Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 197: Nhiệm vụ ban thưởng: Ly hồn 3
Lâm Tịch cũng không có đi chỉnh lý những ký ức mình tiếp thu được, mà vội vàng rửa mặt, sau đó chạy nhanh đến cửa hàng quần áo cô đang làm việc.
Quẹt thẻ, đổi trang phục đi làm, dùng tư thế đứng tiêu chuẩn nhất nghênh đón sự kiểm tra cửa hàng trưởng.
Đừng xem nhẹ cửa hàng trưởng này, tiền thưởng của ngươi, trích phần trăm bao nhiêu tất cả đều là chuyện trong một câu nói của người ta. Nhìn ngươi không vừa mắt, cùng tài vụ bên kia nói một câu, không hiểu tại sao phần trăm trích cho ngươi lại thiếu mất mấy trăm tệ, ngươi còn không dám nói gì, nếu không một lần liền đắc tội ít nhất hai người.
Cho nên tất cả mọi người sợ cửa hàng trưởng hơn tổng giám đốc, "Huyện quan không bằng hiện quản" là câu tốt nhất thể hiện điều này.
Thời gian làm việc trong cửa hàng là 9 giờ sáng và 9 giờ tối, tất cả nhân viên cửa hàng đều thay ca, ca sáng 7 giờ, ca tối 5 giờ, chỉ có Lê Tiểu Huân là làm cả ngày. Bởi vì như vậy có thể kiếm thêm một chút tiền, còn có thể ăn ké một bữa cơm trong cửa hàng, chủ yếu nhất là trở lại căn phòng nhỏ hẹp ẩm ướt trong chung cư âm u tại tầng hầm kia, thật đúng là không bằng ở lại trong cửa hàng cho thoải mái.
Lâm Tịch vừa ứng phó khách hàng vừa sửa sang lại cốt truyện của mình, đợi đến khi tan việc vào buổi tối, lại vội vàng chạy ra khỏi cửa hàng bắt chuyến xe buýt cuối cùng, sau đó phải đi bộ về nhà khi đã muộn, Lê Tiểu Huân chưa bao giờ chịu gọi xe.
Ôi!
Đột nhiên nhớ tới lời A Lê nói trước khi đạp cô tiến vào nhiệm vụ: "Hãy nhìn khẩu hình tôi sau đó đọc theo n-g-h-è-o -- nghèo."
Lâm Tịch cảm thấy những lời này nên chuyển nguyên vẹn cho Lê Tiểu Huân, đều là nghèo gây chuyện.
Trở lại chung cư, Lâm Tịch vội vã tiến vào phòng vệ sinh, đã có người.
Cầm quần áo bẩn thay ra chạy đến phòng tắm, đã có người.
Lâm Tịch bất đắc dĩ thở dài, thảo nào Lục Na một phút cũng không muốn ở chỗ này, mười người giành một toilet, Lâm Tịch cảm thấy mệt mỏi nhất trong căn nhà này chính là nhà vệ sinh, thật sự là chỗ thu hoạch nước tiểu, cả năm 365 ngày 24 giờ không ngừng.
Ngồi xổm trên mặt đất giống như cô vợ nhỏ bị khinh bỉ giặt xong quần áo của mình, trong lúc đó còn có 2 con gián đi tản bộ khoe ân ái ở gần đó.
Khó khăn giành được nhà vệ sinh giặt xong quần áo, cuối cùng Lâm Tịch cũng thở dài một cái, thảo nào người ta nói cuộc sống có 4 chuyện hài lòng, trong đó có một chuyện là bài tiết.
Tối hôm đó, đúng giờ chuẩn bị giống như mọi khi đuổi theo khuyên nhủ cô dọn đi, cuối cùng Lục Na đạt được câu trả lời chắc chắn: "Dọn nhà!"
Trong cốt truyện, Lê Tiểu Huân cũng đồng ý với Lục Na vào khoảng thời gian này. Còn chuyển đi nơi nào, Lâm Tịch cũng không quan tâm. Bởi vì 2 ngày nữa, cô sẽ nhìn thấy tin tức cho thuê nhà được dán trên cột quảng cáo gần cửa hàng, một phòng ngủ một phòng khách, 1200 tệ.
Lê Tiểu Huân không hiểu vì sao bị mất thân thể của mình ở nơi đó.
Đến khi chết cũng là một con quỷ hồ đồ.
Lâm Tịch phân tích, có thể 3 người ở chung có vấn đề, nhà thuê cũng có thể có vấn đề.
Nguyện vọng của Lê Tiểu Huân là phải sống, không muốn chết trong mơ hồ, đồng thời tìm ra nguyên nhân cái chết của cô ấy, sau đó để người xấu đạt được trừng phạt thích đáng.
Cô ấy không muốn chết trong mơ hồ, bản thân mình phải tìm ra nguyên nhân cô ấy biến thành như vậy. Cho nên, việc cô cần phải làm là theo cốt truyện cẩn thận thăm dò tìm kiếm, cô không thể làm chuyện gì lớn thay đổi quá nhiều, ít nhất phải để mặt ngoài quỹ đạo cuộc sống của Lê Tiểu Huân vẫn như cũ, tức là tiến hành dựa theo cốt truyện, nếu không sơ sẩy một cái, rất có thể sẽ bỏ lỡ gì đó.
Ôi!
Lâm Tịch lại thở thật dài.
Làm người chấp hành, thật đúng là không phải ai cũng có thể làm được. Người ta là đi vào phòng bếp lên được phòng khách, cô mẹ nó từng là lưu manh, làm được sói đói. Hiện tại còn muốn thêm một dạng, đóng được vai Conan.
Nghĩ đến sau này phải cùng người khác sống theo nhóm, thừa dịp mấy ngày nay là giữa tháng, vội vàng tu luyện thôi thể thuật trước. Hai mươi Đoạn Cẩm sau này có nhiều thời gian.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng xuyên thấu chiếu vào qua cửa thông gió cực kì nhỏ, may mắn, may mà có ô cửa thông gió này, tránh cho cô phải chạy ra bên ngoài ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
Từ khi đồng ý cùng nhau dọn ra ngoài, Lục Na ngừng lại hành vi oanh tạc mỗi ngày, chỉ có điều cách 2 ngày lại chạy tới xác nhận một lần, rất sợ Lâm Tịch đổi ý.
Loại tâm tình này Lâm Tịch có thể hiểu được, dù sao cô cũng chẳng muốn ngốc ở loại địa phương này, quả thực cũng sắp thành con chuột.
Lâm Tịch vốn thừa dịp thời gian nghỉ trưa đi ra ngoài mua vài món đồ.
Cô thấy khuôn mặt đỏ bừng của cửa hàng trưởng đại nhân, lỗ chân lông thô to, gò núi màu đỏ nổi nhiều lần trên mặt, liền áp dụng công thức làm đẹp cho da của chị ta, giữa trưa nghỉ ngơi chạy tới tiệm thuốc, mua cam thảo, cúc dại, xa tiền thảo, bồ công anh các loại thảo dược vân vân, sau đó lại chạy tới chợ hoa mua một gốc nha đam ít nhất 8 năm, cùng một số vật liệu, chuẩn bị buổi tối về nhà thi thố tài năng.
Bận rộn mấy ngày, cuối cùng cũng làm xong. Xét thấy hiệu ứng quảng cáo của cô nàng Dương béo trong thế giới An Tử Hàm kia, cô quyết định đặt tên là "Kem dưỡng nhan Quý phi."
Cửa hàng trưởng với khuôn mặt bóng nhờn cùng những đồi núi chập chùng nghi ngờ nhìn thứ trên tay, nghe nói đây là thứ Dương Quý phi từng dùng: "Tiểu Huân, thứ này của cô rõ ràng là sản phẩm ba không. Tôi vẫn luôn dùng những nhãn hiệu quốc tế lớn, thứ này của cô.."
Ngài dùng là sản phẩm ba có, nhưng ngài xem khuôn mặt thảm không nỡ nhìn kia, cũng sắp bằng hiện trường tai nạn xe cộ rồi.
Lâm Tịch không đợi chị ta nói hết lời, tiếp tục nói: "Cửa hàng trưởng, ngài cũng đừng xem nhẹ thứ này, đây là bí phương tổ truyền nhà tôi, người bình thường tôi sẽ không nói cho họ biết. Nói câu không xuôi tai, trong cửa hàng này ai không biết ngài rất chịu chi tiền, dùng đều là vật phẩm xa xỉ. Nhưng những thứ kia dù sao cũng là đồ của người ngoại quốc, ngài nhìn khuôn mặt này của mình đi, ban đầu làn da tốt biết bao, tôi thấy những minh tinh kia trông thấy mặt của ngài cũng có thể đi thắt cổ. Nhưng còn bây giờ thì sao, dùng những đồ trang điểm không thích hợp kia, mặt mũi này của ngài thật sự là không được như xưa. Đừng trách tôi nói lời thật mất lòng, thứ gọi là đồ trang điểm này, chỉ có vấn đề đúng hay không, không liên quan đến việc đắt hay không!"
Sắc mặt cửa hàng trưởng có chút khó coi, chẳng qua Lâm Tịch nói cũng là tình hình thực tế.
Làn da nguyên bản của chị ta có được hay không quỷ mới biết, nhưng lời dễ nghe ai mà chẳng thích. Hơn nữa mặt của chị ta quả thật là không bằng lúc trước, không biết 2 năm nay có chuyện gì, đồ trang điểm của chị ta càng đổi càng đắt, nhưng mặt quả thật là càng ngày càng không tốt.
Lâm Tịch thấy sắc mặt của chị ta, lại nói: "Dù sao tôi vẫn luôn làm việc trong cửa hàng. Tôi đặt lời nói ở nơi này, ngài dựa theo phương pháp tôi nói dùng 1 tuần lễ, nếu không có hiệu quả, quay đầu tôi tùy tiện cho ngài xử trí. Dùng 1 tháng, nếu những cục u trên mặt không biến mất, tôi vẫn mặc cho ngài xử trí."
Lời đã nói đến mức này, coi như cửa hàng trưởng không tin, cũng có chút động lòng, phụ nữ vì đẹp, ngay cả đàn ông cũng có thể vứt qua một bên mặc kệ.
Đây là thời đại theo đuổi vẻ đẹp, tam quan là gì? Ngũ quan mới quan trọng nhất!
"Nếu cô đã nói như vậy, tôi sẽ tin cô 1 lần." Cửa hàng trưởng mang giọng điệu thi ân, cao cao tại thượng nói: "Bao nhiêu tiền vậy?"
"Nói lời này thì không phải, ngài vẫn luôn quan tâm tôi như vậy, thật ra trong lòng Tiểu Huân đều biết. Đây chính là một chút lòng thành của tôi, cảm tạ cửa hàng trưởng đã quan tâm tới tôi." Lâm Tịch thành tâm thành ý.
Trong nhà cửa hàng trưởng không thiếu tiền, chồng là một trưởng phòng nhỏ tại ngân hàng, chẳng qua không thiếu tiền không có nghĩa là không keo kiệt, đây cũng là một vị thích chiếm tiện nghi.
Cửa hàng trưởng nghe xong, nụ cười trên mặt càng tươi: "Vậy không tốt lắm, cô cũng không dư dả, sao tôi có thể lấy không đồ của cô?"
Lâm Tịch cũng cười: "Nếu không như vậy, mỗi tháng sau này tôi chỉ làm ca sáng, ngài xem có thể đặc biệt dàn xếp một chút hay không?"
Quẹt thẻ, đổi trang phục đi làm, dùng tư thế đứng tiêu chuẩn nhất nghênh đón sự kiểm tra cửa hàng trưởng.
Đừng xem nhẹ cửa hàng trưởng này, tiền thưởng của ngươi, trích phần trăm bao nhiêu tất cả đều là chuyện trong một câu nói của người ta. Nhìn ngươi không vừa mắt, cùng tài vụ bên kia nói một câu, không hiểu tại sao phần trăm trích cho ngươi lại thiếu mất mấy trăm tệ, ngươi còn không dám nói gì, nếu không một lần liền đắc tội ít nhất hai người.
Cho nên tất cả mọi người sợ cửa hàng trưởng hơn tổng giám đốc, "Huyện quan không bằng hiện quản" là câu tốt nhất thể hiện điều này.
Thời gian làm việc trong cửa hàng là 9 giờ sáng và 9 giờ tối, tất cả nhân viên cửa hàng đều thay ca, ca sáng 7 giờ, ca tối 5 giờ, chỉ có Lê Tiểu Huân là làm cả ngày. Bởi vì như vậy có thể kiếm thêm một chút tiền, còn có thể ăn ké một bữa cơm trong cửa hàng, chủ yếu nhất là trở lại căn phòng nhỏ hẹp ẩm ướt trong chung cư âm u tại tầng hầm kia, thật đúng là không bằng ở lại trong cửa hàng cho thoải mái.
Lâm Tịch vừa ứng phó khách hàng vừa sửa sang lại cốt truyện của mình, đợi đến khi tan việc vào buổi tối, lại vội vàng chạy ra khỏi cửa hàng bắt chuyến xe buýt cuối cùng, sau đó phải đi bộ về nhà khi đã muộn, Lê Tiểu Huân chưa bao giờ chịu gọi xe.
Ôi!
Đột nhiên nhớ tới lời A Lê nói trước khi đạp cô tiến vào nhiệm vụ: "Hãy nhìn khẩu hình tôi sau đó đọc theo n-g-h-è-o -- nghèo."
Lâm Tịch cảm thấy những lời này nên chuyển nguyên vẹn cho Lê Tiểu Huân, đều là nghèo gây chuyện.
Trở lại chung cư, Lâm Tịch vội vã tiến vào phòng vệ sinh, đã có người.
Cầm quần áo bẩn thay ra chạy đến phòng tắm, đã có người.
Lâm Tịch bất đắc dĩ thở dài, thảo nào Lục Na một phút cũng không muốn ở chỗ này, mười người giành một toilet, Lâm Tịch cảm thấy mệt mỏi nhất trong căn nhà này chính là nhà vệ sinh, thật sự là chỗ thu hoạch nước tiểu, cả năm 365 ngày 24 giờ không ngừng.
Ngồi xổm trên mặt đất giống như cô vợ nhỏ bị khinh bỉ giặt xong quần áo của mình, trong lúc đó còn có 2 con gián đi tản bộ khoe ân ái ở gần đó.
Khó khăn giành được nhà vệ sinh giặt xong quần áo, cuối cùng Lâm Tịch cũng thở dài một cái, thảo nào người ta nói cuộc sống có 4 chuyện hài lòng, trong đó có một chuyện là bài tiết.
Tối hôm đó, đúng giờ chuẩn bị giống như mọi khi đuổi theo khuyên nhủ cô dọn đi, cuối cùng Lục Na đạt được câu trả lời chắc chắn: "Dọn nhà!"
Trong cốt truyện, Lê Tiểu Huân cũng đồng ý với Lục Na vào khoảng thời gian này. Còn chuyển đi nơi nào, Lâm Tịch cũng không quan tâm. Bởi vì 2 ngày nữa, cô sẽ nhìn thấy tin tức cho thuê nhà được dán trên cột quảng cáo gần cửa hàng, một phòng ngủ một phòng khách, 1200 tệ.
Lê Tiểu Huân không hiểu vì sao bị mất thân thể của mình ở nơi đó.
Đến khi chết cũng là một con quỷ hồ đồ.
Lâm Tịch phân tích, có thể 3 người ở chung có vấn đề, nhà thuê cũng có thể có vấn đề.
Nguyện vọng của Lê Tiểu Huân là phải sống, không muốn chết trong mơ hồ, đồng thời tìm ra nguyên nhân cái chết của cô ấy, sau đó để người xấu đạt được trừng phạt thích đáng.
Cô ấy không muốn chết trong mơ hồ, bản thân mình phải tìm ra nguyên nhân cô ấy biến thành như vậy. Cho nên, việc cô cần phải làm là theo cốt truyện cẩn thận thăm dò tìm kiếm, cô không thể làm chuyện gì lớn thay đổi quá nhiều, ít nhất phải để mặt ngoài quỹ đạo cuộc sống của Lê Tiểu Huân vẫn như cũ, tức là tiến hành dựa theo cốt truyện, nếu không sơ sẩy một cái, rất có thể sẽ bỏ lỡ gì đó.
Ôi!
Lâm Tịch lại thở thật dài.
Làm người chấp hành, thật đúng là không phải ai cũng có thể làm được. Người ta là đi vào phòng bếp lên được phòng khách, cô mẹ nó từng là lưu manh, làm được sói đói. Hiện tại còn muốn thêm một dạng, đóng được vai Conan.
Nghĩ đến sau này phải cùng người khác sống theo nhóm, thừa dịp mấy ngày nay là giữa tháng, vội vàng tu luyện thôi thể thuật trước. Hai mươi Đoạn Cẩm sau này có nhiều thời gian.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng xuyên thấu chiếu vào qua cửa thông gió cực kì nhỏ, may mắn, may mà có ô cửa thông gió này, tránh cho cô phải chạy ra bên ngoài ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
Từ khi đồng ý cùng nhau dọn ra ngoài, Lục Na ngừng lại hành vi oanh tạc mỗi ngày, chỉ có điều cách 2 ngày lại chạy tới xác nhận một lần, rất sợ Lâm Tịch đổi ý.
Loại tâm tình này Lâm Tịch có thể hiểu được, dù sao cô cũng chẳng muốn ngốc ở loại địa phương này, quả thực cũng sắp thành con chuột.
Lâm Tịch vốn thừa dịp thời gian nghỉ trưa đi ra ngoài mua vài món đồ.
Cô thấy khuôn mặt đỏ bừng của cửa hàng trưởng đại nhân, lỗ chân lông thô to, gò núi màu đỏ nổi nhiều lần trên mặt, liền áp dụng công thức làm đẹp cho da của chị ta, giữa trưa nghỉ ngơi chạy tới tiệm thuốc, mua cam thảo, cúc dại, xa tiền thảo, bồ công anh các loại thảo dược vân vân, sau đó lại chạy tới chợ hoa mua một gốc nha đam ít nhất 8 năm, cùng một số vật liệu, chuẩn bị buổi tối về nhà thi thố tài năng.
Bận rộn mấy ngày, cuối cùng cũng làm xong. Xét thấy hiệu ứng quảng cáo của cô nàng Dương béo trong thế giới An Tử Hàm kia, cô quyết định đặt tên là "Kem dưỡng nhan Quý phi."
Cửa hàng trưởng với khuôn mặt bóng nhờn cùng những đồi núi chập chùng nghi ngờ nhìn thứ trên tay, nghe nói đây là thứ Dương Quý phi từng dùng: "Tiểu Huân, thứ này của cô rõ ràng là sản phẩm ba không. Tôi vẫn luôn dùng những nhãn hiệu quốc tế lớn, thứ này của cô.."
Ngài dùng là sản phẩm ba có, nhưng ngài xem khuôn mặt thảm không nỡ nhìn kia, cũng sắp bằng hiện trường tai nạn xe cộ rồi.
Lâm Tịch không đợi chị ta nói hết lời, tiếp tục nói: "Cửa hàng trưởng, ngài cũng đừng xem nhẹ thứ này, đây là bí phương tổ truyền nhà tôi, người bình thường tôi sẽ không nói cho họ biết. Nói câu không xuôi tai, trong cửa hàng này ai không biết ngài rất chịu chi tiền, dùng đều là vật phẩm xa xỉ. Nhưng những thứ kia dù sao cũng là đồ của người ngoại quốc, ngài nhìn khuôn mặt này của mình đi, ban đầu làn da tốt biết bao, tôi thấy những minh tinh kia trông thấy mặt của ngài cũng có thể đi thắt cổ. Nhưng còn bây giờ thì sao, dùng những đồ trang điểm không thích hợp kia, mặt mũi này của ngài thật sự là không được như xưa. Đừng trách tôi nói lời thật mất lòng, thứ gọi là đồ trang điểm này, chỉ có vấn đề đúng hay không, không liên quan đến việc đắt hay không!"
Sắc mặt cửa hàng trưởng có chút khó coi, chẳng qua Lâm Tịch nói cũng là tình hình thực tế.
Làn da nguyên bản của chị ta có được hay không quỷ mới biết, nhưng lời dễ nghe ai mà chẳng thích. Hơn nữa mặt của chị ta quả thật là không bằng lúc trước, không biết 2 năm nay có chuyện gì, đồ trang điểm của chị ta càng đổi càng đắt, nhưng mặt quả thật là càng ngày càng không tốt.
Lâm Tịch thấy sắc mặt của chị ta, lại nói: "Dù sao tôi vẫn luôn làm việc trong cửa hàng. Tôi đặt lời nói ở nơi này, ngài dựa theo phương pháp tôi nói dùng 1 tuần lễ, nếu không có hiệu quả, quay đầu tôi tùy tiện cho ngài xử trí. Dùng 1 tháng, nếu những cục u trên mặt không biến mất, tôi vẫn mặc cho ngài xử trí."
Lời đã nói đến mức này, coi như cửa hàng trưởng không tin, cũng có chút động lòng, phụ nữ vì đẹp, ngay cả đàn ông cũng có thể vứt qua một bên mặc kệ.
Đây là thời đại theo đuổi vẻ đẹp, tam quan là gì? Ngũ quan mới quan trọng nhất!
"Nếu cô đã nói như vậy, tôi sẽ tin cô 1 lần." Cửa hàng trưởng mang giọng điệu thi ân, cao cao tại thượng nói: "Bao nhiêu tiền vậy?"
"Nói lời này thì không phải, ngài vẫn luôn quan tâm tôi như vậy, thật ra trong lòng Tiểu Huân đều biết. Đây chính là một chút lòng thành của tôi, cảm tạ cửa hàng trưởng đã quan tâm tới tôi." Lâm Tịch thành tâm thành ý.
Trong nhà cửa hàng trưởng không thiếu tiền, chồng là một trưởng phòng nhỏ tại ngân hàng, chẳng qua không thiếu tiền không có nghĩa là không keo kiệt, đây cũng là một vị thích chiếm tiện nghi.
Cửa hàng trưởng nghe xong, nụ cười trên mặt càng tươi: "Vậy không tốt lắm, cô cũng không dư dả, sao tôi có thể lấy không đồ của cô?"
Lâm Tịch cũng cười: "Nếu không như vậy, mỗi tháng sau này tôi chỉ làm ca sáng, ngài xem có thể đặc biệt dàn xếp một chút hay không?"
Tác giả :
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà