Mê Mẩn Vì Em
Chương 210
Tuy Lai Nhân Tư bị mấy lời của Uy Sắt nói về máy nhắn tin mà chẳng nói được câu nào, may trên du thuyền của ông ta có thể nói là một tòa thành thị di động trên biển, bên trọng cái gì cũng có, thậm chí còn có hẳn một tầng là phố mua sắm, là các mặt hàng xa xỉ, thượng hạng tinh xảo đến từ khắp thế giới mua cái gì ở đây cũng có cả, không lo không mua được quà tặng.
NHưng mà Uy Sắt không có tiền. Vì thế đặc sản gì gì đó đành phải nhờ Lai Nhân Tư chuẩn bị rồi.
Nói xong máy nhắn tin đặc biệt, Uy Sắt trực tiếp chiếm luôn điện thoại di động của Lai Nhân Tư, thành thạo mở giao diện trò chơi ra, ngồi ở đó bắt đầu chơi trò chơi, nhìn thì đúng là một thanh niên nghiên trò chơi trên mạng rồi.
Lai Nhân Tư, “….” Đây chắc chắn không phải là Uy Sắt mà ông ta quen.
Lai Nhân Tư bị đủ thứ kích thích mà chẳng dám đòi lại di động đành bình tĩnh đi ra ngoài chút.
Nhưng ông ta vừa đứng lên thì đã nghe thấy Uy SẮt bảo, “Cái tên tiểu ma đầu Tắc Long đâu rồi?”
Thần sắc Lai Nhân Tư ngưng lại, nhìn về phía Uy SẮt không ngẩng đầu lên tý nào, hỏi, “Tiên sinh Uy SẮt, anh muốn làm cái gì?”
Uy SẮt bắt chước Chử Hiệt liếc một ánh mắt bố thí với ông ta, thấy ông ta hỏi câu quá vô nghĩa, “Dĩ nhiên là bóp chết gã rồi, đỡ cho gã hây náo loạn khắp nơi, ta nhìn mà khó chịu”
Ma tộc lấy thực lực để suy tôn, Uy Sắt không đánh được với Áo Phỉ Nick nên sảng khoái khuất phục anh, mặc anh sai khiến. NHưng Ma tộc khác thì anh ta chẳng coi ra gì, tên Tắc Long kia còn kiêu ngạo hơn cả anh ta sao Uy SẮt có thể nhịn được chứ? Mục đích đơn giản của Chử Hiệt cũng là chơi chết Tắc Long, Uy SẮt dĩ nhiên cũng muốn cắm một chân vào,
Lai Nhân Tư lại lần nữa chẳng nói được gì.
Ông ta cảm thấy chắc Uy SẮt và Áo Phỉ Nick chơi với nhau lâu rồi, chưa nói đến thần thái cao ngạo anh ta học được của anh ấy mười phần, mà cái tính kiêu ngạo phớt lờ và coi thường kia cũng chẳng khác là bao, không, trước đây anh ta cũng vốn kiêu ngạo như thế, điểm này thì khỏi cần họ, là một Ma tộc dặc biệt có thực lực cực mạnh.
“Ông ta vẫn chưa tới” Lai Nhân Tư lựa chọn từ ngữ đáp, “Ngài yên tâm, chỉ cần ông ta xuất hiện trên du thuyền, tôi sẽ thông tin cho ngài trước tiên”
Lúc này Uy Sắt mới vừa lòng cúi đầu tiếp tục chơi trò chơi.
Lai Nhân Tư cảm thấy hơi mệt, hai vị vị nào cũng mạnh hơn ông ta, ông ta ngoài nghe theo họ sai khiến thì còn biết làm sao nữa đây?
***
Du thuyền có tổng cộng là mười tầng, bập bềnh trên biển, giống y như một con quái vật khổng lồ vậy.
Người đặt mình trong đó mới thấy chiếc du thuyền này lớn tới mức nào, đi mất cả một ngày cũng không đi hết nổi,
Lúc màn đêm buông xuống, du thuyền bắt đầu ồn ào náo nhiệt, có rất nhiều nhân loại mặc lễ phục thiết kế riêng đi đi lại lại, lẫn trong đám có cả phi nhân loại mặt mày tuấn lệ, nhìn cả thì quả thật như đám quần ma múa loạn vậy, khiến ai cũng thấy run rẩy.
Bất kể là thiên sư đến từ phương đông, hay Vu nữ từ Đảo Quốc, hàng đầu sư Đông Nam Á, hay là giáo sĩ phương tây…. Nhìn cả đám hỗn loạn thế này, định lực mà yếu thì gần như không kìm được sẽ nem pháp khí ra để hàng yêu trừ ma rồi.
Du Lệ kéo Chử Hiệt đi xuyên qua đám đông đến sàn nhảy.
Ánh đèn rực rỡ, bóng người lay động, mùi hương lẫn lộn.
Cầm theo một y rượu vang đỏ, Du Lệ thầm bịt mũi, nghi ngờ không rõ có phải mũi mình có vấn đề gì không? Lúc nào cũng ngửu được một mùi thoan thoảng khác thường, đến cả mùi nước hoa cao cấp của con người cũng không át được.
Loại mùi này cô thật sự không chấp nhận nổi, chỉ được một lúc đã kéo Chử Hiệt rời đi, khiến cho nhân loại và phi nhân loại khác đang nghĩ cách tiếp cận bắt chuyện cũng không xong, đành tiếc nuối nhìn họ rời đi.
Chử Hiệt quay đầu lại, cặp mắt xanh băng đó không nhuốm bất kỳ cảm xúc nào nhìn những nhân loại và phi nhân loại ấy.
Tay anh giật giật, thò tay ra ôm lấy eo Du Lệ, kéo cô vào lòng, dùng một tư thế thân mật chiếm hữu, không để kẻ khác mơ tưởng tới.
Cô không rõ bản thân mình đi kiểu gì, đi qua đâu thì chỗ đó thu hút vô số sinh vật hắc ám, dùng ánh mắt tham lam nhìn cô chằm chằm.
Điều này càng khiến cho anh thấy mất hứng vô cùng.
“Làm gì thế?” Du Lệ ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt thoáng nghi ngờ, “Anh định khiêu vũ à?”
Chử Hiệt, “Nếu em muốn thế”
“Được thôi, vậy thì nhảy đi nào, nói tới thì em vẫn chưa cùng anh khiêu vũ lần nào đâu, Chử Tiên sinh anh biết nhảy không?”
Du Lệ cười hỏi.
Chử tiên sinh dùng hành động nói cho cô biết anh có biết nhảy không.
Nhảy xong một bài, Du Lệ cũng không dám kích Chử tiên sinh vì anh nhảy khá giỏi, tuy lúc đầu chưa thành thục, nhưng rồi nhanh chóng đuổi kịp tiết tấu, rõ ràng là mới học nhảy thôi, thế mà còn khiến anh suýt nữa nhảy tới trình độ vua nhảy, khiến cả đám đông reo hò, thật lợi hại quá ha.
Nhưng do Chử tiên sinh quá lợi hại nên Du Lệ cũng không định nhảy bài thứ hai với anh, kéo Chử Hiệt vội vã rời đi.
Lúc lên boong tàu, gió biển thổi tới, Du Lệ vừa rồi cảm thấy bản thân mình cũng đỡ hơn, nên phàn nàn với Chử Hiệt, “Không rõ mùi thối phát ra từ chỗ nào, đến mùi hương nước hoa cáo cấp cũng chẳng át được nữa, chất lượng không khí này kém quá, chẳng nhẽ người phụ vụ trên du thuyền này cũng không để ý đến sao…”
Suýt nữa thì thốt ra là du thuyền xa hoa xa xỉ này của Lai Nhân Tư nhưng cũng có quá nhiều tỳ vết, phục vụ không đến nơi đến chốn nha.
Chử Hiệt thì cảm thấy bản thân nên biện hộ cho Lai Nhân Tư chút, “Tiểu Lệ Chi, du thuyền không vấn đề gì, không khí cũng không sao hết, vấn đề là ở trên người của em đó”
Du Lệ, “….Ý anh là gì?”
Ý anh là, chẳng lẽ mùi thối thật sự toát ra từ bản thân cô sao?
Vẫn chưa nhận ra mình nếu nói sai một câu sẽ khiến cho vợ mình biến thành một mụ đàn bà chanh chua hung ác, Chử tiên sinh bảo, “Ở đây là nơi yêu ma quỷ quái tụ tập, hơi thở pha tạp, mùi thối thật sự khó ngửi, anh cũng thấy khó chịu lắm. NHưng người bình thường thì không cảm giác được, em lại phát hiện ra, hẳn là có liên quan tới lực lượng người Thủ hộ Ma môn thức tỉnh trong em đó”
Du Lệ lúc đầu ngẩn ra, sau đó nghĩ đến gì đó, hỏi, “Anh cũng ngửi ra được à?”
“ừ”
Thấy anh thừa nhận Du Lệ cảm thấy sức chịu đựng của Chử tiên sinh thật tốt quá, thế mà trên mặt chẳng thấy tia chán ghét nào, vẫn còn bình tĩnh tự nhiên mà cùng cô chạy khắp mọi nơi nữa.
“TRước đó thì sao, anh cũng ngửi được chứ?” Du Lệ lại hỏi.
Chử Hiệt gật đầu, nói mấy lần trải nghiệm cảu anh với cô, như lúc ở lâu đài Muffies, rồi lúc đấu với ác quỷ ở Nông trang, lúc ấy hơi thở đó khiến anh cảm thấy khó mà chịu đựng nổi nên đành ôm chặt lấy cô.
Du Lệ, “…. Anh đây là coi em nhưn không khí trong lành đó hả?”
“Tiểu Lệ Chi rất sạch sẽ, hơi thở cũng thơm tho nữa” Chử tiên sinh vô cùng thành thật đáp.
Du Lệ bĩu môi, “Đúng thế, rất thơm tho, vì thế những yêu ma quỷ quái các anh ai cũng muốn ăn thịt em hết!”
Tưởng tượng ra thế, cô cảm thấy bản thân mình thật quá yếu ớt, còn phải rèn luyện nhiều mới được, nếu không một ngày nào đó gặp phải sinh vật hắc ám mắt mù, lúc cô không chú ý tấn công cắn cô một cái thì…
Càng nghĩ càng cảm thấy tình cảnh khó khăn của mình, Du Lệ vội kéo Chử tiên sinh về phòng, quyết định rèn luyện với anh rồi mới nói.
Du Lệ cũng không phải lo lắng vô cớ, ngay lúc họ rời đi, ở chỗ rẽ xuất hiện một đôi mắt đỏ tươi của quỷ hút máu.
Quỷ hút máu nhìn chằm chằm hướng họ rời đi, trong mắt lóe lên tia tham ăn, đôi môi đỏ tươi ngoác ra, lộ ra hàm răng sắc nhọn lấp ló.
Quỷ hút máu này là kẻ cướp thư mời của đồng bạn khác, lẩn trên du thuyền để săn mồi, ai ngờ được là để gã gặp một phụ nữ quá xinh đẹp lại có hơi thở thơm tho sạch sẽ đến thế, vô cùng phù hợp với yêu cầu đồ ăn của quỷ hút máu.
Quỷ hút máu lặng lẽ không tiếng động đuổi theo hai người.
**
Du Lệ cả người đầy mồ hôi nằm dang tay chân trên mặt đất, đầu óc trống khong, chẳng nghĩ gì cả.
Đánh nhau một trận với Chử tiên sinh lại bị thua, nếu không phải anh nhường, thì đoán chừng một chiêu thôi cô cũng không đấu lại được, nên đã đả kích lòng tự tin của cô lắm. Nếu không phải lúc trước có giao đánh qua với Ma tộc khác, biết được trình độ của bản thân, chỉ e cô lại tự coi mình là một kẻ yếu ớt.
Chử Hiệt bưng một chén nước tới, đỡ cô lên, để cô dựa vào lòng mình, không để ý đến cả người đầy mồ hôi của cô dính ướt nhẹp áo mình, cẩn thận bón chén nước cho cô uống.
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
Du Lệ tự mình cầm ly nước để uống, để Chử Hiệt đi mở cửa.
Chử Hiệt ngoan ngoãn ra mở cửa, sau đó bên ngoài vang lên tiếng rầm, không bao lâu thì xách một tên quỷ hút máu mặt mũi bầm dập đi vào.
Du Lệ nhìn thấy mặt mũi quỷ hút máu đó biến dạng, hỏi, “Ở đâu ra thế?”
Chử Hiệt lắc lắc quỷ hút máu, bảo, “Hỏi mày đó”
Quỷ hút máu giống kẻ yếu ớt trượt dài trên mặt đất, thần sắc hoảng sợ, bờ môi gã chảy máu đầm đìa, thoạt nhìn như bị người nào đó tẩn cho rách môi vậy, nhưng Du Lệ lại nhạy bén phát hiện ra, răng nanh của gã đã bị Chử tiên sinh dùng bạo lực làm gãy, vì thế máu mới chảy mãi không ngừng, thật đáng thương quá.
Dưới bạo lực của Chử ma đầu, rốt cuộc quỷ hút máu cũng thành thật mở miệng.
Gã là một quỷ hút máu hoang dã, không thuộc về một gia tộc quỷ hút máu nào, cũng được coi là kẻ có chút thực lực.
Lần này gã trà trộn lên thuyền với mục đích là săn mồi, mà những đối tượng ăn mồi đó cuối cùng cũng trở thành đồ ăn của gã, song vì là địa bàn của Lai Nhân Tư nên tốt xấu gì cũng không hút khô máu con người cho đến chết được. Lần này gã nhìn trúng Du Lệ, Chử Hiệt là một gã đàn ông thối gã coi thường.
Ai ngờ đang định chuẩn bị lẩn vào săn mồi, lại bị Chử tiên sinh tẩn cho một trận đến cha mẹ cũng nhận không ra nữa, răng nanh mà quỷ hút máu dùng để sinh tồn cũng chẳng còn.
Du Lệ lập tức thấy gã hơi đáng thương, ngẫm nghĩ hỏi, “Anh có biết quỷ hút máu A KHắc Phất Lạc Tư không?”
Quỷ hút máu không dám nói gì.
Du Lệ khẳng định bảo, “Xem ra là biết. Vậy được rồi, cho anh hai lựa chọn, một là chết, hai là làm việc cho chúng tôi”
Có thể được chọn, ai sẽ chọn cái chết chứ? Quỷ hút máu Oscar chọn làm việc cho bọn họ.
NHưng lúc gã biết được chuyện mình phải làm gì cho họ, sắc mặt Oscar cứng lại, muốn đổi ý.
“Đổi ý thì chết đi” Du Lệ lạnh nhạt bảo, “Chử tiên sinh, ra tay bóp chết gã đi”
Chử Hiệt làm hết phận sự của một tay đấm kiêm đại ma đầu, bóp chết quỷ hút máu mà chẳng cần giải thích, khiến Oscar bị dọa suýt nữa tè ra quần, vội vàng nói, “Tôi, tôi sẽ thử một lần, hai người biết đó, A Khắc Phất Lạc Tư có được thực lực của thủy tổ quỷ hút máu, tôi thì thật sự không cách nào tiếp cận gần với anh ta được, sẽ bị lộ”
Đến thực lực thủy tổ quỷ hút máu cũng biết xem ra tên quỷ hút máu này cũng rất biết nhiều.
Du Lẹ hào phóng bảo, “Không sao, không cần anh đến gần ông ta, chỉ cần giúp chúng tôi để ý đến hành tung của ông ta là được, có làm được không?”
Oscar miễn cưỡng gật đầu, không làm cũng không được, gã thật sự không muốn chết mà.
NHưng mà Uy Sắt không có tiền. Vì thế đặc sản gì gì đó đành phải nhờ Lai Nhân Tư chuẩn bị rồi.
Nói xong máy nhắn tin đặc biệt, Uy Sắt trực tiếp chiếm luôn điện thoại di động của Lai Nhân Tư, thành thạo mở giao diện trò chơi ra, ngồi ở đó bắt đầu chơi trò chơi, nhìn thì đúng là một thanh niên nghiên trò chơi trên mạng rồi.
Lai Nhân Tư, “….” Đây chắc chắn không phải là Uy Sắt mà ông ta quen.
Lai Nhân Tư bị đủ thứ kích thích mà chẳng dám đòi lại di động đành bình tĩnh đi ra ngoài chút.
Nhưng ông ta vừa đứng lên thì đã nghe thấy Uy SẮt bảo, “Cái tên tiểu ma đầu Tắc Long đâu rồi?”
Thần sắc Lai Nhân Tư ngưng lại, nhìn về phía Uy SẮt không ngẩng đầu lên tý nào, hỏi, “Tiên sinh Uy SẮt, anh muốn làm cái gì?”
Uy SẮt bắt chước Chử Hiệt liếc một ánh mắt bố thí với ông ta, thấy ông ta hỏi câu quá vô nghĩa, “Dĩ nhiên là bóp chết gã rồi, đỡ cho gã hây náo loạn khắp nơi, ta nhìn mà khó chịu”
Ma tộc lấy thực lực để suy tôn, Uy Sắt không đánh được với Áo Phỉ Nick nên sảng khoái khuất phục anh, mặc anh sai khiến. NHưng Ma tộc khác thì anh ta chẳng coi ra gì, tên Tắc Long kia còn kiêu ngạo hơn cả anh ta sao Uy SẮt có thể nhịn được chứ? Mục đích đơn giản của Chử Hiệt cũng là chơi chết Tắc Long, Uy SẮt dĩ nhiên cũng muốn cắm một chân vào,
Lai Nhân Tư lại lần nữa chẳng nói được gì.
Ông ta cảm thấy chắc Uy SẮt và Áo Phỉ Nick chơi với nhau lâu rồi, chưa nói đến thần thái cao ngạo anh ta học được của anh ấy mười phần, mà cái tính kiêu ngạo phớt lờ và coi thường kia cũng chẳng khác là bao, không, trước đây anh ta cũng vốn kiêu ngạo như thế, điểm này thì khỏi cần họ, là một Ma tộc dặc biệt có thực lực cực mạnh.
“Ông ta vẫn chưa tới” Lai Nhân Tư lựa chọn từ ngữ đáp, “Ngài yên tâm, chỉ cần ông ta xuất hiện trên du thuyền, tôi sẽ thông tin cho ngài trước tiên”
Lúc này Uy Sắt mới vừa lòng cúi đầu tiếp tục chơi trò chơi.
Lai Nhân Tư cảm thấy hơi mệt, hai vị vị nào cũng mạnh hơn ông ta, ông ta ngoài nghe theo họ sai khiến thì còn biết làm sao nữa đây?
***
Du thuyền có tổng cộng là mười tầng, bập bềnh trên biển, giống y như một con quái vật khổng lồ vậy.
Người đặt mình trong đó mới thấy chiếc du thuyền này lớn tới mức nào, đi mất cả một ngày cũng không đi hết nổi,
Lúc màn đêm buông xuống, du thuyền bắt đầu ồn ào náo nhiệt, có rất nhiều nhân loại mặc lễ phục thiết kế riêng đi đi lại lại, lẫn trong đám có cả phi nhân loại mặt mày tuấn lệ, nhìn cả thì quả thật như đám quần ma múa loạn vậy, khiến ai cũng thấy run rẩy.
Bất kể là thiên sư đến từ phương đông, hay Vu nữ từ Đảo Quốc, hàng đầu sư Đông Nam Á, hay là giáo sĩ phương tây…. Nhìn cả đám hỗn loạn thế này, định lực mà yếu thì gần như không kìm được sẽ nem pháp khí ra để hàng yêu trừ ma rồi.
Du Lệ kéo Chử Hiệt đi xuyên qua đám đông đến sàn nhảy.
Ánh đèn rực rỡ, bóng người lay động, mùi hương lẫn lộn.
Cầm theo một y rượu vang đỏ, Du Lệ thầm bịt mũi, nghi ngờ không rõ có phải mũi mình có vấn đề gì không? Lúc nào cũng ngửu được một mùi thoan thoảng khác thường, đến cả mùi nước hoa cao cấp của con người cũng không át được.
Loại mùi này cô thật sự không chấp nhận nổi, chỉ được một lúc đã kéo Chử Hiệt rời đi, khiến cho nhân loại và phi nhân loại khác đang nghĩ cách tiếp cận bắt chuyện cũng không xong, đành tiếc nuối nhìn họ rời đi.
Chử Hiệt quay đầu lại, cặp mắt xanh băng đó không nhuốm bất kỳ cảm xúc nào nhìn những nhân loại và phi nhân loại ấy.
Tay anh giật giật, thò tay ra ôm lấy eo Du Lệ, kéo cô vào lòng, dùng một tư thế thân mật chiếm hữu, không để kẻ khác mơ tưởng tới.
Cô không rõ bản thân mình đi kiểu gì, đi qua đâu thì chỗ đó thu hút vô số sinh vật hắc ám, dùng ánh mắt tham lam nhìn cô chằm chằm.
Điều này càng khiến cho anh thấy mất hứng vô cùng.
“Làm gì thế?” Du Lệ ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt thoáng nghi ngờ, “Anh định khiêu vũ à?”
Chử Hiệt, “Nếu em muốn thế”
“Được thôi, vậy thì nhảy đi nào, nói tới thì em vẫn chưa cùng anh khiêu vũ lần nào đâu, Chử Tiên sinh anh biết nhảy không?”
Du Lệ cười hỏi.
Chử tiên sinh dùng hành động nói cho cô biết anh có biết nhảy không.
Nhảy xong một bài, Du Lệ cũng không dám kích Chử tiên sinh vì anh nhảy khá giỏi, tuy lúc đầu chưa thành thục, nhưng rồi nhanh chóng đuổi kịp tiết tấu, rõ ràng là mới học nhảy thôi, thế mà còn khiến anh suýt nữa nhảy tới trình độ vua nhảy, khiến cả đám đông reo hò, thật lợi hại quá ha.
Nhưng do Chử tiên sinh quá lợi hại nên Du Lệ cũng không định nhảy bài thứ hai với anh, kéo Chử Hiệt vội vã rời đi.
Lúc lên boong tàu, gió biển thổi tới, Du Lệ vừa rồi cảm thấy bản thân mình cũng đỡ hơn, nên phàn nàn với Chử Hiệt, “Không rõ mùi thối phát ra từ chỗ nào, đến mùi hương nước hoa cáo cấp cũng chẳng át được nữa, chất lượng không khí này kém quá, chẳng nhẽ người phụ vụ trên du thuyền này cũng không để ý đến sao…”
Suýt nữa thì thốt ra là du thuyền xa hoa xa xỉ này của Lai Nhân Tư nhưng cũng có quá nhiều tỳ vết, phục vụ không đến nơi đến chốn nha.
Chử Hiệt thì cảm thấy bản thân nên biện hộ cho Lai Nhân Tư chút, “Tiểu Lệ Chi, du thuyền không vấn đề gì, không khí cũng không sao hết, vấn đề là ở trên người của em đó”
Du Lệ, “….Ý anh là gì?”
Ý anh là, chẳng lẽ mùi thối thật sự toát ra từ bản thân cô sao?
Vẫn chưa nhận ra mình nếu nói sai một câu sẽ khiến cho vợ mình biến thành một mụ đàn bà chanh chua hung ác, Chử tiên sinh bảo, “Ở đây là nơi yêu ma quỷ quái tụ tập, hơi thở pha tạp, mùi thối thật sự khó ngửi, anh cũng thấy khó chịu lắm. NHưng người bình thường thì không cảm giác được, em lại phát hiện ra, hẳn là có liên quan tới lực lượng người Thủ hộ Ma môn thức tỉnh trong em đó”
Du Lệ lúc đầu ngẩn ra, sau đó nghĩ đến gì đó, hỏi, “Anh cũng ngửi ra được à?”
“ừ”
Thấy anh thừa nhận Du Lệ cảm thấy sức chịu đựng của Chử tiên sinh thật tốt quá, thế mà trên mặt chẳng thấy tia chán ghét nào, vẫn còn bình tĩnh tự nhiên mà cùng cô chạy khắp mọi nơi nữa.
“TRước đó thì sao, anh cũng ngửi được chứ?” Du Lệ lại hỏi.
Chử Hiệt gật đầu, nói mấy lần trải nghiệm cảu anh với cô, như lúc ở lâu đài Muffies, rồi lúc đấu với ác quỷ ở Nông trang, lúc ấy hơi thở đó khiến anh cảm thấy khó mà chịu đựng nổi nên đành ôm chặt lấy cô.
Du Lệ, “…. Anh đây là coi em nhưn không khí trong lành đó hả?”
“Tiểu Lệ Chi rất sạch sẽ, hơi thở cũng thơm tho nữa” Chử tiên sinh vô cùng thành thật đáp.
Du Lệ bĩu môi, “Đúng thế, rất thơm tho, vì thế những yêu ma quỷ quái các anh ai cũng muốn ăn thịt em hết!”
Tưởng tượng ra thế, cô cảm thấy bản thân mình thật quá yếu ớt, còn phải rèn luyện nhiều mới được, nếu không một ngày nào đó gặp phải sinh vật hắc ám mắt mù, lúc cô không chú ý tấn công cắn cô một cái thì…
Càng nghĩ càng cảm thấy tình cảnh khó khăn của mình, Du Lệ vội kéo Chử tiên sinh về phòng, quyết định rèn luyện với anh rồi mới nói.
Du Lệ cũng không phải lo lắng vô cớ, ngay lúc họ rời đi, ở chỗ rẽ xuất hiện một đôi mắt đỏ tươi của quỷ hút máu.
Quỷ hút máu nhìn chằm chằm hướng họ rời đi, trong mắt lóe lên tia tham ăn, đôi môi đỏ tươi ngoác ra, lộ ra hàm răng sắc nhọn lấp ló.
Quỷ hút máu này là kẻ cướp thư mời của đồng bạn khác, lẩn trên du thuyền để săn mồi, ai ngờ được là để gã gặp một phụ nữ quá xinh đẹp lại có hơi thở thơm tho sạch sẽ đến thế, vô cùng phù hợp với yêu cầu đồ ăn của quỷ hút máu.
Quỷ hút máu lặng lẽ không tiếng động đuổi theo hai người.
**
Du Lệ cả người đầy mồ hôi nằm dang tay chân trên mặt đất, đầu óc trống khong, chẳng nghĩ gì cả.
Đánh nhau một trận với Chử tiên sinh lại bị thua, nếu không phải anh nhường, thì đoán chừng một chiêu thôi cô cũng không đấu lại được, nên đã đả kích lòng tự tin của cô lắm. Nếu không phải lúc trước có giao đánh qua với Ma tộc khác, biết được trình độ của bản thân, chỉ e cô lại tự coi mình là một kẻ yếu ớt.
Chử Hiệt bưng một chén nước tới, đỡ cô lên, để cô dựa vào lòng mình, không để ý đến cả người đầy mồ hôi của cô dính ướt nhẹp áo mình, cẩn thận bón chén nước cho cô uống.
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
Du Lệ tự mình cầm ly nước để uống, để Chử Hiệt đi mở cửa.
Chử Hiệt ngoan ngoãn ra mở cửa, sau đó bên ngoài vang lên tiếng rầm, không bao lâu thì xách một tên quỷ hút máu mặt mũi bầm dập đi vào.
Du Lệ nhìn thấy mặt mũi quỷ hút máu đó biến dạng, hỏi, “Ở đâu ra thế?”
Chử Hiệt lắc lắc quỷ hút máu, bảo, “Hỏi mày đó”
Quỷ hút máu giống kẻ yếu ớt trượt dài trên mặt đất, thần sắc hoảng sợ, bờ môi gã chảy máu đầm đìa, thoạt nhìn như bị người nào đó tẩn cho rách môi vậy, nhưng Du Lệ lại nhạy bén phát hiện ra, răng nanh của gã đã bị Chử tiên sinh dùng bạo lực làm gãy, vì thế máu mới chảy mãi không ngừng, thật đáng thương quá.
Dưới bạo lực của Chử ma đầu, rốt cuộc quỷ hút máu cũng thành thật mở miệng.
Gã là một quỷ hút máu hoang dã, không thuộc về một gia tộc quỷ hút máu nào, cũng được coi là kẻ có chút thực lực.
Lần này gã trà trộn lên thuyền với mục đích là săn mồi, mà những đối tượng ăn mồi đó cuối cùng cũng trở thành đồ ăn của gã, song vì là địa bàn của Lai Nhân Tư nên tốt xấu gì cũng không hút khô máu con người cho đến chết được. Lần này gã nhìn trúng Du Lệ, Chử Hiệt là một gã đàn ông thối gã coi thường.
Ai ngờ đang định chuẩn bị lẩn vào săn mồi, lại bị Chử tiên sinh tẩn cho một trận đến cha mẹ cũng nhận không ra nữa, răng nanh mà quỷ hút máu dùng để sinh tồn cũng chẳng còn.
Du Lệ lập tức thấy gã hơi đáng thương, ngẫm nghĩ hỏi, “Anh có biết quỷ hút máu A KHắc Phất Lạc Tư không?”
Quỷ hút máu không dám nói gì.
Du Lệ khẳng định bảo, “Xem ra là biết. Vậy được rồi, cho anh hai lựa chọn, một là chết, hai là làm việc cho chúng tôi”
Có thể được chọn, ai sẽ chọn cái chết chứ? Quỷ hút máu Oscar chọn làm việc cho bọn họ.
NHưng lúc gã biết được chuyện mình phải làm gì cho họ, sắc mặt Oscar cứng lại, muốn đổi ý.
“Đổi ý thì chết đi” Du Lệ lạnh nhạt bảo, “Chử tiên sinh, ra tay bóp chết gã đi”
Chử Hiệt làm hết phận sự của một tay đấm kiêm đại ma đầu, bóp chết quỷ hút máu mà chẳng cần giải thích, khiến Oscar bị dọa suýt nữa tè ra quần, vội vàng nói, “Tôi, tôi sẽ thử một lần, hai người biết đó, A Khắc Phất Lạc Tư có được thực lực của thủy tổ quỷ hút máu, tôi thì thật sự không cách nào tiếp cận gần với anh ta được, sẽ bị lộ”
Đến thực lực thủy tổ quỷ hút máu cũng biết xem ra tên quỷ hút máu này cũng rất biết nhiều.
Du Lẹ hào phóng bảo, “Không sao, không cần anh đến gần ông ta, chỉ cần giúp chúng tôi để ý đến hành tung của ông ta là được, có làm được không?”
Oscar miễn cưỡng gật đầu, không làm cũng không được, gã thật sự không muốn chết mà.
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực