Mẹ Chưa Kết Hôn: Tình Nhân Một Ngày Của Tổng Giám Đốc
Chương 14: Không gần nữ sắc
Cô không biết đã nằm bao lâu, cho đến khi nghe thấy một người nói bên tai "Cô không sao chứ?" sau đó có một đôi tay mạnh mẽ kéo cô lên.
Sở Dật Tuyên nắm chặt vai Hải Diêu nhẹ nhàng kéo lên, sợi tóc rải rác lướt qua tròng mắt cô, cô nhìn thấy một khuôn mặt trẻ tuổi có chút lo lắng nhìn cô.
Hải Diêu lắc đầu, vừa muốn nói "Không có việc gì", lại có một bàn tay ấm áp xoa nhẹ vết thương trên mặt cô: "Mặt của cô có vết thương kìa, khí trời rất nóng, có muốn xử lý vết thương không, cứ để vậy sẽ bị nhiễm trùng."
"Cảm ơn, tôi không sao, lát nữa tôi đến bệnh viện xử lý một chút là được." Hải Diêu nhẹ nhàng né tránh sự đụng chạm của anh ta, hình như Sở Dật Tuyên cảm thấy được vừa rồi mình hơi thất lễ, có chút ngượng ngùng vuốt vuốt mái tóc cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng noãn, hết sức đẹp trai sáng sủa.
"Như vậy, tạm biệt." Hải Diêu cũng nhẹ nhàng cười với anh ta, mới đầu cô là kiểu nhỏ nhắn xinh xắn, nhẹ nhàng cười một cái lại uyển chuyển quyến rũ, ánh mắt Sở Dật Tuyên lay động, chỉ thấy tai hơi nóng lên.
"Tạm biệt." Anh ta nhìn cô xoay người đi về phía khác, bóng lưng yêu kiều dần biến mất trong bóng đêm, đột nhiên có chút mất mát, vừa rồi, anh ta nên hỏi tên cô...
*
Hơi lạnh thổi ra bốn phía, vốn dĩ trong phòng mát mẻ hợp lòng người, nhưng không khí lại ngột ngạt đến cực hạn.
Thang Khải Huân dập tắt điếu thuộc lá, không nhìn cô gái gần như trần trụi trước mặt, lại giương mắt nhìn về phía người đàn ông đang khúm núm lấy lòng ở bên cạnh, anh cũng không mở miệng, chỉ là đôi mắt thâm thúy, vẻ mặt lạnh nhạt, khí thế lạnh lùng cao ngạo này có thể làm không khí kết băng, khiến người ta không rét mà run.
"Thang tổng..."
Thang Khải Huân khẽ mỉm cười, anh chậm rãi thu hồi ánh mắt, ngón tay thon dài phủi ống tay áo, miếng kim loại ở ống tay áo nhìn như khiêm tốn lại chiết xạ ra ánh sáng xa hoa lãng phí, trợ lý đứng sau lưng sớm đã nhìn mặt mà nói chuyện khép lại văn kiện hợp tác thiết kế.
"Thang tổng, đừng, đừng đừng, có cái gì thì chúng ta cứ thương lượng từ từ..."
Thang Khải Huân đứng lên, âu phục màu đậm phác họa cơ thể thon dài rắn chắc một cách vô cùng tinh tế, anh rất cao, vai rộng mông nhỏ, vừa nhìn dáng người liền biết đã rèn luyện trong một thời gian dài, chỉ đứng ở nơi đó liền khiến người ta có cảm giác áp bách, không khí bên trong phòng khách trầm thấp dọa người, không nghe thấy cả tiếng hít thở.
"Không có gì để thương lượng, dặn dò xuống, từ hôm nay trở đi, những nghiệp vụ có liên quan đến Trần thị, tất cả đều không hợp tác."
Thang Khải Huân cao ngạo nhếch môi, quay người bước nhanh ra ngoài, sáu trợ lý hành chính cao cấp lập tức thu dọn văn kiện thật nhanh rồi nối đuôi đi theo anh ra ngoài, ông chủ Trần thị gấp gáp lỗ mãng muốn đuổi theo, lại bị người ta không lộ chút vẻ gì ngăn cản: "Ông chủ Trần nếu muốn mất cả số vốn ban đầu, vậy đi qua đi."
Cửa phòng khách đóng lại, Thang Khải Huân cùng đoàn người sải bước đi vào thang máy, Lý Huyền bất ngờ nhìn vẻ mặt anh, hình như thật sự nổi giận, cũng không dám hỏi thăm, chờ lên xe mới nói: "Ông chủ Trần luôn có mối quan hệ không tệ với chúng ta, cứ như vậy, ông ta cũng không sống nổi trong cái vòng này nữa, anh Huân, nếu không..."
Thang Khải Huân khoát tay, đôi mắt thâm thúy hiện ra một tia u ám: "Cái này đã là ông ta được lợi rồi."
Lý Huyền không dám lên tiếng, yên lặng lái xe không nói, ông chủ Trần cũng chỉ vì cái lợi trước mắt, vậy mà muốn dùng nữ sắc để nịnh nọt, người nào không biết Thang tổng ghét nhất là phụ nữ, nhiều năm như vậy, ngay cả thư kí bên cạnh cũng là đàn ông, ông ta dám động vào phòng tuyến cuối cùng của Thang Khải Huân, thật sự là chán sống rồi!
Sở Dật Tuyên nắm chặt vai Hải Diêu nhẹ nhàng kéo lên, sợi tóc rải rác lướt qua tròng mắt cô, cô nhìn thấy một khuôn mặt trẻ tuổi có chút lo lắng nhìn cô.
Hải Diêu lắc đầu, vừa muốn nói "Không có việc gì", lại có một bàn tay ấm áp xoa nhẹ vết thương trên mặt cô: "Mặt của cô có vết thương kìa, khí trời rất nóng, có muốn xử lý vết thương không, cứ để vậy sẽ bị nhiễm trùng."
"Cảm ơn, tôi không sao, lát nữa tôi đến bệnh viện xử lý một chút là được." Hải Diêu nhẹ nhàng né tránh sự đụng chạm của anh ta, hình như Sở Dật Tuyên cảm thấy được vừa rồi mình hơi thất lễ, có chút ngượng ngùng vuốt vuốt mái tóc cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng noãn, hết sức đẹp trai sáng sủa.
"Như vậy, tạm biệt." Hải Diêu cũng nhẹ nhàng cười với anh ta, mới đầu cô là kiểu nhỏ nhắn xinh xắn, nhẹ nhàng cười một cái lại uyển chuyển quyến rũ, ánh mắt Sở Dật Tuyên lay động, chỉ thấy tai hơi nóng lên.
"Tạm biệt." Anh ta nhìn cô xoay người đi về phía khác, bóng lưng yêu kiều dần biến mất trong bóng đêm, đột nhiên có chút mất mát, vừa rồi, anh ta nên hỏi tên cô...
*
Hơi lạnh thổi ra bốn phía, vốn dĩ trong phòng mát mẻ hợp lòng người, nhưng không khí lại ngột ngạt đến cực hạn.
Thang Khải Huân dập tắt điếu thuộc lá, không nhìn cô gái gần như trần trụi trước mặt, lại giương mắt nhìn về phía người đàn ông đang khúm núm lấy lòng ở bên cạnh, anh cũng không mở miệng, chỉ là đôi mắt thâm thúy, vẻ mặt lạnh nhạt, khí thế lạnh lùng cao ngạo này có thể làm không khí kết băng, khiến người ta không rét mà run.
"Thang tổng..."
Thang Khải Huân khẽ mỉm cười, anh chậm rãi thu hồi ánh mắt, ngón tay thon dài phủi ống tay áo, miếng kim loại ở ống tay áo nhìn như khiêm tốn lại chiết xạ ra ánh sáng xa hoa lãng phí, trợ lý đứng sau lưng sớm đã nhìn mặt mà nói chuyện khép lại văn kiện hợp tác thiết kế.
"Thang tổng, đừng, đừng đừng, có cái gì thì chúng ta cứ thương lượng từ từ..."
Thang Khải Huân đứng lên, âu phục màu đậm phác họa cơ thể thon dài rắn chắc một cách vô cùng tinh tế, anh rất cao, vai rộng mông nhỏ, vừa nhìn dáng người liền biết đã rèn luyện trong một thời gian dài, chỉ đứng ở nơi đó liền khiến người ta có cảm giác áp bách, không khí bên trong phòng khách trầm thấp dọa người, không nghe thấy cả tiếng hít thở.
"Không có gì để thương lượng, dặn dò xuống, từ hôm nay trở đi, những nghiệp vụ có liên quan đến Trần thị, tất cả đều không hợp tác."
Thang Khải Huân cao ngạo nhếch môi, quay người bước nhanh ra ngoài, sáu trợ lý hành chính cao cấp lập tức thu dọn văn kiện thật nhanh rồi nối đuôi đi theo anh ra ngoài, ông chủ Trần thị gấp gáp lỗ mãng muốn đuổi theo, lại bị người ta không lộ chút vẻ gì ngăn cản: "Ông chủ Trần nếu muốn mất cả số vốn ban đầu, vậy đi qua đi."
Cửa phòng khách đóng lại, Thang Khải Huân cùng đoàn người sải bước đi vào thang máy, Lý Huyền bất ngờ nhìn vẻ mặt anh, hình như thật sự nổi giận, cũng không dám hỏi thăm, chờ lên xe mới nói: "Ông chủ Trần luôn có mối quan hệ không tệ với chúng ta, cứ như vậy, ông ta cũng không sống nổi trong cái vòng này nữa, anh Huân, nếu không..."
Thang Khải Huân khoát tay, đôi mắt thâm thúy hiện ra một tia u ám: "Cái này đã là ông ta được lợi rồi."
Lý Huyền không dám lên tiếng, yên lặng lái xe không nói, ông chủ Trần cũng chỉ vì cái lợi trước mắt, vậy mà muốn dùng nữ sắc để nịnh nọt, người nào không biết Thang tổng ghét nhất là phụ nữ, nhiều năm như vậy, ngay cả thư kí bên cạnh cũng là đàn ông, ông ta dám động vào phòng tuyến cuối cùng của Thang Khải Huân, thật sự là chán sống rồi!
Tác giả :
Minh Châu Hoàn