Mẹ Chưa Kết Hôn: Tình Nhân Một Ngày Của Tổng Giám Đốc
Chương 5: Chủ động
Lục Thế Quân mới vừa đi tới bên giường, bàn tay mềm mại ấm áp của Hải Diêu đã vờn quanh người anh ta, cô quỳ ở trên giường, đôi môi mềm mại hôn từ trên trán anh ta lướt qua sống mũi cao thẳng, Lục Thế Quân chỉ cảm thấy một đám lửa tràn ngập, anh ta nắm chặt cánh tay nhỏ gầy của Hải Diêu: "Hải Diêu, đêm nay anh..."
Anh ta còn chưa nói xong, đôi môi ngọt ngào mềm mại của Hải Diêu đã che môi anh ta lại, đầu lưỡi của cô ngây ngô đẩy cánh môi mỏng của anh ta ra, khiến những lời chưa kịp nói ra phải nuốt trở về...
Lục Thế Quân chỉ cảm thấy mùi hương ấm áp quen thuộc phả vào chóp mũi, đôi môi phấn nộn mang theo hơi thở non nớt đang ngậm mút bờ môi anh ta, lưỡi của cô miêu tả đôi mổi mỏng của anh, đẩy hàm răng hơi cắn chặt ra, cùng lưỡi của anh ta quấn quít lấy nhau...
Lục Thế Quân có chút giật mình, theo đó mà nhìn lại, chỉ thấy hai má của cô đỏ hồng, đôi mắt đóng chặt, có lẽ là quá khẩn trương, hai đầu lông mày mang theo sự dứt khoát bằng bất cứ giá nào, cặp lông mi đen nhánh cong cong như cánh quạt nổi bật trên da thịt trắng nón, sống mũi thanh tú thẳng thớm, lông mày hơi cau lại, mái tóc dài hơi rối lười biếng xõa tung trên vai và mặt anh ta, đây là người vợ dịu dàng hiền lương của anh ta, vậy mà cũng thấy mấy phần phong tình.
Cô hôn không được lưu loát, lại không khỏi làm anh ta phấn khởi, Lục Thế Quân không hề cự tuyệt, lập tức đảo khách thành chủ, bàn tay của anh ta nâng gáy cô lên, muốn vòng eo mềm mại của cô sát lại gần, nụ hôn của anh ta dần sâu hơn, dường như muốn nuốt cả môi lưỡi cô vào trong bụng...
Nhịp tim của Hải Diêu đập nhanh hơn, hận không thể nhắm mắt lại dứt khoát ngất đi, thân thể nặng nề của Lục Thế Quân đè lên, đầu óc cô nóng lên, quyết định chắc chắn, trong nháy mắt bị anh ta đè lên trở tay ôm lấy cánh tay anh ta khiến anh ta nhào vào trên giường...
Lục Thế Quân không khỏi hoảng hốt mở mắt ra nhìn cô, Hải Diêu lại liếc anh một cái liền quay mặt đi, hai tay giao nhau ngón tay nắm chặt áo lót nhỏ màu trắng kéo ra một phát, tóc dài như thác nước đổ xuống, thân thể trơn bóng như ngọc của cô không chút che đậy hiện ra trước mắt anh ta...
"Hải Diêu..." Lục Thế Quân không khỏi có chút lo lắng, cô bị cái gì kích thích hay là thế nào, sao tính tình lại bất ngờ thay đổi lớn như vậy?
Giờ phút này Hải Diêu dạng chân ngồi trên người anh ta, nghe anh ta gọi tên cô, mặt cô rất nóng, căn bản không dám nhìn thẳng vào anh ta, bàn tay tìm đến nơi nam tính của anh ta, Hải Diêu nắm chặt nâng lên, hơi giãy dụa dần dần cho vào, cả một bụng nghi vấn của Lục Thế Quân đều tan thành mây khói.
Cô thẳng người, thân thể nhỏ yếu đè xuống từng chút một, Lục Thế Quân bị cô tra tấn cả người đầy mồ hôi, cơ bắp siết chặt lại cứng rắn như đá, làn da màu mật ong phiếm nước, anh ta vừa thở dốc vừa nắm chặt eo cô không cho phép cô vặn vẹo né tránh, Hải Diêu ngẩng đầu lên, hàm răng cắn chặt môi dưới gần như chảy máu, cuối cùng phát ra vài tiếng rên rỉ nhàn nhạt...
Dường như anh ta chịu không nổi, hung hăng hất đầu, mái tóc ngắn đen nhánh ướt sũng dán lên trán, giọng nói khàn khàn trầm thấp thỉnh thoảng vang lên: "Diêu Diêu... Chờ một chút, anh lấy bao..."
Hải Diêu không nghe được cái gì, vòng eo nhỏ nhắn lắc một cái, lòng bàn tay thấm ướt vịn lên vai anh ta hung hăng dùng sức, vòng eo nhỏ nhắn nặng nề đè xuống, Lục Thế Quân gầm nhẹ một tiếng, không lo lắng được gì khác xoay người đè cô ở dưới thân...
Anh ta như bị đốt lên ngọn lửa nhiệt tình, so sánh với người nguội lạnh như nước luôn hoàn thành qua loa cho xong, đêm nay giống như đã biến thành người khác.
Hải Diêu mở to hai mắt mơ hồ nhìn trần nhà trên đầu, phía sau lưng cọ xát với giường lớn, tiếng rên rỉ của cô rối loạn, ngón tay của cô trượt xuống khỏi phần lưng ướt đẫm của anh ta, giống như thân thể không còn là của chính mình, trong đầu cũng mông lung hỗn loạn, kí ức biến thành những mảnh nhỏ hỗn loạn.
Anh ta còn chưa nói xong, đôi môi ngọt ngào mềm mại của Hải Diêu đã che môi anh ta lại, đầu lưỡi của cô ngây ngô đẩy cánh môi mỏng của anh ta ra, khiến những lời chưa kịp nói ra phải nuốt trở về...
Lục Thế Quân chỉ cảm thấy mùi hương ấm áp quen thuộc phả vào chóp mũi, đôi môi phấn nộn mang theo hơi thở non nớt đang ngậm mút bờ môi anh ta, lưỡi của cô miêu tả đôi mổi mỏng của anh, đẩy hàm răng hơi cắn chặt ra, cùng lưỡi của anh ta quấn quít lấy nhau...
Lục Thế Quân có chút giật mình, theo đó mà nhìn lại, chỉ thấy hai má của cô đỏ hồng, đôi mắt đóng chặt, có lẽ là quá khẩn trương, hai đầu lông mày mang theo sự dứt khoát bằng bất cứ giá nào, cặp lông mi đen nhánh cong cong như cánh quạt nổi bật trên da thịt trắng nón, sống mũi thanh tú thẳng thớm, lông mày hơi cau lại, mái tóc dài hơi rối lười biếng xõa tung trên vai và mặt anh ta, đây là người vợ dịu dàng hiền lương của anh ta, vậy mà cũng thấy mấy phần phong tình.
Cô hôn không được lưu loát, lại không khỏi làm anh ta phấn khởi, Lục Thế Quân không hề cự tuyệt, lập tức đảo khách thành chủ, bàn tay của anh ta nâng gáy cô lên, muốn vòng eo mềm mại của cô sát lại gần, nụ hôn của anh ta dần sâu hơn, dường như muốn nuốt cả môi lưỡi cô vào trong bụng...
Nhịp tim của Hải Diêu đập nhanh hơn, hận không thể nhắm mắt lại dứt khoát ngất đi, thân thể nặng nề của Lục Thế Quân đè lên, đầu óc cô nóng lên, quyết định chắc chắn, trong nháy mắt bị anh ta đè lên trở tay ôm lấy cánh tay anh ta khiến anh ta nhào vào trên giường...
Lục Thế Quân không khỏi hoảng hốt mở mắt ra nhìn cô, Hải Diêu lại liếc anh một cái liền quay mặt đi, hai tay giao nhau ngón tay nắm chặt áo lót nhỏ màu trắng kéo ra một phát, tóc dài như thác nước đổ xuống, thân thể trơn bóng như ngọc của cô không chút che đậy hiện ra trước mắt anh ta...
"Hải Diêu..." Lục Thế Quân không khỏi có chút lo lắng, cô bị cái gì kích thích hay là thế nào, sao tính tình lại bất ngờ thay đổi lớn như vậy?
Giờ phút này Hải Diêu dạng chân ngồi trên người anh ta, nghe anh ta gọi tên cô, mặt cô rất nóng, căn bản không dám nhìn thẳng vào anh ta, bàn tay tìm đến nơi nam tính của anh ta, Hải Diêu nắm chặt nâng lên, hơi giãy dụa dần dần cho vào, cả một bụng nghi vấn của Lục Thế Quân đều tan thành mây khói.
Cô thẳng người, thân thể nhỏ yếu đè xuống từng chút một, Lục Thế Quân bị cô tra tấn cả người đầy mồ hôi, cơ bắp siết chặt lại cứng rắn như đá, làn da màu mật ong phiếm nước, anh ta vừa thở dốc vừa nắm chặt eo cô không cho phép cô vặn vẹo né tránh, Hải Diêu ngẩng đầu lên, hàm răng cắn chặt môi dưới gần như chảy máu, cuối cùng phát ra vài tiếng rên rỉ nhàn nhạt...
Dường như anh ta chịu không nổi, hung hăng hất đầu, mái tóc ngắn đen nhánh ướt sũng dán lên trán, giọng nói khàn khàn trầm thấp thỉnh thoảng vang lên: "Diêu Diêu... Chờ một chút, anh lấy bao..."
Hải Diêu không nghe được cái gì, vòng eo nhỏ nhắn lắc một cái, lòng bàn tay thấm ướt vịn lên vai anh ta hung hăng dùng sức, vòng eo nhỏ nhắn nặng nề đè xuống, Lục Thế Quân gầm nhẹ một tiếng, không lo lắng được gì khác xoay người đè cô ở dưới thân...
Anh ta như bị đốt lên ngọn lửa nhiệt tình, so sánh với người nguội lạnh như nước luôn hoàn thành qua loa cho xong, đêm nay giống như đã biến thành người khác.
Hải Diêu mở to hai mắt mơ hồ nhìn trần nhà trên đầu, phía sau lưng cọ xát với giường lớn, tiếng rên rỉ của cô rối loạn, ngón tay của cô trượt xuống khỏi phần lưng ướt đẫm của anh ta, giống như thân thể không còn là của chính mình, trong đầu cũng mông lung hỗn loạn, kí ức biến thành những mảnh nhỏ hỗn loạn.
Tác giả :
Minh Châu Hoàn