Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc
Chương 17: Thời khắc mấu chốt thế này mà cậu còn không nghiêm túc được à?
Trữ Hằng liếc mắt nhìn Tô Tiểu Mạt đang trở về bên người hắn, trái tim bất an nãy giờ của hắn cũng bình tĩnh trở lại, khóe miệng nhịn không được lại nhếch lên ý cười không dễ phát hiện.
Trữ Huyễn quyệt miệng nhìn bóng dáng rời đi không chút lưu luyến của Tô Tiểu Mạt, trong lòng không hiểu sao lại mất mác, Trữ Hạo nhìn Trữ Huyễn, trầm giọng nói, “Thời điểm mấu chốt thế này mà cậu còn không nghiêm túc được à?”
“Tôi trước giờ đều như vậy mà” Trữ Huyễn bất mãn hừ hừ nói, sau đó bước tới bên cạnh Trữ Hạo, hai người cùng đối phó đám người áo đen bên ngoài.
Tô Tiểu Mạt nhận thấy bọn người áo đen này càng lúc càng đông, cho dù sáu người bọn họ có tập trung tinh thần đấu tới sáng cũng chưa chắc dọn dẹp hết được đám người này, mà mọi người ai cũng mệt mỏi, ai biết trong đám ao đen kia có ai lợi dụng sương mù quăng lựu đạn, đánh lén hay không, tình thế bây giờ rất nguy hiểm.
“Ngoại trừ súng thì các anh còn vũ khí nào khác không?” Tô Tiểu Mạt nhìn về phía Trữ Hằng hỏi.
“Có” Trữ Hằng gật đầu, lại nhìn thấy đám áo đen kia đạp ngã bồn cảnh của hắn xuống đất thì đau lòng quát, “Đáng chết, tránh xa cái bồn cảnh của tôi ra”
Tô Tiểu Mạt nghe Trữ Hằng nói vậy thì không tự chủ được mà vươn tay ra hung hăng gõ đầu hắn một phát, “Bồn cảnh quan trọng hơn hay mạng của anh quan trọng hơn hả?”
“Bồn cảnh quan trọng hơn” Trữ Hằng không chút do dự mà trả lời.
“Vậy anh sống chết với mấy cái bồn cảnh đó luôn đi” Tô Tiểu Mạt giơ súng nhắm ngay chân của tên áo đen vừa đạp đổ bồn cảnh mà bắn, người đó lập tức trúng đạn, đau đớn quỳ xuống.
Trữ Hằng nhìn Tô Tiểu Mạt, cô gái này có thể bắn trúng mục tiêu ở khoảng cách năm trăm mét, có thể thấy được kĩ thuật bắn súng của cô ta tốt cỡ nào, nghĩ tới đây hắn lại nhịn không được mà nhìn Tô Tiểu Mạt thêm mấy lần, “Này, sao cô có thể bắn súng tốt như thế?”
“Không nói cho anh” Tô Tiểu Mạt nhíu mày, vẻ mặt thần bí nhìn hắn, “Chúng ta nếu còn tiếp tục như thế này thì không biết khi nào mới có thể giải quyết hết bọn người này, anh nói cho tôi biết vũ khí còn lại để ở đâu đi?”
“Mấy cái đó đều là bảo bối của tôi, tôi luyến tiếc” Trữ Hằng phe phẩy đầu, bảo hô đống vũ khí đó như bảo hộ mạng.
“Vậy thì anh ôm đống vũ khí đó để bọn họ bắn chúng ta thành tổ ong đi” Tô Tiểu Mạt hoàn toàn bị Trữ Hằng đánh bại, chết tiệt, mạng của bọn họ còn không đáng giá bằng đống bảo bối đó của hắn.
“Cô có thể nghĩ ra cách nào khác không?” Trữ Hằng có chút tính toán, ngoài kia có nhiều người áo đen như vậy, lại nghĩ tới mấy bồn cảnh mà hắn dốc lòng chăm sóc bấy lâu, nếu dùng vũ khí có sức công phá lớn thì không chỉ có bọn áo đen kia bỏ mình mà cái biệt thự này cũng bị hư hao ít nhiều, nhưng nếu không làm vậy thì người bỏ mình sẽ chính là anh em bọn họ, chịu đựng đau lòng, hắn cắn răng nói, “Tôi có thể cho cô nhưng cô phải đáp ứng với tôi là không lãng phí”.
“Được, tôi sẽ không lãng phí bảo bối của anh đâu” Tô Tiểu Mạt cố gắng kiềm nén cảm xúc muốn đập chết tên đàn ông trước mặt cô, nặng nề gật đầu.
“Từ chổ này đi thẳng vào trong kia sẽ thấy có một cái tầng hầm, đây là chìa khóa, vũ khí đều ở trong đó” Trữ Hằng lấy từ trong túi quần ra một cái chìa khóa, cầm nó chặt một chút sau lại mới lưỡng lự vài lần không chịu đưa cho Tô Tiểu Mạt.
Tô Tiểu Mạt nhịn không được nữa mà đưa tay đoạt cái chìa khóa, “Anh yên tâm, tiêu tốn bao nhiêu đạn dược vũ khí của anh thì tôi sẽ trả lại gấp mười lần, đúng là chưa thấy ai keo kiệt như anh!”
“Thiệt không? Gấp mười?”Trữ Hằng nghe âm thanh hùng hùng hổ hổ của Tô Tiểu Mạt cũng không cảm thấy tức giận, trong lòng hắn nhảy nhót không thôi, gấp mười, gấp mười lần lận đó.
“Cô viết một bản cam kết cho tôi đi” Trữ Hằng không biết rút từ đâu ra một cuốn sổ nhỏ nhét vào tay Tô Tiểu Mạt.
Tô Tiểu Mạt nhận lấy cuốn sổ, mở ra, bên trong có ghi rõ ngày thu ngày chi, chi vào mục đích gì của từng người trong cổ bảo, ngay cả cô cũng có một mục riêng, ghi rõ một ngày cô tiêu hết bao nhiêu, ngay cả một cay tăm thôi mà cũng được tên này ghi tường tận vào sổ , cô nhịn không được mà phóng cho hắn một ánh mắt xem thường, sau đó rút cây bút bi kẹp sẵn trong cuốn sổ viết xuống rồi trả nó về cho Trữ Hằng.
“Cô cứ tự nhiên mà dùng nha, không cần nể mặt tôi đâu” Trữ Hằng mở cuốn sổ ra kiểm tra, nhìn nét chữ đen trên trang giấy trắng hắn cười như nở hoa, giương mắt, cười tủm tỉm nói.
“Hừ, đúng là keo kiệt” Tô Tiểu Mạt cũng không biết nói gì với tên này nhưng cũng nhịn không được mà mắng một câu, sau đó đứng dậy đi thẳng xuống tầng hầm.
“Cô đi đâu vậy?” Trữ Tích vừa từ trên lầu hai đi xuống đã chạm chặt Tô Tiểu Mạt, hỏi.
“Đi lấy vũ khí, anh không sao nữa chứ?”Tô Tiểu Mạt nhìn sắc mặt của Trữ Tích đã hồng hào trở lại, hỏi.
“Ừm, tốt hơn nhiều rồi” Trữ Tích gật đầu, khi nhìn Tô Tiểu Mạt thì không biết là tức giận hay thẹn thùng mà đỏ mặt, trái tim của hắn không ngừng đập loạn, gục đầu xuống đáp.
“Vừa lúc, anh đi lấy vũ khí với tôi đi”, Tô Tiểu Mạt vươn tay, rất tự nhiên cầm lấy tay của Trữ Tích kéo về phía trước.
Trữ Tích mơ hồ cảm thấy từ chỗ hai người tiếp xúc truyền tới một dòng điện làm chó hắn nhịn không được mà run một cái, sau đó giật mình rút tay mình khỏi tay của Tô Tiểu Mạt, đi nhanh lên phía trước.
Tô Tiểu Mạt nhìn bóng lưng vội vàng của Trữ Tích, bất đắc dĩ phe phẩy đầu, nói thầm, “đúng là quái mà!”
Trữ Huyễn nhìn bóng dáng rời đi của Tô Tiểu Mạt và Trữ Tích, lại nhìn khuôn mặt cười hì hì của Trữ Hằng, “Này nhóc, cậu thật sự nghĩ cô ta có thể trả lại gấp mười lần số vủ khí đó sao, cậu đừng quên là bây giờ ngay cả cơm mà cô ta ăn cũng là của chúng ta đó nhá”.
“Đúng rồi ha, sao tôi lại không nghĩ ra cái này nhỉ” khuôn mặt của Trữ Hằng khi nãy còn tràn đầy ý cười, sau khi nghe Trữ Huyễn nói xong thì lập tức xụ xuống, sao hắn không nghĩ tới chuyện này nhỉ? Không được, không thể để cô ta dùng vũ khí bảo bối của hắn như vậy được, nghĩ tới giá trị của mấy cái vũ khí kia, tim hắn lại đau thắt không thua gì lúc Trữ Tích phát bệnh, hắn hận không thể mọc cánh mà bay ngay vào trong tầng hầm túm Tô Tiểu Mạt ra.
“Trữ Hằng, khi nào thì cậu mới thông minh được một chút đây?” Trữ Huyễn không biết nói gì với tên này luôn, hắn đi tới bên cạnh Trữ Hằng, “Anh ở đây ngăn cản bọn áo đen, cậu vào trong coi đi”.
“Anh ba, anh nhớ bảo trọng nha” Trữ Hằng cảm động mà ôm Trữ Huyễn thật chặt, sau đó hắn xoay người chạy như bay xuống tầng hầm.
Tô Tiểu Mạt và Trữ Tích thong thả bước xuống tầng hầm, Trữ Tích nhìn cánh cửa khóa chặt, dừng bước, xoay người nhìn về phía Tô Tiếu Mạt đang cầm chìa khóa đi phía sau, giọng điệu lạnh lùng nói, “Mở cửa”.
“Biết rồi” Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Tích đã khôi phục lại bô mặt thối hoắc ban đầu thì nhịn không được phiết miệng, lướt qua Trữ Tích, mở cửa tầng hầm.
Cô bước vào tầng hầm, nhìn đống vũ khí được vất bừa bãi bên trong, đây đúng là một kkho quân hỏa mini mà, lựu đạn, thuốc nổ, súng tầm xa, súng tầm gần, đầy đủ luôn đó, Tô Tiểu Mạt liếc mắt vài cái, cầm một cây súng tự động đang đặt trên giá, lên đạn, nhắm ngay Trữ Tích.
Trữ Tích vừa vào cửa, lại nhìn thấy Tô Tiểu Mạt đang chỉa súng vào hắn, trái tim nhảy lên một cái, “Cô muốn làm gì?”
“Muốn thử súng a” khóe miệng của Tô Tiểu Mạt gợi lên một nụ cười tà ác, sau đó bóp cò.
Trữ Huyễn quyệt miệng nhìn bóng dáng rời đi không chút lưu luyến của Tô Tiểu Mạt, trong lòng không hiểu sao lại mất mác, Trữ Hạo nhìn Trữ Huyễn, trầm giọng nói, “Thời điểm mấu chốt thế này mà cậu còn không nghiêm túc được à?”
“Tôi trước giờ đều như vậy mà” Trữ Huyễn bất mãn hừ hừ nói, sau đó bước tới bên cạnh Trữ Hạo, hai người cùng đối phó đám người áo đen bên ngoài.
Tô Tiểu Mạt nhận thấy bọn người áo đen này càng lúc càng đông, cho dù sáu người bọn họ có tập trung tinh thần đấu tới sáng cũng chưa chắc dọn dẹp hết được đám người này, mà mọi người ai cũng mệt mỏi, ai biết trong đám ao đen kia có ai lợi dụng sương mù quăng lựu đạn, đánh lén hay không, tình thế bây giờ rất nguy hiểm.
“Ngoại trừ súng thì các anh còn vũ khí nào khác không?” Tô Tiểu Mạt nhìn về phía Trữ Hằng hỏi.
“Có” Trữ Hằng gật đầu, lại nhìn thấy đám áo đen kia đạp ngã bồn cảnh của hắn xuống đất thì đau lòng quát, “Đáng chết, tránh xa cái bồn cảnh của tôi ra”
Tô Tiểu Mạt nghe Trữ Hằng nói vậy thì không tự chủ được mà vươn tay ra hung hăng gõ đầu hắn một phát, “Bồn cảnh quan trọng hơn hay mạng của anh quan trọng hơn hả?”
“Bồn cảnh quan trọng hơn” Trữ Hằng không chút do dự mà trả lời.
“Vậy anh sống chết với mấy cái bồn cảnh đó luôn đi” Tô Tiểu Mạt giơ súng nhắm ngay chân của tên áo đen vừa đạp đổ bồn cảnh mà bắn, người đó lập tức trúng đạn, đau đớn quỳ xuống.
Trữ Hằng nhìn Tô Tiểu Mạt, cô gái này có thể bắn trúng mục tiêu ở khoảng cách năm trăm mét, có thể thấy được kĩ thuật bắn súng của cô ta tốt cỡ nào, nghĩ tới đây hắn lại nhịn không được mà nhìn Tô Tiểu Mạt thêm mấy lần, “Này, sao cô có thể bắn súng tốt như thế?”
“Không nói cho anh” Tô Tiểu Mạt nhíu mày, vẻ mặt thần bí nhìn hắn, “Chúng ta nếu còn tiếp tục như thế này thì không biết khi nào mới có thể giải quyết hết bọn người này, anh nói cho tôi biết vũ khí còn lại để ở đâu đi?”
“Mấy cái đó đều là bảo bối của tôi, tôi luyến tiếc” Trữ Hằng phe phẩy đầu, bảo hô đống vũ khí đó như bảo hộ mạng.
“Vậy thì anh ôm đống vũ khí đó để bọn họ bắn chúng ta thành tổ ong đi” Tô Tiểu Mạt hoàn toàn bị Trữ Hằng đánh bại, chết tiệt, mạng của bọn họ còn không đáng giá bằng đống bảo bối đó của hắn.
“Cô có thể nghĩ ra cách nào khác không?” Trữ Hằng có chút tính toán, ngoài kia có nhiều người áo đen như vậy, lại nghĩ tới mấy bồn cảnh mà hắn dốc lòng chăm sóc bấy lâu, nếu dùng vũ khí có sức công phá lớn thì không chỉ có bọn áo đen kia bỏ mình mà cái biệt thự này cũng bị hư hao ít nhiều, nhưng nếu không làm vậy thì người bỏ mình sẽ chính là anh em bọn họ, chịu đựng đau lòng, hắn cắn răng nói, “Tôi có thể cho cô nhưng cô phải đáp ứng với tôi là không lãng phí”.
“Được, tôi sẽ không lãng phí bảo bối của anh đâu” Tô Tiểu Mạt cố gắng kiềm nén cảm xúc muốn đập chết tên đàn ông trước mặt cô, nặng nề gật đầu.
“Từ chổ này đi thẳng vào trong kia sẽ thấy có một cái tầng hầm, đây là chìa khóa, vũ khí đều ở trong đó” Trữ Hằng lấy từ trong túi quần ra một cái chìa khóa, cầm nó chặt một chút sau lại mới lưỡng lự vài lần không chịu đưa cho Tô Tiểu Mạt.
Tô Tiểu Mạt nhịn không được nữa mà đưa tay đoạt cái chìa khóa, “Anh yên tâm, tiêu tốn bao nhiêu đạn dược vũ khí của anh thì tôi sẽ trả lại gấp mười lần, đúng là chưa thấy ai keo kiệt như anh!”
“Thiệt không? Gấp mười?”Trữ Hằng nghe âm thanh hùng hùng hổ hổ của Tô Tiểu Mạt cũng không cảm thấy tức giận, trong lòng hắn nhảy nhót không thôi, gấp mười, gấp mười lần lận đó.
“Cô viết một bản cam kết cho tôi đi” Trữ Hằng không biết rút từ đâu ra một cuốn sổ nhỏ nhét vào tay Tô Tiểu Mạt.
Tô Tiểu Mạt nhận lấy cuốn sổ, mở ra, bên trong có ghi rõ ngày thu ngày chi, chi vào mục đích gì của từng người trong cổ bảo, ngay cả cô cũng có một mục riêng, ghi rõ một ngày cô tiêu hết bao nhiêu, ngay cả một cay tăm thôi mà cũng được tên này ghi tường tận vào sổ , cô nhịn không được mà phóng cho hắn một ánh mắt xem thường, sau đó rút cây bút bi kẹp sẵn trong cuốn sổ viết xuống rồi trả nó về cho Trữ Hằng.
“Cô cứ tự nhiên mà dùng nha, không cần nể mặt tôi đâu” Trữ Hằng mở cuốn sổ ra kiểm tra, nhìn nét chữ đen trên trang giấy trắng hắn cười như nở hoa, giương mắt, cười tủm tỉm nói.
“Hừ, đúng là keo kiệt” Tô Tiểu Mạt cũng không biết nói gì với tên này nhưng cũng nhịn không được mà mắng một câu, sau đó đứng dậy đi thẳng xuống tầng hầm.
“Cô đi đâu vậy?” Trữ Tích vừa từ trên lầu hai đi xuống đã chạm chặt Tô Tiểu Mạt, hỏi.
“Đi lấy vũ khí, anh không sao nữa chứ?”Tô Tiểu Mạt nhìn sắc mặt của Trữ Tích đã hồng hào trở lại, hỏi.
“Ừm, tốt hơn nhiều rồi” Trữ Tích gật đầu, khi nhìn Tô Tiểu Mạt thì không biết là tức giận hay thẹn thùng mà đỏ mặt, trái tim của hắn không ngừng đập loạn, gục đầu xuống đáp.
“Vừa lúc, anh đi lấy vũ khí với tôi đi”, Tô Tiểu Mạt vươn tay, rất tự nhiên cầm lấy tay của Trữ Tích kéo về phía trước.
Trữ Tích mơ hồ cảm thấy từ chỗ hai người tiếp xúc truyền tới một dòng điện làm chó hắn nhịn không được mà run một cái, sau đó giật mình rút tay mình khỏi tay của Tô Tiểu Mạt, đi nhanh lên phía trước.
Tô Tiểu Mạt nhìn bóng lưng vội vàng của Trữ Tích, bất đắc dĩ phe phẩy đầu, nói thầm, “đúng là quái mà!”
Trữ Huyễn nhìn bóng dáng rời đi của Tô Tiểu Mạt và Trữ Tích, lại nhìn khuôn mặt cười hì hì của Trữ Hằng, “Này nhóc, cậu thật sự nghĩ cô ta có thể trả lại gấp mười lần số vủ khí đó sao, cậu đừng quên là bây giờ ngay cả cơm mà cô ta ăn cũng là của chúng ta đó nhá”.
“Đúng rồi ha, sao tôi lại không nghĩ ra cái này nhỉ” khuôn mặt của Trữ Hằng khi nãy còn tràn đầy ý cười, sau khi nghe Trữ Huyễn nói xong thì lập tức xụ xuống, sao hắn không nghĩ tới chuyện này nhỉ? Không được, không thể để cô ta dùng vũ khí bảo bối của hắn như vậy được, nghĩ tới giá trị của mấy cái vũ khí kia, tim hắn lại đau thắt không thua gì lúc Trữ Tích phát bệnh, hắn hận không thể mọc cánh mà bay ngay vào trong tầng hầm túm Tô Tiểu Mạt ra.
“Trữ Hằng, khi nào thì cậu mới thông minh được một chút đây?” Trữ Huyễn không biết nói gì với tên này luôn, hắn đi tới bên cạnh Trữ Hằng, “Anh ở đây ngăn cản bọn áo đen, cậu vào trong coi đi”.
“Anh ba, anh nhớ bảo trọng nha” Trữ Hằng cảm động mà ôm Trữ Huyễn thật chặt, sau đó hắn xoay người chạy như bay xuống tầng hầm.
Tô Tiểu Mạt và Trữ Tích thong thả bước xuống tầng hầm, Trữ Tích nhìn cánh cửa khóa chặt, dừng bước, xoay người nhìn về phía Tô Tiếu Mạt đang cầm chìa khóa đi phía sau, giọng điệu lạnh lùng nói, “Mở cửa”.
“Biết rồi” Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Tích đã khôi phục lại bô mặt thối hoắc ban đầu thì nhịn không được phiết miệng, lướt qua Trữ Tích, mở cửa tầng hầm.
Cô bước vào tầng hầm, nhìn đống vũ khí được vất bừa bãi bên trong, đây đúng là một kkho quân hỏa mini mà, lựu đạn, thuốc nổ, súng tầm xa, súng tầm gần, đầy đủ luôn đó, Tô Tiểu Mạt liếc mắt vài cái, cầm một cây súng tự động đang đặt trên giá, lên đạn, nhắm ngay Trữ Tích.
Trữ Tích vừa vào cửa, lại nhìn thấy Tô Tiểu Mạt đang chỉa súng vào hắn, trái tim nhảy lên một cái, “Cô muốn làm gì?”
“Muốn thử súng a” khóe miệng của Tô Tiểu Mạt gợi lên một nụ cười tà ác, sau đó bóp cò.
Tác giả :
Nịnh Mông Tiếu