Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 198: Nhiệm vụ ban thưởng: Ly hồn 4
Cửa hàng trưởng nghe vậy, thở ra một hơi, kem dưỡng nhan Quý phi này, thuộc về chị ta.
Trên mặt chị ta mang nụ cười vô cùng chân thành, khiến những đồi núi kia chen lấn càng thêm tươi đẹp: "Việc này còn không dễ làm sao? Kỳ thật làm ca sáng rất không có lời, phải làm việc lúc 7 giờ đấy, mọi người vốn không thích, coi như cô giúp tôi đỡ bận rộn. Để tôi sắp xếp cho cô, sau khi phát tiền lương liền bắt đầu điều chỉnh cho cô."
Chị ta mang biểu tình "Cô hiểu được," đưa tay cầm lấy lọ kem dưỡng nhan Quý phi kia, thản nhiên rời đi.
Kỳ thật trong lòng hai người đều biết rõ, làm ca sáng dài hơn ca tối 2 giờ, nhưng mà mọi người vẫn thích ca sáng như cũ, bởi vì thời gian sau khi tan tầm đều sẽ thuộc về mình. Mà ca chiều thì từ 5 giờ chiều đến 9 giờ tối, đoạn thời gian này sớm không sớm, muộn không muộn, vì thế mọi người tình nguyện làm thêm 2 giờ, cũng giành làm ca sáng.
Lời nói của cửa hàng trưởng hoàn toàn là đổi trắng thay đen, nói hươu nói vượn.
Nhìn xem, chỉ cần dùng thỏa đáng, xem như là nhìn nhà vệ sinh cũng có quyền lợi.
Lâm Tịch vẫn như cũ đi làm mỗi ngày.
Thời gian như nước chảy qua đi, quả nhiên khuôn mặt cửa hàng trưởng dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Sau 10 ngày Lâm Tịch nhận tiền lương đầu tiên sau khi tiến vào nhiệm vụ, lại có đủ 2600 tệ!
Trước đây tối đa cũng chỉ có 2200 tệ.
Thời gian làm việc của Lâm Tịch cũng đã được như nguyện điều chỉnh lại rồi.
Hiển nhiên cửa hàng trưởng rất hài lòng đối với làn da được cải thiện của mình, nên đối với Lâm Tịch cũng có qua có lại.
Lâm Tịch đã liên lạc với gia đình, nói rằng tạm thời từ trong căn hộ dời ra ngoài ở nhà mình thuê, có thể cần dự chi một số tiền thuê. Mẹ Lê Tiểu Huân vội vàng hỏi cô có cần trong nhà gửi ít tiền lên thành phố hay không, Lâm Tịch cười từ chối, sau đó mẹ Lê lại như thường lệ dài dòng nói cái gì một người ở bên ngoài đừng tiết kiệm tiền, không cần luôn tiết kiệm tiền cho em trai, chăm sóc tốt chính mình vân vân.
Người bình thường có hạnh phúc nhỏ của người bình thường, đừng tưởng rằng chỉ có ngồi trên Benley mới là vui vẻ nhất.
Lê Tiểu Huân rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, cho nên không hiểu vì sao phát sinh chuyện như vậy, mới có thể sinh ra mãnh liệt oán niệm và không cam lòng.
Không phải tùy tiện ai cũng có thể tìm được người hoàn thành tâm nguyện, ngay cả khi trả giá bằng cả linh hồn, tất nhiên càng không phải tùy tiện ai cũng có thể trở thành nhân viên của Diệu Huyền xã khu.
Vì vậy Lê Tiểu Huân là bất hạnh, nhưng cũng là may mắn, mà Lâm Tịch, mặc dù lúc làm nhiệm vụ vẫn luôn giống như giẫm trên băng mỏng, có đôi khi còn oán giận hơn một chút, nhưng thật ra cô cảm thấy mình cũng rất may mắn.
Sau khi điều chỉnh công việc, chắc chắn sẽ giảm bớt thu nhập, chẳng qua chuyện này đối với Lâm Tịch mà nói thì không tính là gì.
Sở dĩ cô lựa chọn cửa hàng trưởng làm người đầu tiên sử dụng kem dưỡng nhan Quý phi của mình, không chỉ là vì có việc cầu người, đây chỉ là một nguyên nhân nhỏ.
Chủ nếu là bởi vì cửa hàng trưởng giao thiệp rộng, hơn nữa mặc dù chị ta thích chiếm món lời nhỏ, lại cũng không phải là loại người lòng tham không đáy kia, làm người có chút bát quái lại có chút lòng nhiệt tình, cộng thêm vị trí chồng chị ta, chắc hẳn quen biết không ít người tương đối có tiền lại chịu tiêu tiền, vì vậy người phát ngôn này rất có thể sẽ trở thành người mang tiền đến cho Lâm Tịch.
Lâm Tịch lại đưa cho cửa hàng trưởng một lọ kem dưỡng nhan Quý phi.
Lần này cửa hàng trưởng đã không có loại sắc mặt bố thí kia, mà nhận lấy với khuôn mặt tươi cười.
Thật ra mặt cửa hàng trưởng là bệnh chung của rất nhiều người, sử dụng đồ trang điểm không thích hợp hoặc mỹ phẩm dưỡng da hỗn tạp, không khiến cho mình đẹp hơn, ngược lại vỗ béo vi khuẩn trên mặt, thế là biến thành tuần hoàn ác tính không sử dụng thì khó coi, càng sử dụng làn da càng không tốt.
Lâm Tịch nhằm vào hiện trạng của chị ta đề nghị chị ta sử dụng "Phương pháp hô hấp làm sạch mặt," nói trắng ra là ít dùng những mỹ phẩm dưỡng da nhãn hiệu lớn kia đi nuôi vi khuẩn, bảo trì lỗ chân lông thông suốt. Mà cô làm ra kem dưỡng nhan có tác dụng chủ yếu nhằm vào những làn da có tình trạng như cửa hàng trưởng để giảm viêm, chữa trị và tẩm bổ.
Vẫn chưa tới 1 tháng đấy, những cục u màu đỏ khiến người ta ghét bỏ trên mặt chị ta đã nhanh chóng khô héo rồi biến mất, làn da thế mà mềm hơn một chút, hơn nữa sắc da cũng cải thiện không ít, không còn là bà thím trung niên dầu mỡ nữa.
Buổi sáng chồng cửa hàng trưởng còn nhéo gương mặt chị ta, cười tủm tỉm khen chị ta đẹp giống như trước đây.
Một câu khích lệ của đàn ông tương đương với một trăm câu lấy lòng của phụ nữ.
Cửa hàng trưởng vui vẻ cả ngày, nhìn Lâm Tịch cũng phá lệ thuận mắt.
Thấy Lâm Tịch không đợi mình sử dụng hết lại hiếu kính cho mình một lọ, cửa hàng trưởng nhanh chóng lấy đồ vật cầm trong tay, mới cười nói: "Lần trước đã lấy không một lọ của cô, lần này không được, nhất định phải trả tiền."
Lâm Tịch cũng cười một tiếng đáp lại: "Đừng khách khí với tôi, nếu cửa hàng trưởng cảm thấy sản phẩm ba không này của tôi cũng không tệ lắm, ngài giúp đỡ tuyên truyền một chút." Lâm Tịch tới gần cửa hàng trưởng, một bộ chị em tri kỉ: "Thực không dám giấu giếm, tôi muốn mở một cửa hàng, bí phương tổ truyền trong nhà cũng nên lấy ra, để trong nhà chỉ sinh côn trùng không sinh tiền nha!"
Khoan hãy nói, ngắn ngủi không đến 1 tháng, cửa hàng trưởng đã giới thiệu cho cô 10 hộ khách, đều là những người có vấn đề trên mặt, như nội tiết tố, quá thừa dinh dưỡng, mất cân bằng nội tiết vân vân, sản phẩm của Lâm Tịch cũng thay đổi thành Quý phi số 1, số 2, số 3, số 4, bao gồm 4 loại, trên cơ bản đều có thể giải quyết những vấn đề kia.
Hệ liệt Quý phi của Lâm Tịch dần dần mở ra cục diện.
Trong thời gian này cô cũng giống như trong cốt truyện thuận lợi thuê được căn nhà một phòng ngủ một phòng khách kia, quả nhiên Lục Na đã tìm đồng nghiệp tên là A Đóa đến ở cùng, không quá 2 ngày, Mễ Hương Đề cũng lóe sáng đăng tràng.
Trong lòng Lâm Tịch nhẹ nhõm, hành động làm giàu của cô không hiển sơn không lộ thủy, ngoại trừ cửa hàng trưởng, nhân viên cửa hàng ai cũng không biết. Mặc dù khả năng bọn họ là thủ phạm phía sau màn cực kỳ bé nhỏ, Lâm Tịch cũng sợ ảnh hưởng đến cốt truyện đi theo quỹ tích ban đầu, thậm chí việc đổi làm ca sáng cô cũng không có nói cho Lục Na biết.
Lúc hai người vừa thuê nhà ở, Lâm Tịch cố ý nói xin nghỉ mấy ngày tới dọn dẹp nhà, Lục Na tự nhiên là vui vẻ khi có người có thể đi quét dọn nhà ở.
Hiện tại Lâm Tịch sử dụng phương pháp loại trừ. Liệt kê từng người hoặc vật có hiềm nghi ra, lại điều tra từng cái.
Lâm Tịch cẩn thận kiểm tra các nơi, kể cả những góc hẻo lánh 1 lần, cũng không có phát hiện bất luận thứ gì.
Trong lòng hơi thất vọng.
Mục có khả năng nhất bị loại bỏ.
Tất nhiên không loại bỏ 3 người bạn cùng phòng cố ý hoặc là vô ý mang thứ gì vào.
A Lê từng nói, với tinh thần lực của mình, cô sẽ có cảm giác đối với tà ma có mang ác ý.
Trước mắt đây là thứ duy nhất cô có thể dựa vào.
Dĩ nhiên Lâm Tịch và Lục Na cùng nhau chuyển tới, bọn họ là những người vào ở đầu tiên, đương nhiên được chọn phòng ngủ. Dù sao cũng là phòng ngủ đứng đắn, không gian riêng tư tương đối lớn hơn một chút.
Vô luận là A Đóa chuyển đến vào ngày thứ 3 hay là Mễ Hương Đề chuyển vào 2 ngày sau đó, Lâm Tịch đều dùng tinh thần lực như X quang quét hình 1 lần.
Tuy rằng cô không thể biết rốt cuộc người ta mang theo thứ gì đi vào, chỉ là cảm giác một chút có tà vật mang theo ác ý hay không mà thôi.
Cũng không có bất kỳ phát hiện nào.
Lâm Tịch cũng không nóng nảy, sốt ruột cũng không có tác dụng quái gì.
Tiếp tục bắt chước cuộc sống hàng ngày của Lê Tiểu Huân bên trong cốt truyện.
Lâm Tịch vẫn đặt trọng điểm tại chỗ ở của cô.
Bởi vì linh hồn Lê Tiểu Huân chẳng khác gì bị vây ở chỗ này, Lâm Tịch suy đoán, xem như linh hồn Lê Tiểu Huân bởi vì một số chuyện không biết rời khỏi thân thể, nên mới có hồn phách khác chiếm lấy cỗ thân thể kia, bản thân Lê Tiểu Huân nên được tính là đã chết, cho dù không phải tiến vào luân hồi bắt đầu lại từ đầu, cũng có thể phiêu đãng khắp nơi chứ, thấp nhất hẳn là có thể giống thân thể của mình rời khỏi nơi này.
Vì vậy Lâm Tịch cũng nhận định giống Lê Tiểu Huân là có người ám hại cô ấy.
Nhưng mà, người ẩn núp trong bóng tối này, rốt cuộc là ai?
Trên mặt chị ta mang nụ cười vô cùng chân thành, khiến những đồi núi kia chen lấn càng thêm tươi đẹp: "Việc này còn không dễ làm sao? Kỳ thật làm ca sáng rất không có lời, phải làm việc lúc 7 giờ đấy, mọi người vốn không thích, coi như cô giúp tôi đỡ bận rộn. Để tôi sắp xếp cho cô, sau khi phát tiền lương liền bắt đầu điều chỉnh cho cô."
Chị ta mang biểu tình "Cô hiểu được," đưa tay cầm lấy lọ kem dưỡng nhan Quý phi kia, thản nhiên rời đi.
Kỳ thật trong lòng hai người đều biết rõ, làm ca sáng dài hơn ca tối 2 giờ, nhưng mà mọi người vẫn thích ca sáng như cũ, bởi vì thời gian sau khi tan tầm đều sẽ thuộc về mình. Mà ca chiều thì từ 5 giờ chiều đến 9 giờ tối, đoạn thời gian này sớm không sớm, muộn không muộn, vì thế mọi người tình nguyện làm thêm 2 giờ, cũng giành làm ca sáng.
Lời nói của cửa hàng trưởng hoàn toàn là đổi trắng thay đen, nói hươu nói vượn.
Nhìn xem, chỉ cần dùng thỏa đáng, xem như là nhìn nhà vệ sinh cũng có quyền lợi.
Lâm Tịch vẫn như cũ đi làm mỗi ngày.
Thời gian như nước chảy qua đi, quả nhiên khuôn mặt cửa hàng trưởng dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Sau 10 ngày Lâm Tịch nhận tiền lương đầu tiên sau khi tiến vào nhiệm vụ, lại có đủ 2600 tệ!
Trước đây tối đa cũng chỉ có 2200 tệ.
Thời gian làm việc của Lâm Tịch cũng đã được như nguyện điều chỉnh lại rồi.
Hiển nhiên cửa hàng trưởng rất hài lòng đối với làn da được cải thiện của mình, nên đối với Lâm Tịch cũng có qua có lại.
Lâm Tịch đã liên lạc với gia đình, nói rằng tạm thời từ trong căn hộ dời ra ngoài ở nhà mình thuê, có thể cần dự chi một số tiền thuê. Mẹ Lê Tiểu Huân vội vàng hỏi cô có cần trong nhà gửi ít tiền lên thành phố hay không, Lâm Tịch cười từ chối, sau đó mẹ Lê lại như thường lệ dài dòng nói cái gì một người ở bên ngoài đừng tiết kiệm tiền, không cần luôn tiết kiệm tiền cho em trai, chăm sóc tốt chính mình vân vân.
Người bình thường có hạnh phúc nhỏ của người bình thường, đừng tưởng rằng chỉ có ngồi trên Benley mới là vui vẻ nhất.
Lê Tiểu Huân rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, cho nên không hiểu vì sao phát sinh chuyện như vậy, mới có thể sinh ra mãnh liệt oán niệm và không cam lòng.
Không phải tùy tiện ai cũng có thể tìm được người hoàn thành tâm nguyện, ngay cả khi trả giá bằng cả linh hồn, tất nhiên càng không phải tùy tiện ai cũng có thể trở thành nhân viên của Diệu Huyền xã khu.
Vì vậy Lê Tiểu Huân là bất hạnh, nhưng cũng là may mắn, mà Lâm Tịch, mặc dù lúc làm nhiệm vụ vẫn luôn giống như giẫm trên băng mỏng, có đôi khi còn oán giận hơn một chút, nhưng thật ra cô cảm thấy mình cũng rất may mắn.
Sau khi điều chỉnh công việc, chắc chắn sẽ giảm bớt thu nhập, chẳng qua chuyện này đối với Lâm Tịch mà nói thì không tính là gì.
Sở dĩ cô lựa chọn cửa hàng trưởng làm người đầu tiên sử dụng kem dưỡng nhan Quý phi của mình, không chỉ là vì có việc cầu người, đây chỉ là một nguyên nhân nhỏ.
Chủ nếu là bởi vì cửa hàng trưởng giao thiệp rộng, hơn nữa mặc dù chị ta thích chiếm món lời nhỏ, lại cũng không phải là loại người lòng tham không đáy kia, làm người có chút bát quái lại có chút lòng nhiệt tình, cộng thêm vị trí chồng chị ta, chắc hẳn quen biết không ít người tương đối có tiền lại chịu tiêu tiền, vì vậy người phát ngôn này rất có thể sẽ trở thành người mang tiền đến cho Lâm Tịch.
Lâm Tịch lại đưa cho cửa hàng trưởng một lọ kem dưỡng nhan Quý phi.
Lần này cửa hàng trưởng đã không có loại sắc mặt bố thí kia, mà nhận lấy với khuôn mặt tươi cười.
Thật ra mặt cửa hàng trưởng là bệnh chung của rất nhiều người, sử dụng đồ trang điểm không thích hợp hoặc mỹ phẩm dưỡng da hỗn tạp, không khiến cho mình đẹp hơn, ngược lại vỗ béo vi khuẩn trên mặt, thế là biến thành tuần hoàn ác tính không sử dụng thì khó coi, càng sử dụng làn da càng không tốt.
Lâm Tịch nhằm vào hiện trạng của chị ta đề nghị chị ta sử dụng "Phương pháp hô hấp làm sạch mặt," nói trắng ra là ít dùng những mỹ phẩm dưỡng da nhãn hiệu lớn kia đi nuôi vi khuẩn, bảo trì lỗ chân lông thông suốt. Mà cô làm ra kem dưỡng nhan có tác dụng chủ yếu nhằm vào những làn da có tình trạng như cửa hàng trưởng để giảm viêm, chữa trị và tẩm bổ.
Vẫn chưa tới 1 tháng đấy, những cục u màu đỏ khiến người ta ghét bỏ trên mặt chị ta đã nhanh chóng khô héo rồi biến mất, làn da thế mà mềm hơn một chút, hơn nữa sắc da cũng cải thiện không ít, không còn là bà thím trung niên dầu mỡ nữa.
Buổi sáng chồng cửa hàng trưởng còn nhéo gương mặt chị ta, cười tủm tỉm khen chị ta đẹp giống như trước đây.
Một câu khích lệ của đàn ông tương đương với một trăm câu lấy lòng của phụ nữ.
Cửa hàng trưởng vui vẻ cả ngày, nhìn Lâm Tịch cũng phá lệ thuận mắt.
Thấy Lâm Tịch không đợi mình sử dụng hết lại hiếu kính cho mình một lọ, cửa hàng trưởng nhanh chóng lấy đồ vật cầm trong tay, mới cười nói: "Lần trước đã lấy không một lọ của cô, lần này không được, nhất định phải trả tiền."
Lâm Tịch cũng cười một tiếng đáp lại: "Đừng khách khí với tôi, nếu cửa hàng trưởng cảm thấy sản phẩm ba không này của tôi cũng không tệ lắm, ngài giúp đỡ tuyên truyền một chút." Lâm Tịch tới gần cửa hàng trưởng, một bộ chị em tri kỉ: "Thực không dám giấu giếm, tôi muốn mở một cửa hàng, bí phương tổ truyền trong nhà cũng nên lấy ra, để trong nhà chỉ sinh côn trùng không sinh tiền nha!"
Khoan hãy nói, ngắn ngủi không đến 1 tháng, cửa hàng trưởng đã giới thiệu cho cô 10 hộ khách, đều là những người có vấn đề trên mặt, như nội tiết tố, quá thừa dinh dưỡng, mất cân bằng nội tiết vân vân, sản phẩm của Lâm Tịch cũng thay đổi thành Quý phi số 1, số 2, số 3, số 4, bao gồm 4 loại, trên cơ bản đều có thể giải quyết những vấn đề kia.
Hệ liệt Quý phi của Lâm Tịch dần dần mở ra cục diện.
Trong thời gian này cô cũng giống như trong cốt truyện thuận lợi thuê được căn nhà một phòng ngủ một phòng khách kia, quả nhiên Lục Na đã tìm đồng nghiệp tên là A Đóa đến ở cùng, không quá 2 ngày, Mễ Hương Đề cũng lóe sáng đăng tràng.
Trong lòng Lâm Tịch nhẹ nhõm, hành động làm giàu của cô không hiển sơn không lộ thủy, ngoại trừ cửa hàng trưởng, nhân viên cửa hàng ai cũng không biết. Mặc dù khả năng bọn họ là thủ phạm phía sau màn cực kỳ bé nhỏ, Lâm Tịch cũng sợ ảnh hưởng đến cốt truyện đi theo quỹ tích ban đầu, thậm chí việc đổi làm ca sáng cô cũng không có nói cho Lục Na biết.
Lúc hai người vừa thuê nhà ở, Lâm Tịch cố ý nói xin nghỉ mấy ngày tới dọn dẹp nhà, Lục Na tự nhiên là vui vẻ khi có người có thể đi quét dọn nhà ở.
Hiện tại Lâm Tịch sử dụng phương pháp loại trừ. Liệt kê từng người hoặc vật có hiềm nghi ra, lại điều tra từng cái.
Lâm Tịch cẩn thận kiểm tra các nơi, kể cả những góc hẻo lánh 1 lần, cũng không có phát hiện bất luận thứ gì.
Trong lòng hơi thất vọng.
Mục có khả năng nhất bị loại bỏ.
Tất nhiên không loại bỏ 3 người bạn cùng phòng cố ý hoặc là vô ý mang thứ gì vào.
A Lê từng nói, với tinh thần lực của mình, cô sẽ có cảm giác đối với tà ma có mang ác ý.
Trước mắt đây là thứ duy nhất cô có thể dựa vào.
Dĩ nhiên Lâm Tịch và Lục Na cùng nhau chuyển tới, bọn họ là những người vào ở đầu tiên, đương nhiên được chọn phòng ngủ. Dù sao cũng là phòng ngủ đứng đắn, không gian riêng tư tương đối lớn hơn một chút.
Vô luận là A Đóa chuyển đến vào ngày thứ 3 hay là Mễ Hương Đề chuyển vào 2 ngày sau đó, Lâm Tịch đều dùng tinh thần lực như X quang quét hình 1 lần.
Tuy rằng cô không thể biết rốt cuộc người ta mang theo thứ gì đi vào, chỉ là cảm giác một chút có tà vật mang theo ác ý hay không mà thôi.
Cũng không có bất kỳ phát hiện nào.
Lâm Tịch cũng không nóng nảy, sốt ruột cũng không có tác dụng quái gì.
Tiếp tục bắt chước cuộc sống hàng ngày của Lê Tiểu Huân bên trong cốt truyện.
Lâm Tịch vẫn đặt trọng điểm tại chỗ ở của cô.
Bởi vì linh hồn Lê Tiểu Huân chẳng khác gì bị vây ở chỗ này, Lâm Tịch suy đoán, xem như linh hồn Lê Tiểu Huân bởi vì một số chuyện không biết rời khỏi thân thể, nên mới có hồn phách khác chiếm lấy cỗ thân thể kia, bản thân Lê Tiểu Huân nên được tính là đã chết, cho dù không phải tiến vào luân hồi bắt đầu lại từ đầu, cũng có thể phiêu đãng khắp nơi chứ, thấp nhất hẳn là có thể giống thân thể của mình rời khỏi nơi này.
Vì vậy Lâm Tịch cũng nhận định giống Lê Tiểu Huân là có người ám hại cô ấy.
Nhưng mà, người ẩn núp trong bóng tối này, rốt cuộc là ai?
Tác giả :
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà