May Mà Em Cũng Thích Anh
Chương 34: Hiểu lầm
Edit: An Tĩnh
Khi Tần Tương Nam tỉnh dậy là cô đang nằm ngửa trên giường, trời đã sáng, hôm nay là ngày nghỉ phép cuối cùng, trong lòng cô rất vui vẻ.
Ánh mặt trời bên ngoài rất tổ, hôm nay là một ngày ngày nắng đẹp.
Hai ngày qua đã tạo nên một thói quen, vào buổi sáng cô sẽ đưa tay lên sờ má trái của mình, hình như đã tiêu sưng đi rất nhiều, yên tâm rồi, ngày mai là có thể đi làm lại.
Cô và chiếc giường đấu tranh một hồi, vùng vẫy chốc lát, mới ngồi dậy, thoải mái duỗi người. Không nghĩ đến phạm vi giơ tay quá lớn, tay cô vô tình đánh trúng thứ gì đó, cô quay đầu nhìn thử, bị một người dư thừa nằm bên cạnh dọa sợ giật mình.
Ngày hôm qua Từ Sướng đã nói chờ cô ngủ xong sẽ đi mà vẫn còn ở đây!
Anh vẫn chưa tỉnh giấc, nằm tựa đầu lên gối, ngay cả chăn cũng không đắp, cô liếc mắt nhìn lên máy điều hòa, hai mươi tám độ chắc không lạnh lắm. Hai mắt anh nhắm chặt, lông mi nhẹ nhàng lay đọng, thật đúng là rất đẹp mắt. Tần Tương Nam nhìn đến xuất thần, mắt liếc nhìn điện thoại, đã bảy giờ. Có phải anh nên thức dậy đi làm rồi không? Có cần gọi anh dậy hay không đây.
Cô do dự một lúc, quyết định trước tiên sẽ không gọi anh thức dậy, tranh thủ lúc anh ngủ, nhìn thêm một lúc cũng được. Không nhịn được lại đưa vuốt ma quỷ của mình ra, muốn sờ thử lên khuôn mặt dễ nhìn kia. Lúc bàn tay mới đưa đến giữa không trung, Từ Sướng đột nhiên mở mắt.
Hai người mở to mắt nhìn nhau mấy giây.
Từ Sướng chần chừ một hồi, hỏi: “Em muốn làm gì vậy?”
Cô nhất thời nghẹn họng, ngẫm nghĩ vài thứ, “Giúp anh….Đắp chăn lại….” Nói xong, cô thu hồi bàn tay đang nằm giữa không trung, kéo chăn đắp lên nửa người anh, còn làm bộ làm tịch vuốt phẳng chăn lại.
Từ Sướng nhìn cô, khẽ mỉm cười, nói: “Anh đã dậy rồi.”
“À, vậy sao.” Cô tiếp tục giả ngốc.
Từ Sướng kéo chăn ra, nhẹ nhàng nhướn mày, tay phải nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào hai mắt cô một cách mập mờ.
Trong lòng cô có hơi giật thót, chột dạ nói: “Anh làm gì vậy?”
Anh không nói lời nào, mặt từ từ đến gần cô hơn, dường như Tần Tương Nam có thể đoán được anh muốn làm gì, trong lòng cô bắt đầu khẩn trương.
Không nghĩ đến chính là anh đột nhiên dừng lại, hai mắt nhìn cô, hồi lâu mới lên tiếng nói một câu: “Nhìn cũng không xấu như vậy đấy.”
Cô bị những lời này làm cho nghẹn họng, cho nên hai ngày qua anh chê cô xấu xí đúng không? Á à, quả nhiên đàn ông đều là đại móng heo, đều là nhìn mặt mà hình dong.
Cô lạnh nhạt hừ một tiếng, “Anh vẫn nên cút đi làm sớm đi. Hôm nay không cần đến đây nữa, ngay cả ghế sofa em cũng không cho anh mượn nữa đâu.”
Anh thấp giọng cười ha ha.
Cô không thèm để ý đến anh nữa, xuống giường mang dép, kéo rèm cửa sổ ra, ánh mắt trời ôn hòa chiếu vào.
Thời tiết tháng mười một, nhiệt độ như vậy rất vừa vặn.
Tần Tương Nam đang chuẩn bị bữa sáng, Từ Sướng vẫn đang rửa mặt. Có người đến gõ cửa, cô cảm thấy kì lạ, mới sáng sớm, ai lại đến đây chứ.
Vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Tần Hướng Bắc đang đứng chống tay lên tường, một tay cầm túi nylon.
Sau khi cậu thấy cô, lập tức duỗi tay cầm túi nylon đến trước mặt cô, nói: “Mẹ bảo em mang đến cho chị này.”
“Cái gì đây?”
“Có lẽ là sủi cảo đó, em vẫn chưa xem thử.”
“À.” Tần Tương Nam thấy trạng thái tinh thần của cậu không được tốt lắm, thuận tiện hỏi thăm một câu: “Rất mệt mỏi à?”
“Không có đâu.” Cậu lười biếng đáp.
“À. Em đi làm hả?” Cô lại thuận miệng hỏi thêm một câu nữa.
“Vâng.” Anh nói một câu qua loa lấy lệ. Lại hỏi thăm quan tâm cô: “Mặt chị đã đỡ hơn chưa?”
“Ừ. Gần đây bận rộn nhiều việc sao?” Cô lại hỏi.
“Cũng tạm được.”
Một người không quan tâm, một người không phản ứng. Hai người cậu một câu tôi một lời đứng ở cửa trò chuyện một hồi.
“Em trai em đến à?” Từ Sướng nhìn thấy hai người đứng trò chuyện với sắc mặt không đổi ở cửa. “Tần Tương Nam, em không để em trai vào nhà à?”
Tần Hướng Bắc hoàn toàn kinh sợ khi trong nhà xuất hiện giọng nói đàn ông, vẻ mặt vốn còn bày ra sự lười biếng, đột nhiên hiện lên đủ các biểu cảm đặc sắc đủ màu đủ vẻ. Cậu không ngờ trong nhà Tần Tương Nam có che giấu một người đàn ông, người này không phải là ai khác chính là anh Từ Sướng của cậu.
Tần Tương Nam đã sớm quên trong nhà mình còn có người khác, ai ngờ Từ Sướng lại đột nhiên lên tiếng, khiến cô trở tay không kịp, cô nhất thời không biết nên nói gì tiếp mới tốt.
Tần Hướng Bắc lấy lại tinh thần, mỉm cười rất sâu xa. “À….Thì ra hai người….” Cậu không nói tiếp câu này, không thèm để ý đến Tần Tương Nam đang đứng ngây người ở cửa, đi thẳng vào trong, nhìn Từ Sướng với vẻ mặt không có ý gì tốt đẹp: “Có thể nha, anh rể.”
Hai tiếng anh rể này khiến Tần Tương Nam xém sặc nước bọt đến nghẹt thở. Cô lúng túng giải thích: “Tần Hướng Bắc, em đừng nghĩ bậy.”
“À à, không nghĩ bậy, không nghĩ bậy đâu, nếu không chị sẽ giận em mất.” Tần Hướng Bắc ném cho Từ Sướng một ánh mắt đầy sự sâu xa mà chỉ có đàn ông mới có thể hiểu rõ.
Từ Sướng chỉ cười cười cho qua, không tiếp lời cậu, Tần Tương Nam cảm thấy Từ Sướng không phản bác thì chính là thầm chấp nhận, cô ném cho anh một ánh mắt sắc như dao.
“Trời ạ, hai người làm bữa sáng à, đúng lúc em cũng chưa ăn gì, cùng nhau ăn đi.” Tần Hướng Bắc vứt bỏ mặt mũi để ở lại đây ăn chùa, Tần Tương Nam đuổi cũng không chịu đi.
Cô bĩu môi, sáng sớm đã bị khác không mời mà đến chọc giận muốn chết, còn phải làm thêm một phần ăn sáng cho cậu.
Thấy Tần Hướng Bắc và Từ Sướng trò chuyện vui vẻ, còn cô lại không thể chen lời vào. Cả nửa khuôn mặt đều vùi vào bát, đôi mắt vẫn quan sát hai người.
Thật đúng là xem mình thành người ngoài cuộc rồi, Tần Tương Nam cảm thấy mức độ thân thiết của hai người đã vượt xa cả mình, trong lòng cô có hơi ghen tỵ.
“Ăn xong thì mau cút đi làm đi.” Bởi vì ghen tỵ nên sinh hận.
Tần Hướng Bắc chỉ nhìn cô một cái, lại tiếp tục trò chuyện với Từ Sướng, hoàn toàn xem cô là không khí vô hình.
Á à, rất tốt.
Dưới sự thúc giục của cô, cuối cùng cũng đã đuổi hai người họ đi.
“Tần Tương Nam, tụi em đi làm nhé.” Tần Hướng Bắc chào hỏi với cô một tiếng, sau đó kéo Từ Sướng ra cửa.
Cô mặc quần áo ngủ đứng ở cửa tiễn họ, nhìn hai người một trước một sau đi ra cửa, chỉ thiếu mỗi nắm tay nữa thôi. Cô thở dài một hơi trông rất sâu xa, cảm thấy mình cứ giống như đưa hai đứa trẻ đi học vậy.
Sau ba ngày nghỉ phép ở nhà, mặt Tần Tương Nam cũng đã giảm sưng, chỉ còn lại vết bầm tím nhàn nhạt, dùng phấn che lại cũng không nhìn ra được, sau khi khôi phục lại sự xinh đẹp, một giây cô cũng không nhãn rỗi, có nhiều việc bận rộn còn đang chờ.
Gần đây cấp trên Bàng tổng vẫn luôn nắm chặt tiêu điểm lần trước không tha, tiếp tục yêu cầu mọi người tập trung chú ý đến ngành nghề tài chính internet này. Sau đó lại bắt đầu sắp xếp nhiệm cho mọi người, thuận tiện mở ra đại hội khen ngợi.
“Cái đó, gần đây tôi biết mọi người tương đối bận rộn, nhưng cũng không được lười biếng dù chỉ một chút, gần đây tình thế bên ngoài như vậy, nghề tài chính internet này nóng như lửa đốt, trong tháng này bộ phận liên quan cũng đã tăng cường giám sát, cho nên đã dẫn đến sự sụp đổ của rất nhiều công ty. Chúng ta nhất định phải tranh thủ cho kịp thời cơ, tiếp tục theo dõi các tin tức liên quan. Lần này tôi phải dành lời khen ngợi cho Tiểu Tần và Tiểu Trần. Đầu tiên là Tiểu Trần, mặc dù mới vừa tốt nghiệp, nhưng lại tràn đầy sức sống, liên tục nằm vùng điều tra ngầm mấy ngày nay, cũng đã có thu hoạch không nhỏ. Sức mạnh làm việc này rất xứng đáng khích lệ.”
Trần Hiểu Kỳ được gọi tên biểu danh, nên vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.
Bàng tổng tiếp tục nói: “Còn nữa, lần này quả thật khổ cực cho Tiểu Tần rồi, bởi vì công việc mà bị thương, tinh thần rất đáng khen, xứng đáng được khen ngợi.”
Tần Tương Nam vội vàng nói đây là công việc của mình, phải có trách nhiệm. Nhưng trong lòng lại vạn mã lao nhanh, bị ăn một quả đấm này không chỉ đau mỗi mặt thôi đâu.
“Hơn nữa, quan trọng hơn cả là vì lần này Tiểu Tần đã đỡ thay cho Thẩm tổng của công ty X, đối phương đã bày tỏ sự áy náy, hơn nữa còn chủ động tìm chúng ta để đặt một cuộc hẹn, muốn mượn danh nghĩa của của chúng ta để thanh minh có vấn đề nguồn vốn của công ty họ, thuận tiện giải thích cho dân chúng biết đây chỉ là một khó khăn ngắn ngủi mà thôi, công ty nhất định sẽ đưa ra phương án giải quyết nhanh nhất. Chuyện này, cứ tiếp tục để Tiểu Tần và tiểu Trần phụ trách nhé. Lần trước hai người làm rất tốt, tiếp tục cố gắng.”
Tần Tương Nam nghẹn họng, lập tức vội vàng từ chối chuyện này.
“Bàng tổng, việc này tôi có thể không nhận được không? Hay là anh cứ nhờ anh Phong hỗ trợ đi, anh ấy hiểu rõ về mấy chuyện này hơn tôi đó.”
Ngay cả anh Phong cũng vội vàng từ chối: “Phóng viên Tần, anh nào dám chứ, Thẩm tổng người ta đã chỉ rõ là muốn em đến, anh cũng không dám đắc tội với người ta đâu.”
Bàng tổng cho rằng Tần Tương Nam đang khiêm tốn, tiếp tục khích lệ nói: “Không sao đâu Tiểu Tần, xem như lần này để cô lấy thêm chút kinh nghiệm, lần sau sẽ thuận buồm xuôi gió thôi. Giao việc cho cô, tôi rất yên tâm.”
“Bàng tổng, tôi thật sự không nhận được. Tôi nghỉ phép ba ngày nay, còn rất nhiều chuyện vẫn chưa xử lý xong. Sợ rằng không có thời gian nhận thêm chuyện này ạ.”
“Không có gì cả Tiểu Tần à, chuyện cô đang giữ trong tay cứ giao lại cho anh Phong đi, cô cứ tập trung chú ý đến chuyện của công ty X. Cứ như vậy đi, không có vấn đề gì nữa thì tan họp thôi.”
Bàng tổng không đợi Tần Tương Nam tiếp tục phản bác nữa, lập tức thu dọn đồ đạc, những người khác cũng rối rít ra khỏi phòng họp.
Tần Tương Nam cắn răng, đuổi theo anh ta, “Bàng tổng, thật sự tôi không nhận được, tôi sẽ nhỏ với anh chuyện này. Vị Thẩm tổng đó có quen biết với tôi, chúng tôi đã từng tiếp xúc qua.”
Bàng tổng kinh ngạc: “Vậy sao, không giống nha, làm sao người trợ lí kia lại chỉ đích danh muốn cô đến đó đấy. Tiểu Tần, có phải cô hiểu lầm gì rồi không?”
“Tôi thật sự không hiểu lầm gì cả, Bàng tổng, hay là anh để anh Phong đi đi, chúng ta cũng không thể bỏ lỡ cơ hội lần này, anh Phong cũng hiểu biết về mấy chuyện này. Anh xem, tôi thật sự rất khó xử đấy.”
“Vậy như thế đi, tôi sẽ cho người hỏi thư kí của Thẩm tổng thử xem có thay đổi người được không. Dù gì chúng ta cũng phải tôn trọng người ta mà. Không thể nói đổi người là thay đổi ngay được.”
Tần Tương Nam không thể làm gì khác ngoài gật đầu đồng ý, trước hết cứ nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo đaz.
Công ty X, Stella đang báo cáo công việc được sắp xếp trong ngày hôm nay với Thẩm Chi Dương.
“Thẩm tổng, vé máy bay về nước M của ngài vào tuần sau đã được đặt xong rồi.”
“Hủy bỏ đi, còn có rất nhiều việc phải xử lí, thời gian cụ thể thì chờ thông báo của tôi.”
“Được, còn có chuyện này…” Stella nhìn về phía Thẩm Chi Dương, nói: “ vừa mới gọi điện thoại đến, nói rằng phóng viên Tần hẹn lần này không thể đến được, có thể đổi thành người khác được không?”
Tay cầm bút của Thẩm Chi Dương càng tăng thêm sức lực, móng tay trở nên trắng bệch, anh đặt bút xuống, nhìn về phía Stella.
“E là không được. Nếu như không phải phóng viên Tần, vậy thì hủy bỏ đi.” Thẩm Chi Dương lạnh lùng nói, khẽ nhíu mày.
“Được, vậy tôi sẽ nói với họ. Thẩm tổng, bên này không có chuyện gì khác nữa. Ngài có cần sắp xếp gì nữa không?”
“Giúp tôi đặt một buổi tối thứ năm….
Khi Tần Tương Nam biết được công ty Thẩm Chi DƯơng từ chối để người khác đi thay, mặt cô xám như tro tàn. Bàng tổng khích lệ cô cứ đi làm việc, chuyện này cứ thế được quyết định, công không thể làm gì khác ngoài đồng ý phụ họa theo.
Trần Hiểu Kỳ cũng vô cùng tò mò về mối quan hệ vi diệu giữa Tần Tương Nam và Thẩm Chi DƯơng.
“Chị Tương Nam, rốt cuộc đã có chuyện gì giữa chị với Thẩm Chi Dương vậy? Em cảm thấy anh ta đối xử với chị rất không bình thường đó.”
Tần Tương Nam khẽ thở dài một hơi, không nói lời nào.
Trần Hiểu Kỳ bắt đầu suy đoán: “Sẽ không phải là bạn trai cũ chứ?” Không ngờ rằng vừa đoán đã trúng phốc.
“Em cũng đừng nhiều chuyện quá.” Trong lòng cô còn đang nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào, không có tâm trạng đâu để giải thích với Trần Hiểu Kỳ.
“Xem ra thật sự là bạn trai cũ rồi. Không ngờ rằng chị Tương Nam đây cũng thật tài giỏi nha. Một người là bác sĩ Từ, một người là Thẩm tổng, hai đại nam thần trong lòng em, đều là của chị cả, em rất hôm mộ chị luôn nha.”
Tần Tương Nam liếc mắt nhìn cô ấy: “Hay là em đến đó một mình đi.”
“Không dám, không dám đâu…” Cô ấy vội vàng khoát tay.
Phải gặp mặt Thẩm Chi Dương là chuyện ván đã đóng thuyền. Đây là công việc của cô, không thể nào vì ân oán cá nhân mà từ bỏ trách nhiệm công việc của mình, cô luôn luôn là một người chuyên nghiệp.
Như vậy, cô chỉ có thể tìm Từ Sướng, nói rõ chuyện này với anh, dỗ dành anh một chút, xem ra anh sẽ không có vấn đề gì cả. Giống như lần trước vậy, lúc bị anh phát hiện “bí mật” trong máy tính, không phải anh cũng không tức giận sao. Từ Sướng là một người rất dễ thương lượng.
Tần Tương Nam tìm một góc khuất, gọi điện thoại cho Từ Sướng, anh nghe máy rất nhanh.
Cô bắt đầu ân cần hỏi han, liên tha liên thiên về mấy chuyện nhảm nhí trước.
“Cái đó, hôm nay anh có bận rộn gì không?”
“Cũng tạm được. Làm sao vậy?”
Đột nhiên cô cảm thấy chuyện này không tiện để mở miệng chút nào, “Em không quấy rầy đến anh chứ?”
“Không có, nếu em nói vào vấn đề chính thì không hề.”
“Em có việc này phải nói cho anh biết. Cũng khá quan trọng. Chính là….Trời ạ…Nói thế nào đây…” Trong lòng cô không thể ổn định được, đầu lưỡi như thể dính chặt vào nhau vậy, rất khó để mở miệng.
“Xem ra cũng không quan trọng lắm nhỉ? Anh đang có việc bận, em mau nói đi.”
“Hả? Vậy anh cứ bận tiếp đi. Chờ sau khi anh tan làm rồi nói, em cúp máy trước nhé.”
Cúp điện thoại thế này trái lại còn khiến cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không nói ra chuyện này được, thôi, lại tìm cơ hội khác để nói vậy.
__
**
Hết chương 34
Khi Tần Tương Nam tỉnh dậy là cô đang nằm ngửa trên giường, trời đã sáng, hôm nay là ngày nghỉ phép cuối cùng, trong lòng cô rất vui vẻ.
Ánh mặt trời bên ngoài rất tổ, hôm nay là một ngày ngày nắng đẹp.
Hai ngày qua đã tạo nên một thói quen, vào buổi sáng cô sẽ đưa tay lên sờ má trái của mình, hình như đã tiêu sưng đi rất nhiều, yên tâm rồi, ngày mai là có thể đi làm lại.
Cô và chiếc giường đấu tranh một hồi, vùng vẫy chốc lát, mới ngồi dậy, thoải mái duỗi người. Không nghĩ đến phạm vi giơ tay quá lớn, tay cô vô tình đánh trúng thứ gì đó, cô quay đầu nhìn thử, bị một người dư thừa nằm bên cạnh dọa sợ giật mình.
Ngày hôm qua Từ Sướng đã nói chờ cô ngủ xong sẽ đi mà vẫn còn ở đây!
Anh vẫn chưa tỉnh giấc, nằm tựa đầu lên gối, ngay cả chăn cũng không đắp, cô liếc mắt nhìn lên máy điều hòa, hai mươi tám độ chắc không lạnh lắm. Hai mắt anh nhắm chặt, lông mi nhẹ nhàng lay đọng, thật đúng là rất đẹp mắt. Tần Tương Nam nhìn đến xuất thần, mắt liếc nhìn điện thoại, đã bảy giờ. Có phải anh nên thức dậy đi làm rồi không? Có cần gọi anh dậy hay không đây.
Cô do dự một lúc, quyết định trước tiên sẽ không gọi anh thức dậy, tranh thủ lúc anh ngủ, nhìn thêm một lúc cũng được. Không nhịn được lại đưa vuốt ma quỷ của mình ra, muốn sờ thử lên khuôn mặt dễ nhìn kia. Lúc bàn tay mới đưa đến giữa không trung, Từ Sướng đột nhiên mở mắt.
Hai người mở to mắt nhìn nhau mấy giây.
Từ Sướng chần chừ một hồi, hỏi: “Em muốn làm gì vậy?”
Cô nhất thời nghẹn họng, ngẫm nghĩ vài thứ, “Giúp anh….Đắp chăn lại….” Nói xong, cô thu hồi bàn tay đang nằm giữa không trung, kéo chăn đắp lên nửa người anh, còn làm bộ làm tịch vuốt phẳng chăn lại.
Từ Sướng nhìn cô, khẽ mỉm cười, nói: “Anh đã dậy rồi.”
“À, vậy sao.” Cô tiếp tục giả ngốc.
Từ Sướng kéo chăn ra, nhẹ nhàng nhướn mày, tay phải nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào hai mắt cô một cách mập mờ.
Trong lòng cô có hơi giật thót, chột dạ nói: “Anh làm gì vậy?”
Anh không nói lời nào, mặt từ từ đến gần cô hơn, dường như Tần Tương Nam có thể đoán được anh muốn làm gì, trong lòng cô bắt đầu khẩn trương.
Không nghĩ đến chính là anh đột nhiên dừng lại, hai mắt nhìn cô, hồi lâu mới lên tiếng nói một câu: “Nhìn cũng không xấu như vậy đấy.”
Cô bị những lời này làm cho nghẹn họng, cho nên hai ngày qua anh chê cô xấu xí đúng không? Á à, quả nhiên đàn ông đều là đại móng heo, đều là nhìn mặt mà hình dong.
Cô lạnh nhạt hừ một tiếng, “Anh vẫn nên cút đi làm sớm đi. Hôm nay không cần đến đây nữa, ngay cả ghế sofa em cũng không cho anh mượn nữa đâu.”
Anh thấp giọng cười ha ha.
Cô không thèm để ý đến anh nữa, xuống giường mang dép, kéo rèm cửa sổ ra, ánh mắt trời ôn hòa chiếu vào.
Thời tiết tháng mười một, nhiệt độ như vậy rất vừa vặn.
Tần Tương Nam đang chuẩn bị bữa sáng, Từ Sướng vẫn đang rửa mặt. Có người đến gõ cửa, cô cảm thấy kì lạ, mới sáng sớm, ai lại đến đây chứ.
Vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Tần Hướng Bắc đang đứng chống tay lên tường, một tay cầm túi nylon.
Sau khi cậu thấy cô, lập tức duỗi tay cầm túi nylon đến trước mặt cô, nói: “Mẹ bảo em mang đến cho chị này.”
“Cái gì đây?”
“Có lẽ là sủi cảo đó, em vẫn chưa xem thử.”
“À.” Tần Tương Nam thấy trạng thái tinh thần của cậu không được tốt lắm, thuận tiện hỏi thăm một câu: “Rất mệt mỏi à?”
“Không có đâu.” Cậu lười biếng đáp.
“À. Em đi làm hả?” Cô lại thuận miệng hỏi thêm một câu nữa.
“Vâng.” Anh nói một câu qua loa lấy lệ. Lại hỏi thăm quan tâm cô: “Mặt chị đã đỡ hơn chưa?”
“Ừ. Gần đây bận rộn nhiều việc sao?” Cô lại hỏi.
“Cũng tạm được.”
Một người không quan tâm, một người không phản ứng. Hai người cậu một câu tôi một lời đứng ở cửa trò chuyện một hồi.
“Em trai em đến à?” Từ Sướng nhìn thấy hai người đứng trò chuyện với sắc mặt không đổi ở cửa. “Tần Tương Nam, em không để em trai vào nhà à?”
Tần Hướng Bắc hoàn toàn kinh sợ khi trong nhà xuất hiện giọng nói đàn ông, vẻ mặt vốn còn bày ra sự lười biếng, đột nhiên hiện lên đủ các biểu cảm đặc sắc đủ màu đủ vẻ. Cậu không ngờ trong nhà Tần Tương Nam có che giấu một người đàn ông, người này không phải là ai khác chính là anh Từ Sướng của cậu.
Tần Tương Nam đã sớm quên trong nhà mình còn có người khác, ai ngờ Từ Sướng lại đột nhiên lên tiếng, khiến cô trở tay không kịp, cô nhất thời không biết nên nói gì tiếp mới tốt.
Tần Hướng Bắc lấy lại tinh thần, mỉm cười rất sâu xa. “À….Thì ra hai người….” Cậu không nói tiếp câu này, không thèm để ý đến Tần Tương Nam đang đứng ngây người ở cửa, đi thẳng vào trong, nhìn Từ Sướng với vẻ mặt không có ý gì tốt đẹp: “Có thể nha, anh rể.”
Hai tiếng anh rể này khiến Tần Tương Nam xém sặc nước bọt đến nghẹt thở. Cô lúng túng giải thích: “Tần Hướng Bắc, em đừng nghĩ bậy.”
“À à, không nghĩ bậy, không nghĩ bậy đâu, nếu không chị sẽ giận em mất.” Tần Hướng Bắc ném cho Từ Sướng một ánh mắt đầy sự sâu xa mà chỉ có đàn ông mới có thể hiểu rõ.
Từ Sướng chỉ cười cười cho qua, không tiếp lời cậu, Tần Tương Nam cảm thấy Từ Sướng không phản bác thì chính là thầm chấp nhận, cô ném cho anh một ánh mắt sắc như dao.
“Trời ạ, hai người làm bữa sáng à, đúng lúc em cũng chưa ăn gì, cùng nhau ăn đi.” Tần Hướng Bắc vứt bỏ mặt mũi để ở lại đây ăn chùa, Tần Tương Nam đuổi cũng không chịu đi.
Cô bĩu môi, sáng sớm đã bị khác không mời mà đến chọc giận muốn chết, còn phải làm thêm một phần ăn sáng cho cậu.
Thấy Tần Hướng Bắc và Từ Sướng trò chuyện vui vẻ, còn cô lại không thể chen lời vào. Cả nửa khuôn mặt đều vùi vào bát, đôi mắt vẫn quan sát hai người.
Thật đúng là xem mình thành người ngoài cuộc rồi, Tần Tương Nam cảm thấy mức độ thân thiết của hai người đã vượt xa cả mình, trong lòng cô có hơi ghen tỵ.
“Ăn xong thì mau cút đi làm đi.” Bởi vì ghen tỵ nên sinh hận.
Tần Hướng Bắc chỉ nhìn cô một cái, lại tiếp tục trò chuyện với Từ Sướng, hoàn toàn xem cô là không khí vô hình.
Á à, rất tốt.
Dưới sự thúc giục của cô, cuối cùng cũng đã đuổi hai người họ đi.
“Tần Tương Nam, tụi em đi làm nhé.” Tần Hướng Bắc chào hỏi với cô một tiếng, sau đó kéo Từ Sướng ra cửa.
Cô mặc quần áo ngủ đứng ở cửa tiễn họ, nhìn hai người một trước một sau đi ra cửa, chỉ thiếu mỗi nắm tay nữa thôi. Cô thở dài một hơi trông rất sâu xa, cảm thấy mình cứ giống như đưa hai đứa trẻ đi học vậy.
Sau ba ngày nghỉ phép ở nhà, mặt Tần Tương Nam cũng đã giảm sưng, chỉ còn lại vết bầm tím nhàn nhạt, dùng phấn che lại cũng không nhìn ra được, sau khi khôi phục lại sự xinh đẹp, một giây cô cũng không nhãn rỗi, có nhiều việc bận rộn còn đang chờ.
Gần đây cấp trên Bàng tổng vẫn luôn nắm chặt tiêu điểm lần trước không tha, tiếp tục yêu cầu mọi người tập trung chú ý đến ngành nghề tài chính internet này. Sau đó lại bắt đầu sắp xếp nhiệm cho mọi người, thuận tiện mở ra đại hội khen ngợi.
“Cái đó, gần đây tôi biết mọi người tương đối bận rộn, nhưng cũng không được lười biếng dù chỉ một chút, gần đây tình thế bên ngoài như vậy, nghề tài chính internet này nóng như lửa đốt, trong tháng này bộ phận liên quan cũng đã tăng cường giám sát, cho nên đã dẫn đến sự sụp đổ của rất nhiều công ty. Chúng ta nhất định phải tranh thủ cho kịp thời cơ, tiếp tục theo dõi các tin tức liên quan. Lần này tôi phải dành lời khen ngợi cho Tiểu Tần và Tiểu Trần. Đầu tiên là Tiểu Trần, mặc dù mới vừa tốt nghiệp, nhưng lại tràn đầy sức sống, liên tục nằm vùng điều tra ngầm mấy ngày nay, cũng đã có thu hoạch không nhỏ. Sức mạnh làm việc này rất xứng đáng khích lệ.”
Trần Hiểu Kỳ được gọi tên biểu danh, nên vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.
Bàng tổng tiếp tục nói: “Còn nữa, lần này quả thật khổ cực cho Tiểu Tần rồi, bởi vì công việc mà bị thương, tinh thần rất đáng khen, xứng đáng được khen ngợi.”
Tần Tương Nam vội vàng nói đây là công việc của mình, phải có trách nhiệm. Nhưng trong lòng lại vạn mã lao nhanh, bị ăn một quả đấm này không chỉ đau mỗi mặt thôi đâu.
“Hơn nữa, quan trọng hơn cả là vì lần này Tiểu Tần đã đỡ thay cho Thẩm tổng của công ty X, đối phương đã bày tỏ sự áy náy, hơn nữa còn chủ động tìm chúng ta để đặt một cuộc hẹn, muốn mượn danh nghĩa của của chúng ta để thanh minh có vấn đề nguồn vốn của công ty họ, thuận tiện giải thích cho dân chúng biết đây chỉ là một khó khăn ngắn ngủi mà thôi, công ty nhất định sẽ đưa ra phương án giải quyết nhanh nhất. Chuyện này, cứ tiếp tục để Tiểu Tần và tiểu Trần phụ trách nhé. Lần trước hai người làm rất tốt, tiếp tục cố gắng.”
Tần Tương Nam nghẹn họng, lập tức vội vàng từ chối chuyện này.
“Bàng tổng, việc này tôi có thể không nhận được không? Hay là anh cứ nhờ anh Phong hỗ trợ đi, anh ấy hiểu rõ về mấy chuyện này hơn tôi đó.”
Ngay cả anh Phong cũng vội vàng từ chối: “Phóng viên Tần, anh nào dám chứ, Thẩm tổng người ta đã chỉ rõ là muốn em đến, anh cũng không dám đắc tội với người ta đâu.”
Bàng tổng cho rằng Tần Tương Nam đang khiêm tốn, tiếp tục khích lệ nói: “Không sao đâu Tiểu Tần, xem như lần này để cô lấy thêm chút kinh nghiệm, lần sau sẽ thuận buồm xuôi gió thôi. Giao việc cho cô, tôi rất yên tâm.”
“Bàng tổng, tôi thật sự không nhận được. Tôi nghỉ phép ba ngày nay, còn rất nhiều chuyện vẫn chưa xử lý xong. Sợ rằng không có thời gian nhận thêm chuyện này ạ.”
“Không có gì cả Tiểu Tần à, chuyện cô đang giữ trong tay cứ giao lại cho anh Phong đi, cô cứ tập trung chú ý đến chuyện của công ty X. Cứ như vậy đi, không có vấn đề gì nữa thì tan họp thôi.”
Bàng tổng không đợi Tần Tương Nam tiếp tục phản bác nữa, lập tức thu dọn đồ đạc, những người khác cũng rối rít ra khỏi phòng họp.
Tần Tương Nam cắn răng, đuổi theo anh ta, “Bàng tổng, thật sự tôi không nhận được, tôi sẽ nhỏ với anh chuyện này. Vị Thẩm tổng đó có quen biết với tôi, chúng tôi đã từng tiếp xúc qua.”
Bàng tổng kinh ngạc: “Vậy sao, không giống nha, làm sao người trợ lí kia lại chỉ đích danh muốn cô đến đó đấy. Tiểu Tần, có phải cô hiểu lầm gì rồi không?”
“Tôi thật sự không hiểu lầm gì cả, Bàng tổng, hay là anh để anh Phong đi đi, chúng ta cũng không thể bỏ lỡ cơ hội lần này, anh Phong cũng hiểu biết về mấy chuyện này. Anh xem, tôi thật sự rất khó xử đấy.”
“Vậy như thế đi, tôi sẽ cho người hỏi thư kí của Thẩm tổng thử xem có thay đổi người được không. Dù gì chúng ta cũng phải tôn trọng người ta mà. Không thể nói đổi người là thay đổi ngay được.”
Tần Tương Nam không thể làm gì khác ngoài gật đầu đồng ý, trước hết cứ nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo đaz.
Công ty X, Stella đang báo cáo công việc được sắp xếp trong ngày hôm nay với Thẩm Chi Dương.
“Thẩm tổng, vé máy bay về nước M của ngài vào tuần sau đã được đặt xong rồi.”
“Hủy bỏ đi, còn có rất nhiều việc phải xử lí, thời gian cụ thể thì chờ thông báo của tôi.”
“Được, còn có chuyện này…” Stella nhìn về phía Thẩm Chi Dương, nói: “ vừa mới gọi điện thoại đến, nói rằng phóng viên Tần hẹn lần này không thể đến được, có thể đổi thành người khác được không?”
Tay cầm bút của Thẩm Chi Dương càng tăng thêm sức lực, móng tay trở nên trắng bệch, anh đặt bút xuống, nhìn về phía Stella.
“E là không được. Nếu như không phải phóng viên Tần, vậy thì hủy bỏ đi.” Thẩm Chi Dương lạnh lùng nói, khẽ nhíu mày.
“Được, vậy tôi sẽ nói với họ. Thẩm tổng, bên này không có chuyện gì khác nữa. Ngài có cần sắp xếp gì nữa không?”
“Giúp tôi đặt một buổi tối thứ năm….
Khi Tần Tương Nam biết được công ty Thẩm Chi DƯơng từ chối để người khác đi thay, mặt cô xám như tro tàn. Bàng tổng khích lệ cô cứ đi làm việc, chuyện này cứ thế được quyết định, công không thể làm gì khác ngoài đồng ý phụ họa theo.
Trần Hiểu Kỳ cũng vô cùng tò mò về mối quan hệ vi diệu giữa Tần Tương Nam và Thẩm Chi DƯơng.
“Chị Tương Nam, rốt cuộc đã có chuyện gì giữa chị với Thẩm Chi Dương vậy? Em cảm thấy anh ta đối xử với chị rất không bình thường đó.”
Tần Tương Nam khẽ thở dài một hơi, không nói lời nào.
Trần Hiểu Kỳ bắt đầu suy đoán: “Sẽ không phải là bạn trai cũ chứ?” Không ngờ rằng vừa đoán đã trúng phốc.
“Em cũng đừng nhiều chuyện quá.” Trong lòng cô còn đang nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào, không có tâm trạng đâu để giải thích với Trần Hiểu Kỳ.
“Xem ra thật sự là bạn trai cũ rồi. Không ngờ rằng chị Tương Nam đây cũng thật tài giỏi nha. Một người là bác sĩ Từ, một người là Thẩm tổng, hai đại nam thần trong lòng em, đều là của chị cả, em rất hôm mộ chị luôn nha.”
Tần Tương Nam liếc mắt nhìn cô ấy: “Hay là em đến đó một mình đi.”
“Không dám, không dám đâu…” Cô ấy vội vàng khoát tay.
Phải gặp mặt Thẩm Chi Dương là chuyện ván đã đóng thuyền. Đây là công việc của cô, không thể nào vì ân oán cá nhân mà từ bỏ trách nhiệm công việc của mình, cô luôn luôn là một người chuyên nghiệp.
Như vậy, cô chỉ có thể tìm Từ Sướng, nói rõ chuyện này với anh, dỗ dành anh một chút, xem ra anh sẽ không có vấn đề gì cả. Giống như lần trước vậy, lúc bị anh phát hiện “bí mật” trong máy tính, không phải anh cũng không tức giận sao. Từ Sướng là một người rất dễ thương lượng.
Tần Tương Nam tìm một góc khuất, gọi điện thoại cho Từ Sướng, anh nghe máy rất nhanh.
Cô bắt đầu ân cần hỏi han, liên tha liên thiên về mấy chuyện nhảm nhí trước.
“Cái đó, hôm nay anh có bận rộn gì không?”
“Cũng tạm được. Làm sao vậy?”
Đột nhiên cô cảm thấy chuyện này không tiện để mở miệng chút nào, “Em không quấy rầy đến anh chứ?”
“Không có, nếu em nói vào vấn đề chính thì không hề.”
“Em có việc này phải nói cho anh biết. Cũng khá quan trọng. Chính là….Trời ạ…Nói thế nào đây…” Trong lòng cô không thể ổn định được, đầu lưỡi như thể dính chặt vào nhau vậy, rất khó để mở miệng.
“Xem ra cũng không quan trọng lắm nhỉ? Anh đang có việc bận, em mau nói đi.”
“Hả? Vậy anh cứ bận tiếp đi. Chờ sau khi anh tan làm rồi nói, em cúp máy trước nhé.”
Cúp điện thoại thế này trái lại còn khiến cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không nói ra chuyện này được, thôi, lại tìm cơ hội khác để nói vậy.
__
**
Hết chương 34
Tác giả :
Cố Kiều