Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Chương 208: Bạn trai tôi là zombie (20)
Editor: Bạch Diệp Thảo
Bối Nhân Nhân thật sự rất ghen ghét với sự may mắn của Bắc Vũ Đường.
Cho dù không có Phương Tưởng, cô vẫn có Quân Mạch Trần.
Ai mà không phải là thiên chi kiêu tử?
Vì sao Bối Nhân Nhân ả không tốt số như vậy?
Nếu ông trời đã cho ả trọng sinh, vì sao còn muốn đối xử với ả như vậy?
Cuộc sống bức bách, làm bóng tối trong lòng ả không ngừng lan rộng. Áp lực cuộc sống ngày càng nhiều, Bối Nhân Nhân gia nhập đội dụ zombie.
Đội dụ zombie, tên như ý nghĩa, chính là đi dẫn dụ zombie.
Đây là công việc có lương cao nhất căn cứ, cũng là con đường nhanh nhất để người thường bọn họ có được đồ ăn. Nhưng đương nhiên, đây cũng là công việc nguy hiểm nhất.
Nguyên nhân chính là vì khi đối mặt với zombie, người thường như họ không cẩn thận sẽ trở thành đồ ăn của chúng. Quan trọng nhất là giờ zombie đã tiến hóa, sớm đã không còn chất phác như trước.
Ngày đó, Bối Nhân Nhân đi theo đội đến điểm tập hợp, một chiếc xe bus ngừng ở đó, đó là xe họ ngồi.
“Không biết lần này đi theo đội nào ra ngoài?” Có người hỏi.
“Thật hy vọng là đội của Quân gia. Ra ngoài cùng họ thì tỉ lệ sống sót rất cao. Đặc biệt là đội của Quân nhị thiếu. Tôi nghe nói, lần trước họ đến thành phố Vu Hồ, nơi đó chính là nơi zombie nhiều nhất quanh vùng này, vốn đội dụ zombie phân đến lần đó vô cùng đề phòng, nghĩ chỉ có đi mà không có về. Nhưng mà, toàn bộ họ đã bình an trở lại.”
“Chuyện anh nói tôi cũng từng nghe đồng hương kể. Người của đội Quân nhị thiếu rất lợi hại.”
Một đám náo nhiệt chuyện trò, Bối Nhân Nhân ở bên nghe lại thấy hụt hẫng.
Thời gian xuất phát đến gần, toàn bộ thành viên đội dụ zombie nhìn về phía khu đội dị năng giả, rất nhanh, họ đã thấy hai chiếc xe việt dã quân dụng chạy đến.
Thấy được người trêи xe, một đám đều lộ vẻ vui mừng.
Bối Nhân Nhân nhìn thấy mấy người Bắc Vũ Đường trêи xe, đôi mắt chưa từng dời đi một chút. Bắc Vũ Đường trêи xe mặc một bộ kính trang, anh tư tháp sảng. (Ai giải thích kính trang là gì giúp mình zới…)
Sắc mặt họ hồng nhuận, đâu giống ả, làn da vốn mềm mại đã nứt nẻ, vàng vọt.
So với Bắc Vũ Đường ngăn nắp lượng lệ, ả có vẻ thật bất kham.
Rõ ràng lúc trước ả cũng là một mỹ nhân, rõ ràng cũng phải xinh đẹp như vậy.
Bắc Vũ Đường chú ý có người nhìn mình chằm chằm, cô đảo mắt qua đám người, thấy được Bối Nhân Nhân đang đứng trong số đó.
Đáy mắt ả kϊƈɦ động và ghen tị thật quá rõ ràng, cho dù lúc cô nhìn qua, ả đã lập tức thu lại, nhưng vẫn bị cô nhìn rõ.
Bắc Vũ Đường biết ả ở đây, cũng từ chỗ nhóm Trương tiên sinh biết ả vào đội dụ zombie. Chỉ là, ba tháng này, cô chưa từng gặp ả.
Hôm nay gặp lại, ả thay đổi khá nhiều.
So với lần đầu gặp mặt, ả càng thêm già nua.
Nếu ả ngoan ngoãn, không trêu chọc cô, cô cũng sẽ không để ý đến ả.
Ba tháng này, Bắc Vũ Đường và Lâm Phi Tuyết, Quân Mạch Trần và vài đội viên khác cùng ra ngoài làm nhiệm vụ, quả nhiên gặp một zombie đặc biệt,
Trực giác nói cho Bắc Vũ Đường biết, con zombie kia chính là Thương Vân.
Hắn xuất hiện ở thành phố An Lĩnh bên cạnh.
Lần này, mục tiêu của họ chính là hắn.
“Xuất phát.” Nhị Hổ hô một tiếng, đội ngũ của họ rời khỏi căn cứ.
“Vừa rồi hình như tớ thấy Bối Nhân Nhân.” Lâm Phi Tuyết nghiêng đầu nói với Bắc Vũ Đường.
“Ừ.”
Lâm Phi Tuyết lại bổ sung thêm một câu, “Ánh mắt cô ta nhìn cậu rất đặc biệt.”
Cô ấy nở nụ cười lạnh, đó là biểu tình chỉ lộ ra khi gặp kẻ địch.
Bắc Vũ Đường nhoẻn miệng cười, “Thực sự là đặc biệt.”
Lâm Phi Tuyết hừ lạnh một tiếng, “Nếu cô ta dám làm gì cậu, lửa trong tay tớ sẽ không tha cho cô ta.”
“Cô ta không có dị năng, cậu không cần lo lắng.”
Kiếp trước Bối Nhân Nhân có thể sống đến hô mưa gọi gió chỉ là vì không gian của nguyên chủ làm chỗ dựa. Ả dựa vào nước linh tuyền lung lạc một đám người.
Giờ thì khác, không có không gian của nguyên chủ giúp đỡ, không có nước linh tuyền, ả không có chỗ dựa nào cả, không gợn được chút bọt nước nào.
Còn không gian thì Bắc Vũ Đường càng không cần lo lắng. Kiếp trước, Bối Nhân Nhân cũng là vô tình phát hiện không gian.
Giờ ngọc bội trêи tay cô, ả cũng không phát hiện ra bí mật này.
Có thể nói, Bối Nhân Nhân không có chút uy hϊế͙p͙ nào với cô.
Trêи xe bus, Bối Nhân Nhân vẫn luôn im lặng nhìn chằm chằm chiếc xe việt dã phía trước, toàn bộ suy nghĩ của ả đều tập trung vào một màn vừa rồi.
Bên cạnh có người gọi ả, ả đều không nghe vào.
“Bối Nhân Nhân, cô sao đấy?” Có người đẩy ả, mới kéo được hồn của ả về.
“Không sao.” Bối Nhân Nhân tâm tình không tốt đáp.
Ngồi trước họ là một người phụ nữ, người phụ nữ đó đột nhiên quay đầu nhìn Bối Nhân Nhân, “Tôi nhớ trước cô từng nói cô quen Quân nhị thiếu và Bắc Vũ Đường.”
Người trêи xe nghe vậy thì đều quay đầu nhìn Bối Nhân Nhân.
Bối Nhân Nhân bị họ nhìn đến không quen, cứng đờ nói: “Cô nhớ nhầm.”
Người phụ nữ trung niên cười khúc khích, “Sao được, tôi nhớ mấy tháng trước cô vẫn luôn muốn đến khu B tìm họ mà. Vừa rồi gặp họ, sao cô không lên chào hỏi?”
Người phụ nữ nói vậy, ánh mắt người chung quanh nhìn Bối Nhân Nhân đều thay đổi.
“Nhân Nhân, cô thật sự quen họ sao?” Có người suy nghĩ khá đơn giản, hưng phấn hỏi.
Bối Nhân Nhân vừa định nói bèo nước gặp nhau, không quen, lại bị người phụ nữ trung niên kia giành trước.
“Vừa rồi họ ở đây, cô ta không lên nhận. Cô nói có quen hay không?” Người phụ nữ trung niên châm chọc cười nói.
Người đơn thuần kia lập tức hiểu ra, một bộ bừng tỉnh đại ngộ nhìn Bối Nhân Nhân.
Bối Nhân Nhân bị ánh mắt khinh miệt, châm chọc của họ nhìn đến không thoải mái, càng cảm thấy không có chỗ dung thân.
Ả dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.
Người chung quanh thấy thế cũng không nhìn ả nữa, chỉ là nội dung câu chuyện lại xoay quanh ả. Người phụ nữ trung niên kia châm biếm nói với người bên cạnh, “Tôi thấy, tám phần lúc trước cô ta muốn đi kéo quan hệ, đáng tiếc lại bị……”
Nói xong, bà ta che miệng cười trộm.
“Lúc trước không phải có dị năng giả muốn thu cô ta làm vợ bé. Cô ta cao ngạo khinh thường nhìn lại, lúc đó tôi đã buồn bực. Giờ tôi đã hiểu. Cô ta tám phần là coi trọng Quân nhị thiếu, đáng tiếc, người ta là chậu có bông rồi.”
“Trước cô ta còn có vài phần tư sắc, giờ chắc đưa tới cửa người ta cũng không thèm.”
“Haha, còn không phải à. Giờ nhất định cô ta đang hối hận muốn chết.”
“Tôi thấy cô ta là xứng đáng!”
……
Bối Nhân Nhân nghe những câu khó nghe vô cùng đó, lòng như bị dao đâm. Ả có thể nhắm mắt, nhưng không thể bịt tai.
Đám người càng nói càng quá đáng, ả thở mạnh, cắn chặt môi dưới.
Những sỉ nhục ả đang chịu lại không tự giác chuyển thành hận ý với Bắc Vũ Đường.
Có những lúc con người kỳ quái như vậy, luôn có thói quen đẩy sai lầm của mình lên người khác, chỉ vì để mình được yên tâm thoải mái.
Hai ngày sau, họ đến thành phố An Lĩnh.
Zombie gặp dọc đường đều bị dị năng giả nhẹ nhàng giải quyết, đội dụ zombie căn bản không phải làm gì. Một chuyến này họ đi rất nhẹ nhàng, cảm thấy đi theo đội của Quân nhị thiếu thật hạnh phúc.
Sau khi vào thành phố An Lĩnh, Nhị Hổ nói với người của đội dụ zombie, “Sau khi vào thành, phải nghe theo sự chỉ huy của tôi, ai muốn tự tiện hành động, tư tàng vật tư, xử trí theo quân pháp.”
Mục đích thật sự của chuyến đi lần này của nhóm Bắc Vũ Đường là Thương Vân, nhưng mục đích công bố là thu thập vật tư.
Đội dụ zombie xuống xe đi trước, lúc gặp zombie thì sẽ tự hợp tác đánh giết, đến khi phần lớn zombie xuất hiện, dị năng giả mới ra tay.
Đội dụ zombie nếu lấy được tinh hạch từ đầu zombie đều thuộc sở hữu của người đó.
Họ có thể dùng tinh hạch đổi điểm tích lũy trong căn cứ và đồ ăn, đương nhiên, cũng có thể trực tiếp đổi đồ ăn với đội dị năng giả. Bình thường, đa phần đều là giao dịch với thành viên của đội dị năng giả.
Trạng thái của Bối Nhân Nhân không tốt, mấy lần suýt bị zombie cào trúng, may mà tránh thoát kịp thời, bằng không mạng nhỏ đi tong.
“Zombie biến dị.”
Đột nhiên, một con zombie xuất hiện, khi mấy người trong đội dụ zombie sắp bỏ mạng dưới tay nó, đội dị năng giả ra tay.
Lần này người ra tay là Nhị Hổ, hắn cản con zombie, cứu lại đội viên kia.
Năm phút sau, Nhị Hổ đánh chết con zombie cấp hai kia.
Lúc này, đội dị năng giả đã ra tay hai lần, mỗi lần đều là khi zombie biến dị xuất hiện, còn lại đều là đội dụ zombie xử lý.
Ba giờ sau, họ đến trung tâm thành phố, nơi này là nơi tình báo Thương Vân từng xuất hiện.
Bắc Vũ Đường biết Thương Vân vẫn luôn hoạt động quanh khu Căn cứ phương Bắc, chỉ là vẫn luôn không tìm được hắn. Hành tung của hắn mơ hồ, khó nắm bắt.
Bối Nhân Nhân thấy đội dị năng giả xuống xe, ánh mắt như có như không chú ý Bắc Vũ Đường và Quân Mạch Trần, khi nhìn Bắc Vũ Đường được Lâm Phi Tuyết và Quân Mạch Trần bảo vệ, cảm giác vô cùng chói mắt.
Đúng lúc này, ánh mắt Quân Mạch Trần ngưng lại, thấp giọng nói: “Hắn tới.”
Hắn này, đội dị năng giả đều biết là ai, đều cảnh giác lên.
Tuy họ chưa từng gặp hắn, nhưng những dị năng giả may mắn thoát khỏi tay hắn đều biết được sự lợi hại của hắn. Gần đây có vài đội dị năng giả đã bị đoàn diệt trong tay hắn.
Sự lợi hại của hắn, không cần nói rõ, cũng đủ khiến họ không dám thả lỏng.
Nhị Hổ nói với đội dụ zombie, “Lên xe mau.”
Đội dụ zombie thấy đội dị năng giả biểu tình ngưng trọng thì đều biết tính nghiêm trọng của sự việc, vội lên xe, không dám trì hoãn chút nào.
Đường phố rộng lớn yên tĩnh đến kỳ lạ, ngay cả zombie vốn tùy ý gặp được lại không thấy một con nào.
Im lặng, im lặng làm người ta cảm thấy khủng bố, một hơi thở áp lực vô hình trung bao phủ lấy nơi này.
Đột nhiên, Tào Mãnh đứng ngoài cùng bay lên, bị ném mạnh sang cửa hàng ở bên, tủ kính pha lê rách nát, âm thanh chói tai, làm mọi người rùng mình.
Khi nó nhằm về phía Lâm Phi Tuyết, Bắc Vũ Đường đẩy cô ấy ra, một trận gió xẹt qua họ.
Người đội dụ zombie ngồi trêи xe trừng lớn mắt nhìn, lại không nhìn thấy gì cả, ngay cả Tào Mãnh lúc nãy bị cái gì công kϊƈɦ, họ cũng không nhìn được.
“Các người nói xem rốt cuộc nó là cái gì?” Người phụ nữ trung niên lộ vẻ hoảng sợ.
“Không biết là dị, nhưng nhìn đội dị năng giả một bộ sẵn sàng đón địch thì biết nó không dễ đối phó.”
“Người vừa bị đánh bay là Tào Mãnh, đó là một dị năng giả hệ thổ rất lợi hại. Hắn còn không có năng lực phản kháng mà bị đánh bay, có thể thấy thứ kia không đơn giả.” Có người bình tĩnh phân tích, chỉ là kết quả phân tích làm sắc mặt mọi người rất xấu.
Bối Nhân Nhân nhìn tình hình trong sân, vậy mà lại bỗng cảm thấy chờ mong, chờ mong thứ kia ra tay với Bắc Vũ Đường.
Trong đội dị năng giả, hẳn Bắc Vũ Đường hệ chữa khỏi là yếu nhất, công kϊƈɦ cô tuyệt đối sẽ kéo sập cả đội dị năng.
Bối Nhân Nhân nhìn chằm chằm tiểu đội dị năng, mà mục tiêu chính là Bắc Vũ Đường.
Không biết có phải trời cao nghe được tiếng lòng ả hay không, thứ ẩn nấp trong bóng tối ra tay với Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường lùi ra sau vài bước, cùng lúc đó, Quân Mạch Trần và Lâm Phi Tuyết trái phải giáp công, những người còn lại cũng phản ứng lại.
Tốc độ quá nhanh!
Bắc Vũ Đường kinh hãi!
Đơn giản là một lần giao thủ, Bắc Vũ Đường đã khẳng định được, hắn chính là Thương Vân mà mình muốn tìm.
Thương Vân mạnh lên bởi tốc độ, nên kiếp trước, bị nhiều dị năng giả vây công, bị thương nặng mà hắn còn có thể trốn thoát.
Bắc Vũ Đường phóng lôi điện ra, lôi điện giống như một con mãng xà lao về phía hư không, nơi đó vốn trỗng rỗng xuất hiện một bóng người.
Mọi người cuối cùng thấy được người nọ, không đúng, là vua zombie – Thương Vân.
Tốc độ của hắn quá nhanh làm người ta không thể nhận ra, cảm giác giống như là hắn đang mặc một chiếc áo chàong tàng hình.
Một kϊƈɦ của Bắc Vũ Đường đúng lúc làm hắn lộ diện.
Người trong xe nhìn về phía mái hiên, chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ đen đứng đó nhìn xuống mọi người, mặt hắn xanh xanh tím tính, có hơi khủng bố.
Zombie! Hơn nữa còn là zombie biến dị cao cấp!
Bọn họ tất nhiên sẽ không nghĩ con zombie này chỉ là một zombie cấp cao đơn giản.
Hắn nhìn đoàn người Bắc Vũ Đường, khi nhìn qua Quân Mạch Trần thì hơi dừng lại, nở nụ cười quỷ dị.
Hắn hít sâu một hơi, dùng giọng nói hơi khàn khàn của mình, “Ta nghe được mùi đồng loại.”
Một câu này, những người khác không hiểu, chỉ nghĩ hắn nói lung tung.
Nhưng Bắc Vũ Đường và Quân Mạch Trần lại hiểu ý hắn.
Đột nhiên, hắn lại biến mất, tất cả mọi người cảnh giác bốn phía, đề phòng hắn đột nhiên tập kϊƈɦ.
Đúng lúc này, Quân Mạch Trần động, một chưởng đánh ra, chống lại tay của Thương Vân đánh tới.
Những người khác định công kϊƈɦ hắn, hắn lại một lần nữa biến mất.
“Hahaha, có ý tứ, có ý tứ.”
Nhị Hổ nghe con zombie biến dị này nói mà thấy buồn bực.
“Có phải não hắn có vấn đề không?”
Cậu ta vừa dứt lời, một ánh mắt hung lệ chĩa về phía hắn.
“Cẩn thận!” Bắc Vũ Đường nhắc nhở, Nhị Hổ phản ứng cũng rất nhanh, kϊƈɦ phát dị năng, một tấm khiên kim loại xuất hiện. ‘Keng’ một tiếng, tấm khiên bị đục một lỗ, mà cậu ta cũng lùi lại mấy bước.
Bối Nhân Nhân thật sự rất ghen ghét với sự may mắn của Bắc Vũ Đường.
Cho dù không có Phương Tưởng, cô vẫn có Quân Mạch Trần.
Ai mà không phải là thiên chi kiêu tử?
Vì sao Bối Nhân Nhân ả không tốt số như vậy?
Nếu ông trời đã cho ả trọng sinh, vì sao còn muốn đối xử với ả như vậy?
Cuộc sống bức bách, làm bóng tối trong lòng ả không ngừng lan rộng. Áp lực cuộc sống ngày càng nhiều, Bối Nhân Nhân gia nhập đội dụ zombie.
Đội dụ zombie, tên như ý nghĩa, chính là đi dẫn dụ zombie.
Đây là công việc có lương cao nhất căn cứ, cũng là con đường nhanh nhất để người thường bọn họ có được đồ ăn. Nhưng đương nhiên, đây cũng là công việc nguy hiểm nhất.
Nguyên nhân chính là vì khi đối mặt với zombie, người thường như họ không cẩn thận sẽ trở thành đồ ăn của chúng. Quan trọng nhất là giờ zombie đã tiến hóa, sớm đã không còn chất phác như trước.
Ngày đó, Bối Nhân Nhân đi theo đội đến điểm tập hợp, một chiếc xe bus ngừng ở đó, đó là xe họ ngồi.
“Không biết lần này đi theo đội nào ra ngoài?” Có người hỏi.
“Thật hy vọng là đội của Quân gia. Ra ngoài cùng họ thì tỉ lệ sống sót rất cao. Đặc biệt là đội của Quân nhị thiếu. Tôi nghe nói, lần trước họ đến thành phố Vu Hồ, nơi đó chính là nơi zombie nhiều nhất quanh vùng này, vốn đội dụ zombie phân đến lần đó vô cùng đề phòng, nghĩ chỉ có đi mà không có về. Nhưng mà, toàn bộ họ đã bình an trở lại.”
“Chuyện anh nói tôi cũng từng nghe đồng hương kể. Người của đội Quân nhị thiếu rất lợi hại.”
Một đám náo nhiệt chuyện trò, Bối Nhân Nhân ở bên nghe lại thấy hụt hẫng.
Thời gian xuất phát đến gần, toàn bộ thành viên đội dụ zombie nhìn về phía khu đội dị năng giả, rất nhanh, họ đã thấy hai chiếc xe việt dã quân dụng chạy đến.
Thấy được người trêи xe, một đám đều lộ vẻ vui mừng.
Bối Nhân Nhân nhìn thấy mấy người Bắc Vũ Đường trêи xe, đôi mắt chưa từng dời đi một chút. Bắc Vũ Đường trêи xe mặc một bộ kính trang, anh tư tháp sảng. (Ai giải thích kính trang là gì giúp mình zới…)
Sắc mặt họ hồng nhuận, đâu giống ả, làn da vốn mềm mại đã nứt nẻ, vàng vọt.
So với Bắc Vũ Đường ngăn nắp lượng lệ, ả có vẻ thật bất kham.
Rõ ràng lúc trước ả cũng là một mỹ nhân, rõ ràng cũng phải xinh đẹp như vậy.
Bắc Vũ Đường chú ý có người nhìn mình chằm chằm, cô đảo mắt qua đám người, thấy được Bối Nhân Nhân đang đứng trong số đó.
Đáy mắt ả kϊƈɦ động và ghen tị thật quá rõ ràng, cho dù lúc cô nhìn qua, ả đã lập tức thu lại, nhưng vẫn bị cô nhìn rõ.
Bắc Vũ Đường biết ả ở đây, cũng từ chỗ nhóm Trương tiên sinh biết ả vào đội dụ zombie. Chỉ là, ba tháng này, cô chưa từng gặp ả.
Hôm nay gặp lại, ả thay đổi khá nhiều.
So với lần đầu gặp mặt, ả càng thêm già nua.
Nếu ả ngoan ngoãn, không trêu chọc cô, cô cũng sẽ không để ý đến ả.
Ba tháng này, Bắc Vũ Đường và Lâm Phi Tuyết, Quân Mạch Trần và vài đội viên khác cùng ra ngoài làm nhiệm vụ, quả nhiên gặp một zombie đặc biệt,
Trực giác nói cho Bắc Vũ Đường biết, con zombie kia chính là Thương Vân.
Hắn xuất hiện ở thành phố An Lĩnh bên cạnh.
Lần này, mục tiêu của họ chính là hắn.
“Xuất phát.” Nhị Hổ hô một tiếng, đội ngũ của họ rời khỏi căn cứ.
“Vừa rồi hình như tớ thấy Bối Nhân Nhân.” Lâm Phi Tuyết nghiêng đầu nói với Bắc Vũ Đường.
“Ừ.”
Lâm Phi Tuyết lại bổ sung thêm một câu, “Ánh mắt cô ta nhìn cậu rất đặc biệt.”
Cô ấy nở nụ cười lạnh, đó là biểu tình chỉ lộ ra khi gặp kẻ địch.
Bắc Vũ Đường nhoẻn miệng cười, “Thực sự là đặc biệt.”
Lâm Phi Tuyết hừ lạnh một tiếng, “Nếu cô ta dám làm gì cậu, lửa trong tay tớ sẽ không tha cho cô ta.”
“Cô ta không có dị năng, cậu không cần lo lắng.”
Kiếp trước Bối Nhân Nhân có thể sống đến hô mưa gọi gió chỉ là vì không gian của nguyên chủ làm chỗ dựa. Ả dựa vào nước linh tuyền lung lạc một đám người.
Giờ thì khác, không có không gian của nguyên chủ giúp đỡ, không có nước linh tuyền, ả không có chỗ dựa nào cả, không gợn được chút bọt nước nào.
Còn không gian thì Bắc Vũ Đường càng không cần lo lắng. Kiếp trước, Bối Nhân Nhân cũng là vô tình phát hiện không gian.
Giờ ngọc bội trêи tay cô, ả cũng không phát hiện ra bí mật này.
Có thể nói, Bối Nhân Nhân không có chút uy hϊế͙p͙ nào với cô.
Trêи xe bus, Bối Nhân Nhân vẫn luôn im lặng nhìn chằm chằm chiếc xe việt dã phía trước, toàn bộ suy nghĩ của ả đều tập trung vào một màn vừa rồi.
Bên cạnh có người gọi ả, ả đều không nghe vào.
“Bối Nhân Nhân, cô sao đấy?” Có người đẩy ả, mới kéo được hồn của ả về.
“Không sao.” Bối Nhân Nhân tâm tình không tốt đáp.
Ngồi trước họ là một người phụ nữ, người phụ nữ đó đột nhiên quay đầu nhìn Bối Nhân Nhân, “Tôi nhớ trước cô từng nói cô quen Quân nhị thiếu và Bắc Vũ Đường.”
Người trêи xe nghe vậy thì đều quay đầu nhìn Bối Nhân Nhân.
Bối Nhân Nhân bị họ nhìn đến không quen, cứng đờ nói: “Cô nhớ nhầm.”
Người phụ nữ trung niên cười khúc khích, “Sao được, tôi nhớ mấy tháng trước cô vẫn luôn muốn đến khu B tìm họ mà. Vừa rồi gặp họ, sao cô không lên chào hỏi?”
Người phụ nữ nói vậy, ánh mắt người chung quanh nhìn Bối Nhân Nhân đều thay đổi.
“Nhân Nhân, cô thật sự quen họ sao?” Có người suy nghĩ khá đơn giản, hưng phấn hỏi.
Bối Nhân Nhân vừa định nói bèo nước gặp nhau, không quen, lại bị người phụ nữ trung niên kia giành trước.
“Vừa rồi họ ở đây, cô ta không lên nhận. Cô nói có quen hay không?” Người phụ nữ trung niên châm chọc cười nói.
Người đơn thuần kia lập tức hiểu ra, một bộ bừng tỉnh đại ngộ nhìn Bối Nhân Nhân.
Bối Nhân Nhân bị ánh mắt khinh miệt, châm chọc của họ nhìn đến không thoải mái, càng cảm thấy không có chỗ dung thân.
Ả dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.
Người chung quanh thấy thế cũng không nhìn ả nữa, chỉ là nội dung câu chuyện lại xoay quanh ả. Người phụ nữ trung niên kia châm biếm nói với người bên cạnh, “Tôi thấy, tám phần lúc trước cô ta muốn đi kéo quan hệ, đáng tiếc lại bị……”
Nói xong, bà ta che miệng cười trộm.
“Lúc trước không phải có dị năng giả muốn thu cô ta làm vợ bé. Cô ta cao ngạo khinh thường nhìn lại, lúc đó tôi đã buồn bực. Giờ tôi đã hiểu. Cô ta tám phần là coi trọng Quân nhị thiếu, đáng tiếc, người ta là chậu có bông rồi.”
“Trước cô ta còn có vài phần tư sắc, giờ chắc đưa tới cửa người ta cũng không thèm.”
“Haha, còn không phải à. Giờ nhất định cô ta đang hối hận muốn chết.”
“Tôi thấy cô ta là xứng đáng!”
……
Bối Nhân Nhân nghe những câu khó nghe vô cùng đó, lòng như bị dao đâm. Ả có thể nhắm mắt, nhưng không thể bịt tai.
Đám người càng nói càng quá đáng, ả thở mạnh, cắn chặt môi dưới.
Những sỉ nhục ả đang chịu lại không tự giác chuyển thành hận ý với Bắc Vũ Đường.
Có những lúc con người kỳ quái như vậy, luôn có thói quen đẩy sai lầm của mình lên người khác, chỉ vì để mình được yên tâm thoải mái.
Hai ngày sau, họ đến thành phố An Lĩnh.
Zombie gặp dọc đường đều bị dị năng giả nhẹ nhàng giải quyết, đội dụ zombie căn bản không phải làm gì. Một chuyến này họ đi rất nhẹ nhàng, cảm thấy đi theo đội của Quân nhị thiếu thật hạnh phúc.
Sau khi vào thành phố An Lĩnh, Nhị Hổ nói với người của đội dụ zombie, “Sau khi vào thành, phải nghe theo sự chỉ huy của tôi, ai muốn tự tiện hành động, tư tàng vật tư, xử trí theo quân pháp.”
Mục đích thật sự của chuyến đi lần này của nhóm Bắc Vũ Đường là Thương Vân, nhưng mục đích công bố là thu thập vật tư.
Đội dụ zombie xuống xe đi trước, lúc gặp zombie thì sẽ tự hợp tác đánh giết, đến khi phần lớn zombie xuất hiện, dị năng giả mới ra tay.
Đội dụ zombie nếu lấy được tinh hạch từ đầu zombie đều thuộc sở hữu của người đó.
Họ có thể dùng tinh hạch đổi điểm tích lũy trong căn cứ và đồ ăn, đương nhiên, cũng có thể trực tiếp đổi đồ ăn với đội dị năng giả. Bình thường, đa phần đều là giao dịch với thành viên của đội dị năng giả.
Trạng thái của Bối Nhân Nhân không tốt, mấy lần suýt bị zombie cào trúng, may mà tránh thoát kịp thời, bằng không mạng nhỏ đi tong.
“Zombie biến dị.”
Đột nhiên, một con zombie xuất hiện, khi mấy người trong đội dụ zombie sắp bỏ mạng dưới tay nó, đội dị năng giả ra tay.
Lần này người ra tay là Nhị Hổ, hắn cản con zombie, cứu lại đội viên kia.
Năm phút sau, Nhị Hổ đánh chết con zombie cấp hai kia.
Lúc này, đội dị năng giả đã ra tay hai lần, mỗi lần đều là khi zombie biến dị xuất hiện, còn lại đều là đội dụ zombie xử lý.
Ba giờ sau, họ đến trung tâm thành phố, nơi này là nơi tình báo Thương Vân từng xuất hiện.
Bắc Vũ Đường biết Thương Vân vẫn luôn hoạt động quanh khu Căn cứ phương Bắc, chỉ là vẫn luôn không tìm được hắn. Hành tung của hắn mơ hồ, khó nắm bắt.
Bối Nhân Nhân thấy đội dị năng giả xuống xe, ánh mắt như có như không chú ý Bắc Vũ Đường và Quân Mạch Trần, khi nhìn Bắc Vũ Đường được Lâm Phi Tuyết và Quân Mạch Trần bảo vệ, cảm giác vô cùng chói mắt.
Đúng lúc này, ánh mắt Quân Mạch Trần ngưng lại, thấp giọng nói: “Hắn tới.”
Hắn này, đội dị năng giả đều biết là ai, đều cảnh giác lên.
Tuy họ chưa từng gặp hắn, nhưng những dị năng giả may mắn thoát khỏi tay hắn đều biết được sự lợi hại của hắn. Gần đây có vài đội dị năng giả đã bị đoàn diệt trong tay hắn.
Sự lợi hại của hắn, không cần nói rõ, cũng đủ khiến họ không dám thả lỏng.
Nhị Hổ nói với đội dụ zombie, “Lên xe mau.”
Đội dụ zombie thấy đội dị năng giả biểu tình ngưng trọng thì đều biết tính nghiêm trọng của sự việc, vội lên xe, không dám trì hoãn chút nào.
Đường phố rộng lớn yên tĩnh đến kỳ lạ, ngay cả zombie vốn tùy ý gặp được lại không thấy một con nào.
Im lặng, im lặng làm người ta cảm thấy khủng bố, một hơi thở áp lực vô hình trung bao phủ lấy nơi này.
Đột nhiên, Tào Mãnh đứng ngoài cùng bay lên, bị ném mạnh sang cửa hàng ở bên, tủ kính pha lê rách nát, âm thanh chói tai, làm mọi người rùng mình.
Khi nó nhằm về phía Lâm Phi Tuyết, Bắc Vũ Đường đẩy cô ấy ra, một trận gió xẹt qua họ.
Người đội dụ zombie ngồi trêи xe trừng lớn mắt nhìn, lại không nhìn thấy gì cả, ngay cả Tào Mãnh lúc nãy bị cái gì công kϊƈɦ, họ cũng không nhìn được.
“Các người nói xem rốt cuộc nó là cái gì?” Người phụ nữ trung niên lộ vẻ hoảng sợ.
“Không biết là dị, nhưng nhìn đội dị năng giả một bộ sẵn sàng đón địch thì biết nó không dễ đối phó.”
“Người vừa bị đánh bay là Tào Mãnh, đó là một dị năng giả hệ thổ rất lợi hại. Hắn còn không có năng lực phản kháng mà bị đánh bay, có thể thấy thứ kia không đơn giả.” Có người bình tĩnh phân tích, chỉ là kết quả phân tích làm sắc mặt mọi người rất xấu.
Bối Nhân Nhân nhìn tình hình trong sân, vậy mà lại bỗng cảm thấy chờ mong, chờ mong thứ kia ra tay với Bắc Vũ Đường.
Trong đội dị năng giả, hẳn Bắc Vũ Đường hệ chữa khỏi là yếu nhất, công kϊƈɦ cô tuyệt đối sẽ kéo sập cả đội dị năng.
Bối Nhân Nhân nhìn chằm chằm tiểu đội dị năng, mà mục tiêu chính là Bắc Vũ Đường.
Không biết có phải trời cao nghe được tiếng lòng ả hay không, thứ ẩn nấp trong bóng tối ra tay với Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường lùi ra sau vài bước, cùng lúc đó, Quân Mạch Trần và Lâm Phi Tuyết trái phải giáp công, những người còn lại cũng phản ứng lại.
Tốc độ quá nhanh!
Bắc Vũ Đường kinh hãi!
Đơn giản là một lần giao thủ, Bắc Vũ Đường đã khẳng định được, hắn chính là Thương Vân mà mình muốn tìm.
Thương Vân mạnh lên bởi tốc độ, nên kiếp trước, bị nhiều dị năng giả vây công, bị thương nặng mà hắn còn có thể trốn thoát.
Bắc Vũ Đường phóng lôi điện ra, lôi điện giống như một con mãng xà lao về phía hư không, nơi đó vốn trỗng rỗng xuất hiện một bóng người.
Mọi người cuối cùng thấy được người nọ, không đúng, là vua zombie – Thương Vân.
Tốc độ của hắn quá nhanh làm người ta không thể nhận ra, cảm giác giống như là hắn đang mặc một chiếc áo chàong tàng hình.
Một kϊƈɦ của Bắc Vũ Đường đúng lúc làm hắn lộ diện.
Người trong xe nhìn về phía mái hiên, chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ đen đứng đó nhìn xuống mọi người, mặt hắn xanh xanh tím tính, có hơi khủng bố.
Zombie! Hơn nữa còn là zombie biến dị cao cấp!
Bọn họ tất nhiên sẽ không nghĩ con zombie này chỉ là một zombie cấp cao đơn giản.
Hắn nhìn đoàn người Bắc Vũ Đường, khi nhìn qua Quân Mạch Trần thì hơi dừng lại, nở nụ cười quỷ dị.
Hắn hít sâu một hơi, dùng giọng nói hơi khàn khàn của mình, “Ta nghe được mùi đồng loại.”
Một câu này, những người khác không hiểu, chỉ nghĩ hắn nói lung tung.
Nhưng Bắc Vũ Đường và Quân Mạch Trần lại hiểu ý hắn.
Đột nhiên, hắn lại biến mất, tất cả mọi người cảnh giác bốn phía, đề phòng hắn đột nhiên tập kϊƈɦ.
Đúng lúc này, Quân Mạch Trần động, một chưởng đánh ra, chống lại tay của Thương Vân đánh tới.
Những người khác định công kϊƈɦ hắn, hắn lại một lần nữa biến mất.
“Hahaha, có ý tứ, có ý tứ.”
Nhị Hổ nghe con zombie biến dị này nói mà thấy buồn bực.
“Có phải não hắn có vấn đề không?”
Cậu ta vừa dứt lời, một ánh mắt hung lệ chĩa về phía hắn.
“Cẩn thận!” Bắc Vũ Đường nhắc nhở, Nhị Hổ phản ứng cũng rất nhanh, kϊƈɦ phát dị năng, một tấm khiên kim loại xuất hiện. ‘Keng’ một tiếng, tấm khiên bị đục một lỗ, mà cậu ta cũng lùi lại mấy bước.
Tác giả :
Vân Phi Mặc