Mê Hiệp Ký
Quyển 2 - Chương 35
“Tình hình lão đại thế nào rồi?”, Long Tuyền vừa xuống ngựa đã lập tức hỏi Tưởng Thất đang ở lại giữ trại.
Chen chân trong bầy thổ phỉ dưới chân núi Thiên Sơn, nếu chỉ dựa vào mình hai anh em họ Long thì đương nhiên là không đủ. Cho nên bọn họ tổng cộng có bảy người kết bái huynh đệ, luận về tuổi tác Tưởng Thất là nhỏ nhất, nhưng luận về võ công thì lại xếp thứ hai, vì ở lại chăm sóc Long lão đại bị trọng thương nên lần hành động huy hoàng nhất trong bảy năm tới thảo nguyên này hắn không hề tham gia.
“Lão đại vốn là người cứng cỏi, đã sớm tỉnh lại rồi”, Tưởng Thất cất giọng trầm đục nói.
Long Tuyền bước vào trong lều, phát hiện Long Hải không những đã tỉnh lại mà còn đã xuống giường, khoác áo choàng, ngồi bên chậu sưởi bằng đồng thau khều lửa. Trong chậu sưởi, những đốm lửa xanh chập chờn, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt đang nhíu mày, nghiến răng, đau tới không ngừng co giật của hắn.
Long Tuyền đưa mắt quét qua vai phải của Long Hải, một cơn đau lòng không sao khống chế nổi trào lên trong đáy lòng hắn. Bọn họ là mã tặc, là những kẻ có cuộc đời gập ghềnh nhất trên thảo nguyên. Kể từ ngày đầu tiên sinh ra, hắn đã phải nếm trải cuộc đời khốn khổ bị kẻ khác chèn ép, hắn đã đem chút tình cảm ấm áp giành cho thế giới này từng chút từng chút quẳng ra khỏi đầu.
Thế giới của Long Tuyền là một đám cỏ hoang lộn xộn, lộn xộn tới mức bản thân hắn cũng chẳng thể nói rõ được nhân quả trong ấy, mỗi giờ mỗi khắc, hắn đều cảm thấy bản thân như một thứ lòng đỏ trứng trôi nổi trong lòng trắng, thế giới của hắn là một khoảng hỗn độn.
Trong cái khoảng hỗn độn ấy, chỉ có một thứ là rõ ràng, là ấm áp, là thứ hắn có thể dễ dàng dùng tâm cảm nhận được, dùng tay sờ mó được, đó chính là quan hệ giữa hắn và Long Hải. Nếu bây giờ Long Hải cần tay của hắn, hắn sẽ không do dự chặt tay mình xuống đưa cho Long Hải. Nếu Long Hải muốn hắn chết, hắn sẽ tuyệt đối không nhíu mày.
Bởi vì Long Hải cũng từng là quan, quan chức còn cao hơn hắn nhiều, nhưng vì tình nghĩa huynh đệ, Long Hải đã vứt bỏ mọi thứ của bản thân, bao gồm cả tiền đồ, bao gồm cả tính mạng cả gia đình.
Kể cả vào lúc gian khổ nhất, sa cơ lỡ vận nhất, Long Hải cũng có thể đem bát cơm cuối cùng, ngụm nước cuối cùng trong tay đưa cho Long Tuyền.
Cảm tình của Long Hải đối với hắn, có lúc ngay cả chính bản thân Long Tuyền cũng không hiểu rõ.
“Đại ca”, Long Tuyền cúi đầu đi tới bên Long Hải, cảm nhận được hơi thở nặng nề vì đau đớn của hắn.
“Hàng đã đoạt được rồi chứ?”, Long Hải ngẩng khuôn mặt tiều tụy của mình lên.
Long Tuyệt gật đầu, có chút do dự nói: “Tình huống khó giải quyết, đệ đã tìm tới Quang Tiên”.
“Đệ không nên tới tìm hắn”, Long Hải sầm mặt nói.
Tiếp đó là một khoảng trầm mặc khó chịu.
Qua một lúc, Long Hải quay đầu sang, ánh mắt sắc nhọn: “Lẽ nào đệ đã quên đầu của lục đệ là do Quang Tiên chặt xuống sao? Giữa chúng ta và hắn thù sâu như biển, không đội trời chung”.
Long Tuyền thấp giọng nói: “Đệ hiểu”.
Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp: “Đệ vốn cũng không muốn làm như thế. Chỉ là… chỉ là muốn bắt được kẻ đã chặt tay phải của đại ca, báo thù cho đại ca… thù của lục đệ, sớm muộn gì đệ cũng sẽ báo”.
Long Hải khép mắt lại, phảng phất như thấy lại ánh kiếm mang sắc tía ấy, thân thể hắn khẽ run lên, cánh tay kia đã rời khỏi người hắn văng về phía trước. Nữ nhân kia thân hình rất nhỏ nhắn, dùng kiếm cũng gọn gàng hơn người bình thường.
“Đó là một nữ nhân, một nữ nhân nhỏ nhắn”.
“Không sai. Đệ đã tóm được ả, còn cả tướng công của ả. Ngoài ra còn có những đao khách khác, trong đó có Tiểu Phó”.
“Tiểu Phó? Chính là Tiểu Phó đã giết lão tam? Ông Trời cũng tính là công bằng! Những kẻ hôm nay đệ bắt được đúng là không ít”, Long Hải nở nụ cười: “Vậy sao vẫn chưa đem bọn chúng vào đây?”.
“Bọn chúng ở ngay ngoài cửa”.
“Mời các huynh đệ vào đây, nhân tiện đem theo chút rượu ngon. Cái loại thời tiết quỷ quái lạnh chết người này, mọi người không có việc gì thì chỉ đành bó chân trong lều, phải có chút gì tiêu khiển mới được.”
Nói xong câu ấy, Long Hải lại rên một tiếng, chỗ tay đứt quả thật đau không chịu nổi.
Sở Hà Y và Tiểu Phó bị trói chằng trói chịt giải vào trong lều. Mộ Dung Vô Phong thì ngồi trên xe lăn, được một tên lâu la đẩy vào, hai tay chàng bị trói chặt một chỗ.
“Tên tàn phế này là tướng công của ả?”, Long Hải nhìn Mộ Dung Vô Phong, hơi sững lại rồi quay đầu hỏi Long Tuyền.
“Không sai”, Long Tuyền cúi đầu, cung kính đáp.
“Ha ha ha…”, đám lâu la trong lều liền phá lên cười lớn.
“Ta nghe nói trên giang hồ có nhiều kẻ tàn phế võ công rất khá, võ công lão bà của tên tiểu tử này đã cao như thế, phải chăng hắn cũng là kẻ luyện võ?”.
“Hắn không phải. Hắn không biết lấy nửa điểm võ công, ngay đến việc nhấc chân lên cũng chẳng thể. Nếu huynh đẩy hắn xuống đất, hắn chỉ có thể bò lăn bò lê như một con giun mà thôi”, Long Tuyền khinh rẻ quét mắt nhìn Mộ Dung Vô Phong, chợt phát hiện Mộ Dung Vô Phong cũng đang nhìn mình, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết vạn năm trên đỉnh Thiên Sơn.
Long Tuyền đã gặp qua đủ mọi hạng người, cũng thấy qua các loại ánh mắt nhưng ánh mắt của Mộ Dung Vô Phong khiến hắn rất không thoải mái. Đó là một sự hờ hững hoàn toàn, mang theo một loại chế nhạo tận xương tủy, nhưng lại phảng phất lúc ẩn lúc hiện, mơ hồ như mây mù trên đỉnh núi xa xăm.
Ngay lập tức hắn nhận ra người này tuy là một kẻ tàn phế, nhưng lúc ngồi lưng hoàn toàn thẳng tắp, đầu cũng ngẩng rất cao, mang một tư thế rất cao quý, cũng cực kỳ ngạo nghễ. Người này nghe câu nói của Long Tuyền cũng chẳng mảy may tức giận, chỉ lãnh đạm đáp trả một câu:
“Nói cho cùng không nhấc nổi chân lên so với việc không ngóc được một thứ khác lên còn tốt hơn nhiều, Long tiên sinh, ông nói xem?”
Chàng vừa nói câu này, trong lều lập tức im bặt.
Yên ắng tới mức có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi ngoài lều.
Dù có là kẻ ngu si đến mấy cũng hiểu câu này là ý gì, huống chi bao nhiêu năm nay Long Tuyền không gần nữ sắc, với việc này, người xung quanh hắn từ lâu đã đoán già đoán non.
Tim Hà Y đã thót lên tận cuống họng, nàng biết Mộ Dung Vô Phong tuyệt đối không phải là người dễ dàng chịu để kẻ khác sỉ nhục, nhưng chí ít chàng cũng lên nghĩ tới hậu quả sau khi nói ra câu ấy chứ.
Long Tuyền mặt đỏ bừng, hầm hầm siết chặt nắm đấm, tiếng xương khớp vang lên răng rắc, trong đầu hắn thoáng chốc đã nghĩ ra cả trăm cách đầy đọa Mộ Dung Vô Phong.
“Còn ngươi nữa”, Mộ Dung Vô Phong nói với Long Hải: “Ngươi cho rằng bị chặt mất cánh tay ấy thì còn có thể sống được bao lâu? Trên kiếm của thê tử ta có thoa độc, không có thuốc giải, ngươi tuyệt đối không sống được qua ngày hôm nay”.
Long Hải cười lạnh: “Tên tiểu tử ngươi nghĩ bọn ta là trẻ con ba tuổi hay sao? Lại dám bày trò trước mặt ông mày à!”.
“Nếu ngươi dùng nội lực đồng thời đưa vào hai huyệt ‘Dụ Hải’ và ‘Thần Tuyền’, sẽ phát hiện hai huyệt đạo này đã tự động phong bế. Đây chính là triệu chứng của việc trúng độc. Không tin ngươi có thể thử”.
Ngoài mặt Long Hải tuy nói không tin nhưng vẫn không nén được mà ngấm ngầm vận khí nhẹ nhàng thử đưa nội lực tới hai huyệt vị ấy, đột nhiên bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn thân mềm nhũn rồi “xoạch” một tiếng ngã lăn xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Cặp mắt Long Tuyền như nứt ra, chợt rống lên một tiếng rồi xông tới xách Mộ Dung Vô Phong lên khỏi xe lăn ném mạnh xuống đất, một chân hung ác đạp lên ngực chàng.
Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng xương sườn Mộ Dung Vô Phong đứt gãy.
Sau đó hắn rút một que khều lửa bằng sắt đỏ rực trong chậu sưởi, “xèo” một tiếng, gí thẳng vào vai phải của Mộ Dung Vô Phong, nói: “Giao thuốc giải ra! Nếu không ta sẽ giết ngươi!”.
Mộ Dung Vô Phong cắn chặt răng, nén chịu cơn đau bỏng rát, chẳng biến sắc mặt nói: “Đã muốn có thuốc giải, sao còn không mau cởi trói cho ta?”.
“Ngươi cho rằng ngươi có thể thoát nổi sao?”, Long Tuyền vung kiếm cắt đứt dây thừng trói tay chàng rồi kề mũi kiếm vào cổ họng chàng nói.
Trong tay Mộ Dung Vô Phong quả nhiên có một viên thuốc màu đỏ tươi.
Long Tuyền vươn tay ra vừa định nhận lấy, Mộ Dung Vô Phong đã đột nhiên vung tay quăng thẳng viên thuốc đó vào chậu sưởi!
Long Tuyền giận dữ hét lên: “Ngươi…”, hắn vốn định một kiếm chém bay đầu Mộ Dung Vô Phong nhưng rồi chợt phát hiện tay chân mình đã tê dại, tiếp đến là hoa mày chóng mặt, cả người mềm nhũn đổ gục xuống đất.
Chớp mắt, người trong lều, ngoại trừ Hà Y, toàn bộ đều đã ngã gục.
“Vô Phong! Chàng… chàng mau tỉnh lại!”, Hà Y nhìn Mộ Dung Vô Phong nằm bất động trên mặt đất còn bản thân mình thì bị trói gô lại như một cái bánh tét, chỉ đành từ xa gọi chàng. Nhìn bộ dạng vừa rồi của chàng, tim nàng đã sớm tan nát. Nàng thà nguyện để người phải chịu giày vò là chính mình, nàng biết vừa rồi tất cả cố gắng của Mộ Dung Vô Phong là muốn thu hút sự chú ý của huynh đệ họ Long kia khỏi nàng.
Chàng nhất định đã bị nội thương rất nặng, Hà Y gọi liền mấy tiếng rồi dừng lại, quả thật không đành lòng gọi chàng tỉnh lại nhưng người đang nằm trên mặt đất kia cuối cùng đã cử động, từ từ bò về phía nàng!
Tay chân nàng lạnh buốt nhìn chàng khó khăn lê lết thân mình trên mặt đất, trong lòng lo lắng tới mức toàn thân mềm nhũn đi, giọng run rẩy nói: “Chàng chầm chậm một chút, đừng… đừng gắng sức quá!”.
Mộ Dung Vô Phong nghe tiếng nàng nhưng lại lo người bên ngoài mà xông vào thì một phen cố gắng vừa rồi của mình sẽ thành công cốc liền cắn răng, ra sức bò nhanh hơn, chẳng để ý tới cơn đau trên người, cố gắng bò tới bên Hà Y, dùng thanh kiếm tiện tay quờ được cắt đứt dây trói cho nàng.
“Thiếp quên mất chúng ta hãy còn một viên ‘Hoan Tâm’”, Hà Y thở phào nói.
Mộ Dung Vô Phong thường phải uống các loại thuốc, để tiện cho việc lấy dùng, Hà Y đã đem tất cả các loại thuốc phòng thân thường ngày đựng trong một cái hộp nhỏ trên tay vịn chiếc xe lăn của chàng. Vừa rồi hai tay Mộ Dung Vô Phong bị trói chặt, chỉ có thể miễn cưỡng cử động ngón tay, chàng liền nhân lúc nói chuyện với huynh đệ họ Long lén lấy viên “Hoan Tâm” ngày trước lúc Hà Y tới Đường môn cứu người đem theo dùng còn thừa lại.
“Hoan Tâm” là thuốc mê đặc chế của Vân Mộng cốc, chỉ có cho vào trong lửa mới có thể phát huy dược lực.
Hà Y vội đỡ Mộ Dung Vô Phong dậy, đưa tay vào trong áo chàng kiểm tra thương thế. Tay vừa đụng tới ngực, chàng đã nhíu chặt mày, đau tới toát mồ hôi.
“Đừng cử động, chàng gãy mất hai xương sườn rồi!”, Hà Y sợ hãi nói.
“Còn may… ta là đại phu”, Mộ Dung Vô Phong hít vào một hơi rồi lách cách vài tiếng, tay nhanh như cắt nắn lại xương gãy trong lồng ngực mình.
Tuy nói như thế, nhưng chàng vẫn không nhịn được “ọe” một tiếng nôn ra một ngụm máu tươi.
Hà Y xót xa nhìn chàng.
Vết bỏng trên vai chàng thê thảm tới nỗi không dám nhìn, trong lúc vội vã, Hà Y chỉ có thể băng qua loa lại rồi đem thuốc giải bỏ vào miệng Tiểu Phó đang nằm gục một bên. Một lát sau, Tiểu Phó rốt cuộc cũng có thể đứng dậy, hai người bèn nhặt lấy binh khí của mình.
Đám lâu la từ bên ngoài xông cả vào.
“Tỷ đưa huynh ấy đi, đệ sẽ chặn hậu”, Tiểu Phó vung đao, mở ra một con đường máu, Hà Y dìu Mộ Dung Vô Phong, dưới sự hộ vệ của Tiểu Phó, nhảy lên một con ngựa khỏe, đang định thúc ngựa bỏ chạy thì chợt thấy trước mặt có một bóng đen tung người nhảy về phía mình, mũi chân điểm nhẹ trong không trung, lại phóng đi nhanh như chim cắt, một bước mười trượng, nhảy tới bên cạnh Tiểu Phó.
Cố Thập Tam.
Hà Y không nén được thở ra một hơi lạnh. Nàng vốn luôn cho rằng khinh công của mình rất giỏi, nhưng thân thủ linh hoạt, động tác đẹp đẽ của Cố Thập Tam tựa như còn hơn cả nàng.
Sau đó nàng nhìn thấy kiếm của Cố Thập Tam.
Hà Y không thể không thừa nhận, ngoài Lục Tiệm Phong ra, đây là thanh kiếm nhanh nhất, ác liệt nhất nàng từng được thấy qua. Kiếm của Cố Thập Tam vừa dài vừa hẹp, lúc đâm ra chỉ thấy cổ tay chớp động mà tuyệt nhiên không có lấy một chút âm thanh. Không chỉ nhanh mà động tác cũng ung dung tùy ý, mỗi một chiêu một thức đều tự nhiên như xuân hoa thu nguyệt.
Lúc Cố Thập Tam vung kiếm, mắt vẫn luôn khép hờ, căn bản chẳng thèm nhìn người trước mặt. Hà Y ngờ rằng anh ta vốn chẳng cần quan sát đối thủ của mình, tựa như cảm quan toàn thân Cố Thập Tam đều có thể cảm nhận được địch nhân. Nhưng những chiêu thức Cố Thập Tam dùng đều tuyệt đối mãnh liệt, có hiệu quả!
“Ngươi thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng được”, Thác Mộc Nhĩ tới bên cạnh Hà Y nói: “Kiếm của lão Cố là thanh kiếm nhanh nhất mà ta từng được thấy”.
Hà Y hừ một tiếng, không phục nói: “Thế sao?”.
Thác Mộc Nhĩ vội vàng sửa: “Đương nhiên đấy là trước khi ta gặp được Sở cô nương. Ài, nếu hai người các ngươi có so kiếm, lúc ấy chớ quên gọi ta đấy”.
Lúc Hà Y đưa Mộ Dung Vô Phong vào trong xe ngựa, chàng đã hôn mê rồi.
Vết thương nơi ngực của chàng đã sưng phồng lên. Hà Y không dám di động thân thể chàng, chỉ đành cẩn thận từng li từng tí, dùng nước nóng lau đi vết máu trên người chàng, đắp lên một lớp cao thuốc rồi băng bó lại.
Đắp chăn kĩ lưỡng cho chàng xong, nàng liền bất động túc trực bên cạnh chàng.
Nửa canh giờ sau, Thác Mộc Nhĩ ở ngoài xe gọi: “Sở cô nương, hàng đã thu về rồi, bây giờ chúng ta sẽ lên đường”.
Không có tiếng đáp lại.
Cố Thập Tam vén rèm xe, thấy Hà Y cúi gục đầu, lệ tuôn lã chã.
Hắn hơi có chút ngạc nhiên. Kiếm của nữ nhân này vung lên tuyệt đối không thua kém bất cứ nam nhân nào, nhưng dáng vẻ của nàng khi khóc thì cực kỳ nữ tính.
Cố Thập Tam hỏi: “Thương thế của huynh ấy nặng lắm sao?”.
Hà Y nghẹn ngào nói: “Tôi không biết… chàng… hơi thở của chàng không được bình thường”.
Cố Thập Tam lập tức dừng xe lại, nhảy vào bên trong, đưa tay nắm lấy mạch môn của Mộ Dung Vô Phong.
“Huynh chỉ có thể dùng một tầng công lực. Chàng chỉ chịu được có từng ấy thôi”, Hà Y khẽ than.
Hơi thở của chàng càng lúc càng yếu, nhịp tim thì lúc nhanh lúc chậm, tình hình cực kỳ hiểm nghèo.
“Xe ngựa rung lắc mạnh quá, chỉ sợ huynh ấy chịu không nổi”, Cố Thập Tam nói rồi đưa mắt đảo quanh một vòng. Chợt anh ta dùng dây thừng buộc vào bốn góc của tấm thảm da trải dưới đất, rồi lại đem bốn sợi dây thừng ấy lần lượt chăng lên những cái móc ở hai bên cửa sổ xe. Tấm thảm da ấy được căng lên, treo lơ lửng, tựa như có thêm một cái võng bên trong xe. Sau đó Cố Thập Tam bế Mộ Dung Vô Phong đặt lên cái võng ấy.
“Như thế này huynh ấy sẽ dễ chịu hơn một chút chăng?”, Cố Thập Tam quay lại nhìn nàng hỏi.
“Đa tạ”, cô gái gật đầu, cảm kích nhìn hắn, miệng khẽ nở nụ cười rồi ngồi xuống bên cạnh cái võng, nhẹ nhàng nắm lấy tay Mộ Dung Vô Phong.
Lúc nàng cười, trên hàng lông mi dài còn đọng đầy nước mắt.
Cố Thập Tam chợt phát hiện, tuy cô gái này không có dung nhan kinh thế hãi tục nhưng lại có nụ cười cực kỳ động lòng người, cực kỳ quyến rũ.
Chen chân trong bầy thổ phỉ dưới chân núi Thiên Sơn, nếu chỉ dựa vào mình hai anh em họ Long thì đương nhiên là không đủ. Cho nên bọn họ tổng cộng có bảy người kết bái huynh đệ, luận về tuổi tác Tưởng Thất là nhỏ nhất, nhưng luận về võ công thì lại xếp thứ hai, vì ở lại chăm sóc Long lão đại bị trọng thương nên lần hành động huy hoàng nhất trong bảy năm tới thảo nguyên này hắn không hề tham gia.
“Lão đại vốn là người cứng cỏi, đã sớm tỉnh lại rồi”, Tưởng Thất cất giọng trầm đục nói.
Long Tuyền bước vào trong lều, phát hiện Long Hải không những đã tỉnh lại mà còn đã xuống giường, khoác áo choàng, ngồi bên chậu sưởi bằng đồng thau khều lửa. Trong chậu sưởi, những đốm lửa xanh chập chờn, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt đang nhíu mày, nghiến răng, đau tới không ngừng co giật của hắn.
Long Tuyền đưa mắt quét qua vai phải của Long Hải, một cơn đau lòng không sao khống chế nổi trào lên trong đáy lòng hắn. Bọn họ là mã tặc, là những kẻ có cuộc đời gập ghềnh nhất trên thảo nguyên. Kể từ ngày đầu tiên sinh ra, hắn đã phải nếm trải cuộc đời khốn khổ bị kẻ khác chèn ép, hắn đã đem chút tình cảm ấm áp giành cho thế giới này từng chút từng chút quẳng ra khỏi đầu.
Thế giới của Long Tuyền là một đám cỏ hoang lộn xộn, lộn xộn tới mức bản thân hắn cũng chẳng thể nói rõ được nhân quả trong ấy, mỗi giờ mỗi khắc, hắn đều cảm thấy bản thân như một thứ lòng đỏ trứng trôi nổi trong lòng trắng, thế giới của hắn là một khoảng hỗn độn.
Trong cái khoảng hỗn độn ấy, chỉ có một thứ là rõ ràng, là ấm áp, là thứ hắn có thể dễ dàng dùng tâm cảm nhận được, dùng tay sờ mó được, đó chính là quan hệ giữa hắn và Long Hải. Nếu bây giờ Long Hải cần tay của hắn, hắn sẽ không do dự chặt tay mình xuống đưa cho Long Hải. Nếu Long Hải muốn hắn chết, hắn sẽ tuyệt đối không nhíu mày.
Bởi vì Long Hải cũng từng là quan, quan chức còn cao hơn hắn nhiều, nhưng vì tình nghĩa huynh đệ, Long Hải đã vứt bỏ mọi thứ của bản thân, bao gồm cả tiền đồ, bao gồm cả tính mạng cả gia đình.
Kể cả vào lúc gian khổ nhất, sa cơ lỡ vận nhất, Long Hải cũng có thể đem bát cơm cuối cùng, ngụm nước cuối cùng trong tay đưa cho Long Tuyền.
Cảm tình của Long Hải đối với hắn, có lúc ngay cả chính bản thân Long Tuyền cũng không hiểu rõ.
“Đại ca”, Long Tuyền cúi đầu đi tới bên Long Hải, cảm nhận được hơi thở nặng nề vì đau đớn của hắn.
“Hàng đã đoạt được rồi chứ?”, Long Hải ngẩng khuôn mặt tiều tụy của mình lên.
Long Tuyệt gật đầu, có chút do dự nói: “Tình huống khó giải quyết, đệ đã tìm tới Quang Tiên”.
“Đệ không nên tới tìm hắn”, Long Hải sầm mặt nói.
Tiếp đó là một khoảng trầm mặc khó chịu.
Qua một lúc, Long Hải quay đầu sang, ánh mắt sắc nhọn: “Lẽ nào đệ đã quên đầu của lục đệ là do Quang Tiên chặt xuống sao? Giữa chúng ta và hắn thù sâu như biển, không đội trời chung”.
Long Tuyền thấp giọng nói: “Đệ hiểu”.
Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp: “Đệ vốn cũng không muốn làm như thế. Chỉ là… chỉ là muốn bắt được kẻ đã chặt tay phải của đại ca, báo thù cho đại ca… thù của lục đệ, sớm muộn gì đệ cũng sẽ báo”.
Long Hải khép mắt lại, phảng phất như thấy lại ánh kiếm mang sắc tía ấy, thân thể hắn khẽ run lên, cánh tay kia đã rời khỏi người hắn văng về phía trước. Nữ nhân kia thân hình rất nhỏ nhắn, dùng kiếm cũng gọn gàng hơn người bình thường.
“Đó là một nữ nhân, một nữ nhân nhỏ nhắn”.
“Không sai. Đệ đã tóm được ả, còn cả tướng công của ả. Ngoài ra còn có những đao khách khác, trong đó có Tiểu Phó”.
“Tiểu Phó? Chính là Tiểu Phó đã giết lão tam? Ông Trời cũng tính là công bằng! Những kẻ hôm nay đệ bắt được đúng là không ít”, Long Hải nở nụ cười: “Vậy sao vẫn chưa đem bọn chúng vào đây?”.
“Bọn chúng ở ngay ngoài cửa”.
“Mời các huynh đệ vào đây, nhân tiện đem theo chút rượu ngon. Cái loại thời tiết quỷ quái lạnh chết người này, mọi người không có việc gì thì chỉ đành bó chân trong lều, phải có chút gì tiêu khiển mới được.”
Nói xong câu ấy, Long Hải lại rên một tiếng, chỗ tay đứt quả thật đau không chịu nổi.
Sở Hà Y và Tiểu Phó bị trói chằng trói chịt giải vào trong lều. Mộ Dung Vô Phong thì ngồi trên xe lăn, được một tên lâu la đẩy vào, hai tay chàng bị trói chặt một chỗ.
“Tên tàn phế này là tướng công của ả?”, Long Hải nhìn Mộ Dung Vô Phong, hơi sững lại rồi quay đầu hỏi Long Tuyền.
“Không sai”, Long Tuyền cúi đầu, cung kính đáp.
“Ha ha ha…”, đám lâu la trong lều liền phá lên cười lớn.
“Ta nghe nói trên giang hồ có nhiều kẻ tàn phế võ công rất khá, võ công lão bà của tên tiểu tử này đã cao như thế, phải chăng hắn cũng là kẻ luyện võ?”.
“Hắn không phải. Hắn không biết lấy nửa điểm võ công, ngay đến việc nhấc chân lên cũng chẳng thể. Nếu huynh đẩy hắn xuống đất, hắn chỉ có thể bò lăn bò lê như một con giun mà thôi”, Long Tuyền khinh rẻ quét mắt nhìn Mộ Dung Vô Phong, chợt phát hiện Mộ Dung Vô Phong cũng đang nhìn mình, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết vạn năm trên đỉnh Thiên Sơn.
Long Tuyền đã gặp qua đủ mọi hạng người, cũng thấy qua các loại ánh mắt nhưng ánh mắt của Mộ Dung Vô Phong khiến hắn rất không thoải mái. Đó là một sự hờ hững hoàn toàn, mang theo một loại chế nhạo tận xương tủy, nhưng lại phảng phất lúc ẩn lúc hiện, mơ hồ như mây mù trên đỉnh núi xa xăm.
Ngay lập tức hắn nhận ra người này tuy là một kẻ tàn phế, nhưng lúc ngồi lưng hoàn toàn thẳng tắp, đầu cũng ngẩng rất cao, mang một tư thế rất cao quý, cũng cực kỳ ngạo nghễ. Người này nghe câu nói của Long Tuyền cũng chẳng mảy may tức giận, chỉ lãnh đạm đáp trả một câu:
“Nói cho cùng không nhấc nổi chân lên so với việc không ngóc được một thứ khác lên còn tốt hơn nhiều, Long tiên sinh, ông nói xem?”
Chàng vừa nói câu này, trong lều lập tức im bặt.
Yên ắng tới mức có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi ngoài lều.
Dù có là kẻ ngu si đến mấy cũng hiểu câu này là ý gì, huống chi bao nhiêu năm nay Long Tuyền không gần nữ sắc, với việc này, người xung quanh hắn từ lâu đã đoán già đoán non.
Tim Hà Y đã thót lên tận cuống họng, nàng biết Mộ Dung Vô Phong tuyệt đối không phải là người dễ dàng chịu để kẻ khác sỉ nhục, nhưng chí ít chàng cũng lên nghĩ tới hậu quả sau khi nói ra câu ấy chứ.
Long Tuyền mặt đỏ bừng, hầm hầm siết chặt nắm đấm, tiếng xương khớp vang lên răng rắc, trong đầu hắn thoáng chốc đã nghĩ ra cả trăm cách đầy đọa Mộ Dung Vô Phong.
“Còn ngươi nữa”, Mộ Dung Vô Phong nói với Long Hải: “Ngươi cho rằng bị chặt mất cánh tay ấy thì còn có thể sống được bao lâu? Trên kiếm của thê tử ta có thoa độc, không có thuốc giải, ngươi tuyệt đối không sống được qua ngày hôm nay”.
Long Hải cười lạnh: “Tên tiểu tử ngươi nghĩ bọn ta là trẻ con ba tuổi hay sao? Lại dám bày trò trước mặt ông mày à!”.
“Nếu ngươi dùng nội lực đồng thời đưa vào hai huyệt ‘Dụ Hải’ và ‘Thần Tuyền’, sẽ phát hiện hai huyệt đạo này đã tự động phong bế. Đây chính là triệu chứng của việc trúng độc. Không tin ngươi có thể thử”.
Ngoài mặt Long Hải tuy nói không tin nhưng vẫn không nén được mà ngấm ngầm vận khí nhẹ nhàng thử đưa nội lực tới hai huyệt vị ấy, đột nhiên bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn thân mềm nhũn rồi “xoạch” một tiếng ngã lăn xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Cặp mắt Long Tuyền như nứt ra, chợt rống lên một tiếng rồi xông tới xách Mộ Dung Vô Phong lên khỏi xe lăn ném mạnh xuống đất, một chân hung ác đạp lên ngực chàng.
Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng xương sườn Mộ Dung Vô Phong đứt gãy.
Sau đó hắn rút một que khều lửa bằng sắt đỏ rực trong chậu sưởi, “xèo” một tiếng, gí thẳng vào vai phải của Mộ Dung Vô Phong, nói: “Giao thuốc giải ra! Nếu không ta sẽ giết ngươi!”.
Mộ Dung Vô Phong cắn chặt răng, nén chịu cơn đau bỏng rát, chẳng biến sắc mặt nói: “Đã muốn có thuốc giải, sao còn không mau cởi trói cho ta?”.
“Ngươi cho rằng ngươi có thể thoát nổi sao?”, Long Tuyền vung kiếm cắt đứt dây thừng trói tay chàng rồi kề mũi kiếm vào cổ họng chàng nói.
Trong tay Mộ Dung Vô Phong quả nhiên có một viên thuốc màu đỏ tươi.
Long Tuyền vươn tay ra vừa định nhận lấy, Mộ Dung Vô Phong đã đột nhiên vung tay quăng thẳng viên thuốc đó vào chậu sưởi!
Long Tuyền giận dữ hét lên: “Ngươi…”, hắn vốn định một kiếm chém bay đầu Mộ Dung Vô Phong nhưng rồi chợt phát hiện tay chân mình đã tê dại, tiếp đến là hoa mày chóng mặt, cả người mềm nhũn đổ gục xuống đất.
Chớp mắt, người trong lều, ngoại trừ Hà Y, toàn bộ đều đã ngã gục.
“Vô Phong! Chàng… chàng mau tỉnh lại!”, Hà Y nhìn Mộ Dung Vô Phong nằm bất động trên mặt đất còn bản thân mình thì bị trói gô lại như một cái bánh tét, chỉ đành từ xa gọi chàng. Nhìn bộ dạng vừa rồi của chàng, tim nàng đã sớm tan nát. Nàng thà nguyện để người phải chịu giày vò là chính mình, nàng biết vừa rồi tất cả cố gắng của Mộ Dung Vô Phong là muốn thu hút sự chú ý của huynh đệ họ Long kia khỏi nàng.
Chàng nhất định đã bị nội thương rất nặng, Hà Y gọi liền mấy tiếng rồi dừng lại, quả thật không đành lòng gọi chàng tỉnh lại nhưng người đang nằm trên mặt đất kia cuối cùng đã cử động, từ từ bò về phía nàng!
Tay chân nàng lạnh buốt nhìn chàng khó khăn lê lết thân mình trên mặt đất, trong lòng lo lắng tới mức toàn thân mềm nhũn đi, giọng run rẩy nói: “Chàng chầm chậm một chút, đừng… đừng gắng sức quá!”.
Mộ Dung Vô Phong nghe tiếng nàng nhưng lại lo người bên ngoài mà xông vào thì một phen cố gắng vừa rồi của mình sẽ thành công cốc liền cắn răng, ra sức bò nhanh hơn, chẳng để ý tới cơn đau trên người, cố gắng bò tới bên Hà Y, dùng thanh kiếm tiện tay quờ được cắt đứt dây trói cho nàng.
“Thiếp quên mất chúng ta hãy còn một viên ‘Hoan Tâm’”, Hà Y thở phào nói.
Mộ Dung Vô Phong thường phải uống các loại thuốc, để tiện cho việc lấy dùng, Hà Y đã đem tất cả các loại thuốc phòng thân thường ngày đựng trong một cái hộp nhỏ trên tay vịn chiếc xe lăn của chàng. Vừa rồi hai tay Mộ Dung Vô Phong bị trói chặt, chỉ có thể miễn cưỡng cử động ngón tay, chàng liền nhân lúc nói chuyện với huynh đệ họ Long lén lấy viên “Hoan Tâm” ngày trước lúc Hà Y tới Đường môn cứu người đem theo dùng còn thừa lại.
“Hoan Tâm” là thuốc mê đặc chế của Vân Mộng cốc, chỉ có cho vào trong lửa mới có thể phát huy dược lực.
Hà Y vội đỡ Mộ Dung Vô Phong dậy, đưa tay vào trong áo chàng kiểm tra thương thế. Tay vừa đụng tới ngực, chàng đã nhíu chặt mày, đau tới toát mồ hôi.
“Đừng cử động, chàng gãy mất hai xương sườn rồi!”, Hà Y sợ hãi nói.
“Còn may… ta là đại phu”, Mộ Dung Vô Phong hít vào một hơi rồi lách cách vài tiếng, tay nhanh như cắt nắn lại xương gãy trong lồng ngực mình.
Tuy nói như thế, nhưng chàng vẫn không nhịn được “ọe” một tiếng nôn ra một ngụm máu tươi.
Hà Y xót xa nhìn chàng.
Vết bỏng trên vai chàng thê thảm tới nỗi không dám nhìn, trong lúc vội vã, Hà Y chỉ có thể băng qua loa lại rồi đem thuốc giải bỏ vào miệng Tiểu Phó đang nằm gục một bên. Một lát sau, Tiểu Phó rốt cuộc cũng có thể đứng dậy, hai người bèn nhặt lấy binh khí của mình.
Đám lâu la từ bên ngoài xông cả vào.
“Tỷ đưa huynh ấy đi, đệ sẽ chặn hậu”, Tiểu Phó vung đao, mở ra một con đường máu, Hà Y dìu Mộ Dung Vô Phong, dưới sự hộ vệ của Tiểu Phó, nhảy lên một con ngựa khỏe, đang định thúc ngựa bỏ chạy thì chợt thấy trước mặt có một bóng đen tung người nhảy về phía mình, mũi chân điểm nhẹ trong không trung, lại phóng đi nhanh như chim cắt, một bước mười trượng, nhảy tới bên cạnh Tiểu Phó.
Cố Thập Tam.
Hà Y không nén được thở ra một hơi lạnh. Nàng vốn luôn cho rằng khinh công của mình rất giỏi, nhưng thân thủ linh hoạt, động tác đẹp đẽ của Cố Thập Tam tựa như còn hơn cả nàng.
Sau đó nàng nhìn thấy kiếm của Cố Thập Tam.
Hà Y không thể không thừa nhận, ngoài Lục Tiệm Phong ra, đây là thanh kiếm nhanh nhất, ác liệt nhất nàng từng được thấy qua. Kiếm của Cố Thập Tam vừa dài vừa hẹp, lúc đâm ra chỉ thấy cổ tay chớp động mà tuyệt nhiên không có lấy một chút âm thanh. Không chỉ nhanh mà động tác cũng ung dung tùy ý, mỗi một chiêu một thức đều tự nhiên như xuân hoa thu nguyệt.
Lúc Cố Thập Tam vung kiếm, mắt vẫn luôn khép hờ, căn bản chẳng thèm nhìn người trước mặt. Hà Y ngờ rằng anh ta vốn chẳng cần quan sát đối thủ của mình, tựa như cảm quan toàn thân Cố Thập Tam đều có thể cảm nhận được địch nhân. Nhưng những chiêu thức Cố Thập Tam dùng đều tuyệt đối mãnh liệt, có hiệu quả!
“Ngươi thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng được”, Thác Mộc Nhĩ tới bên cạnh Hà Y nói: “Kiếm của lão Cố là thanh kiếm nhanh nhất mà ta từng được thấy”.
Hà Y hừ một tiếng, không phục nói: “Thế sao?”.
Thác Mộc Nhĩ vội vàng sửa: “Đương nhiên đấy là trước khi ta gặp được Sở cô nương. Ài, nếu hai người các ngươi có so kiếm, lúc ấy chớ quên gọi ta đấy”.
Lúc Hà Y đưa Mộ Dung Vô Phong vào trong xe ngựa, chàng đã hôn mê rồi.
Vết thương nơi ngực của chàng đã sưng phồng lên. Hà Y không dám di động thân thể chàng, chỉ đành cẩn thận từng li từng tí, dùng nước nóng lau đi vết máu trên người chàng, đắp lên một lớp cao thuốc rồi băng bó lại.
Đắp chăn kĩ lưỡng cho chàng xong, nàng liền bất động túc trực bên cạnh chàng.
Nửa canh giờ sau, Thác Mộc Nhĩ ở ngoài xe gọi: “Sở cô nương, hàng đã thu về rồi, bây giờ chúng ta sẽ lên đường”.
Không có tiếng đáp lại.
Cố Thập Tam vén rèm xe, thấy Hà Y cúi gục đầu, lệ tuôn lã chã.
Hắn hơi có chút ngạc nhiên. Kiếm của nữ nhân này vung lên tuyệt đối không thua kém bất cứ nam nhân nào, nhưng dáng vẻ của nàng khi khóc thì cực kỳ nữ tính.
Cố Thập Tam hỏi: “Thương thế của huynh ấy nặng lắm sao?”.
Hà Y nghẹn ngào nói: “Tôi không biết… chàng… hơi thở của chàng không được bình thường”.
Cố Thập Tam lập tức dừng xe lại, nhảy vào bên trong, đưa tay nắm lấy mạch môn của Mộ Dung Vô Phong.
“Huynh chỉ có thể dùng một tầng công lực. Chàng chỉ chịu được có từng ấy thôi”, Hà Y khẽ than.
Hơi thở của chàng càng lúc càng yếu, nhịp tim thì lúc nhanh lúc chậm, tình hình cực kỳ hiểm nghèo.
“Xe ngựa rung lắc mạnh quá, chỉ sợ huynh ấy chịu không nổi”, Cố Thập Tam nói rồi đưa mắt đảo quanh một vòng. Chợt anh ta dùng dây thừng buộc vào bốn góc của tấm thảm da trải dưới đất, rồi lại đem bốn sợi dây thừng ấy lần lượt chăng lên những cái móc ở hai bên cửa sổ xe. Tấm thảm da ấy được căng lên, treo lơ lửng, tựa như có thêm một cái võng bên trong xe. Sau đó Cố Thập Tam bế Mộ Dung Vô Phong đặt lên cái võng ấy.
“Như thế này huynh ấy sẽ dễ chịu hơn một chút chăng?”, Cố Thập Tam quay lại nhìn nàng hỏi.
“Đa tạ”, cô gái gật đầu, cảm kích nhìn hắn, miệng khẽ nở nụ cười rồi ngồi xuống bên cạnh cái võng, nhẹ nhàng nắm lấy tay Mộ Dung Vô Phong.
Lúc nàng cười, trên hàng lông mi dài còn đọng đầy nước mắt.
Cố Thập Tam chợt phát hiện, tuy cô gái này không có dung nhan kinh thế hãi tục nhưng lại có nụ cười cực kỳ động lòng người, cực kỳ quyến rũ.
Tác giả :
Thi Định Nhu