Mau Xuyên Nữ Phụ Phản Công: Nam Thần Mời Mắc Câu
Chương 22: Người thừa kế phản công (phần 22)
【 Em rất hận, hận bản thân mình vô lực, hận bọn người làm hại anh, anh Tử Hi xin anh đừng rời khỏi em. —— Tầm Mịch 】
—————
[ Tìm được tài xế lái chiếc xe kia chưa? ]
[ Tìm là tìm được rồi, chỉ là hắn không quá hợp tác ]
Lạc Lạc mấy ngày trước bị Tầm Mịch sắp xếp đi cứu đi nam phụ, tỏ vẻ vô cùng đau buồn.
Cô tốt xấu gì cũng là Ám Kỳ do Cầm lão gia tử bồi dưỡng, làm cách nào mà lại bị áp bức đến mức này.
Ai!!!!!! Chịu thôi! Ai kêu cô chấp nhận Cầm Tầm Mịch làm chủ nhân làm gì.
[ Ha, không quá hợp tác? Chẳng lẽ hắn cảm thấy cho dù chuyện ra sao thì đều chỉ là ngồi tù sao? Hừ! Ngây thơ.
Nói với hắn, nếu không muốn nói ra sự thật, ta cam đoan … sau khi hắn cự tuyệt, người nhà của hắn sẽ xuất hiện tại phòng đấu giá dưới mặt đất. Mặc cho người chửi bới sỉ nhục, không bằng heo chó.
Ta không có kiên nhẫn, trước khi diễn ra buổi họp báo vào chiều nay, ta phải có được câu trả lời thỏa đáng ]
Cắt đứt điện thoại, cũng cự tuyệt nghe người bên kia nói nhảm.
Cô đã trích ra cuộc ghi âm kia, cho dù không có lời tự thú của tên tài xế kia, cô cũng sẽ khiến cho Cầm Hoài Sắt cùng tên Lăng Ngôn kia không còn mạng có thể đi tiếp.
☆☆☆
‘ Ê, mày có nghe chuyện này chưa? Cầm đại tiểu thư của nhà họ Cầm bị đứa con riêng kia tìm người tông chết ’
‘ Không phải, tao nghe nói là bạn trai của Cầm đại tiểu thư giúp cô ấy chặn lại rồi sao? ’
‘ Nghe nói bạn trai cô ấy là Đàm tổng, chính là nam thần của lòng tao. ’
‘ Cũng không biết chuyện rốt cuộc như thế nào. Lúc ấy, những người chứng kiến nói hình như là hôn mê, còn chảy rất nhiều máu nữa. Cầm đại tiểu thư thiếu chút nữa đã điên rồi ’
‘ Móa, quả nhiên nhà giàu cũng không phải tốt đẹp như vẻ bề ngoài, thật là ****... ’
Toàn thân Cầm Hoài Sắt phát run khi nghe cuộc nói chuyện vừa rồi, do mấy nữ sinh vô tình tám với nhau, trong lòng tràn ngập lạnh lẽo.
Tại sao lại như vậy? Con khốn Cầm Tầm Mịch kia cư nhiên không có việc gì, ngược lại anh Tử Hi ca lại xảy ra chuyện?
Sắc mặt nặng nề, hoàn toàn không chú ý tới trọng điểm.
Cô hiện tại chỉ muốn biết, chuyện này không phải sự thật, nhất định không phải là sự thật.
Cũng không biết, ngày hôm qua ba ba rốt cuộc đã nói cái gì với Cầm Tầm Mịch. Ngay sau đó, đã cự tuyệt gặp cô.
Giờ phút này, cô ra ngoài chính là muốn đi tìm Lăng Ngôn, cô muốn biết mọi chuyện có làm thỏa đáng hay không?
Mới vừa đi đến đường cái, đã bị hình ảnh trên màn hình của tòa nhà cao đối diện đang truyền tin, bị chấn kinh ở tại chỗ.
Trong màn hình, cô gái vẫn mặc một bộ váy đỏ, nhìn có chút nhăn nheo, sắc mặt vô cùng tái nhợt, không có chút máu.
Nhưng cặp mắt đào hoa đen nhánh kia vẫn sáng ngời.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn lên màn ảnh, khiến mồ hôi lạnh của Cầm Hoài Sắt chảy ra như mưa, giống như đang bị ác ma theo dõi.
Tầm Mịch thông qua Bảo Bảo, tự nhiên có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của Cầm Hoài Sắt.
Cô chính là đang chờ Cầm Hoài Sắt ngẩng đầu lên, thì nhìn thẳng vào camera.
Đối mặt với vấn đề mà phóng viên hỏi, Tầm Mịch nâng tay, đồ vật cầm trong tay hiện ra, nhẹ nhàng ấn.
Lập tức truyền ra một đoạn đối thoại, giọng nữ tương đối quen thuộc.
[ Ngôn ca ca, anh thật sự sẽ giúp em lấy lại công đạo sao? Em từ nhỏ đã không có mẹ, ba ba thương yêu em cũng chỉ là bởi vì thấy áy náy với mẹ em mà thôi.
Thật vất vả … em tự mình nỗ lực học tập so với Cầm Tầm Mịch càng thêm ưu tú, nhưng lại không ai hiểu cho em hết.
Bọn họ đều cảm thấy em là người xấu, trở lại nhà họ Cầm chính là muốn đoạt gia sản với Cầm Tầm Mịch. Nhưng đó là do ba ba muốn em trở về nhận tổ quy tông. Em chỉ là không muốn nhìn thấy ba ba đau lòng.
Ba ba nói, Cầm Tầm Mịch là một đứa con vô dụng, nếu để chị ấy thừa kế Cầm thị, khẳng định nhà họ Cầm sẽ bị hủy trong tay của chị ấy. Cho nên mới muốn để cho em tiếp nhận ]
[ Hoài Sắt, anh biết, anh đều biết. Em hiền lành như vậy, bọn họ đều là ghen ghét em. Em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em dạy dỗ Cầm Tầm Mịch một chút. Hoài Sắt đừng thương tâm, anh sẽ vẫn luôn ở bên cạnh em ]
[ Ngôn ca ca, anh cứ tùy tiện tìm một người dạy dỗ nhẹ nhàng Cầm Tầm Mịch thì tốt rồi, đừng làm ra mạng người … ]
.....
Lúc sau, chính là toàn bộ quá trình lập kế hoạch của hai người kia, làm cách nào ra tay, sai ai làm, thời gian, địa điểm. Tuy rằng phần lớn thời gian đều là người đàn ông tên Ngôn ca ca kia nói.
Nhưng Cầm Hoài Sắt lại có thể vào lúc mấu chốt, làm bộ lơ đãng đưa ra lời khuyên.
Cuối cùng, điện thoại cắt đứt, mọi người vốn nghĩ đã kết thúc, lại không nghĩ rằng, phía sau lại còn có lời tự bạch của Cầm Hoài Sắt.
[ Ha ha ha, Cầm Tầm Mịch, cho dù hiện tại mày có được Cầm thị thì thế nào? Chỉ cần mày chết, thì tất cả đều là của tao, nhà họ Cầm là của tao, anh Tử Hi cũng là của tao.
Tao có thể làm mày từ nhỏ bị tai tiếng, bị mọi người chửi bới cho đến lớn, cũng có thể làm mày chết không được tử tế, ai bảo mày muốn chặn đường đi của tao làm gì?
Đều là mày, đều là mày.
Nếu không phải tại mày. Tao làm sao sẽ rơi xuống kết cục thê thảm như vậy, tất cả đều là lỗi của mày ]
Những lời từ trong đáy lòng, lại chứa đầy hận ý, khiến người nghe kinh hãi.
Chuyện này còn chưa có xong.
Lúc sau, Tầm Mịch lại ấn tiếp, tiếp theo đó là giọng nói của người tên Ngôn ca ca kia hạ lệnh đâm chết Tầm Mịch. Kế hoạch rất chi tiết, ngay cả chuyện Cầm Thịnh đi tìm Cầm Tầm Mịch, cũng đều nằm trong sự sắp xếp.
Vì chủ yếu muốn làm hai người gây gỗ sau đó tan rã trong sự không thoải mái, khiến Tầm Mịch không cảnh giác. Như vậy, cơ hội thành công có thể cao hơn nhiều.
Bất luận là nghe tại hiện trường, hay là phát sóng trực tiếp, trước màn hình TV, trước máy tính, trên đường lớn, đều nhịn không được thổn thức.
(Thổn thức: than thở)
Chuyện này chính là một quả bom ngôn luận, tên của Cầm Hoài Sắt, có thể nói là đại danh đỉnh đỉnh.
(Đại danh đỉnh đỉnh: nổi tiếng đến mức không người nào không biết đến)
Không thấy hai ngày trước, toàn bộ Đế Đô đều ầm ĩ tin tức về nhà họ Cầm sao?
Cầm Hoài Sắt cùng Cầm Tầm Mịch còn có Cầm Thịnh, cơ hồ xem như nhà nhà đều biết. Chỉ là, có chút ít người biết mặt cả nhà bọn họ. Nhưng, hiện tại không giống … hoàn toàn là bày biện ra toàn quốc.
Tin tức tuôn ra, có người kinh hãi, có người không dám tin, có người xem như xem kịch vui.
“Mấy chuyện này …. Cầm Hoài Sắt, buổi tối cô có thể ngủ yên được sao?”
“Cô sinh ra đã là con gái riêng, con ngoài giá thú. Tôi chưa từng nghĩ muốn hãm hại cô, chưa từng nghĩ qua. Nhưng … cô dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà hận tôi, cô có tư cách gì mà đối xử với tôi như vậy ”
Tầm Mịch vô cùng tức giận, cũng không có kiềm chế lại hận ý. Cầm Hoài Sắt hận cô … cô làm sao lại không hận Cầm Hoài Sắt.
Cô ta dựa vào cái gì?
Chẳng lẽ bởi vì là nữ chủ, là có thể tùy tiện đem mạng người ra đùa giỡn, còn có thể giành được danh tiếng tốt.
“Tôi lấy quyền của gia chủ nhà họ Cầm cùng thân phận là vị hôn thê của Đàm Tử Hi, tuyên bố”
“Cầm Hoài Sắt xếp vào sổ đen của hai nhà Cầm - Đàm”
“Ai dám giúp cô ta, chính là đối đầu cùng hai nhà Cầm - Đàm, bao gồm Cầm Thịnh - Cầm tiên sinh.”
“Tôi vốn tưởng rằng, không tranh giành, không để ý đến, là có thể an ổn cả đời. Cuối cùng mới phát hiện, cái suy nghĩ này bất quá là một điều buồn cười. Tôi đây cần gì phải lại làm khổ bản thân mình”
“Nếu các người đã vô tình, vậy đừng trách tôi tàn nhẫn, mời các người an tâm chờ pháp luật hỏi tội đi”
Tầm Mịch ném xuống những lời nói trong lòng, xoay người rời đi.
Đã 5 giờ, chỉ còn không đến một tiếng là đến 24 tiếng.
Anh Tử Hi, anh nhất định phải tỉnh lại, anh không phải nói muốn luôn luôn ở cạnh em hay sao?
Nếu anh đã hứa hẹn, thì không được nuốt lời.
Em đã quyết định, tự hứa … cả đời này, anh nhất định phải ở bên cạnh em.
Anh Tử Hi, van xin anh.
Tầm Mịch đứng ở trước cửa phòng bệnh, cái trán chống lên cửa, tay đặt ở then cửa, lại chậm chạp không dám mở cửa đi vào trong.
Cô sợ, so với chuyện rớt xuống cống thoát nước gặp phải vô biên hắc ám còn sợ hãi hơn.
Đuổi theo phía sau, Lạc Lạc cùng Phỉ Thiến Trì nhìn người con gái cả người đều tản ra bi thương kia, trừ bỏ thương tiếc còn có đau lòng.
Đại tiểu thư nhà họ Cầm cũng chỉ là một cô gái vừa mới thành niên chưa đến mấy ngày, tính ra chỉ mới là một đứa trẻ
—————
[ Tìm được tài xế lái chiếc xe kia chưa? ]
[ Tìm là tìm được rồi, chỉ là hắn không quá hợp tác ]
Lạc Lạc mấy ngày trước bị Tầm Mịch sắp xếp đi cứu đi nam phụ, tỏ vẻ vô cùng đau buồn.
Cô tốt xấu gì cũng là Ám Kỳ do Cầm lão gia tử bồi dưỡng, làm cách nào mà lại bị áp bức đến mức này.
Ai!!!!!! Chịu thôi! Ai kêu cô chấp nhận Cầm Tầm Mịch làm chủ nhân làm gì.
[ Ha, không quá hợp tác? Chẳng lẽ hắn cảm thấy cho dù chuyện ra sao thì đều chỉ là ngồi tù sao? Hừ! Ngây thơ.
Nói với hắn, nếu không muốn nói ra sự thật, ta cam đoan … sau khi hắn cự tuyệt, người nhà của hắn sẽ xuất hiện tại phòng đấu giá dưới mặt đất. Mặc cho người chửi bới sỉ nhục, không bằng heo chó.
Ta không có kiên nhẫn, trước khi diễn ra buổi họp báo vào chiều nay, ta phải có được câu trả lời thỏa đáng ]
Cắt đứt điện thoại, cũng cự tuyệt nghe người bên kia nói nhảm.
Cô đã trích ra cuộc ghi âm kia, cho dù không có lời tự thú của tên tài xế kia, cô cũng sẽ khiến cho Cầm Hoài Sắt cùng tên Lăng Ngôn kia không còn mạng có thể đi tiếp.
☆☆☆
‘ Ê, mày có nghe chuyện này chưa? Cầm đại tiểu thư của nhà họ Cầm bị đứa con riêng kia tìm người tông chết ’
‘ Không phải, tao nghe nói là bạn trai của Cầm đại tiểu thư giúp cô ấy chặn lại rồi sao? ’
‘ Nghe nói bạn trai cô ấy là Đàm tổng, chính là nam thần của lòng tao. ’
‘ Cũng không biết chuyện rốt cuộc như thế nào. Lúc ấy, những người chứng kiến nói hình như là hôn mê, còn chảy rất nhiều máu nữa. Cầm đại tiểu thư thiếu chút nữa đã điên rồi ’
‘ Móa, quả nhiên nhà giàu cũng không phải tốt đẹp như vẻ bề ngoài, thật là ****... ’
Toàn thân Cầm Hoài Sắt phát run khi nghe cuộc nói chuyện vừa rồi, do mấy nữ sinh vô tình tám với nhau, trong lòng tràn ngập lạnh lẽo.
Tại sao lại như vậy? Con khốn Cầm Tầm Mịch kia cư nhiên không có việc gì, ngược lại anh Tử Hi ca lại xảy ra chuyện?
Sắc mặt nặng nề, hoàn toàn không chú ý tới trọng điểm.
Cô hiện tại chỉ muốn biết, chuyện này không phải sự thật, nhất định không phải là sự thật.
Cũng không biết, ngày hôm qua ba ba rốt cuộc đã nói cái gì với Cầm Tầm Mịch. Ngay sau đó, đã cự tuyệt gặp cô.
Giờ phút này, cô ra ngoài chính là muốn đi tìm Lăng Ngôn, cô muốn biết mọi chuyện có làm thỏa đáng hay không?
Mới vừa đi đến đường cái, đã bị hình ảnh trên màn hình của tòa nhà cao đối diện đang truyền tin, bị chấn kinh ở tại chỗ.
Trong màn hình, cô gái vẫn mặc một bộ váy đỏ, nhìn có chút nhăn nheo, sắc mặt vô cùng tái nhợt, không có chút máu.
Nhưng cặp mắt đào hoa đen nhánh kia vẫn sáng ngời.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn lên màn ảnh, khiến mồ hôi lạnh của Cầm Hoài Sắt chảy ra như mưa, giống như đang bị ác ma theo dõi.
Tầm Mịch thông qua Bảo Bảo, tự nhiên có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của Cầm Hoài Sắt.
Cô chính là đang chờ Cầm Hoài Sắt ngẩng đầu lên, thì nhìn thẳng vào camera.
Đối mặt với vấn đề mà phóng viên hỏi, Tầm Mịch nâng tay, đồ vật cầm trong tay hiện ra, nhẹ nhàng ấn.
Lập tức truyền ra một đoạn đối thoại, giọng nữ tương đối quen thuộc.
[ Ngôn ca ca, anh thật sự sẽ giúp em lấy lại công đạo sao? Em từ nhỏ đã không có mẹ, ba ba thương yêu em cũng chỉ là bởi vì thấy áy náy với mẹ em mà thôi.
Thật vất vả … em tự mình nỗ lực học tập so với Cầm Tầm Mịch càng thêm ưu tú, nhưng lại không ai hiểu cho em hết.
Bọn họ đều cảm thấy em là người xấu, trở lại nhà họ Cầm chính là muốn đoạt gia sản với Cầm Tầm Mịch. Nhưng đó là do ba ba muốn em trở về nhận tổ quy tông. Em chỉ là không muốn nhìn thấy ba ba đau lòng.
Ba ba nói, Cầm Tầm Mịch là một đứa con vô dụng, nếu để chị ấy thừa kế Cầm thị, khẳng định nhà họ Cầm sẽ bị hủy trong tay của chị ấy. Cho nên mới muốn để cho em tiếp nhận ]
[ Hoài Sắt, anh biết, anh đều biết. Em hiền lành như vậy, bọn họ đều là ghen ghét em. Em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em dạy dỗ Cầm Tầm Mịch một chút. Hoài Sắt đừng thương tâm, anh sẽ vẫn luôn ở bên cạnh em ]
[ Ngôn ca ca, anh cứ tùy tiện tìm một người dạy dỗ nhẹ nhàng Cầm Tầm Mịch thì tốt rồi, đừng làm ra mạng người … ]
.....
Lúc sau, chính là toàn bộ quá trình lập kế hoạch của hai người kia, làm cách nào ra tay, sai ai làm, thời gian, địa điểm. Tuy rằng phần lớn thời gian đều là người đàn ông tên Ngôn ca ca kia nói.
Nhưng Cầm Hoài Sắt lại có thể vào lúc mấu chốt, làm bộ lơ đãng đưa ra lời khuyên.
Cuối cùng, điện thoại cắt đứt, mọi người vốn nghĩ đã kết thúc, lại không nghĩ rằng, phía sau lại còn có lời tự bạch của Cầm Hoài Sắt.
[ Ha ha ha, Cầm Tầm Mịch, cho dù hiện tại mày có được Cầm thị thì thế nào? Chỉ cần mày chết, thì tất cả đều là của tao, nhà họ Cầm là của tao, anh Tử Hi cũng là của tao.
Tao có thể làm mày từ nhỏ bị tai tiếng, bị mọi người chửi bới cho đến lớn, cũng có thể làm mày chết không được tử tế, ai bảo mày muốn chặn đường đi của tao làm gì?
Đều là mày, đều là mày.
Nếu không phải tại mày. Tao làm sao sẽ rơi xuống kết cục thê thảm như vậy, tất cả đều là lỗi của mày ]
Những lời từ trong đáy lòng, lại chứa đầy hận ý, khiến người nghe kinh hãi.
Chuyện này còn chưa có xong.
Lúc sau, Tầm Mịch lại ấn tiếp, tiếp theo đó là giọng nói của người tên Ngôn ca ca kia hạ lệnh đâm chết Tầm Mịch. Kế hoạch rất chi tiết, ngay cả chuyện Cầm Thịnh đi tìm Cầm Tầm Mịch, cũng đều nằm trong sự sắp xếp.
Vì chủ yếu muốn làm hai người gây gỗ sau đó tan rã trong sự không thoải mái, khiến Tầm Mịch không cảnh giác. Như vậy, cơ hội thành công có thể cao hơn nhiều.
Bất luận là nghe tại hiện trường, hay là phát sóng trực tiếp, trước màn hình TV, trước máy tính, trên đường lớn, đều nhịn không được thổn thức.
(Thổn thức: than thở)
Chuyện này chính là một quả bom ngôn luận, tên của Cầm Hoài Sắt, có thể nói là đại danh đỉnh đỉnh.
(Đại danh đỉnh đỉnh: nổi tiếng đến mức không người nào không biết đến)
Không thấy hai ngày trước, toàn bộ Đế Đô đều ầm ĩ tin tức về nhà họ Cầm sao?
Cầm Hoài Sắt cùng Cầm Tầm Mịch còn có Cầm Thịnh, cơ hồ xem như nhà nhà đều biết. Chỉ là, có chút ít người biết mặt cả nhà bọn họ. Nhưng, hiện tại không giống … hoàn toàn là bày biện ra toàn quốc.
Tin tức tuôn ra, có người kinh hãi, có người không dám tin, có người xem như xem kịch vui.
“Mấy chuyện này …. Cầm Hoài Sắt, buổi tối cô có thể ngủ yên được sao?”
“Cô sinh ra đã là con gái riêng, con ngoài giá thú. Tôi chưa từng nghĩ muốn hãm hại cô, chưa từng nghĩ qua. Nhưng … cô dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà hận tôi, cô có tư cách gì mà đối xử với tôi như vậy ”
Tầm Mịch vô cùng tức giận, cũng không có kiềm chế lại hận ý. Cầm Hoài Sắt hận cô … cô làm sao lại không hận Cầm Hoài Sắt.
Cô ta dựa vào cái gì?
Chẳng lẽ bởi vì là nữ chủ, là có thể tùy tiện đem mạng người ra đùa giỡn, còn có thể giành được danh tiếng tốt.
“Tôi lấy quyền của gia chủ nhà họ Cầm cùng thân phận là vị hôn thê của Đàm Tử Hi, tuyên bố”
“Cầm Hoài Sắt xếp vào sổ đen của hai nhà Cầm - Đàm”
“Ai dám giúp cô ta, chính là đối đầu cùng hai nhà Cầm - Đàm, bao gồm Cầm Thịnh - Cầm tiên sinh.”
“Tôi vốn tưởng rằng, không tranh giành, không để ý đến, là có thể an ổn cả đời. Cuối cùng mới phát hiện, cái suy nghĩ này bất quá là một điều buồn cười. Tôi đây cần gì phải lại làm khổ bản thân mình”
“Nếu các người đã vô tình, vậy đừng trách tôi tàn nhẫn, mời các người an tâm chờ pháp luật hỏi tội đi”
Tầm Mịch ném xuống những lời nói trong lòng, xoay người rời đi.
Đã 5 giờ, chỉ còn không đến một tiếng là đến 24 tiếng.
Anh Tử Hi, anh nhất định phải tỉnh lại, anh không phải nói muốn luôn luôn ở cạnh em hay sao?
Nếu anh đã hứa hẹn, thì không được nuốt lời.
Em đã quyết định, tự hứa … cả đời này, anh nhất định phải ở bên cạnh em.
Anh Tử Hi, van xin anh.
Tầm Mịch đứng ở trước cửa phòng bệnh, cái trán chống lên cửa, tay đặt ở then cửa, lại chậm chạp không dám mở cửa đi vào trong.
Cô sợ, so với chuyện rớt xuống cống thoát nước gặp phải vô biên hắc ám còn sợ hãi hơn.
Đuổi theo phía sau, Lạc Lạc cùng Phỉ Thiến Trì nhìn người con gái cả người đều tản ra bi thương kia, trừ bỏ thương tiếc còn có đau lòng.
Đại tiểu thư nhà họ Cầm cũng chỉ là một cô gái vừa mới thành niên chưa đến mấy ngày, tính ra chỉ mới là một đứa trẻ
Tác giả :
Khuynh Lạc Trần