Mê Hôn Kế: Vợ Trước Theo Anh Đi!
Chương 3
"Johanne, em tránh ra!"
Cô không nhúc nhích, ngược lại còn quật cường dang tay ra:
"Quý Xuyên, anh đừng ép tôi dã man như vậy được không? Tôi đã nói rồi, bất kể anh ép tôi chuyện gì, cũng không thể ép tôi phải yêu anh! Người tôi yêu là anh ấy! Chúng tôi là một cặp, vừa rồi chúng tôi là đang ở trên giường, ở trên giường đó!”
Giống như cô sợ anh nghe không rõ ràng, cô từ cuối nhấn thật mạnh ba từ cuối làm tăng thêm vài phần mạnh mẽ.
Như vậy, đủ rồi chứ?
Ách. . . . . .
Người đàn ông xa lạ nghe cô rống lên cũng sửng sốt.
Ánh mắt âm trầm phía trước bức bách anh rất kinh khủng nhưng thật sự anh ta chỉ muốn phá lên cười.
Ở trên giường. . . . . .
Không ngờ một cô nàng ngây thơ vậy cũng có thể nói ra những lời đó nha.
"Cút!" Rốt cuộc Quý Xuyên nặn ra từ kẽ răng một chữ, một tay chỉ ra cửa, một tay nắm chặt lại nỗi rõ cả gân xanh đã lộ ra rằng giờ phút này anh đang rất cố kìm nén lửa giận: “Để cho anh ta lập tức cút khỏi tầm mắt tôi!”
Quý Xuyên không dám bảo đảm, anh ta ở trước mặt mình làm trò kiểu vậy mình có thể sẽ giết chết anh ta mất.
Từ người Quý Xuyên không ngừng tỏa ra khí lạnh âm trầm như địa ngục. Johanne không nhịn được rùng mình, vội vàng đẩy người đàn ông phía sau: “Anh đi ra nhanh lên!!”
Cô không ngừng thúc giục…
Giống như cô đang đối mặt, là một cầm thú đang phát điên.
Có lẽ…
Trong mắt cô, anh chính là một cầm thú thật. Ha, đã bức chết người cô yêu còn bắt cô phải kết hôn với một cầm thú.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cửa bị một lực mạnh đóng lại, rốt cuộc người đàn ông xa lạ đó cũng đi.
Sống lưng Quý Xuyên vẫn thẳng tắp đứng ở đó không nhúc nhích.
Tựa như một pho tượng không hề có linh hồn.
Johanne sợ hãi nhìn bóng lưng anh. Áo ngủ khêu gợi màu đỏ dính sát trên da thịt cô trông thật vướng mắt.
Mặt dù trước kia anh chưa bao giờ thật sự làm tổn thương cô nhưng không có nghĩa bây giờ cũng thế.
Hiển nhiên lúc này anh đã tức điên lên.
“Anh… anh đừng có mà tìm anh ấy gây phiền phức đó.” Cô rất lo lắng, người đàn ông kia có thể sẽ chết không nơi chôn thân.
Dù sao, Quý Xuyên mà muốn tìm một người thì thật quá đơn giản…
Đã mất đi lý trí còn nghe cô năn nỉ, anh từ từ xoay người, khẽ nheo đôi mắt lại…
Trong mắt anh đều là sự nguy hiểm..
Cô rất ít khi dùng giọng nói như vậy năn nỉ anh, thế nhưng lần này chỉ vì một người đàn ông xa lạ mà…
Ngọn lửa ghen tị hừng hực thiêu đốt tim anh.
Vợ của anh, tối nay rất mê hoặc… rất mê hoặc…
Áo ngủ khêu gợi như vậy không thể nào che đi nét đẹp của cô.
Một đôi chân mảnh khảnh trắng nõn nà, da thịt mềm mại như bạch ngọc.
Sợi tóc nhu thuận có chút xốc xếch phũ xuống đầu vai, cả người đầy nét phong tình vạn chủng…
Một Johanne như vậy, làm người chồng như Quý Xuyên, đây là lần đầu tiên được nhìn thấy.
Thế mà, cô lại mặc cho người đàn ông khác thưởng thức…
Thật là, quá châm chọc…
“Anh… anh đừng nhìn tôi như vậy!” Ánh mắt của anh vừa thâm thúy vừa mông lung như có cái gì muốn rục rịch ngóc đầu dậy, làm cho Johanne rất sợ hãi.
Cô biết, đó là gì..
Một người đàn ông, sinh ra ham muốn với phụ nữ…
Đúng vậy!
Với người phụ nữ thuộc về mình, anh đơn nhiên nổi lên phản ứng…
Đã từng vô số lần, đều như vậy…
Anh cảm thấy được sự khinh nhờn của cô, nên rất khổ sở đè nén lại, khổ sở mà dấu đi…
Nhưng hôm nay, anh chẳng tìm thấy lý do gì mình phải cực khổ mà đè nén lại! Cũng không muốn làm một người ngốc tự đi ngược đãi bản thân..
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, luống cuống lục lọi lung tung đồ mình nhét trên ghế sofa.
Nhưng một giây kế tiếp. . . . . .
Thân thể cao lớn đầy áp bức của người đàn ông tiến đến, lạnh lùng áp chế cô trên ghế sofa
"Quý sông, anh buông tôi ra đi! Anh muốn làm gì hả?" Cô giằng co theo bản năng, phát điên đánh vào lồng ngực hắn.
Thế nhưng anh chẳng ngăn lại..
Bàn tay anh tiến quân thần tốc, thăm dò vào trong áo ngủ mỏng manh của cô, lướt qua thân thể mềm mại.
Cô run rẩy…
Động tác anh ngập ngừng muốn dừng lại.
Da thịt cô mềm nhẵn như đậu hũ non… Mang đến cảm giác như hút thuốc phiện làm anh nghiện…
“Vừa rồi anh ta cũng đụng vào em như vậy sao?” Giọng nói khàn khàn cất lên.
Lửa ghen lại một lần nữa bùng lên trong anh.
Một tay anh thô lỗ kéo nội y cô ra, tay kia dày vò nơi đẫy đà rung động lòng người của cô, không có chút nào yêu thương, chỉ có sự thô bạo chiếm lấn.
Cô tủi nhục cắn môi, lắc đầu làm tóc bay loạn xạ.
Nhục nhã như vậy mang đến cảm giác đau đớn như thủy triều đánh úp tới làm cô muốn khóc.
Cô đau đến cau mày, ủy khuất kêu to: “Quý Xuyên, đồ khốn khiếp! Anh dám làm vậy với tôi, tôi kiện anh tội cưỡng gian! Anh mau buông tay ra, có nghe không…”
Cô dãy dụa yếu ớt…
Nửa thân trên trần truồng, cô nằm trên giường như ẩn như hiện, mái tóc đen nhánh xõa ra, nhìn thật đầu độc lòng người…
Lần đầu tiên…
Anh phát hiện ra, Johanne của anh không chỉ đáng yêu, tùy hứng ngang ngược mà còn vô cùng hấp dẫn…
Hạ thân anh, bởi vì khổ sở đè nén mà sớm căng thẳng đến phát đau.
~~~~~~~~~~~~~~
Anh vén váy ngủ cô lên, đưa ngón tay thon dài như lửa nóng vào cánh hoa mềm mại của cô thăm dò.
Cả người cô co rụt lại e thẹn
Cặp mắt trong veo ứ đọng vài giọt lệ...
“Đừng! Quý Xuyên, xin anh đừng làm như vậy…” Không còn sắc bén gai nhon, không còn ngang ngược bướng bỉnh, chỉ còn lại sự đáng thương cầu xin tha thứ. . .
Cô run rẩy kịch liệt, ngón tay nhỏ bé sợ hãi cầm chặt bàn tay càn rỡ của hắn.
Một giọt lệ không khống chế được rơi ra khóe mắt, nhỏ xuống bàn tay hắn.
Mu bàn tay chợt lạnh…
Giống như một thùng nước lạnh tưới xuống, trong nháy mắt dập tắt dục hỏa cùng lửa giận của anh… Cũng làm lý trí hắn trở lại.
Như bị điện giật, anh vội buông cô ra.
Đáng chết! Thiếu chút nữa anh đã cưỡng bức cô…
Suy nghĩ lại, anh vẫn cảm thấy lòng đầy sợ hãi…
Được giải phóng, cô ôm chặt chăn vùi đầu vào, ủy khuất khóc lớn lên.
Thân thể mảnh mai vẫn còn run rẩy…
Anh chán nản ngồi dưới đất, gương mặt góc cạnh vẫn như cũ, gương mắt lên nhìn cô phức tạp…
Nhìn cô không ngừng rơi lệ…
“Chúng ta về nhà nhé!” Sống lưng anh thẳng đứng, cứng ngắt mở miệng.
Cô vẫn cuối đầu khóc như cũ, không muốn trả lời anh.
Nhà?
Nơi nào là nhà của cô?
Nơi có anh ta tồn tại, không phải là nhà, chẳng qua chỉ là căn phòng lạnh lẽo mà thôi!
Sự trầm mặc của cô, làm tim anh đau đớn đến tột cùng..
Anh cúi người, thận trọng ôm cô lên. Sự tức giận cũng bởi vì giọt nước mắt của cô mà sớm tan thành mây khói.
Mình thật là đố kị đến điên rồi mới vọng tưởng cường bạo cô.
Tùy tiện cầm áo khoát trùm lấy cô. Trước ánh mắt bao người, anh ôm cô lên chỗ ngồi sau xe.
Anh cuối người định hôn lên trán cô nhưng lại do dự rồi nghiêng đi.
Anh không muốn ép buộc cô nữa.
Có lẽ sau này, lòng cô đã cách xa anh nay lại càng xa hơn…
Anh không trách cô...
Mở ra cánh cửa bên kia xe, anh ngồi bên cạnh cô.
Mạt Quang không dám chậm trễ, vội vàng ổn định ngồi chỗ tay lái phụ.
“Lái xe” Phân phó tài xế xong, Mạt Quang vội kéo xuống màn gỗ cách âm, cách đôi vợ chồng đang giận dỗi nhau, thật là yên tĩnh.
Sự hiện hữu của anh làm không gian trong buồng xe trở nên hẹp hòi.
Johanne cảm thấy bị bức bách vậy hít thở có chút không thông.
Vì vậy tầm mắt cô lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa xe.
Ngoài cửa, hoa Vũ bay khắp nơi.
Không gian mờ ảo chỉ có thể nhìn thấy từng chiếc đèn đường sáng vụt qua.
Tiếng sấm bỗng vang rầm rầm, dường như muốn nổ tung.
Cô có chút sợ hãi nhưng vào lúc này, cô quật cường không muốn biểu hiện ra cho anh thấy.
“Nếu sợ thì đừng nhìn bên ngoài.” Anh đột nhiên nói một câu, giọng nói có chút phiền muộn.
Cô không biểu lộ không có nghĩa là anh không biết…
Cô khẽ sửng sốt một chút rồi cũng chẳng thèm quay đầu lại nhìn anh.
Trong mắt anh, hiện lên một mảnh âm trầm.
Cô không nhúc nhích, ngược lại còn quật cường dang tay ra:
"Quý Xuyên, anh đừng ép tôi dã man như vậy được không? Tôi đã nói rồi, bất kể anh ép tôi chuyện gì, cũng không thể ép tôi phải yêu anh! Người tôi yêu là anh ấy! Chúng tôi là một cặp, vừa rồi chúng tôi là đang ở trên giường, ở trên giường đó!”
Giống như cô sợ anh nghe không rõ ràng, cô từ cuối nhấn thật mạnh ba từ cuối làm tăng thêm vài phần mạnh mẽ.
Như vậy, đủ rồi chứ?
Ách. . . . . .
Người đàn ông xa lạ nghe cô rống lên cũng sửng sốt.
Ánh mắt âm trầm phía trước bức bách anh rất kinh khủng nhưng thật sự anh ta chỉ muốn phá lên cười.
Ở trên giường. . . . . .
Không ngờ một cô nàng ngây thơ vậy cũng có thể nói ra những lời đó nha.
"Cút!" Rốt cuộc Quý Xuyên nặn ra từ kẽ răng một chữ, một tay chỉ ra cửa, một tay nắm chặt lại nỗi rõ cả gân xanh đã lộ ra rằng giờ phút này anh đang rất cố kìm nén lửa giận: “Để cho anh ta lập tức cút khỏi tầm mắt tôi!”
Quý Xuyên không dám bảo đảm, anh ta ở trước mặt mình làm trò kiểu vậy mình có thể sẽ giết chết anh ta mất.
Từ người Quý Xuyên không ngừng tỏa ra khí lạnh âm trầm như địa ngục. Johanne không nhịn được rùng mình, vội vàng đẩy người đàn ông phía sau: “Anh đi ra nhanh lên!!”
Cô không ngừng thúc giục…
Giống như cô đang đối mặt, là một cầm thú đang phát điên.
Có lẽ…
Trong mắt cô, anh chính là một cầm thú thật. Ha, đã bức chết người cô yêu còn bắt cô phải kết hôn với một cầm thú.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cửa bị một lực mạnh đóng lại, rốt cuộc người đàn ông xa lạ đó cũng đi.
Sống lưng Quý Xuyên vẫn thẳng tắp đứng ở đó không nhúc nhích.
Tựa như một pho tượng không hề có linh hồn.
Johanne sợ hãi nhìn bóng lưng anh. Áo ngủ khêu gợi màu đỏ dính sát trên da thịt cô trông thật vướng mắt.
Mặt dù trước kia anh chưa bao giờ thật sự làm tổn thương cô nhưng không có nghĩa bây giờ cũng thế.
Hiển nhiên lúc này anh đã tức điên lên.
“Anh… anh đừng có mà tìm anh ấy gây phiền phức đó.” Cô rất lo lắng, người đàn ông kia có thể sẽ chết không nơi chôn thân.
Dù sao, Quý Xuyên mà muốn tìm một người thì thật quá đơn giản…
Đã mất đi lý trí còn nghe cô năn nỉ, anh từ từ xoay người, khẽ nheo đôi mắt lại…
Trong mắt anh đều là sự nguy hiểm..
Cô rất ít khi dùng giọng nói như vậy năn nỉ anh, thế nhưng lần này chỉ vì một người đàn ông xa lạ mà…
Ngọn lửa ghen tị hừng hực thiêu đốt tim anh.
Vợ của anh, tối nay rất mê hoặc… rất mê hoặc…
Áo ngủ khêu gợi như vậy không thể nào che đi nét đẹp của cô.
Một đôi chân mảnh khảnh trắng nõn nà, da thịt mềm mại như bạch ngọc.
Sợi tóc nhu thuận có chút xốc xếch phũ xuống đầu vai, cả người đầy nét phong tình vạn chủng…
Một Johanne như vậy, làm người chồng như Quý Xuyên, đây là lần đầu tiên được nhìn thấy.
Thế mà, cô lại mặc cho người đàn ông khác thưởng thức…
Thật là, quá châm chọc…
“Anh… anh đừng nhìn tôi như vậy!” Ánh mắt của anh vừa thâm thúy vừa mông lung như có cái gì muốn rục rịch ngóc đầu dậy, làm cho Johanne rất sợ hãi.
Cô biết, đó là gì..
Một người đàn ông, sinh ra ham muốn với phụ nữ…
Đúng vậy!
Với người phụ nữ thuộc về mình, anh đơn nhiên nổi lên phản ứng…
Đã từng vô số lần, đều như vậy…
Anh cảm thấy được sự khinh nhờn của cô, nên rất khổ sở đè nén lại, khổ sở mà dấu đi…
Nhưng hôm nay, anh chẳng tìm thấy lý do gì mình phải cực khổ mà đè nén lại! Cũng không muốn làm một người ngốc tự đi ngược đãi bản thân..
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, luống cuống lục lọi lung tung đồ mình nhét trên ghế sofa.
Nhưng một giây kế tiếp. . . . . .
Thân thể cao lớn đầy áp bức của người đàn ông tiến đến, lạnh lùng áp chế cô trên ghế sofa
"Quý sông, anh buông tôi ra đi! Anh muốn làm gì hả?" Cô giằng co theo bản năng, phát điên đánh vào lồng ngực hắn.
Thế nhưng anh chẳng ngăn lại..
Bàn tay anh tiến quân thần tốc, thăm dò vào trong áo ngủ mỏng manh của cô, lướt qua thân thể mềm mại.
Cô run rẩy…
Động tác anh ngập ngừng muốn dừng lại.
Da thịt cô mềm nhẵn như đậu hũ non… Mang đến cảm giác như hút thuốc phiện làm anh nghiện…
“Vừa rồi anh ta cũng đụng vào em như vậy sao?” Giọng nói khàn khàn cất lên.
Lửa ghen lại một lần nữa bùng lên trong anh.
Một tay anh thô lỗ kéo nội y cô ra, tay kia dày vò nơi đẫy đà rung động lòng người của cô, không có chút nào yêu thương, chỉ có sự thô bạo chiếm lấn.
Cô tủi nhục cắn môi, lắc đầu làm tóc bay loạn xạ.
Nhục nhã như vậy mang đến cảm giác đau đớn như thủy triều đánh úp tới làm cô muốn khóc.
Cô đau đến cau mày, ủy khuất kêu to: “Quý Xuyên, đồ khốn khiếp! Anh dám làm vậy với tôi, tôi kiện anh tội cưỡng gian! Anh mau buông tay ra, có nghe không…”
Cô dãy dụa yếu ớt…
Nửa thân trên trần truồng, cô nằm trên giường như ẩn như hiện, mái tóc đen nhánh xõa ra, nhìn thật đầu độc lòng người…
Lần đầu tiên…
Anh phát hiện ra, Johanne của anh không chỉ đáng yêu, tùy hứng ngang ngược mà còn vô cùng hấp dẫn…
Hạ thân anh, bởi vì khổ sở đè nén mà sớm căng thẳng đến phát đau.
~~~~~~~~~~~~~~
Anh vén váy ngủ cô lên, đưa ngón tay thon dài như lửa nóng vào cánh hoa mềm mại của cô thăm dò.
Cả người cô co rụt lại e thẹn
Cặp mắt trong veo ứ đọng vài giọt lệ...
“Đừng! Quý Xuyên, xin anh đừng làm như vậy…” Không còn sắc bén gai nhon, không còn ngang ngược bướng bỉnh, chỉ còn lại sự đáng thương cầu xin tha thứ. . .
Cô run rẩy kịch liệt, ngón tay nhỏ bé sợ hãi cầm chặt bàn tay càn rỡ của hắn.
Một giọt lệ không khống chế được rơi ra khóe mắt, nhỏ xuống bàn tay hắn.
Mu bàn tay chợt lạnh…
Giống như một thùng nước lạnh tưới xuống, trong nháy mắt dập tắt dục hỏa cùng lửa giận của anh… Cũng làm lý trí hắn trở lại.
Như bị điện giật, anh vội buông cô ra.
Đáng chết! Thiếu chút nữa anh đã cưỡng bức cô…
Suy nghĩ lại, anh vẫn cảm thấy lòng đầy sợ hãi…
Được giải phóng, cô ôm chặt chăn vùi đầu vào, ủy khuất khóc lớn lên.
Thân thể mảnh mai vẫn còn run rẩy…
Anh chán nản ngồi dưới đất, gương mặt góc cạnh vẫn như cũ, gương mắt lên nhìn cô phức tạp…
Nhìn cô không ngừng rơi lệ…
“Chúng ta về nhà nhé!” Sống lưng anh thẳng đứng, cứng ngắt mở miệng.
Cô vẫn cuối đầu khóc như cũ, không muốn trả lời anh.
Nhà?
Nơi nào là nhà của cô?
Nơi có anh ta tồn tại, không phải là nhà, chẳng qua chỉ là căn phòng lạnh lẽo mà thôi!
Sự trầm mặc của cô, làm tim anh đau đớn đến tột cùng..
Anh cúi người, thận trọng ôm cô lên. Sự tức giận cũng bởi vì giọt nước mắt của cô mà sớm tan thành mây khói.
Mình thật là đố kị đến điên rồi mới vọng tưởng cường bạo cô.
Tùy tiện cầm áo khoát trùm lấy cô. Trước ánh mắt bao người, anh ôm cô lên chỗ ngồi sau xe.
Anh cuối người định hôn lên trán cô nhưng lại do dự rồi nghiêng đi.
Anh không muốn ép buộc cô nữa.
Có lẽ sau này, lòng cô đã cách xa anh nay lại càng xa hơn…
Anh không trách cô...
Mở ra cánh cửa bên kia xe, anh ngồi bên cạnh cô.
Mạt Quang không dám chậm trễ, vội vàng ổn định ngồi chỗ tay lái phụ.
“Lái xe” Phân phó tài xế xong, Mạt Quang vội kéo xuống màn gỗ cách âm, cách đôi vợ chồng đang giận dỗi nhau, thật là yên tĩnh.
Sự hiện hữu của anh làm không gian trong buồng xe trở nên hẹp hòi.
Johanne cảm thấy bị bức bách vậy hít thở có chút không thông.
Vì vậy tầm mắt cô lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa xe.
Ngoài cửa, hoa Vũ bay khắp nơi.
Không gian mờ ảo chỉ có thể nhìn thấy từng chiếc đèn đường sáng vụt qua.
Tiếng sấm bỗng vang rầm rầm, dường như muốn nổ tung.
Cô có chút sợ hãi nhưng vào lúc này, cô quật cường không muốn biểu hiện ra cho anh thấy.
“Nếu sợ thì đừng nhìn bên ngoài.” Anh đột nhiên nói một câu, giọng nói có chút phiền muộn.
Cô không biểu lộ không có nghĩa là anh không biết…
Cô khẽ sửng sốt một chút rồi cũng chẳng thèm quay đầu lại nhìn anh.
Trong mắt anh, hiện lên một mảnh âm trầm.
Tác giả :
Nhân Tử Sam