Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài
Chương 46: Nghe nói mấy năm nay
Mục tiêu huấn luyện của Hạ Vũ rất rõ ràng: Điều anh muốn, không phải là những binh lính cầm súng bắn chết địch, mà anh muốn những đồng chí bộ đội đặc chủng có thể tác chiến độc lập, dù không có súng trong tay cũng có thể hạ gục đối phương. Dù sao, đã vào chiến trường, thì sống là sống, chết là chết. Còn sống là còn tất cả, một khi đã thiệt mạng, sẽ chẳng còn gì hết.
Tất cả, chỉ là vì muốn tìm cho chính mình càng nhiều cơ hội sống sót càng tốt.
Cho nên, cường độ huấn luyện kiểu này, nếu theo như Thi công tử nói, thì thật sự mới là đồ khai vị thôi. Nếu có thể sống sót trong tay qua ba tháng này, thì tuyệt đối sẽ có một bước nhảy vọt, thay da đổi thịt. Có điều, quá trình này thật sự rất giày vò con người ta.
Khi Kỷ Lương quay về phòng nghỉ, cô nhanh chóng tắm rửa, rồi ngã người nằm úp sấp lên giường.
“Kỷ Tiểu Lương.” Kỷ Duệ vừa từ bên ngoài về, nhìn thấy người nào đó đang nằm như cá chết trên giường.
Kỷ Lương uể oải đáp lời.
Nhìn cô như vậy, lông mày nhỏ xinh của Kỷ Duệ nhíu chặt lại: Gã họ Hạ kia làm cái trò gì thế này?!
Kỷ Lương muốn lật người lại, nhưng vừa động một chút đã cảm thấy gân cốt toàn thân đau đến thấu xương, cô giơ tay lên vẫy cậu: “Tiểu Duệ Tử, lại đây đấm bóp cho ai gia một chút.”
Ha! Lại còn làm ra vẻ thái hậu nương nương chứ!
“Thôi đi, mẹ lại còn xưng ai gia nữa à.” Kỷ Duệ ném cho cô ánh mắt xem thường: “Nhìn mẹ thế này, xưng là “suy gia” thì còn hợp lí.” (suy = yếu ớt). Cậu không khách khí mỉa mai cô như vậy, nhưng vẫn bước tới bên giường, bàn tay nhỏ bé vươn ra đấm bóp vai cho cô.
Cậu vừa bắt đầu, thì Kỷ Lương đã không kìm được, bật ra tiếng rên rỉ. Tay tên nhóc này thật mềm, lực khống chế vừa phải, xoa bóp cho cô tuy hơi đau, nhưng khiến cho Kỷ Lương cực kì dễ chịu…
Cô thì sảng khoái, còn khuôn mặt nhỏ của Kỷ Duệ thì đen lại.
“Kỷ Tiểu Lương…”
“A… Ưm…” Kỷ Lương thích thú lên tiếng, sau đó còn bồi thêm một tiếng rên thoải mái, anh nhỏ họ Kỷ vừa nghe thấy, khóe miệng liền co rút mạnh.
“Mẹ có thể im lặng được không?” Ừ ừ, a a, còn ra thể thống gì nữa.
“Ừm… thoải mái ghê… anh Duệ, anh giỏi quá…” Tay nghề này còn vượt qua cả dân chuyên nghiệp ấy chứ.
Kỷ Duệ như cảm thấy một loạt vạch đen sổ thẳng xuống sau gáy mình, đã muốn dừng tay không xoa bóp cho cô nữa, nhưng nhìn đôi mắt mệt mỏi của cô, cậu cũng hơi bĩu môi rồi lại tự thôi miên chính mình không nghe thấy gì cả, sau đó tiếp tục xoa bóp cho Kỷ Lương.
Mát xa hơn nửa canh giờ, tiếng rên rỉ từ miệng Kỷ Lương cũng ngừng hẳn, Kỷ Duệ nhìn người nào đó đã ngủ say, cậu kéo chăn qua đắp cẩn thận cho cô, vừa đắp còn vừa làu bàu: “Ngực đã phẳng như vậy còn nằm sấp ngủ, coi chừng về sau không biết đâu là trước đâu là sau nữa…”
Vừa dứt lời, bỗng cậu nghe thấy tiếng cười khẽ truyền tới. Cậu quay đầu lại, mới phát hiện không biết cửa phòng đã bị mở ra từ bao giờ. Hạ Vũ khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa, không biết đã đứng đó nhìn bao lâu, nhưng có thể khẳng định, là chắc chắn anh đã nghe thấy câu nói cuối cùng kia.
Cậu quay lại, thấy Kỷ Lương đã ngủ say, mới lặng lẽ leo xuống giường, nhìn Hạ Vũ, ánh mắt ra hiệu cho anh có việc gì thì ra ngoài nói.
Hai người yên lặng rời khỏi phòng, khép hờ cửa lại.
Hạ Vũ nhìn cậu nhóc đứng cách mình khoảng ba bước, trong lòng anh bỗng có thứ tình cảm khó nói thành lời: “Con vẫn định dùng thái độ căm thù như vậy để đối mặt với cha sao?”
Kỷ Duệ nhún vai, từ chối trả lời.
Tên nhóc quỷ này, Hạ Vũ hơi nheo mắt, rút một thứ gì đó màu trắng từ trong túi ra, ném cho cậu: “Cầm lấy.”
“Cái gì vậy?” Đó là một cái lọ sứ nhỏ màu trắng, Kỷ Duệ mở ra, mùi thuốc đông y xộc vào mũi.
“Để bôi cho Tiểu Lương.” Anh nhìn về phía cửa đang khép hờ, nói.
Kỷ Duệ suy nghĩ một chút, rồi quyết định nói ra thắc mắc của mình: “Vì sao lại để mẹ đến đây?” Cậu vốn nghĩ hành động của Hạ Vũ là vì muốn gia tăng thời gian ở bên cạnh bọn họ, làm theo mô tuýp phim truyền hình cũ rích, chậm rãi xây dựng tình cảm, nhưng tình hình hiện tại có vẻ khác xa với dự đoán của cậu.
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cậu bé, Hạ Vũ không thèm để ý đến sự phản kháng của cậu, anh đưa tay xoa đầu Kỷ Duệ, mái tóc mềm mại chạm vào lòng bàn tay, khiến lòng anh cũng như mềm đi, đây là… con trai của anh --- dù tên nhóc này vẫn còn chưa nhận anh là cha.
“Con yên tâm, có cha ở đây rồi.”
Có cha ở đây rồi!
Mấy chữ đơn giản này, ai cũng có thế nói, và ai cũng dễ dàng nói ra. Nhưng có điều, không phải ai nói được cũng làm được, không phải ai cũng như Hạ Vũ, nói ra có thể khiến người ta cảm thấy, anh chắc chắn sẽ làm được.
Kỷ Duệ ngẩng đầu, nhìn người đàn ông mặc quân phục đứng trước mặt. Dưới bóng đêm mờ mịt, ánh đèn hắt qua khe cửa, chiếu lên mặt anh, khiến Kỷ Duệ có thể nhìn rõ khuôn mặt lạnh lùng kia, sau đó, tên nhóc kia càng cố gắng tỏ rõ khí thế của mình, cậu khẽ hừ nhẹ: “Cháu sẽ chờ xem.”
Hạ Vũ nhướng mày: “Con đang khiêu chiến với cha à?” Dũng cảm đấy.
“Chú sợ à?! Chỉ cần ngày nào cháu chưa tiếp nhận chú, thì Kỷ Tiểu Lương cũng không thèm nhìn đến chú đâu.” Kỷ Duệ không thèm giấu giếm, trực tiếp lật lá bài chủ chốt của mình --- nói gì thì nói, hiện giờ cậu vẫn là người Kỷ Tiểu Lương để ý nhất.
Lá bài này, thật sự có trọng lượng. Đôi mày rậm của Hạ Vũ cau lại, một lát sau lại giãn ra, thậm chí còn có phần hài lòng hơn lúc trước, nhất là nụ cười như có như không trên khóe miệng khiến Kỷ Duệ cảm thấy không thoải mái, có cảm giác như… bị nhìn rõ vậy.
“Chú nhìn cái gì.”
“Nhóc quỷ.” Hạ Vũ nhìn dáng vẻ cố gắng trấn định của cậu: “Con thật sự rất cưng chiều Kỷ Lương.” Là một người mẹ mà được con trai cưng chiều, dung túng đến như vậy, cô nàng này… có lẽ là người duy nhất.
Bị anh nhìn thấu bản chất mạnh miệng nhưng mềm lòng, đôi mắt đen to tròn của Kỷ Duệ trừng lên, mẹ nó chứ! Gã đàn ông này thật quá nhạy bén, nếu không làm sao có thể đã không bị cậu lừa, lại còn dùng chiêu “vỏ quýt day có móng tay nhọn” để đối phó cậu nữa.
Lần giao thủ này, coi như cậu thua một bước.
“Vào phòng đi, khuya rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Hạ Vũ nói: “Con dán thuốc kia lên huyệt cổ tay, cổ chân của Tiểu Lương, có thể giúp cô ấy giảm bớt đau nhức, mệt mỏi.” Đang định rời đi, dường như anh lại nhớ ra gì đó: “Còn nữa… bên phía bộ phận kĩ thuật, mấy hôm nay bị con giày vò đến hỏng người rồi, con nên kiềm chế một chút.”
Tuy nói thế, nhưng mặt anh lại không có vẻ gì là trách cứ, ngược lại còn vô cùng đắc ý.
Đắc ý cái rắm ý! Kỷ Duệ thầm giận dữ mắng, cậu nghĩ, dù thế nào cũng phải giữ thế cân bằng, thắng lại một bàn mới được. Cậu suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới một câu mà ông Hạ nói lúc chiều: “Này --- chú Hạ Vũ.”
“Ừ?” Khó có khi nào cậu chủ động mở miệng gọi anh. Hạ Vũ dừng lại, chờ cậu nói tiếp.
“Nghe nói mấy năm nay…” Cậu muốn nói lại thôi, cố tình khiến Hạ Vũ tò mò: “tình cảm của chú với hai bàn tay cũng không tồi.”
Hạ Vũ trừng mắt nhìn bóng người nhỏ bé đã biến mất sau cánh cửa, tức đến nỗi có thể dùng mắt bắn thủng hai lỗ trên cửa, chắc chắn sẽ có thể nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của tên nhóc quỷ kia.
Không hổ anh là con trai của Kỷ Lương!
Tất cả, chỉ là vì muốn tìm cho chính mình càng nhiều cơ hội sống sót càng tốt.
Cho nên, cường độ huấn luyện kiểu này, nếu theo như Thi công tử nói, thì thật sự mới là đồ khai vị thôi. Nếu có thể sống sót trong tay qua ba tháng này, thì tuyệt đối sẽ có một bước nhảy vọt, thay da đổi thịt. Có điều, quá trình này thật sự rất giày vò con người ta.
Khi Kỷ Lương quay về phòng nghỉ, cô nhanh chóng tắm rửa, rồi ngã người nằm úp sấp lên giường.
“Kỷ Tiểu Lương.” Kỷ Duệ vừa từ bên ngoài về, nhìn thấy người nào đó đang nằm như cá chết trên giường.
Kỷ Lương uể oải đáp lời.
Nhìn cô như vậy, lông mày nhỏ xinh của Kỷ Duệ nhíu chặt lại: Gã họ Hạ kia làm cái trò gì thế này?!
Kỷ Lương muốn lật người lại, nhưng vừa động một chút đã cảm thấy gân cốt toàn thân đau đến thấu xương, cô giơ tay lên vẫy cậu: “Tiểu Duệ Tử, lại đây đấm bóp cho ai gia một chút.”
Ha! Lại còn làm ra vẻ thái hậu nương nương chứ!
“Thôi đi, mẹ lại còn xưng ai gia nữa à.” Kỷ Duệ ném cho cô ánh mắt xem thường: “Nhìn mẹ thế này, xưng là “suy gia” thì còn hợp lí.” (suy = yếu ớt). Cậu không khách khí mỉa mai cô như vậy, nhưng vẫn bước tới bên giường, bàn tay nhỏ bé vươn ra đấm bóp vai cho cô.
Cậu vừa bắt đầu, thì Kỷ Lương đã không kìm được, bật ra tiếng rên rỉ. Tay tên nhóc này thật mềm, lực khống chế vừa phải, xoa bóp cho cô tuy hơi đau, nhưng khiến cho Kỷ Lương cực kì dễ chịu…
Cô thì sảng khoái, còn khuôn mặt nhỏ của Kỷ Duệ thì đen lại.
“Kỷ Tiểu Lương…”
“A… Ưm…” Kỷ Lương thích thú lên tiếng, sau đó còn bồi thêm một tiếng rên thoải mái, anh nhỏ họ Kỷ vừa nghe thấy, khóe miệng liền co rút mạnh.
“Mẹ có thể im lặng được không?” Ừ ừ, a a, còn ra thể thống gì nữa.
“Ừm… thoải mái ghê… anh Duệ, anh giỏi quá…” Tay nghề này còn vượt qua cả dân chuyên nghiệp ấy chứ.
Kỷ Duệ như cảm thấy một loạt vạch đen sổ thẳng xuống sau gáy mình, đã muốn dừng tay không xoa bóp cho cô nữa, nhưng nhìn đôi mắt mệt mỏi của cô, cậu cũng hơi bĩu môi rồi lại tự thôi miên chính mình không nghe thấy gì cả, sau đó tiếp tục xoa bóp cho Kỷ Lương.
Mát xa hơn nửa canh giờ, tiếng rên rỉ từ miệng Kỷ Lương cũng ngừng hẳn, Kỷ Duệ nhìn người nào đó đã ngủ say, cậu kéo chăn qua đắp cẩn thận cho cô, vừa đắp còn vừa làu bàu: “Ngực đã phẳng như vậy còn nằm sấp ngủ, coi chừng về sau không biết đâu là trước đâu là sau nữa…”
Vừa dứt lời, bỗng cậu nghe thấy tiếng cười khẽ truyền tới. Cậu quay đầu lại, mới phát hiện không biết cửa phòng đã bị mở ra từ bao giờ. Hạ Vũ khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa, không biết đã đứng đó nhìn bao lâu, nhưng có thể khẳng định, là chắc chắn anh đã nghe thấy câu nói cuối cùng kia.
Cậu quay lại, thấy Kỷ Lương đã ngủ say, mới lặng lẽ leo xuống giường, nhìn Hạ Vũ, ánh mắt ra hiệu cho anh có việc gì thì ra ngoài nói.
Hai người yên lặng rời khỏi phòng, khép hờ cửa lại.
Hạ Vũ nhìn cậu nhóc đứng cách mình khoảng ba bước, trong lòng anh bỗng có thứ tình cảm khó nói thành lời: “Con vẫn định dùng thái độ căm thù như vậy để đối mặt với cha sao?”
Kỷ Duệ nhún vai, từ chối trả lời.
Tên nhóc quỷ này, Hạ Vũ hơi nheo mắt, rút một thứ gì đó màu trắng từ trong túi ra, ném cho cậu: “Cầm lấy.”
“Cái gì vậy?” Đó là một cái lọ sứ nhỏ màu trắng, Kỷ Duệ mở ra, mùi thuốc đông y xộc vào mũi.
“Để bôi cho Tiểu Lương.” Anh nhìn về phía cửa đang khép hờ, nói.
Kỷ Duệ suy nghĩ một chút, rồi quyết định nói ra thắc mắc của mình: “Vì sao lại để mẹ đến đây?” Cậu vốn nghĩ hành động của Hạ Vũ là vì muốn gia tăng thời gian ở bên cạnh bọn họ, làm theo mô tuýp phim truyền hình cũ rích, chậm rãi xây dựng tình cảm, nhưng tình hình hiện tại có vẻ khác xa với dự đoán của cậu.
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cậu bé, Hạ Vũ không thèm để ý đến sự phản kháng của cậu, anh đưa tay xoa đầu Kỷ Duệ, mái tóc mềm mại chạm vào lòng bàn tay, khiến lòng anh cũng như mềm đi, đây là… con trai của anh --- dù tên nhóc này vẫn còn chưa nhận anh là cha.
“Con yên tâm, có cha ở đây rồi.”
Có cha ở đây rồi!
Mấy chữ đơn giản này, ai cũng có thế nói, và ai cũng dễ dàng nói ra. Nhưng có điều, không phải ai nói được cũng làm được, không phải ai cũng như Hạ Vũ, nói ra có thể khiến người ta cảm thấy, anh chắc chắn sẽ làm được.
Kỷ Duệ ngẩng đầu, nhìn người đàn ông mặc quân phục đứng trước mặt. Dưới bóng đêm mờ mịt, ánh đèn hắt qua khe cửa, chiếu lên mặt anh, khiến Kỷ Duệ có thể nhìn rõ khuôn mặt lạnh lùng kia, sau đó, tên nhóc kia càng cố gắng tỏ rõ khí thế của mình, cậu khẽ hừ nhẹ: “Cháu sẽ chờ xem.”
Hạ Vũ nhướng mày: “Con đang khiêu chiến với cha à?” Dũng cảm đấy.
“Chú sợ à?! Chỉ cần ngày nào cháu chưa tiếp nhận chú, thì Kỷ Tiểu Lương cũng không thèm nhìn đến chú đâu.” Kỷ Duệ không thèm giấu giếm, trực tiếp lật lá bài chủ chốt của mình --- nói gì thì nói, hiện giờ cậu vẫn là người Kỷ Tiểu Lương để ý nhất.
Lá bài này, thật sự có trọng lượng. Đôi mày rậm của Hạ Vũ cau lại, một lát sau lại giãn ra, thậm chí còn có phần hài lòng hơn lúc trước, nhất là nụ cười như có như không trên khóe miệng khiến Kỷ Duệ cảm thấy không thoải mái, có cảm giác như… bị nhìn rõ vậy.
“Chú nhìn cái gì.”
“Nhóc quỷ.” Hạ Vũ nhìn dáng vẻ cố gắng trấn định của cậu: “Con thật sự rất cưng chiều Kỷ Lương.” Là một người mẹ mà được con trai cưng chiều, dung túng đến như vậy, cô nàng này… có lẽ là người duy nhất.
Bị anh nhìn thấu bản chất mạnh miệng nhưng mềm lòng, đôi mắt đen to tròn của Kỷ Duệ trừng lên, mẹ nó chứ! Gã đàn ông này thật quá nhạy bén, nếu không làm sao có thể đã không bị cậu lừa, lại còn dùng chiêu “vỏ quýt day có móng tay nhọn” để đối phó cậu nữa.
Lần giao thủ này, coi như cậu thua một bước.
“Vào phòng đi, khuya rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Hạ Vũ nói: “Con dán thuốc kia lên huyệt cổ tay, cổ chân của Tiểu Lương, có thể giúp cô ấy giảm bớt đau nhức, mệt mỏi.” Đang định rời đi, dường như anh lại nhớ ra gì đó: “Còn nữa… bên phía bộ phận kĩ thuật, mấy hôm nay bị con giày vò đến hỏng người rồi, con nên kiềm chế một chút.”
Tuy nói thế, nhưng mặt anh lại không có vẻ gì là trách cứ, ngược lại còn vô cùng đắc ý.
Đắc ý cái rắm ý! Kỷ Duệ thầm giận dữ mắng, cậu nghĩ, dù thế nào cũng phải giữ thế cân bằng, thắng lại một bàn mới được. Cậu suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới một câu mà ông Hạ nói lúc chiều: “Này --- chú Hạ Vũ.”
“Ừ?” Khó có khi nào cậu chủ động mở miệng gọi anh. Hạ Vũ dừng lại, chờ cậu nói tiếp.
“Nghe nói mấy năm nay…” Cậu muốn nói lại thôi, cố tình khiến Hạ Vũ tò mò: “tình cảm của chú với hai bàn tay cũng không tồi.”
Hạ Vũ trừng mắt nhìn bóng người nhỏ bé đã biến mất sau cánh cửa, tức đến nỗi có thể dùng mắt bắn thủng hai lỗ trên cửa, chắc chắn sẽ có thể nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của tên nhóc quỷ kia.
Không hổ anh là con trai của Kỷ Lương!
Tác giả :
Quỷ Miêu Tử