Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 22: Dậy thì
"Ngủ...ngủ ở đây á?" Tôi lắp ba lắp bắp, cảm giác mặt nóng ran. Trời ơi, nghĩ sao kêu tôi ngủ ở đây. Cô nam quả nữ...trong phim hay có mấy cảnh này lắm nè. Không lẽ...không được, không được, tôi phải bình tĩnh, thật bình tĩnh.
"Chứ mày định đi đâu?" Anh Tí khẽ nhíu mày nhìn tô. Hình như chuyện này đối với Anh ấy rất đỗi bình thường hay sao ý. Tôi chẳng thấy anh ấy có chút biểu hiện khác thường nào cả, chỉ là mặt anh ấy hơi phiếm hồng chút thôi. Nhưng tôi thì khác, tôi sắp loạn tới nơi rồi. Đầu tôi sắp biến thành đống bùn nhão rồi.
"Nhà anh còn nhiều phòng lắm mà. Hay em qua phòng bé Tũn ngủ. Dù gì em ấy cũng không có nhà."
"Giường nó bé tí, con lợn như mày sao ngủ được ở đấy."
"Vậy em qua ngủ với bác Lam."
"Không được. Nhỡ đâu nửa đêm mày ngáy khò khò sao mẹ anh ngủ được."
"Em sẽ không ngáy."
"Sao mày biết được?"
"Em đoán thế."
"Anh không yên tâm. Tóm lại là không được."
Sao anh ấy lắm lí do vậy. Tôi ngủ có ngáy đâu. À, cái này tôi cũng không chắc lắm, vì đêm ngủ say quá thì làm sao biết được mình có ngáy hay không. Chắc là không có đâu. Nhưng còn hơn là...ừm kêu ngủ ở đây á? Chắc tôi chết.
"Vậy em qua phòng bé Tũn trải chiếu ngủ dưới đất cũng được."
"Con ngu, nằm đất cảm lạnh chết ra đấy thì sao?"
" Vậy...vậy..."
"Còn vậy vậy cái gì, bước vô leo lên giường ngủ cho anh."
"Người ta kêu trai gái không được ngủ chung." Tôi cúi đầu xuống lí nhí.
Anh Tí gãi gãi đầu rồi tự nhiên quay mặt đi chỗ khác ho nhẹ mấy tiếng: "Anh có kêu ngủ chung với mày à? Anh là con trai nhà lành đấy, không dễ dãi vậy đâu. Còn nữa, mày cũng biết mày là con gái cơ à?"
Cái gã này vô duyên, hỏi thế mà cũng hỏi được. Tôi cắn răng lườm lại: "Không lẽ con trai?"
"Chắc vậy. Mà mày nói nhiều quá. Leo lên giường mau."
Tôi còn làm gì được nữa, đương nhiên là đi lại leo lên giường anh ấy rồi. Làm sao có thể cãi lại cái gã này được chứ. Hừm.
"Vậy anh ngủ ở đâu?" Tôi nằm trên giường trùm chăn kín mít. Sau đó lú nửa đầu ra ngó sang chỗ anh Tí hỏi.
"Anh ngủ dưới đất."
"Ơ, lỡ anh cảm lạnh chết ra đấy thì sao?" Lúc nãy rõ ràng anh ấy bảo nằm đất cảm lạnh chết mà. Bộ anh ấy muốn chết rồi à?
"Đúng là con lợn. Anh con trai, mày con gái. Khác nhau."
"Khác chỗ nào?"
Hình như tôi có nói sai gì à? Sao đột nhiên anh Tí quay sang nhìn tôi mặt hắc ám vậy kìa?
"Mày nói tiếng nữa anh cho mày đi Tây Thiên luôn đấy. Có im mà ngủ đi không?"
Tôi lè lưỡi, kéo chăn lại trùm kín đầu. Thôi mặc kệ vậy, ai bảo nhường giường cho tôi. Cho anh ấy ngủ dưới đất luôn. Nhưng liệu anh ấy có bị cảm mà chết không? Vậy thì không được, nhỡ anh ấy chết thì sao nhỉ? Hơ hơ, nhưng mà tôi buồn ngủ quá. Tôi vừa nghĩ cái gì ấy nhỉ? Hình như là...
"Lùn, dậy mau!"
Có tiếng người gọi. Tôi gãi gãi đầu, chép chép cái miệng lờ đờ mở mắt. Có chuyện gì mà mới sáng đã um sùm lên thế? Người ta đang ngủ ngon mà. Tôi xốc xốc mớ tóc bù xù phát xong kéo chăn trùm kín đầu thì lại nghe tiếng quát to hơn, rõ hơn: "Còn không mau dậy đi!"
Bực thật đấy, mới sáng sớm mà ầm ĩ cả lên. Tôi lim dim, đạp cái chăn sang một bên lồm cồm ngồi dậy: "Có chuyện gì vậy?" Tôi ngái ngủ, ngáp một rõ kinh khủng. Cũng chẳng để ý người đang đứng trước mặt tôi là ai. Nếu tôi tỉnh táo nhận ra là anh Tí thì tôi đâu có làm vậy. Mất mặt chết được. Nhưng lỡ rồi, biết làm sao được.
" Cái...cái...gì kia?"
Tôi dụi mắt mở to ngước nhìn khuôn mặt anh Tí đang bị biến sắc. Chết cha, tôi quên là mình đang ngủ nhờ...à, phải nói là bị ép ngủ lại ở nhà anh Tí. Nhìn theo hướng ánh mắt của anh Tí thì tôi ngạc nhiên. Hình như anh ấy...đang nhìn chỗ tôi ngồi mà. Tôi nghi hoặc, khẽ nhíu mày quay lại nhìn theo xem là thứ gì mà khiến anh Tí như bị khủng bố thế kia.
Cái...cái gì thế này?
Bây giờ thì chính tôi cũng không khỏi thất kinh giống anh Tí. Ngay chỗ tôi đang ngồi xuất hiện một...một vệt máu loang lổ. Cái này...cái này...không lẽ...
Tôi trợn mắt, nuốt nước bọt nhìn chằm chằm vệt máu trên giường, sau đó lại quay sang nhìn anh Tí. Anh ấy cứ đứng đờ ra, mặt trắng bệch như xác chết ở đó. Nhưng nhanh chóng sắc mặt lại chuyển sang đỏ. Tôi thấy anh ấy giống con tắc kè hoa quá. Lúc xanh lúc trắng lúc đỏ.
À hình như tôi lạc chủ đề rồi. Cái bây giờ tôi nên quan tâm chính là vệt máu đỏ trên giường kia. Tôi...cái này... Tôi bắt đầu hoang mang, tâm trí hoảng loạn rồi. Tôi cứ ngồi chết ở đấy, không biết phải làm sao. Hu hu, chắc tôi chết mất.
Anh Tí đột nhiên xoay người bỏ ra khỏi phòng. Không lẽ bị dọa chạy mất rồi sao? Lúc nào không bị sao lại bị ngay lúc này. Ông trời muốn đùa chết tôi sao?
Lát sau, tôi đang đờ đẫn ngồi trên giường thì bác Lam - mẹ anh Tí bước vào. Bác ấy ngồi xuống bên cạnh nói chuyện với tôi. Mọi người biết không? Tôi vừa mới trải qua một sự kiện vô cùng trọng đại trong cuộc đời đó chính là "dậy thì". Tôi đã dậy thì rồi đấy, tôi sắp thành người lớn rồi.
Sau một hồi nghe bác Lam giải thích cặn kẽ tôi mới hiểu lí do vì sao gần đây cứ đau bụng âm ỷ như thế. Hóa ra là chuẩn bị dậy thì. Bác ấy cũng dặn đủ thứ, cái gì nên không nên làm khi tới ngày này, rồi ăn uống thế nào cho hợp lí... Đại khái là những thứ cần phải biết sau khi dậy thì. Nhưng tôi chả nhớ được gì.
Bác Lam đặt xuống bên cạnh tôi một bộ quần áo. Chẳng biết tại sao bác ấy lại có quần áo của tôi mà đưa cho tôi nữa. Có khi nào bác ấy vừa qua nhà tôi lấy không?
"Được rồi, tội con quá. Con gái không có mẹ bên cạnh nên cái gì cũng không biết." Bác ấy xoa xoa đầu tôi cười hiền hậu. Tôi lại nhớ tới những lúc ở cạnh mẹ, tôi cũng được mẹ âu yếm như thế. Chẳng biết bây giờ mẹ tôi đang ở đâu, làm gì nữa.
"Thôi, dậy xuống ăn sáng với thằng Tí rồi hai đứa đi học đi không muộn. Bác cũng đi làm đây."
"Vâng."
Nói xong, bác Lam kéo tay tôi đứng dậy, lôi cái vỏ nệm dính máu của tôi cầm đi ra ngoài. Mà nhắc tới anh Tí, tôi lại đỏ hết mặt. Quả thật lúc này tôi không dám gặp anh Tí. Ai đời lần đầu tiên dậy thì lại để một đứa con trai nhìn thấy, mà người đó lại là người mình thích nữa. Kinh khủng hơn là dậy thì trên giường của người ta. Ôi thôi, còn gì thê thảm hơn chuyện này nữa không hả trời?Xấu hổ chết mất. Tôi chỉ có nước độn thổ mà trốn đi thôi chứ kêu tôi gặp anh ấy lúc này tôi làm sao dám. Số nhọ, đúng nhọ luôn.
Tôi cầm bộ quần áo đồng phục trên tay. Có cả bàn chải đánh răng, khăn mặt. Nhà giàu có khác, đồ cho khách lúc nào cũng có sẵn. Ở dưới xấp quần áo là một miếng băng vệ sinh. Để xem, là "cô tếch cô tét" gì đấy siêu mỏng cánh. Tôi gãi gãi đầu, tôi không giỏi tiếng Anh cho lắm nên không phát âm chuẩn được chứ tôi cũng có xem quảng cáo cái này trên ti vi rồi.
Tôi vội vã nhét miếng băng vệ sinh vào túi quần, ôm cả bộ đồ lên thập thò ra cửa. Xác định được không có bóng dáng anh Tí bên ngoài, tôi nhón chân lén lút nhẹ nhàng tiến về phía nhà tắm chui tọt vào đấy đóng cửa lại. Giải quyết xong xuôi, tôi lại lén lút ngó nghiêng xung quanh xem tình hình rồi mới khẽ nhón chân định chuồn đi. May quá, không có anh Tí ở đây. Xem ra ông trời giúp tôi rồi.
"Đứng lại đấy!"
Nghe tiếng quát sau lưng, tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ôi thôi xong đời tôi rồi. Hu hu, ông trời muốn hại chết tôi đây mà. Đã cố tình trốn tránh rồi mà còn gặp là sao?
"Em...em đi học trước đây!" Tôi không dám nhìn thẳng mặt anh ấy, chỉ ú ớ mấy tiếng rồi quay người chuồn thẳng. Còn dây dưa không dứt khoát không khéo lại bị anh ấy túm cổ lôi lại cũng nên. Xấu hổ lắm, mặt tôi đỏ như hai quả cà chua rồi. Híc, ngày tháng sau này tôi phải làm sao đây trời?
Vào lớp, yên vị vào chỗ ngồi tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Mệt chết được. Tôi ngồi thở dốc, mặt phờ phạc, tóc tai lồm xồm như vừa bị ma đuổi. Thực ra là không ai đuổi đâu, là tôi tự chạy thôi. Nhưng mà hình như tôi cảm thấy thiếu thiếu cái gì rồi hay sao ấy?
Ôi thôi xong, tôi mới vừa kịp phát hiện ra tôi đi học mà không mang theo cặp sách. Chết tiệt, điện thoại ví tiền các thứ cũng vứt ở nhà luôn rồi. Tôi đi học bằng hai bàn tay trắng. Tôi nghĩ nếu có người biết được chuyện này, tôi sẽ được ghi vào sử sách với sự kiện "thanh niên đi học Vip nhất thời đại" cho mà xem. Ha ha, lúc đấy tôi sẽ nổi tiếng, tôi sẽ có tiền, tôi sẽ giàu, tôi sẽ trở nên vĩ đại, tôi sẽ...
Cốp...
Một cảm giác đau đau trên trán kéo tôi trở về với hiện thực. Thì ra nãy giờ tôi đang ảo tưởng. Tôi xoay người lại, đụng ngay khuôn mặt anh Tí đang nhìn tôi. Tôi lại đỏ mặt, quay phắt sang chỗ khác thở gấp.
"Con lợn, mày đúng là con lợn. Đi học mà cặp sách không mang theo thì đi học cái gì?"
Tôi quay sang, không dám nhìn anh Tí. Anh ấy quăng cái cặp lên bàn cho tôi. Tôi luống cuống lôi sách vở ra xong mở cuốn sách úp mặt vào đấy. Chỉ nghĩ tới cái việc kinh khủng sáng nay thôi là tôi lại xấu hổ vô cùng.
Mấy ngày sau đó đối với tôi kì cục lắm. Đi học về là bị bắt vác cặp sách sang nhà anh ấy học, ăn cơm bên đấy luôn. Anh ấy toàn cho ăn thịt bò, thịt bò rồi lại thịt bò. Híc, tới nỗi nằm ngủ tôi cũng ngủ mơ thấy mấy cục thịt bò đang bay lơ lửng trước mặt. Ăn kem thì bị anh ấy chửi thúi mặt, uống nước đá cũng không cho. Lên lớp thì không được chạy nhảy lung tung, đồ ăn sáng cũng mua cho tôi, không thì sai mấy thằng kia mua. Bọn kia thấy vậy chả hiểu gì, cũng không dám hỏi nhiều sợ bị đập. Bọn nó mà biết bởi vì tôi dậy thì nên mới được cưng chiều như thế chắc đứa nào cũng đua nhau mà dậy thì cho xem. Nhưng hình như tôi là đứa chậm phát triển nhất thì phải, bác Lam nói bình thường ở độ tuổi này người ta đã dậy thì hết cả rồi. Chắc là bọn nó cũng dậy thì hết rồi.
Tôi bây giờ sướng thì có sướng thật, có điều ngượng lắm. Ngồi học mà thấp thỏm không yên, chốc chốc lén lút cúi xuống xem xét tình hình. Huhu, dậy thì mà cứ như là xuống địa ngục vậy. Nhiều khi lại còn đau bụng chết được.
Tôi ngồi gặm bánh mì mà cái mặt cứ cắm vào cuốn sách. Thực ra là vì tôi ngại nói chuyện với anh Tí. Tôi cứ thấy sao sao ấy.
"Dạo này mày siêng quá nhỉ? Ăn cũng tranh thủ học bài cơ à?"
"Ơ...em...à...vâng...phải tranh thủ chứ."
"Tốt, vậy lát đi học về lôi sách vở sang nhà anh."
Nữa rồi đấy, hu hu, tôi không muốn đâu. Ai đó đem cái gã này tránh xa tôi một thời gian đi. Bây giờ tôi không ghét con Nhung nữa, tôi muốn anh Tí lên đó ngồi với nó ngay lập tức. Anh ấy mà ngồi đây tôi không sống nổi, đúng là không sống nổi nữa.
"Chứ mày định đi đâu?" Anh Tí khẽ nhíu mày nhìn tô. Hình như chuyện này đối với Anh ấy rất đỗi bình thường hay sao ý. Tôi chẳng thấy anh ấy có chút biểu hiện khác thường nào cả, chỉ là mặt anh ấy hơi phiếm hồng chút thôi. Nhưng tôi thì khác, tôi sắp loạn tới nơi rồi. Đầu tôi sắp biến thành đống bùn nhão rồi.
"Nhà anh còn nhiều phòng lắm mà. Hay em qua phòng bé Tũn ngủ. Dù gì em ấy cũng không có nhà."
"Giường nó bé tí, con lợn như mày sao ngủ được ở đấy."
"Vậy em qua ngủ với bác Lam."
"Không được. Nhỡ đâu nửa đêm mày ngáy khò khò sao mẹ anh ngủ được."
"Em sẽ không ngáy."
"Sao mày biết được?"
"Em đoán thế."
"Anh không yên tâm. Tóm lại là không được."
Sao anh ấy lắm lí do vậy. Tôi ngủ có ngáy đâu. À, cái này tôi cũng không chắc lắm, vì đêm ngủ say quá thì làm sao biết được mình có ngáy hay không. Chắc là không có đâu. Nhưng còn hơn là...ừm kêu ngủ ở đây á? Chắc tôi chết.
"Vậy em qua phòng bé Tũn trải chiếu ngủ dưới đất cũng được."
"Con ngu, nằm đất cảm lạnh chết ra đấy thì sao?"
" Vậy...vậy..."
"Còn vậy vậy cái gì, bước vô leo lên giường ngủ cho anh."
"Người ta kêu trai gái không được ngủ chung." Tôi cúi đầu xuống lí nhí.
Anh Tí gãi gãi đầu rồi tự nhiên quay mặt đi chỗ khác ho nhẹ mấy tiếng: "Anh có kêu ngủ chung với mày à? Anh là con trai nhà lành đấy, không dễ dãi vậy đâu. Còn nữa, mày cũng biết mày là con gái cơ à?"
Cái gã này vô duyên, hỏi thế mà cũng hỏi được. Tôi cắn răng lườm lại: "Không lẽ con trai?"
"Chắc vậy. Mà mày nói nhiều quá. Leo lên giường mau."
Tôi còn làm gì được nữa, đương nhiên là đi lại leo lên giường anh ấy rồi. Làm sao có thể cãi lại cái gã này được chứ. Hừm.
"Vậy anh ngủ ở đâu?" Tôi nằm trên giường trùm chăn kín mít. Sau đó lú nửa đầu ra ngó sang chỗ anh Tí hỏi.
"Anh ngủ dưới đất."
"Ơ, lỡ anh cảm lạnh chết ra đấy thì sao?" Lúc nãy rõ ràng anh ấy bảo nằm đất cảm lạnh chết mà. Bộ anh ấy muốn chết rồi à?
"Đúng là con lợn. Anh con trai, mày con gái. Khác nhau."
"Khác chỗ nào?"
Hình như tôi có nói sai gì à? Sao đột nhiên anh Tí quay sang nhìn tôi mặt hắc ám vậy kìa?
"Mày nói tiếng nữa anh cho mày đi Tây Thiên luôn đấy. Có im mà ngủ đi không?"
Tôi lè lưỡi, kéo chăn lại trùm kín đầu. Thôi mặc kệ vậy, ai bảo nhường giường cho tôi. Cho anh ấy ngủ dưới đất luôn. Nhưng liệu anh ấy có bị cảm mà chết không? Vậy thì không được, nhỡ anh ấy chết thì sao nhỉ? Hơ hơ, nhưng mà tôi buồn ngủ quá. Tôi vừa nghĩ cái gì ấy nhỉ? Hình như là...
"Lùn, dậy mau!"
Có tiếng người gọi. Tôi gãi gãi đầu, chép chép cái miệng lờ đờ mở mắt. Có chuyện gì mà mới sáng đã um sùm lên thế? Người ta đang ngủ ngon mà. Tôi xốc xốc mớ tóc bù xù phát xong kéo chăn trùm kín đầu thì lại nghe tiếng quát to hơn, rõ hơn: "Còn không mau dậy đi!"
Bực thật đấy, mới sáng sớm mà ầm ĩ cả lên. Tôi lim dim, đạp cái chăn sang một bên lồm cồm ngồi dậy: "Có chuyện gì vậy?" Tôi ngái ngủ, ngáp một rõ kinh khủng. Cũng chẳng để ý người đang đứng trước mặt tôi là ai. Nếu tôi tỉnh táo nhận ra là anh Tí thì tôi đâu có làm vậy. Mất mặt chết được. Nhưng lỡ rồi, biết làm sao được.
" Cái...cái...gì kia?"
Tôi dụi mắt mở to ngước nhìn khuôn mặt anh Tí đang bị biến sắc. Chết cha, tôi quên là mình đang ngủ nhờ...à, phải nói là bị ép ngủ lại ở nhà anh Tí. Nhìn theo hướng ánh mắt của anh Tí thì tôi ngạc nhiên. Hình như anh ấy...đang nhìn chỗ tôi ngồi mà. Tôi nghi hoặc, khẽ nhíu mày quay lại nhìn theo xem là thứ gì mà khiến anh Tí như bị khủng bố thế kia.
Cái...cái gì thế này?
Bây giờ thì chính tôi cũng không khỏi thất kinh giống anh Tí. Ngay chỗ tôi đang ngồi xuất hiện một...một vệt máu loang lổ. Cái này...cái này...không lẽ...
Tôi trợn mắt, nuốt nước bọt nhìn chằm chằm vệt máu trên giường, sau đó lại quay sang nhìn anh Tí. Anh ấy cứ đứng đờ ra, mặt trắng bệch như xác chết ở đó. Nhưng nhanh chóng sắc mặt lại chuyển sang đỏ. Tôi thấy anh ấy giống con tắc kè hoa quá. Lúc xanh lúc trắng lúc đỏ.
À hình như tôi lạc chủ đề rồi. Cái bây giờ tôi nên quan tâm chính là vệt máu đỏ trên giường kia. Tôi...cái này... Tôi bắt đầu hoang mang, tâm trí hoảng loạn rồi. Tôi cứ ngồi chết ở đấy, không biết phải làm sao. Hu hu, chắc tôi chết mất.
Anh Tí đột nhiên xoay người bỏ ra khỏi phòng. Không lẽ bị dọa chạy mất rồi sao? Lúc nào không bị sao lại bị ngay lúc này. Ông trời muốn đùa chết tôi sao?
Lát sau, tôi đang đờ đẫn ngồi trên giường thì bác Lam - mẹ anh Tí bước vào. Bác ấy ngồi xuống bên cạnh nói chuyện với tôi. Mọi người biết không? Tôi vừa mới trải qua một sự kiện vô cùng trọng đại trong cuộc đời đó chính là "dậy thì". Tôi đã dậy thì rồi đấy, tôi sắp thành người lớn rồi.
Sau một hồi nghe bác Lam giải thích cặn kẽ tôi mới hiểu lí do vì sao gần đây cứ đau bụng âm ỷ như thế. Hóa ra là chuẩn bị dậy thì. Bác ấy cũng dặn đủ thứ, cái gì nên không nên làm khi tới ngày này, rồi ăn uống thế nào cho hợp lí... Đại khái là những thứ cần phải biết sau khi dậy thì. Nhưng tôi chả nhớ được gì.
Bác Lam đặt xuống bên cạnh tôi một bộ quần áo. Chẳng biết tại sao bác ấy lại có quần áo của tôi mà đưa cho tôi nữa. Có khi nào bác ấy vừa qua nhà tôi lấy không?
"Được rồi, tội con quá. Con gái không có mẹ bên cạnh nên cái gì cũng không biết." Bác ấy xoa xoa đầu tôi cười hiền hậu. Tôi lại nhớ tới những lúc ở cạnh mẹ, tôi cũng được mẹ âu yếm như thế. Chẳng biết bây giờ mẹ tôi đang ở đâu, làm gì nữa.
"Thôi, dậy xuống ăn sáng với thằng Tí rồi hai đứa đi học đi không muộn. Bác cũng đi làm đây."
"Vâng."
Nói xong, bác Lam kéo tay tôi đứng dậy, lôi cái vỏ nệm dính máu của tôi cầm đi ra ngoài. Mà nhắc tới anh Tí, tôi lại đỏ hết mặt. Quả thật lúc này tôi không dám gặp anh Tí. Ai đời lần đầu tiên dậy thì lại để một đứa con trai nhìn thấy, mà người đó lại là người mình thích nữa. Kinh khủng hơn là dậy thì trên giường của người ta. Ôi thôi, còn gì thê thảm hơn chuyện này nữa không hả trời?Xấu hổ chết mất. Tôi chỉ có nước độn thổ mà trốn đi thôi chứ kêu tôi gặp anh ấy lúc này tôi làm sao dám. Số nhọ, đúng nhọ luôn.
Tôi cầm bộ quần áo đồng phục trên tay. Có cả bàn chải đánh răng, khăn mặt. Nhà giàu có khác, đồ cho khách lúc nào cũng có sẵn. Ở dưới xấp quần áo là một miếng băng vệ sinh. Để xem, là "cô tếch cô tét" gì đấy siêu mỏng cánh. Tôi gãi gãi đầu, tôi không giỏi tiếng Anh cho lắm nên không phát âm chuẩn được chứ tôi cũng có xem quảng cáo cái này trên ti vi rồi.
Tôi vội vã nhét miếng băng vệ sinh vào túi quần, ôm cả bộ đồ lên thập thò ra cửa. Xác định được không có bóng dáng anh Tí bên ngoài, tôi nhón chân lén lút nhẹ nhàng tiến về phía nhà tắm chui tọt vào đấy đóng cửa lại. Giải quyết xong xuôi, tôi lại lén lút ngó nghiêng xung quanh xem tình hình rồi mới khẽ nhón chân định chuồn đi. May quá, không có anh Tí ở đây. Xem ra ông trời giúp tôi rồi.
"Đứng lại đấy!"
Nghe tiếng quát sau lưng, tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ôi thôi xong đời tôi rồi. Hu hu, ông trời muốn hại chết tôi đây mà. Đã cố tình trốn tránh rồi mà còn gặp là sao?
"Em...em đi học trước đây!" Tôi không dám nhìn thẳng mặt anh ấy, chỉ ú ớ mấy tiếng rồi quay người chuồn thẳng. Còn dây dưa không dứt khoát không khéo lại bị anh ấy túm cổ lôi lại cũng nên. Xấu hổ lắm, mặt tôi đỏ như hai quả cà chua rồi. Híc, ngày tháng sau này tôi phải làm sao đây trời?
Vào lớp, yên vị vào chỗ ngồi tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Mệt chết được. Tôi ngồi thở dốc, mặt phờ phạc, tóc tai lồm xồm như vừa bị ma đuổi. Thực ra là không ai đuổi đâu, là tôi tự chạy thôi. Nhưng mà hình như tôi cảm thấy thiếu thiếu cái gì rồi hay sao ấy?
Ôi thôi xong, tôi mới vừa kịp phát hiện ra tôi đi học mà không mang theo cặp sách. Chết tiệt, điện thoại ví tiền các thứ cũng vứt ở nhà luôn rồi. Tôi đi học bằng hai bàn tay trắng. Tôi nghĩ nếu có người biết được chuyện này, tôi sẽ được ghi vào sử sách với sự kiện "thanh niên đi học Vip nhất thời đại" cho mà xem. Ha ha, lúc đấy tôi sẽ nổi tiếng, tôi sẽ có tiền, tôi sẽ giàu, tôi sẽ trở nên vĩ đại, tôi sẽ...
Cốp...
Một cảm giác đau đau trên trán kéo tôi trở về với hiện thực. Thì ra nãy giờ tôi đang ảo tưởng. Tôi xoay người lại, đụng ngay khuôn mặt anh Tí đang nhìn tôi. Tôi lại đỏ mặt, quay phắt sang chỗ khác thở gấp.
"Con lợn, mày đúng là con lợn. Đi học mà cặp sách không mang theo thì đi học cái gì?"
Tôi quay sang, không dám nhìn anh Tí. Anh ấy quăng cái cặp lên bàn cho tôi. Tôi luống cuống lôi sách vở ra xong mở cuốn sách úp mặt vào đấy. Chỉ nghĩ tới cái việc kinh khủng sáng nay thôi là tôi lại xấu hổ vô cùng.
Mấy ngày sau đó đối với tôi kì cục lắm. Đi học về là bị bắt vác cặp sách sang nhà anh ấy học, ăn cơm bên đấy luôn. Anh ấy toàn cho ăn thịt bò, thịt bò rồi lại thịt bò. Híc, tới nỗi nằm ngủ tôi cũng ngủ mơ thấy mấy cục thịt bò đang bay lơ lửng trước mặt. Ăn kem thì bị anh ấy chửi thúi mặt, uống nước đá cũng không cho. Lên lớp thì không được chạy nhảy lung tung, đồ ăn sáng cũng mua cho tôi, không thì sai mấy thằng kia mua. Bọn kia thấy vậy chả hiểu gì, cũng không dám hỏi nhiều sợ bị đập. Bọn nó mà biết bởi vì tôi dậy thì nên mới được cưng chiều như thế chắc đứa nào cũng đua nhau mà dậy thì cho xem. Nhưng hình như tôi là đứa chậm phát triển nhất thì phải, bác Lam nói bình thường ở độ tuổi này người ta đã dậy thì hết cả rồi. Chắc là bọn nó cũng dậy thì hết rồi.
Tôi bây giờ sướng thì có sướng thật, có điều ngượng lắm. Ngồi học mà thấp thỏm không yên, chốc chốc lén lút cúi xuống xem xét tình hình. Huhu, dậy thì mà cứ như là xuống địa ngục vậy. Nhiều khi lại còn đau bụng chết được.
Tôi ngồi gặm bánh mì mà cái mặt cứ cắm vào cuốn sách. Thực ra là vì tôi ngại nói chuyện với anh Tí. Tôi cứ thấy sao sao ấy.
"Dạo này mày siêng quá nhỉ? Ăn cũng tranh thủ học bài cơ à?"
"Ơ...em...à...vâng...phải tranh thủ chứ."
"Tốt, vậy lát đi học về lôi sách vở sang nhà anh."
Nữa rồi đấy, hu hu, tôi không muốn đâu. Ai đó đem cái gã này tránh xa tôi một thời gian đi. Bây giờ tôi không ghét con Nhung nữa, tôi muốn anh Tí lên đó ngồi với nó ngay lập tức. Anh ấy mà ngồi đây tôi không sống nổi, đúng là không sống nổi nữa.
Tác giả :
Vân Jibi