn họ chưa lấy được tin tức gì thì căn cứ đã bị phá hủy, đang lo lắng chẳng biết phải làm thế nào thì người Ngục Thiên Minh lại giao chuyện này cho bọn họ, đúng là không thể tốt hơn!
Đôi bên nói chuyện rất thỏa mãn, Huống Ngân Dịch sau khi nói với đối phương những yêu cầu của Lôi Khiếu Thiên thì liền trực tiếp dặn A Tam quay về phân bộ, không ngờ trên đường lại xảy ra tan nạn gây tắc nghẽn! Huống Ngân Dịch có chút tức giận, liên tục chửi đám cảnh sát ngu xuẩn, một chút chuyện cũng không làm được cho tốt, đại ca sắp đi New York, anh phải nắm chắc thời gian tới đó!
A Tam nghe cấp trên mình rủa thầm cũng cười khổ, đây cũng đâu phải lỗi của anh ta đâu. Xảy ra tai nạn xe như thế này, khẳng định không tới cả tiếng thì cũng phải nửa giờ là đương nhiên, trừ phi lão đại thông báo cho người tới đón!
- Tôi nói cậu đấy, bình thường cơ trí lắm mà, sao hôm nay tự dưng lại chạy vào ngõ cụt thế này? Đại ca sắp đi New York rồi, chuyện về gia tộc Bunol nói lớn thì lớn nói nhỏ thì nhỏ, chúng ta phải mau lên, thế mà lúc này lại có chuyện ngoài ý muốn, quỷ tha ma bắt!
A Tam chu mỏ, anh ta đâu có năng lực tiên đoán thì sao mà biết là sẽ xảy ra tai nạn giao thông?…
Anh ta chỉ là thấy lão đại gấp quá nên mới chọn đường gần để đi thôi mà! Hu hu, anh ta thật oan ức!
Đường Kiến Tâm vừa tới gần chợt nghe được lời của Huống Ngân Dịch, chủ yếu là do anh hạ thấp cửa sổ xe, hơn nữa câu kia còn hét lên, đoán chừng trong vòng 2m xung quanh ai cũng có thể nghe được lời anh hét!
Huống Ngân Dịch còn muốn lẩm bẩm, bỗng một cái bóng chặn đi mất ánh nắng, trong xe liền tối đen. Huống Ngân Dịch tự nhận là tối đen!
Kinh ngạc quay lại, do ngược chiều ánh sáng nên không thấy rõ được khuôn mặt Đường Kiến Tâm, chỉ cảm thấy cô có chút quen thuộc, nhíu mày:
- Xin lỗi cô, cô che mất ánh sáng rồi!
Đường Kiến Tâm hí mắt, sát khí chợt lóe rồi biến mất. Huống Ngân Dịch là ai đây, là người sống trong thế giới ngầm thì rất nhạy bén với hơi thở khác lạ, (l3) cho nên dù sát khí trong mắt Đường Kiến Tâm chợt hiện rồi biến mất tăm thì vẫn bị anh nhận ra, hồi chuông cảnh tỉnh vang lên thì liền đề phòng nhìn chằm chằm người bên ngoài xe!
Mà sát khí của Đường Kiến Tâm chỉ thoáng qua vì cô thấy trong xe không có người cô muốn tìm, ánh mắt lạnh lùng rơi xuống người Huống Ngân Dịch. Cô biết, vừa rồi nếu như lời người này nói, trong xe trừ người này thì còn một lái xe. Thế nhưng cái tay kia mang theo những vết sẹo tang thương thì Đường Kiến Tâm biết, anh ta cũng không đơn giản là một tài xế!
- Anh là người của Ngục Thiên Minh?
Câu nghi vấn cũng là một câu khẳng định!
Huống Ngân Dịch run lên, từ khí thể đối phương để anh biết được rằng người này không yếu chút nào, cánh tay rất bình tĩnh sờ ra phía sau, cảnh giác nhìn từng cử động của Đường Kiến Tâm.
- Cô rốt cuộc là ai? - Cô lại biết anh là người của Ngục Thiên Minh khiến anh có phần kinh hãi!
Đường Kiến Tâm cười lạnh, động tác mờ ám của đối phương vẫn không tránh được ánh mắt của cô, đương nhiên bao gồm cả tài xế kia. Bất chợt thân người Đường Kiến Tâm nghiêng đi đánh đòn phủ đầu. Trong tay cô chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một khẩu súng lục bạc, đồng thời khi tay phải Huống Ngân Dịch sờ tới cửa, chĩa thẳng vào đầu anh. Mọi chuyện xảy đến quá nhanh, khiến người ta không kịp trở tay! Bầu không khí trong mắt nháy trở nên căng thẳng, lộ ra sự nguy hiểm!
A Tam vừa có động tác, Đường Kiến Tâm lạnh lùng nhìn anh ta một cái.
- Xuống xe!
Huống Ngân Dịch dĩ nhiên không phải sợ, dùng ánh mắt ra hiệu cho A Tam. Đường Kiến Tâm cười lạnh, cặp mắt nguy hiểm nheo lại, ngón tay khẽ nhúc nhích. Đồng tử Huống Ngân Dịch trợn to, nhấc chân đá vào cổ tay phải Đường Kiến Tâm, người thì ngã ra sau. Mà tay Đường Kiến Tâm cũng động. Ngay khi Huống Ngân Dịch đá vào tay phải cô thì viên đạn cũng bay ra ngoài, lướt qua trán Huống Ngân Dịch khảm vào cửa xe bên kia, vang lên một tiếng thật lớn!
Do cự ly gần nên cả thân xe cũng rung động. Đương nhiên, tiếng súng bất ngờ tới này cũng đồng thời kinh động những người xung quanh, bao gồm cả cảnh sát đang xử lý tai nạn giao thông!
Ngay lập tức, từng tiếng hét chói tai vang lên, người nào còn ở trên xe thì vội mở cửa xe lao ra ngoài, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn!
A Tam vội mở cửa xe chạy ra, xoay người tấn công Đường Kiến Tâm. Anh ta không thể nào lái xe chạy được, trừ phi xe mọc cánh bay lên!
Phát súng đầu tiên không bắn trúng hiển nhiên đã làm Đường Kiến Tâm kinh ngạc. Mặc dù biết rõ người Ngục Thiên Minh không thể nào là ngồi không được, thế nhưng có thể tránh thoát viên đạn của cô, cô vẫn thực khen ngợi. Sự can đảm cùng với bản lĩnh của người này cô đã thấy rồi!…
Song, phát súng đầu tiên có thể tránh thì phát súng thứ hai sẽ không dễ dàng như vậy! Huống Ngân Dịch té xuống, thấy động tác lần thứ hai của đối phương liền đạp vào cửa. Đường Kiến Tâm do không có gì che chắn nên bụng phải chịu cú đập, chân loạng choạng, viên đạn xuyên thấu trần xe!
Cửa xe bị đá lộ ra chỗ ngồi. Khi thấy phát súng thứ hai sắp tới, Huống Ngân Dịch liền nhảy lên, anh đương nhiên không thể nằm đó mà trở thành bia ngắm cho đối phương bắn được!
Cũng chính lúc mà Đường Kiến Tâm lui về sau, Huống Ngân Dịch nắm lấy cơ hội trở tay kéo chiếc cửa đối diện ra, cơ thể như một con báo lao vọt ra ngoài. Phần bụng Đường Kiến Tâm co rút đau đớn, (quÝ) cơn đau như xé rách lồng ngực khiến mồ hôi lạnh không ngừng túa ra ở lưng cô. Tay trái đẩy cánh cửa xe ra, hơi lùi lại sau. A Tam ra ngoài rồi chống tay lên xe, cả người nhảy lên lăn một vòng trên trần xe, cả quá trình nhanh như gió xoáy!
Một tay chống đỡ, một chân sắp đá tới lưng Đường Kiến Tâm. Đường Kiến Tâm tránh né công kích đối phương xoay tròn tới chỗ mui xe phía trước. Lúc này, Huống Ngân Dịch cũng tới, chỉ một lúc, trong hàng xe cộ xô đẩy nhau, ở một không gian nho nhỏ, hai nam một nữ lao vào đấu đá nhau!
Xe nhiều cũng có chỗ lợi chỗ hại, chỗ lợi là Đường Kiến Tâm có thể mượn không gian nhỏ hẹp để tránh thoát công kích đối phương. Đồng thời đó cũng là chỗ hại, bởi vì không gian này quá hẹp, căn bản không cách nào đánh trả hoàn mỹ được, có phần cản trở!
Huống Ngân Dịch xoay người trên mui xe, khi lăn xuống thì cũng đã tới bên cạnh Đường Kiến Tâm, hai tay đồng thời đánh ra. Mà Đường Kiến Tâm vừa định nổ súng thì không ngờ tốc độ của đối phương lại nhanh hơn, sau khi thoát khỏi một quyền kia liền xoay một vòng. Bỗng cảm nhận được nguy hiểm, cúi đầu tránh thoát một cước của A Tam ở sau lưng. Chẳng qua nhìn bên này lại không nhìn được phía sau, cơn đau ở cổ tay khiến cô phải mở bàn tay ra, khẩu lục bạc rơi xuống đất!
Nếu bình thường ở bất kỳ chỗ nào, nhặt một thứ trên mặt đất cách đó không xa cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ cần cúi xuống ngay sau đó. Thế nhưng, hôm nay hoàn cảnh không phải do Đường Kiến Tâm định đoạt. Do không gian rất hạn chết, cộng với có người ngăn cản, quan trọng hơn là, trên người cô có thương tích!
Đương nhiên nếu đối phương cho rằng như vậy có thể thành công ngăn cô lại thì thật buồn cười. Sát ý của Đường Kiến Tâm bất chợt dâng lên. Song, sự cảm nhận của Huống Ngân Dịch còn hơn Thượng Quan Kiệt Thiếu một chút. Trong cảm giác của anh, cô gái này không phải chỉ là mạnh hơn một chút xíu, sát khí kia quả thực có thể sánh ngang với đại ca rồi!
- Cô là ai?
Đường Kiến Tâm chủ động xuất kích, hai tay chống lên chiếc BMW màu trắng ngay bên cạnh, hai chân cùng đá tới. Huống Ngân Dịch và A Tam nói thế nào cũng là cao thủ thứ hai thứ ba của Ngục Thiên Minh, đương nhiên, nếu Đường Kiến Tâm không có bị thương thì còn lâu mới đủ cho cô đánh. Mà tình huống hôm nay lại không tốt lắm, khiến cô có phần cật lực!
Huống Ngân Dịch và A Tam nhìn nhau, cũng không nói lời vô ích! Trận chiến giữa ba người trên cầu rất kịch liệt, dù có là phim Hollywood cũng chưa chắc được như thế. Người xung quanh đã sớm trốn tới một bên. Một số người nhát gan thì im lặng, còn có một bộ phận gan lớn hơn thì quan sát chăm chú, thậm chí còn hưng phấn hơn ba người trong cuộc chiến kia!
Sự náo động bên này cũng ảnh hưởng tới cảnh sát, vội vàng thổi còi. Mấy người cảnh phục cố sức xuyên qua dòng xe cộ để chạy tới bên này!
Đường Kiến Tâm đá một cước vào A Tam, vỗ vào chiếc BMW, cả người mượn lực như cá gặp nước trượt đi. Mắt Huống Ngân Dịch lóe lên, vừa định nghiêng người về sau để tránh thì không kịp rồi. Anh cũng bị Đường Kiến Tâm lừa, tưởng là cặp chân kia muốn đối phó với A Tam, cho nên mới ra sức truy kích, (đÔn) không ngờ kết quả là cô lên từ đằng sau, lúc này muốn thu chiêu đã không kịp! Nắm đấm Đường Kiến Tâm tới sau lưng Huống Ngân Dịch, sát khí hiện lên!
Huống Ngân Dịch lắc người đi, Đường Kiến Tâm cười lạnh, ngay khi Huống Ngân Dịch còn đang lo lắng tránh thoát cổ tay kia thì gương mặt Đường Kiến Tâm đã phóng đại gấp mấy lần trước mặt!
Cao thủ đọ sức, thắng thua chỉ trong nháy mắt!
Ngay nửa giây Huống Ngân Dịch sơ ý, tay trái Đường Kiến Tâm đổi sang tay phải, giữ lấy cổ tay trái Huống Ngân Dịch, mà Huống Ngân Dịch không thể dùng tay phải đỡ cả người được trên trần BMW. Tay phải Đường Kiến Tâm đấm vào bụng của Huống Ngân Dịch, mặt anh bạn nào đó liền nhăn nhó, thiếu chút nữa phun cả mật ra!
Mà Đường Kiến Tâm còn cảm thấy không đủ, ngay khi Huống Ngân Dịch lăn xuống mui xe Bentley, chợt buông tay trái Huống Ngân Dịch ra, hai tay cùng đỡ, chân phải đồng thời đá vào trước ngực Huống Ngân Dịch!
- Rầm!
Huống Ngân Dịch lướt qua chiếc Bentley nên vào chiếc xe bên kia, lực phản chấn khiến anh nện người xuống đất! Mà quá trình này cũng chỉ là chớp mắt! Xảy ra quá nhanh, khiến người ta chỉ có thể trơ mắt nhìn!
Bao gồm cả A Tam, ngay khi ông chủ bị đá bay, mắt đỏ lên vì giận dữ!
- A... - Tức tốc chạy lại, vung quyền tới Đường Kiến Tâm!
- Toét toét!
Ngay khi A Tam tiếp cận Đường Kiến Tâm, phía sau liền vang lên những tiếng còi xôn xao. A Tam sửng sốt, sự lạnh lẽo chợt léo trong mắt Đường Kiến Tâm, đồng thời cho A Tam một cước, lại thêm một tiếng vang lớn nữa. Nhưng lúc này thì nhẹ hơn lúc trước!
- Toét toét! - Mấy cảnh sát khoa trương quơ hai tay ra hiệu với Đường Kiến Tâm!
Đường Kiến Tâm cau mày, nhìn đám cảnh sát chạy tới đây, nhanh nhẹn nhảy xuống, nhặt khẩu lục bạc lên, chớp mắt nó liền biến mất. Nhìn đoàn xe đỗ hết ở chỗ này mà ảo não không thôi. Sao có thể theo chân bọn họ thoát nổi đây, bản thân dựa vào hai cái chân này đoán chừng là không chạy nổi. Liếc nhìn hai người vừa bị mình đá ra ngoài, cũng đứng dậy không muốn xung đột chính diện với cảnh sát!
CHƯƠNG 71.6:
Đường Kiến Tâm không có thì giờ để ý tới hai người này, nhảy qua chiếc BMW tới biên cầu! Bây giờ, với tình huống này thì không còn đánh đấm được gì nữa, không muốn vào đồn cũng khó nói, chạy dọc theo cây cầu này là không thể. Đường Kiến Tâm nhìn bên dưới, trong lòng dự định! Huống Ngân Dịch, A Tam hiển nhiên cũng thấy được ý đồ của Đường Kiến Tâm, tay đè ở bụng, vung quyền nhìn bóng lưng cô, nghiến răng nghiến lợi:
- Đừng để cô ta chạy! - Chết tiệt, đánh xong rồi còn muốn chạy ư, nào có chuyện dễ dàng như thế! A Tam vội vàng đuổi theo!
Đường Kiến Tâm chớp mắt, cây cầu này không cao lắm, bên dưới bảy tám mét cũng là một làn xe liên miên. Huống Ngân Dịch cựa mình đuổi theo Đường Kiến Tâm, trên tay anh không có súng. Nhưng cho dù có cũng không dám bắn, cảnh sát đang ở ngay sau lưng kìa! Đường Kiến Tâm biết bọn họ đuổi theo, cười lạnh, nếu không phải có cảnh sát ở đây, anh tưởng anh còn mạng sao?
Nực cười!…
A Tam chạy tới không xa nhìn động tác của Đường Kiến Tâm, đâu còn bận tâm cái khác liền xông lên!
Đường Kiến Tâm nghiêng người thoát khỏi nắm đấm anh ta, cũng chủ động xuất kích, hai người bắt đầu một vòng chiến đấu mới. Mặt mũi mấy cảnh sát đằng sau tái xanh, tuýt còi liên tục. Tai nạn giao thông vừa rồi khiến họ đã nhịn cả một bụng tức, đối phương còn dám gây chuyện, thật con mẹ nó không để cảnh sát vào mắt mà!
Huống Ngân Dịch cũng tới sát sau lưng Đường Kiến Tâm, cười âm trầm. Gần mười năm rồi, cho tới nay anh chưa từng bẽ mặt như thế. Cô gái này, con mẹ nó, anh rốt cuộc cũng nhớ ra cô là ai rồi, rõ ràng anh đã nói cô tạo cho anh cảm giác rất quen thuộc. Vừa rồi đánh nhau không thấy rõ mặt cô, bây giờ mới thấy được rõ ràng, Huống Ngân Dịch thật muốn nôn mửa, không ngờ lại đụng phải ở đây!
Đường Kiến Tâm thấy Huống Ngân Dịch xông lên thì đá văng A Tam ra, tránh thoát quả đấm của Huống Ngân Dịch, chân đạp lên cây cột ở ven cầu rồi thả người nhảy xuống!
Đương nhiên, cùng nhảy còn có cả Huống Ngân Dịch. Đây là khi anh thấy Đường Kiến Tâm nhảy xuống thì muốn nắm lấy áo cô kéo lên, không ngờ cô lại lôi cả anh xuống!
- Lão đại!
A Tam tựa vào cột, mâu quang lập lòe, vừa khủng hoảng vừa khiếp sợ!
- Rầm rầm!
Hai tiếng vang lớn do hai vật nặng tạo ra, chẳng qua tiếng vang này là một trước một sau, đan xen nhau! Lực phản chấn rất mạnh, cũng may là hai người rơi xuống đều không phải người bình thường, khả năng khống chế vẫn phải có. Cho nên chỉ một giây sau, hai người sau khi ổn định lại thì liền cách xa nhau 2m, âm trầm nhìn nhau!
Đương nhiên, khi nhảy xuống trước thì Đường Kiến Tâm đã quan sát suy tính chiếc xe buôn bán cỡ lớn này rồi, chẳng qua không nghĩ tới lúc cô nhảy xuống rồi mà người đàn ông kia lại dám không biết sống chết túm lấy áo cô. Nếu không phải nhờ trọng lực cả người cô hút xuống dưới thì chắc bị anh ta kéo lên rồi chết thảm dưới bánh xe!
Vừa nghĩ tới khả năng này, khuôn mặt Đường Kiến Tâm tái xanh. Huống Ngân Dịch càng khỏi phải nói, ban đầu đã bị thương do va đập, (l3) giờ lại không chút phòng bị va đập thêm lần nữa, ngay cả anh có thân thể bằng sắt thì linh kiện cũng rơi lả tả hết rồi. Huống chi, thân thể anh cũng chỉ như người thường!
Khuôn mặt méo mó như cái bánh bao có thể thấy được những tao ngộ mà anh gặp phải!
Song, màn kịch còn chưa kết thúc. Trên cầu đã sớm tụ tập một hàng người, nét mặt như thế nào cũng có. Chỉ có A Tam là nhìn chiếc xe dần dần đi xa kia mà hận nghiến răng!
Cảnh sát đương nhiên cũng đến, miệng mở to thành chữ O, khi bọn họ nhớ ra còn có một người nữa thì quay lại tìm, A Tam đã biến mất trong biển người!
Mà bên kia, Đường Kiến Tâm và Huống Ngân Dịch đều đang đứng trên trần xe, hai người giằng co:
- Cô rốt cuộc là ai?
Đường Kiến Tâm vẫn lạnh lùng nhưng trong mắt lại lộ ra ý tứ như anh là thằng ngốc à!
Cô là ai? Vấn đề này anh ta hỏi thì cô phải trả lời à?
Huống Ngân Dịch đương nhiên biết đối phương khinh thường mình, thế nhưng, anh cũng không thể đến ngay cả cái tên cô gái làm mình bị thương cũng không biết chứ?
Lúc này mà để mấy người anh em khác biết, chẳng phải mặt mũi vứt hết xuống sông sao?…
Đương nhiên, Huống Ngân Dịch hỏi vấn đề này còn có một nguyên nhân, cô là một trong số những người đã cướp hàng của bọn họ. Mặc dù khi đó không thấy rõ mặt cô, nhưng tấm lưng kia anh sẽ không nhận lầm!
Gió nhẹ lướt qua thổi bay tóc Đường Kiến Tâm, góc áo hai người vang lên những tiếng phật phật. Trong ngực Đường Kiến Tâm quặn lại, trận đánh vừa rồi đã là cực hạn của cô. Bây giờ còn phải mặt không đổi sắc đứng giằng co với người đàn ông này thật đúng là không dễ dàng. Đương nhiên, cô biết đối phương cũng không thể nào tiếp tục đánh với cô nữa. Thứ nhất, anh ta bị thương, lực sát thương của mình thế nào cô biết rõ, hơn nữa còn phải chịu cú va đập vừa rồi nữa. Thứ hai, bọn họ đều biết, với cái tốc độ này của chiếc xe, bọn họ mà đánh nhau thì thua thiệt sẽ là hai bên, cho nên hai người vẫn chỉ giằng co như thế!
Đường Kiến Tâm đè nến mùi tanh trong họng, âm thầm hô hỏng bét, cơ thể như vậy sao cô còn có thể chống đỡ để lấy lại bảo thạch?
Có lẽ là Đường Kiến Tâm che giấu quá mức hoàn mỹ, Huống Ngân Dịch trong nhất thời cũng không nhìn ra đối phương bị thương nặng.
- Cô tìm kiếm Ngục Thiên Minh rốt cuộc có ý đồ gì? Cướp hàng của bọn tôi là do ai chỉ điểm?
Đường Kiến Tâm mím môi. Lúc này mà cô mở miệng không chỉ đơn giản là phun máu ra không thôi. Huống Ngân Dịch thở hổn hển, nhịn đau tiến tới muốn bắt người. Hai người cũng không đề phòng chiếc xe bên dưới quẹo cua, (Quý) người Huống Ngân Dịch theo quán tính xe mở rộng hai tay, đứng nghiêng ngả. Đương nhiên Đường Kiến Tâm cũng không tốt gì. Chờ Huống Ngân Dịch vất vả lắm mới ổn định lại cơ thể thì tốc độ chiếc xe lại tăng lên. Đường Kiến Tâm lùi về sau, chân trái đạp hụt rơi cả người xuống dưới.
Huống Ngân Dịch lảo đảo lui về phía sau hai bước, vội nhào tới trước, nắm áp sát trần xe. Tới khi anh quay đầu lại thì trên trần xe đâu còn thấy được cô gái kia, chỉ còn tiếng gió thét, tiếng còi, tiếng tăng tốc...
Mà khi Đường Kiến Tâm trượt chân, tay bám vào phía trên, trượt dọc theo thân xe, mạo hiểm vô cùng. Lúc hai chân chạm tới đất, cô cố gắng nhảy một cái, nắm lấy cây cột hình tròn bên cạnh, ổn định lại cơ thể...
Chiếc xe sau khi quẹo cua nhanh chóng, Đường Kiến Tâm lợi dụng quán tính, buông hai tay ra, thành công thoát đi...
Bên này bọn họ đánh nhau túi bụi, phía bên kia thì Tiểu Ngải và Lôi Khiếu Thiên đang tức giận hộc máu xa tới ba mét, lo lắng như muốn lấy mạng người!
Vì sao đây?
Lúc ba người đánh nhau trên cầu, cũng không biết khán giả nào đó, lấy điện thoại di động ra, ghi lại gần như toàn bộ quá trình chiến đấu, bao gồm cả c
Tác giả :
Tuyết Dĩnh Điệp Y