May Mắn Gặp Lại Khi Chưa Gả
Chương 1
Tiết tử
Một thầy tướng số vừa nhìn thấy một cậu bé khoẻ mạnh kháu khỉnh, lập tức kích động nhào tới.
"Ai nha, dung mạo của tiểu công tử thật sự như rồng như phượng mà, tướng mạo bất phàm. Lão phu xem tướng nhiều năm như vậy, lần đầu tiên trong đời mới nhìn thấy một cậu bé có khí chất tôn quý như thế, tiểu công tử, cho ta xin ngày sinh tháng đẻ của cậu đi?"
Tiểu nam hài trắng ngần nhìn thầy tướng số một cái, sau đó quay đầu lại gọi người mẹ.
Một nữ tử tuổi còn trẻ đứng sau lưng cậu bé, mỉm cười dịu dàng.
Dáng người nàng tha thướt, mi mày như vẽ, thướt tha đứng dưới ánh nắng xuân tươi đẹp, giống đóa hoa sen chớm nở sau cơn mưa rào
Đột nhiên nàng thu lại nụ cười, miệng hùm gan sứa đối đáp với thầy tướng số kia: "Trở về nói với chủ nhân nhà ngươi, đây là con của ta, đừng có hao tâm tổn trí suy nghĩ biện pháp tìm hiểu ngày sinh của thằng bé." Nói xong, liền kéo đứa bé bỏ đi.
Một đoá hoa sen yểu điệu bỗng chốc hóa thành loại ớt chỉ thiên cay chết người, vụn ớt văng lên gương mặt thầy tướng số.
"Ti Điềm, một mình nàng làm thế nào sinh ra được nhi tử, ta thật sự rất muốn biết."
Nàng thường ngày vốn rất bình tĩnh, nhưng hôm nay bàn tay đang nắm tiểu hài tử bỗng nhiên run lên.
Hắn rốt cuộc vẫn tìm tới đây....
-----------------------------------------------
Cảnh xuân tháng ba đẹp như tranh vẽ, vào một ngày đẹp trời ở dưới chân núi Lan Chu là hình ảnh một phiến dây leo hoa tử vi đang vịn vào một chiếc giá đỡ, cảnh đẹp này thật làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Thế nhưng, trong cảnh xuân hoà thuận vui vẻ ấy, Ti Điềm lại cảm thấy dường như có một dòng khí lạnh len lỏi vào lòng bàn chân nàng.
Đứng trên dốc núi Lan Chu hiểm trở, dõi mắt trông về phía xa, từng dãy núi non trùng trùng điệp điệp, mây mù lượn quanh ngọn núi giống như đang khoác trên vai một tấm áo tơ lụa bay lên bầu trời. Thềm đá trước mắt cao vun vút, giống như một dãy cầu thang vươn thẳng tới trời cao, khí thế mạnh mẽ như muốn xuyên qua màn mây xanh. Thang đá không biết có bao nhiêu bậc, cho dù chưa có trèo lên những bậc thang ấy, chỉ đứng nhìn từ xa thôi nhưng cũng đã làm cho người ta thấy sợ hãi. Lên đến bậc đá cuối cùng, từ trong mây mù mờ ảo, mới mơ hồ thấy được một tấm cửa đá trên đỉnh núi.
Nàng ngửa đầu hít sâu một hơi, cố gắng nâng bước chân lên.
Ở những bậc thang cuối cùng, nàng phải dùng cả tay lẫn chân, ruột gan như muốn đứt ra từng khúc, đầu óc choáng váng. Bò lên đến bậc thang cuối cùng, cả người nàng như bị bại liệt, trước mắt là những ngôi sao màu vàng khẽ động, nàng nằm rạp trên mặt đất thở dốc một hồi mới ngẩng đầu lên.
Ánh sáng xinh đẹp xuyên qua đỉnh núi đầy mây mù, bởi vì dựa vào dãy núi, cánh cửa được khắc ba chữ to "Thất Thế Môn" càng làm nổi bật lên sự hùng vĩ của núi non nơi đây, lực đạo khắc kiểu chữ thảo này mạnh mẽ như xuyên thấu trời xanh.
Nghỉ ngơi một lát, cảm thấy hơi thở ổn định lại nàng mới sửa sang lại quần áo đứng lên. Một cơn gió lướt nhẹ qua mặt nàng, thổi lên ống tay áo nàng tựa như chim bay vỗ cánh, đứng trong gió rỉa lông.
Cánh cửa được bao bọc bởi một tấm da thô, dày và đen xỉn, giống như màu sắt, nàng hơi chần chừ một chút, nhưng vẫn nhẹ nhàng bước vào bên trong.
Bên trong cánh cửa, gió thổi mát cổ tay áo, không khí trong lành, trong đình viện rộng lớn là mấy cây tùng bách và bồ đề cao to. Cành lá sum xuê, một màu xanh đậm như muốn nhuộm màu y phục. Gió núi làm vang lên từng tiếng thông reo, làm cho tâm hồn trở nên yên tĩnh đến kì lạ. Ngày thường bôn ba vất vả, cả người nàng chỉ có mệt mỏi cùng lo lắng, nàng đã rất lâu không có bình yên thư thái như bây giờ, gió mát đã tẩy sạch đi lớp bụi đường.
Nếu như không phải trong đình viện có người nhẹ giọng nói chuyện, nàng có thể đã hiểu lầm đây là một cái động dành cho người tu tiên.
Trong đình viện phía bên phải gốc bồ đề là một người ngồi trên ghế dựa bằng trúc đang hạ lệnh cho cấp dưới. Một thiếu niên mười tám mười chín tuổi, khí khái hào hùng, tuấn lãng như mây, như ánh mặt trời trên biển, gác chân nửa nằm nửa ngồi, có vẻ là người bướng bỉnh, không chịu gò bó.
Vây quanh hắn là mấy thiếu nữ trẻ tuổi, một cảnh xuân oanh oanh yến yến, tựa như nhánh hồng hạnh đầu cành khao khát tình yêu.
"Đại ca, huynh châm chước cho chúng muội nha! chúng muội vất vả lắm rồi mà."
"Đúng vậy đó, đại ca tốt nhất mà."
Hắn dường như không nghe thấy những âm thanh dịu dàng bên cạnh, mí mắt cũng không thèm nhấc lên, chỉ lười biếng vuốt ve thanh chủy thủ sắc bén trong tay. Lưỡi dao chủy thủ mỏng như cánh ve, thỉnh thoảng phát ra tia sáng, lóe lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.
Đột nhiên, chân mày hắn nhăn lại, cười cười với một người thiếu nữ trong đó, sau đó kề sát vào bên tai nàng nói câu gì, người thiếu nữ kia sau khi nghe xong sắc mặt đỏ bừng, liền đứng dậy rời đi.
Ba thiếu nữ còn lại giống như chim nhỏ đang bay bị kinh sợ, ‘Phịch’ một tiếng, toàn bộ tản ra!
Hắn cầm chủy thủ đắc ý mím môi cười cười, nụ cười rạng rỡ vô cùng, giống như sau cơn mưa trời lại sáng, một bầu trời trong xanh sáng tỏ.
Hắn lại nói gì đó? Nàng ta sửng sốt nhìn hắn, vừa hiếu kỳ vừa khâm phục, rõ ràng chỉ là cười cười nói nói, vậy mà làm cho quân địch tro tàn thành mây khói.
Một làn gió thơm thổi qua bên người, bốn thiếu nữ sắc mặt ửng đỏ, vội vàng rời đi.
Trong đình viện lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn lại có nàng. Hắn giương mắt đánh giá, nét mặt lười biếng, như không để ý tới.
Dám ngồi càn rỡ ở chỗ này, nhất định là nhân vật quan trọng của Thất Thế Môn. Nàng vội vàng mỉm cười với hắn, khóe môi cử động một cái mới phát hiện vừa mệt vừa đói, cánh môi dường như bị hồ dán dính lại, vừa chát vừa khô.
Hắn chớp chớp mày kiếm, nâng cái cằm lên hỏi: "Ngươi là ai?"
Nàng vội vàng thi lễ: "Ta là Ti Điềm, muốn tới đây bái sư, nghe nói Thất Thế Môn muốn nhận đệ tử."
Hắn híp mắt lại, tuỳ tiện quan sát nàng hai cái, hỏi: "Có biết lý thuyết y học cơ bản không?"
Nàng vội vàng gật đầu, thật ra thì trong lòng thấp thỏm không yên, không biết "cơ bản" này là cơ bản đến trình độ nào mới có thể chấp nhận được. Thật ra nàng cũng nhận biết được một ít dược liệu đơn giản, đại khái chỉ biết chút ít dược tính mà thôi, sao nàng lại can đảm như vậy chứ.
Hắn "A" rồi một tiếng, nói: "Hình như ngươi không được khỏe mạnh cho lắm, môn chủ nói, người nào đi một đường đến cái thềm đá này mà không nghỉ ngơi mới có thể vào gặp người. Nhưng ta thấy ngươi nằm rạp trên mặt đất thở hổn hển hơn nửa ngày mới bò đến nha."
Nói xong, hắn không thèm đếm xỉa tới nàng, mà cầm thanh chủy thủ ngồi gọt móng tay.
‘Nằm sấp’, ‘Thở gấp’, ‘Bò’ ba chữ này làm cho nàng kìm lòng không được mà nghĩ đến chú chó nhỏ trắng trắng tròn tròn trước đây của nhà mình. Nàng có chút ngượng ngùng, không nghĩ tới khi nàng nhếch nhác ở bên ngoài cánh cửa bị hắn nhìn thấy. Thế nhưng lúc này đây nàng không có chút sức lực nào để ngượng ngùng hay xấu hổ, nàng cố hết sức nói: "Ta nghỉ ngơi một lát là bởi vì buổi sáng ta chưa ăn cơm. Thân thể ta rất khoẻ mạnh, xin đại ca cho ta một cơ hội." Nói xong, nàng đứng thẳng lưng lên.
Hắn nhướng mắt lên liếc nhìn thân thể nhỏ nhắn của nàng, khinh thường rủ mắt xuống tiếp tục gọt móng tay. Vòng eo nàng như một cành liễu mỏng manh, rõ ràng không có sức thuyết phục cho cái từ "khoẻ mạnh" kia chút nào, còn cách rất xa so với tiêu chuẩn bình thường.
Thanh chủy thủ trong tay hắn khắc bức họa “Sao Bắc Đẩu”*, bảy ngôi sao trong bức họa này sử dụng đá quý cùng ngọc bích viền quanh, còn mỗi ngôi sao thì được làm từ một khối mỹ ngọc thượng hạng Dương Chi. Không cần nói đến thanh chủy thủ này có phải được chế tạo từ thép Huyền Thiết hay không? Chỉ cần dựa vào bảy ngôi sao kia đã có giá trị liên thành.
* Sao Bắc Đẩu : tên đầy đủ là Bắc Đẩu thất tinh. là một mảng sao gồm bảy ngôi sao trong chòm sao Đại Hùng.
Mảng các ngôi sao này tạo nên hình ảnh giống cái đấu (đẩu) hay cái gàu sòng hoặc cái xoong và nằm ở hướng bắc vì vậy một số nước gọi nó là sao Bắc Đẩu.
Hắn giơ tay lên, đón lấy ánh nắng rồi nhìn một chút, dường như rất hài lòng
Ánh mặt trời xuyên qua giữa ngón tay hắn, ngón tay của hắn thon dài cứng cáp, nàng nhìn vào lòng bàn tay, chỉ có các đốt ngón tay ngón trỏ mới thấy được vết chai rõ ràng, so với vùng da thịt mịn màng chung quanh quả thật có sự tương phản lớn.
Hắn thuận tay cắm chủy thủ vào trong ủng da, híp mắt, không để ý hỏi: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Nàng ngập ngừng một chút, nói: "Mười sáu."
"Mười sáu? Quá lớn."
Nàng vội vàng sửa lại: "Thật ra là mười lăm, vẫn chưa tới sinh nhật mười sáu tuổi."
Thiết Ngưu ca ca, hàng xóm sát vách nhà nàng học nghề ở một cửa hàng thợ rèn, hắn nói không ai muốn nhận đồ đệ nhỏ tuổi cả, bởi vì không có sức lực, cho nên hắn cố ý nói láo thêm một tuổi, ai ngờ lợn lành chữa thành lợn què, người ta lại chê hắn lớn tuổi.
Hắn nhíu nhíu mày, nói: "Mười lăm cũng lớn quá."
Nàng vội vàng sửa lại: "Mười lăm tháng chạp mới tới sinh nhật ta, thật ra thì ta đã hơn mười bốn tuổi rồi." Nói xong, nàng bắt đầu bối rối, nếu hắn lại chê nàng lớn, chẳng lẽ muốn nàng nói mình mới mười ba tuổi? Nhưng nàng đã mười bốn tuổi ba tháng rồi, làm sao mở miệng nói mười ba tuổi được chứ.
Mới có nghĩ như vậy thôi mà mặt nàng đã đỏ lên rồi.
Ánh mắt hắn lạnh thấu xương nhìn thẳng vào nàng, quát lớn: "Suy cho cùng cũng hơn mười tuổi?" Hắn vốn khí khái hào hùng bức người, lại quát lớn tiếng như vậy, càng thêm thô bạo hung ác, giống như con báo săn bỗng nhiên nhảy ra khỏi bụi cỏ.
Nàng rụt rụt thân thể, sợ hãi nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Mười, mười bốn."
Hắn hừ một tiếng: "Mười bốn, quá nhỏ."
Nàng ủy khuất nhìn hắn, không biết rốt cuộc hắn muốn bao nhiêu, mười lăm mươi sáu thì quá lớn, mười bốn lại quá nhỏ. Hóa ra là cố tình làm khó dễ nàng sao? Nàng thấp giọng năn nỉ: "Đại ca xin thương xót, cho ta đi gặp môn chủ nha."
Hắn lắc đầu: "Ta là đệ tử của Thất Thế Môn, chỗ ta ngươi còn chưa qua được, còn muốn đi gặp môn chủ sao? Môn chủ chính là để cho ta ở chỗ này quan sát các ngươi lên núi, những người nghỉ ngơi khi leo bậc thang đều không được chấp nhận."
Hắn là đệ tử Thất Thế Môn? Nàng vội vàng khẩn cầu: "Sư huynh, huynh có thể xem như không nhìn thấy không."
Hắn đứng lên, chắp tay đi tới, lúc bước đi vạt áo khẽ đung đưa, trầm ổn tiêu sái. Trên bộ trường sam thêu lên một áng mây xanh, lúc này đây trông hắn rất hiền lành lương thiện. Thế nhưng trong mắt hắn lại mang theo kiêu ngạo, làm cho người ta cảm thấy khó có thể gần gũi.
Hắn đứng ở trước mặt nàng, ôm cánh tay nhìn nàng, vóc dáng nàng nhỏ nhắn xinh xắn, miễn cưỡng đến đầu vai hắn, cho nên ánh mắt của hắn có chút hứng thú nhìn từ trên cao xuống.
Nàng thấp thỏm chờ đợi lòng nhân từ của hắn, châm chước, châm chước.
Hắn đột nhiên mím môi cười cười: "Ngươi hôn ta một cái, ta coi như không nhìn thấy, dẫn ngươi đi gặp môn chủ."
Cái gì? Nàng hoảng sợ nhìn hắn! khuôn mặt nàng đỏ bừng, tim đập như sấm. Ban ngày ban mặt, ban ngày ban mặt, hắn lại có thể đưa ra một yêu cầu phi lễ như vậy!
Hắn lại không hề thoái chí, dường như yêu cầu này là đạo lý hiển nhiên, hợp tình hợp lý. Trong đôi mắt xinh đẹp mang theo vẻ bỡn cợt cùng trêu chọc, trên mặt còn làm ra vẻ mình mới là người bị ủy khuất!
Thân hình hắn cao lớn, đứng ở trước mặt nàng, nàng vốn là ngửa đầu lên nhìn hắn, giờ phút này lại cúi đầu thấp xuống, thấp đến không thể lại thấp hơn, lỗ tai cũng bắt đầu nóng lên.
Hắn không hề cảm thấy bất ngờ trước phản ứng của nàng, tự nhiên mất hết hứng thú, miễn cưỡng đuổi nàng đi: "Tiểu nha đầu, trở về đi."
Thấy quần áo màu xanh dưới mi mắt khẽ động, nàng vội ngẩng đầu nói: "Ta, ta bằng lòng." Yêu cầu của hắn làm cho nàng hoàn toàn bất ngờ, ngượng ngùng, lúng túng. Thế nhưng, nàng không thể không đồng ý yêu cầu của hắn.
Đuôi lông mày hắn nhướng lên, bước chân ngừng lại. Hắn quay đầu lại, nhẹ nhàng cười cười tựa như khiêu khích.
Nàng tiến lên một bước đứng trước mặt của hắn. Trên người hắn có khí tức nam tử tươi mát như rượu Khải Phong Chi tỏa hương trong gió, mùi rượu như hòa vào toàn bộ bầu không khí trước mặt nàng. Trong lòng nàng giống như có một thanh Hoa Cổ vội vàng gõ nhịp trống*, tiếng trống dồn dập đến nỗi làm rối loạn hô hấp của nàng.
*Hoa Cổ: điệu múa dân gian, một nam một nữ, một người gõ thanh la, một người gõ trống cùng múa.
Ánh mắt của hắn ẩn chứa sự bỡn cợt và khiêu khích, rõ ràng đang đánh cuộc là nàng không dám.
Nàng nhón chân lên hôn hắn một cái. Đáng tiếc, hắn quá cao, cho nên nàng hôn trúng ngay cái cổ của hắn.
Như vậy có được tính không đây?
Cùng lắm chỉ như chuồn chuồn lướt qua, nàng đã xấu hổ đến nỗi trước mắt tối sầm. Lần đầu tiên hôn một người nam nhân, lại rơi tình trạng này. Được rồi, coi như là hôn chú chó nhỏ trắng trắng tròn tròn ở nhà mình đi.
Hắn giống như sợ nhột, bị môi nàng đụng một cái, lập tức rụt cổ lại, lui về phía sau một bước, sau đó dùng tay sờ lên cổ, nói: "Đi theo ta."
Nàng không dám nhìn nét mặt của hắn, cảm giác mặt mình nóng như bị thiêu cháy, trong lòng thì vô cùng hoảng sợ.
Nếu quả thật có thể đi vào Thất Thế Môn, vị sư huynh này, thật sự là rất, rất khó ở chung.
Một thầy tướng số vừa nhìn thấy một cậu bé khoẻ mạnh kháu khỉnh, lập tức kích động nhào tới.
"Ai nha, dung mạo của tiểu công tử thật sự như rồng như phượng mà, tướng mạo bất phàm. Lão phu xem tướng nhiều năm như vậy, lần đầu tiên trong đời mới nhìn thấy một cậu bé có khí chất tôn quý như thế, tiểu công tử, cho ta xin ngày sinh tháng đẻ của cậu đi?"
Tiểu nam hài trắng ngần nhìn thầy tướng số một cái, sau đó quay đầu lại gọi người mẹ.
Một nữ tử tuổi còn trẻ đứng sau lưng cậu bé, mỉm cười dịu dàng.
Dáng người nàng tha thướt, mi mày như vẽ, thướt tha đứng dưới ánh nắng xuân tươi đẹp, giống đóa hoa sen chớm nở sau cơn mưa rào
Đột nhiên nàng thu lại nụ cười, miệng hùm gan sứa đối đáp với thầy tướng số kia: "Trở về nói với chủ nhân nhà ngươi, đây là con của ta, đừng có hao tâm tổn trí suy nghĩ biện pháp tìm hiểu ngày sinh của thằng bé." Nói xong, liền kéo đứa bé bỏ đi.
Một đoá hoa sen yểu điệu bỗng chốc hóa thành loại ớt chỉ thiên cay chết người, vụn ớt văng lên gương mặt thầy tướng số.
"Ti Điềm, một mình nàng làm thế nào sinh ra được nhi tử, ta thật sự rất muốn biết."
Nàng thường ngày vốn rất bình tĩnh, nhưng hôm nay bàn tay đang nắm tiểu hài tử bỗng nhiên run lên.
Hắn rốt cuộc vẫn tìm tới đây....
-----------------------------------------------
Cảnh xuân tháng ba đẹp như tranh vẽ, vào một ngày đẹp trời ở dưới chân núi Lan Chu là hình ảnh một phiến dây leo hoa tử vi đang vịn vào một chiếc giá đỡ, cảnh đẹp này thật làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Thế nhưng, trong cảnh xuân hoà thuận vui vẻ ấy, Ti Điềm lại cảm thấy dường như có một dòng khí lạnh len lỏi vào lòng bàn chân nàng.
Đứng trên dốc núi Lan Chu hiểm trở, dõi mắt trông về phía xa, từng dãy núi non trùng trùng điệp điệp, mây mù lượn quanh ngọn núi giống như đang khoác trên vai một tấm áo tơ lụa bay lên bầu trời. Thềm đá trước mắt cao vun vút, giống như một dãy cầu thang vươn thẳng tới trời cao, khí thế mạnh mẽ như muốn xuyên qua màn mây xanh. Thang đá không biết có bao nhiêu bậc, cho dù chưa có trèo lên những bậc thang ấy, chỉ đứng nhìn từ xa thôi nhưng cũng đã làm cho người ta thấy sợ hãi. Lên đến bậc đá cuối cùng, từ trong mây mù mờ ảo, mới mơ hồ thấy được một tấm cửa đá trên đỉnh núi.
Nàng ngửa đầu hít sâu một hơi, cố gắng nâng bước chân lên.
Ở những bậc thang cuối cùng, nàng phải dùng cả tay lẫn chân, ruột gan như muốn đứt ra từng khúc, đầu óc choáng váng. Bò lên đến bậc thang cuối cùng, cả người nàng như bị bại liệt, trước mắt là những ngôi sao màu vàng khẽ động, nàng nằm rạp trên mặt đất thở dốc một hồi mới ngẩng đầu lên.
Ánh sáng xinh đẹp xuyên qua đỉnh núi đầy mây mù, bởi vì dựa vào dãy núi, cánh cửa được khắc ba chữ to "Thất Thế Môn" càng làm nổi bật lên sự hùng vĩ của núi non nơi đây, lực đạo khắc kiểu chữ thảo này mạnh mẽ như xuyên thấu trời xanh.
Nghỉ ngơi một lát, cảm thấy hơi thở ổn định lại nàng mới sửa sang lại quần áo đứng lên. Một cơn gió lướt nhẹ qua mặt nàng, thổi lên ống tay áo nàng tựa như chim bay vỗ cánh, đứng trong gió rỉa lông.
Cánh cửa được bao bọc bởi một tấm da thô, dày và đen xỉn, giống như màu sắt, nàng hơi chần chừ một chút, nhưng vẫn nhẹ nhàng bước vào bên trong.
Bên trong cánh cửa, gió thổi mát cổ tay áo, không khí trong lành, trong đình viện rộng lớn là mấy cây tùng bách và bồ đề cao to. Cành lá sum xuê, một màu xanh đậm như muốn nhuộm màu y phục. Gió núi làm vang lên từng tiếng thông reo, làm cho tâm hồn trở nên yên tĩnh đến kì lạ. Ngày thường bôn ba vất vả, cả người nàng chỉ có mệt mỏi cùng lo lắng, nàng đã rất lâu không có bình yên thư thái như bây giờ, gió mát đã tẩy sạch đi lớp bụi đường.
Nếu như không phải trong đình viện có người nhẹ giọng nói chuyện, nàng có thể đã hiểu lầm đây là một cái động dành cho người tu tiên.
Trong đình viện phía bên phải gốc bồ đề là một người ngồi trên ghế dựa bằng trúc đang hạ lệnh cho cấp dưới. Một thiếu niên mười tám mười chín tuổi, khí khái hào hùng, tuấn lãng như mây, như ánh mặt trời trên biển, gác chân nửa nằm nửa ngồi, có vẻ là người bướng bỉnh, không chịu gò bó.
Vây quanh hắn là mấy thiếu nữ trẻ tuổi, một cảnh xuân oanh oanh yến yến, tựa như nhánh hồng hạnh đầu cành khao khát tình yêu.
"Đại ca, huynh châm chước cho chúng muội nha! chúng muội vất vả lắm rồi mà."
"Đúng vậy đó, đại ca tốt nhất mà."
Hắn dường như không nghe thấy những âm thanh dịu dàng bên cạnh, mí mắt cũng không thèm nhấc lên, chỉ lười biếng vuốt ve thanh chủy thủ sắc bén trong tay. Lưỡi dao chủy thủ mỏng như cánh ve, thỉnh thoảng phát ra tia sáng, lóe lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.
Đột nhiên, chân mày hắn nhăn lại, cười cười với một người thiếu nữ trong đó, sau đó kề sát vào bên tai nàng nói câu gì, người thiếu nữ kia sau khi nghe xong sắc mặt đỏ bừng, liền đứng dậy rời đi.
Ba thiếu nữ còn lại giống như chim nhỏ đang bay bị kinh sợ, ‘Phịch’ một tiếng, toàn bộ tản ra!
Hắn cầm chủy thủ đắc ý mím môi cười cười, nụ cười rạng rỡ vô cùng, giống như sau cơn mưa trời lại sáng, một bầu trời trong xanh sáng tỏ.
Hắn lại nói gì đó? Nàng ta sửng sốt nhìn hắn, vừa hiếu kỳ vừa khâm phục, rõ ràng chỉ là cười cười nói nói, vậy mà làm cho quân địch tro tàn thành mây khói.
Một làn gió thơm thổi qua bên người, bốn thiếu nữ sắc mặt ửng đỏ, vội vàng rời đi.
Trong đình viện lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn lại có nàng. Hắn giương mắt đánh giá, nét mặt lười biếng, như không để ý tới.
Dám ngồi càn rỡ ở chỗ này, nhất định là nhân vật quan trọng của Thất Thế Môn. Nàng vội vàng mỉm cười với hắn, khóe môi cử động một cái mới phát hiện vừa mệt vừa đói, cánh môi dường như bị hồ dán dính lại, vừa chát vừa khô.
Hắn chớp chớp mày kiếm, nâng cái cằm lên hỏi: "Ngươi là ai?"
Nàng vội vàng thi lễ: "Ta là Ti Điềm, muốn tới đây bái sư, nghe nói Thất Thế Môn muốn nhận đệ tử."
Hắn híp mắt lại, tuỳ tiện quan sát nàng hai cái, hỏi: "Có biết lý thuyết y học cơ bản không?"
Nàng vội vàng gật đầu, thật ra thì trong lòng thấp thỏm không yên, không biết "cơ bản" này là cơ bản đến trình độ nào mới có thể chấp nhận được. Thật ra nàng cũng nhận biết được một ít dược liệu đơn giản, đại khái chỉ biết chút ít dược tính mà thôi, sao nàng lại can đảm như vậy chứ.
Hắn "A" rồi một tiếng, nói: "Hình như ngươi không được khỏe mạnh cho lắm, môn chủ nói, người nào đi một đường đến cái thềm đá này mà không nghỉ ngơi mới có thể vào gặp người. Nhưng ta thấy ngươi nằm rạp trên mặt đất thở hổn hển hơn nửa ngày mới bò đến nha."
Nói xong, hắn không thèm đếm xỉa tới nàng, mà cầm thanh chủy thủ ngồi gọt móng tay.
‘Nằm sấp’, ‘Thở gấp’, ‘Bò’ ba chữ này làm cho nàng kìm lòng không được mà nghĩ đến chú chó nhỏ trắng trắng tròn tròn trước đây của nhà mình. Nàng có chút ngượng ngùng, không nghĩ tới khi nàng nhếch nhác ở bên ngoài cánh cửa bị hắn nhìn thấy. Thế nhưng lúc này đây nàng không có chút sức lực nào để ngượng ngùng hay xấu hổ, nàng cố hết sức nói: "Ta nghỉ ngơi một lát là bởi vì buổi sáng ta chưa ăn cơm. Thân thể ta rất khoẻ mạnh, xin đại ca cho ta một cơ hội." Nói xong, nàng đứng thẳng lưng lên.
Hắn nhướng mắt lên liếc nhìn thân thể nhỏ nhắn của nàng, khinh thường rủ mắt xuống tiếp tục gọt móng tay. Vòng eo nàng như một cành liễu mỏng manh, rõ ràng không có sức thuyết phục cho cái từ "khoẻ mạnh" kia chút nào, còn cách rất xa so với tiêu chuẩn bình thường.
Thanh chủy thủ trong tay hắn khắc bức họa “Sao Bắc Đẩu”*, bảy ngôi sao trong bức họa này sử dụng đá quý cùng ngọc bích viền quanh, còn mỗi ngôi sao thì được làm từ một khối mỹ ngọc thượng hạng Dương Chi. Không cần nói đến thanh chủy thủ này có phải được chế tạo từ thép Huyền Thiết hay không? Chỉ cần dựa vào bảy ngôi sao kia đã có giá trị liên thành.
* Sao Bắc Đẩu : tên đầy đủ là Bắc Đẩu thất tinh. là một mảng sao gồm bảy ngôi sao trong chòm sao Đại Hùng.
Mảng các ngôi sao này tạo nên hình ảnh giống cái đấu (đẩu) hay cái gàu sòng hoặc cái xoong và nằm ở hướng bắc vì vậy một số nước gọi nó là sao Bắc Đẩu.
Hắn giơ tay lên, đón lấy ánh nắng rồi nhìn một chút, dường như rất hài lòng
Ánh mặt trời xuyên qua giữa ngón tay hắn, ngón tay của hắn thon dài cứng cáp, nàng nhìn vào lòng bàn tay, chỉ có các đốt ngón tay ngón trỏ mới thấy được vết chai rõ ràng, so với vùng da thịt mịn màng chung quanh quả thật có sự tương phản lớn.
Hắn thuận tay cắm chủy thủ vào trong ủng da, híp mắt, không để ý hỏi: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Nàng ngập ngừng một chút, nói: "Mười sáu."
"Mười sáu? Quá lớn."
Nàng vội vàng sửa lại: "Thật ra là mười lăm, vẫn chưa tới sinh nhật mười sáu tuổi."
Thiết Ngưu ca ca, hàng xóm sát vách nhà nàng học nghề ở một cửa hàng thợ rèn, hắn nói không ai muốn nhận đồ đệ nhỏ tuổi cả, bởi vì không có sức lực, cho nên hắn cố ý nói láo thêm một tuổi, ai ngờ lợn lành chữa thành lợn què, người ta lại chê hắn lớn tuổi.
Hắn nhíu nhíu mày, nói: "Mười lăm cũng lớn quá."
Nàng vội vàng sửa lại: "Mười lăm tháng chạp mới tới sinh nhật ta, thật ra thì ta đã hơn mười bốn tuổi rồi." Nói xong, nàng bắt đầu bối rối, nếu hắn lại chê nàng lớn, chẳng lẽ muốn nàng nói mình mới mười ba tuổi? Nhưng nàng đã mười bốn tuổi ba tháng rồi, làm sao mở miệng nói mười ba tuổi được chứ.
Mới có nghĩ như vậy thôi mà mặt nàng đã đỏ lên rồi.
Ánh mắt hắn lạnh thấu xương nhìn thẳng vào nàng, quát lớn: "Suy cho cùng cũng hơn mười tuổi?" Hắn vốn khí khái hào hùng bức người, lại quát lớn tiếng như vậy, càng thêm thô bạo hung ác, giống như con báo săn bỗng nhiên nhảy ra khỏi bụi cỏ.
Nàng rụt rụt thân thể, sợ hãi nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Mười, mười bốn."
Hắn hừ một tiếng: "Mười bốn, quá nhỏ."
Nàng ủy khuất nhìn hắn, không biết rốt cuộc hắn muốn bao nhiêu, mười lăm mươi sáu thì quá lớn, mười bốn lại quá nhỏ. Hóa ra là cố tình làm khó dễ nàng sao? Nàng thấp giọng năn nỉ: "Đại ca xin thương xót, cho ta đi gặp môn chủ nha."
Hắn lắc đầu: "Ta là đệ tử của Thất Thế Môn, chỗ ta ngươi còn chưa qua được, còn muốn đi gặp môn chủ sao? Môn chủ chính là để cho ta ở chỗ này quan sát các ngươi lên núi, những người nghỉ ngơi khi leo bậc thang đều không được chấp nhận."
Hắn là đệ tử Thất Thế Môn? Nàng vội vàng khẩn cầu: "Sư huynh, huynh có thể xem như không nhìn thấy không."
Hắn đứng lên, chắp tay đi tới, lúc bước đi vạt áo khẽ đung đưa, trầm ổn tiêu sái. Trên bộ trường sam thêu lên một áng mây xanh, lúc này đây trông hắn rất hiền lành lương thiện. Thế nhưng trong mắt hắn lại mang theo kiêu ngạo, làm cho người ta cảm thấy khó có thể gần gũi.
Hắn đứng ở trước mặt nàng, ôm cánh tay nhìn nàng, vóc dáng nàng nhỏ nhắn xinh xắn, miễn cưỡng đến đầu vai hắn, cho nên ánh mắt của hắn có chút hứng thú nhìn từ trên cao xuống.
Nàng thấp thỏm chờ đợi lòng nhân từ của hắn, châm chước, châm chước.
Hắn đột nhiên mím môi cười cười: "Ngươi hôn ta một cái, ta coi như không nhìn thấy, dẫn ngươi đi gặp môn chủ."
Cái gì? Nàng hoảng sợ nhìn hắn! khuôn mặt nàng đỏ bừng, tim đập như sấm. Ban ngày ban mặt, ban ngày ban mặt, hắn lại có thể đưa ra một yêu cầu phi lễ như vậy!
Hắn lại không hề thoái chí, dường như yêu cầu này là đạo lý hiển nhiên, hợp tình hợp lý. Trong đôi mắt xinh đẹp mang theo vẻ bỡn cợt cùng trêu chọc, trên mặt còn làm ra vẻ mình mới là người bị ủy khuất!
Thân hình hắn cao lớn, đứng ở trước mặt nàng, nàng vốn là ngửa đầu lên nhìn hắn, giờ phút này lại cúi đầu thấp xuống, thấp đến không thể lại thấp hơn, lỗ tai cũng bắt đầu nóng lên.
Hắn không hề cảm thấy bất ngờ trước phản ứng của nàng, tự nhiên mất hết hứng thú, miễn cưỡng đuổi nàng đi: "Tiểu nha đầu, trở về đi."
Thấy quần áo màu xanh dưới mi mắt khẽ động, nàng vội ngẩng đầu nói: "Ta, ta bằng lòng." Yêu cầu của hắn làm cho nàng hoàn toàn bất ngờ, ngượng ngùng, lúng túng. Thế nhưng, nàng không thể không đồng ý yêu cầu của hắn.
Đuôi lông mày hắn nhướng lên, bước chân ngừng lại. Hắn quay đầu lại, nhẹ nhàng cười cười tựa như khiêu khích.
Nàng tiến lên một bước đứng trước mặt của hắn. Trên người hắn có khí tức nam tử tươi mát như rượu Khải Phong Chi tỏa hương trong gió, mùi rượu như hòa vào toàn bộ bầu không khí trước mặt nàng. Trong lòng nàng giống như có một thanh Hoa Cổ vội vàng gõ nhịp trống*, tiếng trống dồn dập đến nỗi làm rối loạn hô hấp của nàng.
*Hoa Cổ: điệu múa dân gian, một nam một nữ, một người gõ thanh la, một người gõ trống cùng múa.
Ánh mắt của hắn ẩn chứa sự bỡn cợt và khiêu khích, rõ ràng đang đánh cuộc là nàng không dám.
Nàng nhón chân lên hôn hắn một cái. Đáng tiếc, hắn quá cao, cho nên nàng hôn trúng ngay cái cổ của hắn.
Như vậy có được tính không đây?
Cùng lắm chỉ như chuồn chuồn lướt qua, nàng đã xấu hổ đến nỗi trước mắt tối sầm. Lần đầu tiên hôn một người nam nhân, lại rơi tình trạng này. Được rồi, coi như là hôn chú chó nhỏ trắng trắng tròn tròn ở nhà mình đi.
Hắn giống như sợ nhột, bị môi nàng đụng một cái, lập tức rụt cổ lại, lui về phía sau một bước, sau đó dùng tay sờ lên cổ, nói: "Đi theo ta."
Nàng không dám nhìn nét mặt của hắn, cảm giác mặt mình nóng như bị thiêu cháy, trong lòng thì vô cùng hoảng sợ.
Nếu quả thật có thể đi vào Thất Thế Môn, vị sư huynh này, thật sự là rất, rất khó ở chung.
Tác giả :
Thị Kim