Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 277: Nhiệm vụ ban thưởng: Ta là hồ Ly tinh 6
Lâm Tịch xưa nay bơi không tệ, chỉ là không biết hồ ly có biết bơi hay không.
Nước sông lớn như vậy, ta muốn đi thử xem.
Chủ yếu nhất là vẫn luôn không phải trái cây thì chính là dã thú, bây giờ Lâm Tịch nhắm mắt lại cũng chỉ thấy hình ảnh A Lê ôm một con tôm hùm to lớn điên cuồng gặm cả vỏ, coi như không có hải sản để ăn, tốt xấu bắt một chút tôm cá tươi cũng có thể chứ.
Hiện giờ Lâm Tịch hơi hối hận, hẳn là nên vơ vét đôi nam nữ kia một chút, ngộ nhỡ nếu như bọn họ mang theo nồi thì sao, chẳng phải mình có thể ăn canh cá?
Vội vàng chạy tới bờ sông, hướng về phía sông dùng tinh thần lực đảo qua..
Trong sông, vậy mà không có một con cá nào.
Lâm Tịch nhìn xiên cá đã chuẩn bị xong đang cầm trong tay, khóc không ra nước mắt.
Ngôi sao trên trời đẹp biết bao, bữa tối hôm nay ở đâu?
Không cam lòng tiếp tục quét xuống nhìn lại, yên tĩnh giống nhau, lại đổi hướng dùng tinh thần lực quét lên, vẫn như cũ ngoại trừ rong và bèo thì không có gì cả.
Chẳng lẽ nước sông có độc?
Không thể nào, rõ ràng còn có sinh vật khác ở trong nước, chẳng hạn như ếch phi tiêu, cóc độc xanh biếc và rất nhiều sinh vật phù du, tại sao hết lần này tới lần khác lại không có cá?
Nhìn đám ếch và cóc vui vẻ nhảy loạn trong nước, Lâm Tịch mạnh mẽ lắc đầu, đừng, đừng!
Lão tử thà rằng đi ăn rắn.
Nàng không cam lòng đem tinh thần lực hướng về phía trước.
Đậu má!
Trách không được không có cá, chắc chắn là bị con hàng này ăn hết rồi.
Ở một chỗ cách thượng du không xa, có một con cá béo mập đang thoải mái nhàn nhã lắc đầu vẫy đuôi, cực kỳ thích ý.
Con cá kia dài khoảng chừng hơn hai mét, thể trọng chắc chắn hơn hai trăm cân.
Chủ yếu nhất là Lâm Tịch thế mà cảm giác được linh khí dao động mãnh liệt trên người con cá lớn kia, bỏ qua pháp thuật, nếu Lâm Tịch cùng con cá lớn này đánh nhau trong khoảng cách gần, hươu chết vào tay ai thật đúng là khó mà nói.
Lâm Tịch âm thầm líu lưỡi, thảo nào gần đây không có cá ăn, mình thật là biết chọn chỗ, mẹ nó.
Nàng đành phải quay đầu đi thêm mấy dặm đường về phía hạ du, cuối cùng xiên được vài con cá vô cùng béo tốt, trên đường lại hái được một loại dược thảo có thể luyện song sắc thủy cấp ba, mới giảm một chút oán niệm của Lâm Tịch đối với con cá lớn kia.
Nếu như ở trên bờ, Lâm Tịch dám chắc chắn dựa vào dao găm mũi nhọn của mình, cho dù con cá lớn kia được bọc trong một lớp vảy bạc dày cộp, nàng cũng nghiền chết nó.
Chẳng qua nếu như ở trong nước, lực hành động và lực công kích của Lâm Tịch đều phải giảm đi rất nhiều, đoán chừng khả năng thất bại của mình sẽ lớn hơn.
Đợi chút đi, dù sao hiện tại vội vàng chạy sâu vào Lạc Nhật Cốc cũng không phải là lựa chọn quá sáng suốt.
Lúc Lâm Tịch bắt được những con cá đó đã trực tiếp xử lý, rửa sạch sẽ, chỉ để lại bong bóng cá ở bên trong.
Chờ đến gần hang động, Lâm Tịch nhóm lửa xong rồi, lấy những loại gia vị mới hái được phân ra rồi cho vào bụng cá, lại dùng lá sen lớn gói kỹ càng, ném vào trong đống lửa.
Một lát sau, mùi cá nướng liền truyền ra, Lâm Tịch nuốt nước miếng một cái, nói với mình phải kiên nhẫn, chỉ cần đợi một lát là được, cá sẽ được nướng vừa chín bên ngoài vừa mềm bên trong.
Nếu có chút muối ăn, vậy càng hoàn hảo nha.
Lâm Tịch dùng gậy gỗ đẩy đống lửa ra, trong miệng vừa thổi vù vù vừa lột lá sen đã bị nướng cháy, hai tầng lá sen phía ngoài cùng đều đã bị nướng cháy khét khét, tỏa ra một mùi hương thơm ngát, cùng với mùi thơm của thịt cá, ngửi vào khiến người ta thèm nhỏ nước dãi.
Lâm Tịch đặt cá nướng vào lá sen mới, dùng mũi nhọn cắt một miếng thịt cá ném vào trong miệng, phải nói đúng là quá ngon! Thịt cá non mềm! Lâm Tịch ăn đến suýt nuốt đầu lưỡi vào trong miệng, cảm thấy đời này cũng chưa từng ăn loại cá nào ngon như vậy.
Không biết là bởi vì quá lâu chưa ăn tôm cá tươi hay là bởi vì nước sông nơi này đều ẩn chứa linh khí, cho nên cá sinh trưởng ở đây cũng đặc biệt ngon như vậy, dù sao Lâm Tịch ăn đến miệng đầy dầu mỡ, tấm tắc khen ngon.
Nàng vừa ăn vừa khen ngợi thịt cá ăn ngon như thế nào, còn đem những lá sen dùng để bọc cá nướng ném vào trong nước sông cách đó không xa.
Ngươi hỏi tại sao lại ném vào trong sông, là vì tiêu trừ mùi cá nướng của nàng sao?
Sai!
Là vì dụ dỗ con cá béo mập kia.
Bởi vì Lâm Tịch đã sớm phát hiện, từ khi mùi thơm cá nướng truyền tới, cá lớn liền bắt đầu tiến lại gần phía nàng, thậm chí nếu không phải bởi vì vị trí nướng cá cách bờ sông một đoạn, con cá lớn kia cũng muốn vọt lên bờ.
Lâm Tịch cảm thấy chuyện kỳ quái gì cũng có thể để cho mình gặp được, một con cá lớn thích ăn cá nướng?
Quả nhiên, Lâm Tịch ném những lá sen kia vào trong sông, cá lớn không cần suy nghĩ liền mở cái miệng rộng đem lá sen nuốt xuống.
Lâm Tịch triển khai toàn bộ ngũ thức, tự nhiên trông thấy đám răng nhọn như cái móc câu của cá lớn đó lít nha lít nhít ba tầng trong ba tầng ngoài, tuyệt đối kinh khủng hơn con rắn khổng lồ trong rừng rậm kia.
Cá lớn dường như vẫn chưa thỏa mãn, nhưng Lâm Tịch đã đem toàn bộ lá sen ném vào trong sông, nàng duỗi người một cái, hôm nay lão tử dời đến chỗ ở mới, hơi mệt, tạm dừng tu luyện một ngày!
Ngày hôm sau, Lâm Tịch theo thường lệ chạy đến hạ du đi bắt cá, lần này nàng trực tiếp xiên cá đã làm sạch vào gậy gỗ sau đó gác ở trên lửa nướng.
Lần này mùi thơm càng nồng, truyền đi càng xa, Lâm Tịch đã sớm cảm ứng được cá lớn bơi tới đây, cá có khứu giác sao? Ở dưới nước, Lâm Tịch biết khứu giác của cá vô cùng nhạy bén, nhưng bây giờ nàng đang ở trên bờ mà.
Thật ra từ khi Lâm Tịch trông thấy con cá lớn này, liền cảm thấy nó rất khác thường, loại cá khổng lồ như thế này không nên xuất hiện trong suối nước như vậy.
Lâm Tịch có thể nhìn ra được, đám cá nàng bắt được cùng chủng loại với con cá béo mập này, không có lý do gì những con cá khác đều như vậy mà chỉ có con hàng này lại khổng lồ như vậy, hơn nữa còn điên cuồng ăn đồng loại của mình. Lâm Tịch hoài nghi có phải trong lúc vô tình con cá lớn này đã ăn dị bảo tuyệt thế gì đó mới sẽ trở nên như thế hay không.
Nàng không khỏi nghĩ Quách Tĩnh trong << Truyện Anh Hùng Xạ Điêu >> đã uống máu rắn do Lương Tử Ông nuôi dưỡng, Lương Tử Ông nói hắn uống hết máu rắn tương đương với uống hết thuốc là chuyện bình thường, như vậy, cá lớn ăn bảo bối tốt mới có tu vi cao thâm và linh khí dồi dào như thế, tương tự, nếu mình ăn thịt con hàng này..
Ha ha ha..
Mặc dù đối với con cá lớn này Lâm Tịch thèm nhỏ nước dãi, nhưng cũng không phải là người liều lĩnh, tạm thời nàng còn không muốn trực tiếp cùng con cá này xung đột. Nhưng nếu muốn hạ độc gì đó, lại sợ rằng mình ăn vào sẽ bị ảnh hưởng, dùng trí là điều không cần thiết, lại cho mình thêm một đoạn thời gian, trực tiếp dùng vũ lực giải quyết.
Hiện tại Lâm Tịch vừa tranh thủ tu tập công pháp, vừa dành thời gian xuống nước thích ứng thân thể của mình, nửa còn lại đều là lông đấy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thân pháp, tác chiến trên sân nhà của cá lớn, lực công kích chắc chắn rất khủng bố.
Bây giờ nàng chỉ cần không có việc gì liền nướng cá dụ dỗ không cho nó chạy xa là được rồi.
Khi đầu thông mạch thứ năm xuất hiện, Lâm Tịch quyết định, vào buổi tối hôm nay, cùng cá lớn đánh một trận ngươi sống ta chết.
Trải qua rèn luyện phối hợp lâu như vậy, thân thể Lâm Tịch đã dần dần đạt tới trình độ dễ dàng hoạt động theo ý muốn, cắn chặt răng, Lâm Tịch ngồi dưới đất dùng dao găm mũi nhọn cạo sạch bộ lông trên nửa người còn lại, lông chân hơi nhiều, cho dù là người nước ngoài lông lá trên cơ thể rậm rạp như vậy cũng cảm thấy mặc cảm.
Dù sao hiện tại là mùa hè, cạo sạch cho mát mẻ.
Lâm Tịch cởi bỏ bộ y phục gợi cảm bằng da báo, hoàn toàn khỏa thân xuất phát!
Nước sông lớn như vậy, ta muốn đi thử xem.
Chủ yếu nhất là vẫn luôn không phải trái cây thì chính là dã thú, bây giờ Lâm Tịch nhắm mắt lại cũng chỉ thấy hình ảnh A Lê ôm một con tôm hùm to lớn điên cuồng gặm cả vỏ, coi như không có hải sản để ăn, tốt xấu bắt một chút tôm cá tươi cũng có thể chứ.
Hiện giờ Lâm Tịch hơi hối hận, hẳn là nên vơ vét đôi nam nữ kia một chút, ngộ nhỡ nếu như bọn họ mang theo nồi thì sao, chẳng phải mình có thể ăn canh cá?
Vội vàng chạy tới bờ sông, hướng về phía sông dùng tinh thần lực đảo qua..
Trong sông, vậy mà không có một con cá nào.
Lâm Tịch nhìn xiên cá đã chuẩn bị xong đang cầm trong tay, khóc không ra nước mắt.
Ngôi sao trên trời đẹp biết bao, bữa tối hôm nay ở đâu?
Không cam lòng tiếp tục quét xuống nhìn lại, yên tĩnh giống nhau, lại đổi hướng dùng tinh thần lực quét lên, vẫn như cũ ngoại trừ rong và bèo thì không có gì cả.
Chẳng lẽ nước sông có độc?
Không thể nào, rõ ràng còn có sinh vật khác ở trong nước, chẳng hạn như ếch phi tiêu, cóc độc xanh biếc và rất nhiều sinh vật phù du, tại sao hết lần này tới lần khác lại không có cá?
Nhìn đám ếch và cóc vui vẻ nhảy loạn trong nước, Lâm Tịch mạnh mẽ lắc đầu, đừng, đừng!
Lão tử thà rằng đi ăn rắn.
Nàng không cam lòng đem tinh thần lực hướng về phía trước.
Đậu má!
Trách không được không có cá, chắc chắn là bị con hàng này ăn hết rồi.
Ở một chỗ cách thượng du không xa, có một con cá béo mập đang thoải mái nhàn nhã lắc đầu vẫy đuôi, cực kỳ thích ý.
Con cá kia dài khoảng chừng hơn hai mét, thể trọng chắc chắn hơn hai trăm cân.
Chủ yếu nhất là Lâm Tịch thế mà cảm giác được linh khí dao động mãnh liệt trên người con cá lớn kia, bỏ qua pháp thuật, nếu Lâm Tịch cùng con cá lớn này đánh nhau trong khoảng cách gần, hươu chết vào tay ai thật đúng là khó mà nói.
Lâm Tịch âm thầm líu lưỡi, thảo nào gần đây không có cá ăn, mình thật là biết chọn chỗ, mẹ nó.
Nàng đành phải quay đầu đi thêm mấy dặm đường về phía hạ du, cuối cùng xiên được vài con cá vô cùng béo tốt, trên đường lại hái được một loại dược thảo có thể luyện song sắc thủy cấp ba, mới giảm một chút oán niệm của Lâm Tịch đối với con cá lớn kia.
Nếu như ở trên bờ, Lâm Tịch dám chắc chắn dựa vào dao găm mũi nhọn của mình, cho dù con cá lớn kia được bọc trong một lớp vảy bạc dày cộp, nàng cũng nghiền chết nó.
Chẳng qua nếu như ở trong nước, lực hành động và lực công kích của Lâm Tịch đều phải giảm đi rất nhiều, đoán chừng khả năng thất bại của mình sẽ lớn hơn.
Đợi chút đi, dù sao hiện tại vội vàng chạy sâu vào Lạc Nhật Cốc cũng không phải là lựa chọn quá sáng suốt.
Lúc Lâm Tịch bắt được những con cá đó đã trực tiếp xử lý, rửa sạch sẽ, chỉ để lại bong bóng cá ở bên trong.
Chờ đến gần hang động, Lâm Tịch nhóm lửa xong rồi, lấy những loại gia vị mới hái được phân ra rồi cho vào bụng cá, lại dùng lá sen lớn gói kỹ càng, ném vào trong đống lửa.
Một lát sau, mùi cá nướng liền truyền ra, Lâm Tịch nuốt nước miếng một cái, nói với mình phải kiên nhẫn, chỉ cần đợi một lát là được, cá sẽ được nướng vừa chín bên ngoài vừa mềm bên trong.
Nếu có chút muối ăn, vậy càng hoàn hảo nha.
Lâm Tịch dùng gậy gỗ đẩy đống lửa ra, trong miệng vừa thổi vù vù vừa lột lá sen đã bị nướng cháy, hai tầng lá sen phía ngoài cùng đều đã bị nướng cháy khét khét, tỏa ra một mùi hương thơm ngát, cùng với mùi thơm của thịt cá, ngửi vào khiến người ta thèm nhỏ nước dãi.
Lâm Tịch đặt cá nướng vào lá sen mới, dùng mũi nhọn cắt một miếng thịt cá ném vào trong miệng, phải nói đúng là quá ngon! Thịt cá non mềm! Lâm Tịch ăn đến suýt nuốt đầu lưỡi vào trong miệng, cảm thấy đời này cũng chưa từng ăn loại cá nào ngon như vậy.
Không biết là bởi vì quá lâu chưa ăn tôm cá tươi hay là bởi vì nước sông nơi này đều ẩn chứa linh khí, cho nên cá sinh trưởng ở đây cũng đặc biệt ngon như vậy, dù sao Lâm Tịch ăn đến miệng đầy dầu mỡ, tấm tắc khen ngon.
Nàng vừa ăn vừa khen ngợi thịt cá ăn ngon như thế nào, còn đem những lá sen dùng để bọc cá nướng ném vào trong nước sông cách đó không xa.
Ngươi hỏi tại sao lại ném vào trong sông, là vì tiêu trừ mùi cá nướng của nàng sao?
Sai!
Là vì dụ dỗ con cá béo mập kia.
Bởi vì Lâm Tịch đã sớm phát hiện, từ khi mùi thơm cá nướng truyền tới, cá lớn liền bắt đầu tiến lại gần phía nàng, thậm chí nếu không phải bởi vì vị trí nướng cá cách bờ sông một đoạn, con cá lớn kia cũng muốn vọt lên bờ.
Lâm Tịch cảm thấy chuyện kỳ quái gì cũng có thể để cho mình gặp được, một con cá lớn thích ăn cá nướng?
Quả nhiên, Lâm Tịch ném những lá sen kia vào trong sông, cá lớn không cần suy nghĩ liền mở cái miệng rộng đem lá sen nuốt xuống.
Lâm Tịch triển khai toàn bộ ngũ thức, tự nhiên trông thấy đám răng nhọn như cái móc câu của cá lớn đó lít nha lít nhít ba tầng trong ba tầng ngoài, tuyệt đối kinh khủng hơn con rắn khổng lồ trong rừng rậm kia.
Cá lớn dường như vẫn chưa thỏa mãn, nhưng Lâm Tịch đã đem toàn bộ lá sen ném vào trong sông, nàng duỗi người một cái, hôm nay lão tử dời đến chỗ ở mới, hơi mệt, tạm dừng tu luyện một ngày!
Ngày hôm sau, Lâm Tịch theo thường lệ chạy đến hạ du đi bắt cá, lần này nàng trực tiếp xiên cá đã làm sạch vào gậy gỗ sau đó gác ở trên lửa nướng.
Lần này mùi thơm càng nồng, truyền đi càng xa, Lâm Tịch đã sớm cảm ứng được cá lớn bơi tới đây, cá có khứu giác sao? Ở dưới nước, Lâm Tịch biết khứu giác của cá vô cùng nhạy bén, nhưng bây giờ nàng đang ở trên bờ mà.
Thật ra từ khi Lâm Tịch trông thấy con cá lớn này, liền cảm thấy nó rất khác thường, loại cá khổng lồ như thế này không nên xuất hiện trong suối nước như vậy.
Lâm Tịch có thể nhìn ra được, đám cá nàng bắt được cùng chủng loại với con cá béo mập này, không có lý do gì những con cá khác đều như vậy mà chỉ có con hàng này lại khổng lồ như vậy, hơn nữa còn điên cuồng ăn đồng loại của mình. Lâm Tịch hoài nghi có phải trong lúc vô tình con cá lớn này đã ăn dị bảo tuyệt thế gì đó mới sẽ trở nên như thế hay không.
Nàng không khỏi nghĩ Quách Tĩnh trong << Truyện Anh Hùng Xạ Điêu >> đã uống máu rắn do Lương Tử Ông nuôi dưỡng, Lương Tử Ông nói hắn uống hết máu rắn tương đương với uống hết thuốc là chuyện bình thường, như vậy, cá lớn ăn bảo bối tốt mới có tu vi cao thâm và linh khí dồi dào như thế, tương tự, nếu mình ăn thịt con hàng này..
Ha ha ha..
Mặc dù đối với con cá lớn này Lâm Tịch thèm nhỏ nước dãi, nhưng cũng không phải là người liều lĩnh, tạm thời nàng còn không muốn trực tiếp cùng con cá này xung đột. Nhưng nếu muốn hạ độc gì đó, lại sợ rằng mình ăn vào sẽ bị ảnh hưởng, dùng trí là điều không cần thiết, lại cho mình thêm một đoạn thời gian, trực tiếp dùng vũ lực giải quyết.
Hiện tại Lâm Tịch vừa tranh thủ tu tập công pháp, vừa dành thời gian xuống nước thích ứng thân thể của mình, nửa còn lại đều là lông đấy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thân pháp, tác chiến trên sân nhà của cá lớn, lực công kích chắc chắn rất khủng bố.
Bây giờ nàng chỉ cần không có việc gì liền nướng cá dụ dỗ không cho nó chạy xa là được rồi.
Khi đầu thông mạch thứ năm xuất hiện, Lâm Tịch quyết định, vào buổi tối hôm nay, cùng cá lớn đánh một trận ngươi sống ta chết.
Trải qua rèn luyện phối hợp lâu như vậy, thân thể Lâm Tịch đã dần dần đạt tới trình độ dễ dàng hoạt động theo ý muốn, cắn chặt răng, Lâm Tịch ngồi dưới đất dùng dao găm mũi nhọn cạo sạch bộ lông trên nửa người còn lại, lông chân hơi nhiều, cho dù là người nước ngoài lông lá trên cơ thể rậm rạp như vậy cũng cảm thấy mặc cảm.
Dù sao hiện tại là mùa hè, cạo sạch cho mát mẻ.
Lâm Tịch cởi bỏ bộ y phục gợi cảm bằng da báo, hoàn toàn khỏa thân xuất phát!
Tác giả :
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà