Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài
Chương 40: Chú không có tư cách
Sau khi tiễn đám cảnh sát kia xong. Hạ Vũ đang định nói với tên nhóc kia vài câu, thì Tần Dịch hí ha hí hửng thò đầu ra khỏi toilet. Từ vị trí đó, cậu không phát hiện ra Hạ Vũ đang đứng cửa, chỉ nhìn thấy Kỷ Duệ đang ngồi trên ghế salon, liền bĩu môi hỏi Kỷ Duệ: “Này! Anh Duệ, tình hình thế nào rồi?”
Vừa rồi cậu vẫn đang nằm dài trên ghế salon buôn chuyện đến quên trời quên đất, bàn tán với mọi người xem đội trưởng Lương và cái người họ Hạ kia sẽ bắn lửa thế nào, rồi lại suy đoán xem yêu hận tình thù của hai người năm đó lâm li ra sao, thì anh trai nhà họ Kỷ kia lấy lí do “việc xấu trong nhà không nên phơi ra ngoài” để ngắt điện thoại của cậu. Tuy cậu rất muốn trở lại hiện trường để đưa tin, nhưng sau khi cân nhắc, vẫn cảm thấy cái mạng nhỏ của mình quá mong manh. So đi tính lại, dù không cam lòng, cậu cũng quyết định trốn vào toilet, tránh khỏi hiện trường, nhưng vẫn đủ gần phòng khách, có thể nghe được ít nhiều.
Cuối cùng, cậu hiểu được một chuyện: con mẹ nó, toilet nhà đội trưởng Lương cách âm quá tốt!
“Cái gì như thế nào?”
“Ối ---.”
Giọng nói của Hạ Vũ khiến Tần Dịch giật nảy người. Liếc quanh một vòng cậu mới phát hiện, không biết Hạ Vũ đã đứng cách cậu chỉ khoảng ba bước chân từ bao giờ nữa… Gã này tuổi mèo hay sao mà đi cũng không phát ra tiếng thế.
“Ha ha --- Sếp Hạ, anh vẫn còn ở đây à…” Tần Dịch gãi gãi đầu, lẩm bẩm: “Xem ra, gừng càng già càng cay nhỉ…”
“Cậu cũng vẫn còn ở đây.” Giọng Hạ Vũ đều đều đáp trả.
Lúc này, Tần Dịch mới chợt nhận ra, trận địa ba người đâu rồi? Sao lại biến thành mình cậu độc chiến thế này: “Mẹ kiếp! Hai gã kia thật không có nghĩa khí mà.” Đi cũng không them gọi cậu một câu. Tuy dây thần kinh của cậu hơi thô ráp, phản ứng chậm hơn người một chút, nhưng cũng vẫn có cái gọi là dây thần kinh mà. Cảm thấy không khí trong phòng có vẻ hơi kì lạ, cậu liếc nhìn sang anh Kỷ đang ngồi im lặng trên salon, rồi lại nhìn khuôn mặt lạnh băng của nào đó, cậu khẽ rung mình: “Vậy… vậy… đội trưởng Lương, tôi về trước đây.” Chưa nói xong, thì người đã ra tới cửa, cậu rời khỏi nhà họ Kỷ trong chớp mắt.
Tần Dịch vừa đi khuất, thì một nhà ba người kia cũng gọi là có không gian riêng.
Hạ Vũ bước tới, ngồi đối diện với Kỷ Duệ nói: “Sau này không được tùy tiện gọi 110 nữa.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Kỷ Duệ hơi bĩu ra, cậu quay đầu sang một bên, dùng hành động để tỏ rõ sự phản kháng. Tuy cậu thông minh hơn người, đôi khi cũng có những ngôn ngữ, cử chỉ già trước tuổi, có khi còn già hơn một người đàn ông đã trưởng thành, nhưng dù sao, cậu cũng vẫn là một cậu bé, tính tình không thể thoát được sự trẻ con vốn có.
Gần ba mươi năm cuộc đời của Hạ Vũ, anh luôn tiếp nhận sự giáo dục giống như trong quân ngũ. Đối với anh, thì cha chính là cấp trên, lời nói của cha là mệnh lệnh, là nhiệm vụ.
Cho nên, đột ngột phải đứng vào vị trí của một người cha, tuy trong lòng anh đã tiếp nhận chuyện này, nhưng hành động thì lại không biết phải làm thế nào mới đúng. Vì thế, anh chỉ có thể dựa vào hình tượng người cha trong ấn tượng của mình để giáo dục con trai.
Anh đã điều tra qua tư liệu về con trai, biết sinh nhật, nhóm máu, chiều cao, cân nặng của cậu, cũng biết cậu vốn thông minh hơn người. Nhưng anh lại không hề biết, tên nhóc này được di truyền tính cách kiên cường của Hạ Vũ anh, nếu càng cư xử mạnh bạo với cậu, thì càng hỏng việc.
“Thái độ của con…” Hạ Vũ nhíu đôi mày rậm, khó có khi nào anh nói nhiều như thế: “Con có từng nghĩ, cũng vì cuộc điện thoại của con, mà chiếm mất thời gian của người thật sự cần báo án, khiến cho bọn họ không thể gọi được cho cảnh sát không?!”
Kỷ Duệ mím môi, cậu biết Hạ Vũ nói đúng, cũng biết lần này mình đã đùa quá đáng,
Kỷ Lương đứng bên cạnh, nhìn hai cha con, trong lòng cô lại có cảm xúc khó hiểu… Cô chưa bao giở tưởng tượng sẽ được nhìn thấy cảnh này.
Vì từ nhỏ không được ở bên cạnh cha, Kỷ Duệ đã tự coi mình là chủ gia đình. Cậu chưa bao giờ được cảm nhận tình yêu của cha, nên lúc này, cậu rất bất mãn, có cảm giác muốn chống đối Hạ Vũ, bất mãn với cái người đột nhiên xông vào cuộc sống của hai mẹ con cậu, phá vỡ cuộc sống yên ả bình thường cảu hai mẹ con cậu kia. Hơn nữa, cậu còn chưa thèm tính toán đến chuyện năm đó, người này đã khiến Kỷ Lương đau lòng đến thế nào.
Cậu khẽ cắn môi, hít một hơi, rồi trợn trừng hai mắt, không dùng giọng điệu giả vờ ngây thơ, khờ dại nữa, mà vô cùng tỉnh táo nhìn Hạ Vũ: “Đúng! Cháu biết lần này cháu đã đùa quá trớn!” Nhận lỗi không phải là việc quá khó khăn: “Nhưng chú có tư cách gì mà quản cháu?! Dựa vào việc năm đó chú công hiến cho Kỷ Tiểu Lương một con tinh trùng sao?! Thôi đi, chú nên thu cái ý thức trách nhiệm đó của chú lại, đem tới chỗ khác mà dùng. Kỷ Tiểu Lương không cần sự thông cảm và trách nhiệm chết tiệt của chú đâu.”
Hạ Vũ hơi ngạc nhiên, tốc độ đổi sắc mặt của tên nhóc này rất nhanh, nhưng mà, như vậy mới giống con trai của Hạ Vũ anh chứ: “Còn gì nữa? Nói tiếp đi!” Anh rất muốn nghe xem tên nhóc này oán hận và bất mãn với anh nhiều thế nào.
“Đúng, nếu xét về quan hệ huyết thống, thì cháu phải gọi chú là cha. Nhưng thật sự xin lỗi, chúng ta không thân thiết gì.” Kỷ Duệ bình tĩnh nói: “Người chịu đau đơn vất vả sinh cháu ra, là Kỷ Tiểu Lương; người đã vì gia đình này, muốn cho cháu được ăn ngon mặc đẹp, mà tự biến mình thành một người phụ nữ nam tính, là Kỷ tiểu Lương; khi cháu bị ốm, sốt ãi không giảm, người luôn ngồi bên giường, thức trắng đêm không ngủ, cũng là Kỷ Tiểu Lương. Còn chú thì sao? Xin hỏi, ngài Hạ, lúc đó ngài đang ở đâu?”
Hạ Vũ trầm mặc không nói gì, trên mặt cũng không bộc lộ cảm xúc, khiến người ta không đoán được suy nghĩ trong đầu anh. Nhưng Kỷ Duệ cũng lười đoán, cậu chỉ tiếp tục nói cho hết suy nghĩ của mình.
“Hạ Vũ, chú nghe cho rõ. Cháu là Kỷ Duệ, cả đời này cháu mang họ Kỷ, và cũng chỉ có thể là họ Kỷ.” Kỷ Duệ nhìn anh: “Nói thật, cháu không thích chú, cực kì không thích. Chú không có tư cách làm người đàn ông của Kỷ Tiểu Lương, chú không xứng với Kỷ Tiểu Lương.” Kỷ Duệ đứng lên, đi tới cửa, mở cửa ra: “Muộn rồi, mời ngài Hạ về đi.” Trực tiếp tiễn khách.
Hạ Vũ đứng lên, nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh đang bị những câu nói của Kỷ Duệ làm cho cảm động đến quên hết tất cả kia, rồi cũng không nói gì nữa, lẳng lặng bước ra cửa.
Ngay khi cánh cửa đang chuẩn bị đóng, Hạ Vũ chặn lại, cúi người người nhìn cậu nhóc thấp hơn mình đến nửa thân người, rồi nói: “Con giỏi lắm!” Rồi xoay người rời đi.
“Cháu có giỏi hay không cũng không cần chú phải nói!” Kỷ Duệ đóng ầm cửa lại, sau đó, cả người bị vòng tay ấm áp quen thuộc của ai đó ôm chặt lấy: “Kỷ Tiểu Lương, mẹ làm gì thế?!” Kỷ Duệ trừng mắt nhìn người phụ nữ đang ngồi xổm xuống, chôn đầu vào ngực mình.
“Anh Duệ…” Kỷ Lương ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập sự cảm động, đưa tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, hôn thật mạnh vào mặt cậu. Tên nhóc này đúng là con trai ruột của cô mà. Cảm động chết cô mất thôi.
“Khỉ thật! Kỷ Tiểu Lương, mẹ hồi xuân đấy à?!” Kỷ Duệ ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của cô: “Tránh xa con ra một chút, mẹ đúng là điên khùng mà, con… con còn phải đi làm bài tập.” Sau khi nói xong, cậu nhanh chân chạy lên tầng, đóng ầm cửa phòng lại, sờ sờ nơi vừa bị Kỷ Tiểu Lương hôn mạnh, rồi bĩu môi, giọng điệu mang đầy vẻ khinh thường: “Kỷ Tiểu Lương là cô nàng ngốc nghếch.” Nói vậy, nhưng khóe miệng cậu lại khẽ nhếch lên.
Dưới nhà, Kỷ Lương nhìn vòng tay trống rỗng, ngẩn người rồi khẽ nở nụ cười tươi.
Làm bài tập cái quái gì chứ?!
Ha ha ha, con trai cô lại thẹn thùng rồi.
Vừa rồi cậu vẫn đang nằm dài trên ghế salon buôn chuyện đến quên trời quên đất, bàn tán với mọi người xem đội trưởng Lương và cái người họ Hạ kia sẽ bắn lửa thế nào, rồi lại suy đoán xem yêu hận tình thù của hai người năm đó lâm li ra sao, thì anh trai nhà họ Kỷ kia lấy lí do “việc xấu trong nhà không nên phơi ra ngoài” để ngắt điện thoại của cậu. Tuy cậu rất muốn trở lại hiện trường để đưa tin, nhưng sau khi cân nhắc, vẫn cảm thấy cái mạng nhỏ của mình quá mong manh. So đi tính lại, dù không cam lòng, cậu cũng quyết định trốn vào toilet, tránh khỏi hiện trường, nhưng vẫn đủ gần phòng khách, có thể nghe được ít nhiều.
Cuối cùng, cậu hiểu được một chuyện: con mẹ nó, toilet nhà đội trưởng Lương cách âm quá tốt!
“Cái gì như thế nào?”
“Ối ---.”
Giọng nói của Hạ Vũ khiến Tần Dịch giật nảy người. Liếc quanh một vòng cậu mới phát hiện, không biết Hạ Vũ đã đứng cách cậu chỉ khoảng ba bước chân từ bao giờ nữa… Gã này tuổi mèo hay sao mà đi cũng không phát ra tiếng thế.
“Ha ha --- Sếp Hạ, anh vẫn còn ở đây à…” Tần Dịch gãi gãi đầu, lẩm bẩm: “Xem ra, gừng càng già càng cay nhỉ…”
“Cậu cũng vẫn còn ở đây.” Giọng Hạ Vũ đều đều đáp trả.
Lúc này, Tần Dịch mới chợt nhận ra, trận địa ba người đâu rồi? Sao lại biến thành mình cậu độc chiến thế này: “Mẹ kiếp! Hai gã kia thật không có nghĩa khí mà.” Đi cũng không them gọi cậu một câu. Tuy dây thần kinh của cậu hơi thô ráp, phản ứng chậm hơn người một chút, nhưng cũng vẫn có cái gọi là dây thần kinh mà. Cảm thấy không khí trong phòng có vẻ hơi kì lạ, cậu liếc nhìn sang anh Kỷ đang ngồi im lặng trên salon, rồi lại nhìn khuôn mặt lạnh băng của nào đó, cậu khẽ rung mình: “Vậy… vậy… đội trưởng Lương, tôi về trước đây.” Chưa nói xong, thì người đã ra tới cửa, cậu rời khỏi nhà họ Kỷ trong chớp mắt.
Tần Dịch vừa đi khuất, thì một nhà ba người kia cũng gọi là có không gian riêng.
Hạ Vũ bước tới, ngồi đối diện với Kỷ Duệ nói: “Sau này không được tùy tiện gọi 110 nữa.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Kỷ Duệ hơi bĩu ra, cậu quay đầu sang một bên, dùng hành động để tỏ rõ sự phản kháng. Tuy cậu thông minh hơn người, đôi khi cũng có những ngôn ngữ, cử chỉ già trước tuổi, có khi còn già hơn một người đàn ông đã trưởng thành, nhưng dù sao, cậu cũng vẫn là một cậu bé, tính tình không thể thoát được sự trẻ con vốn có.
Gần ba mươi năm cuộc đời của Hạ Vũ, anh luôn tiếp nhận sự giáo dục giống như trong quân ngũ. Đối với anh, thì cha chính là cấp trên, lời nói của cha là mệnh lệnh, là nhiệm vụ.
Cho nên, đột ngột phải đứng vào vị trí của một người cha, tuy trong lòng anh đã tiếp nhận chuyện này, nhưng hành động thì lại không biết phải làm thế nào mới đúng. Vì thế, anh chỉ có thể dựa vào hình tượng người cha trong ấn tượng của mình để giáo dục con trai.
Anh đã điều tra qua tư liệu về con trai, biết sinh nhật, nhóm máu, chiều cao, cân nặng của cậu, cũng biết cậu vốn thông minh hơn người. Nhưng anh lại không hề biết, tên nhóc này được di truyền tính cách kiên cường của Hạ Vũ anh, nếu càng cư xử mạnh bạo với cậu, thì càng hỏng việc.
“Thái độ của con…” Hạ Vũ nhíu đôi mày rậm, khó có khi nào anh nói nhiều như thế: “Con có từng nghĩ, cũng vì cuộc điện thoại của con, mà chiếm mất thời gian của người thật sự cần báo án, khiến cho bọn họ không thể gọi được cho cảnh sát không?!”
Kỷ Duệ mím môi, cậu biết Hạ Vũ nói đúng, cũng biết lần này mình đã đùa quá đáng,
Kỷ Lương đứng bên cạnh, nhìn hai cha con, trong lòng cô lại có cảm xúc khó hiểu… Cô chưa bao giở tưởng tượng sẽ được nhìn thấy cảnh này.
Vì từ nhỏ không được ở bên cạnh cha, Kỷ Duệ đã tự coi mình là chủ gia đình. Cậu chưa bao giờ được cảm nhận tình yêu của cha, nên lúc này, cậu rất bất mãn, có cảm giác muốn chống đối Hạ Vũ, bất mãn với cái người đột nhiên xông vào cuộc sống của hai mẹ con cậu, phá vỡ cuộc sống yên ả bình thường cảu hai mẹ con cậu kia. Hơn nữa, cậu còn chưa thèm tính toán đến chuyện năm đó, người này đã khiến Kỷ Lương đau lòng đến thế nào.
Cậu khẽ cắn môi, hít một hơi, rồi trợn trừng hai mắt, không dùng giọng điệu giả vờ ngây thơ, khờ dại nữa, mà vô cùng tỉnh táo nhìn Hạ Vũ: “Đúng! Cháu biết lần này cháu đã đùa quá trớn!” Nhận lỗi không phải là việc quá khó khăn: “Nhưng chú có tư cách gì mà quản cháu?! Dựa vào việc năm đó chú công hiến cho Kỷ Tiểu Lương một con tinh trùng sao?! Thôi đi, chú nên thu cái ý thức trách nhiệm đó của chú lại, đem tới chỗ khác mà dùng. Kỷ Tiểu Lương không cần sự thông cảm và trách nhiệm chết tiệt của chú đâu.”
Hạ Vũ hơi ngạc nhiên, tốc độ đổi sắc mặt của tên nhóc này rất nhanh, nhưng mà, như vậy mới giống con trai của Hạ Vũ anh chứ: “Còn gì nữa? Nói tiếp đi!” Anh rất muốn nghe xem tên nhóc này oán hận và bất mãn với anh nhiều thế nào.
“Đúng, nếu xét về quan hệ huyết thống, thì cháu phải gọi chú là cha. Nhưng thật sự xin lỗi, chúng ta không thân thiết gì.” Kỷ Duệ bình tĩnh nói: “Người chịu đau đơn vất vả sinh cháu ra, là Kỷ Tiểu Lương; người đã vì gia đình này, muốn cho cháu được ăn ngon mặc đẹp, mà tự biến mình thành một người phụ nữ nam tính, là Kỷ tiểu Lương; khi cháu bị ốm, sốt ãi không giảm, người luôn ngồi bên giường, thức trắng đêm không ngủ, cũng là Kỷ Tiểu Lương. Còn chú thì sao? Xin hỏi, ngài Hạ, lúc đó ngài đang ở đâu?”
Hạ Vũ trầm mặc không nói gì, trên mặt cũng không bộc lộ cảm xúc, khiến người ta không đoán được suy nghĩ trong đầu anh. Nhưng Kỷ Duệ cũng lười đoán, cậu chỉ tiếp tục nói cho hết suy nghĩ của mình.
“Hạ Vũ, chú nghe cho rõ. Cháu là Kỷ Duệ, cả đời này cháu mang họ Kỷ, và cũng chỉ có thể là họ Kỷ.” Kỷ Duệ nhìn anh: “Nói thật, cháu không thích chú, cực kì không thích. Chú không có tư cách làm người đàn ông của Kỷ Tiểu Lương, chú không xứng với Kỷ Tiểu Lương.” Kỷ Duệ đứng lên, đi tới cửa, mở cửa ra: “Muộn rồi, mời ngài Hạ về đi.” Trực tiếp tiễn khách.
Hạ Vũ đứng lên, nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh đang bị những câu nói của Kỷ Duệ làm cho cảm động đến quên hết tất cả kia, rồi cũng không nói gì nữa, lẳng lặng bước ra cửa.
Ngay khi cánh cửa đang chuẩn bị đóng, Hạ Vũ chặn lại, cúi người người nhìn cậu nhóc thấp hơn mình đến nửa thân người, rồi nói: “Con giỏi lắm!” Rồi xoay người rời đi.
“Cháu có giỏi hay không cũng không cần chú phải nói!” Kỷ Duệ đóng ầm cửa lại, sau đó, cả người bị vòng tay ấm áp quen thuộc của ai đó ôm chặt lấy: “Kỷ Tiểu Lương, mẹ làm gì thế?!” Kỷ Duệ trừng mắt nhìn người phụ nữ đang ngồi xổm xuống, chôn đầu vào ngực mình.
“Anh Duệ…” Kỷ Lương ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập sự cảm động, đưa tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, hôn thật mạnh vào mặt cậu. Tên nhóc này đúng là con trai ruột của cô mà. Cảm động chết cô mất thôi.
“Khỉ thật! Kỷ Tiểu Lương, mẹ hồi xuân đấy à?!” Kỷ Duệ ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của cô: “Tránh xa con ra một chút, mẹ đúng là điên khùng mà, con… con còn phải đi làm bài tập.” Sau khi nói xong, cậu nhanh chân chạy lên tầng, đóng ầm cửa phòng lại, sờ sờ nơi vừa bị Kỷ Tiểu Lương hôn mạnh, rồi bĩu môi, giọng điệu mang đầy vẻ khinh thường: “Kỷ Tiểu Lương là cô nàng ngốc nghếch.” Nói vậy, nhưng khóe miệng cậu lại khẽ nhếch lên.
Dưới nhà, Kỷ Lương nhìn vòng tay trống rỗng, ngẩn người rồi khẽ nở nụ cười tươi.
Làm bài tập cái quái gì chứ?!
Ha ha ha, con trai cô lại thẹn thùng rồi.
Tác giả :
Quỷ Miêu Tử