May Mà Em Cũng Thích Anh
Chương 11: Bão tháng bảy
Edit: An Tĩnh
“Vậy rốt cuộc là có phải không ạ?” Tần Hướng Bắc tiếp tục truy hỏi.
“Triệu Xán Xán là bạn gái của anh à?”
Từ Sướng bị mấy lời lảm nhảm của cậu làm phiền.
“Không phải, em đừng nói nhảm nữa.”
“Anh không thích Triệu Xán Xán hả? Không phải chị ấy rất tốt sao?” Khuôn mặt Tần Hướng Bắc vô cùng tò mò.
Tần Tương Nam giả vờ nghiêm túc làm đề, thật ra cô cũng đang dựng lỗ tai lên hóng chuyện mà thôi.
“Chẳng lẽ em thích cậu ta à?” Bị Từ Sướng hỏi ngược lại một câu, Tần Hướng Bắc nhất thời nghẹn họng.
“Ôi trời, anh, anh nói bậy bạ gì đấy. Em đang hỏi anh cơ mà. Anh thật sự không thích chị ấy à?”
“Không thích.” Giọng nói Từ Sướng mang theo sự khẳng định.
Nghe câu trả lời này, Tần Tương Nam khẽ thở phào nhẹ nhõm. Mà khoan? Chuyện này có liên quan đến cô à?
“Anh, vậy anh thích ai?” Tần Hướng Bắc nhướn mày, khuôn mặt cười rất đểu.
“Không biết là….” Hình như Tần Hướng Bắc đã có câu trả lời.
Thế là khiến cho Tần Tương Nam cũng tò mò, ngay cả nữ sinh như Triệu Xán Xán mà Từ Sướng còn không để trong mắt, vậy thì anh sẽ thích ai? Còn có người nữ sinh nào ưu tú hơn Triệu Xán Xán sao.
“Mau làm đề của em đi!” Không ngờ rằng Từ Sướng lại cắt đứt lời cậu này, tiếp tục đọc sách của mình, không trả lời vấn đề của Tần Hướng Bắc.
Tần Hướng Bắc chán nản đáp một tiếng…
Không ngờ rằng, mười năm trôi qua, một điều kinh ngạc lại diễn ra hệt như trong quá khứ!
Rốt cuộc bác sĩ Lâm có phải là bạn gái của Từ Sướng không? Vấn đề này quấy nhiễu đầu óc Tần Tương Nam rất lâu, giống hệt như năm đó khi Lý Tô Tô hỏi cô rằng Triệu Xán Xán có phải là bạn gái Từ Sướng không vậy.
Cô cảm thấy mình đúng là điên rồi, hai vấn đề này hoàn toàn không liên quan đến cô chút nào. Quả nhiên là lòng hiếu kì hại chết mèo mà!
Cô xem tất cả các bình luận trên weibo, mãi đến khi cô xem đến độ phiền muộn trong lòng, mới quăng điện thoại sang một bên, đi tắm rửa.
Chờ đến lúc cô đi ra, tiếng chuông điện thoại đang không ngừng vang lên.
Cô cầm điện thoại di động lên, thờ ơ nhìn lướt qua, trong lúc nhất thời lại bị dọa sợ hết hồn.
Từ Sướng mời bạn nói chuyện qua video!
Cô hoảng hốt nhìn lại bản thân trong gương một lượt, trời ạ! Mình vẫn còn mặc quần áo ngủ, đầu tóc vừa mới gội xong, vẫn chưa kịp sấy khô.
Tần Tương Nam vội vàng lấy ra một chiếc áo phông trong ngăn tủ và mặc vào, lại tìm thêm một cọng dây thun buộc gọn mái tóc lên.
Đến khi cô chuẩn bị xong xuôi, sau đó hít sâu một hơi, vừa định bấm nghe.
Không ngờ rằng tiếng chuông điện thoại lại dừng, có thể cô chuẩn bị hơi lâu.
Tần Tương Nam lấy lại bình tĩnh, không lâu sau đó, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.
Từ Sướng mời bạn nói chuyện qua video!
Cô lại để bản thân tỉnh táo thêm một lần nữa. Nhìn bản thân trong gương, đảm bảo không có sai sót nhầm lẫn gì, mới hắng giọng một tiếng.
Để lộ nụ cười giả chuyên nghiệp.
Nhấn nút trả lời.
Trong điện thoại xuất hiện bóng dáng Từ Sướng, hình như anh đang ở nhà, cũng mặc một bộ quần áo thường ngày đơn giản thoải mái.
Tần Tương Nam nhìn thấy Từ Sướng đầu tiên, anh vẫn đang cúi đầu làm gì đó, chỉ để cô nhìn thấy một bên gò má đẹp trai của mình. Sau đó anh mới phát hiện video đã được kết nối, vì thế xoay đầu, đối mặt nhìn thẳng vào mắt Tần Tương Nam.
“Tần Tương Nam, cậu đang làm gì vậy, tại sao lâu như vậy mới nghe điện thoại.”
Giọng nói bên trong điện thoại nghe vẫn thật êm tai như vậy.
“Tôi…Vừa rồi tôi đang đi tắm. Sao đột nhiên cậu lại gọi video cho tôi vậy?”
Từ Sướng mỉm cười, khóe môi nhếch lên một độ cong đẹp mắt.
“Tay tôi bị thương.” Vừa dứt lời, anh lập tức nâng cánh tay trái đang bó thạch cao lên quơ quơ trước ống kính.
“Không tiện gõ chữ lắm.”
Hả? Tần Tương Nam càng nghe lời này càng cảm thấy kì quái. Không phải gõ chữ trên điện thoại thì chỉ cần một tay là được rồi à…
Cô chỉ cười cười cho qua, không vạch trần anh.
“À, thì ra là vậy sao. Mà cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
“Ừ, có chuyện. Tôi đã thấy trên weibo rồi, bây giờ tôi ra ngoài đều phải đeo khẩu trang che kín mặt lại, sợ bị người khác nhận ra, phiền phức cứ như là minh tinh vậy. Có phải cậu nên chịu trách nhiệm với tôi không?”
Chịu….Chịu trách nhiệm gì nhỉ?
Tần Tương Nam kinh ngạc.
Từ Sướng đối diện với khuôn mặt ngây ngốc của cô trong điện thoại, lập tức bật cười mấy tiếng.
“Không phải tin tức này do cậu đăng lên à? Có phải cậu nên chịu trách nhiệm không?”
À, hóa ra là có chuyện như vậy sao, Tần Tương Nam chán nản tại sao lúc nãy mình lại suy nghĩ bậy bạ như vậy cơ chứ.
“Tôi được xem như là phóng viên, chỉ đơn thuần đưa tin về những sự kiện một cách chân thực nhất, ai biết được cậu lại thành như vậy đâu, những tin tức phát sóng liên tục đều sẽ hot lên. Nếu cậu đi theo con đường minh tinh, chắc chắn sẽ thành công trở một thành nam minh tinh hot hòn họt! Trong nháy mắt sẽ hạ gục hết toàn bộ các tiểu thịt tươi khác! Đúng là làm lãng phí một hạt giống tốt mà, cậu nói xem tại sao cậu lại chọn làm bác sĩ vậy.”
Từ Sướng bị những lời nói của cô chọc cười, hỏi lại: “Vậy tại sao cậu lại làm phóng viên vậy?”
“Trời ạ, đừng nói nữa, vì thích thôi, cũng giống như chuyện cậu chọn làm bác sĩ đó.”
Nói chuyện một hồi, Tần Tương Nam lại nghĩ đến vấn đề không biết bác sĩ Lâm có phải là bạn gái anh không.
Trong nháy mắt nhanh miệng hỏi: “Từ Sướng, cậu ở nhà một mình à?” Nói xong cô lập tức cảm thấy hối hận.
“Không phải đâu.”
…
Trái tim Tần Tương Nam chợt giật nãy, chẳng lẽ đó là sự thật?
“Tôi còn có nó nữa mà.” Chỉ thấy Từ Sướng ở trong điện thoại đối diện ôm lên một cục tròn vo, đặt trước ống kính.
“Meo ~”
Là một chú mèo mập mạp màu xám tro.
“Thật là đáng yêu nha, không ngờ rằng cậu cũng thích mèo đó.”
Còn không phải bởi vì em thích sao. Từ Sướng mặc sức tưởng tượng.
“Đúng vậy, con mèo này đi theo tôi sáu năm rồi, đối với mèo mà nói, tuổi tác của nó cũng đã lớn lắm rồi.”
“Thật không ngờ rằng, bác sĩ Từ, thì ra cậu lại có lòng nhân ái như vậy, thật khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác xưa nha.”
Từ Sướng đáp một tiếng, lại hỏi: “Vậy trong mắt cậu, tôi là kiểu người như thế nào?”
Câu hỏi này khiến Tần Tương Nam không biết nên trả lời thế nào.
Cô cười ha hả, nói: “Đương nhiên là đẹp trai mê người, ưu tú phóng khoáng rồi.”
Thế mà khi Từ Sướng nghe câu trả lời này vẫn chưa hài lòng, tiếp tục truy hỏi cô: “Còn gì nữa không?”
Từ lúc nào anh đã trở thành một người rắc rối như vậy? Người trước mặt cô bây giờ hoàn toàn không giống Từ Sướng của mười năm trước.
“Còn có….Tôi không biết nữa. Trước kia chúng ta cũng không thân quen lắm, tôi vẫn không hiểu rõ cậu đâu.”
Dứt lời, cô càng không dám nhìn anh, Từ Sướng trong màn hình đối diện cũng trầm mặc.
Một lát sau, Từ Sướng mở miệng nói trước. Anh nói: “Ngày mai bão tới, nhớ phải ở nhà đó. Cậu gầy như vậy, bị gió thổi bay mất thì phiền phức lắm.”
“Hả?” Tần Tương Nam còn chưa kịp phản ứng lại.
“Không nói với cậu nữa, tôi còn có việc, cúp trước nhé.”
“À.”
Sau đó bóng người bên trong điện thoại biến mất, Tần Tương Nam vẫn còn ngơ ngẩn thêm một lúc.
Có phải cô đã nói gì sai rồi không? Haiz…Loại cảm giác này như thể mình đang cãi vả với người khác vậy, sau khi chuyện xảy ra, suy nghĩ một lúc lại thấy ban nãy mình không phát huy tốt lắm, vô cùng buồn chán.
Không ngờ rằng bão nói đếnlà đến, cơn bão thứ nhất trong năm nay đã đến. Đài khí tượng thành phố S đã phát tín hiệu báo động về cơn bão cho người dân biết.
Tần Tương Nam vẫn không thể nào yên ổn ở trong nhà được, rạng sáng ngày hôm sau, cô nhận được điện thoại của Bàng tổng ở đơn vị. Yêu cầu cô chạy đến khu ngoại ô thành phố S để kiểm tra tình hình bão lụt ở đó. Đây là công việc của cô, nên cô đồng ý không chút suy nghĩ.
Cơn bão vào buổi sáng vẫn còn khá nhỏ, cô và Trần Hiểu Kỳ chạy đến vùng ngoại ô phía nam thành phố S, nơi này gần biển, cho đến gió lớn hơn rất nhiều so với trong thành phố.
Địa phương ZF đã thu xếp ổn thỏa cho những người dân vùng duyên hải di tản sang nơi khác, mọi thứ đều đã được sắp xếp thỏa đáng.
Đến buổi trưa sức gió dần dần tăng mạnh hơn, Tần Tương Nam và Trần Hiểu Kỳ vẫn đang làm các công việc được giao, các cô phải đi đến bến tàu để kiểm tra sức gió.
Lúc ra đến bến tàu, bởi vì gió qua lớn, đôi tay đang cầm máy quay phim của Trần Hiểu Kỳ cũng run bần bật, Tần Tương Nam điều chỉnh máy ghi âm, nói Trần Hiểu Kỳ bắt đầu công việc.
“Vị trí của tôi bây giờ là bến tàu vùng ngoại ô phía nam thành phố S….”
Ngay cả đứng cô cũng không thể đứng vững, tóc bị gió thổi bay tán loạn khắp nơi, bởi vì sức gió quá lớn, hiệu quả thu âm cũng không được tốt lắm, cho nên cô phải gồng mình nói bằng giọng lớn nhất có thể. Cô cố gắng đứng yên để quay xong đoạn video này.
Bởi vì Bàng tổng yêu cầu họ cứ mỗi hai tiếng phải báo cáo tình hình cơn bão một lần, cho nên hai giờ sau, các cô phải ra ngoài kiểm tra sức gió và tình hình cơn bão thêm một lần nữa.
Lúc quay lại bến tàu sau hai tiếng, sức gió càng lớn hơn, hai cô gái nhỏ bé đều phải giữ chặt dây điện mới có thể hoàn thành phần quay hình. Tần Tương Nam không ngờ rằng sẽ có một ngày bản thân phải chật vật như vậy….
Gió lớn thổi qua khiến khuôn mặt cô đau rát, bàn tay cầm dây diện đều đỏ hết cả lên, ngay cả mắt cũng sắp không mở ra được nữa rồi.
Chỉ như vậy, tới tới lui lui, qua mấy cái hai tiếng sau, lúc sức giỏ ở vùng ngoại ô phía nam dần dần nhỏ lại, đã là tám giờ tối.
Tần Tương Nam và Trần Hiểu Kỳ thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về. Lúc này, tài xế Tiểu Lưu của đơn vị chạy đến tìm Tần Tương Nam.
“Phóng viên Tần, có người đến đón cô đấy.”
Khuôn mặt Tần Tương Nam đầy vẻ nghi ngờ, ai sẽ đến đón cô chứ? Đơn vị đã phái Tiểu Lưu đến đây, cô thật sự không thể nghĩ ra được ai lại đến đón mình bây giờ.
Khuôn mặt Tiểu Lưu bày ra một nụ cười bí hiểm, bổ sung thêm một câu nữa: “Là người rất đẹp trai nha!”
Tần Tương Nam còn chưa kịp phản ứng lại, đã nhìn thấy Từ Sướng mặc một bộ quần áo thường ngày, tay trái bó thạch cao, xuất hiện ở trước mặt cô.
Tần Tương Nam kinh ngạc, không ngờ rằng anh sẽ xuất hiện ở nơi thế này.
“Sao cậu lại ở đây vậy?”
“Sao điện thoại cậu lại không gọi được vậy?” Từ Sướng hỏi.
Cô vội vàng lấy điện thoại di động trong túi ra, nhìn một cái rồi nói: “Hết pin rồi.”
Lúc này, Trần Hiểu Kỳ mới vỗ đầu mình, dường như đã nhớ ra gì đó, quay đầu nói với Từ Sướng: “Không phải anh là bác sĩ Từ sao?”
Từ Sướng nhìn cô ấy rồi gật nhẹ đầu, mỉm cười đáp: “Xin chào.”
Sau đó nói với Tần Tương Nam: “Tôi đến đón cậu.”
Cô cảm thấy bối rối, làm sao mà Từ Sướng biết cô ở chỗ này được…
Trần Hiểu Kỳ nhìn tình huống xảy ra trước mắt mình, hai con ngươi xoay chuyển tới lui, suy nghĩ một lúc, nói: “Chị Tương Nam, em đi với Tiểu Lưu là được rồi. Hai người cứ tùy ý nha ~”
Dứt lời, cô ấy dọn dẹp đồ đạc, nhẹ nhàng mỉm cười với hai người, nói: “Em đi đây ~ chị Tương Nam, bác sĩ Từ ~”
“Hiểu Kỳ, trên đường đi em nhớ phải cẩn thận đó.” Tần Tương Nam nói.
Sau khi Trần Hiểu Kỳ đi, Tần Tương Nam thu dọn đồ đạc của mình xong, nói với Từ Sướng: “Đi thôi.”
Hai người đều cảm thấy lúng túng. Mãi đến khi đi đến bên cạnh xe của Từ Sướng, Tần Tương Nam lại ngượng ngùng, không biết nên ngồi chỗ nào mới thích hợp.
“Ngồi ở phía trước đi.” Dường như Từ Sướng đã nhìn thấu tâm tư của cô vậy.
Cô ồ một tiếng, ngồi lên xe.
Dọc theo đường đi, hai người vẫn yên lặng không nói gì. Tần Tương Nam cảm thấy bầu không khí có hơi ngột ngạt, suy nghĩ một lúc mới nói: “Sao cậu biết tôi ở đây vậy?”
“Không phải cậu sắp bị gió thổi bay mất rồi sao, ngày hôm qua đã bảo cậu phải ở nhà đừng chạy ra ngoài rồi cơ mà?”
Lúc này Tần Tương Nam mới kịp lấy lại phản ứng, anh xem tin tức nên biết. Vậy có phải anh cũng nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình rồi không?
Không ngờ rằng, Từ Sướng như nhớ ra gì đó, không thể kiềm chế được, lập tức bật cười, còn phát ra tiếng nữa.
“Cậu cười cái gì vậy?”
“Nếu không phải cậu nắm chặt dây điện, có lẽ đã sớm bị thổi bay mất rồi đấy.” Nói xong, anh vẫn cười không dứt.
“Từ Sướng!” Khuôn mặt Tần Tương Nam đỏ bừng.
“Cậu đừng cười nữa, lo lái xe đi, đã lái xe một tay mà còn cười à.”
Từ Sướng đáp một tiếng, cố gắng nhịn cười.
Sau đó trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ kì quái, mình đang ngồi chỗ kế bên người lái, có phải bác sĩ Lâm cũng đã từng ngồi, đây có phải là vị trí đặc biệt dành riêng cho cô ấy không?
Suy nghĩ này của cô càng mãnh liệt hơn, thì cô càng không kiềm được lòng hiếu kì của mình, hỏi anh: “Từ Sướng, cậu có xem weibo chưa, bác sĩ Lâm cũng hot lên đấy, cậu có thấy không.”
“Ừ. Có thấy.” Anh trả lời.
“Vậy, hai người, thật sự là loại quan hệ đó sao?” Cô thử dò hỏi.
“Loại quan hệ nào?” Khóe miệng Từ Sướng hơi nhếch lên.”
“Thì là, tôi chỉ tò mò một chút thôi, cũng tò mò giống như mọi người đồn trên mạng ấy, cho nên tôi hỏi thử xem sao. Cô ấy, có phải là bạn gái cậu không?”
Từ Sướng lại bật cười.
“Từ Sướng, rốt cuộc là cậu đang cười gì vậy hả?” Trước kia tôi hoàn toàn không biết tại sao cậu lại thích cười như vậy đó.” Tần Tương Nam có hơi bực bội.
Anh bình tĩnh lại, nói: “Bác sĩ Lâm, dĩ nhiên không phải bạn gái tôi rồi, quan hệ giữa chúng tôi chỉ là đồng nghiệp thôi. Trước kia, cô ấy là đàn em khóa dưới của tôi. Nếu cậu muốn biết thêm về bác sĩ Lâm thì về nhà hỏi em trai cậu, hai người họ là bạn cùng lớp đại học đấy.”
“Hả? Thì ra là vậy à. Chỉ là tôi giúp đỡ bạn bè trên mạng hỏi thử thôi, cậu đừng nghi ngờ bậy bạ đấy.” Tần Tương Nam cảm thấy mình nói lời này ra càng dễ khiến người ta nghĩ bậy.
Hóa ra bác sĩ Lâm và Tần Hướng Bắc là bạn học chung thời đại học, sau khi về nhà cô nhất định phải tra hỏi một phen thật kĩ mới được.
Hai người lại trầm mặc một hồi.
Cuối cùng Từ Sướng mở miệng trước, “Như vậy, mấy năm nay cậu đều chỉ quen một người thôi sao?”
Tần Tương Nam khựng lại. Không ngờ rằng anh lại đột nhiên hỏi cô chuyện này.
“Ừm.” Tần Tương Nam gật đầu.
“Bởi vì cậu không quên được Thẩm Chi Dương à?”
Trong đầu cô nháy mắt “keng” lên một tiếng, đã bao lâu cô không nghe đến cái tên Thẩm Chi Dương này, thế mà Từ Sướng vẫn còn nhớ rõ…
Thẩm Chi Dương….
__
**
Hết chương 11
“Vậy rốt cuộc là có phải không ạ?” Tần Hướng Bắc tiếp tục truy hỏi.
“Triệu Xán Xán là bạn gái của anh à?”
Từ Sướng bị mấy lời lảm nhảm của cậu làm phiền.
“Không phải, em đừng nói nhảm nữa.”
“Anh không thích Triệu Xán Xán hả? Không phải chị ấy rất tốt sao?” Khuôn mặt Tần Hướng Bắc vô cùng tò mò.
Tần Tương Nam giả vờ nghiêm túc làm đề, thật ra cô cũng đang dựng lỗ tai lên hóng chuyện mà thôi.
“Chẳng lẽ em thích cậu ta à?” Bị Từ Sướng hỏi ngược lại một câu, Tần Hướng Bắc nhất thời nghẹn họng.
“Ôi trời, anh, anh nói bậy bạ gì đấy. Em đang hỏi anh cơ mà. Anh thật sự không thích chị ấy à?”
“Không thích.” Giọng nói Từ Sướng mang theo sự khẳng định.
Nghe câu trả lời này, Tần Tương Nam khẽ thở phào nhẹ nhõm. Mà khoan? Chuyện này có liên quan đến cô à?
“Anh, vậy anh thích ai?” Tần Hướng Bắc nhướn mày, khuôn mặt cười rất đểu.
“Không biết là….” Hình như Tần Hướng Bắc đã có câu trả lời.
Thế là khiến cho Tần Tương Nam cũng tò mò, ngay cả nữ sinh như Triệu Xán Xán mà Từ Sướng còn không để trong mắt, vậy thì anh sẽ thích ai? Còn có người nữ sinh nào ưu tú hơn Triệu Xán Xán sao.
“Mau làm đề của em đi!” Không ngờ rằng Từ Sướng lại cắt đứt lời cậu này, tiếp tục đọc sách của mình, không trả lời vấn đề của Tần Hướng Bắc.
Tần Hướng Bắc chán nản đáp một tiếng…
Không ngờ rằng, mười năm trôi qua, một điều kinh ngạc lại diễn ra hệt như trong quá khứ!
Rốt cuộc bác sĩ Lâm có phải là bạn gái của Từ Sướng không? Vấn đề này quấy nhiễu đầu óc Tần Tương Nam rất lâu, giống hệt như năm đó khi Lý Tô Tô hỏi cô rằng Triệu Xán Xán có phải là bạn gái Từ Sướng không vậy.
Cô cảm thấy mình đúng là điên rồi, hai vấn đề này hoàn toàn không liên quan đến cô chút nào. Quả nhiên là lòng hiếu kì hại chết mèo mà!
Cô xem tất cả các bình luận trên weibo, mãi đến khi cô xem đến độ phiền muộn trong lòng, mới quăng điện thoại sang một bên, đi tắm rửa.
Chờ đến lúc cô đi ra, tiếng chuông điện thoại đang không ngừng vang lên.
Cô cầm điện thoại di động lên, thờ ơ nhìn lướt qua, trong lúc nhất thời lại bị dọa sợ hết hồn.
Từ Sướng mời bạn nói chuyện qua video!
Cô hoảng hốt nhìn lại bản thân trong gương một lượt, trời ạ! Mình vẫn còn mặc quần áo ngủ, đầu tóc vừa mới gội xong, vẫn chưa kịp sấy khô.
Tần Tương Nam vội vàng lấy ra một chiếc áo phông trong ngăn tủ và mặc vào, lại tìm thêm một cọng dây thun buộc gọn mái tóc lên.
Đến khi cô chuẩn bị xong xuôi, sau đó hít sâu một hơi, vừa định bấm nghe.
Không ngờ rằng tiếng chuông điện thoại lại dừng, có thể cô chuẩn bị hơi lâu.
Tần Tương Nam lấy lại bình tĩnh, không lâu sau đó, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.
Từ Sướng mời bạn nói chuyện qua video!
Cô lại để bản thân tỉnh táo thêm một lần nữa. Nhìn bản thân trong gương, đảm bảo không có sai sót nhầm lẫn gì, mới hắng giọng một tiếng.
Để lộ nụ cười giả chuyên nghiệp.
Nhấn nút trả lời.
Trong điện thoại xuất hiện bóng dáng Từ Sướng, hình như anh đang ở nhà, cũng mặc một bộ quần áo thường ngày đơn giản thoải mái.
Tần Tương Nam nhìn thấy Từ Sướng đầu tiên, anh vẫn đang cúi đầu làm gì đó, chỉ để cô nhìn thấy một bên gò má đẹp trai của mình. Sau đó anh mới phát hiện video đã được kết nối, vì thế xoay đầu, đối mặt nhìn thẳng vào mắt Tần Tương Nam.
“Tần Tương Nam, cậu đang làm gì vậy, tại sao lâu như vậy mới nghe điện thoại.”
Giọng nói bên trong điện thoại nghe vẫn thật êm tai như vậy.
“Tôi…Vừa rồi tôi đang đi tắm. Sao đột nhiên cậu lại gọi video cho tôi vậy?”
Từ Sướng mỉm cười, khóe môi nhếch lên một độ cong đẹp mắt.
“Tay tôi bị thương.” Vừa dứt lời, anh lập tức nâng cánh tay trái đang bó thạch cao lên quơ quơ trước ống kính.
“Không tiện gõ chữ lắm.”
Hả? Tần Tương Nam càng nghe lời này càng cảm thấy kì quái. Không phải gõ chữ trên điện thoại thì chỉ cần một tay là được rồi à…
Cô chỉ cười cười cho qua, không vạch trần anh.
“À, thì ra là vậy sao. Mà cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
“Ừ, có chuyện. Tôi đã thấy trên weibo rồi, bây giờ tôi ra ngoài đều phải đeo khẩu trang che kín mặt lại, sợ bị người khác nhận ra, phiền phức cứ như là minh tinh vậy. Có phải cậu nên chịu trách nhiệm với tôi không?”
Chịu….Chịu trách nhiệm gì nhỉ?
Tần Tương Nam kinh ngạc.
Từ Sướng đối diện với khuôn mặt ngây ngốc của cô trong điện thoại, lập tức bật cười mấy tiếng.
“Không phải tin tức này do cậu đăng lên à? Có phải cậu nên chịu trách nhiệm không?”
À, hóa ra là có chuyện như vậy sao, Tần Tương Nam chán nản tại sao lúc nãy mình lại suy nghĩ bậy bạ như vậy cơ chứ.
“Tôi được xem như là phóng viên, chỉ đơn thuần đưa tin về những sự kiện một cách chân thực nhất, ai biết được cậu lại thành như vậy đâu, những tin tức phát sóng liên tục đều sẽ hot lên. Nếu cậu đi theo con đường minh tinh, chắc chắn sẽ thành công trở một thành nam minh tinh hot hòn họt! Trong nháy mắt sẽ hạ gục hết toàn bộ các tiểu thịt tươi khác! Đúng là làm lãng phí một hạt giống tốt mà, cậu nói xem tại sao cậu lại chọn làm bác sĩ vậy.”
Từ Sướng bị những lời nói của cô chọc cười, hỏi lại: “Vậy tại sao cậu lại làm phóng viên vậy?”
“Trời ạ, đừng nói nữa, vì thích thôi, cũng giống như chuyện cậu chọn làm bác sĩ đó.”
Nói chuyện một hồi, Tần Tương Nam lại nghĩ đến vấn đề không biết bác sĩ Lâm có phải là bạn gái anh không.
Trong nháy mắt nhanh miệng hỏi: “Từ Sướng, cậu ở nhà một mình à?” Nói xong cô lập tức cảm thấy hối hận.
“Không phải đâu.”
…
Trái tim Tần Tương Nam chợt giật nãy, chẳng lẽ đó là sự thật?
“Tôi còn có nó nữa mà.” Chỉ thấy Từ Sướng ở trong điện thoại đối diện ôm lên một cục tròn vo, đặt trước ống kính.
“Meo ~”
Là một chú mèo mập mạp màu xám tro.
“Thật là đáng yêu nha, không ngờ rằng cậu cũng thích mèo đó.”
Còn không phải bởi vì em thích sao. Từ Sướng mặc sức tưởng tượng.
“Đúng vậy, con mèo này đi theo tôi sáu năm rồi, đối với mèo mà nói, tuổi tác của nó cũng đã lớn lắm rồi.”
“Thật không ngờ rằng, bác sĩ Từ, thì ra cậu lại có lòng nhân ái như vậy, thật khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác xưa nha.”
Từ Sướng đáp một tiếng, lại hỏi: “Vậy trong mắt cậu, tôi là kiểu người như thế nào?”
Câu hỏi này khiến Tần Tương Nam không biết nên trả lời thế nào.
Cô cười ha hả, nói: “Đương nhiên là đẹp trai mê người, ưu tú phóng khoáng rồi.”
Thế mà khi Từ Sướng nghe câu trả lời này vẫn chưa hài lòng, tiếp tục truy hỏi cô: “Còn gì nữa không?”
Từ lúc nào anh đã trở thành một người rắc rối như vậy? Người trước mặt cô bây giờ hoàn toàn không giống Từ Sướng của mười năm trước.
“Còn có….Tôi không biết nữa. Trước kia chúng ta cũng không thân quen lắm, tôi vẫn không hiểu rõ cậu đâu.”
Dứt lời, cô càng không dám nhìn anh, Từ Sướng trong màn hình đối diện cũng trầm mặc.
Một lát sau, Từ Sướng mở miệng nói trước. Anh nói: “Ngày mai bão tới, nhớ phải ở nhà đó. Cậu gầy như vậy, bị gió thổi bay mất thì phiền phức lắm.”
“Hả?” Tần Tương Nam còn chưa kịp phản ứng lại.
“Không nói với cậu nữa, tôi còn có việc, cúp trước nhé.”
“À.”
Sau đó bóng người bên trong điện thoại biến mất, Tần Tương Nam vẫn còn ngơ ngẩn thêm một lúc.
Có phải cô đã nói gì sai rồi không? Haiz…Loại cảm giác này như thể mình đang cãi vả với người khác vậy, sau khi chuyện xảy ra, suy nghĩ một lúc lại thấy ban nãy mình không phát huy tốt lắm, vô cùng buồn chán.
Không ngờ rằng bão nói đếnlà đến, cơn bão thứ nhất trong năm nay đã đến. Đài khí tượng thành phố S đã phát tín hiệu báo động về cơn bão cho người dân biết.
Tần Tương Nam vẫn không thể nào yên ổn ở trong nhà được, rạng sáng ngày hôm sau, cô nhận được điện thoại của Bàng tổng ở đơn vị. Yêu cầu cô chạy đến khu ngoại ô thành phố S để kiểm tra tình hình bão lụt ở đó. Đây là công việc của cô, nên cô đồng ý không chút suy nghĩ.
Cơn bão vào buổi sáng vẫn còn khá nhỏ, cô và Trần Hiểu Kỳ chạy đến vùng ngoại ô phía nam thành phố S, nơi này gần biển, cho đến gió lớn hơn rất nhiều so với trong thành phố.
Địa phương ZF đã thu xếp ổn thỏa cho những người dân vùng duyên hải di tản sang nơi khác, mọi thứ đều đã được sắp xếp thỏa đáng.
Đến buổi trưa sức gió dần dần tăng mạnh hơn, Tần Tương Nam và Trần Hiểu Kỳ vẫn đang làm các công việc được giao, các cô phải đi đến bến tàu để kiểm tra sức gió.
Lúc ra đến bến tàu, bởi vì gió qua lớn, đôi tay đang cầm máy quay phim của Trần Hiểu Kỳ cũng run bần bật, Tần Tương Nam điều chỉnh máy ghi âm, nói Trần Hiểu Kỳ bắt đầu công việc.
“Vị trí của tôi bây giờ là bến tàu vùng ngoại ô phía nam thành phố S….”
Ngay cả đứng cô cũng không thể đứng vững, tóc bị gió thổi bay tán loạn khắp nơi, bởi vì sức gió quá lớn, hiệu quả thu âm cũng không được tốt lắm, cho nên cô phải gồng mình nói bằng giọng lớn nhất có thể. Cô cố gắng đứng yên để quay xong đoạn video này.
Bởi vì Bàng tổng yêu cầu họ cứ mỗi hai tiếng phải báo cáo tình hình cơn bão một lần, cho nên hai giờ sau, các cô phải ra ngoài kiểm tra sức gió và tình hình cơn bão thêm một lần nữa.
Lúc quay lại bến tàu sau hai tiếng, sức gió càng lớn hơn, hai cô gái nhỏ bé đều phải giữ chặt dây điện mới có thể hoàn thành phần quay hình. Tần Tương Nam không ngờ rằng sẽ có một ngày bản thân phải chật vật như vậy….
Gió lớn thổi qua khiến khuôn mặt cô đau rát, bàn tay cầm dây diện đều đỏ hết cả lên, ngay cả mắt cũng sắp không mở ra được nữa rồi.
Chỉ như vậy, tới tới lui lui, qua mấy cái hai tiếng sau, lúc sức giỏ ở vùng ngoại ô phía nam dần dần nhỏ lại, đã là tám giờ tối.
Tần Tương Nam và Trần Hiểu Kỳ thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về. Lúc này, tài xế Tiểu Lưu của đơn vị chạy đến tìm Tần Tương Nam.
“Phóng viên Tần, có người đến đón cô đấy.”
Khuôn mặt Tần Tương Nam đầy vẻ nghi ngờ, ai sẽ đến đón cô chứ? Đơn vị đã phái Tiểu Lưu đến đây, cô thật sự không thể nghĩ ra được ai lại đến đón mình bây giờ.
Khuôn mặt Tiểu Lưu bày ra một nụ cười bí hiểm, bổ sung thêm một câu nữa: “Là người rất đẹp trai nha!”
Tần Tương Nam còn chưa kịp phản ứng lại, đã nhìn thấy Từ Sướng mặc một bộ quần áo thường ngày, tay trái bó thạch cao, xuất hiện ở trước mặt cô.
Tần Tương Nam kinh ngạc, không ngờ rằng anh sẽ xuất hiện ở nơi thế này.
“Sao cậu lại ở đây vậy?”
“Sao điện thoại cậu lại không gọi được vậy?” Từ Sướng hỏi.
Cô vội vàng lấy điện thoại di động trong túi ra, nhìn một cái rồi nói: “Hết pin rồi.”
Lúc này, Trần Hiểu Kỳ mới vỗ đầu mình, dường như đã nhớ ra gì đó, quay đầu nói với Từ Sướng: “Không phải anh là bác sĩ Từ sao?”
Từ Sướng nhìn cô ấy rồi gật nhẹ đầu, mỉm cười đáp: “Xin chào.”
Sau đó nói với Tần Tương Nam: “Tôi đến đón cậu.”
Cô cảm thấy bối rối, làm sao mà Từ Sướng biết cô ở chỗ này được…
Trần Hiểu Kỳ nhìn tình huống xảy ra trước mắt mình, hai con ngươi xoay chuyển tới lui, suy nghĩ một lúc, nói: “Chị Tương Nam, em đi với Tiểu Lưu là được rồi. Hai người cứ tùy ý nha ~”
Dứt lời, cô ấy dọn dẹp đồ đạc, nhẹ nhàng mỉm cười với hai người, nói: “Em đi đây ~ chị Tương Nam, bác sĩ Từ ~”
“Hiểu Kỳ, trên đường đi em nhớ phải cẩn thận đó.” Tần Tương Nam nói.
Sau khi Trần Hiểu Kỳ đi, Tần Tương Nam thu dọn đồ đạc của mình xong, nói với Từ Sướng: “Đi thôi.”
Hai người đều cảm thấy lúng túng. Mãi đến khi đi đến bên cạnh xe của Từ Sướng, Tần Tương Nam lại ngượng ngùng, không biết nên ngồi chỗ nào mới thích hợp.
“Ngồi ở phía trước đi.” Dường như Từ Sướng đã nhìn thấu tâm tư của cô vậy.
Cô ồ một tiếng, ngồi lên xe.
Dọc theo đường đi, hai người vẫn yên lặng không nói gì. Tần Tương Nam cảm thấy bầu không khí có hơi ngột ngạt, suy nghĩ một lúc mới nói: “Sao cậu biết tôi ở đây vậy?”
“Không phải cậu sắp bị gió thổi bay mất rồi sao, ngày hôm qua đã bảo cậu phải ở nhà đừng chạy ra ngoài rồi cơ mà?”
Lúc này Tần Tương Nam mới kịp lấy lại phản ứng, anh xem tin tức nên biết. Vậy có phải anh cũng nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình rồi không?
Không ngờ rằng, Từ Sướng như nhớ ra gì đó, không thể kiềm chế được, lập tức bật cười, còn phát ra tiếng nữa.
“Cậu cười cái gì vậy?”
“Nếu không phải cậu nắm chặt dây điện, có lẽ đã sớm bị thổi bay mất rồi đấy.” Nói xong, anh vẫn cười không dứt.
“Từ Sướng!” Khuôn mặt Tần Tương Nam đỏ bừng.
“Cậu đừng cười nữa, lo lái xe đi, đã lái xe một tay mà còn cười à.”
Từ Sướng đáp một tiếng, cố gắng nhịn cười.
Sau đó trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ kì quái, mình đang ngồi chỗ kế bên người lái, có phải bác sĩ Lâm cũng đã từng ngồi, đây có phải là vị trí đặc biệt dành riêng cho cô ấy không?
Suy nghĩ này của cô càng mãnh liệt hơn, thì cô càng không kiềm được lòng hiếu kì của mình, hỏi anh: “Từ Sướng, cậu có xem weibo chưa, bác sĩ Lâm cũng hot lên đấy, cậu có thấy không.”
“Ừ. Có thấy.” Anh trả lời.
“Vậy, hai người, thật sự là loại quan hệ đó sao?” Cô thử dò hỏi.
“Loại quan hệ nào?” Khóe miệng Từ Sướng hơi nhếch lên.”
“Thì là, tôi chỉ tò mò một chút thôi, cũng tò mò giống như mọi người đồn trên mạng ấy, cho nên tôi hỏi thử xem sao. Cô ấy, có phải là bạn gái cậu không?”
Từ Sướng lại bật cười.
“Từ Sướng, rốt cuộc là cậu đang cười gì vậy hả?” Trước kia tôi hoàn toàn không biết tại sao cậu lại thích cười như vậy đó.” Tần Tương Nam có hơi bực bội.
Anh bình tĩnh lại, nói: “Bác sĩ Lâm, dĩ nhiên không phải bạn gái tôi rồi, quan hệ giữa chúng tôi chỉ là đồng nghiệp thôi. Trước kia, cô ấy là đàn em khóa dưới của tôi. Nếu cậu muốn biết thêm về bác sĩ Lâm thì về nhà hỏi em trai cậu, hai người họ là bạn cùng lớp đại học đấy.”
“Hả? Thì ra là vậy à. Chỉ là tôi giúp đỡ bạn bè trên mạng hỏi thử thôi, cậu đừng nghi ngờ bậy bạ đấy.” Tần Tương Nam cảm thấy mình nói lời này ra càng dễ khiến người ta nghĩ bậy.
Hóa ra bác sĩ Lâm và Tần Hướng Bắc là bạn học chung thời đại học, sau khi về nhà cô nhất định phải tra hỏi một phen thật kĩ mới được.
Hai người lại trầm mặc một hồi.
Cuối cùng Từ Sướng mở miệng trước, “Như vậy, mấy năm nay cậu đều chỉ quen một người thôi sao?”
Tần Tương Nam khựng lại. Không ngờ rằng anh lại đột nhiên hỏi cô chuyện này.
“Ừm.” Tần Tương Nam gật đầu.
“Bởi vì cậu không quên được Thẩm Chi Dương à?”
Trong đầu cô nháy mắt “keng” lên một tiếng, đã bao lâu cô không nghe đến cái tên Thẩm Chi Dương này, thế mà Từ Sướng vẫn còn nhớ rõ…
Thẩm Chi Dương….
__
**
Hết chương 11
Tác giả :
Cố Kiều