Mẹ Kế Zombie
Chương 62
Tiêu Trà vô cùng vội vàng chạy đến bên cạnh Z, ngẩng đầu nhìn hắn chất vấn: "Anh mang Nhã Nhã đi đâu rồi!"die»ndٿanl«equ»yd«on
Z liếc xéo hắn một cái, cười lạnh nói: "Nếu hôm nay anh không xuất hiện ở đây, vậy thì cô ta vẫn còn tốt, đáng tiếc, anh tự kết thúc sinh mệnh của em gái mình."
"... Anh có ý gì!?" Tiêu Trà sững sờ, không thể tin được nhìn hắn.
Z không để ý tới Tiêu Trà nữa, trực tiếp lướt qua hắn đi về phía bụi cây, khi đi qua va mạnh vào người hắn, cả người Tiêu Trà lảo đảo một chút, vẫn không thể thoát khỏi tin dữ em gái mình đã tử vong.
Z lạnh nhạt kiểm tra bụi cây, dường như muốn xác định người đã chết sạch chưa, Vương Hiểu Thư nhìn xung quanh, hiện trường tĩnh lặng, giống như hết thảy đều kết thúc, nhưng hết thảy thật sự chỉ mới bắt đầu, bởi vì —die»ndٿan1«equ»yd«on— Y Ninh vốn tắt thở bỗng bật dậy.
"Á!!!!" Vương Hiểu Thư nhanh chóng lui về phía sau vài bước, kéo ra khoảng cách với Y Ninh, khuôn mặt và thân thể của ả phập phồng, dung mạo dần dần không thấy rõ, thịt thối lòi ra, cả người trở nên vừa cao vừa to, quần áo bị rách tung, bề ngoài nguyên bản hoàn toàn mất đi, biến thành một quái vật cường tráng không có da.
Z quay đầu nhìn Y Ninh ngay tại phía sau hắn, nó đã không thể gọi là Y Ninh mà đã hoàn toàn biến thành quái vật, bắt đầu khàn giọng gào thét.
Những người ở đây dường như cũng không tiếp thụ được, rõ ràng vừa rồi còn là một người, tại sao bỗng nhiên lại biến thành như vậy?
Bọn họ không ngừng lui về phía sau, tầm mắt thoáng lướt về phía Z, bóng dáng cao ngất mặc áo dài trắng lạnh nhạt đứng phía sau quái thú, cách vô cùng gần, nhưng hắn không sợ hãi một chút nào, giống như không hề lo lắng quái thú sẽ không làm mình bị thương, rõ ràng thoạt nhìn hắn có vẻ gầy như vậy.
Người đàn ông này thật sự làm cho người ta không có cách nào để hình dung, hắn khiến người hận lại khiến người sợ hãi, hắn thật sự là đồ trứng thối tội đáng muôn chết không có việc xấu nào không làm, nhưng trứng thối này lại rất có sức quyến rũ, khuôn mặt lạnh lùng lúc này còn khiến người ta sợ hãi hơn cả quái thú.
"Em dùng súng mà anh để lại?" Z ngăn chặn Y Ninh đã dị biến, chậm rãi hỏi Vương Hiểu Thư, bộ dáng hoàn toàn không nóng nảy, dường như còn có chút hưng phấn.
Vương Hiểu Thư xoa thái dương, gật đầu: "Đúng vậy, làm sao thế?"
Z thở dài: "Quả nhiên vẫn không thể để em ở một mình, mới vài ngày không thấy đã gặp rắc rối rồi."
"....." Vương Hiểu Thư không biết nên trả lời hắn như thế nào, đành phải hỏi, "Anh có cách giải quyết không? Cô ta càng lúc càng lớn rồi!"
Z không hiểu nhìn chằm chằm cô, hoàn toàn mặc kệ Y Ninh, hắn không nói gì, rút ra súng dắt ở lưng, nòng súng đen thùi chĩa vào phía lưng quái thú, mắt lại vẫn nhìn chằm chằm Vương Hiểu Thư.
Vương Hiểu Thư bị ánh mắt này làm cho vô cùng mất tự nhiên, cô không biết rốt cuộc hắn có ý gì, nhưng ba giây sau cô đã biết.
Trong một khắc kia Z bỗng hô to: "Chạy!" Sau đó nổ súng về phía sau lưng cô, cô chạy lên phía trước theo bản năng nhưng bị người kéo lại, cô ngạc nhiên quay đầu, không ngờ lại là Hạ Tĩnh Ân.
Lúc đó Hạ Tĩnh Ân đứng ở ngay sau lưng cô, nhưng bởi vì hắn là người quản lý Z bổ nhiệm nên cô không hề đề phòng, bị hắn trực tiếp tóm lại.
Viên đạn tiến vào thân thể tạo thành va đập mãnh liệt và cảm giác nhoi nhói, Vương Hiểu Thư không kiềm chế được kêu thành tiếng, ôm vai phải bị đạn xuyên thấu, chật vật ngã xuống đất, Hạ Tĩnh Ân giơ súng kéo cô lên, cả người đứng phía sau.
Z nhìn thấy cô trúng đạn liền ngây dại, sau đó hắn lại bắn một phát súng, muốn bắn viên đạn trước đó sang một bên, nhưng điều này chỉ làm viên đạn rời xa phía ngực, bắn chệch trên vai trái của cô.
Ánh mắt Z bỗng thay đổi, theo thất kinh (hoảng hốt lo sợ) biến thành hối hận và tự trách, biểu cảm hiện tại của hắn lại trở nên vô cùng lạnh lùng, có phần trống rỗng nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Vương Hiểu Thư, máu nhuộm ẩm quần áo màu trắng của cô thật giống như chảy ra từ trên người hắn.
"Hạ Tĩnh Ân." Z gằn từng chữ, cắn răng nói, "Đồ đáng chết."die»ndٿanl«equ»yd«onn
Hắn hoàn toàn không nhìn Y Ninh bắt đầu tìm mục tiêu khi vừa dị biến xong, bước về phía Hạ Tĩnh Ân, Hạ Tĩnh Ân vừa sợ lại vừa hận hắn, trong đó còn mang theo chút ngưỡng mộ không dễ nhận thấy, nếu chỉ một mình, hắn tuyệt đối không dám làm phản Z, nếu không ngay từ đầu Z cũng sẽ không nhìn trúng hắn. Sau khi Z rời đi, Tiêu Trà mới tìm tới hắn, vì Nguyên Tử, vì toàn bộ nhân loại, hắn chỉ có thể lựa chọn như vậy.
"Đừng có tiến gần!" Hạ Tĩnh Ân hít sâu một hơi, chĩa súng về phía Z, "Nếu anh còn qua tôi sẽ nổ súng!"
Z cũng không bắn hắn, cũng không sợ hắn nổ súng, mặt không biểu cảm tiếp tục tiến lên, không hề dừng lại.
Hạ Tĩnh Ân lập tức nổ súng, nhưng thân thủ của Z vô cùng nhanh nhẹn, hắn còn chưa thấy rõ động tác của Z, Z cũng đã né tránh, đây... Đây không phải là tốc độ của nhân loại.
Hạ Tĩnh Ân đứng sững tại chỗ, Tiêu Trà thấy vậy vội nhắc nhở: "Không chế Vương Hiểu Thư!"
Hạ Tĩnh Ân lập tức phản ứng kịp, họng súng tối om đặt ở huyệt thái dương của Vương Hiểu Thư, cô vốn sắp mất đi ý thức, viên đạn đặc thù đã phân giải trong cơ thể cô, máu ở miệng vết thương vẫn chảy, ngay cả Hạ Tĩnh Ân ôm cô cũng dính đầy máu, tốc độ đổ máu của cô giống như máu cô là vô cùng vô tận.
"Anh, anh lại qua tôi sẽ giết cô ta!" Hạ Tĩnh Ân lớn tiếng nói.
Z bỗng dừng lại, hắn đứng ở nơi đó, nhìn bộ dáng hấp hối của Vương Hiểu Thư, sắc mặt cô tái nhợt làm hắn lo lắng không thôi, nhưng ngay tại khi hắn định thỏa hiệp, cô bỗng mở mắt ra, nâng tay nắm chặt tay cầm súng của Hạ Tĩnh Ân, dòng điện làm hai người nhanh chóng tách ra, Z nhanh chóng lôi cô vào trong lòng, bước lui về phía sau, Hạ Tĩnh Ân đã té trên mặt đất mất đi hô hấp.
"Hiểu Thư..." Z ôm ngang cô, súng cũng ném xuống đất, Vương Hiểu Thư đau đớn nhíu mày, môi trắng bệch nhếch lên, run run nói, "Súng... Nhặt, nhặt lên, cẩn thận..."
Thực ra Z biết tình cảnh hiện tại của mình rất nguy hiểm, nhưng hắn không có cách nào để bình tĩnh, lần đầu tiên hắn sâu sắc cảm nhận được, vô cùng tự tin có thể đạt được tình yêu làm người thỏa mãn, nhưng tự tin quá mức lại làm mất đi tình yêu vốn có.
Nếu không phải hắn sơ ý và tự phụ, có lẽ hết thảy chuyện hôm nay sẽ không xảy ra, nếu lúc trước hắn không đáp ứng yêu cầu của cô, hoặc cường ngạnh mang cô đi, như vậy...
Không có nếu.
Z thở dài, nâng tay đè lại miệng vết thương không ngừng chảy máu của cô, lúc ngẩng đầu lên liền thấy một cái bóng quen thuộc đi ra từ phía sau Tiêu Trà, đúng là Vương Kiệt —die»ndٿanl«equ»yd«on— bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau.
Hắn cho rằng mình là chim sẻ sao? Ha ha, vậy hắn nghĩ ai là bọ ngựa và ve? Thật là ngây thơ quá mức rồi. Z lạnh lùng nhếch miệng.
"Thế nào, Z tiên sinh vừa lòng với màn kịch của tôi sao?" Vương Kiệt cười khẽ nhìn hắn, thấy Vương Hiểu Thư cả người là màu, ánh mắt lóe lên, hắn nhanh chóng quay đầu, thản nhiên nói, "Chỉ cần anh khoanh tay chịu trói, tôi sẽ sai người cầm máu cho Hiểu Thư, nếu không nghe lời..." Hắn còn chưa nói xong, quái thú Y Ninh bị xem nhẹ bỗng trở nên vô cùng bất mãn.
Chỉ thấy quái thú đứng cách đám người không xa nhanh chóng chạy về phía trước, tất cả mọi người bị động tác của nó hù dọa tới mức chạy vội, nó bắt lấy người cuối cùng, xé nát thân thể của người này, đây đều là thân vệ Y Ninh mang đến, hiện tại tất cả đều theo ả.
Vương Hiểu Thư mê mang nhìn mấy bóng mờ phía trước, cô không thấy được hình ảnh rõ ràng, cô cảm thấy hô hấp khó khăn, hít vào nhiều mà thở ra ít, cô ngắc ngứ hỏi: "Em, em có phải sắp chết hay không?"
Z mím môi: "Sẽ không, em vĩnh viễn không chết, anh sẽ cứu em."
Vương Hiểu Thư cười suy yếu, nâng tay xoa cằm của hắn, chỉ vuốt một chút liền yếu ớt buông xuống: "... Anh che mắt em sao, ngoại trừ anh, em không nhìn thấy ai cả..."
"Em đừng nói chuyện." Z nhìn chằm chằm vết thương không ngừng chảy máu, vô cùng thống hận vì sao mình lại lắp vào viên đạn mới nghiên cứu, nếu không phải viên đạn này... Vậy thì tình huống sẽ không tệ đến thế.
Vương Hiểu Thư mím môi, trên khuôn mặt tái nhợt không có biểu cảm, cô hơi há mồm, sau một lúc lâu mới lắp bắp nói một câu, nói xong cô liền ngất đi, nhưng đây có lẽ không phải hôn mê... Có lẽ... Có lẽ cô đã chết?
Trước khi ngất đi, cô nói: "Em muốn đặt tên cho anh, một cái tên chỉ em có thể gọi, không phải đánh số... Z..." Cô không ngừng gọi hắn, trong giọng nói tràn ngập tiếc nuối, "Z... Em muốn đi gặp anh, muốn ngủ cùng anh... Em... Em rất yêu anh."
Bởi vì có anh làm bạn, không có ba ba, thế giới đầy zombie và ban đêm tối tăm khủng bố cũng không đáng sợ. Cảm ơn anh đã chăm sóc em, để em có một góc tốt đẹp trong thế giới tồi tệ này. Là em nghĩ quá đơn giản, anh để tâm rất nhiều nhưng em không nhận ra, thật xin lỗi.
Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Thật xin lỗi vì em không còn sức để nói ra những lời này, thật xin lỗi vì lưu lại tiếc nuối cho anh và chính em, thực ra em đã không còn nghe thấy anh nói gì nữa, em cũng không nhìn rõ khuôn mặt của anh, nhưng khi em nhắm mắt lại anh sẽ xuất hiện, giống như ánh sáng duy nhất trong đêm tối.
"Hiểu Thư...?" Ánh mắt Z trống rỗng nhìn Vương Hiểu Thư đã hôn mê, tay hắn chuyển qua cổ cô, vuốt động mạch cảm giác sự sống mỏng manh, hắn không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay nên vui vẻ, ít nhất cô còn chưa chết, như vậy hắn vẫn tự tin có thể cứu sống cô.
Z ôm Vương Hiểu Thư, xoay người nhanh chóng đi về phía sau, nhưng quái thú Y Ninh đã làm những người khác muốn lui lại không thể lui bỗng chạy về phía hắn, súng của Z vẫn để tại chỗ, hơn nữa trong lòng lo lắng Vương Hiểu Thư, nhất thời không kịp phản ứng, bị nó kéo lấy, nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, hắn nhanh chóng tránh né, ôm Vương Hiểu Thư vòng qua người quái thú với tốc độ mà nhân loại không đạt tới được, hắn không ngừng tiến gần khẩu súng đặt dưới đất, nhưng Vương Kiệt phát hiện được ý đồ của hắn, mạo hiểm chạy tới nhặt súng lên, bắn vào gáy quái thú.
Bang —— viên đạn xuyên qua đầu óc quái thú, viên đạn mới nghiên cứu chỉ bắn trúng bả vai Vương Hiểu Thư mà đã khiến cô gần như tử vong, vậy thì cũng có thể giết chết quái thú, không biết đây có thể xem như tin tức tốt đối với Z hay không.
Vương Kiệt lấy được khẩu súng, giết quái thú xong liền lau quệt máu đen phun tung tóe trên mặt, chĩa súng về phía Z: "Đi theo tôi, Hiểu Thư nếu chậm trễ sẽ chết, toàn bộ Nguyên Tử đã bị chiếm lĩnh, anh cần gì cũng phải được tôi cung cấp."die»ndٿanl«equ»yd«on
Z nhíu mày không hề động đậy nhìn hắn, hắn luôn luôn yên tĩnh như vậy, làm cho người ta có cảm giá lạnh như băng.
"Anh cảm thấy người máy của mình có thể tới cứu dựa vào tín hiệu của anh sao?" Vương Kiệt cười lạnh một tiếng, "Tôi khuyên anh nên tỉnh lại thì hơn, tôi cũng không phải là đám trẻ con kia, tôi đã lắp thiết bị che chắn tín hiệu ở xung quanh, tất cả tín hiệu đều không thể truyền ra." Hắn có chút vui sướng khi người gặp họa, "Anh hẳn là hối hận vì đã từng truyền tin đến Lượng Tử để tôi và Hiểu Thư liên lạc, nếu không tôi cũng sẽ không lấy được bản mẫu tín hiệu của anh."
Lông mày Z giãn ra, ý vị sâu xa nhìn Tiêu Trà, hắn mới là người thông minh chân chính, mà chuyện hiện tại Z muốn làm, cần người thông minh này trợ giúp.
"Tôi có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của ông, nhưng hiện tại tôi cần phòng thí nghiệm sạch sẽ và nhân viên cứu hộ." Z dứt khoát thỏa hiệp, không coi ai ra gì bước xuyên qua mọi người, đi tới trước xe quân đội của Vương Kiệt, mở cửa xe đặt Vương Hiểu Thư vào, bản thân cũng bước lên.
Vương Kiệt lập tức sai người đuổi kịp, hắn nhanh chóng tiến lên, lúc đi còn không quên gọi Tiêu Trà: "Còn không đi theo? Chỉ cần người kia ở đây, không có gì là chúng ta không lấy được."
Sắc mặt Tiêu Trà rất khó coi, ấn tượng của hắn với Vương Hiểu Thư cũng không tệ, hiện tại vì chuyện này mà cô thành như vậy làm hắn có chút băn khoăn, nhưng Nhã Nhã cũng vì Z mà chịu nhiều thương tổn nghiêm trọng, nghĩ vậy khiến lòng hắn thư thái một chút, theo lên xe.
Vương Kiệt ngồi ở xe quân đội thứ hai, gắt gao đi theo xe của Z, hắn luôn luôn không thích bất ngờ ngoài ý muốn, nếu không phải làm không sơ hở hắn cũng sẽ không đi đến, hắn còn phải cảm tạ Y Ninh trợ giúp, nếu không phải ả sống lại đánh phá, nói không chừng hắn cũng không dễ dàng bắt được Z.
Thực ra hắn có thể trực tiếp nhận người con rể này, như vậy có lẽ sẽ không tốn nhiều công đến thế, vốn dĩ với tính cách của Z, ai có thể nói hắn có đồng ý hay không? Cho dù hắn không đồng ý Vương Kiệt cũng không thể ép hắn, thực lực của hắn đặt ở đây, cho dù Vương Kiệt buộc hắn hoàn thành yêu cầu, hắn vẫn có thể xử lý Vương Kiệt. Vương Kiệt sẽ không mạo hiểm như vậy, cho nên cho dù lấy thân phận con rể để Z giúp hắn làm điều hắn muốn, hắn cuối cùng cũng muốn giết chết Z.die»ndٿanl«equ»yd«on
Dù sao, tai họa ngầm này tạo thành tận thế, thù hận của hắn với Z thì không cần phải nói, chỉ riêng hành vi và suy nghĩ biến thái của Z, ai có thể xác định đối phương chỉ cần Vương Hiểu Thư còn sống, những người khác chết hết đâu?
Kết quả hiện tại mặc dù có chút tốn sức và tổn thất nghiêm trọng, nhưng là an toàn và trực tiếp nhất, hắn thật vừa lòng, mặc dù... Mặc dù con gái duy nhất của hắn có thể sẽ chết, mà hậu quả sau khi cô chết có lẽ sẽ không thể tưởng tượng được.
Nhưng không biết vì sao, Vương Kiệt thật chắc chắn, chỉ cần có Z, Vương Hiểu Thư sẽ không chết.
Z liếc xéo hắn một cái, cười lạnh nói: "Nếu hôm nay anh không xuất hiện ở đây, vậy thì cô ta vẫn còn tốt, đáng tiếc, anh tự kết thúc sinh mệnh của em gái mình."
"... Anh có ý gì!?" Tiêu Trà sững sờ, không thể tin được nhìn hắn.
Z không để ý tới Tiêu Trà nữa, trực tiếp lướt qua hắn đi về phía bụi cây, khi đi qua va mạnh vào người hắn, cả người Tiêu Trà lảo đảo một chút, vẫn không thể thoát khỏi tin dữ em gái mình đã tử vong.
Z lạnh nhạt kiểm tra bụi cây, dường như muốn xác định người đã chết sạch chưa, Vương Hiểu Thư nhìn xung quanh, hiện trường tĩnh lặng, giống như hết thảy đều kết thúc, nhưng hết thảy thật sự chỉ mới bắt đầu, bởi vì —die»ndٿan1«equ»yd«on— Y Ninh vốn tắt thở bỗng bật dậy.
"Á!!!!" Vương Hiểu Thư nhanh chóng lui về phía sau vài bước, kéo ra khoảng cách với Y Ninh, khuôn mặt và thân thể của ả phập phồng, dung mạo dần dần không thấy rõ, thịt thối lòi ra, cả người trở nên vừa cao vừa to, quần áo bị rách tung, bề ngoài nguyên bản hoàn toàn mất đi, biến thành một quái vật cường tráng không có da.
Z quay đầu nhìn Y Ninh ngay tại phía sau hắn, nó đã không thể gọi là Y Ninh mà đã hoàn toàn biến thành quái vật, bắt đầu khàn giọng gào thét.
Những người ở đây dường như cũng không tiếp thụ được, rõ ràng vừa rồi còn là một người, tại sao bỗng nhiên lại biến thành như vậy?
Bọn họ không ngừng lui về phía sau, tầm mắt thoáng lướt về phía Z, bóng dáng cao ngất mặc áo dài trắng lạnh nhạt đứng phía sau quái thú, cách vô cùng gần, nhưng hắn không sợ hãi một chút nào, giống như không hề lo lắng quái thú sẽ không làm mình bị thương, rõ ràng thoạt nhìn hắn có vẻ gầy như vậy.
Người đàn ông này thật sự làm cho người ta không có cách nào để hình dung, hắn khiến người hận lại khiến người sợ hãi, hắn thật sự là đồ trứng thối tội đáng muôn chết không có việc xấu nào không làm, nhưng trứng thối này lại rất có sức quyến rũ, khuôn mặt lạnh lùng lúc này còn khiến người ta sợ hãi hơn cả quái thú.
"Em dùng súng mà anh để lại?" Z ngăn chặn Y Ninh đã dị biến, chậm rãi hỏi Vương Hiểu Thư, bộ dáng hoàn toàn không nóng nảy, dường như còn có chút hưng phấn.
Vương Hiểu Thư xoa thái dương, gật đầu: "Đúng vậy, làm sao thế?"
Z thở dài: "Quả nhiên vẫn không thể để em ở một mình, mới vài ngày không thấy đã gặp rắc rối rồi."
"....." Vương Hiểu Thư không biết nên trả lời hắn như thế nào, đành phải hỏi, "Anh có cách giải quyết không? Cô ta càng lúc càng lớn rồi!"
Z không hiểu nhìn chằm chằm cô, hoàn toàn mặc kệ Y Ninh, hắn không nói gì, rút ra súng dắt ở lưng, nòng súng đen thùi chĩa vào phía lưng quái thú, mắt lại vẫn nhìn chằm chằm Vương Hiểu Thư.
Vương Hiểu Thư bị ánh mắt này làm cho vô cùng mất tự nhiên, cô không biết rốt cuộc hắn có ý gì, nhưng ba giây sau cô đã biết.
Trong một khắc kia Z bỗng hô to: "Chạy!" Sau đó nổ súng về phía sau lưng cô, cô chạy lên phía trước theo bản năng nhưng bị người kéo lại, cô ngạc nhiên quay đầu, không ngờ lại là Hạ Tĩnh Ân.
Lúc đó Hạ Tĩnh Ân đứng ở ngay sau lưng cô, nhưng bởi vì hắn là người quản lý Z bổ nhiệm nên cô không hề đề phòng, bị hắn trực tiếp tóm lại.
Viên đạn tiến vào thân thể tạo thành va đập mãnh liệt và cảm giác nhoi nhói, Vương Hiểu Thư không kiềm chế được kêu thành tiếng, ôm vai phải bị đạn xuyên thấu, chật vật ngã xuống đất, Hạ Tĩnh Ân giơ súng kéo cô lên, cả người đứng phía sau.
Z nhìn thấy cô trúng đạn liền ngây dại, sau đó hắn lại bắn một phát súng, muốn bắn viên đạn trước đó sang một bên, nhưng điều này chỉ làm viên đạn rời xa phía ngực, bắn chệch trên vai trái của cô.
Ánh mắt Z bỗng thay đổi, theo thất kinh (hoảng hốt lo sợ) biến thành hối hận và tự trách, biểu cảm hiện tại của hắn lại trở nên vô cùng lạnh lùng, có phần trống rỗng nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Vương Hiểu Thư, máu nhuộm ẩm quần áo màu trắng của cô thật giống như chảy ra từ trên người hắn.
"Hạ Tĩnh Ân." Z gằn từng chữ, cắn răng nói, "Đồ đáng chết."die»ndٿanl«equ»yd«onn
Hắn hoàn toàn không nhìn Y Ninh bắt đầu tìm mục tiêu khi vừa dị biến xong, bước về phía Hạ Tĩnh Ân, Hạ Tĩnh Ân vừa sợ lại vừa hận hắn, trong đó còn mang theo chút ngưỡng mộ không dễ nhận thấy, nếu chỉ một mình, hắn tuyệt đối không dám làm phản Z, nếu không ngay từ đầu Z cũng sẽ không nhìn trúng hắn. Sau khi Z rời đi, Tiêu Trà mới tìm tới hắn, vì Nguyên Tử, vì toàn bộ nhân loại, hắn chỉ có thể lựa chọn như vậy.
"Đừng có tiến gần!" Hạ Tĩnh Ân hít sâu một hơi, chĩa súng về phía Z, "Nếu anh còn qua tôi sẽ nổ súng!"
Z cũng không bắn hắn, cũng không sợ hắn nổ súng, mặt không biểu cảm tiếp tục tiến lên, không hề dừng lại.
Hạ Tĩnh Ân lập tức nổ súng, nhưng thân thủ của Z vô cùng nhanh nhẹn, hắn còn chưa thấy rõ động tác của Z, Z cũng đã né tránh, đây... Đây không phải là tốc độ của nhân loại.
Hạ Tĩnh Ân đứng sững tại chỗ, Tiêu Trà thấy vậy vội nhắc nhở: "Không chế Vương Hiểu Thư!"
Hạ Tĩnh Ân lập tức phản ứng kịp, họng súng tối om đặt ở huyệt thái dương của Vương Hiểu Thư, cô vốn sắp mất đi ý thức, viên đạn đặc thù đã phân giải trong cơ thể cô, máu ở miệng vết thương vẫn chảy, ngay cả Hạ Tĩnh Ân ôm cô cũng dính đầy máu, tốc độ đổ máu của cô giống như máu cô là vô cùng vô tận.
"Anh, anh lại qua tôi sẽ giết cô ta!" Hạ Tĩnh Ân lớn tiếng nói.
Z bỗng dừng lại, hắn đứng ở nơi đó, nhìn bộ dáng hấp hối của Vương Hiểu Thư, sắc mặt cô tái nhợt làm hắn lo lắng không thôi, nhưng ngay tại khi hắn định thỏa hiệp, cô bỗng mở mắt ra, nâng tay nắm chặt tay cầm súng của Hạ Tĩnh Ân, dòng điện làm hai người nhanh chóng tách ra, Z nhanh chóng lôi cô vào trong lòng, bước lui về phía sau, Hạ Tĩnh Ân đã té trên mặt đất mất đi hô hấp.
"Hiểu Thư..." Z ôm ngang cô, súng cũng ném xuống đất, Vương Hiểu Thư đau đớn nhíu mày, môi trắng bệch nhếch lên, run run nói, "Súng... Nhặt, nhặt lên, cẩn thận..."
Thực ra Z biết tình cảnh hiện tại của mình rất nguy hiểm, nhưng hắn không có cách nào để bình tĩnh, lần đầu tiên hắn sâu sắc cảm nhận được, vô cùng tự tin có thể đạt được tình yêu làm người thỏa mãn, nhưng tự tin quá mức lại làm mất đi tình yêu vốn có.
Nếu không phải hắn sơ ý và tự phụ, có lẽ hết thảy chuyện hôm nay sẽ không xảy ra, nếu lúc trước hắn không đáp ứng yêu cầu của cô, hoặc cường ngạnh mang cô đi, như vậy...
Không có nếu.
Z thở dài, nâng tay đè lại miệng vết thương không ngừng chảy máu của cô, lúc ngẩng đầu lên liền thấy một cái bóng quen thuộc đi ra từ phía sau Tiêu Trà, đúng là Vương Kiệt —die»ndٿanl«equ»yd«on— bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau.
Hắn cho rằng mình là chim sẻ sao? Ha ha, vậy hắn nghĩ ai là bọ ngựa và ve? Thật là ngây thơ quá mức rồi. Z lạnh lùng nhếch miệng.
"Thế nào, Z tiên sinh vừa lòng với màn kịch của tôi sao?" Vương Kiệt cười khẽ nhìn hắn, thấy Vương Hiểu Thư cả người là màu, ánh mắt lóe lên, hắn nhanh chóng quay đầu, thản nhiên nói, "Chỉ cần anh khoanh tay chịu trói, tôi sẽ sai người cầm máu cho Hiểu Thư, nếu không nghe lời..." Hắn còn chưa nói xong, quái thú Y Ninh bị xem nhẹ bỗng trở nên vô cùng bất mãn.
Chỉ thấy quái thú đứng cách đám người không xa nhanh chóng chạy về phía trước, tất cả mọi người bị động tác của nó hù dọa tới mức chạy vội, nó bắt lấy người cuối cùng, xé nát thân thể của người này, đây đều là thân vệ Y Ninh mang đến, hiện tại tất cả đều theo ả.
Vương Hiểu Thư mê mang nhìn mấy bóng mờ phía trước, cô không thấy được hình ảnh rõ ràng, cô cảm thấy hô hấp khó khăn, hít vào nhiều mà thở ra ít, cô ngắc ngứ hỏi: "Em, em có phải sắp chết hay không?"
Z mím môi: "Sẽ không, em vĩnh viễn không chết, anh sẽ cứu em."
Vương Hiểu Thư cười suy yếu, nâng tay xoa cằm của hắn, chỉ vuốt một chút liền yếu ớt buông xuống: "... Anh che mắt em sao, ngoại trừ anh, em không nhìn thấy ai cả..."
"Em đừng nói chuyện." Z nhìn chằm chằm vết thương không ngừng chảy máu, vô cùng thống hận vì sao mình lại lắp vào viên đạn mới nghiên cứu, nếu không phải viên đạn này... Vậy thì tình huống sẽ không tệ đến thế.
Vương Hiểu Thư mím môi, trên khuôn mặt tái nhợt không có biểu cảm, cô hơi há mồm, sau một lúc lâu mới lắp bắp nói một câu, nói xong cô liền ngất đi, nhưng đây có lẽ không phải hôn mê... Có lẽ... Có lẽ cô đã chết?
Trước khi ngất đi, cô nói: "Em muốn đặt tên cho anh, một cái tên chỉ em có thể gọi, không phải đánh số... Z..." Cô không ngừng gọi hắn, trong giọng nói tràn ngập tiếc nuối, "Z... Em muốn đi gặp anh, muốn ngủ cùng anh... Em... Em rất yêu anh."
Bởi vì có anh làm bạn, không có ba ba, thế giới đầy zombie và ban đêm tối tăm khủng bố cũng không đáng sợ. Cảm ơn anh đã chăm sóc em, để em có một góc tốt đẹp trong thế giới tồi tệ này. Là em nghĩ quá đơn giản, anh để tâm rất nhiều nhưng em không nhận ra, thật xin lỗi.
Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Thật xin lỗi vì em không còn sức để nói ra những lời này, thật xin lỗi vì lưu lại tiếc nuối cho anh và chính em, thực ra em đã không còn nghe thấy anh nói gì nữa, em cũng không nhìn rõ khuôn mặt của anh, nhưng khi em nhắm mắt lại anh sẽ xuất hiện, giống như ánh sáng duy nhất trong đêm tối.
"Hiểu Thư...?" Ánh mắt Z trống rỗng nhìn Vương Hiểu Thư đã hôn mê, tay hắn chuyển qua cổ cô, vuốt động mạch cảm giác sự sống mỏng manh, hắn không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay nên vui vẻ, ít nhất cô còn chưa chết, như vậy hắn vẫn tự tin có thể cứu sống cô.
Z ôm Vương Hiểu Thư, xoay người nhanh chóng đi về phía sau, nhưng quái thú Y Ninh đã làm những người khác muốn lui lại không thể lui bỗng chạy về phía hắn, súng của Z vẫn để tại chỗ, hơn nữa trong lòng lo lắng Vương Hiểu Thư, nhất thời không kịp phản ứng, bị nó kéo lấy, nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, hắn nhanh chóng tránh né, ôm Vương Hiểu Thư vòng qua người quái thú với tốc độ mà nhân loại không đạt tới được, hắn không ngừng tiến gần khẩu súng đặt dưới đất, nhưng Vương Kiệt phát hiện được ý đồ của hắn, mạo hiểm chạy tới nhặt súng lên, bắn vào gáy quái thú.
Bang —— viên đạn xuyên qua đầu óc quái thú, viên đạn mới nghiên cứu chỉ bắn trúng bả vai Vương Hiểu Thư mà đã khiến cô gần như tử vong, vậy thì cũng có thể giết chết quái thú, không biết đây có thể xem như tin tức tốt đối với Z hay không.
Vương Kiệt lấy được khẩu súng, giết quái thú xong liền lau quệt máu đen phun tung tóe trên mặt, chĩa súng về phía Z: "Đi theo tôi, Hiểu Thư nếu chậm trễ sẽ chết, toàn bộ Nguyên Tử đã bị chiếm lĩnh, anh cần gì cũng phải được tôi cung cấp."die»ndٿanl«equ»yd«on
Z nhíu mày không hề động đậy nhìn hắn, hắn luôn luôn yên tĩnh như vậy, làm cho người ta có cảm giá lạnh như băng.
"Anh cảm thấy người máy của mình có thể tới cứu dựa vào tín hiệu của anh sao?" Vương Kiệt cười lạnh một tiếng, "Tôi khuyên anh nên tỉnh lại thì hơn, tôi cũng không phải là đám trẻ con kia, tôi đã lắp thiết bị che chắn tín hiệu ở xung quanh, tất cả tín hiệu đều không thể truyền ra." Hắn có chút vui sướng khi người gặp họa, "Anh hẳn là hối hận vì đã từng truyền tin đến Lượng Tử để tôi và Hiểu Thư liên lạc, nếu không tôi cũng sẽ không lấy được bản mẫu tín hiệu của anh."
Lông mày Z giãn ra, ý vị sâu xa nhìn Tiêu Trà, hắn mới là người thông minh chân chính, mà chuyện hiện tại Z muốn làm, cần người thông minh này trợ giúp.
"Tôi có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của ông, nhưng hiện tại tôi cần phòng thí nghiệm sạch sẽ và nhân viên cứu hộ." Z dứt khoát thỏa hiệp, không coi ai ra gì bước xuyên qua mọi người, đi tới trước xe quân đội của Vương Kiệt, mở cửa xe đặt Vương Hiểu Thư vào, bản thân cũng bước lên.
Vương Kiệt lập tức sai người đuổi kịp, hắn nhanh chóng tiến lên, lúc đi còn không quên gọi Tiêu Trà: "Còn không đi theo? Chỉ cần người kia ở đây, không có gì là chúng ta không lấy được."
Sắc mặt Tiêu Trà rất khó coi, ấn tượng của hắn với Vương Hiểu Thư cũng không tệ, hiện tại vì chuyện này mà cô thành như vậy làm hắn có chút băn khoăn, nhưng Nhã Nhã cũng vì Z mà chịu nhiều thương tổn nghiêm trọng, nghĩ vậy khiến lòng hắn thư thái một chút, theo lên xe.
Vương Kiệt ngồi ở xe quân đội thứ hai, gắt gao đi theo xe của Z, hắn luôn luôn không thích bất ngờ ngoài ý muốn, nếu không phải làm không sơ hở hắn cũng sẽ không đi đến, hắn còn phải cảm tạ Y Ninh trợ giúp, nếu không phải ả sống lại đánh phá, nói không chừng hắn cũng không dễ dàng bắt được Z.
Thực ra hắn có thể trực tiếp nhận người con rể này, như vậy có lẽ sẽ không tốn nhiều công đến thế, vốn dĩ với tính cách của Z, ai có thể nói hắn có đồng ý hay không? Cho dù hắn không đồng ý Vương Kiệt cũng không thể ép hắn, thực lực của hắn đặt ở đây, cho dù Vương Kiệt buộc hắn hoàn thành yêu cầu, hắn vẫn có thể xử lý Vương Kiệt. Vương Kiệt sẽ không mạo hiểm như vậy, cho nên cho dù lấy thân phận con rể để Z giúp hắn làm điều hắn muốn, hắn cuối cùng cũng muốn giết chết Z.die»ndٿanl«equ»yd«on
Dù sao, tai họa ngầm này tạo thành tận thế, thù hận của hắn với Z thì không cần phải nói, chỉ riêng hành vi và suy nghĩ biến thái của Z, ai có thể xác định đối phương chỉ cần Vương Hiểu Thư còn sống, những người khác chết hết đâu?
Kết quả hiện tại mặc dù có chút tốn sức và tổn thất nghiêm trọng, nhưng là an toàn và trực tiếp nhất, hắn thật vừa lòng, mặc dù... Mặc dù con gái duy nhất của hắn có thể sẽ chết, mà hậu quả sau khi cô chết có lẽ sẽ không thể tưởng tượng được.
Nhưng không biết vì sao, Vương Kiệt thật chắc chắn, chỉ cần có Z, Vương Hiểu Thư sẽ không chết.
Tác giả :
Tổng Công Đại Nhân