Mẹ, Chúng Con Muốn Cha: Mật Đường Bảo Bối
Chương 113: Kế hoạch 1
Không khí sáng sớm, cực kỳ mát mẻ thoải mái.
Người tập thể dục, nhiều vô số. Tiêu Tử Phượng, cũng là một thành viên trong đó. Cô mặc một bộ áo quần vận động tay ngắn, xen lẫn trong đám người, đặc biệt bắt mắt dễ coi.
Thật ra thì, cô vốn không có thói quen vận động. Bởi vì ngày hôm qua ngủ một ngày, buổi tối thật sự ngủ không được. Cô giống như bánh nướng áp chảo vậy, lăn qua lộn lại một buổi tối. Thật vất vả nhịn được đến khi sắc trời tỏa sáng, liền đứng dậy đi tập thể dục buổi sáng.
"Tử Phượng, em cũng tới vận động à!" Một giọng nói quen thuộc, vang lên bên tai Tiêu Tử Phượng. Cô quay đầu nhìn lại, lại là Đổng Vân Phi. Anh mặc một bộ quần áo thể thao hàng hiệu, trên chân là một đôi giày thể thao hàng hiệu, cả người tràn đầy một loại khỏe mạnh cùng sức sống.
Tiêu Tử Phượng nhìn Đổng Vân Phi một cái, cũng không nói gì. Cô tiếp tục chạy về phía trước, giống như gặp phải một người xa lạ. Nhìn thấy Đổng Vân Phi, liền khó tránh khỏi khỏi nghĩ đến chuyện trên bờ biển. Khuôn mặt không nhịn được bay lên một luồng mây hồng. Lòng của cô, cũng không ngừng đau đớn.
Đường Long đã cắm một cây đao trong lòng của Tiêu Tử Phượng cô. Mà người đàn ông này thì thừa dịp cô uống say, cướp lấy trong sạch của cô. Mặc dù cô hận người đàn ông này, lại càng hận Đường Long hơn.
"Tử Phượng, em vẫn giận anh sao?" Đổng Vân Phi không có nổi giận, tiếp tục đuổi theo. Anh lượn vòng trước người của Tiêu Tử Phượng, toát ra thân thể cường tráng của mình: !"Tử Phượng, đừng tức giận nữa. Anh thật lòng yêu em, em gả cho anh đi!"
Tiêu Tử Phượng liếc Đổng Vân Phi một cái, thay đổi phương hướng khác mà chạy đi. Cô không cần lý tới người mảnh vụn này, nhìn thấy cái mặt của anh, cô sẽ nhớ tới chuyện mình bị vũ nhục.
"Bán hoa đây, bán hoa đây." Một cô bé bán hoa chạy tới. Đi tới trước mặt Đổng Vân Phi thì ngừng lại."Tiên sinh, mua hoa không?"
"Cô bé, toàn bộ số hoa của cháu, chú sẽ mua hết." Đổng Vân Phi móc ra hai tờ tiền mệnh giá lớn, đưa cho cô bé. Nhận lấy giỏi hoa hồng, anh đuổi theo Tiêu Tử Phượng. Anh tin tưởng, chân thành và kiên trì sẽ có kết quả. Chỉ cần Đổng Vân Phi anh đủ thành tâm, anh nhất định sẽ đả động được lòng của người đẹp."Tử Phượng, Tử Phượng. Em chờ anh một chút!"
Tiêu Tử Phượng giống như không có nghe thấy, trực tiếp chạy về phía trước. Cô chạy nhanh, Đổng Vân Phi nhanh hơn. Anh chạy đến trước mặt của Tiêu Tử Phượng, đem giỏ hoa mới mua được giơ lên trước mặt cô, lớn tiếng hô."Tử Phượng, anh yêu em, anh hi vọng em có thể gả cho anh."
Người đàn ông này, sao lại không thức thời như vậy? Cô đã rất rõ ràng cự tuyệt anh, sao anh còn quấn chặt lấy cô? Cho dù Đổng Vân Phi thật tâm yêu cô, cô cũng tuyệt sẽ không gả cho anh! Một kẻ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tại sao có thể làm chồng của Tiêu Tử Phượng cô được?
Một bà lão tản bộ đi tới, cảm động nhìn nhìn Đổng Vân Phi, sau đó xoay người hướng Tiêu Tử Phượng nói: "Cháu gái à, đồng ý nó đi! Bây giờ trong cái xã hội này, muốn tìm một người thật lòng yêu cháu không dễ dàng đâu! Đừng bỏ lỡ cơ hội mà hối hận cả đời!"
Tiêu Tử Phượng khẽ cười cười với bà, bà lão thì thở dài xoay người đi. Tấm lưng kia, có chút đau thương cùng cô đơn. Có lẽ, bà cũng là một người phụ nữ bỏ lỡ người đàn ông thật tâm yêu mình!
"Tử Phượng, anh thật lòng yêu em, gả cho anh đi! Nếu như em muốn anh quỳ xuống cầu hôn, bây giờ anh sẽ quỳ xuống." Đổng Vân Phi tay nâng giỏ hoa, chuẩn bị quỳ xuống đất cầu hôn.
"Đổng Vân Phi, anh đừng giả điên nữa!" Tiêu Tử Phượng xoay người, lướt qua Đổng Vân Phi, trực tiếp chạy đi. Phía sau của cô, truyền đến giọng nói cố chấp của Đổng Vân Phi: "Tử Phượng, anh sẽ không chết tâm. Tin tưởng, anh nhất định sẽ làm cảm động trái tim của em!"
Anh muốn đả động trái tim của cô?
Ha ha, cô đã sớm không có tâm! Lòng của cô, bị Đường Long xé tan thành từng mảnh rồi, kể cả tự ái của cô cũng giẫm dưới chân. Cô còn có trái tim được à?
Tiêu Tử Phượng đi vào phòng làm việc của mình, trên bàn xuất hiện một giỏ hoa quen thuộc. Giỏ hoa ấy, chính là của Đổng Vân Phi.
"Thư kí Trần, giỏ hoa này là ai đưa tới?" trong lòng Tiêu Tử Phượng mặc dù hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn không nhịn được hỏi Trần Vân một tiếng. Trần Vân đang gõ bản văn cười nói."Hoa này ư, là tổng giám đốc Đổng Vân Phi của tập đoàn Đổng Thị đưa tới! Cô nhìn đi, phía trên có thư của anh ấy đấy!"
Trần Vân âm thầm nghĩ tới, đúng là thiên kim nhà giàu có khác, mới vừa bị một tổng giám đốc vứt bỏ, lập tức có một người tổng giám đốc khác tìm tới cửa. Con gái bình thường, e rằng không có phúc khí này.
Tiêu Tử Phượng lấy ra một lá thư từ giỏ hoa, phía trên có ghi từng dòng chữ cứng rắn kiên quyết:
Tử Phượng, bất kể em có tin hay không, anh đều muốn nói cho em: anh không phải loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Nếu như không phải là em say rượu kéo anh không buông, anh nhất định không dám chạm vào em!
Anh biết, em say rượu, đem anh trở thành một người đàn ông khác. Làm thế thân cho một người đàn ông khác, trong lòng của anh quả thật có chút chua xót. Cho nên anh muốn an ủi em, cũng không phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đó là bởi vì anh yêu em mà thôi!
Ngay từ lúc em chưa đính hôn, anh đã yêu em. Chỉ vì em là hoa có chủ, anh cũng chỉ có thể ẩn nhẫn tình cảm của mình. Ở trong quán bar, lần nữa gặp lại em, gặp lại em khi em bị thống khổ hành hạ, lòng của anh cũng bối rối. Trong lòng anh âm thầm thề: anh nhất định sẽ cho em vui vẻ, anh muốn em hạnh phúc.
Bất kể trong lòng của em mâu thuẫn đến cỡ nào, anh sẽ không nổi giận! Anh tin, tình yêu của anh là một chìa khóa vạn năng, nhất định sẽ mở ra trái tim đã rỉ sắt của em.
Đổng Vân Phi
Bên trong lòng của Tiêu Tử Phượng, thoáng qua một tia cảm động! Nước mắt, nhanh chóng làm mơ hồ ánh mắt của cô. Khi cô thương tâm nhất, lại có người nói với cô ấm áp ngọt như vậy.
Anh nói rất đúng, lòng của cô đã rỉ sét, hơn nữa rỉ thành một cục sắt. Nhưng mà anh yêu, cũng không nhất định là chìa khóa vạn năng! Cho dù anh vạn năng cỡ nào, cô cũng sẽ không mở cho anh một cơ hội.
Tiêu Tử Phượng cầm giỏ hoa, và tờ giấy kia, ném vào thùng rác.
Cô vốn cho là, chuyện này coi như là đã qua. Không nghĩ tới, lúc tan việc, đang cùng tận đoàn Tiêu thị trước đại sảnh lại một lần nữa gặp cái người đàn ông đáng ghét này.
Người tập thể dục, nhiều vô số. Tiêu Tử Phượng, cũng là một thành viên trong đó. Cô mặc một bộ áo quần vận động tay ngắn, xen lẫn trong đám người, đặc biệt bắt mắt dễ coi.
Thật ra thì, cô vốn không có thói quen vận động. Bởi vì ngày hôm qua ngủ một ngày, buổi tối thật sự ngủ không được. Cô giống như bánh nướng áp chảo vậy, lăn qua lộn lại một buổi tối. Thật vất vả nhịn được đến khi sắc trời tỏa sáng, liền đứng dậy đi tập thể dục buổi sáng.
"Tử Phượng, em cũng tới vận động à!" Một giọng nói quen thuộc, vang lên bên tai Tiêu Tử Phượng. Cô quay đầu nhìn lại, lại là Đổng Vân Phi. Anh mặc một bộ quần áo thể thao hàng hiệu, trên chân là một đôi giày thể thao hàng hiệu, cả người tràn đầy một loại khỏe mạnh cùng sức sống.
Tiêu Tử Phượng nhìn Đổng Vân Phi một cái, cũng không nói gì. Cô tiếp tục chạy về phía trước, giống như gặp phải một người xa lạ. Nhìn thấy Đổng Vân Phi, liền khó tránh khỏi khỏi nghĩ đến chuyện trên bờ biển. Khuôn mặt không nhịn được bay lên một luồng mây hồng. Lòng của cô, cũng không ngừng đau đớn.
Đường Long đã cắm một cây đao trong lòng của Tiêu Tử Phượng cô. Mà người đàn ông này thì thừa dịp cô uống say, cướp lấy trong sạch của cô. Mặc dù cô hận người đàn ông này, lại càng hận Đường Long hơn.
"Tử Phượng, em vẫn giận anh sao?" Đổng Vân Phi không có nổi giận, tiếp tục đuổi theo. Anh lượn vòng trước người của Tiêu Tử Phượng, toát ra thân thể cường tráng của mình: !"Tử Phượng, đừng tức giận nữa. Anh thật lòng yêu em, em gả cho anh đi!"
Tiêu Tử Phượng liếc Đổng Vân Phi một cái, thay đổi phương hướng khác mà chạy đi. Cô không cần lý tới người mảnh vụn này, nhìn thấy cái mặt của anh, cô sẽ nhớ tới chuyện mình bị vũ nhục.
"Bán hoa đây, bán hoa đây." Một cô bé bán hoa chạy tới. Đi tới trước mặt Đổng Vân Phi thì ngừng lại."Tiên sinh, mua hoa không?"
"Cô bé, toàn bộ số hoa của cháu, chú sẽ mua hết." Đổng Vân Phi móc ra hai tờ tiền mệnh giá lớn, đưa cho cô bé. Nhận lấy giỏi hoa hồng, anh đuổi theo Tiêu Tử Phượng. Anh tin tưởng, chân thành và kiên trì sẽ có kết quả. Chỉ cần Đổng Vân Phi anh đủ thành tâm, anh nhất định sẽ đả động được lòng của người đẹp."Tử Phượng, Tử Phượng. Em chờ anh một chút!"
Tiêu Tử Phượng giống như không có nghe thấy, trực tiếp chạy về phía trước. Cô chạy nhanh, Đổng Vân Phi nhanh hơn. Anh chạy đến trước mặt của Tiêu Tử Phượng, đem giỏ hoa mới mua được giơ lên trước mặt cô, lớn tiếng hô."Tử Phượng, anh yêu em, anh hi vọng em có thể gả cho anh."
Người đàn ông này, sao lại không thức thời như vậy? Cô đã rất rõ ràng cự tuyệt anh, sao anh còn quấn chặt lấy cô? Cho dù Đổng Vân Phi thật tâm yêu cô, cô cũng tuyệt sẽ không gả cho anh! Một kẻ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tại sao có thể làm chồng của Tiêu Tử Phượng cô được?
Một bà lão tản bộ đi tới, cảm động nhìn nhìn Đổng Vân Phi, sau đó xoay người hướng Tiêu Tử Phượng nói: "Cháu gái à, đồng ý nó đi! Bây giờ trong cái xã hội này, muốn tìm một người thật lòng yêu cháu không dễ dàng đâu! Đừng bỏ lỡ cơ hội mà hối hận cả đời!"
Tiêu Tử Phượng khẽ cười cười với bà, bà lão thì thở dài xoay người đi. Tấm lưng kia, có chút đau thương cùng cô đơn. Có lẽ, bà cũng là một người phụ nữ bỏ lỡ người đàn ông thật tâm yêu mình!
"Tử Phượng, anh thật lòng yêu em, gả cho anh đi! Nếu như em muốn anh quỳ xuống cầu hôn, bây giờ anh sẽ quỳ xuống." Đổng Vân Phi tay nâng giỏ hoa, chuẩn bị quỳ xuống đất cầu hôn.
"Đổng Vân Phi, anh đừng giả điên nữa!" Tiêu Tử Phượng xoay người, lướt qua Đổng Vân Phi, trực tiếp chạy đi. Phía sau của cô, truyền đến giọng nói cố chấp của Đổng Vân Phi: "Tử Phượng, anh sẽ không chết tâm. Tin tưởng, anh nhất định sẽ làm cảm động trái tim của em!"
Anh muốn đả động trái tim của cô?
Ha ha, cô đã sớm không có tâm! Lòng của cô, bị Đường Long xé tan thành từng mảnh rồi, kể cả tự ái của cô cũng giẫm dưới chân. Cô còn có trái tim được à?
Tiêu Tử Phượng đi vào phòng làm việc của mình, trên bàn xuất hiện một giỏ hoa quen thuộc. Giỏ hoa ấy, chính là của Đổng Vân Phi.
"Thư kí Trần, giỏ hoa này là ai đưa tới?" trong lòng Tiêu Tử Phượng mặc dù hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn không nhịn được hỏi Trần Vân một tiếng. Trần Vân đang gõ bản văn cười nói."Hoa này ư, là tổng giám đốc Đổng Vân Phi của tập đoàn Đổng Thị đưa tới! Cô nhìn đi, phía trên có thư của anh ấy đấy!"
Trần Vân âm thầm nghĩ tới, đúng là thiên kim nhà giàu có khác, mới vừa bị một tổng giám đốc vứt bỏ, lập tức có một người tổng giám đốc khác tìm tới cửa. Con gái bình thường, e rằng không có phúc khí này.
Tiêu Tử Phượng lấy ra một lá thư từ giỏ hoa, phía trên có ghi từng dòng chữ cứng rắn kiên quyết:
Tử Phượng, bất kể em có tin hay không, anh đều muốn nói cho em: anh không phải loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Nếu như không phải là em say rượu kéo anh không buông, anh nhất định không dám chạm vào em!
Anh biết, em say rượu, đem anh trở thành một người đàn ông khác. Làm thế thân cho một người đàn ông khác, trong lòng của anh quả thật có chút chua xót. Cho nên anh muốn an ủi em, cũng không phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đó là bởi vì anh yêu em mà thôi!
Ngay từ lúc em chưa đính hôn, anh đã yêu em. Chỉ vì em là hoa có chủ, anh cũng chỉ có thể ẩn nhẫn tình cảm của mình. Ở trong quán bar, lần nữa gặp lại em, gặp lại em khi em bị thống khổ hành hạ, lòng của anh cũng bối rối. Trong lòng anh âm thầm thề: anh nhất định sẽ cho em vui vẻ, anh muốn em hạnh phúc.
Bất kể trong lòng của em mâu thuẫn đến cỡ nào, anh sẽ không nổi giận! Anh tin, tình yêu của anh là một chìa khóa vạn năng, nhất định sẽ mở ra trái tim đã rỉ sắt của em.
Đổng Vân Phi
Bên trong lòng của Tiêu Tử Phượng, thoáng qua một tia cảm động! Nước mắt, nhanh chóng làm mơ hồ ánh mắt của cô. Khi cô thương tâm nhất, lại có người nói với cô ấm áp ngọt như vậy.
Anh nói rất đúng, lòng của cô đã rỉ sét, hơn nữa rỉ thành một cục sắt. Nhưng mà anh yêu, cũng không nhất định là chìa khóa vạn năng! Cho dù anh vạn năng cỡ nào, cô cũng sẽ không mở cho anh một cơ hội.
Tiêu Tử Phượng cầm giỏ hoa, và tờ giấy kia, ném vào thùng rác.
Cô vốn cho là, chuyện này coi như là đã qua. Không nghĩ tới, lúc tan việc, đang cùng tận đoàn Tiêu thị trước đại sảnh lại một lần nữa gặp cái người đàn ông đáng ghét này.
Tác giả :
Đan Thanh Mộng