Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 40: Nhiệm vụ thí luyện thứ hai 16
Edit: Jess93
Trái tim Lam Vĩnh Phú như bị đao khoét, chuyến này ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hắn ta tính toán tỉ mỉ, thậm chí còn quyết tâm cho Vương quả phụ hai lượng bạc để có thể đẩy nha đầu Vũ gia vào tuyệt cảnh, giải quyết dứt khoát hôn sự.
Hai lượng bạc đó! Thêm một chút đã có thể mua một nha đầu tới sưởi ấm giường, nhưng mà từ lần trước bị Nhị Nha chém bị thương, sau đó Lam Vĩnh Phú cái gì cũng không hăng hái nổi, tâm tâm niệm niệm chính là cướp Nhị Nha vào tay, đùa giỡn nàng, tra tấn nàng, đợi đến khi trêu đùa mèo vờn chuột đủ rồi, lại vứt nàng đi!
Dường như đây đã là chấp niệm trong lòng của hắn ta!
Nhưng mà hắn ta tuyệt đối không ngờ tới, ở thời điểm gần thành công lại thất bại trong gang tấc!
Lam Vĩnh Phú hận Nhị Nha Vũ gia, hận nàng không biết tốt xấu, dám từ chối hắn ta nhiều lần, cũng hận nữ nhân kia không xinh đẹp như vậy, Lam Vĩnh Phú đi tìm không ít nữ nhân, nhưng không có một người nào có thể khiến hắn ta khắc sâu trong lòng như thế.
Lam Vĩnh Phú cũng hận Vương quả phụ, hắn nhớ kỹ Vương quả phụ nói với nhi tử của nàng ta, nữ nhân thối tha này lại dám chướng mắt hắn ta? Hai người bọn họ cũng lên giường mấy lần, chẳng qua hắn ta chỉ tùy tiện chơi đùa một chút, tuyệt đối sẽ không cưới mặt hàng như vậy về nhà làm bà nương, nhưng mà một khi biết người hắn ta nhìn chướng mắt vậy mà cũng chướng mắt hắn ta, trong lòng lập tức không thoải mái rồi.
Còn có tiểu tạp chủng đáng chết bên người Vương quả phụ đã làm hỏng chuyện tốt của hắn ta!
Hắn qua loa nói xong những lời thề đó, giống như chó bị rút mất sống lưng, xám xịt rời đi trong tiếng xì xào giành thắng lợi của thôn dân Nam Bình Ao, không thấy vẻ vênh vang đắc ý lúc mới đến.
Lam Vĩnh Phú cắn răng "Kẽo kẹt kẽo kẹt" vang lên: Các ngươi chờ đó cho gia! Thù này không báo, thề không làm người!
Không nghĩ tới màn tranh chấp quan hệ bất chính này chẳng những để thôn dân nhìn một vở kịch, còn gián tiếp trừ hại thay Nam Bình Ao, mấy năm nay Lam Vĩnh Phú cũng gieo tai họa cho không ít người, mọi người cũng đã ngậm bồ hòn, không có cách nào. Hiện tại tốt rồi, ít nhất trong vòng mấy năm hắn ta không có mặt mũi trở lại Nam Bình Ao một mẫu ba phần đất này.
Về phần thất trinh lại hại người Vương quả phụ, có người đề nghị trầm đường, nhưng mà thứ nhất nam nhân nhà nàng ta là người đến từ bên ngoài, khổ chủ đã chết sớm, hiển nhiên không ai truy cứu, thứ hai nếu thật sự đưa nàng ta trầm đường, bỏ lại ba đứa bé ngươi tới nuôi sao?
Vì vậy Lưu Thôn trưởng dẫn đầu lấy thôn đảng chi bộ tổ chức hiện trường cùng mọi người Nam Bình Ao nghiên cứu thảo luận quyết định, mặc dù miễn tội chết, tội sống khó thể tha. Nếu như Vương quả phụ ngươi đã biết cách làm giàu như thế, thì sẽ hủy bỏ tiền cứu tế đối với Vương gia hàng năm, cũng thu tiền ruộng đất như bình thường. Mặt khác, Vương quả phụ nhất định phải nhận lỗi đối với Vũ gia.
Thật ra Vương quả phụ người này vẫn có tiểu thông minh, nếu không nàng ta cũng sẽ không lấy một người có thân phận từ nơi khác, sau khi lão công chết một mình mang theo ba đứa bé vẫn có cuộc sống thoải mái như vậy. Dù sao, dựa vào đáng thương sẽ không cầm được bạc cứu tế hàng năm. Cho nên mới nói, đừng xem thường nữ nhân, có đôi khi bản thân nữ nhân là một loại vũ khí! Đáng tiếc chẳng qua nàng ta chỉ là một nông phụ nơi thâm sơn cùng cốc, tầm mắt hạn chế trí thông minh.
Nàng ta không đến trêu chọc Lâm Tịch thì thôi, mặc dù trong cốt truyện, Vương quả phụ cũng coi như gián tiếp hại chết Vũ Đồng, nhưng Lâm Tịch cảm thấy bi kịch của Vũ Đồng có liên quan rất lớn đến tính cách của nàng. Hơn nữa Lâm Tịch vẫn theo nguyên tắc kia, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nàng là người mới, chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, cũng không muốn làm chúa cứu thế.
Nước có nguồn, núi có cây, thị thị phi phi đều có nguyên nhân.
Bàn tay duỗi quá dài thì có khả năng không cầm về được, Vương quả phụ chính là ví dụ đẫm máu. Cho nên bình thường mà nói, trong tâm nguyện nguyên chủ không có nhắc tới, tạm thời Lâm Tịch thật sự không muốn nhiều chuyện.
Chuyện xưa đã nói, không có bọ cánh cam không ôm đồ sứ sống, hiện tại bản thân Lâm Tịch cũng rất yếu, chuyện thấy việc nghĩa hăng hái làm vẫn nên để lại cho các Lôi Phong thúc thúc làm đi, trước khi chưa trở nên mạnh mẽ, nàng chỉ muốn bình an còn sống!
"Nhị Nha, xin ngươi tha thứ cho thím, là ta bị mỡ heo làm mê muội tâm trí mới nói dối giúp đỡ Lam Vĩnh Phú. Hắn ta nói rằng coi trọng ngươi, chỉ cần ta giúp hắn ta, chuyện thành nhất định hắn ta sẽ đối với ngươi thật tốt, hơn nữa nếu như ta không đồng ý với hắn ta, hắn ta lập tức.. Lập tức mang Đại cô nương nhà ta đi.. Ta.. Ta cũng là bất đắc dĩ mà!"
Vương quả phụ nước mắt lưng tròng quỳ gối trước mặt Lâm Tịch, vừa nước mắt nước mũi, cùng sắc mặt lúc trước khác nhau một trời một vực.
Chẳng qua lời nàng ta nói ngược lại là có hiệu quả một chút, bởi vì Đại cô nương Vương gia là người có vấn đề đầu óc, năm nay đã mười bốn tuổi, cũng không thể có được một mối hôn sự. Trái tim Vương quả phụ thật sự tan nát ở trên người nàng ta, chỉ cần cho cây mứt quả cũng có thể lừa được Đại cô nương này, đúng là Lam Vĩnh Phú cũng có thể làm ra chuyện như vậy. Cho nên nếu nàng ta nói là sự thật, ngược lại về tình có thể hiểu.
Trên mặt rất nhiều người trong thôn lập tức lộ ra một chút đồng tình.
Lâm Tịch không khỏi nở nụ cười, đã nói Vương quả phụ không phải là người ngu xuẩn. Trước tiên là nói bởi vì Lam Vĩnh Phú là thật lòng thích nàng mới đồng ý hỗ trợ, sau đó lại nói mình thân bất do kỷ, thay đổi tính chất sai lầm của bản thân từ một kẻ tòng phạm biến thành một người bị hại bị người khác quản chế.
Lâm Tịch liếc mắt nhìn Vương quả phụ: "Phải không? Thím nhà Vương gia, con gái của ngươi là nữ nhi, nữ nhi của người khác đều có thể hi sinh vì nhà các ngươi sao? Ngươi cảm thấy Lam Vĩnh Phú sẽ thật lòng đối xử tốt với mọi người, vậy tại sao ngươi không đưa Đại cô nương nhà ngươi gả cho hắn? Có phải sau này Lam Vĩnh Phú coi trọng tỷ muội nhà ai lại uy hiếp ngươi như vậy, ngươi vì Đại cô nương bảo bối nhà các ngươi vẫn phải làm như vậy hay không?"
Vốn dĩ một số người trong thôn có hơi thay đổi đối với nàng ta đột nhiên sững sờ, đúng vậy, khuê nữ nhà ai mà không phải bảo bối? Nhất là những nhà có nữ nhi chưa gả cho người ta, ánh mắt nhìn Vương quả phụ có ý không tốt.
Lá bài bi thảm thất bại, Vương quả phụ cúi thấp đầu, lôi kéo nhi tử ỉu xìu rời đi. Trong mắt của nàng ta hiện lên vẻ tàn nhẫn, lần này là nàng ta tính sai, Vũ Đồng, ngươi làm hại lão nương chẳng những không có tiền cứu tế, còn phải giống như người khác giao tiền ruộng đất hàng năm, hơn nữa bây giờ náo loạn chuyện này cùng con cóc khiến mọi người đều biết!
Nghĩ không tới nàng ta và Lam Vĩnh Phú tính toán như vậy, vẫn là bị con mồi gian xảo này chạy thoát.
Thành thật mà nói, nàng ta cũng không sợ những chuyện kia bị người khác biết được, thanh danh tính là thứ gì, nàng ta không quan tâm. Chẳng qua là những trừng phạt tùy theo mà đến khiến nàng ta cảm thấy bực bội khó chịu, đó là lợi ích mà nàng ta đã bỏ ra biết bao nhiêu mới lấy được đấy, cứ mất sạch toàn bộ như vậy.
Bên này Vũ gia lại hết sức phấn khởi.
Vũ Lai Bảo nắm lấy tay Lâm Tịch: "Nhị Nha, vừa rồi ngươi thật uy phong!"
Lâm Tịch nhìn còn có một số người xem náo nhiệt bên cạnh, thản nhiên cười một tiếng: "Cây ngay không sợ chết đứng, giả không thể thành thật, thật cũng không thể giả, chính là như vậy đấy, để cho những người khác phí công làm tiểu nhân, vội vã không chờ nổi tới giẫm chúng ta một chân, kết quả ánh mắt mù, một chân giẫm phải phân."
Triệu thị chật vật rời đi ngay trong tiếng cười lúc mọi người đã hiểu rõ ràng, Lưu thị hướng về phương hướng bà ta rời đi "Phi" một tiếng, mắng Vũ Lam: "Ngươi không có trái tim, còn dám đi tới nhà có lòng dạ thối rữa như vậy, lão nương đánh gãy chân của ngươi!"
"Ồ." Vũ Lam rụt lại, không cam lòng hỏi: "Vậy nếu như Vũ Mỹ Nhi tới nhà chúng ta tìm ta thì sao?"
"Cũng đánh gãy chân của ngươi!" Lưu thị không quay đầu trực tiếp đi phòng bếp.
Cũng không biết lão đầu đang bận rộn cái gì, thần thần bí bí, mỗi ngày đều đi sớm về trễ.
Bởi vì Vũ gia trả cho mỗi người làm giúp một ngày mười đồng tiền lớn, giữa trưa còn nuôi cơm, trong thôn gần như có thể tới đều tới, Vũ gia không dùng đến nhiều người như vậy, nên chọn dùng những người có thể lực tốt không lười biếng. Dù sao mọi người ở Nam Bình Ao giúp đỡ lẫn nhau đều không lấy tiền, nuôi cơm nước thức ăn cũng không được khá lắm, tất cả mọi người cũng không dư dả gì. Cho nên Vũ gia tuyệt đối coi như là đã ra một số tiền rất lớn. Ông trời cũng tốt, một tháng sau đã hạ xuống một trận mưa.
Rất nhanh phòng ở mới đã làm xong, lão đầu một gian Vũ Lai Bảo một gian, vui mừng hoan hỉ chuyển vào, Lâm Tịch và Vũ Lam cũng trở về gian phòng đã lâu không thấy. Tất cả đã sắp xếp tốt, Lâm Tịch tính toán thời gian, hạt dẻ trên núi cũng gần chín rồi.
Trái tim Lam Vĩnh Phú như bị đao khoét, chuyến này ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hắn ta tính toán tỉ mỉ, thậm chí còn quyết tâm cho Vương quả phụ hai lượng bạc để có thể đẩy nha đầu Vũ gia vào tuyệt cảnh, giải quyết dứt khoát hôn sự.
Hai lượng bạc đó! Thêm một chút đã có thể mua một nha đầu tới sưởi ấm giường, nhưng mà từ lần trước bị Nhị Nha chém bị thương, sau đó Lam Vĩnh Phú cái gì cũng không hăng hái nổi, tâm tâm niệm niệm chính là cướp Nhị Nha vào tay, đùa giỡn nàng, tra tấn nàng, đợi đến khi trêu đùa mèo vờn chuột đủ rồi, lại vứt nàng đi!
Dường như đây đã là chấp niệm trong lòng của hắn ta!
Nhưng mà hắn ta tuyệt đối không ngờ tới, ở thời điểm gần thành công lại thất bại trong gang tấc!
Lam Vĩnh Phú hận Nhị Nha Vũ gia, hận nàng không biết tốt xấu, dám từ chối hắn ta nhiều lần, cũng hận nữ nhân kia không xinh đẹp như vậy, Lam Vĩnh Phú đi tìm không ít nữ nhân, nhưng không có một người nào có thể khiến hắn ta khắc sâu trong lòng như thế.
Lam Vĩnh Phú cũng hận Vương quả phụ, hắn nhớ kỹ Vương quả phụ nói với nhi tử của nàng ta, nữ nhân thối tha này lại dám chướng mắt hắn ta? Hai người bọn họ cũng lên giường mấy lần, chẳng qua hắn ta chỉ tùy tiện chơi đùa một chút, tuyệt đối sẽ không cưới mặt hàng như vậy về nhà làm bà nương, nhưng mà một khi biết người hắn ta nhìn chướng mắt vậy mà cũng chướng mắt hắn ta, trong lòng lập tức không thoải mái rồi.
Còn có tiểu tạp chủng đáng chết bên người Vương quả phụ đã làm hỏng chuyện tốt của hắn ta!
Hắn qua loa nói xong những lời thề đó, giống như chó bị rút mất sống lưng, xám xịt rời đi trong tiếng xì xào giành thắng lợi của thôn dân Nam Bình Ao, không thấy vẻ vênh vang đắc ý lúc mới đến.
Lam Vĩnh Phú cắn răng "Kẽo kẹt kẽo kẹt" vang lên: Các ngươi chờ đó cho gia! Thù này không báo, thề không làm người!
Không nghĩ tới màn tranh chấp quan hệ bất chính này chẳng những để thôn dân nhìn một vở kịch, còn gián tiếp trừ hại thay Nam Bình Ao, mấy năm nay Lam Vĩnh Phú cũng gieo tai họa cho không ít người, mọi người cũng đã ngậm bồ hòn, không có cách nào. Hiện tại tốt rồi, ít nhất trong vòng mấy năm hắn ta không có mặt mũi trở lại Nam Bình Ao một mẫu ba phần đất này.
Về phần thất trinh lại hại người Vương quả phụ, có người đề nghị trầm đường, nhưng mà thứ nhất nam nhân nhà nàng ta là người đến từ bên ngoài, khổ chủ đã chết sớm, hiển nhiên không ai truy cứu, thứ hai nếu thật sự đưa nàng ta trầm đường, bỏ lại ba đứa bé ngươi tới nuôi sao?
Vì vậy Lưu Thôn trưởng dẫn đầu lấy thôn đảng chi bộ tổ chức hiện trường cùng mọi người Nam Bình Ao nghiên cứu thảo luận quyết định, mặc dù miễn tội chết, tội sống khó thể tha. Nếu như Vương quả phụ ngươi đã biết cách làm giàu như thế, thì sẽ hủy bỏ tiền cứu tế đối với Vương gia hàng năm, cũng thu tiền ruộng đất như bình thường. Mặt khác, Vương quả phụ nhất định phải nhận lỗi đối với Vũ gia.
Thật ra Vương quả phụ người này vẫn có tiểu thông minh, nếu không nàng ta cũng sẽ không lấy một người có thân phận từ nơi khác, sau khi lão công chết một mình mang theo ba đứa bé vẫn có cuộc sống thoải mái như vậy. Dù sao, dựa vào đáng thương sẽ không cầm được bạc cứu tế hàng năm. Cho nên mới nói, đừng xem thường nữ nhân, có đôi khi bản thân nữ nhân là một loại vũ khí! Đáng tiếc chẳng qua nàng ta chỉ là một nông phụ nơi thâm sơn cùng cốc, tầm mắt hạn chế trí thông minh.
Nàng ta không đến trêu chọc Lâm Tịch thì thôi, mặc dù trong cốt truyện, Vương quả phụ cũng coi như gián tiếp hại chết Vũ Đồng, nhưng Lâm Tịch cảm thấy bi kịch của Vũ Đồng có liên quan rất lớn đến tính cách của nàng. Hơn nữa Lâm Tịch vẫn theo nguyên tắc kia, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nàng là người mới, chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, cũng không muốn làm chúa cứu thế.
Nước có nguồn, núi có cây, thị thị phi phi đều có nguyên nhân.
Bàn tay duỗi quá dài thì có khả năng không cầm về được, Vương quả phụ chính là ví dụ đẫm máu. Cho nên bình thường mà nói, trong tâm nguyện nguyên chủ không có nhắc tới, tạm thời Lâm Tịch thật sự không muốn nhiều chuyện.
Chuyện xưa đã nói, không có bọ cánh cam không ôm đồ sứ sống, hiện tại bản thân Lâm Tịch cũng rất yếu, chuyện thấy việc nghĩa hăng hái làm vẫn nên để lại cho các Lôi Phong thúc thúc làm đi, trước khi chưa trở nên mạnh mẽ, nàng chỉ muốn bình an còn sống!
"Nhị Nha, xin ngươi tha thứ cho thím, là ta bị mỡ heo làm mê muội tâm trí mới nói dối giúp đỡ Lam Vĩnh Phú. Hắn ta nói rằng coi trọng ngươi, chỉ cần ta giúp hắn ta, chuyện thành nhất định hắn ta sẽ đối với ngươi thật tốt, hơn nữa nếu như ta không đồng ý với hắn ta, hắn ta lập tức.. Lập tức mang Đại cô nương nhà ta đi.. Ta.. Ta cũng là bất đắc dĩ mà!"
Vương quả phụ nước mắt lưng tròng quỳ gối trước mặt Lâm Tịch, vừa nước mắt nước mũi, cùng sắc mặt lúc trước khác nhau một trời một vực.
Chẳng qua lời nàng ta nói ngược lại là có hiệu quả một chút, bởi vì Đại cô nương Vương gia là người có vấn đề đầu óc, năm nay đã mười bốn tuổi, cũng không thể có được một mối hôn sự. Trái tim Vương quả phụ thật sự tan nát ở trên người nàng ta, chỉ cần cho cây mứt quả cũng có thể lừa được Đại cô nương này, đúng là Lam Vĩnh Phú cũng có thể làm ra chuyện như vậy. Cho nên nếu nàng ta nói là sự thật, ngược lại về tình có thể hiểu.
Trên mặt rất nhiều người trong thôn lập tức lộ ra một chút đồng tình.
Lâm Tịch không khỏi nở nụ cười, đã nói Vương quả phụ không phải là người ngu xuẩn. Trước tiên là nói bởi vì Lam Vĩnh Phú là thật lòng thích nàng mới đồng ý hỗ trợ, sau đó lại nói mình thân bất do kỷ, thay đổi tính chất sai lầm của bản thân từ một kẻ tòng phạm biến thành một người bị hại bị người khác quản chế.
Lâm Tịch liếc mắt nhìn Vương quả phụ: "Phải không? Thím nhà Vương gia, con gái của ngươi là nữ nhi, nữ nhi của người khác đều có thể hi sinh vì nhà các ngươi sao? Ngươi cảm thấy Lam Vĩnh Phú sẽ thật lòng đối xử tốt với mọi người, vậy tại sao ngươi không đưa Đại cô nương nhà ngươi gả cho hắn? Có phải sau này Lam Vĩnh Phú coi trọng tỷ muội nhà ai lại uy hiếp ngươi như vậy, ngươi vì Đại cô nương bảo bối nhà các ngươi vẫn phải làm như vậy hay không?"
Vốn dĩ một số người trong thôn có hơi thay đổi đối với nàng ta đột nhiên sững sờ, đúng vậy, khuê nữ nhà ai mà không phải bảo bối? Nhất là những nhà có nữ nhi chưa gả cho người ta, ánh mắt nhìn Vương quả phụ có ý không tốt.
Lá bài bi thảm thất bại, Vương quả phụ cúi thấp đầu, lôi kéo nhi tử ỉu xìu rời đi. Trong mắt của nàng ta hiện lên vẻ tàn nhẫn, lần này là nàng ta tính sai, Vũ Đồng, ngươi làm hại lão nương chẳng những không có tiền cứu tế, còn phải giống như người khác giao tiền ruộng đất hàng năm, hơn nữa bây giờ náo loạn chuyện này cùng con cóc khiến mọi người đều biết!
Nghĩ không tới nàng ta và Lam Vĩnh Phú tính toán như vậy, vẫn là bị con mồi gian xảo này chạy thoát.
Thành thật mà nói, nàng ta cũng không sợ những chuyện kia bị người khác biết được, thanh danh tính là thứ gì, nàng ta không quan tâm. Chẳng qua là những trừng phạt tùy theo mà đến khiến nàng ta cảm thấy bực bội khó chịu, đó là lợi ích mà nàng ta đã bỏ ra biết bao nhiêu mới lấy được đấy, cứ mất sạch toàn bộ như vậy.
Bên này Vũ gia lại hết sức phấn khởi.
Vũ Lai Bảo nắm lấy tay Lâm Tịch: "Nhị Nha, vừa rồi ngươi thật uy phong!"
Lâm Tịch nhìn còn có một số người xem náo nhiệt bên cạnh, thản nhiên cười một tiếng: "Cây ngay không sợ chết đứng, giả không thể thành thật, thật cũng không thể giả, chính là như vậy đấy, để cho những người khác phí công làm tiểu nhân, vội vã không chờ nổi tới giẫm chúng ta một chân, kết quả ánh mắt mù, một chân giẫm phải phân."
Triệu thị chật vật rời đi ngay trong tiếng cười lúc mọi người đã hiểu rõ ràng, Lưu thị hướng về phương hướng bà ta rời đi "Phi" một tiếng, mắng Vũ Lam: "Ngươi không có trái tim, còn dám đi tới nhà có lòng dạ thối rữa như vậy, lão nương đánh gãy chân của ngươi!"
"Ồ." Vũ Lam rụt lại, không cam lòng hỏi: "Vậy nếu như Vũ Mỹ Nhi tới nhà chúng ta tìm ta thì sao?"
"Cũng đánh gãy chân của ngươi!" Lưu thị không quay đầu trực tiếp đi phòng bếp.
Cũng không biết lão đầu đang bận rộn cái gì, thần thần bí bí, mỗi ngày đều đi sớm về trễ.
Bởi vì Vũ gia trả cho mỗi người làm giúp một ngày mười đồng tiền lớn, giữa trưa còn nuôi cơm, trong thôn gần như có thể tới đều tới, Vũ gia không dùng đến nhiều người như vậy, nên chọn dùng những người có thể lực tốt không lười biếng. Dù sao mọi người ở Nam Bình Ao giúp đỡ lẫn nhau đều không lấy tiền, nuôi cơm nước thức ăn cũng không được khá lắm, tất cả mọi người cũng không dư dả gì. Cho nên Vũ gia tuyệt đối coi như là đã ra một số tiền rất lớn. Ông trời cũng tốt, một tháng sau đã hạ xuống một trận mưa.
Rất nhanh phòng ở mới đã làm xong, lão đầu một gian Vũ Lai Bảo một gian, vui mừng hoan hỉ chuyển vào, Lâm Tịch và Vũ Lam cũng trở về gian phòng đã lâu không thấy. Tất cả đã sắp xếp tốt, Lâm Tịch tính toán thời gian, hạt dẻ trên núi cũng gần chín rồi.
Tác giả :
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà