Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 141: Không giải thích được bi thương
Editor: boconganh1503
Xe đua gào thét quay về nhà trọ cảnh biển.
Tâm tình Đường Bạch Dạ vô cùng tốt, Hạ Thần Hi vừa mới biết được Tưởng Tuệ muốn mưu sát cô, nên tâm tình không được tốt, Đường tiên sinh cũng nhìn ra cô tâm tình không được tốt, nhíu mày hỏi, "Ai chọc giận em sao ?"
"Lão bà tương lai của anh."
"Tại sao em chọc giận chính mình ?" Đường tiên sinh rất ngây thơ hỏi.
Hạ Thần Hi nhịn không được cười lên một tiếng, miệng bị anh chiếm tiện nghi thành thói quen .
"Nghĩ muốn tôi làm lão bà tương lai sao, chỉ sợ anh không có bản lĩnh đó." Hạ Thần Hi cũng theo thói quen bồi anh.
"Anh bản lĩnh gì cũng đều rất vượt trội, Hạ tiểu thư xin yên tâm, tính phúc của em nhất định được bảo đảm, tuyệt đối là kỹ thuật lưu ." Đường Bạch Dạ cấp tốc hứa hẹn tinh phúc sau này cho Hạ tiểu thư, đây không phải là chuyện thường tình gấp gáp.
Thời đại này, cái gì là kỹ thuật lưu .
Hạ Thần Hi, "Đường tiên sinh, anh một ngày không nói lời thô tục sẽ chết sao?"
"Sẽ không!" Đường tiên sinh chững chạc đàng hoàng trả lời.
Hạ Thần Hi nói chuyện dục vọng cũng không có.
"Để ăn mừng ngày mai em đến Đường thị đi làm, chúng ta cùng đi ra ngoài ăn đi, chọn nhà hàng nào em thích." Đường Bạch Dạ nói, ý định muốn lừa Hạ Thần Hi đi hẹn họ.
Hạ Thần Hi nói, "Nhà của tôi còn có một người chờ nuôi nấng."
Đường Bạch Dạ rất khinh bỉ nhìn Hạ Thần Hi, "Chờ nuôi nấng sao? Tiểu tử nhà em tự nuôi chính mình, còn phải nuôi nấng em."
"Cho dù như vậy, cũng muốn hỏi bảo bối." Hạ Thần Hi nói, xe đua ở bờ sông gào thét mà qua, Hạ Thần Hi đột nhiên có chút cảm khái, "Trẻ con lớn rất nhanh, tôi muốn dành nhiều thời gian cho bé ."
"Chờ bảo bối lớn thêm một hai tuổi, thời gian bé ở bên cạnh tôi cũng không phải là rất nhiều, chờ bé mười bốn mười lăm tuổi nữa, khả năng thì có bạn gái, tất cả thời gian đều dành cho bạn gái. Ai..."
Đường Bạch Dạ rất không nể mặt bật cười, Hạ Thần Hi trừng anh, giận, cô khó có được tâm tư thương cảm như vậy, anh cười cái gì?
"Mười bốn mười lăm tuổi yêu đương, em thật là coi trọng Hạ bảo bối, phụ tùng còn chưa có trưởng thành hoàn toàn, bé chắc chắn sẽ không làm việc này." Đường Bạch Dạ lấy thân phận của người trưởng thành khẳng định, nam sinh mười bốn mười lăm tuổi yêu đương tuyệt đối là mất mặt .
Hạ Thần Hi, "... Anh thật sắc."
"Đây là giáo dục lành mạnh không hiểu sao?" Đường Bạch Dạ cười trêu ghẹo, "Cho nên nói, quá trình trưởng thành của con trai mà không có cha dẫn dắt thì là thật đáng tiếc ."
Đường Bạch Dạ chỉ là thuận miệng nói, bây giờ anh thật tình nghĩ có thể hay không yêu Hạ Thần Hi, thời gian ở chung với cô, tự nhiên cũng thật tình thương yêu Hạ bảo bối, huống chi Hạ bảo bối là đứa nhỏ ai nhìn cũng thích.
Nhưng mà, người nói vô tâm, người nghe có ý định.
Hạ Thần Hi đột nhiên nghĩ đến, bảo bối của cô lợi hại như vậy, mới nhỏ đã làm quản lý tổ chức lính đánh thuê, ngày sau nhất định sẽ có thế giới riêng của mình, có lẽ muốn rời nhà thời gian rất lâu, có lẽ qua một hai năm, có thể một tháng, hoặc là mấy tháng mới có thể thấy bảo bối một lần.
Đường Bạch Dạ là cha của bảo bối, cô nhìn ra được Đường Bạch Dạ rất thương yêu bảo bối, cô đã tước đoạt thời gian ở chung của cha con bọn họ bảy năm.
Bảo bối càng lúc càng lớn, ngày sau sẽ có không gian của mình, thời gian ở chung của bé và Đường Bạch Dạ sẽ càng ngày càng ngắn.
Cô có phải hay không rất ích kỷ?
Có phải cô đã tước đoạt quyền làm cha của Đường Bạch Dạ, nếu sau này Đường Bạch Dạ biết, có phải bóp chết cô hay không?
Đây là thiên tính của người làm cha làm mẹ, tự nhiên có thể cảm nhận được phụ thân tâm tình.
Hạ Thần Hi đột nhiên thương cảm nói, "Đường Bạch Dạ, xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?"
Hạ Thần Hi miễn cưỡng cười, "Kỳ thực cũng không có gì."
Đường Bạch Dạ nhíu mày, cũng không suy nghĩ nhiều.
Xe đua gào thét quay về nhà trọ cảnh biển.
Tâm tình Đường Bạch Dạ vô cùng tốt, Hạ Thần Hi vừa mới biết được Tưởng Tuệ muốn mưu sát cô, nên tâm tình không được tốt, Đường tiên sinh cũng nhìn ra cô tâm tình không được tốt, nhíu mày hỏi, "Ai chọc giận em sao ?"
"Lão bà tương lai của anh."
"Tại sao em chọc giận chính mình ?" Đường tiên sinh rất ngây thơ hỏi.
Hạ Thần Hi nhịn không được cười lên một tiếng, miệng bị anh chiếm tiện nghi thành thói quen .
"Nghĩ muốn tôi làm lão bà tương lai sao, chỉ sợ anh không có bản lĩnh đó." Hạ Thần Hi cũng theo thói quen bồi anh.
"Anh bản lĩnh gì cũng đều rất vượt trội, Hạ tiểu thư xin yên tâm, tính phúc của em nhất định được bảo đảm, tuyệt đối là kỹ thuật lưu ." Đường Bạch Dạ cấp tốc hứa hẹn tinh phúc sau này cho Hạ tiểu thư, đây không phải là chuyện thường tình gấp gáp.
Thời đại này, cái gì là kỹ thuật lưu .
Hạ Thần Hi, "Đường tiên sinh, anh một ngày không nói lời thô tục sẽ chết sao?"
"Sẽ không!" Đường tiên sinh chững chạc đàng hoàng trả lời.
Hạ Thần Hi nói chuyện dục vọng cũng không có.
"Để ăn mừng ngày mai em đến Đường thị đi làm, chúng ta cùng đi ra ngoài ăn đi, chọn nhà hàng nào em thích." Đường Bạch Dạ nói, ý định muốn lừa Hạ Thần Hi đi hẹn họ.
Hạ Thần Hi nói, "Nhà của tôi còn có một người chờ nuôi nấng."
Đường Bạch Dạ rất khinh bỉ nhìn Hạ Thần Hi, "Chờ nuôi nấng sao? Tiểu tử nhà em tự nuôi chính mình, còn phải nuôi nấng em."
"Cho dù như vậy, cũng muốn hỏi bảo bối." Hạ Thần Hi nói, xe đua ở bờ sông gào thét mà qua, Hạ Thần Hi đột nhiên có chút cảm khái, "Trẻ con lớn rất nhanh, tôi muốn dành nhiều thời gian cho bé ."
"Chờ bảo bối lớn thêm một hai tuổi, thời gian bé ở bên cạnh tôi cũng không phải là rất nhiều, chờ bé mười bốn mười lăm tuổi nữa, khả năng thì có bạn gái, tất cả thời gian đều dành cho bạn gái. Ai..."
Đường Bạch Dạ rất không nể mặt bật cười, Hạ Thần Hi trừng anh, giận, cô khó có được tâm tư thương cảm như vậy, anh cười cái gì?
"Mười bốn mười lăm tuổi yêu đương, em thật là coi trọng Hạ bảo bối, phụ tùng còn chưa có trưởng thành hoàn toàn, bé chắc chắn sẽ không làm việc này." Đường Bạch Dạ lấy thân phận của người trưởng thành khẳng định, nam sinh mười bốn mười lăm tuổi yêu đương tuyệt đối là mất mặt .
Hạ Thần Hi, "... Anh thật sắc."
"Đây là giáo dục lành mạnh không hiểu sao?" Đường Bạch Dạ cười trêu ghẹo, "Cho nên nói, quá trình trưởng thành của con trai mà không có cha dẫn dắt thì là thật đáng tiếc ."
Đường Bạch Dạ chỉ là thuận miệng nói, bây giờ anh thật tình nghĩ có thể hay không yêu Hạ Thần Hi, thời gian ở chung với cô, tự nhiên cũng thật tình thương yêu Hạ bảo bối, huống chi Hạ bảo bối là đứa nhỏ ai nhìn cũng thích.
Nhưng mà, người nói vô tâm, người nghe có ý định.
Hạ Thần Hi đột nhiên nghĩ đến, bảo bối của cô lợi hại như vậy, mới nhỏ đã làm quản lý tổ chức lính đánh thuê, ngày sau nhất định sẽ có thế giới riêng của mình, có lẽ muốn rời nhà thời gian rất lâu, có lẽ qua một hai năm, có thể một tháng, hoặc là mấy tháng mới có thể thấy bảo bối một lần.
Đường Bạch Dạ là cha của bảo bối, cô nhìn ra được Đường Bạch Dạ rất thương yêu bảo bối, cô đã tước đoạt thời gian ở chung của cha con bọn họ bảy năm.
Bảo bối càng lúc càng lớn, ngày sau sẽ có không gian của mình, thời gian ở chung của bé và Đường Bạch Dạ sẽ càng ngày càng ngắn.
Cô có phải hay không rất ích kỷ?
Có phải cô đã tước đoạt quyền làm cha của Đường Bạch Dạ, nếu sau này Đường Bạch Dạ biết, có phải bóp chết cô hay không?
Đây là thiên tính của người làm cha làm mẹ, tự nhiên có thể cảm nhận được phụ thân tâm tình.
Hạ Thần Hi đột nhiên thương cảm nói, "Đường Bạch Dạ, xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?"
Hạ Thần Hi miễn cưỡng cười, "Kỳ thực cũng không có gì."
Đường Bạch Dạ nhíu mày, cũng không suy nghĩ nhiều.
Tác giả :
Trình Ninh Tĩnh