Mẹ Bỏ Qua Cho Daddy Đi
Chương 150
Editor: May
“Cảm ơn.” Đi đến nơi tương đối trống trải, Điền Kỳ Kỳ cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nơi này lóng lánh quả thực muốn cho người choáng váng, mới vừa rồi bị nhiều người chận như vậy, quả thực muốn té xỉu.
“Đây là tôi nên làm. Lâm tổng ở nơi đó.” Alan duỗi tay chỉ chỉ vị trí Lâm Dật, Điền Kỳ Kỳ gật gật đầu, cho rằng anh đang tìm chính mình, liền đi qua.
Điền Kỳ Kỳ hơi lộ ra lúm đồng tiền, cô nhàn nhạt nhìn Lâm Dật ở trong đám người được chú ý, tươi cười trên mặt giống như hoa hồng tràn ra, tản ra hương thơm mê người.
“Vừa rồi không có việc gì chứ.” Lâm Dật quan tâm dò hỏi, làm tâm cô bỗng nhiên ấm áp lên, tựa hồ âm u trong đáy lòng lập tức bị loại bỏ, ánh sáng thoáng chốc chiếu vào, cả trái tim đều vui vẻ lên. Anh tựa như vương tử sáng lạn cao cao tại thượng, mọi người đều ở nhìn lên ánh sáng của anh.
Điền Kỳ Kỳ nhấp môi cười, lắc lắc đầu.
“Đi thôi, thời gian cũng không sai biệt lắm.” Lâm Dật duỗi tay nhìn nhìn đồng hồ số lượng có hạn quý báu trên tay, nói nhạt như mây khói. Sau đó đoàn người Rebecca cũng đi lên theo, theo bước chân anh tiến vào sảnh triễn lãm chân chính. Đại sảnh triển lãm lớn như vậy, tự nhiên có bảo an đứng thẳng, vì duy trì trật tự hiện trường, cũng là vì bảo đảm an toàn cho những châu báu này.
Ở trong chờ đợi của mọi người, Lâm Dật rốt cuộc đi tới trước đài, “Cảm tạ hôm nay chư vị cổ đông, cảm ơn mọi người cùng nhau tới cùng tôi chứng kiến quá trình huy hoàng của Điền Lâm. Chắc chắn tất cả mọi người đều là quen thuộc đoàn đội nhà thiết kế của chúng tôi, cảm tạ bọn họ giao ý nghĩa mới cho các ký hiệu hóa học au, ag, lạnh băng kia, làm cho bọn chúng có được linh hồn……” Lâm Dật đọc một phen diễn văn ngắn gọn, có được vỗ tay nhất trí của mọi người.
Ngay sau đó do người chủ trì bắt đầu giới thiệu triển lãm châu báu, trên màn hình ngăn nắp hoa lệ, bày ra tin tức liên quan tác phẩm thiết kế, bao gồm ý niệm thiết kế cùng chủ đề biểu đạt, mà trên đài triển lãm cũng không ngừng thay sản phẩm mới thật sự, từng châu báusáng rọi loá mắt được khảm trứ chui và đá quý trứ danh, khiến cho toàn bộ sảnh triển lãm đều tản mát ra áng sáng mê người mà chói mắt, làm mỗi một người thấy nó đều không thể không động tâm.
Ở sau một tiếng ngắn ngủi, tất cả tác phẩm triển lãm đã được đặt trước 80%, này đối với Điền Kỳ Kỳ mà nói, là một loại tán thành cùng khẳng định thực tế nhất. Chỉ là nhìn Rebecca, trái với thái độ lúc trước, bộ dáng giống như có chút hứng thú thiếu thiếu, Điền Kỳ Kỳ không khỏi có chút lo lắng. “Cô làm sao vậy? Hôm nay cũng không có tới công ty, là không thoải mái sao?” Bình thường cô ấy luôn là bộ dáng sức sống tràn đầy, hiện giờ an tĩnh như vậy, làm cô cảm giác thực không quen.
“Cảm ơn.” Đi đến nơi tương đối trống trải, Điền Kỳ Kỳ cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nơi này lóng lánh quả thực muốn cho người choáng váng, mới vừa rồi bị nhiều người chận như vậy, quả thực muốn té xỉu.
“Đây là tôi nên làm. Lâm tổng ở nơi đó.” Alan duỗi tay chỉ chỉ vị trí Lâm Dật, Điền Kỳ Kỳ gật gật đầu, cho rằng anh đang tìm chính mình, liền đi qua.
Điền Kỳ Kỳ hơi lộ ra lúm đồng tiền, cô nhàn nhạt nhìn Lâm Dật ở trong đám người được chú ý, tươi cười trên mặt giống như hoa hồng tràn ra, tản ra hương thơm mê người.
“Vừa rồi không có việc gì chứ.” Lâm Dật quan tâm dò hỏi, làm tâm cô bỗng nhiên ấm áp lên, tựa hồ âm u trong đáy lòng lập tức bị loại bỏ, ánh sáng thoáng chốc chiếu vào, cả trái tim đều vui vẻ lên. Anh tựa như vương tử sáng lạn cao cao tại thượng, mọi người đều ở nhìn lên ánh sáng của anh.
Điền Kỳ Kỳ nhấp môi cười, lắc lắc đầu.
“Đi thôi, thời gian cũng không sai biệt lắm.” Lâm Dật duỗi tay nhìn nhìn đồng hồ số lượng có hạn quý báu trên tay, nói nhạt như mây khói. Sau đó đoàn người Rebecca cũng đi lên theo, theo bước chân anh tiến vào sảnh triễn lãm chân chính. Đại sảnh triển lãm lớn như vậy, tự nhiên có bảo an đứng thẳng, vì duy trì trật tự hiện trường, cũng là vì bảo đảm an toàn cho những châu báu này.
Ở trong chờ đợi của mọi người, Lâm Dật rốt cuộc đi tới trước đài, “Cảm tạ hôm nay chư vị cổ đông, cảm ơn mọi người cùng nhau tới cùng tôi chứng kiến quá trình huy hoàng của Điền Lâm. Chắc chắn tất cả mọi người đều là quen thuộc đoàn đội nhà thiết kế của chúng tôi, cảm tạ bọn họ giao ý nghĩa mới cho các ký hiệu hóa học au, ag, lạnh băng kia, làm cho bọn chúng có được linh hồn……” Lâm Dật đọc một phen diễn văn ngắn gọn, có được vỗ tay nhất trí của mọi người.
Ngay sau đó do người chủ trì bắt đầu giới thiệu triển lãm châu báu, trên màn hình ngăn nắp hoa lệ, bày ra tin tức liên quan tác phẩm thiết kế, bao gồm ý niệm thiết kế cùng chủ đề biểu đạt, mà trên đài triển lãm cũng không ngừng thay sản phẩm mới thật sự, từng châu báusáng rọi loá mắt được khảm trứ chui và đá quý trứ danh, khiến cho toàn bộ sảnh triển lãm đều tản mát ra áng sáng mê người mà chói mắt, làm mỗi một người thấy nó đều không thể không động tâm.
Ở sau một tiếng ngắn ngủi, tất cả tác phẩm triển lãm đã được đặt trước 80%, này đối với Điền Kỳ Kỳ mà nói, là một loại tán thành cùng khẳng định thực tế nhất. Chỉ là nhìn Rebecca, trái với thái độ lúc trước, bộ dáng giống như có chút hứng thú thiếu thiếu, Điền Kỳ Kỳ không khỏi có chút lo lắng. “Cô làm sao vậy? Hôm nay cũng không có tới công ty, là không thoải mái sao?” Bình thường cô ấy luôn là bộ dáng sức sống tràn đầy, hiện giờ an tĩnh như vậy, làm cô cảm giác thực không quen.
Tác giả :
Tử Phi Ninh