Mê Mẩn Vì Em
Chương 126
Sáng hôm sau, Đồ Nhĩ Tư cảm thấy không khí trong nhà có vẻ không thích hợp.
Anh ta nấu xong bữa sáng bưng lên bàn, thấy hai người trước bàn ăn một đang gọi điện thoại, một thì chăm chú nhìn người kia gọi điện, ánh mắt sáng rực, khiến người ta thấy đầy áp lực.
Do Đồ Nhĩ Tư phát hiện ra, tay Du Lệ bấm di động hơi run, thần sắc thì có vẻ cứng ngắc.
Mãi cho đến lúc anh ta nấu xong món cháo chứng thịt nạc tiềm vịt Bắc Thảo đặt lên bàn, thì nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của Du Lệ với người đầu dây bên kia, cuối cùng cũng bừng tỉnh hiểu ra.
“…. Đạo diễn Chung, tôi muốn xin nghỉ một ngày” Du Lệ nói cứng ngắc mặt.
Giờ vẫn còn sớm, đoàn phim chưa quay, đạo diễn Chung đang ngồi ăn sáng, nghe thấy cô lại muốn xin nghỉ, quan tâm hỏi, “Sao thế? Có phải lại thấy khó chịu không?”
“Không phải ạ, là có chút việc…”
Đạo diễn Chung thuận miệng hỏi một câu, “Chuyện gì?”
Đạo diễn Chung cũng không phải là người nhiều chuyện, nữ chính tìm ông xin nghỉ cũng không phải một hai lần, biết rõ đối phương xin nghỉ là vì cái gì, mà gần đây họ hợp tác cũng không tồi, quan hệ giữa đạo diễn và diễn viên được kéo gần hơn, đạo diễn Chung cũng chỉ hỏi tùy tiện một câu như thế, rồi mới đồng ý cho cô nghỉ, chỉ cần cô nói bừa một lý do nào đó, không gây trở ngại gì, đạo diễn Chung cũng sẽ không đến mức yêu cầu cô phải về đóng phim hôm nay ngay.
Ai ngờ Du Lệ lại trả lời quá ư nghiêm túc, cứ thành thật nói, “Xin nghỉ để kết hôn ạ”
Đạo diễn Chung, “…..Hả?”
Cuối cùng đạo diễn Chung cũng tiêu hóa xong chuyện nữ chính đột nhiên muốn kết hôn, hơn nữa đối tượng kết hôn ông cũng biết cả, đúng là cái vị ông lén mời tới trấn giữ đoàn phim, vệ sỹ – Chử Hiệt.
“Hay là cho cô nghỉ hai ngày đi nhé?” Đạo diễn Chung rất ân cần bảo, chuyện kết hôn của nghệ sỹ là chuyện lớn, tuy chỉ đi đăng ký thôi, nhưng vẫn dành chút thời gian cho đôi vợ chồng mới được ở với nhau nhiều hơn.
Du Lệ hơi sợ vì được yêu quý, vội nói ngay, ‘Không cần, chỉ một ngày thôi ạ”
Tuy tài chính đoàn phim vẫn còn nhiều, nhưng cũng không thể vì chuyện này mà lãng phí mất thêm một ngày, đều là ném cả bó tiền qua cửa sổ hết. Du Lệ biết vì hôn lễ của bạn thân mà đã xin nghỉ hai ngày rồi, giờ lại xin tiếp thì thấy mình hơi quá đáng.
Sau khi đợi cô xin xong, người đàn ông ngồi bên ngẩng đầu với ánh mắt sáng rực.
Du Lệ hơi xúc động quay đầu né tránh.
Tối qua chỉ một phút kích động mà đồng ý, sáng sớm nay tâm tư lại bắt đầu thấp thỏm không yên.
Lúc này giọng Đồ Nhĩ Tư cũng đầy kích động vang lên, “Tiểu thư Du, hôm nay cô và Chử tiên sinh định đi đăng ký kết hôn à? Xin chúc mừng nhá! Hôm nay là ngày lành kết hôn, hai người nhất định sẽ đầu bạc răng long, ân ái trọn đời!”
Chử Hiệt hiếm khí bố thí ánh mắt cho anh ta, cất giọng nhẹ nhàng chậm rãi, “Cảm ơn”
Đồ Nhĩ Tư càng kích động hơn, khen mãi không dứt, càng khen càng khiến Chử tiên sinh thêm cao hứng, da mặt Du Lệ thì cứ căng trướng lên, suýt nữa còn không muốn kết hôn nữa.
Chỉ là Chử tiên sinh đợi lâu như thế, đâu cho phép cô hối hận chứ, càng ân cần múc bát cháo cho cô, bảo cô ăn chút, rồi đợi họ đi Cục Dân Chính lấy giấy kết hôn.
Du Lệ ăn cháo mà chẳng rõ mùi vị gì, tự dưng nghĩ tới một chuyện, hỏi Chử tiên sinh, “Anh có hộ khẩu không?”
Chử Hiệt đã chuẩn bị từ lâu, vẫy vẫy tay về phía tiểu Hắc Cầu.
Sau đó Du Lệ thấy con tiểu Hắc Cầu ngậm một quyển sách to hơn cả người nó nhảy vọt lên trên bàn, nịnh nọt đặt trước mặt Chử Hiệt, cất tiếng kêu meo với anh.
Chử Hiệt bảo, “Anh đã chuẩn bị sẵn rồi”
Du Lệ, “….. Đâu ra đó? Không phải anh là Ma tộc à?”
“Giờ anh là con người” Chử Hiệt đáp đầy bình tĩnh, “Cũng có hộ khẩu thân phận loài người”
Nghe thấy thế, Đồ Nhĩ Tư hâm mộ nhìn Chử tiên sinh, cảm thấy lão đại quả nhiên là lão đại, so với bọn họ khó khăn đau khổ nhiều năm trong xã hội loài người, cuối cũng cũng lấy được chứng minh thân phận dễ hơn nhiều, thậm chí còn lấy được hộ tịch Hoa Quốc là thứ khó nhất.
Nên biết rõ, tổ Dị văn Hoa Quốc quản lý rất nghiêm khắc thân phận của yêu ma quỷ quái, phi nhân loại muốn lấy được hộ tịch của Hoa Quốc không dễ.
Du Lệ lấy quyển hộ khẩu ở trước mặt anh tới, phát hiện ra tin tức chẳng khác những người khác, cũng đầy đủ nơi sinh đẻ, không giống đồ giả.
Cô chỉ vào nơi sinh hỏi anh xem cái này là gì.
“Núi Lũng Pháp ở chỗ đó đó” Chử Hiệt đáp, “Núi Lũng Pháp là đỉnh núi của nhà họ Mễ, lúc trước Mễ lão thái gia có làm hộ khẩu cho anh, anh đã ở lại chỗ đó”
Du Lệ không ngờ còn có nguyên nhân như thế, kinh ngạc bảo, ‘Hóa ra anh ở lại nhà họ Mễ à?”
Nói vậy cũng đúng, Chử Hiệt cũng không phản đối.
Đồ Nhĩ Tư lại hâm mộ lần nữa, hóa ra lão thái gia giới thiên sư giúp làm hộ tịch cho Chử tiên sinh. Trong lòng anh ta cân nhắc, không rõ có cần tìm một thiên sư giúp anh ta lấy một quyển sổ hộ khẩu cho mình không nhỉ?
Cuối cùng bữa sáng cũng ăn xong, Chử Tiên sinh cầm hộ khẩu từ tay Du Lệ, bỏ hai quyển vào túi rồi chuẩn bị ra ngoài.
Đồ Nhĩ Tư ôm tiểu ma bay đứng ở cửa, trông ra dáng quản gia lắm, nói đầy tha thiết, “Chử tiên sinh, tiểu thư Du, lên đường thuận lợi, tôi đợi nhóm hai người về”
Du Lệ quay đầu lườm anh ta một cái, sau đó bị Chử tiên sinh lôi đi.
Đợi họ đi rồi, Đồ Nhĩ Tư lập tức rút tiền ra ngoài, đi thẳng tới chợ bán thực phẩm, hôm nay phải chuẩn bị một mâm phong phú, chúc mừng Chử tiên sinh và tiểu thư Du kết hôn.
**
Chưa đến nửa thời gian, dưới cái nhìn chăm chú của nhân viên, Du Lệ và Chử Hiệt cùng nhau ôm hai quyển sổ đỏ nóng hổi vừa xong, đi ra khỏi Cục Dân chính.
Chử Hiệt nhìn nhìn quyển số nhỏ màu đỏ, trên môi nở nụ cười sung sướng.
Dưới ánh mặt trời, chẳng mấy khi mà Chử tiên sinh mỉm cười tự dưng như một vật phát sáng, quá đẹp, Du Lệ ngơ ngác nhìn anh.
Anh lật xem một lúc, thẩy thỏa mãn rồi mới thu nó lại, cất giọng nói vô cùng nhẹ nhàng thuần hậu, “Vậy là chúng ta kết hôn rồi, từ hôm nay trở đi, em đã chính thức là vợ của anh”
Không bao giờ còn lo lắng cô sẽ bị những nhân loại khác và phi nhân loại lừa đi mất.
Tâm tình Chử tiên sinh rất vui vẻ, cảm thấy cả người như mọc cánh vậy, vốn không thèm nghĩ nữa, tuy hôn nhân con người được pháp luật bảo đảm, nhưng kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn.
Du Lệ cúi đầu nhìn quyển sổ đỏ ngây ngốc một lát, ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dạng của Chử Hiệt, trong lòng mềm nhũn, chẳng nghĩ được gì cả, chỉ còn lại người đàn ông bên cạnh, không kìm được nhếch môi lên bảo, “Chử tiên sinh, xin chúc mừng anh”
“Cũng chúc mừng em nha, bà Chử”
Chử Hiệt đáp, nhân cơ hội hôn chụt lên mặt cô một cái.
Chung quanh cũng có những đôi tình nhân tương tự đến Cục Dân chính để đăng ký, lúc đi qua đều không nhịn được cùng liếc mắt nhìn hai người một cái, cảm thấy hai vợ chồng mới này có vẻ hơi ngốc nghếch.
Vì Chử tiên sinh trông quá đẹp, chọc cho trai lẫn gái đi đường không kìm được nhìn anh, thấy hôm nay nhà trai đi đăng ký quá đẹp trai, không rõ vợ anh thế nào, ánh mắt tò mò nhìn ngược lên người nhà gái.
Nhưng so với nhà trai đàng hoàng nghiêm chỉnh, nhà gái lại đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm, không thấy rõ mặt, chỉ là cô khiến cho người ta có cảm giác hơi quen, lộ ra sự xinh đẹp vô cùng….
Cười ngây ngô một lát, thấy họ vẫn còn ở cửa Cục Dân chính, Chử tiên sinh vội vàng kéo tay Bà Chử rời đi.
Du Lệ lái xe về nhà, Chử tiên sinh ngồi ở ghế phụ, tay vẫn cầm hai quyển sổ hôn thú, bộ dáng yêu thích mãi không rời, khiến Du Lệ nhìn không đành lòng. Cô cứ tưởng Chử tiên sinh vẫn là người trầm ổn, chẳng để ý tới chuyện gì, cả người lộ ra loại lãnh đạm, cho tới tận giờ mới biết được đó chỉ là những chuyện chưa khiến anh đủ sức để ý.
Hóa ra chuyện họ kết hôn lại khiến anh cao hứng đến vậy sao?
Bất giác, Du Lệ không rõ có phải hối hận không nữa không sớm đồng ý kết hôn với anh chút.
Lúc về đến nhà, vừa mở cửa ra, đã ngửi thấy mùi thơm thức ăn ngập tràn trong không khí.
Tiếp đó Du Lệ nhìn thấy Đồ Nhĩ Tư và trợ lý Trịnh chạy từ bếp ra, trên người cả hai đều đeo tạp dề, trong tay vẫn cầm nguyên liệu nấu ăn đã rửa sạch, đồng thanh nói, “Chúc mừng hai người, tân hôn vui vẻ, sống đến bạc đầu”
Chử Hiệt nhếch môi lên, mặt mày sung sướng, “Cảm ơn”
Du Lệ kinh ngạc bảo, “Tuyết Dung, sao em lại tới đây?”
Ánh mắt Trợ lý Trịnh dừng trên nụ cười tươi như băng hòa tan trên người Chử tiên sinh, một Chử tiên sinh như thế chẳng mấy khi thấy, không kìm được nhìn lâu hơn, chẳng để ý trả lời, “Hôm nay chị xin nghỉ, em cứ tưởng chị có chuyện gì, nên tới đây nhìn xem, đúng lúc gặp Đồ Nhĩ Tư đi mua đồ ăn, mới biết được hai người hôm nay đi đăng ký kết hôn từ chỗ anh ấy…”
Có thể sớm biết chuyện họ sẽ đi đến bước này, vì thế đối với chuyện họ đột nhiên kết hôn, trợ lý Trịnh cũng tiếp thu ngay, không có ý kiến gì thêm.
Đồ Nhĩ Tư và trợ lý Trịnh lại tiếp tục đi bận rộn, Du Lệ trở về phòng thay quần áo.
Đợi cô thay xong bộ quần áo thoáng mát ở nhà đi ra, đã thấy Chử tiên sinh đang tìm đồ vật quanh nhà.
“Tìm gì thế?” Du Lệ thuận miệng hỏi.
Trong tay Chử tiên sinh đang bưng hai tờ kết hôn, bảo, “Tìm chỗ để giấy kết hôn, đây là giấy chứng minh chúng mình đã kết hôn, phải cất cho kỹ mới được”
Du Lệ, “…. Bỏ vào két sắt đi”
Chử tiên sinh à một câu, thấy cũng đúng, cầm giấy kết hôn bỏ vào trong két sắt.
Nhưng sau khi bỏ vào xong, anh lại cảm thấy không yên tâm, chẳng may có trộm vào, cạy két sắt ra, rồi trộm nó đi thì phải làm sao đây? Dù tên trộm không lạ thứ này, tiện tay xé hoặc hủy đi chẳng phải đau lòng lắm sao?
Chử Hiệt quay đầu nhìn vào mắt Du Lệ, quyết định vẫn nên đặt ở trong lĩnh vực riêng của mình mới đảm bảo nhất.
Ở đó còn thả mấy món đồ nữa, đều là những thứ mà anh cho là quý giá, chỉ cần anh chưa chết thì chắc chắn không mất được.
Du Lệ thấy anh bận rộn hồi lâu, mãi mới cất xong giấy kết hôn, quả thật chẳng biết nói gì cho ổn, đồng thời cũng tinh tường ý thức được rằng, Chử tiên sinh vô cùng coi trọng chuyện kết hôn.
Thấy anh vội vàng dọn xong những đồ lung tung, Du Lệ đi tới, ghé trên lưng anh, vòng tay ôm lấy eo anh.
Người Chử Hiệt cứng đờ, không vội đứng lên, vẫn duy trì tư thế khom lưng ấy, để cho cô nằm bò lên thoải mái chút, hỏi giọng sung sướng, “Sao vậy?”
Du Lệ cất tiếng bảo không có gì rồi lại nói, “Tự dưng muốn được ôm anh thôi”
Khóe miệng Chử Hiệt cứ cười mãi không khép được.
Anh đứng thẳng người lên, sau đó kéo người phía sau vào lòng, dịu dàng ôm vào trong lòng nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn một cái.
Gió thu thổi từ cửa sổ vào, khiến bức rèm bay lên.
Mãi cho đến khi cô thở hồng hộc, cuối cùng anh cũng buông cô ra, ngón tay mơn trớn đôi môi bị hôn sưng đỏ của cô, đôi mắt xanh băng lóe sáng vàng, khí thế cả người đột nhiên thay đổi đến long trời lở đất.
Du Lệ cứ ngơ ngác nhìn anh một lát, trái tim đập bình bịch, cuối cùng quay đầu, không dám đối diện với anh, nói nhỏ, “Được rồi, chuyện em kết hôn vẫn chưa có nói với Bà Cô và dì An đâu. Hơn nữa còn có Úc Linh….”
Nói tới bạn thân, suýt nữa đầu óc yêu đương ngập tràn cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Du Lệ bối rối hẳn lên, cuối cùng vẫn quyết định nói với An Như trước.
An Như sau khi nhận được điện thoại của cô, nửa giờ sau đã bay tới nhà Du Lệ rồi.
Đúng lúc này, Đồ Nhĩ tư và trợ lý Trịnh cũng bưng tất cả mọi đồ ăn đã nấu xong lên bàn, còn mở chai rượu vang đỏ chúc mừng Du Lệ nữa.
An Như giống y như một nữ vương, vừa bước vào, mắt vừa nhìn vào nhà Du Lệ, thấy Du Lệ đầu tiên thì hỏi ngay, “Sao tự dưng lại đột nhiên kết hôn vậy hả?”
Du Lệ ngoan ngoãn đáp, “Hôm qua nhìn thấy Úc Linh kết hôn, cháu hâm mộ quá, hôm nay mới kéo Chử Hiệt đi đăng ký kết hôn ạ”
An Như nghe vậy mà thấy tức cả ngực, không kìm được trừng mắt hung tợn về phía Chử Hiệt.
Trợ lý Trịnh và Đồ Nhĩ Tư đứng yên lặng một bên, chẳng dám làm phiền mẹ bạo long, với hành vi của Du Lệ gánh hết mọi trách nhiệm vào mình, một người một ma duy trì im lặng.
Chử Hiệt bước lên một bước, mở lời, “Cháu….”
“Anh câm miệng!” An Như lại lườm anh lần nữa, hai chân dạng ra, dạy dỗ, “Chuyện kết hôn ta chẳng thèm so đo với các cháu, nhưng Tiểu Lệ Chi được ta coi như đứa lớn, ta không cho phép cháu bắt nạt nó! Sau này các cháu cố mà sống cho tốt, nếu cháu dám làm ra chuyện gì có lỗi với Tiểu Lệ Chi, đừng trách ta ác nhá!”
Chử Hiệt, “Cháu hứa ạ, cháu sẽ tối xử tốt với Tiểu Lệ Chi ạ”
An Như nói lạnh lùng, “Anh không cần bảo đảm với ta, chỉ cần làm là được rồi”
Đàn ông nói thì nghe hay lắm mà làm thì chẳng bằng, chỉ có thời gian mới chứng minh được đàn ông sau khi kết hôn là người hay là súc vật thôi.
Du Lệ thấy giải trừ được cảnh báo, thân mật kéo An Như, “Dì An à, cơm trưa làm xong rồi, dì cũng ngồi xuống ăn chút đi ạ, đây là do Tuyết Dung và Đồ Nhĩ Tư làm cả, tay nghề của Đồ Nhĩ Tư rất được ạ, ăn rất ngon ạ….”
Đồ Nhĩ Tư ân cần thêm bát đũa, lại rót một ly rượu vang đỏ cho An Như.
Lúc này anh ta cũng nhìn ra được An Như không những chỉ là người đại diện của Du Lệ mà đồng thời cũng là người bên nhà gái, nên lấy lòng.
An Như là người nhà gái, ngồi ở vị trí chủ nhà, không khí cũng đỡ căng hơn.
Sau khi uống rượu xong bà cũng hỏi chuyện hai vợ chồng mới, có tính toán gì cho chuyện sau kết hôn không?
Du Lệ đáp, “Cháu đương nhiên vẫn còn muốn đóng phim tiếp, chuyện này sẽ không đổi đâu ạ. Còn chuyện kết hôn….cháu nghĩ một thời gian ngắn nữa sẽ công bố là cháu có bạn trai, sau đó sẽ tìm cơ hội thích hợp để lộ ra tin tức kết hôn ạ”
Nếu đã kết hôn rồi, Du Lệ cũng không muốn giấu nữa.
An Như gật đầu không can thiệp vào quyết định của cô.
Tiếp đó Chử Hiệt lại nói, “Đợi cháu dồn đủ tiền thì sẽ tổ chức hôn lễ, cháu phải tổ chức một hôn lễ thật long trọng cho Tiểu Lệ Chi ạ”
Khóe miệng An Như nhếch lên, bà biết rõ tình hình Chử Hiệt, ý dồn đủ tiền này là gì, còn dồn bao lâu nữa? Chẳng nhẽ không dồn đủ tiền thì không cần tổ chức hôn lễ nữa à?
“Hiện giờ cháu cũng đã kiếm được hơn trăm vạn rồi ạ, một năm sau chắc sẽ kiếm được nhiều hơn” Chử Hiệt đáp thành thật. An Như bất ngờ nhìn anh, hỏi cẩn thận, “Cháu kiếm ở đâu ra lắm tiền thế hử?”
Anh ta nấu xong bữa sáng bưng lên bàn, thấy hai người trước bàn ăn một đang gọi điện thoại, một thì chăm chú nhìn người kia gọi điện, ánh mắt sáng rực, khiến người ta thấy đầy áp lực.
Do Đồ Nhĩ Tư phát hiện ra, tay Du Lệ bấm di động hơi run, thần sắc thì có vẻ cứng ngắc.
Mãi cho đến lúc anh ta nấu xong món cháo chứng thịt nạc tiềm vịt Bắc Thảo đặt lên bàn, thì nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của Du Lệ với người đầu dây bên kia, cuối cùng cũng bừng tỉnh hiểu ra.
“…. Đạo diễn Chung, tôi muốn xin nghỉ một ngày” Du Lệ nói cứng ngắc mặt.
Giờ vẫn còn sớm, đoàn phim chưa quay, đạo diễn Chung đang ngồi ăn sáng, nghe thấy cô lại muốn xin nghỉ, quan tâm hỏi, “Sao thế? Có phải lại thấy khó chịu không?”
“Không phải ạ, là có chút việc…”
Đạo diễn Chung thuận miệng hỏi một câu, “Chuyện gì?”
Đạo diễn Chung cũng không phải là người nhiều chuyện, nữ chính tìm ông xin nghỉ cũng không phải một hai lần, biết rõ đối phương xin nghỉ là vì cái gì, mà gần đây họ hợp tác cũng không tồi, quan hệ giữa đạo diễn và diễn viên được kéo gần hơn, đạo diễn Chung cũng chỉ hỏi tùy tiện một câu như thế, rồi mới đồng ý cho cô nghỉ, chỉ cần cô nói bừa một lý do nào đó, không gây trở ngại gì, đạo diễn Chung cũng sẽ không đến mức yêu cầu cô phải về đóng phim hôm nay ngay.
Ai ngờ Du Lệ lại trả lời quá ư nghiêm túc, cứ thành thật nói, “Xin nghỉ để kết hôn ạ”
Đạo diễn Chung, “…..Hả?”
Cuối cùng đạo diễn Chung cũng tiêu hóa xong chuyện nữ chính đột nhiên muốn kết hôn, hơn nữa đối tượng kết hôn ông cũng biết cả, đúng là cái vị ông lén mời tới trấn giữ đoàn phim, vệ sỹ – Chử Hiệt.
“Hay là cho cô nghỉ hai ngày đi nhé?” Đạo diễn Chung rất ân cần bảo, chuyện kết hôn của nghệ sỹ là chuyện lớn, tuy chỉ đi đăng ký thôi, nhưng vẫn dành chút thời gian cho đôi vợ chồng mới được ở với nhau nhiều hơn.
Du Lệ hơi sợ vì được yêu quý, vội nói ngay, ‘Không cần, chỉ một ngày thôi ạ”
Tuy tài chính đoàn phim vẫn còn nhiều, nhưng cũng không thể vì chuyện này mà lãng phí mất thêm một ngày, đều là ném cả bó tiền qua cửa sổ hết. Du Lệ biết vì hôn lễ của bạn thân mà đã xin nghỉ hai ngày rồi, giờ lại xin tiếp thì thấy mình hơi quá đáng.
Sau khi đợi cô xin xong, người đàn ông ngồi bên ngẩng đầu với ánh mắt sáng rực.
Du Lệ hơi xúc động quay đầu né tránh.
Tối qua chỉ một phút kích động mà đồng ý, sáng sớm nay tâm tư lại bắt đầu thấp thỏm không yên.
Lúc này giọng Đồ Nhĩ Tư cũng đầy kích động vang lên, “Tiểu thư Du, hôm nay cô và Chử tiên sinh định đi đăng ký kết hôn à? Xin chúc mừng nhá! Hôm nay là ngày lành kết hôn, hai người nhất định sẽ đầu bạc răng long, ân ái trọn đời!”
Chử Hiệt hiếm khí bố thí ánh mắt cho anh ta, cất giọng nhẹ nhàng chậm rãi, “Cảm ơn”
Đồ Nhĩ Tư càng kích động hơn, khen mãi không dứt, càng khen càng khiến Chử tiên sinh thêm cao hứng, da mặt Du Lệ thì cứ căng trướng lên, suýt nữa còn không muốn kết hôn nữa.
Chỉ là Chử tiên sinh đợi lâu như thế, đâu cho phép cô hối hận chứ, càng ân cần múc bát cháo cho cô, bảo cô ăn chút, rồi đợi họ đi Cục Dân Chính lấy giấy kết hôn.
Du Lệ ăn cháo mà chẳng rõ mùi vị gì, tự dưng nghĩ tới một chuyện, hỏi Chử tiên sinh, “Anh có hộ khẩu không?”
Chử Hiệt đã chuẩn bị từ lâu, vẫy vẫy tay về phía tiểu Hắc Cầu.
Sau đó Du Lệ thấy con tiểu Hắc Cầu ngậm một quyển sách to hơn cả người nó nhảy vọt lên trên bàn, nịnh nọt đặt trước mặt Chử Hiệt, cất tiếng kêu meo với anh.
Chử Hiệt bảo, “Anh đã chuẩn bị sẵn rồi”
Du Lệ, “….. Đâu ra đó? Không phải anh là Ma tộc à?”
“Giờ anh là con người” Chử Hiệt đáp đầy bình tĩnh, “Cũng có hộ khẩu thân phận loài người”
Nghe thấy thế, Đồ Nhĩ Tư hâm mộ nhìn Chử tiên sinh, cảm thấy lão đại quả nhiên là lão đại, so với bọn họ khó khăn đau khổ nhiều năm trong xã hội loài người, cuối cũng cũng lấy được chứng minh thân phận dễ hơn nhiều, thậm chí còn lấy được hộ tịch Hoa Quốc là thứ khó nhất.
Nên biết rõ, tổ Dị văn Hoa Quốc quản lý rất nghiêm khắc thân phận của yêu ma quỷ quái, phi nhân loại muốn lấy được hộ tịch của Hoa Quốc không dễ.
Du Lệ lấy quyển hộ khẩu ở trước mặt anh tới, phát hiện ra tin tức chẳng khác những người khác, cũng đầy đủ nơi sinh đẻ, không giống đồ giả.
Cô chỉ vào nơi sinh hỏi anh xem cái này là gì.
“Núi Lũng Pháp ở chỗ đó đó” Chử Hiệt đáp, “Núi Lũng Pháp là đỉnh núi của nhà họ Mễ, lúc trước Mễ lão thái gia có làm hộ khẩu cho anh, anh đã ở lại chỗ đó”
Du Lệ không ngờ còn có nguyên nhân như thế, kinh ngạc bảo, ‘Hóa ra anh ở lại nhà họ Mễ à?”
Nói vậy cũng đúng, Chử Hiệt cũng không phản đối.
Đồ Nhĩ Tư lại hâm mộ lần nữa, hóa ra lão thái gia giới thiên sư giúp làm hộ tịch cho Chử tiên sinh. Trong lòng anh ta cân nhắc, không rõ có cần tìm một thiên sư giúp anh ta lấy một quyển sổ hộ khẩu cho mình không nhỉ?
Cuối cùng bữa sáng cũng ăn xong, Chử Tiên sinh cầm hộ khẩu từ tay Du Lệ, bỏ hai quyển vào túi rồi chuẩn bị ra ngoài.
Đồ Nhĩ Tư ôm tiểu ma bay đứng ở cửa, trông ra dáng quản gia lắm, nói đầy tha thiết, “Chử tiên sinh, tiểu thư Du, lên đường thuận lợi, tôi đợi nhóm hai người về”
Du Lệ quay đầu lườm anh ta một cái, sau đó bị Chử tiên sinh lôi đi.
Đợi họ đi rồi, Đồ Nhĩ Tư lập tức rút tiền ra ngoài, đi thẳng tới chợ bán thực phẩm, hôm nay phải chuẩn bị một mâm phong phú, chúc mừng Chử tiên sinh và tiểu thư Du kết hôn.
**
Chưa đến nửa thời gian, dưới cái nhìn chăm chú của nhân viên, Du Lệ và Chử Hiệt cùng nhau ôm hai quyển sổ đỏ nóng hổi vừa xong, đi ra khỏi Cục Dân chính.
Chử Hiệt nhìn nhìn quyển số nhỏ màu đỏ, trên môi nở nụ cười sung sướng.
Dưới ánh mặt trời, chẳng mấy khi mà Chử tiên sinh mỉm cười tự dưng như một vật phát sáng, quá đẹp, Du Lệ ngơ ngác nhìn anh.
Anh lật xem một lúc, thẩy thỏa mãn rồi mới thu nó lại, cất giọng nói vô cùng nhẹ nhàng thuần hậu, “Vậy là chúng ta kết hôn rồi, từ hôm nay trở đi, em đã chính thức là vợ của anh”
Không bao giờ còn lo lắng cô sẽ bị những nhân loại khác và phi nhân loại lừa đi mất.
Tâm tình Chử tiên sinh rất vui vẻ, cảm thấy cả người như mọc cánh vậy, vốn không thèm nghĩ nữa, tuy hôn nhân con người được pháp luật bảo đảm, nhưng kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn.
Du Lệ cúi đầu nhìn quyển sổ đỏ ngây ngốc một lát, ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dạng của Chử Hiệt, trong lòng mềm nhũn, chẳng nghĩ được gì cả, chỉ còn lại người đàn ông bên cạnh, không kìm được nhếch môi lên bảo, “Chử tiên sinh, xin chúc mừng anh”
“Cũng chúc mừng em nha, bà Chử”
Chử Hiệt đáp, nhân cơ hội hôn chụt lên mặt cô một cái.
Chung quanh cũng có những đôi tình nhân tương tự đến Cục Dân chính để đăng ký, lúc đi qua đều không nhịn được cùng liếc mắt nhìn hai người một cái, cảm thấy hai vợ chồng mới này có vẻ hơi ngốc nghếch.
Vì Chử tiên sinh trông quá đẹp, chọc cho trai lẫn gái đi đường không kìm được nhìn anh, thấy hôm nay nhà trai đi đăng ký quá đẹp trai, không rõ vợ anh thế nào, ánh mắt tò mò nhìn ngược lên người nhà gái.
Nhưng so với nhà trai đàng hoàng nghiêm chỉnh, nhà gái lại đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm, không thấy rõ mặt, chỉ là cô khiến cho người ta có cảm giác hơi quen, lộ ra sự xinh đẹp vô cùng….
Cười ngây ngô một lát, thấy họ vẫn còn ở cửa Cục Dân chính, Chử tiên sinh vội vàng kéo tay Bà Chử rời đi.
Du Lệ lái xe về nhà, Chử tiên sinh ngồi ở ghế phụ, tay vẫn cầm hai quyển sổ hôn thú, bộ dáng yêu thích mãi không rời, khiến Du Lệ nhìn không đành lòng. Cô cứ tưởng Chử tiên sinh vẫn là người trầm ổn, chẳng để ý tới chuyện gì, cả người lộ ra loại lãnh đạm, cho tới tận giờ mới biết được đó chỉ là những chuyện chưa khiến anh đủ sức để ý.
Hóa ra chuyện họ kết hôn lại khiến anh cao hứng đến vậy sao?
Bất giác, Du Lệ không rõ có phải hối hận không nữa không sớm đồng ý kết hôn với anh chút.
Lúc về đến nhà, vừa mở cửa ra, đã ngửi thấy mùi thơm thức ăn ngập tràn trong không khí.
Tiếp đó Du Lệ nhìn thấy Đồ Nhĩ Tư và trợ lý Trịnh chạy từ bếp ra, trên người cả hai đều đeo tạp dề, trong tay vẫn cầm nguyên liệu nấu ăn đã rửa sạch, đồng thanh nói, “Chúc mừng hai người, tân hôn vui vẻ, sống đến bạc đầu”
Chử Hiệt nhếch môi lên, mặt mày sung sướng, “Cảm ơn”
Du Lệ kinh ngạc bảo, “Tuyết Dung, sao em lại tới đây?”
Ánh mắt Trợ lý Trịnh dừng trên nụ cười tươi như băng hòa tan trên người Chử tiên sinh, một Chử tiên sinh như thế chẳng mấy khi thấy, không kìm được nhìn lâu hơn, chẳng để ý trả lời, “Hôm nay chị xin nghỉ, em cứ tưởng chị có chuyện gì, nên tới đây nhìn xem, đúng lúc gặp Đồ Nhĩ Tư đi mua đồ ăn, mới biết được hai người hôm nay đi đăng ký kết hôn từ chỗ anh ấy…”
Có thể sớm biết chuyện họ sẽ đi đến bước này, vì thế đối với chuyện họ đột nhiên kết hôn, trợ lý Trịnh cũng tiếp thu ngay, không có ý kiến gì thêm.
Đồ Nhĩ Tư và trợ lý Trịnh lại tiếp tục đi bận rộn, Du Lệ trở về phòng thay quần áo.
Đợi cô thay xong bộ quần áo thoáng mát ở nhà đi ra, đã thấy Chử tiên sinh đang tìm đồ vật quanh nhà.
“Tìm gì thế?” Du Lệ thuận miệng hỏi.
Trong tay Chử tiên sinh đang bưng hai tờ kết hôn, bảo, “Tìm chỗ để giấy kết hôn, đây là giấy chứng minh chúng mình đã kết hôn, phải cất cho kỹ mới được”
Du Lệ, “…. Bỏ vào két sắt đi”
Chử tiên sinh à một câu, thấy cũng đúng, cầm giấy kết hôn bỏ vào trong két sắt.
Nhưng sau khi bỏ vào xong, anh lại cảm thấy không yên tâm, chẳng may có trộm vào, cạy két sắt ra, rồi trộm nó đi thì phải làm sao đây? Dù tên trộm không lạ thứ này, tiện tay xé hoặc hủy đi chẳng phải đau lòng lắm sao?
Chử Hiệt quay đầu nhìn vào mắt Du Lệ, quyết định vẫn nên đặt ở trong lĩnh vực riêng của mình mới đảm bảo nhất.
Ở đó còn thả mấy món đồ nữa, đều là những thứ mà anh cho là quý giá, chỉ cần anh chưa chết thì chắc chắn không mất được.
Du Lệ thấy anh bận rộn hồi lâu, mãi mới cất xong giấy kết hôn, quả thật chẳng biết nói gì cho ổn, đồng thời cũng tinh tường ý thức được rằng, Chử tiên sinh vô cùng coi trọng chuyện kết hôn.
Thấy anh vội vàng dọn xong những đồ lung tung, Du Lệ đi tới, ghé trên lưng anh, vòng tay ôm lấy eo anh.
Người Chử Hiệt cứng đờ, không vội đứng lên, vẫn duy trì tư thế khom lưng ấy, để cho cô nằm bò lên thoải mái chút, hỏi giọng sung sướng, “Sao vậy?”
Du Lệ cất tiếng bảo không có gì rồi lại nói, “Tự dưng muốn được ôm anh thôi”
Khóe miệng Chử Hiệt cứ cười mãi không khép được.
Anh đứng thẳng người lên, sau đó kéo người phía sau vào lòng, dịu dàng ôm vào trong lòng nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn một cái.
Gió thu thổi từ cửa sổ vào, khiến bức rèm bay lên.
Mãi cho đến khi cô thở hồng hộc, cuối cùng anh cũng buông cô ra, ngón tay mơn trớn đôi môi bị hôn sưng đỏ của cô, đôi mắt xanh băng lóe sáng vàng, khí thế cả người đột nhiên thay đổi đến long trời lở đất.
Du Lệ cứ ngơ ngác nhìn anh một lát, trái tim đập bình bịch, cuối cùng quay đầu, không dám đối diện với anh, nói nhỏ, “Được rồi, chuyện em kết hôn vẫn chưa có nói với Bà Cô và dì An đâu. Hơn nữa còn có Úc Linh….”
Nói tới bạn thân, suýt nữa đầu óc yêu đương ngập tràn cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Du Lệ bối rối hẳn lên, cuối cùng vẫn quyết định nói với An Như trước.
An Như sau khi nhận được điện thoại của cô, nửa giờ sau đã bay tới nhà Du Lệ rồi.
Đúng lúc này, Đồ Nhĩ tư và trợ lý Trịnh cũng bưng tất cả mọi đồ ăn đã nấu xong lên bàn, còn mở chai rượu vang đỏ chúc mừng Du Lệ nữa.
An Như giống y như một nữ vương, vừa bước vào, mắt vừa nhìn vào nhà Du Lệ, thấy Du Lệ đầu tiên thì hỏi ngay, “Sao tự dưng lại đột nhiên kết hôn vậy hả?”
Du Lệ ngoan ngoãn đáp, “Hôm qua nhìn thấy Úc Linh kết hôn, cháu hâm mộ quá, hôm nay mới kéo Chử Hiệt đi đăng ký kết hôn ạ”
An Như nghe vậy mà thấy tức cả ngực, không kìm được trừng mắt hung tợn về phía Chử Hiệt.
Trợ lý Trịnh và Đồ Nhĩ Tư đứng yên lặng một bên, chẳng dám làm phiền mẹ bạo long, với hành vi của Du Lệ gánh hết mọi trách nhiệm vào mình, một người một ma duy trì im lặng.
Chử Hiệt bước lên một bước, mở lời, “Cháu….”
“Anh câm miệng!” An Như lại lườm anh lần nữa, hai chân dạng ra, dạy dỗ, “Chuyện kết hôn ta chẳng thèm so đo với các cháu, nhưng Tiểu Lệ Chi được ta coi như đứa lớn, ta không cho phép cháu bắt nạt nó! Sau này các cháu cố mà sống cho tốt, nếu cháu dám làm ra chuyện gì có lỗi với Tiểu Lệ Chi, đừng trách ta ác nhá!”
Chử Hiệt, “Cháu hứa ạ, cháu sẽ tối xử tốt với Tiểu Lệ Chi ạ”
An Như nói lạnh lùng, “Anh không cần bảo đảm với ta, chỉ cần làm là được rồi”
Đàn ông nói thì nghe hay lắm mà làm thì chẳng bằng, chỉ có thời gian mới chứng minh được đàn ông sau khi kết hôn là người hay là súc vật thôi.
Du Lệ thấy giải trừ được cảnh báo, thân mật kéo An Như, “Dì An à, cơm trưa làm xong rồi, dì cũng ngồi xuống ăn chút đi ạ, đây là do Tuyết Dung và Đồ Nhĩ Tư làm cả, tay nghề của Đồ Nhĩ Tư rất được ạ, ăn rất ngon ạ….”
Đồ Nhĩ Tư ân cần thêm bát đũa, lại rót một ly rượu vang đỏ cho An Như.
Lúc này anh ta cũng nhìn ra được An Như không những chỉ là người đại diện của Du Lệ mà đồng thời cũng là người bên nhà gái, nên lấy lòng.
An Như là người nhà gái, ngồi ở vị trí chủ nhà, không khí cũng đỡ căng hơn.
Sau khi uống rượu xong bà cũng hỏi chuyện hai vợ chồng mới, có tính toán gì cho chuyện sau kết hôn không?
Du Lệ đáp, “Cháu đương nhiên vẫn còn muốn đóng phim tiếp, chuyện này sẽ không đổi đâu ạ. Còn chuyện kết hôn….cháu nghĩ một thời gian ngắn nữa sẽ công bố là cháu có bạn trai, sau đó sẽ tìm cơ hội thích hợp để lộ ra tin tức kết hôn ạ”
Nếu đã kết hôn rồi, Du Lệ cũng không muốn giấu nữa.
An Như gật đầu không can thiệp vào quyết định của cô.
Tiếp đó Chử Hiệt lại nói, “Đợi cháu dồn đủ tiền thì sẽ tổ chức hôn lễ, cháu phải tổ chức một hôn lễ thật long trọng cho Tiểu Lệ Chi ạ”
Khóe miệng An Như nhếch lên, bà biết rõ tình hình Chử Hiệt, ý dồn đủ tiền này là gì, còn dồn bao lâu nữa? Chẳng nhẽ không dồn đủ tiền thì không cần tổ chức hôn lễ nữa à?
“Hiện giờ cháu cũng đã kiếm được hơn trăm vạn rồi ạ, một năm sau chắc sẽ kiếm được nhiều hơn” Chử Hiệt đáp thành thật. An Như bất ngờ nhìn anh, hỏi cẩn thận, “Cháu kiếm ở đâu ra lắm tiền thế hử?”
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực