Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 156: Hạ bảo bối bưu hãn vô địch (2)
Hạ bảo bối cũng cảm giác mình biểu hiện không tệ, hai người cùng những lão sư trường học khác, bọn nhỏ chào hỏi liền ra, hai người mới ra đài truyền hình, Hạ Thần Hi điện thoại tới, Bản Kiệt Minh đi trước lấy xe, Hạ bảo bối nghe điện thoại.
"Bảo bối, mẹ xem qua tiết mục, bảo bối đẹp trai nhất, bảo bối thông minh nhất, siêu cấp vô địch." Hạ Thần Hi cười mỉm nói, "Mẹ thế nào sinh ra con ưu tú như vậy."
Ngữ khí vô cùng thỏa mãn.
Hạ bảo bối nói, "Mẹ, lần đầu tiên biểu diễn tiết mục, phải muốn kinh diễm a."
"Có người tìm con chụp quảng cáo ngàn vạn đừng cự tuyệt, con muốn bắt đầu kiếm tiền nuôi gia đình ."
Hạ bảo bối nói, "Mẹ, phần tử khủng bố tiến quân giới giải trí, đó sẽ làm người ta cười rụng răng đó, thật sự là tổn hại uy danh."
"Uy danh là vật gì, kiếm tiền so sánh quan trọng hơn."
Hạ bảo bối cười ha ha, "Mẹ, con về nhà trước, đêm nay nấu canh, mẹ kêu Đường tiên sinh tới.”
Hạ Thần Hi lại có một loại cảm giác bị vứt bỏ cô độc, "Bảo bối, con làm phản ."
"Nói bậy, con yêu mẹ nhất, hôn một cái, cúp máy nha." Hạ bảo bối cúp điện thoại, đột nhiên nheo mắt lại, bé theo trong gương của ột chiếc xe con nhìn thấy hai người, quần đen, mang kính râm.
Hạ bảo bối lập tức có một loại cảnh giác, không xong, chẳng lẽ bản lĩnh Tiêu Tề lớn như thế, đã biết bé là ai?
Hạ bảo bối không có kinh hoảng, chậm rãi đi về phía trước, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía sau truyền đến, Hạ bảo bối vội vội vàng vàng chạy về phía trước, Bản Kiệt Minh vừa lúc lấy xe ra, thấy có người truy đuổi bảo bối, anh đem xe dừng lại.
"Các người làm cái gì?" Bản Kiệt Minh đem Hạ bảo bối kéo đến bên cạnh.
Một người áo đen nói, "Cút sang một bên, chớ xen vào việc của người khác, đem đứa nhỏ này cho chúng ta."
"Cười nhạo, bảo hộ học sinh là trách nhiệm của tôi, các người muốn làm gì? Tôi báo cảnh sát." Bản Kiệt Minh lấy điện thoại ra, một gã khác cấp tốc đánh rớt điện thoại di động của anh, huy quyền đi lên, tính toán đánh Bản Kiệt Minh.
Ai biết, Bản Kiệt Minh đón nhận một quyền, tránh được, nắm lấy cánh tay anh ta tới một quá vai, ngã như một đồ chơi.
Anh khinh miệt cười, "Này là to nhỏ sai biệt."
Thân là người Âu Mỹ - Bản Kiệt Minh tiên sinh vóc dáng 1m9, thân là người đông phương chiều cao chưa đủ 1m7, quả nhiên là vấn đề to nhỏ.”
Hạ bảo bối ở một bên rất không đạo đức cười.
Người Mỹ chính là cực kỳ hài hước.
Một người khác đột nhiên từ trong ngực rút ra một cây dao, Bản Kiệt Minh bổ nhào tới, đem hắn gục ở một bên, Hạ bảo bối không giống những hài tử khác kém như vậy, vội vội vàng vàng chạy tới, nhặt dao trên mặt đất lên.
Bản Kiệt Minh huy động nắm tay, đập vài quyền, đem hắn đập ngã.
Hạ bảo bối xoay chuyển ánh mắt, ám đạo không tốt, bên ngoài mặt đường đài truyền hình ngừng năm chiếc xe, một gã khác bị đánh nằm bò cũng bắt đầu lấy dao ra, không đếm xỉa phải là trường hợp công chúng, Bản Kiệt Minh một cước giẫm nát cổ tay hắn ta.
Hạ bảo bối đem vũ khí người té xỉu cầm lấy, có mấy đồ sạc. Bé lại chạy tới, đem súng ống của người bất tỉnh lấy đi, vũ khí trang bị cũng lấy.
Một khẩu súng cho Bản Kiệt Minh.
Bản Kiệt Minh nhìn súng trong tay, kinh ngạc nhìn bảo bối, bảo bối nói, "Đừng xem, nhanh lên một chút đi."
Bên ngoài dừng xe, cửa sổ xe đột nhiên bị hạ xuống, lộ ra một họng súng đen thùi, Bản Kiệt Minh cũng nhìn thấy, anh ngồi lên xe máy, Hạ bảo bối đã ngồi lên .
Hai người theo mặt một con đường khác cấp tốc chạy như bay rời khỏi.
"Bảo bối, mẹ xem qua tiết mục, bảo bối đẹp trai nhất, bảo bối thông minh nhất, siêu cấp vô địch." Hạ Thần Hi cười mỉm nói, "Mẹ thế nào sinh ra con ưu tú như vậy."
Ngữ khí vô cùng thỏa mãn.
Hạ bảo bối nói, "Mẹ, lần đầu tiên biểu diễn tiết mục, phải muốn kinh diễm a."
"Có người tìm con chụp quảng cáo ngàn vạn đừng cự tuyệt, con muốn bắt đầu kiếm tiền nuôi gia đình ."
Hạ bảo bối nói, "Mẹ, phần tử khủng bố tiến quân giới giải trí, đó sẽ làm người ta cười rụng răng đó, thật sự là tổn hại uy danh."
"Uy danh là vật gì, kiếm tiền so sánh quan trọng hơn."
Hạ bảo bối cười ha ha, "Mẹ, con về nhà trước, đêm nay nấu canh, mẹ kêu Đường tiên sinh tới.”
Hạ Thần Hi lại có một loại cảm giác bị vứt bỏ cô độc, "Bảo bối, con làm phản ."
"Nói bậy, con yêu mẹ nhất, hôn một cái, cúp máy nha." Hạ bảo bối cúp điện thoại, đột nhiên nheo mắt lại, bé theo trong gương của ột chiếc xe con nhìn thấy hai người, quần đen, mang kính râm.
Hạ bảo bối lập tức có một loại cảnh giác, không xong, chẳng lẽ bản lĩnh Tiêu Tề lớn như thế, đã biết bé là ai?
Hạ bảo bối không có kinh hoảng, chậm rãi đi về phía trước, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía sau truyền đến, Hạ bảo bối vội vội vàng vàng chạy về phía trước, Bản Kiệt Minh vừa lúc lấy xe ra, thấy có người truy đuổi bảo bối, anh đem xe dừng lại.
"Các người làm cái gì?" Bản Kiệt Minh đem Hạ bảo bối kéo đến bên cạnh.
Một người áo đen nói, "Cút sang một bên, chớ xen vào việc của người khác, đem đứa nhỏ này cho chúng ta."
"Cười nhạo, bảo hộ học sinh là trách nhiệm của tôi, các người muốn làm gì? Tôi báo cảnh sát." Bản Kiệt Minh lấy điện thoại ra, một gã khác cấp tốc đánh rớt điện thoại di động của anh, huy quyền đi lên, tính toán đánh Bản Kiệt Minh.
Ai biết, Bản Kiệt Minh đón nhận một quyền, tránh được, nắm lấy cánh tay anh ta tới một quá vai, ngã như một đồ chơi.
Anh khinh miệt cười, "Này là to nhỏ sai biệt."
Thân là người Âu Mỹ - Bản Kiệt Minh tiên sinh vóc dáng 1m9, thân là người đông phương chiều cao chưa đủ 1m7, quả nhiên là vấn đề to nhỏ.”
Hạ bảo bối ở một bên rất không đạo đức cười.
Người Mỹ chính là cực kỳ hài hước.
Một người khác đột nhiên từ trong ngực rút ra một cây dao, Bản Kiệt Minh bổ nhào tới, đem hắn gục ở một bên, Hạ bảo bối không giống những hài tử khác kém như vậy, vội vội vàng vàng chạy tới, nhặt dao trên mặt đất lên.
Bản Kiệt Minh huy động nắm tay, đập vài quyền, đem hắn đập ngã.
Hạ bảo bối xoay chuyển ánh mắt, ám đạo không tốt, bên ngoài mặt đường đài truyền hình ngừng năm chiếc xe, một gã khác bị đánh nằm bò cũng bắt đầu lấy dao ra, không đếm xỉa phải là trường hợp công chúng, Bản Kiệt Minh một cước giẫm nát cổ tay hắn ta.
Hạ bảo bối đem vũ khí người té xỉu cầm lấy, có mấy đồ sạc. Bé lại chạy tới, đem súng ống của người bất tỉnh lấy đi, vũ khí trang bị cũng lấy.
Một khẩu súng cho Bản Kiệt Minh.
Bản Kiệt Minh nhìn súng trong tay, kinh ngạc nhìn bảo bối, bảo bối nói, "Đừng xem, nhanh lên một chút đi."
Bên ngoài dừng xe, cửa sổ xe đột nhiên bị hạ xuống, lộ ra một họng súng đen thùi, Bản Kiệt Minh cũng nhìn thấy, anh ngồi lên xe máy, Hạ bảo bối đã ngồi lên .
Hai người theo mặt một con đường khác cấp tốc chạy như bay rời khỏi.
Tác giả :
Trình Ninh Tĩnh