Mẹ Bỏ Qua Cho Daddy Đi
Chương 72
Edit by Mioumin
Beta By Heo
Tác phẩm thứ hai là của Rebecca, Điền Kỳ Kỳ nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng bản thiết kế này Điền Kỳ Kỳ đã xem qua, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy thành phẩm.
Mọi người đều không chớp mắt nhìn lên đài, sợ hơi mất tập trung một tí thì sẽ bỏ lỡ những tác phẩm tuyệt vời. Rất có khả năng, những tác phẩm này sẽ dẫn dắt một thế hệ thời thượng kinh điển.
Mỗi một tác phẩm đều giống như là một phong cảnh tuyệt thế, mỗi người một ý tưởng, một sáng tạo riêng, làm cho những trang sức rực rỡ này đều rất đặc biệt, không cái nào giống cái nào. Lại giống như là xuyên từ thời cổ đại qua, khiến người xem có một cảm giác cổ xưa, mang theo hơi thở điển nhã. Kết hợp với một chút hiện đại, hai yếu tố này hòa quyện lẫn nhau, tạo ra kiệt tác mà không ai có thể ngờ tới là có thật trên đời. Giống như câu nói “Chỉ cần bạn muốn thì không gì là không thể.” Mỗi một chi tiết, dù là nhỏ bé thế nào cũng đều là công sức của nhà thiết kế đã vất vả làm ra, với hy vọng mọi người có thể chiêm ngưỡng nó, chấp nhận nó.
“Thế nào?” Rebecca đẩy mắt kính trên mũi lên, nhìn người ngồi bên cạnh – Lâm Dật đang chăm chú nhìn lên đài, hỏi.
“Cái gì thế nào? Cô nói là những người mẫu có dáng người xinh đẹp sao?” Xem ra tâm tình Lâm Dật rất tốt, mới có nói giỡn.
“Lâm tổng, anh cần phải cẩn thận nói chuyện, lỡ may có người gắn máy nghe lén ở đây thì sao?” Rebecca làm như có thật mà kề sát tai anh, đùa dai nhắc nhở.“Bộ dáng này của cô mới khiến người ta nghi ngờ á. Đừng dựa đến gần tôi như vậy, nguy hiểm.” Lâm Dật lúc chuẩn bị đi đến đây, anh thật không nghĩ tới sẽ có nhiều truyền thông như vậy, xem ra lần này rắc rối rồi đây. Ở trong nước thì anh còn có thể áp chế truyền thông, nhưng đây là Milan, anh cũng không muốn mạo hiểm, sẽ rất phiền toái.
Tuy rằng khó thấy được bộ dạng vui vẻ của Lâm Dật, nhưng mà cũng không hoàn toàn xa lạ. Nhìn khóe mắt anh hơi lộ ra ý cười, Rebecca cũng rất là vừa lòng. Cô quả nhiên không có nhìn lầm Điền Kỳ Kỳ, tài hoa của cô ấy vốn dĩ nên được nhiều người chú ý. Tài hoa của cô ấy vốn dĩ nên để cho mọi người bàn tán, ngưỡng mộ. Tuy rằng đây chỉ khởi đầu trên con đường dài của cô ấy, cũng không được tính là thành công quá lớn nhưng cô tin vào ánh mắt mình, cô ấy nhất định có thể cất cánh bay rất xa. Mà Rebecca, tuyệt đối đã đến thời điểm giương cánh bay lượn, giới châu báu vì cô mở ra một mảnh trời tươi thắm.
Một lần lại một lần rung động vượt quá sức tưởng tượng, mọi người đều gật đầu tán thưởng. Rốt cuộc là người như thế nào, xuất sắc như vậy, làm giới thiết kế kinh ngạc, cảm thán. Chưa hề nghe nói tập đoàn Điền Lâm mời tới vị thiết kế nào, nhưng mà hôm nay cái người thần bí kia có thể sắp lộ diện.
“Đi thôi.” Rebecca kéo Điền Kỳ Kỳ đang hết sức chuyên chú xem show, nhẹ giọng nói.
“Đi chỗ nào nha?” Điền Kỳ Kỳ không hiểu chuyện gì, hoàn toàn không biết Rebecca muốn mang cô đi nơi nào.
“Theo tôi là được. Yên tâm, sẽ không mang cô đi bán đâu.” Rebecca cố ý đánh lảng qua chuyện khác, không tiết lộ nửa câu cho cô.
Mười phút sau, âm thanh êm tai từ sân khấu vang lên.
“Bây giờ, xin mời giám đốc tập đoàn Điền Lâm – Lâm Dật và những nhà thiết kế xuất sắc cùng lên sân khấu!”
Điền Kỳ Kỳ chưa từng nghĩ tới còn có chuyện này. Lúc trước, cô cũng xem qua rất nhiều show, khi nhìn thấy các nhà thiết kế đứng ở trên sân khấu lộng lẫy, khiến cô vô cùng ước ao.
Cô cũng khát vọng có một ngày mình cũng có thể dẫn dắt thời thượng, dùng chính sức lực của mình, thiết kế của mình, sáng ý của mình, để có thể đủ tư cách đứng trên một sân khấu lớn. Không nghĩ tới Lâm Dật và Rebecca đã biến ước mơ của cô thành sự thật. Cô thấy bối rối và sợ hãi. Liệu cô có đủ dũng cảm để thẳng lưng đứng trước nhiều người như vậy, chịu đựng ánh mắt soi mói của họ không? “Đi thôi! Hít sâu nào, thả lỏng nào, đừng lo lắng.” Rebecca nhìn Điền Kỳ Kỳ, cổ vũ nói. Thấy cô khẩn trương, làm cho Rebecca nhớ lại mình lúc trước.
“Coi như đây là luyện tập trước đi. Sau này em sẽ phải gặp những trường hợp này dài dài. Yên tâm, còn có chị và Lâm tổng mà, bọn họ sẽ không dám hỏi câu gì quá đáng đâu.” Rebecca một bộ dáng trang điểm trung tính, cá tính mười phần, rất có khí khái nam tử. Cô hất tóc, vươn cánh tay. Điền Kỳ Kỳ cảm thấy nhẹ lòng hơn, mỉm cười.
“Lén nói cho em biết một chuyện.” Rebecca và Điền Kỳ Kỳ cùng với những nhà thiết kế khác ngay ngắn, trật tự mà đi theo phía sau Lâm Dật, Rebecca nhìn lén bóng dáng ngang tàng trước mắt, đảo mắt, sau đó nhỏ giọng để sát tai cô thì thầm.“Chuyện gì?” Thấy bộ dáng Rebecca thần thần bí bí, Điền Kỳ Kỳ nhịn không được tò mò hỏi.
“Đây là lần đầu tiên Lâm tổng đồng ý công khai xuất hiện trước mặt truyền thông. Chị thật hoài nghi có phải anh ta bị cái gì kích thích không, hay là do tuổi tác càng lớn càng kì lạ.” Rebecca nói chuyện thanh âm không lớn, chỉ có Điền Kỳ Kỳ có thể nghe được.
Điền Kỳ Kỳ trừng lớn mắt đẹp, quả thực khó mà tin được. Tuy rằng cô biết Lâm Dật đối xử với người khác rất lạnh lùng, trước đây cô cứ nghĩ trên mạng không có hình của anh là vì không có truyền thông nào dám đắc tội với anh. Nhưng không thể ngờ đây là lần đầu tiên anh xuất hiện trước truyền thông. Bộ dáng hài hước kia của Rebecca làm cô nhịn không được muốn bật cười.
Beta By Heo
Tác phẩm thứ hai là của Rebecca, Điền Kỳ Kỳ nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng bản thiết kế này Điền Kỳ Kỳ đã xem qua, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy thành phẩm.
Mọi người đều không chớp mắt nhìn lên đài, sợ hơi mất tập trung một tí thì sẽ bỏ lỡ những tác phẩm tuyệt vời. Rất có khả năng, những tác phẩm này sẽ dẫn dắt một thế hệ thời thượng kinh điển.
Mỗi một tác phẩm đều giống như là một phong cảnh tuyệt thế, mỗi người một ý tưởng, một sáng tạo riêng, làm cho những trang sức rực rỡ này đều rất đặc biệt, không cái nào giống cái nào. Lại giống như là xuyên từ thời cổ đại qua, khiến người xem có một cảm giác cổ xưa, mang theo hơi thở điển nhã. Kết hợp với một chút hiện đại, hai yếu tố này hòa quyện lẫn nhau, tạo ra kiệt tác mà không ai có thể ngờ tới là có thật trên đời. Giống như câu nói “Chỉ cần bạn muốn thì không gì là không thể.” Mỗi một chi tiết, dù là nhỏ bé thế nào cũng đều là công sức của nhà thiết kế đã vất vả làm ra, với hy vọng mọi người có thể chiêm ngưỡng nó, chấp nhận nó.
“Thế nào?” Rebecca đẩy mắt kính trên mũi lên, nhìn người ngồi bên cạnh – Lâm Dật đang chăm chú nhìn lên đài, hỏi.
“Cái gì thế nào? Cô nói là những người mẫu có dáng người xinh đẹp sao?” Xem ra tâm tình Lâm Dật rất tốt, mới có nói giỡn.
“Lâm tổng, anh cần phải cẩn thận nói chuyện, lỡ may có người gắn máy nghe lén ở đây thì sao?” Rebecca làm như có thật mà kề sát tai anh, đùa dai nhắc nhở.“Bộ dáng này của cô mới khiến người ta nghi ngờ á. Đừng dựa đến gần tôi như vậy, nguy hiểm.” Lâm Dật lúc chuẩn bị đi đến đây, anh thật không nghĩ tới sẽ có nhiều truyền thông như vậy, xem ra lần này rắc rối rồi đây. Ở trong nước thì anh còn có thể áp chế truyền thông, nhưng đây là Milan, anh cũng không muốn mạo hiểm, sẽ rất phiền toái.
Tuy rằng khó thấy được bộ dạng vui vẻ của Lâm Dật, nhưng mà cũng không hoàn toàn xa lạ. Nhìn khóe mắt anh hơi lộ ra ý cười, Rebecca cũng rất là vừa lòng. Cô quả nhiên không có nhìn lầm Điền Kỳ Kỳ, tài hoa của cô ấy vốn dĩ nên được nhiều người chú ý. Tài hoa của cô ấy vốn dĩ nên để cho mọi người bàn tán, ngưỡng mộ. Tuy rằng đây chỉ khởi đầu trên con đường dài của cô ấy, cũng không được tính là thành công quá lớn nhưng cô tin vào ánh mắt mình, cô ấy nhất định có thể cất cánh bay rất xa. Mà Rebecca, tuyệt đối đã đến thời điểm giương cánh bay lượn, giới châu báu vì cô mở ra một mảnh trời tươi thắm.
Một lần lại một lần rung động vượt quá sức tưởng tượng, mọi người đều gật đầu tán thưởng. Rốt cuộc là người như thế nào, xuất sắc như vậy, làm giới thiết kế kinh ngạc, cảm thán. Chưa hề nghe nói tập đoàn Điền Lâm mời tới vị thiết kế nào, nhưng mà hôm nay cái người thần bí kia có thể sắp lộ diện.
“Đi thôi.” Rebecca kéo Điền Kỳ Kỳ đang hết sức chuyên chú xem show, nhẹ giọng nói.
“Đi chỗ nào nha?” Điền Kỳ Kỳ không hiểu chuyện gì, hoàn toàn không biết Rebecca muốn mang cô đi nơi nào.
“Theo tôi là được. Yên tâm, sẽ không mang cô đi bán đâu.” Rebecca cố ý đánh lảng qua chuyện khác, không tiết lộ nửa câu cho cô.
Mười phút sau, âm thanh êm tai từ sân khấu vang lên.
“Bây giờ, xin mời giám đốc tập đoàn Điền Lâm – Lâm Dật và những nhà thiết kế xuất sắc cùng lên sân khấu!”
Điền Kỳ Kỳ chưa từng nghĩ tới còn có chuyện này. Lúc trước, cô cũng xem qua rất nhiều show, khi nhìn thấy các nhà thiết kế đứng ở trên sân khấu lộng lẫy, khiến cô vô cùng ước ao.
Cô cũng khát vọng có một ngày mình cũng có thể dẫn dắt thời thượng, dùng chính sức lực của mình, thiết kế của mình, sáng ý của mình, để có thể đủ tư cách đứng trên một sân khấu lớn. Không nghĩ tới Lâm Dật và Rebecca đã biến ước mơ của cô thành sự thật. Cô thấy bối rối và sợ hãi. Liệu cô có đủ dũng cảm để thẳng lưng đứng trước nhiều người như vậy, chịu đựng ánh mắt soi mói của họ không? “Đi thôi! Hít sâu nào, thả lỏng nào, đừng lo lắng.” Rebecca nhìn Điền Kỳ Kỳ, cổ vũ nói. Thấy cô khẩn trương, làm cho Rebecca nhớ lại mình lúc trước.
“Coi như đây là luyện tập trước đi. Sau này em sẽ phải gặp những trường hợp này dài dài. Yên tâm, còn có chị và Lâm tổng mà, bọn họ sẽ không dám hỏi câu gì quá đáng đâu.” Rebecca một bộ dáng trang điểm trung tính, cá tính mười phần, rất có khí khái nam tử. Cô hất tóc, vươn cánh tay. Điền Kỳ Kỳ cảm thấy nhẹ lòng hơn, mỉm cười.
“Lén nói cho em biết một chuyện.” Rebecca và Điền Kỳ Kỳ cùng với những nhà thiết kế khác ngay ngắn, trật tự mà đi theo phía sau Lâm Dật, Rebecca nhìn lén bóng dáng ngang tàng trước mắt, đảo mắt, sau đó nhỏ giọng để sát tai cô thì thầm.“Chuyện gì?” Thấy bộ dáng Rebecca thần thần bí bí, Điền Kỳ Kỳ nhịn không được tò mò hỏi.
“Đây là lần đầu tiên Lâm tổng đồng ý công khai xuất hiện trước mặt truyền thông. Chị thật hoài nghi có phải anh ta bị cái gì kích thích không, hay là do tuổi tác càng lớn càng kì lạ.” Rebecca nói chuyện thanh âm không lớn, chỉ có Điền Kỳ Kỳ có thể nghe được.
Điền Kỳ Kỳ trừng lớn mắt đẹp, quả thực khó mà tin được. Tuy rằng cô biết Lâm Dật đối xử với người khác rất lạnh lùng, trước đây cô cứ nghĩ trên mạng không có hình của anh là vì không có truyền thông nào dám đắc tội với anh. Nhưng không thể ngờ đây là lần đầu tiên anh xuất hiện trước truyền thông. Bộ dáng hài hước kia của Rebecca làm cô nhịn không được muốn bật cười.
Tác giả :
Tử Phi Ninh