Mây Đen Gặp Trăng Sáng
Chương 175: (¯`•._) Đàm Giảo (22.6)
Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, bầu không khí rõ ràng rất bình thường, anh cũng không làm gì tôi, nhưng có lẽ là do phòng khách quá yên tĩnh, cảnh đêm thấp thoáng ngoài cửa sổ, anh không nói lời nào lại khiến tôi cảm thấy hơi sốt rột. Theo bản năng, tôi phải nhanh chóng thoát khỏi bầu không khí này, vì thế tôi đứng dậy nói: "Vậy anh ngủ sớm một chút, ngủ ngon."
Ô Ngộ ngẩng đầu nhìn tôi, một tay anh vẫn còn nắm tay tôi, trong ánh mắt như có thứ gì đó. Sau đó anh đột ngột kéo tôi vào lòng, tim tôi đập mạnh, không tự chủ ngồi trên đùi anh.
Đó là một nụ hôn khiến không người phụ nữ nào chống đỡ được. Một tay anh giữ mặt tôi, hôn rất nóng bỏng, tay kia dọc theo eo tôi, bắt đầu chầm chậm vuốt ve lên trên. Tôi cảm nhận được cả người hơi run rẩy, khi tay anh với vào trong áo, tim tôi quả thực như muốn nổ tung, vô thức muốn tránh thoát anh, nhưng sức lực trên tay anh rất lớn, khiến tôi không thể động đậy nổi.
"Giảo Giảo..." Anh khẽ nói, "Anh yêu em."
Tôi không biết khi người khác nghe thấy câu này sẽ có cảm giác gì, trên thực tế anh cũng là người đàn ông đầu tiên nói với tôi câu này. Tim tôi không ngừng rung động, vì thế không có cách nào từ chối sự vuốt ve của anh.
Rõ ràng là không hôn lâu, nhưng lại hôn đến mức cả người khô nóng, ngọn đèn xung quanh vẫn sáng như vậy nhưng lại tựa như hoà tan vào với cảnh đêm ngoài cửa sổ, chúng tôi cũng đã tan vào màu sắc bên trong. Song tôi chưa từng bao giờ trải qua, nên rất sợ đấy. Rốt cuộc tôi vẫn hơi luống cuống, vì thế tôi lập tức dùng sức giãy dụa đứng lên. Ô Ngộ vẫn ngồi yên, chỗ áo ở ngực anh đã bị tôi nắm đến nhăn nhúm, mặt anh hơi đỏ, ánh mắt mê mang.
Tôi nói: "Anh cũng đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước. Ngủ thôi, ngủ ngon." Nói xong tôi nhanh chóng đi vào phòng, đóng cửa lại. Nghe tiếng động ngoài phòng khách thì anh hình như không hề nhúc nhích. Tôi dựa vào cửa, hơi thở dốc, cúi đầu, rõ ràng hơi do dự, cảm giác khoá cửa có vẻ hơi sĩ diện, không khoá cửa lại giống như rất phóng đãng. Cuối cùng vẫn nhẹ nhàng khoá lại, trong lòng hi vọng anh không nghe thấy.
Chờ tôi tắm rửa xong, hơi nóng trên người đã tản đi, nhưng trong lòng có ngọn lửa nhỏ vẫn cháy âm ỉ. Tôi thay đồ ngủ, nằm trên chiếc giường lớn rộng hai mét, cẩn thận nghe bên ngoài, dường như không còn tiếng động gì, có lẽ Ô Ngộ đã tắm xong đi ngủ rồi. Điều này khiến tôi yên lòng, nhưng trong lòng hơi trống rỗng. Thực ra tôi muốn kề sát vào anh, muốn trò chuyện thêm với anh, muốn hôn môi thân mật thêm chút, muốn nhận được cảm giác ngọt ngào rung động khiến người ta sa đoạ, chỉ là như vậy mà thôi.
Một lát sau khi tôi chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, lại nghe thấy tiếng gõ cửa: "Giảo Giảo."
Tôi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Ô Ngộ: "Em mở cửa trước đi."
Tôi không nghĩ quá nhiều, đi ra mở cửa, trong lòng hơi chấn động.
Anh đã tắt đèn phòng khách, phòng ngủ cũng không có ánh đèn. Có lẽ là anh đã tắm xong một lúc rồi, tóc hơi ẩm ướt, chỉ mặc chiếc áo phông trắng mềm mại và quần đùi. Trên người còn có mùi thuốc lá nhạt, xem ra là vừa mới hút xong.
"Chuyện gì thế?" Tôi hỏi.
Anh im lặng một lúc mới lên tiếng: "Không có gì, trước khi đi ngủ qua xem em một chút.
Trong lòng tôi ấm áp: "Vâng."
Sau đó Ô Ngộ nói một câu. Sau này tôi cảm thấy đó là câu nói vô sỉ nhất đời này của anh.
Anh nói: "Anh vào ngồi một lát."
Tuy tôi đã đọc vô số sách, coi như là cao thủ về chuyện tình yêu, nhưng khi rơi vào thực chiến vẫn là quá ngây thơ. Có lẽ là do đêm khuya, lại ở chung một nhà với anh. Trong đầu không quá cảnh giác, vì thế tôi để cho anh đi vào.