Mây Họa Ánh Trăng (Moonlight Drawn By Clouds)
Chương 11 Bây giờ... đang làm gì vậy?
Yến hội chậm rãi náo nhiệt lên.
Vì chúc mừng cho Phủ viện phu nhân, mới sáng sớm đã có một đám người chen chúc đến nhà của Phủ viện quân Kim Jo Sun. Nhưng chúc mừng Phủ viện phu nhân chẳng qua chỉ là lấy cớ mà thôi. Đại bộ phận những người tham gia yến hội đều là những thành viên thân thích của tộc Kim thị, hoặc là vì muốn nịnh hót Phủ viện quân đại nhân mà đến.
Một nhóm người ngồi trong sương phòng hình chữ nhật tranh cướp nhau a dua nịnh hót Phủ viện quân Kim Jo Sun. Mà nói đến vuốt mông ngựa (ý chỉ sự nịnh hót) thì không thể thiếu phần của Sung nội quan.
"Cầu cho Phủ viện quân đại nhân cùng phủ phu nhân vạn thọ vô cương." Sung nội quan kính Phủ viện quân một ly.
Kim Jo Sun: "Khách sáo rồi, Sung nội quan, mà nói ra thì thức ăn của yến hội hôm nay là do trong cung chuẩn bị phải không?"
Sung nội quan: "Hôm nay là sinh nhật phủ phu nhân mà! Tiểu nhân, là thành tâm chuẩn bị coi như là tổ chức tiệc cho người trong nhà, chỉ sợ đại nhân người không hài lòng thôi."
Kim Jo Sun: "Sung nội quan thật là, ta thì có cái gì mà hài lòng hay không chứ, Sung nội quan có lòng như vậy ta ghi nhớ mà, ha ha ha."
Kim Jo Sun vô cùng vui vẻ rồi nâng cốc uống xong, lại nhìn Sung nội quan nói tiếp: "Còn có nghe Moo nhi nói hôm nay Sung nội quan đã ở trong nhà của ta bày chút trò vui."
Trong nháy mắt, đám người xung quanh lập tức đem lực chú ý tập trung ở hai người.
Sung nội quan: "Đâu có, đâu có. Tiểu nhân sao dám bày trò vui trong nhà của người chứ."
Trên mặt Phủ viện quân lộ vẻ mỉm cười hỏi tiếp: "Nghe nói Sung nội quan đã bắt một tên nội quan nhỏ tuổi ra phía sau núi nhà ta bắt chim trĩ đúng không? Chẳng lẽ ta nghe lầm?"
Sung nội quan: "A, thì ra là chuyện đó sao?"
Sung nội quan lúc này mới cười một cách dối trá rồi gật đầu: "Nếu đại nhân đang nói đến nó, thì đúng là tiểu nhân đã đùa một chút trong nhà đại nhân rồi."
Kim Jo Sun: "Vậy sao? Ha ha ha, nhưng mấy con này là những con chim trĩ loại tốt nhất trong những con chim trĩ đó, là giống gà quý để tiếp đãi sứ thần nhà Thanh sắp tới đây chơi, vô cùng trân quý, không phải hung mãnh bình thường đâu. Lấy thân pháp của nội quan nhỏ tuổi kia, đến một con chắc cũng không bắt được."
Sung nội quan: "Ai ui, tiểu nhân đã lệnh cho hắn bắt chim trĩ trân quý như vậy, tiểu nhân đáng chết."
Kim Jo Sun: "Không sao cả, tuy đó là giống gà đã phải dùng giá cao mới mua được, nhưng ngày như hôm nay mà đem một hai con lên thưởng thức chẳng phải chính là dệt hoa trên gấm sao?"
(Dệt hoa trên gấm: thành ngữ chỉ việc làm cho sự việc gì đó càng thêm hoản hảo, tốt đẹp)
Sung nội quan: "Là một đứa nhỏ nhu nhược, có thể bắt được một con hay không còn rất khó nói."
Kim Jo Sun: "Vậy sao? Nhưng mà, vì sao lại muốn vui đùa kiểu này?"
Sung nội quan: "Bẩm đại nhân, đứa nhỏ đó là được phán phủ nội thị trước đây đề cử vào cung. Tưởng có ngọn núi để dựa vào, nên lúc nào cũng chọn những chuyện nhẹ nhàng thảnh thơi để làm. Tiểu nhân muốn nhân cơ hội sửa lại cái tật xấu này của hắn mới được."
Kim Jo Sun: "Xem ra là một kẻ không biết trên dưới, từ xưa đến nay cũng không thiếu những người như thế, lần này xem như sửa lại cái thói quen xấu đó đi."
Sung nội quan: "Cho nên, tiểu nhân đã lệnh cho hắn bắt 100 con chim trĩ."
Kim Jo Sun: "Thì ra không phải là 10 con mà là 100 con sao? Hừ hừ, tên nhóc đó lần này bị trị cũng thật là thảm rồi."
Sung nội quan: "Lần này tiểu nhân sẽ cho hắn biết không biết trời cao đất dày là chuyện đáng sợ đến nhường nào."
Kim Jo Sun: "Nào chỉ biết trời cao bao nhiêu chứ, e rằng lần này trong mắt của hắn trời đất đã bắt đầu xoay vòng vòng rồi, ha ha ha."
Phủ viện quân cười ha ha khiến bọn nam tử ngồi xung quanh cũng cười rộ theo.
Cứ như vậy qua một lúc.
Hạ nhân bắt đầu bưng lên một chiếc nồi thật to.
Kim Jo Sun: "Đây là cái gì?"
Phủ viện quân hỏi vị đại thúc vừa bưng nồi to vừa rồi lên.
"Là gà hầm, thưa đại nhân."
"Gà hầm?" Phủ viện quân bày vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu, bản thân mình đâu có hạ lệnh chuẩn bị món gà hầm.
"Có vị hoạn quan trẻ tuổi nói là Sung nội quan đã hạ lệnh chuẩn bị."
Kim Jo Sun: "Hoạn quan trẻ tuổi?"
Phủ viện quân nhìn về phía cái nồi to kia. Trong nồi gà hầm là những khối thịt vừa to vừa đỏ. Thịt gà trơn bóng. Không cần phải hỏi cũng biết gà này được bắt từ đâu. Rất rõ ràng, là chim trĩ chuẩn bị để tiếp đón sứ thần nhà Thanh chứ đâu.
Kim Jo Sun: "A, xem ra nội quan tuổi nhỏ kia cũng đã bắt được vài con rồi đây."
Vì thấy hơi bất ngờ mà Phủ viện quân bắt đầu lầm bầm, lại nhìn thấy vị đại thúc vừa bưng gà lên kia dường như đang muốn nói gì đó, Phủ viện quân liền cho phép hắn nói.
"Không chỉ có vài con đâu đại nhân."
Kim Jo Sun: "Không phải vài con sao?"
"Đúng vậy, những 100 con ạ, cho nên giờ đang bận túi bụi. Những đầu bếp từ trong cung đưa đến đây vì rửa sạch gà và hầm gà mà bận đến không ngẩng đầu nổi."
"Ngươi nói cái gì?" Trên mặt Phủ viện quân đã lạnh băng.
"Đừng.. đừng có mà nói dối!" Tin tức bất ngờ khiến Sung nội quan kích động ngồi bật dậy hét to: "1. . . 100 con ư, tên kia thật sự bắt được 100 con sao?"
"Đúng, thật sự là vậy." Đứng trước Sung nội quan đột nhiên nổi điên, vị đại thúc kia chỉ biết cúi đầu hạ thắt lưng nhẹ nhàng trả lời.
Sung nội quan: "Thật... thật vậy sao? Ngươi có lầm lẫn không?"
"Tiểu nhân đã tự mình xác nhận mà, rõ ràng là chim trĩ ở phía sau núi." Đại thúc kia nghĩ trong bụng chính hắn đã tận mắt nhìn thấy, làm sao mà lầm được.
"Sao, làm sao có thể. . ." Mặt Sung nội quan nhất thời trở nên tái nhợt.
Lúc nãy, Phủ viện quân đã nói gà kia trân quý tới cỡ nào, nhưng giống gà quý giá đó không chỉ bị bắt mất 10 con mà là 100 con. Nếu là 100 con thì hình như đã bắt hết toàn bộ số lượng gà Phủ viện quân có rồi.
"Sung nội quan." Phủ viện quân cất tiếng gọi Sung nội quan. Tiếng gọi này so với giọng điệu trò chuyện vừa rồi không biết có bao nhiêu lạnh lẽo.
"Đại, đại nhân. . . " Sung nội quan cuống quít dập đầu trên nền đất.
Khuôn mặt Phủ viện quân vì phẫn nộ và thấy hoang đường mà vặn vẹo nhìn về phía Sung nội quan. Gà kia là gà gì chứ hả, là chim trĩ để tiếp đãi sứ thần mà cố ý chuẩn bị. Phủ viện quân nhìn nồi gà hầm mà tay nắm chặt lại thành đấm. Đến tận 100 con chim trĩ. Gà vốn đã lớn, cho nên nếu muốn ăn hết chừng này thì đừng nói là nhóm khách quý hôm nay đến tham dự, dù có phân cho đám hạ nhân trong phủ ăn cũng còn dư. Cái này chẳng phải chính là nấu nồi cháo tổ yến bị đem cho chó ăn sao?
Kim Jo Sun: "Lúc nãy còn đang tự hỏi là tên trẻ tuổi nhu nhược kia liệu có thể bắt được một con chim trĩ hay không sao? Ha ha ha." Đột nhiên, Phủ viện quân Kim Jo Sun phá lên cười. Nhưng dưới tiếng cười này, cả người Sung nội quan lại càng run rẩy không ngừng. "Ha ha ha, Sung nội quan, trong cung đã xuất hiện một đứa nhỏ tài năng quá nhỉ."
Sung nội quan: "Phụ, Phủ viện quân đại nhân."
Phủ viện quân đem canh gà đưa cho Sung nội quan: "Uống đi, nấu bằng gà vô cùng quý giá đó, hương vị hẳn là thơm ngon vô cùng."
Sung nội quan: "Đại, đại nhân."
Phủ viện quân dùng giọng nói băng lãnh lại lần nữa thúc ép Sung nội quan: "Gọi ngươi mà ngươi cũng không nghe sao?"
Sung nội quan với sắc mặt tái nhợt nhận lấy cái chén. Nhưng tay hắn cứ như người đang bị chứng run tay kinh niên, thật sự đã run đến đáng sợ, nước canh bắt đầu đổ ra ngoài.
Khuôn mặt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm vào Sung nội quan của Phủ viện quân đột nhiên lại đầy vẻ mỉm cười nhìn về phía đám quan khách: "Mọi người cùng nhau ăn đi, để nguội rồi sẽ có lỗi với những nguyên liệu quý giá này lắm."
Dưới lời nói có hơi chút miễn cưỡng của Phủ viện quân, đám khách nhân liền ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta rồi bắt đầu động đũa. So với vẻ rôm rả trò chuyện lúc nãy, cho đến tận lúc mọi người ăn xong thì ngay cả tiếng ho khan cũng không nghe thấy.
Cảm giác cô độc nặng nề đánh úp Sung nội quan: "Vậy, tiểu nhân xin phép được cáo lui." Miễn cưỡng ăn xong, Sung nội quan cúi đầu trước Phủ viện quân yếu ớt nói.
Nhưng lại bị ngó lơ. Phủ viện quân căn bản không xem xét liếc hắn một cái. Dưới sự lãnh đạm đó, bộ dạng của Sung nội quan cứ như sụp đổ.
Sau khi đi ra khỏi sương phòng đóng cửa lại, lập tức đập trong mắt hắn là một dáng người trông khá giống như một hoạn quan đang đi đến gần. Người tới chính là Han nội quan dưới trướng hắn.
Han nội quan: "Tâm tình không tốt nhưng. . ."
Vì đã nghe được chuyện vừa xảy ra nên Han nội quan liền thật cẩn thận mở miệng hỏi. Nhưng lời còn chưa nói xong, Sung nội quan đã cất tiếng the thé oanh động bốn phía: "Hong Ra On, thằng nhóc đó đi đâu rồi?"
"Đang ở hậu viện." Han nội quan như đã sớm chờ được hỏi, lập tức trả lời.
Sung nội quan: "Tên đó ở trước mặt Phủ viện quân mà lại dám đâm lưng ta một nhát! Ta tuyệt đối không tha cho tên nhóc đó!"
Sung nội quan như tạo một luồng gió đi về phía hậu viện.
Nhưng sau đó không lâu. Cả mặt của Sung nội quan liền nhăn nhó quay đầu nhìn về phía Han nội quan mà hỏi: "Tên kia rốt cuộc đang làm gì vậy?"
Trong một góc hậu viện, lấy Ra On làm trung tâm, có một nhóm đầu bếp khoảng sáu bảy người đang ngồi xung quanh Ra On, dường như họ đang trò chuyện với nhau rất mật thiết.
"Hình như... hình như đang trút bầu tâm sự." Han nội quan rụt rè trả lời.
Sung nội quan: "Trút bầu tâm sự?"
Han nội quan: "Đúng vậy, vừa rồi sau khi bắt xong chim trĩ, Hong nội quan liền bắt đầu trò chuyện với những đầu bếp kia. Tiếp theo đó, đầu bếp Jeong liền kể chuyện mấy ngày trước hắn và phu nhân hắn đã ầm ỹ với nhau, nhưng tên nhóc kia lại cứ như biết được gì đó mà luôn miệng nói không sao, mọi người liền thấy ngạc nhiên, cứ thế dần dần tụ tập ngồi xung quanh hắn giống như giờ. . ."
"Thật sự là một tên làm càn." Nhìn về phía Ra On, ánh mắt Sung nội quan lạnh lẽo gian xảo như rắn rết.
Han nội quan đứng bên người, nhìn thấy ánh mắt của Sung nội quan liền hỏi: "Lập tức gọi hắn lại đây sao?"
Sung nội quan: "Không cần, hiện giờ không cần lo."
Dưới thái độ thay đổi thình lình của Sung nội quan, Han nội quan lắc đầu. Mặc kệ tên làm càn kia như vậy sao? Chính mình biết rõ Sung nội quan là loại người đê tiện đến độ tình nguyện vong ân phụ nghĩa cũng phải huyết tẩy sự sỉ nhục mới có thể hết giận. Nhưng Sung nội quan giờ lại đang định tha thứ cho Hong Ra On đã hạ nhục hắn sao? Đây là chuyện không có khả năng còn hơn cả mặt trời mọc ở phía tây.
Sung nội quan: "Tên kia, hiện vẫn còn đau khổ chống đỡ trong Tư Thiện đường?"
Han nội quan: "Vâng thưa đại nhân. Nơi mà người khác không thể nhịn quá một ngày vậy mà hắn đã kiên trì được mấy ngày rồi, cho nên đám người ở trong cung hễ rảnh rỗi đều lấy hắn làm đề tài câu chuyện."
Sung nội quan: "Bắt đầu từ mai, tên kia cũng phải làm việc cùng các đứa nhỏ khác."
Nhớ đến bộ dạng lãnh khốc vừa rồi của Phủ viện quân, Sung nội quan cắn chặt khớp hàm. Lời nói rít qua kẽ răng: "Ta nghĩ sai rồi, còn tưởng hắn sẽ vì ở trong một nơi yên tĩnh lẻ loi một mình sẽ chịu không nổi tịch mịch, sau đó sẽ vì sợ hãi mà khuất phục, ra là không phải vậy. Ta muốn cho hắn biết cái gì mới là cuộc sống của một nội thị chân chính, đó là cuộc sống tàn khốc cỡ nào, sẽ để hắn tự mình nếm mùi." Nhìn về phía Ra On, trong mắt Sung nội quan trần đầy sự tàn nhẫn.
***
Yến hội đã chấm dứt được một khoảng thời gian, nhưng Sung nội quan vẫn như đang cố gắng cứu vãn lại sai sót của mình, thu thập tàn cục sau khi yến hội kết thúc sạch sẽ không còn một mảnh rồi mới dẫn theo đám nội quan hồi cung.
Ra On lợi dụng lúc Sung nội quan bận bịu, miễn cưỡng về tới Tư Thiện đường. Ánh trăng còn nhợt nhạt hơn so với ngày hôm qua đang treo trên bầu trời đêm. Ra On mang theo thân thể nặng nhọc chậm rãi bước đi. Cảm giác một ngày mà dài cứ một năm vậy. Bước vào trong nội viện Tư Thiện đường, nháy mắt liền thấy trong phòng có ảnh lửa vàng nhạt.
Hong Ra On: "Là Kim huynh sao?"
Ra On hào hứng chạy ào vào. Vừa vặn lúc nãy sau khi bắt gà xong, Kim huynh chưa nói tiếng nào đã biến mất tăm mất tích, làm cho nàng còn chưa kịp nói lời cảm ơn nữa, vậy nên lúc này nàng cảm thấy rất vui.
Nhưng mà. . .
"Ngươi đã đến rồi."
Nghênh đón Ra On không phải Byung Yeon mà là Lee Young.
"Thì ra là thư sinh Hoa Thảo à." Không kiềm chế được thấy thất vọng, Ra On cúi đầu. Vì không khắc chế tốt cảm xúc, trên khuôn mặt nho nhỏ liền hiện ra vẻ mặt thất vọng.
Lee Young: "Không phải là Kim huynh của ngươi nên vui không nổi hả?"
Hong Ra On: "Huynh tới nơi này có chuyện gì sao?
Lee Young: "Không thấy ta đang đọc sách sao? Cả ngày nay ngươi đi đâu mà không thấy?"
Hong Ra On: "Có chuyện."
Lee Young: : "Xem tình hình thì có vẻ ngươi đã đi bắt gà."
"Làm sao mà biết được? Chẳng lẽ có mùi sao? Trước khi hồi cung ta rõ ràng đã rửa sạch rồi mà." Ra On nâng tay áo lên ngửi ngửi.
Lee Young: "Kiểu này mà nói là rửa rồi sao? Lấy lông gà ở trên người ngươi xuống đi mới nói là rửa rồi hiểu không?"
Lee Young bất đắc dĩ nói xong, Ra On lại nghĩ: 'Ở đâu? Đây sao?' rồi loay hoay cả ngày.
Cái bộ dạng đong đưa tay ngắn chân ngắn kia thật sự không thể nhìn nổi nữa, Lee Young vươn cánh tay dài của hắn ra phủi cọng lông gà trên người Ra On.
"Huynh đừng nói nữa, hôm nay đã phải bắt 100 con chim trĩ ở trong nhà của Phủ viện quân đại nhân đó." Ra On thả lỏng người ngồi, vừa đặt mông ngồi xuống đất vừa oán hận nói.
Lee Young: "Bắt chim trĩ? Ngươi sao? Mà còn là 100 con?"
Hong Ra On: "A, cũng không thể nói tất cả đều là ta bắt, thật ra nếu không có Kim huynh thì đừng mơ bắt được 100 con. Không chừng nhiều nhất cũng chỉ có thể bắt được một hai con mà thôi. Nhưng Kim huynh đã xuất hiện, huynh ấy bắt gà cho ta thì sao không đủ 100 con chứ."
"Tiểu tử đó bắt gà cho ngươi?" Lee Young không thể tin được lời Ra On nói nên phải hỏi lại một lần nữa.
Hong Ra On: "Phải."
Lee Young: "Không nói gì liền bắt? Hơn nữa cũng không bắt ngươi trả giá cái gì liền bắt?"
Hong Ra On: "Kim huynh không có kiểu suy nghĩ tầm thường giống thư sinh Hoa Thảo đâu. Tuy là, ngay lúc ta vừa nói câu sẽ bán linh hồn thì liền 'vèo' một tiếng xuất hiện trước mặt ta, điều này khiến ta không yên lòng lắm."
Lee Young: ". . ." Bán linh hồn? Lại đang nói cái gì nghe không hiểu gì hết vậy?
Hong Ra On: "Nhưng theo ta thấy Kim huynh không giống loại người tính toán chi li với người khác."
Nói xong Ra On liền ngáp một cái thật dài, lại lấy tay liên tục chà lau đôi