Mẹ Chưa Kết Hôn: Tình Nhân Một Ngày Của Tổng Giám Đốc
Chương 79-4: Rời đi và tin tức anh kết hôn 4
"Thang tiên sinh xin hỏi có phải ngài đang hẹn hò với Cố tiểu thư không?"
"Thang tiên sinh, hôm trước có người chụp được ngài ở lại nhà Cố tiểu thư bốn tiếng đồng hồ..."
"Thang tiên sinh..."
Phía trước chật như nêm cối, mấy người Lý Huyền cùng Lâm Sơn hợp lực che chở anh đi ra khỏi đám người, lại không có cách nào thoát khỏi vòng vây.
Thang Khải Huân dứt khoát lấy kính râm xuống, đôi mắt thâm thúy của anh nhìn về phía mọi người, mang theo áp lực khiếp người, đám người ồn ào dần dần yên tĩnh, đều đợi anh mở miệng.
"Tôi luôn không thích nói về chuyện riêng của mình, nhưng lần này đã bị người chụp được tôi và Diệc Thù ở chung một chỗ, vậy tôi cũng nên ra mặt cho mọi người một lời giải thích."
Giọng của Thang Khải Huân cũng không lớn, lại khiến nhiệt độ xung quanh thấp hơn mấy phần, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh, ngay cả Lý Huyền cũng có chút giật mình nhìn anh.
Cho tới bây giờ anh Huân chưa bao giờ nói về chuyện riêng của mình trước công chúng, sao lần này lại như vậy hả?
Chẳng lẽ anh đã quyết định ở bên cạnh Cố tiểu thư rồi hả? Không biết sao Lý Huyền nhìn thấy Thang Khải Huân như vậy, đột nhiên cảm thấy anh cũng là một người đáng thương.
Anh vẫn luôn là thần tượng của anh ta, những năm đi theo bên cạnh anh, anh ta luôn phục anh sát đất, trên thương trường sát phạt quyết đoán, làm người quang minh lỗi lạc có nguyên tắc kiên định, cuộc sống cá nhân sạch sẽ chưa từng có bất kì scandal nào, thậm chí không có gì ngoài mối tình đầu thời đi học, thế giới tình cảm của anh trống rỗng, có thể nói là cằn cỗi.
Một người đàn ông gần như không tìm thấy khuyết điểm như vậy, nhưng anh ta lại chưa bao giờ thấy anh nở nụ cười.
Anh nên có một cô gái dịu dàng để làm bạn, cho anh một mái nhà an toàn mà thoải mái dễ chịu.
Cho đến hôm nay, anh lại muốn thỏa hiệp miễn cưỡng ở bên người mình không thích, thậm chí Lý Huyền còn cảm thấy, nếu nói hạnh phúc, anh ta còn hạnh phúc hơn anh Huân nhiều.
"Tôi và Diệc Thù là bạn bè lâu năm, cô ấy là một cô gái ưu tú, cũng là người thích hợp cưới làm vợ nhất."
Thang Khải Huân nói đến đây, bỗng nhiên ngừng lại.
Trong đám người bắt đầu ồn ào, có ký giả đã mất kiên nhẫn bắt đầu lớn tiếng hỏi thăm: "Thang tiên sinh nói như vậy, có phải là đang cầu hôn không?"
Lập tức có tiếng cười thiện ý vang lên, Thang Khải Huân cười nhẹ một tiếng, nhưng nụ cười này chỉ thoáng qua tức thì.
"Việc hôn nhân đại sự không thể qua loa, mặc kệ như thế nào, nếu có tốt tin tức, tôi nhất định sẽ không dấu diếm bạn bè giới truyền thông." Thang Khải Huân không che không đậy, làm ấn tượng tốt của anh trước giới truyền thông đã tăng hơn mấy phần.
"Thang tiên sinh luôn có danh tiếng tốt, nhiều năm qua chưa từng truyền ra tin tức xấu gì, thì ra đã quỳ dưới gấu váy Cố tiểu thư."
"Cố tiểu thư là thiên kim danh môn, gia thế ưu việt, có tài có diện mạo, cùng Thang tiên sinh có thể xưng tụng là một đôi bích nhân!"
Mọi người cùng tán thưởng nhưng lại không khiến Thang Khải Huân lộ ra vẻ mặt vui sướng, anh hơi xoay mặt nhìn về phía Lý Huyền, Lý Huyền hiểu ý, lập tức tiến lên một bước.
"Thang tiên sinh, hôm trước có người chụp được ngài ở lại nhà Cố tiểu thư bốn tiếng đồng hồ..."
"Thang tiên sinh..."
Phía trước chật như nêm cối, mấy người Lý Huyền cùng Lâm Sơn hợp lực che chở anh đi ra khỏi đám người, lại không có cách nào thoát khỏi vòng vây.
Thang Khải Huân dứt khoát lấy kính râm xuống, đôi mắt thâm thúy của anh nhìn về phía mọi người, mang theo áp lực khiếp người, đám người ồn ào dần dần yên tĩnh, đều đợi anh mở miệng.
"Tôi luôn không thích nói về chuyện riêng của mình, nhưng lần này đã bị người chụp được tôi và Diệc Thù ở chung một chỗ, vậy tôi cũng nên ra mặt cho mọi người một lời giải thích."
Giọng của Thang Khải Huân cũng không lớn, lại khiến nhiệt độ xung quanh thấp hơn mấy phần, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh, ngay cả Lý Huyền cũng có chút giật mình nhìn anh.
Cho tới bây giờ anh Huân chưa bao giờ nói về chuyện riêng của mình trước công chúng, sao lần này lại như vậy hả?
Chẳng lẽ anh đã quyết định ở bên cạnh Cố tiểu thư rồi hả? Không biết sao Lý Huyền nhìn thấy Thang Khải Huân như vậy, đột nhiên cảm thấy anh cũng là một người đáng thương.
Anh vẫn luôn là thần tượng của anh ta, những năm đi theo bên cạnh anh, anh ta luôn phục anh sát đất, trên thương trường sát phạt quyết đoán, làm người quang minh lỗi lạc có nguyên tắc kiên định, cuộc sống cá nhân sạch sẽ chưa từng có bất kì scandal nào, thậm chí không có gì ngoài mối tình đầu thời đi học, thế giới tình cảm của anh trống rỗng, có thể nói là cằn cỗi.
Một người đàn ông gần như không tìm thấy khuyết điểm như vậy, nhưng anh ta lại chưa bao giờ thấy anh nở nụ cười.
Anh nên có một cô gái dịu dàng để làm bạn, cho anh một mái nhà an toàn mà thoải mái dễ chịu.
Cho đến hôm nay, anh lại muốn thỏa hiệp miễn cưỡng ở bên người mình không thích, thậm chí Lý Huyền còn cảm thấy, nếu nói hạnh phúc, anh ta còn hạnh phúc hơn anh Huân nhiều.
"Tôi và Diệc Thù là bạn bè lâu năm, cô ấy là một cô gái ưu tú, cũng là người thích hợp cưới làm vợ nhất."
Thang Khải Huân nói đến đây, bỗng nhiên ngừng lại.
Trong đám người bắt đầu ồn ào, có ký giả đã mất kiên nhẫn bắt đầu lớn tiếng hỏi thăm: "Thang tiên sinh nói như vậy, có phải là đang cầu hôn không?"
Lập tức có tiếng cười thiện ý vang lên, Thang Khải Huân cười nhẹ một tiếng, nhưng nụ cười này chỉ thoáng qua tức thì.
"Việc hôn nhân đại sự không thể qua loa, mặc kệ như thế nào, nếu có tốt tin tức, tôi nhất định sẽ không dấu diếm bạn bè giới truyền thông." Thang Khải Huân không che không đậy, làm ấn tượng tốt của anh trước giới truyền thông đã tăng hơn mấy phần.
"Thang tiên sinh luôn có danh tiếng tốt, nhiều năm qua chưa từng truyền ra tin tức xấu gì, thì ra đã quỳ dưới gấu váy Cố tiểu thư."
"Cố tiểu thư là thiên kim danh môn, gia thế ưu việt, có tài có diện mạo, cùng Thang tiên sinh có thể xưng tụng là một đôi bích nhân!"
Mọi người cùng tán thưởng nhưng lại không khiến Thang Khải Huân lộ ra vẻ mặt vui sướng, anh hơi xoay mặt nhìn về phía Lý Huyền, Lý Huyền hiểu ý, lập tức tiến lên một bước.
Tác giả :
Minh Châu Hoàn