Mẹ Kế Zombie
Chương 15
Z khỏa thân xốc chăn lên, từ trên nhìn xuống màn hình máy tính, Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn chiếc cằm nhọn xinh đẹp của hắn, ánh mắt từ cổ chuyển xuống ngực, khi nhìn thấy hai hạt đậu thì bắt đầu chớp mắt liên tục.
"Số lượng phim mà tôi từng xem qua không nhiều lắm, trong đó có một bộ mà tôi thích, diễn viên chính tên là Anthony Hopkins, cô có biết tên bộ phim này là gì không?" Z dịu dàng hỏi, không để ý Vương Hiểu Thư ở bên kia đang mặt đỏ tai hồng.
Vương Hiểu Thư hoàn toàn quên mình tìm hắn để làm gì, theo bản năng trả lời: "Sự im lặng của bầy cừu?"
"Đúng rồi." Z cười lạnh, "Vậy cô hẳn là biết kết cục của mình rồi."
"... Đừng vậy mà Z, tôi tìm anh có chính sự." Vương Hiểu Thư lúc này vô cùng cảm tạ đám người bên ngoài gào khóc thảm thiết nhằm thu hút sự chú ý của cô, nếu không có bọn họ ở đây, cô liền không thể nói sang chuyện khác rồi...
Đợi chút, hình như không đúng trọng điểm, chính đề nên hỏi cái này mới đúng...
"Anh xem, những người này anh có biết không? Hình như bọn họ là Phân Tử, anh giúp tôi xác nhận một chút?" Vương Hiểu Thư nhanh chóng chuyển màn hình về phía ngoài cửa sổ xe, Z hơi sửng sốt, lập tức kéo chăn che kín cả người mình, chỉ còn lại một đôi mắt gần như nhìn không thấy sau tóc mái đen thật dài.
Vương Hiểu Thư nghe thấy Z sẵng giọng nói: "Cô quay màn hình lại cho tôi..."
Vương Hiểu Thư nghe lời hắn, nhưng lúc quay lại không thấy gì trên màn hình, chỉ còn một màu tối đen.
"Z?" Cô gọi hắn một tiếng, nhưng không có tiếng trả lời, ánh mắt cô phức tạp nhìn về phía ngoài xe, đang do dự có nên mở cửa hay không, bên kia giọng Z vang lên, "Người châu Á trông giống như Vladimir Vladimirovich Putin là con trai của thống đốc Phân Tử, tên là Yusuke Miyazaki. Tôi nghĩ không nên đi cùng bọn họ, bởi vì thứ cô mang theo nếu bị họ nhìn thấy... Ha ha."
Đây là lần thứ hai hắn cười "ha ha" với cô, cô có cảm giác sẽ có việc không tốt xảy ra...
Vương Hiểu Thư đăm chiêu nhìn tổ hợp năm người đang thương lượng đối sách, thấy bọn họ không chú ý trong xe, liền xoay người cầm vali ở ghế lái phụ lại, sau khi đắn đo suy nghĩ, cô mở vali ra, ném mấy thứ linh tinh sang một bên, cất dược vật che giấu và súng lục vào trong người, chỉnh lại quần áo rồi mở khóa xe ra.
"Cám ơn nhắc nhở, anh có thể ngủ tiếp, chúc anh làm mộng xuân." Vương Hiểu Thư lật úp máy hướng dẫn lại rồi ngồi đè lên, Z bên kia không nhìn thấy hình ảnh, nhưng cô còn chưa tắt, cho nên hắn có thể nghe thấy tiếng nói.
Chỉ nghe thấy tiếng cô mở cửa sổ xe, cất cao giọng nói: "Chào mọi người, xin lỗi vì hiện tại mới trả lời, vừa rồi tôi chưa tỉnh ngủ, bị vây trong trạng thái mộng du, mọi người tìm tôi có việc gì không?"
Tay đang cầm thắt lưng của Z run một chút, tóc mái mềm mại che trước mắt, hắn mím môi suy tư một hồi, chân không giẫm trên sàn trắng không nhiễm một hạt bụi nhỏ, nghe đối thoại truyền tới từ đầu kia máy hướng dẫn.
"Xin chào." Trả lời Vương Hiểu Thư là người lãnh đạo của năm người này, cũng chính là con trai của thống đốc Phân Tử - Yusuke Miyazaki, hắn giống như không hề hoài nghi cô đang nói dối, nhỏ nhẹ giải thích, "Là như vậy, chúng tôi là người bên trong căn cứ Phân Tử, ngày hôm qua lúc ra ngoài không cẩn thận lạc mất đại đội ngũ, lúc thấy chiếc xe này thì cho rằng bên trong không có người, vậy nên có hơi thất lễ, hi vọng cô bỏ qua."
"Không sao cả." Vương Hiểu Thư lắc đầu. "Anh còn chưa nói xong?"
Rõ ràng không đến hai mươi tuổi, lại có khuôn mặt chữ bát (八) như của Vladimir Putin đại đế, Yusuke Miyazaki hơi chần chừ một chút, thành khẩn nói: "Đúng vậy, nếu tiểu thư không để ý, chúng ta có thể đi cùng được không? Nếu có xe, chúng ta có thể về Phân Tử trước khi trời tối, nơi đó mới là an toàn nhất."
Vương Hiểu Thư không vội đáp lại, cô nhăn mày suy nghĩ, Yusuke Miyazaki cho rằng cô không đồng ý, cảm thấy năm người đi theo thì hơi nhiều, tuy là xe việt dã như muốn nhét năm người đàn ông vào cũng khó, vì thế cắn răng nói: "Như vậy đi, chỉ cần cô hợp tác cùng chúng tôi, sau khi đến căn cứ Phân Tử, chúng ta nhất định sẽ đối đãi tiểu thư như khách quý!"
"Hả?" Vương Hiểu Thư nhíu mày, cảm thấy hứng thú, "Anh nói chuyện giữ lời?"
"Đương nhiên!" Yusuke Miyazaki nghiêm túc nói, "Không dám giấu giếm, thực ra tôi là con trai thống đốc Tsugini Miyazaki của Phân Tử, tuy rằng cô sẽ không tin nhưng những gì tôi nói đều là thật, bọn họ có thể làm chứng."
Bốn người đứng sau Yusuke Miyazaki lập tức phụ họa gật đầu, biểu cảm trấn định khí thế bức người, nhóm người tinh anh này mà cũng lạc đường? Thật mới lạ. Vương Hiểu Thư nhìn bọn họ, liền nhớ tới Tsugini Miyazaki.
Cô nhớ mang máng, Tsugini Miyazaki trong nguyên tác là người đàn ông trung niên tuổi lớn nhất có quan hệ với Y Ninh, bởi vì thân là thống đốc, thành công cướp đi danh ngạch vốn thuộc về con hắn, năm mươi tuổi gia nhập hậu cung của Y Ninh... Đương nhiên, sau khi gặp Z, tất cả hậu cung mà Y Ninh sở hữu đều biến thành mây bay, tuy rằng cuối cùng ả không thể bắt được Z.
Nhưng mà, cái tên của vị thống đốc này làm cho người ta không thể nhìn thẳng, cô cũng không cảm thấy người Nhật Bản có gì không tốt, thân ở tận thế không quan trọng quốc tịch, hơn nữa ở trong thịt văn tận thế Mary Sue sách quốc ngữ và anh ngữ ở nơi nào cũng thông dụng, không khác gì bật cheat, cô không cần lo lắng ngôn ngữ không thông, nhưng... Tsugini Miyazaki thì không liên quan gì chứ? Cảm thấy như luôn quên điều gì đó.
Z thấy Vương Hiểu Thư luôn im lặng, sau khi phân tích tự nhận định là cô muốn đồng ý, lập tức hạ giọng cảnh cáo, "Không được đáp ứng hắn, cô và bọn họ vĩnh viễn không có khả năng trở thành cùng một loại người, cho nên đừng hướng tới cái gọi là chân thiện mỹ nữa, lập tức..."
"Lên xe đi, phía trước chỉ có thể ngồi một người, để Miyazaki tiên sinh lên đi, chỉ đường cho tôi luôn. Bốn người khác ngồi ở mặt sau hết đi." Vương Hiểu Thư sắp xếp người của Phân Tử lên xe, hoàn toàn không đếm xỉa tới lời của Z vang lên từ dưới mông mình.
Hướng tới chân thiện mỹ? Cô hoàn toàn không cần hướng tới, cô đã có sẵn rồi!
Z cảm thấy quan hệ giữa hắn và Vương Hiểu Thư giống như tiến vào một khu vực đầy địa lôi, đi tới đâu cũng có thể nổ tung, không có cách nào ở chung hòa bình. Hắn cũng không nhiều lời, so với công phu ngoài miệng, năng lực ra tay của hắn càng mạnh.
Z cúi người mở ra ngăn kéo tủ đầu giường, ngăn kéo tủ này nhìn từ bên ngoài thì thật bình thường, nhưng bên trong là máy tính công nghệ cao, được mở ra bằng vân tay. Z ấn ngón trỏ xuống, mở khóa lấy một bộ ống kim và những lọ thuốc được gói kín bên trong, khóe miệng nhếch lên.
Vương Hiểu Thư vừa lái xe theo hướng Yusuke Miyazaki chỉ vừa nghĩ, Z có phải đã tắt hình ảnh đi rồi không? Hắn hiện tại đang làm gì? Sẽ không tức giận bởi vì lời vừa rồi của cô chứ? Nhưng tức giận thì tức giận, dù sao hiện tại cũng không cần máy móc hướng dẫn, có người rồi... Nhưng mà, vì sao cảm thấy bất an không yên.
"... Ừm, vị tiểu thư này, xin thứ cho tôi lắm miệng, nhưng tôi phải nhắc nhở cô, cô lại đi nhầm đường rồi." Khóe miệng Yusuke Miyazaki giật giật, lễ phép nói.
Vương Hiểu Thư chậc lưỡi, không nghĩ đến tên biến thái kia nữa, vô cùng chuyên chú lái xe.
Tuy rằng lúc trước máy hướng dẫn cho thấy xe đã tiến vào khu vực Phân Tử, nhưng khoảng cách thực tế còn xa, Vương Hiểu Thư cùng năm người của Phân Tử đi cả một ngày, thẳng đến gần năm giờ chiều mới thấy ngọn hải đăng của Phân Tử ở xa xa. Cô thở phào, mệt mỏi chống eo.
Bốn người đàn ông ngồi chen lách ở mặt sau xe cũng không tốt hơn Vương Hiểu Thư bao nhiêu, bọn họ hít vào nhiều mà thở ra thì ít, nhưng vì ngại có Yusuke Miyazaki ở đây mà không dám nói gì. Bọn họ từng chủ động yêu cầu lái xe, nhưng bị Vương Hiểu Thư cự tuyệt, lí do là cô không muốn chen chúc cùng ba người đàn ông. Yusuke Miyazaki tỏ vẻ hắn có thể nhường chỗ ghế lái phụ, nhưng Vương Hiểu Thư vẫn không nhúc nhích như trước.
Có thể cho mi mới là lạ, phía dưới mông là Z... Không, là máy hướng dẫn của Z, ngộ nhỡ hắn bật hình ảnh lên, bị bọn họ nhìn thấy không phải là xong rồi? Hơn nữa tại tận thế, bảo trì nguồn điện đã là nan đề vô cùng lớn, huống chi là đồ công nghệ cao như vậy? Bị phát hiện có khi sẽ coi cô như thịt gà mất.
Vương Hiểu Thư uể oải nhìn chằm chằm đường phía trước, mí mắt không ngừng đánh nhau, mệt nhọc điều khiển, kết quả lại đi nhầm đường mấy lần, quẹo tới quẹo lui khiến đầu cô choáng váng, cô mơ màng nhìn phía trước, bỗng nhiên thấy một chiếc xe việt dã land rover màu xám bạc chặn ngang phía trước.
"Hả?" Vương Hiểu Thư không tin dụi dụi mắt, lại nhìn chiếc xe vẫn đứng ở trước.
Cô không khỏi nhìn về phía Yusuke Miyazaki ở ghế lái phụ, Yusuke Miyazaki im lặng suy nghĩ, xem ra không chỉ mình cô thấy nó.
"Dừng xe trước." Yusuke Miyazaki thận trọng nói. "Chiếc xe kia trông thật mới, ở đây thật không phù hợp, con đường này chúng ta đã từng đi qua, vốn không có gì cả."
"Có phải là người của căn cứ đi tìm các anh không?" Vương Hiểu Thư suy đoán.
"Không..." Yusuke Miyazaki nói, "Xe cao cấp lại bảo tồn hoàn chỉnh như vậy, ở nơi này vô cùng trân quý, bọn họ ra ngoài sẽ không đi loại xe quý giá như vậy."
"Ừm." Vương Hiểu Thư sờ sờ mũi, "Xin lỗi, tôi là người không biết thưởng thức."
"Không sao cả, tôi không ngại giải thích thêm cho cô." Yusuke Miyazaki cười, "Còn chưa hỏi tên cô đâu, tiểu thư có thể nói với tôi sao? Cô có thể gọi tôi là Yusuke."
Nghẹn lâu như vậy rốt cuộc không nhịn được mà hỏi a, xem ra cũng chỉ như vậy, Vương Hiểu Thư ăn ngay nói thật: "Tôi tới từ căn cứ Lượng Tử, tôi họ Vương, tên Vương Hiểu Thư, hiện tại anh lựa chọn không đi cùng tôi nữa cũng không muộn."
Sắc mặt Yusuke Miyazaki cứng lại một chút, sau đó cười nói: "Sẽ không, Phân Tử luôn luôn không tranh sự đời, chỉ cầu mọi người trong căn cứ có thể sống an ổn, không có dã tâm, không kết thù kết oán với căn cứ khác, cho nên Vương Hiểu Thư có thể an tâm đến làm khách."
Lời này hắn không nói cô cũng biết, nếu không cô sẽ không ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi chim không bay qua này...
Nói là chim không bay qua cũng không quá, hoàn cảnh ở Phân Tử rất tệ, còn không bằng Lượng Tử, cỏ cây khô héo, đồ ăn nguồn nước đều thiếu, không khí cũng kém, so với Bắc Kinh PM2.5 còn làm người ta gấp đến phát điên hơn, đây cũng là lí do vì sao bọn họ phải đi xa để tìm đồ ăn.
Trong căn cứ Phân Tử không thể trồng cây nông nghiệp, không khí và đất đều có độc tính, người Phân Tử trong một thời gian dài như vậy cũng chỉ nghiên cứu chế tạo được huyết thanh chống cự độc tính, cũng không trồng trọt được để tự cấp tự túc.
Mà hết thảy việc này là ân hưởng đặc biệt mà Z ban cho bọn họ... Cho nên bọn họ đối với Z có thể nói là... Hận thấu xương.
Không, nói hận thấu xương chính là khinh thường, Z ở trong mắt người Phân Tử, chính là người do thái trong mắt đảng quốc xã.
Nghe nói trước khi bệnh độc bùng nổ, phòng thí nghiệm của Z từng ở trong khu Phân Tử. Sau khi bệnh độc bùng nổ, Z trực tiếp làm nổ phòng thí nghiệm này rồi nghênh ngang rời đi. Nhưng tuy hắn đã đi rồi, ác mộng hắn để lại cũng chỉ mới bắt đầu.
Dư uy của bom Z đặc chế vẫn chưa biến mất, hiệu quả cụ thể có thể so với đạn hạt nhân, chẳng qua bị bom phóng xạ này chỉ có một loại phản ứng, đó là đột biến gien, nhân loại nhanh chóng biến thành zombie.
Sau khi dừng xe, Yusuke Miyazaki vẻ mặt ngưng trọng xuống xe, bốn người ngồi chen lách phía sau xe giống như được cứu vớt mà nhanh chóng chạy xuống, bên trong xe nay chỉ còn mình Vương Hiểu Thư.
Vương Hiểu Thư thừa dịp bọn họ không ở đây, cầm máy hướng dẫn dưới mông lên, phát hiện hình ảnh đã quay về phần lộ tuyến, cô không nói rõ cảm giác trong lòng là gì, nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng hơi thất vọng. Cô nhét máy hướng dẫn vào phần rãnh phía dưới chỗ tay lái, tìm từ đống thuốc mà Z chuẩn bị cho mình, quả nhiên thấy thuốc bao con nhộng có công hiệu phóng xạ để đề phòng mật thám.
Bao con nhộng a... Vương Hiểu Thư mở nắp ra, cầm lấy bình nước cạnh valli, nhíu mày uống một viên.
Cô cất bình nước đi, thờ ơ nhìn về phía trước, nhưng sau cái nhìn này cũng không thể rời mắt được nữa.
Cô hoảng sợ nhìn người đi tới vừa nói vừa cười với đám Yusuke Miyazaki, cằm như muốn rớt xuống đất.
... Đây là muốn làm gì? Z tại sao xuất hiện ở đây? Áo dài trắng của hắn đâu? Để ở đâu rồi hả? Thật đúng là ỷ vào việc chưa từng có ai thấy gương mặt chân chính của mình mà không kiêng nể gì!
Z từ từ đi tới xe Benz cùng Yusuke Miyazaki, mỉm cười híp mắt nhìn Vương Hiểu Thư ở trong xe, tuy hắn tươi cười hớn hở trông vô cùng đẹp mắt, ngay cả tóc mái chắn mắt cũng được vuốt sang một bên, nhưng Z không mặc áo dài trắng, khoác áo màu trà bên ngoài áo sơ mi ca rô... Nhìn thế nào cũng không phù hợp thẩm mỹ của cô.
Hắn quả nhiên vẫn hợp với áo dài trắng cấm dục mà biến thái hơn, tự nhiên vặn vẹo thành hình tượng đàng hoàng là muốn chơi trò gì?
"Vương Hiểu Thư, may quá, chúng ta có hai chiếc xe, vị tiên sinh này cũng là người lạc đường!" Yusuke Miyazaki vô cùng thành thạo giới thiệu Z, "Đúng rồi, tiên sinh tên là gì? Mọi người giới thiệu một chút đi, tên của chúng tôi anh đã biết rồi, vị này là Vương Hiểu Thư Vương tiểu thư."
... Thật cơ trí a, không tốn bao nhiêu thời gian đã biết tên mọi người rồi, lại là dưới tình huống không lộ ra tin tức của bản thân.
Vương Hiểu Thư bị ép bất đắc dĩ, cách cửa sổ xe tươi cười thật hòa ái dễ gần với Z, Z gật đầu xem như đáp lại cô, sau đó thấp giọng nói: "Tên chính là danh hiệu, thật sự không đáng nhắc đến, huống chi nó khiến tôi nhớ tới quá khứ không hoàn mỹ, cho nên, nếu nhất định muốn xưng hô với tôi, vậy thì gọi tôi là giáo sư."
Yusuke Miyazaki ngớ ra, bỗng tưởng tượng vị giáo sư trẻ tuổi tuấn lãng thân hình gầy yếu này bi kịch mất đi thân nhân khi bệnh độc bùng nổ như thế nào, cô độc chống lại phóng xạ tra tấn như thế nào, mạo hiểm tránh thoát zombie đuổi bắt như thế nào... Ánh mắt hắn nhìn Z lập tức thay đổi, kính nể nói: "Được, giáo sư, không thành vấn đề, giáo sư!"
"....." Vương Hiểu Thư không khỏi cảm thấy đau buồn.
Haiz, có bệnh rõ ràng là thế giới này, vậy mà uống thuốc lại luôn là cô.
"Số lượng phim mà tôi từng xem qua không nhiều lắm, trong đó có một bộ mà tôi thích, diễn viên chính tên là Anthony Hopkins, cô có biết tên bộ phim này là gì không?" Z dịu dàng hỏi, không để ý Vương Hiểu Thư ở bên kia đang mặt đỏ tai hồng.
Vương Hiểu Thư hoàn toàn quên mình tìm hắn để làm gì, theo bản năng trả lời: "Sự im lặng của bầy cừu?"
"Đúng rồi." Z cười lạnh, "Vậy cô hẳn là biết kết cục của mình rồi."
"... Đừng vậy mà Z, tôi tìm anh có chính sự." Vương Hiểu Thư lúc này vô cùng cảm tạ đám người bên ngoài gào khóc thảm thiết nhằm thu hút sự chú ý của cô, nếu không có bọn họ ở đây, cô liền không thể nói sang chuyện khác rồi...
Đợi chút, hình như không đúng trọng điểm, chính đề nên hỏi cái này mới đúng...
"Anh xem, những người này anh có biết không? Hình như bọn họ là Phân Tử, anh giúp tôi xác nhận một chút?" Vương Hiểu Thư nhanh chóng chuyển màn hình về phía ngoài cửa sổ xe, Z hơi sửng sốt, lập tức kéo chăn che kín cả người mình, chỉ còn lại một đôi mắt gần như nhìn không thấy sau tóc mái đen thật dài.
Vương Hiểu Thư nghe thấy Z sẵng giọng nói: "Cô quay màn hình lại cho tôi..."
Vương Hiểu Thư nghe lời hắn, nhưng lúc quay lại không thấy gì trên màn hình, chỉ còn một màu tối đen.
"Z?" Cô gọi hắn một tiếng, nhưng không có tiếng trả lời, ánh mắt cô phức tạp nhìn về phía ngoài xe, đang do dự có nên mở cửa hay không, bên kia giọng Z vang lên, "Người châu Á trông giống như Vladimir Vladimirovich Putin là con trai của thống đốc Phân Tử, tên là Yusuke Miyazaki. Tôi nghĩ không nên đi cùng bọn họ, bởi vì thứ cô mang theo nếu bị họ nhìn thấy... Ha ha."
Đây là lần thứ hai hắn cười "ha ha" với cô, cô có cảm giác sẽ có việc không tốt xảy ra...
Vương Hiểu Thư đăm chiêu nhìn tổ hợp năm người đang thương lượng đối sách, thấy bọn họ không chú ý trong xe, liền xoay người cầm vali ở ghế lái phụ lại, sau khi đắn đo suy nghĩ, cô mở vali ra, ném mấy thứ linh tinh sang một bên, cất dược vật che giấu và súng lục vào trong người, chỉnh lại quần áo rồi mở khóa xe ra.
"Cám ơn nhắc nhở, anh có thể ngủ tiếp, chúc anh làm mộng xuân." Vương Hiểu Thư lật úp máy hướng dẫn lại rồi ngồi đè lên, Z bên kia không nhìn thấy hình ảnh, nhưng cô còn chưa tắt, cho nên hắn có thể nghe thấy tiếng nói.
Chỉ nghe thấy tiếng cô mở cửa sổ xe, cất cao giọng nói: "Chào mọi người, xin lỗi vì hiện tại mới trả lời, vừa rồi tôi chưa tỉnh ngủ, bị vây trong trạng thái mộng du, mọi người tìm tôi có việc gì không?"
Tay đang cầm thắt lưng của Z run một chút, tóc mái mềm mại che trước mắt, hắn mím môi suy tư một hồi, chân không giẫm trên sàn trắng không nhiễm một hạt bụi nhỏ, nghe đối thoại truyền tới từ đầu kia máy hướng dẫn.
"Xin chào." Trả lời Vương Hiểu Thư là người lãnh đạo của năm người này, cũng chính là con trai của thống đốc Phân Tử - Yusuke Miyazaki, hắn giống như không hề hoài nghi cô đang nói dối, nhỏ nhẹ giải thích, "Là như vậy, chúng tôi là người bên trong căn cứ Phân Tử, ngày hôm qua lúc ra ngoài không cẩn thận lạc mất đại đội ngũ, lúc thấy chiếc xe này thì cho rằng bên trong không có người, vậy nên có hơi thất lễ, hi vọng cô bỏ qua."
"Không sao cả." Vương Hiểu Thư lắc đầu. "Anh còn chưa nói xong?"
Rõ ràng không đến hai mươi tuổi, lại có khuôn mặt chữ bát (八) như của Vladimir Putin đại đế, Yusuke Miyazaki hơi chần chừ một chút, thành khẩn nói: "Đúng vậy, nếu tiểu thư không để ý, chúng ta có thể đi cùng được không? Nếu có xe, chúng ta có thể về Phân Tử trước khi trời tối, nơi đó mới là an toàn nhất."
Vương Hiểu Thư không vội đáp lại, cô nhăn mày suy nghĩ, Yusuke Miyazaki cho rằng cô không đồng ý, cảm thấy năm người đi theo thì hơi nhiều, tuy là xe việt dã như muốn nhét năm người đàn ông vào cũng khó, vì thế cắn răng nói: "Như vậy đi, chỉ cần cô hợp tác cùng chúng tôi, sau khi đến căn cứ Phân Tử, chúng ta nhất định sẽ đối đãi tiểu thư như khách quý!"
"Hả?" Vương Hiểu Thư nhíu mày, cảm thấy hứng thú, "Anh nói chuyện giữ lời?"
"Đương nhiên!" Yusuke Miyazaki nghiêm túc nói, "Không dám giấu giếm, thực ra tôi là con trai thống đốc Tsugini Miyazaki của Phân Tử, tuy rằng cô sẽ không tin nhưng những gì tôi nói đều là thật, bọn họ có thể làm chứng."
Bốn người đứng sau Yusuke Miyazaki lập tức phụ họa gật đầu, biểu cảm trấn định khí thế bức người, nhóm người tinh anh này mà cũng lạc đường? Thật mới lạ. Vương Hiểu Thư nhìn bọn họ, liền nhớ tới Tsugini Miyazaki.
Cô nhớ mang máng, Tsugini Miyazaki trong nguyên tác là người đàn ông trung niên tuổi lớn nhất có quan hệ với Y Ninh, bởi vì thân là thống đốc, thành công cướp đi danh ngạch vốn thuộc về con hắn, năm mươi tuổi gia nhập hậu cung của Y Ninh... Đương nhiên, sau khi gặp Z, tất cả hậu cung mà Y Ninh sở hữu đều biến thành mây bay, tuy rằng cuối cùng ả không thể bắt được Z.
Nhưng mà, cái tên của vị thống đốc này làm cho người ta không thể nhìn thẳng, cô cũng không cảm thấy người Nhật Bản có gì không tốt, thân ở tận thế không quan trọng quốc tịch, hơn nữa ở trong thịt văn tận thế Mary Sue sách quốc ngữ và anh ngữ ở nơi nào cũng thông dụng, không khác gì bật cheat, cô không cần lo lắng ngôn ngữ không thông, nhưng... Tsugini Miyazaki thì không liên quan gì chứ? Cảm thấy như luôn quên điều gì đó.
Z thấy Vương Hiểu Thư luôn im lặng, sau khi phân tích tự nhận định là cô muốn đồng ý, lập tức hạ giọng cảnh cáo, "Không được đáp ứng hắn, cô và bọn họ vĩnh viễn không có khả năng trở thành cùng một loại người, cho nên đừng hướng tới cái gọi là chân thiện mỹ nữa, lập tức..."
"Lên xe đi, phía trước chỉ có thể ngồi một người, để Miyazaki tiên sinh lên đi, chỉ đường cho tôi luôn. Bốn người khác ngồi ở mặt sau hết đi." Vương Hiểu Thư sắp xếp người của Phân Tử lên xe, hoàn toàn không đếm xỉa tới lời của Z vang lên từ dưới mông mình.
Hướng tới chân thiện mỹ? Cô hoàn toàn không cần hướng tới, cô đã có sẵn rồi!
Z cảm thấy quan hệ giữa hắn và Vương Hiểu Thư giống như tiến vào một khu vực đầy địa lôi, đi tới đâu cũng có thể nổ tung, không có cách nào ở chung hòa bình. Hắn cũng không nhiều lời, so với công phu ngoài miệng, năng lực ra tay của hắn càng mạnh.
Z cúi người mở ra ngăn kéo tủ đầu giường, ngăn kéo tủ này nhìn từ bên ngoài thì thật bình thường, nhưng bên trong là máy tính công nghệ cao, được mở ra bằng vân tay. Z ấn ngón trỏ xuống, mở khóa lấy một bộ ống kim và những lọ thuốc được gói kín bên trong, khóe miệng nhếch lên.
Vương Hiểu Thư vừa lái xe theo hướng Yusuke Miyazaki chỉ vừa nghĩ, Z có phải đã tắt hình ảnh đi rồi không? Hắn hiện tại đang làm gì? Sẽ không tức giận bởi vì lời vừa rồi của cô chứ? Nhưng tức giận thì tức giận, dù sao hiện tại cũng không cần máy móc hướng dẫn, có người rồi... Nhưng mà, vì sao cảm thấy bất an không yên.
"... Ừm, vị tiểu thư này, xin thứ cho tôi lắm miệng, nhưng tôi phải nhắc nhở cô, cô lại đi nhầm đường rồi." Khóe miệng Yusuke Miyazaki giật giật, lễ phép nói.
Vương Hiểu Thư chậc lưỡi, không nghĩ đến tên biến thái kia nữa, vô cùng chuyên chú lái xe.
Tuy rằng lúc trước máy hướng dẫn cho thấy xe đã tiến vào khu vực Phân Tử, nhưng khoảng cách thực tế còn xa, Vương Hiểu Thư cùng năm người của Phân Tử đi cả một ngày, thẳng đến gần năm giờ chiều mới thấy ngọn hải đăng của Phân Tử ở xa xa. Cô thở phào, mệt mỏi chống eo.
Bốn người đàn ông ngồi chen lách ở mặt sau xe cũng không tốt hơn Vương Hiểu Thư bao nhiêu, bọn họ hít vào nhiều mà thở ra thì ít, nhưng vì ngại có Yusuke Miyazaki ở đây mà không dám nói gì. Bọn họ từng chủ động yêu cầu lái xe, nhưng bị Vương Hiểu Thư cự tuyệt, lí do là cô không muốn chen chúc cùng ba người đàn ông. Yusuke Miyazaki tỏ vẻ hắn có thể nhường chỗ ghế lái phụ, nhưng Vương Hiểu Thư vẫn không nhúc nhích như trước.
Có thể cho mi mới là lạ, phía dưới mông là Z... Không, là máy hướng dẫn của Z, ngộ nhỡ hắn bật hình ảnh lên, bị bọn họ nhìn thấy không phải là xong rồi? Hơn nữa tại tận thế, bảo trì nguồn điện đã là nan đề vô cùng lớn, huống chi là đồ công nghệ cao như vậy? Bị phát hiện có khi sẽ coi cô như thịt gà mất.
Vương Hiểu Thư uể oải nhìn chằm chằm đường phía trước, mí mắt không ngừng đánh nhau, mệt nhọc điều khiển, kết quả lại đi nhầm đường mấy lần, quẹo tới quẹo lui khiến đầu cô choáng váng, cô mơ màng nhìn phía trước, bỗng nhiên thấy một chiếc xe việt dã land rover màu xám bạc chặn ngang phía trước.
"Hả?" Vương Hiểu Thư không tin dụi dụi mắt, lại nhìn chiếc xe vẫn đứng ở trước.
Cô không khỏi nhìn về phía Yusuke Miyazaki ở ghế lái phụ, Yusuke Miyazaki im lặng suy nghĩ, xem ra không chỉ mình cô thấy nó.
"Dừng xe trước." Yusuke Miyazaki thận trọng nói. "Chiếc xe kia trông thật mới, ở đây thật không phù hợp, con đường này chúng ta đã từng đi qua, vốn không có gì cả."
"Có phải là người của căn cứ đi tìm các anh không?" Vương Hiểu Thư suy đoán.
"Không..." Yusuke Miyazaki nói, "Xe cao cấp lại bảo tồn hoàn chỉnh như vậy, ở nơi này vô cùng trân quý, bọn họ ra ngoài sẽ không đi loại xe quý giá như vậy."
"Ừm." Vương Hiểu Thư sờ sờ mũi, "Xin lỗi, tôi là người không biết thưởng thức."
"Không sao cả, tôi không ngại giải thích thêm cho cô." Yusuke Miyazaki cười, "Còn chưa hỏi tên cô đâu, tiểu thư có thể nói với tôi sao? Cô có thể gọi tôi là Yusuke."
Nghẹn lâu như vậy rốt cuộc không nhịn được mà hỏi a, xem ra cũng chỉ như vậy, Vương Hiểu Thư ăn ngay nói thật: "Tôi tới từ căn cứ Lượng Tử, tôi họ Vương, tên Vương Hiểu Thư, hiện tại anh lựa chọn không đi cùng tôi nữa cũng không muộn."
Sắc mặt Yusuke Miyazaki cứng lại một chút, sau đó cười nói: "Sẽ không, Phân Tử luôn luôn không tranh sự đời, chỉ cầu mọi người trong căn cứ có thể sống an ổn, không có dã tâm, không kết thù kết oán với căn cứ khác, cho nên Vương Hiểu Thư có thể an tâm đến làm khách."
Lời này hắn không nói cô cũng biết, nếu không cô sẽ không ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi chim không bay qua này...
Nói là chim không bay qua cũng không quá, hoàn cảnh ở Phân Tử rất tệ, còn không bằng Lượng Tử, cỏ cây khô héo, đồ ăn nguồn nước đều thiếu, không khí cũng kém, so với Bắc Kinh PM2.5 còn làm người ta gấp đến phát điên hơn, đây cũng là lí do vì sao bọn họ phải đi xa để tìm đồ ăn.
Trong căn cứ Phân Tử không thể trồng cây nông nghiệp, không khí và đất đều có độc tính, người Phân Tử trong một thời gian dài như vậy cũng chỉ nghiên cứu chế tạo được huyết thanh chống cự độc tính, cũng không trồng trọt được để tự cấp tự túc.
Mà hết thảy việc này là ân hưởng đặc biệt mà Z ban cho bọn họ... Cho nên bọn họ đối với Z có thể nói là... Hận thấu xương.
Không, nói hận thấu xương chính là khinh thường, Z ở trong mắt người Phân Tử, chính là người do thái trong mắt đảng quốc xã.
Nghe nói trước khi bệnh độc bùng nổ, phòng thí nghiệm của Z từng ở trong khu Phân Tử. Sau khi bệnh độc bùng nổ, Z trực tiếp làm nổ phòng thí nghiệm này rồi nghênh ngang rời đi. Nhưng tuy hắn đã đi rồi, ác mộng hắn để lại cũng chỉ mới bắt đầu.
Dư uy của bom Z đặc chế vẫn chưa biến mất, hiệu quả cụ thể có thể so với đạn hạt nhân, chẳng qua bị bom phóng xạ này chỉ có một loại phản ứng, đó là đột biến gien, nhân loại nhanh chóng biến thành zombie.
Sau khi dừng xe, Yusuke Miyazaki vẻ mặt ngưng trọng xuống xe, bốn người ngồi chen lách phía sau xe giống như được cứu vớt mà nhanh chóng chạy xuống, bên trong xe nay chỉ còn mình Vương Hiểu Thư.
Vương Hiểu Thư thừa dịp bọn họ không ở đây, cầm máy hướng dẫn dưới mông lên, phát hiện hình ảnh đã quay về phần lộ tuyến, cô không nói rõ cảm giác trong lòng là gì, nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng hơi thất vọng. Cô nhét máy hướng dẫn vào phần rãnh phía dưới chỗ tay lái, tìm từ đống thuốc mà Z chuẩn bị cho mình, quả nhiên thấy thuốc bao con nhộng có công hiệu phóng xạ để đề phòng mật thám.
Bao con nhộng a... Vương Hiểu Thư mở nắp ra, cầm lấy bình nước cạnh valli, nhíu mày uống một viên.
Cô cất bình nước đi, thờ ơ nhìn về phía trước, nhưng sau cái nhìn này cũng không thể rời mắt được nữa.
Cô hoảng sợ nhìn người đi tới vừa nói vừa cười với đám Yusuke Miyazaki, cằm như muốn rớt xuống đất.
... Đây là muốn làm gì? Z tại sao xuất hiện ở đây? Áo dài trắng của hắn đâu? Để ở đâu rồi hả? Thật đúng là ỷ vào việc chưa từng có ai thấy gương mặt chân chính của mình mà không kiêng nể gì!
Z từ từ đi tới xe Benz cùng Yusuke Miyazaki, mỉm cười híp mắt nhìn Vương Hiểu Thư ở trong xe, tuy hắn tươi cười hớn hở trông vô cùng đẹp mắt, ngay cả tóc mái chắn mắt cũng được vuốt sang một bên, nhưng Z không mặc áo dài trắng, khoác áo màu trà bên ngoài áo sơ mi ca rô... Nhìn thế nào cũng không phù hợp thẩm mỹ của cô.
Hắn quả nhiên vẫn hợp với áo dài trắng cấm dục mà biến thái hơn, tự nhiên vặn vẹo thành hình tượng đàng hoàng là muốn chơi trò gì?
"Vương Hiểu Thư, may quá, chúng ta có hai chiếc xe, vị tiên sinh này cũng là người lạc đường!" Yusuke Miyazaki vô cùng thành thạo giới thiệu Z, "Đúng rồi, tiên sinh tên là gì? Mọi người giới thiệu một chút đi, tên của chúng tôi anh đã biết rồi, vị này là Vương Hiểu Thư Vương tiểu thư."
... Thật cơ trí a, không tốn bao nhiêu thời gian đã biết tên mọi người rồi, lại là dưới tình huống không lộ ra tin tức của bản thân.
Vương Hiểu Thư bị ép bất đắc dĩ, cách cửa sổ xe tươi cười thật hòa ái dễ gần với Z, Z gật đầu xem như đáp lại cô, sau đó thấp giọng nói: "Tên chính là danh hiệu, thật sự không đáng nhắc đến, huống chi nó khiến tôi nhớ tới quá khứ không hoàn mỹ, cho nên, nếu nhất định muốn xưng hô với tôi, vậy thì gọi tôi là giáo sư."
Yusuke Miyazaki ngớ ra, bỗng tưởng tượng vị giáo sư trẻ tuổi tuấn lãng thân hình gầy yếu này bi kịch mất đi thân nhân khi bệnh độc bùng nổ như thế nào, cô độc chống lại phóng xạ tra tấn như thế nào, mạo hiểm tránh thoát zombie đuổi bắt như thế nào... Ánh mắt hắn nhìn Z lập tức thay đổi, kính nể nói: "Được, giáo sư, không thành vấn đề, giáo sư!"
"....." Vương Hiểu Thư không khỏi cảm thấy đau buồn.
Haiz, có bệnh rõ ràng là thế giới này, vậy mà uống thuốc lại luôn là cô.
Tác giả :
Tổng Công Đại Nhân