Mẹ Kế Không Dễ Làm
Chương 11
“Ta suy nghĩ nhiều ngày, vẫn quyết định hoà ly cùng phụ thân ngươi.” Vẻ mặt Kiều
phu nhân có phần tiều tuỵ nhưng ánh mắt rất kiên định, rất hiển nhiên là đã trải qua
suy nghĩ cặn kẽ: “Nhưng ta sẽ không nói nguyên nhân hoà ly với bên ngoài, coi như vì
mấy năm nay ngươi và đệ đệ ngươi đối với ta tôn kính cùng hiếu thuận.”
Nàng ta khoát khoát tay, cắt ngang lời Kiều Nhu muốn nói: “Lúc trước bất kể ngươi
nói đạo lý hay là giả bộ đáng thương, ta đều suy nghĩ cẩn thận, cũng thừa nhận ngươi
nói rất có lý. Nếu như hoà ly, ta không nhất định có thể sống tốt hơn hiện giờ, nói
không chừng tương lai sẽ gặp phải kẻ càng xấu hơn phụ thân ngươi, nhưng nếu
không hoà ly, cả đời này của ta cũng cứ như vầy, sống hết đời với một người lừa gạt
dấu giếm mình, nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy có phần đáng thương.”
“Cho nên ta vẫn muốn hoà ly. Với tính tình này của ta, cả đời cũng sửa không xong.
Cho nên, xin lỗi, đã uổng phí tâm tư ngươi những ngày gần đây.” Kiều phu nhân nói
nàng ta thật sự đã cân nhắc qua những trường hợp mà Kiều Nhu nói lúc trước.
Cùng lắm thì cả đời sẽ không lập gia đình, nếu muốn con cái thì sẽ nhận con thừa tự
từ huynh đệ tỷ muội trong nhà, nếu không muốn con cái thì cả đời thong dong tự tại
thật tốt. Dù thế nào đi nữa, nàng liếc nhìn bụng của Kiều Nhu, trước đây dùng mọi
cách cũng không mang thai được, nàng đúng là hâm mộ Kiều Nhu, nhưng bây giờ
nàng lại cảm thấy không con cái còn có thể đỡ lo hơn cơ.
Gả lần đầu là do phụ mẫu, gả lần nữa là do mình. Sau khi hoà ly, nếu nàng có thể
gặp được người ngưỡng mộ trong lòng, vậy cho dù không thể sinh con nhưng chắc
chắn sống vui vẻ hơn so với cùng Kiều lão gia. Nếu không gặp được người ngưỡng mộ
trong lòng, cùng lắm thì nhận nuôi mấy đứa trẻ, hoặc nhận mấy đứa trẻ làm con thừa
tự.
Chẳng phải cuộc sống luôn luôn phải tiếp tục sao?
Tất cả lời nàng ta đều nói xong, Kiều Nhu há hốc mồm, không biết mình nên nói cái
gì. Nàng không thể ép uổng Kiều phu nhân theo ý của mình, nhưng cũng không thể nói
cha mình sai lầm. Do dự nửa ngày nàng mới thở dài: “Được, nếu ngài đã quyết định,
vậy ta nói một tiếng với phụ thân.”
Đi tới bước này cũng không cần suy nghĩ vãn hồi gì nữa rồi. Hiện giờ, quan trọng
nhất là giấu giếm nguyên nhân hoà ly thật sự, sau đó bồi thường cho Kiều phu nhân.
Nếu phụ thân mình biểu hiện tốt, không chừng tương lai còn có thể gương vỡ lại lành
chăng?
Kiều Nhu thở dài, đứng dậy hành lễ cáo lui.
Vì Kiều phu nhân một lòng muốn hoà ly, đồng thời kiên quyết không gặp Kiều lão
gia, cho nên phu thê hai người đã ở riêng từ lâu. Kiều lão gia một mình ở thư viện
phía trước. Lúc Kiều Nhu tới, Kiều lão gia đang vẽ tranh.
Kiều Nhu không quấy rầy, chỉ ngồi ở bên cạnh chờ. Đợi khoảng nửa canh giờ, Kiều
lão gia mới buông cọ xuống: “Phu nhân có quyết định rồi?”
“Dạ, mẫu thân vẫn muốn hoà ly.” Kiều Nhu gật đầu: “Ý của phụ thân thì sao?”
“Nếu như thế, vậy thì hoà ly đi.” Kiều lão gia thở dài: “Ngoại trừ của hồi môn của
nàng ấy, ta muốn cho nàng ấy thêm một ít đền bù. Mấy năm nay là ta sai lầm, làm trễ
nãi thời gian quý báu của nàng ấy, là Kiều gia chúng ta nợ nàng ấy.”
“Cha có thể nghĩ như vậy là con yên tâm. Trước kia con còn tưởng rằng cha do dự
đó chứ.” Kiều Nhu cười nói, Kiều lão gia lắc đầu: “Ngay từ đầu ta đã biết có lẽ con uổng
phí thời gian, con không hiểu phu nhân hơn ta. Tuy nàng ấy ăn mềm không ăn cứng,
nhưng cũng không phải cái gì mềm cũng đều ăn.”
“Phu nhân lương thiện, đồng ý không nói ra nguyên nhân hoà ly.” Kiều Nhu không
biết nói tiếp như thế nào, dừng lại chốc lát, dứt khoát nói cái khác: “Tuy nhiên sau này
hôn sự của đệ đệ e là phải gian nan một chút.”
“Có gì gian nan? Không phải còn có người đại tỷ là con sao?” Kiều lão gia ngược lại
không để ý, khoé miệng Kiều Nhu hơi cứng đờ. Nói thật, coi như là cha ruột, bây giờ
nàng đã hiểu được Kiều lão gia thật sự có phần quá mức lạnh lùng.
Một câu nói này của ông ngược lại khiến Kiều Nhu nghĩ, sở dĩ ông ấy có thể thoải
mái đồng ý chuyện hoà ly là bởi vì hôn sự của đệ đệ không có gì gây trở ngại, cho dù
giữ lại Kiều phu nhân cũng không có tác dụng gì lớn.
Kiều Nhu hơi tức giận: “Nói thì dễ, trong nhà không có một nữ chủ đàng hoàng, con
coi sau này bạn bè đồng liêu tới cửa thì ai đặt mua rượu và thức ăn cho các người.
Không ai quản lý nội trợ, con thấy bạc trong nhà này sớm muộn gì cũng bị người ta
dọn sạch sẽ. Còn có lúc đổi mùa không ai nhắc nhở, cha và đệ đệ chờ mặc quần áo cũ
đi.”
Kiều lão gia nhịn không được cười: “Con cho là trong phủ này không có phu nhân
thì không được?”
Kiều Nhu tức giận: “Nếu không, tại sao nam nhân trên đời này đều phải cưới vợ
chứ?” Ngoại trừ sinh con, chẳng phải là xử lý cuộc sống sao? Đương nhiên, Kiều Nhu
biết như vậy sẽ khiến nữ nhân trở nên thật đáng thương. Nhưng chẳng phải nữ giới
nữ tắc đều dạy như thế này sao?
Nàng không phải muốn nghĩ bi quan, nhưng lối ra ở nơi nào?
“Muốn sống thoải mái cũng không phải không có biện pháp.” Kiều lão gia liếc nhìn
Kiều Nhu, thở dài: “Cũng do nương con dạy con hơi quá ngu. Nói thật, ta thà rằng con
học thêm chút chuyện từ phu nhân, tính tình nàng ấy tuy nhìn có vẻ vô cùng mạnh mẽ,
khác với những nữ tử tầm thường, nhưng vẫn có chỗ thích hợp. Ít ra sẽ không để cho
bản thân mình chịu uất ức. Không giống như con, cho dù bị thua thiệt cũng chỉ buồn
bực ở trong lòng.”
“Nam nhân trên đời này muốn sống tốt cũng không nhất định phải cưới vợ. Cùng
đạo lý, nữ tử trên đời này muốn sống tốt cũng không nhất định phải dựa vào nam
nhân.” Kiều lão gia nói tiếp: “Mỗi người sống, chuyện cần làm chỉ cần muốn hay không
làm, có thể hay không có thể làm, cùng với làm hay không làm. Con phân rõ ràng ba
loại này, cả đời này của con sẽ sống không quá uất ức.”
Lòng Kiều Nhu hơi mờ mịt, nếu như là phụ thân nói, vậy chẳng phải cuộc sống
giống như trò đùa? Nàng nghĩ đây là nguỵ biện, nhưng lại không biết chuyện gì xảy ra,
nguỵ biện này khiến cho nàng hơi có cảm giác không bỏ được.
Đời người rốt cuộc nên sống như thế nào đây?
Nói chung cảm thấy có chỗ là lạ, nhưng lại cảm thấy có chỗ rất thích hợp, trong lòng
nàng rất thoải mái. Kiều Nhu cau mày vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, bởi vì thân thể eo
mỏi lưng đau nên phải cắt đứt suy ngẫm hiếm có đối với cuộc sống quá khứ.
Chuyện của nàng thật sự nhiều lắm, không có thời gian cho nàng suy nghĩ lung tung
chút nào. Đầu tiên là phải dựa theo ý của Kiều lão gia, kiểm kê tài sản Kiều gia sở hữu
một lần, sau đó thì sao, chia một phần ba cho Kiều phu nhân sắp không phải là Kiều
phu nhân.
Còn phải nghe Kiều phu nhân lôi kéo nàng thao thao bất tuyệt dặn dò chuyện bếp
núc trong phủ. Đầu Kiều Nhu váng lên, nàng cũng không có thời gian trở về quản lý
chuyện bếp núc Kiều phu á. Chưa từng nghe nói con gái đã xuất giá còn phải quản gia
cho nhà mẹ đẻ đấy.
Nhưng bên trên cha ruột không quản gia, bên dưới đệ đệ vẫn còn nhỏ, Kiều phu
nhân lại quyết tâm muốn hoà ly, Kiều Nhu thật bất đắc dĩ, đành phải tạm thời nghe.
Qua hai ngày phải nhanh chóng nghĩ biện pháp khác mới được.
Sau đó là kiểm kê đồ cưới của Kiều phu nhân. Vốn nhà mẹ đẻ Kiều phu nhân rất
không có tiền, cha nàng ta là một tú tài nghèo, trong nhà lại có ba huynh đệ phải đi
học. Loại chuyện đi học này thật sự rất tốn tiền, gia đình bình thường đúng là không
cung cấp nổi.
Không nói là nghèo rớt mồng tơi, nhưng so với Kiều gia thì gần như là nhà bần
cùng. Vì vậy, lúc chia gia sản, Kiều Nhu cố ý cho Kiều phu nhân thêm hai thôn trang,
gần ngay Kiều gia, nếu tương lai Kiều phu nhân có chuyện gì, Kiều gia cũng có thể giúp
đỡ hai phần.
Nói cho cùng, loại chuyện lừa cưới này thật sự là rất thẹn, rất thiếu đạo đức, Kiều
gia đuối lý.
Chờ sau khi dọn hết đồ chia cho Kiều phu nhân từ Kiều gia đến thôn trang, Kiều lão
gia lại đứng ra mời Sở hầu gia, cha Kiều phu nhân cùng với trưởng bối Kiều gia, ba
bên gặp mặt, cùng ký thư làm chứng.
Thư hoà ly là đích thân Kiều phu nhân viết, nhà gái viết ra thì mặt mũi sẽ đẹp chút.
Tương lai thanh danh cũng dễ nghe chút. Nguyên nhân hoà ly cũng chỉ viết là tính tình
bất hoà, hai lòng không đồng, khó cùng một ý.
Kiều lão gia cùng Kiều phu nhân đều in dấu tay rồi đóng dấu tên. Sau đó đưa đến
nha môn, để nha môn đóng dấu, từ đó hôn sự coi như xong.
Có lẽ là Sở hầu gia tận mắt thấy nhạc phụ mình hôn nhân thất bại cho nên vẻ mặt
khá là một lời khó nói hết. Kiều Nhu đưa hắn ra cửa trước: “Phu nhân phải đi, trong
phủ khó tránh khỏi sẽ có vài người hoảng loạn, tạm thời ta sẽ ở lại đây mấy ngày, đợi
đưa phu nhân đi, định ra điều lệ quản gia rồi mới hồi phủ.”
Sở hầu gia gật đầu đồng ý: “Ta biết rồi, nhưng mà nàng cũng ít nhiều cố kỵ thân thể
mình một chút, rốt cuộc là đang mang thai, không thể quá vất vả.”
Kiều Nhu gật đầu đồng ý, quay lại cùng cha ruột đưa tiễn họ hàng Kiều gia, cuối
cùng là người nhà mẹ đẻ Kiều phu nhân. Kiều phu nhân đã không có lời nào muốn
nói, cả đường im lặng đi tới cửa mới lôi kéo Kiều Nhu nói: “Sau này ta không phải là
Kiều phu nhân nữa, ta họ Hà, khuê danh là Hà Uyển, nơi ta ở ngươi cũng biết, nếu
ngươi muốn đi tìm ta thì chỉ cần đi là được.”
Dừng một chút, nói thêm: “Mấy ngày nay ta cảm thấy, nếu trước đây chúng ta
không làm kế mẫu kế nữ, nghi ngờ này nọ vô căn cứ khó có thể ở chung, thật ra ngươi
và ta ngược lại có thể làm bạn tri kỷ.”
Kiều Nhu suýt nữa mắt đỏ lên, đang mẹ con thật tốt lại đổi thành bạn bè, nàng
không muốn phát triển đến như vầy có được không? Không có Kiều phu nhân, Kiều
phủ sau này còn không biết sẽ biến thành bộ dạng gì nữa đây.
Kiều phu nhân, không, Hà Uyển, nói xong thì cáo biệt, ngay cả liếc mắt nhìn Kiều
lão gia cũng không có, xoay người liền theo người nhà mình đi mất. Kiều Nhu hơi
thương hại liếc nhìn cha ruột, người đời quả nhiên làm bậy không thể sống được á.
Tuy nàng biết cha ruột làm bậy là vì nàng và đệ đệ, nhưng nói như thế nào đây, bây
giờ luôn có một loại cảm giác bị báo ứng.
“Chuyện quản gia phải nhanh chóng giải quyết. Đệ đệ đi học viện trước, sau này
nếu hưu mộc thì phải đi Hầu phủ tìm ta.” Kiều Nhu không muốn tốn nhiều tâm tư,
mấu chốt là nàng không tốn nổi tâm tư này, mỗi ngày ước gì có thể mười hai canh giờ
ngủ hết tám canh, rồi lại ăn uống giải sầu các loại, không rảnh đảm nhiệm cái khác.
“Về phần cha, lúc trước ngài nói ngài đã nghĩ tốt, luôn có biện pháp, vậy con đây
bất kể, tự ngài sống đi. Chuyện quản gia này trước hết con để cho Cố ma ma trở về, Cố
ma ma cùng Triệu ma ma, còn có Lưu ma ma…”
Một là người bên cạnh Kiều Nhu, một là nương Kiều Nhu để lại, một là nhũ mẫu của
Kiều đại thiếu gia, ba người là vững chắc nhất, Kiều Nhu trầm ngâm một chút lại thêm
một câu: “Cùng quản gia, ta sẽ phái người kiểm tra sổ sách mỗi tháng một lần. Chờ
qua thi Hương, chuyện quản gia này ta sẽ giao cho đại thiếu gia.”
Không thể bình một nhà thì dùng cái gì để bình thiên hạ, cũng không thể để đệ đệ
nhà mình làm con mọt sách.
phu nhân có phần tiều tuỵ nhưng ánh mắt rất kiên định, rất hiển nhiên là đã trải qua
suy nghĩ cặn kẽ: “Nhưng ta sẽ không nói nguyên nhân hoà ly với bên ngoài, coi như vì
mấy năm nay ngươi và đệ đệ ngươi đối với ta tôn kính cùng hiếu thuận.”
Nàng ta khoát khoát tay, cắt ngang lời Kiều Nhu muốn nói: “Lúc trước bất kể ngươi
nói đạo lý hay là giả bộ đáng thương, ta đều suy nghĩ cẩn thận, cũng thừa nhận ngươi
nói rất có lý. Nếu như hoà ly, ta không nhất định có thể sống tốt hơn hiện giờ, nói
không chừng tương lai sẽ gặp phải kẻ càng xấu hơn phụ thân ngươi, nhưng nếu
không hoà ly, cả đời này của ta cũng cứ như vầy, sống hết đời với một người lừa gạt
dấu giếm mình, nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy có phần đáng thương.”
“Cho nên ta vẫn muốn hoà ly. Với tính tình này của ta, cả đời cũng sửa không xong.
Cho nên, xin lỗi, đã uổng phí tâm tư ngươi những ngày gần đây.” Kiều phu nhân nói
nàng ta thật sự đã cân nhắc qua những trường hợp mà Kiều Nhu nói lúc trước.
Cùng lắm thì cả đời sẽ không lập gia đình, nếu muốn con cái thì sẽ nhận con thừa tự
từ huynh đệ tỷ muội trong nhà, nếu không muốn con cái thì cả đời thong dong tự tại
thật tốt. Dù thế nào đi nữa, nàng liếc nhìn bụng của Kiều Nhu, trước đây dùng mọi
cách cũng không mang thai được, nàng đúng là hâm mộ Kiều Nhu, nhưng bây giờ
nàng lại cảm thấy không con cái còn có thể đỡ lo hơn cơ.
Gả lần đầu là do phụ mẫu, gả lần nữa là do mình. Sau khi hoà ly, nếu nàng có thể
gặp được người ngưỡng mộ trong lòng, vậy cho dù không thể sinh con nhưng chắc
chắn sống vui vẻ hơn so với cùng Kiều lão gia. Nếu không gặp được người ngưỡng mộ
trong lòng, cùng lắm thì nhận nuôi mấy đứa trẻ, hoặc nhận mấy đứa trẻ làm con thừa
tự.
Chẳng phải cuộc sống luôn luôn phải tiếp tục sao?
Tất cả lời nàng ta đều nói xong, Kiều Nhu há hốc mồm, không biết mình nên nói cái
gì. Nàng không thể ép uổng Kiều phu nhân theo ý của mình, nhưng cũng không thể nói
cha mình sai lầm. Do dự nửa ngày nàng mới thở dài: “Được, nếu ngài đã quyết định,
vậy ta nói một tiếng với phụ thân.”
Đi tới bước này cũng không cần suy nghĩ vãn hồi gì nữa rồi. Hiện giờ, quan trọng
nhất là giấu giếm nguyên nhân hoà ly thật sự, sau đó bồi thường cho Kiều phu nhân.
Nếu phụ thân mình biểu hiện tốt, không chừng tương lai còn có thể gương vỡ lại lành
chăng?
Kiều Nhu thở dài, đứng dậy hành lễ cáo lui.
Vì Kiều phu nhân một lòng muốn hoà ly, đồng thời kiên quyết không gặp Kiều lão
gia, cho nên phu thê hai người đã ở riêng từ lâu. Kiều lão gia một mình ở thư viện
phía trước. Lúc Kiều Nhu tới, Kiều lão gia đang vẽ tranh.
Kiều Nhu không quấy rầy, chỉ ngồi ở bên cạnh chờ. Đợi khoảng nửa canh giờ, Kiều
lão gia mới buông cọ xuống: “Phu nhân có quyết định rồi?”
“Dạ, mẫu thân vẫn muốn hoà ly.” Kiều Nhu gật đầu: “Ý của phụ thân thì sao?”
“Nếu như thế, vậy thì hoà ly đi.” Kiều lão gia thở dài: “Ngoại trừ của hồi môn của
nàng ấy, ta muốn cho nàng ấy thêm một ít đền bù. Mấy năm nay là ta sai lầm, làm trễ
nãi thời gian quý báu của nàng ấy, là Kiều gia chúng ta nợ nàng ấy.”
“Cha có thể nghĩ như vậy là con yên tâm. Trước kia con còn tưởng rằng cha do dự
đó chứ.” Kiều Nhu cười nói, Kiều lão gia lắc đầu: “Ngay từ đầu ta đã biết có lẽ con uổng
phí thời gian, con không hiểu phu nhân hơn ta. Tuy nàng ấy ăn mềm không ăn cứng,
nhưng cũng không phải cái gì mềm cũng đều ăn.”
“Phu nhân lương thiện, đồng ý không nói ra nguyên nhân hoà ly.” Kiều Nhu không
biết nói tiếp như thế nào, dừng lại chốc lát, dứt khoát nói cái khác: “Tuy nhiên sau này
hôn sự của đệ đệ e là phải gian nan một chút.”
“Có gì gian nan? Không phải còn có người đại tỷ là con sao?” Kiều lão gia ngược lại
không để ý, khoé miệng Kiều Nhu hơi cứng đờ. Nói thật, coi như là cha ruột, bây giờ
nàng đã hiểu được Kiều lão gia thật sự có phần quá mức lạnh lùng.
Một câu nói này của ông ngược lại khiến Kiều Nhu nghĩ, sở dĩ ông ấy có thể thoải
mái đồng ý chuyện hoà ly là bởi vì hôn sự của đệ đệ không có gì gây trở ngại, cho dù
giữ lại Kiều phu nhân cũng không có tác dụng gì lớn.
Kiều Nhu hơi tức giận: “Nói thì dễ, trong nhà không có một nữ chủ đàng hoàng, con
coi sau này bạn bè đồng liêu tới cửa thì ai đặt mua rượu và thức ăn cho các người.
Không ai quản lý nội trợ, con thấy bạc trong nhà này sớm muộn gì cũng bị người ta
dọn sạch sẽ. Còn có lúc đổi mùa không ai nhắc nhở, cha và đệ đệ chờ mặc quần áo cũ
đi.”
Kiều lão gia nhịn không được cười: “Con cho là trong phủ này không có phu nhân
thì không được?”
Kiều Nhu tức giận: “Nếu không, tại sao nam nhân trên đời này đều phải cưới vợ
chứ?” Ngoại trừ sinh con, chẳng phải là xử lý cuộc sống sao? Đương nhiên, Kiều Nhu
biết như vậy sẽ khiến nữ nhân trở nên thật đáng thương. Nhưng chẳng phải nữ giới
nữ tắc đều dạy như thế này sao?
Nàng không phải muốn nghĩ bi quan, nhưng lối ra ở nơi nào?
“Muốn sống thoải mái cũng không phải không có biện pháp.” Kiều lão gia liếc nhìn
Kiều Nhu, thở dài: “Cũng do nương con dạy con hơi quá ngu. Nói thật, ta thà rằng con
học thêm chút chuyện từ phu nhân, tính tình nàng ấy tuy nhìn có vẻ vô cùng mạnh mẽ,
khác với những nữ tử tầm thường, nhưng vẫn có chỗ thích hợp. Ít ra sẽ không để cho
bản thân mình chịu uất ức. Không giống như con, cho dù bị thua thiệt cũng chỉ buồn
bực ở trong lòng.”
“Nam nhân trên đời này muốn sống tốt cũng không nhất định phải cưới vợ. Cùng
đạo lý, nữ tử trên đời này muốn sống tốt cũng không nhất định phải dựa vào nam
nhân.” Kiều lão gia nói tiếp: “Mỗi người sống, chuyện cần làm chỉ cần muốn hay không
làm, có thể hay không có thể làm, cùng với làm hay không làm. Con phân rõ ràng ba
loại này, cả đời này của con sẽ sống không quá uất ức.”
Lòng Kiều Nhu hơi mờ mịt, nếu như là phụ thân nói, vậy chẳng phải cuộc sống
giống như trò đùa? Nàng nghĩ đây là nguỵ biện, nhưng lại không biết chuyện gì xảy ra,
nguỵ biện này khiến cho nàng hơi có cảm giác không bỏ được.
Đời người rốt cuộc nên sống như thế nào đây?
Nói chung cảm thấy có chỗ là lạ, nhưng lại cảm thấy có chỗ rất thích hợp, trong lòng
nàng rất thoải mái. Kiều Nhu cau mày vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, bởi vì thân thể eo
mỏi lưng đau nên phải cắt đứt suy ngẫm hiếm có đối với cuộc sống quá khứ.
Chuyện của nàng thật sự nhiều lắm, không có thời gian cho nàng suy nghĩ lung tung
chút nào. Đầu tiên là phải dựa theo ý của Kiều lão gia, kiểm kê tài sản Kiều gia sở hữu
một lần, sau đó thì sao, chia một phần ba cho Kiều phu nhân sắp không phải là Kiều
phu nhân.
Còn phải nghe Kiều phu nhân lôi kéo nàng thao thao bất tuyệt dặn dò chuyện bếp
núc trong phủ. Đầu Kiều Nhu váng lên, nàng cũng không có thời gian trở về quản lý
chuyện bếp núc Kiều phu á. Chưa từng nghe nói con gái đã xuất giá còn phải quản gia
cho nhà mẹ đẻ đấy.
Nhưng bên trên cha ruột không quản gia, bên dưới đệ đệ vẫn còn nhỏ, Kiều phu
nhân lại quyết tâm muốn hoà ly, Kiều Nhu thật bất đắc dĩ, đành phải tạm thời nghe.
Qua hai ngày phải nhanh chóng nghĩ biện pháp khác mới được.
Sau đó là kiểm kê đồ cưới của Kiều phu nhân. Vốn nhà mẹ đẻ Kiều phu nhân rất
không có tiền, cha nàng ta là một tú tài nghèo, trong nhà lại có ba huynh đệ phải đi
học. Loại chuyện đi học này thật sự rất tốn tiền, gia đình bình thường đúng là không
cung cấp nổi.
Không nói là nghèo rớt mồng tơi, nhưng so với Kiều gia thì gần như là nhà bần
cùng. Vì vậy, lúc chia gia sản, Kiều Nhu cố ý cho Kiều phu nhân thêm hai thôn trang,
gần ngay Kiều gia, nếu tương lai Kiều phu nhân có chuyện gì, Kiều gia cũng có thể giúp
đỡ hai phần.
Nói cho cùng, loại chuyện lừa cưới này thật sự là rất thẹn, rất thiếu đạo đức, Kiều
gia đuối lý.
Chờ sau khi dọn hết đồ chia cho Kiều phu nhân từ Kiều gia đến thôn trang, Kiều lão
gia lại đứng ra mời Sở hầu gia, cha Kiều phu nhân cùng với trưởng bối Kiều gia, ba
bên gặp mặt, cùng ký thư làm chứng.
Thư hoà ly là đích thân Kiều phu nhân viết, nhà gái viết ra thì mặt mũi sẽ đẹp chút.
Tương lai thanh danh cũng dễ nghe chút. Nguyên nhân hoà ly cũng chỉ viết là tính tình
bất hoà, hai lòng không đồng, khó cùng một ý.
Kiều lão gia cùng Kiều phu nhân đều in dấu tay rồi đóng dấu tên. Sau đó đưa đến
nha môn, để nha môn đóng dấu, từ đó hôn sự coi như xong.
Có lẽ là Sở hầu gia tận mắt thấy nhạc phụ mình hôn nhân thất bại cho nên vẻ mặt
khá là một lời khó nói hết. Kiều Nhu đưa hắn ra cửa trước: “Phu nhân phải đi, trong
phủ khó tránh khỏi sẽ có vài người hoảng loạn, tạm thời ta sẽ ở lại đây mấy ngày, đợi
đưa phu nhân đi, định ra điều lệ quản gia rồi mới hồi phủ.”
Sở hầu gia gật đầu đồng ý: “Ta biết rồi, nhưng mà nàng cũng ít nhiều cố kỵ thân thể
mình một chút, rốt cuộc là đang mang thai, không thể quá vất vả.”
Kiều Nhu gật đầu đồng ý, quay lại cùng cha ruột đưa tiễn họ hàng Kiều gia, cuối
cùng là người nhà mẹ đẻ Kiều phu nhân. Kiều phu nhân đã không có lời nào muốn
nói, cả đường im lặng đi tới cửa mới lôi kéo Kiều Nhu nói: “Sau này ta không phải là
Kiều phu nhân nữa, ta họ Hà, khuê danh là Hà Uyển, nơi ta ở ngươi cũng biết, nếu
ngươi muốn đi tìm ta thì chỉ cần đi là được.”
Dừng một chút, nói thêm: “Mấy ngày nay ta cảm thấy, nếu trước đây chúng ta
không làm kế mẫu kế nữ, nghi ngờ này nọ vô căn cứ khó có thể ở chung, thật ra ngươi
và ta ngược lại có thể làm bạn tri kỷ.”
Kiều Nhu suýt nữa mắt đỏ lên, đang mẹ con thật tốt lại đổi thành bạn bè, nàng
không muốn phát triển đến như vầy có được không? Không có Kiều phu nhân, Kiều
phủ sau này còn không biết sẽ biến thành bộ dạng gì nữa đây.
Kiều phu nhân, không, Hà Uyển, nói xong thì cáo biệt, ngay cả liếc mắt nhìn Kiều
lão gia cũng không có, xoay người liền theo người nhà mình đi mất. Kiều Nhu hơi
thương hại liếc nhìn cha ruột, người đời quả nhiên làm bậy không thể sống được á.
Tuy nàng biết cha ruột làm bậy là vì nàng và đệ đệ, nhưng nói như thế nào đây, bây
giờ luôn có một loại cảm giác bị báo ứng.
“Chuyện quản gia phải nhanh chóng giải quyết. Đệ đệ đi học viện trước, sau này
nếu hưu mộc thì phải đi Hầu phủ tìm ta.” Kiều Nhu không muốn tốn nhiều tâm tư,
mấu chốt là nàng không tốn nổi tâm tư này, mỗi ngày ước gì có thể mười hai canh giờ
ngủ hết tám canh, rồi lại ăn uống giải sầu các loại, không rảnh đảm nhiệm cái khác.
“Về phần cha, lúc trước ngài nói ngài đã nghĩ tốt, luôn có biện pháp, vậy con đây
bất kể, tự ngài sống đi. Chuyện quản gia này trước hết con để cho Cố ma ma trở về, Cố
ma ma cùng Triệu ma ma, còn có Lưu ma ma…”
Một là người bên cạnh Kiều Nhu, một là nương Kiều Nhu để lại, một là nhũ mẫu của
Kiều đại thiếu gia, ba người là vững chắc nhất, Kiều Nhu trầm ngâm một chút lại thêm
một câu: “Cùng quản gia, ta sẽ phái người kiểm tra sổ sách mỗi tháng một lần. Chờ
qua thi Hương, chuyện quản gia này ta sẽ giao cho đại thiếu gia.”
Không thể bình một nhà thì dùng cái gì để bình thiên hạ, cũng không thể để đệ đệ
nhà mình làm con mọt sách.
Tác giả :
Tiểu Nhiên Hoa Khai