Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện
Chương 31: Thế giới 3 - Công lược Hoà thượng cấm dục (9)
Khóe miệng Vân Di khẽ kéo lên " Ý huynh là... muội nói nhớ huynh hả? Đương nhiên là thật rồi ".
Mỗ Hiên lạnh nhạt, đáp " Bần tăng đâu có hỏi chuyện đấy, thí chủ thật sự đã từng đánh với nam nhân rồi à ".
Cô gật đầu tự nhiên, nói dối không chớp mắt " Đúng a ~ Sư huynh, nhờ công huynh dạy muội đấy ".
" A di đà phật, bần tăng giúp thí chủ học võ để thí chủ có thể phòng thần, tăng sức khỏe. Chứ không phải để thí chủ sử dụng vào những dục vọng xấu xa ".
Vân Di gật gù, nhìn chằm chăm vào Mỗ Hiên, rất biết điều lắng nghe. Đẹp trai thật, góc nghiêng cũng rất đẹp, sống mũi dọc dừa kia, đôi mắt sắc lạnh, môi thì...ôi thôi, chỉ muốn cắn cho một cái, cái yết hầu...rất quyết rũ. Đích thị là yêu nghiệt, nhìn chỗ nào thấy đẹp.
" Thí chủ, nãy giờ thí chủ có nghe bần tăng nói gì không?" Mỗ Hiên thấy một lúc lâu rất yên ắng, quay sang liền bắt gặp gương mặt si ngốc, có chút xấu xa của Vân Di.
" Có chứ, tất cả lời sư huynh nói, muội đều thấy đúng hết " Vân Di chống cằm, nghiêm túc nói.
" Nhắc lại những bần tăng nói "
" Huynh rất soái ~" Cô lật tức trả lời rồi vội bịt miệng mình. Đậu xanh, lỡ miệng rồi.
Mỗ Hiên lắc đầu, bất lực đứng dậy, cô vội bắt lấy tay y, gấp gắp nói " Sư huynh, huynh... muội... năm nay liệu có thể đón năm mới cùng huynh được không? "
Y im lặng, lúc sau mới chậm rãi nói " Được "...
Thời gian đến năm mới chưa đầy một tháng, Vân Di vẫn thỉnh thoảng hay lên thăm chùa, thời gian còn lại cô đều tập trung tỉ thí để nâng cao sức bền của cơ thể.
Tiếng pháo tép, nổ sôi nổi ở mọi nơi báo hiệu đêm giao thừa cận kề.
Gia khuyến đang tập trung làm lễ để chuẩn bị thời khắc chuyển giao, Vân Di liền đi gặp phụ thân và mẫu thân xin phép được đón năm mới ở chùa. Lúc đầu có bị phản đối, nhưng sau cô lại kiếm cớ vì muốn được hái lộc, tụng kinh cho năm mới tốt lành, khuôn mặt chuẩn bán manh.
Do dự một hồi, phụ thân cũng quyết định đồng ý.
Bước đến cổng chùa, Vân Di dường như nghe được tiếng tụng kinh phật đều đều, tiếng gõ mõ, âm thanh của chuông. Mùi thơm dìu dịu của hương nhang.
Liếc thấy Mỗ Hiên đang trụ trì đọc, Vân Di cười vẫy tay qua cửa sổ, thấy y gật đầu lúc bấy giờ cô mới nhẹ nhàng bước vào trong, ngồi xuống cùng mọi người đọc kinh Phật.
Sau khi xong, mọi người mới phát hiện ra sự xuất hiện của Vân Di. Cô tinh nghịch dơ một túi trước mặt.
" Muội có mang pháo tép, đủ cả cho mọi người này "...
Tiếng lách tách, ánh sáng vụt lên rồi lại tắt, đâu đâu cũng xuất hiện quanh chùa, trông vô cùng bắt mắt.
" Huynh không chới với muội sao? "
Vân Di thích thú nghịch hét pháo này sang pháo khác, đánh mắt chỗ Mỗ Hiên đang an nhàn ngồi xem.
" Bần tăng, không thích nghịch mấy thứ đồ của trẻ con "
Vân Di "...."
Nghịch chán, Vân Di đứng dậy, phủi bụi, chạy đến ngồi cạnh Mỗ Hiên.
" Sư Huynh, đêm nay thật nhộn nhịp, muội đi đâu cũng thấy hào hứng đón tết. A, đúng rồi, muội có cái này cho huynh ".
Nói rồi, Vân Di nhạn chóng rút ra một cái khăn tay được thêu hình hoa sen, từng mũi khâu trông rất chân thật, tỉ mỉ.
" Huynh phải nhận, không được từ chối tâm ý của muội. Huynh xem " cô vừa nói vừa dơ mười đầu ngón tay ra băng bó cho Mỗ Hiên xem " Muội chưa làm bao giờ, tặng huynh phải học nên kim châm không biết bao nhiêu lần đấy " xong còn giả bộ đáng thương vô cùng.
" Bần tăng tưởng tất cả các tiểu thư khuê các phải được học nữ công gia chánh từ nhỏ chứ " Mỗ Hiên không mặn không nhạt đáp.
" Nhưng phụ thân rất thương muội nên không bắt học " Cô chu môi cãi lí " Nên...huynh phải nhận, không...muội ăn vạ ở đây." Vân Di toan nằm xuống.
" Được, bần tăng nhận " y lấy chiếc khăn từ tay Vân Di, cất vào trong ngực " Thí chủ, hài lòng chưa?".
Vân Di vui vẻ " Đương nhiên rồi "
Chiếc khăn tay khi người thiếu nữ tặng cho người khác giới, đó chính là lời gửi gắm tâm tư gửi cho người mình yêu. Vân Di mong rằng, Mỗ Hiên có thể được ẩn ý của cô.
Cô cứ thế bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất cho Mỗ Hiên nghe. Y thỉnh thoảng có gật đầu hay " ừ " một tiếng.
" Muội mong năm sau, năm sau nữa, và mãi mãi sau này đều có thể được đón thời khắc chuyển dao cùng huynh. Sư huynh, huynh có muốn cùng muội đón giao thừa mãi mãi không " ánh mắt Vân Di nghiêm túc, mong chờ nhìn về phía Mỗ Hiên. Không thấy chút cợt nhả thường ngày.
Mỗ Hiên mất máy môi " Bần tăng.. "
Ánh sáng chói lọi của pháo hoa bỗng xuất hiện trong bầu trời, rực rỡ cả một khoảng trời.
" Giao thừa rồi, chúc mừng năm mới "
Mọi người trong chùa đều hứng khởi, ngắm nhìn từng đợt pháo hoa đẹp diễm lệ.
Vân Di ngẩn người, tức giận, CMN, đúng lúc quan trọng thì bị phá mất.
" Sư huynh, huynh mau nói lại đi, muội không nghe thấy." Vân Di đáng thương, ôm chầm lấy Mỗ Hiên ( Q^Q).
Y giật mình liền gỡ tay Vân Di đang ôm chặt lấy mình, mặt ba vạch hắc tuyết nổi rõ " Không nghe, mất quyền lợi " tức thì, đứng dậy bỏ đi.
Vân Di khóc không ra nước mắt, rốt cuộc là định nói mình cái gì?
Câu hỏi đó, mãi mãi chỉ có mình Mỗ Hiên mới trả lời được.
Mỗ Hiên lạnh nhạt, đáp " Bần tăng đâu có hỏi chuyện đấy, thí chủ thật sự đã từng đánh với nam nhân rồi à ".
Cô gật đầu tự nhiên, nói dối không chớp mắt " Đúng a ~ Sư huynh, nhờ công huynh dạy muội đấy ".
" A di đà phật, bần tăng giúp thí chủ học võ để thí chủ có thể phòng thần, tăng sức khỏe. Chứ không phải để thí chủ sử dụng vào những dục vọng xấu xa ".
Vân Di gật gù, nhìn chằm chăm vào Mỗ Hiên, rất biết điều lắng nghe. Đẹp trai thật, góc nghiêng cũng rất đẹp, sống mũi dọc dừa kia, đôi mắt sắc lạnh, môi thì...ôi thôi, chỉ muốn cắn cho một cái, cái yết hầu...rất quyết rũ. Đích thị là yêu nghiệt, nhìn chỗ nào thấy đẹp.
" Thí chủ, nãy giờ thí chủ có nghe bần tăng nói gì không?" Mỗ Hiên thấy một lúc lâu rất yên ắng, quay sang liền bắt gặp gương mặt si ngốc, có chút xấu xa của Vân Di.
" Có chứ, tất cả lời sư huynh nói, muội đều thấy đúng hết " Vân Di chống cằm, nghiêm túc nói.
" Nhắc lại những bần tăng nói "
" Huynh rất soái ~" Cô lật tức trả lời rồi vội bịt miệng mình. Đậu xanh, lỡ miệng rồi.
Mỗ Hiên lắc đầu, bất lực đứng dậy, cô vội bắt lấy tay y, gấp gắp nói " Sư huynh, huynh... muội... năm nay liệu có thể đón năm mới cùng huynh được không? "
Y im lặng, lúc sau mới chậm rãi nói " Được "...
Thời gian đến năm mới chưa đầy một tháng, Vân Di vẫn thỉnh thoảng hay lên thăm chùa, thời gian còn lại cô đều tập trung tỉ thí để nâng cao sức bền của cơ thể.
Tiếng pháo tép, nổ sôi nổi ở mọi nơi báo hiệu đêm giao thừa cận kề.
Gia khuyến đang tập trung làm lễ để chuẩn bị thời khắc chuyển giao, Vân Di liền đi gặp phụ thân và mẫu thân xin phép được đón năm mới ở chùa. Lúc đầu có bị phản đối, nhưng sau cô lại kiếm cớ vì muốn được hái lộc, tụng kinh cho năm mới tốt lành, khuôn mặt chuẩn bán manh.
Do dự một hồi, phụ thân cũng quyết định đồng ý.
Bước đến cổng chùa, Vân Di dường như nghe được tiếng tụng kinh phật đều đều, tiếng gõ mõ, âm thanh của chuông. Mùi thơm dìu dịu của hương nhang.
Liếc thấy Mỗ Hiên đang trụ trì đọc, Vân Di cười vẫy tay qua cửa sổ, thấy y gật đầu lúc bấy giờ cô mới nhẹ nhàng bước vào trong, ngồi xuống cùng mọi người đọc kinh Phật.
Sau khi xong, mọi người mới phát hiện ra sự xuất hiện của Vân Di. Cô tinh nghịch dơ một túi trước mặt.
" Muội có mang pháo tép, đủ cả cho mọi người này "...
Tiếng lách tách, ánh sáng vụt lên rồi lại tắt, đâu đâu cũng xuất hiện quanh chùa, trông vô cùng bắt mắt.
" Huynh không chới với muội sao? "
Vân Di thích thú nghịch hét pháo này sang pháo khác, đánh mắt chỗ Mỗ Hiên đang an nhàn ngồi xem.
" Bần tăng, không thích nghịch mấy thứ đồ của trẻ con "
Vân Di "...."
Nghịch chán, Vân Di đứng dậy, phủi bụi, chạy đến ngồi cạnh Mỗ Hiên.
" Sư Huynh, đêm nay thật nhộn nhịp, muội đi đâu cũng thấy hào hứng đón tết. A, đúng rồi, muội có cái này cho huynh ".
Nói rồi, Vân Di nhạn chóng rút ra một cái khăn tay được thêu hình hoa sen, từng mũi khâu trông rất chân thật, tỉ mỉ.
" Huynh phải nhận, không được từ chối tâm ý của muội. Huynh xem " cô vừa nói vừa dơ mười đầu ngón tay ra băng bó cho Mỗ Hiên xem " Muội chưa làm bao giờ, tặng huynh phải học nên kim châm không biết bao nhiêu lần đấy " xong còn giả bộ đáng thương vô cùng.
" Bần tăng tưởng tất cả các tiểu thư khuê các phải được học nữ công gia chánh từ nhỏ chứ " Mỗ Hiên không mặn không nhạt đáp.
" Nhưng phụ thân rất thương muội nên không bắt học " Cô chu môi cãi lí " Nên...huynh phải nhận, không...muội ăn vạ ở đây." Vân Di toan nằm xuống.
" Được, bần tăng nhận " y lấy chiếc khăn từ tay Vân Di, cất vào trong ngực " Thí chủ, hài lòng chưa?".
Vân Di vui vẻ " Đương nhiên rồi "
Chiếc khăn tay khi người thiếu nữ tặng cho người khác giới, đó chính là lời gửi gắm tâm tư gửi cho người mình yêu. Vân Di mong rằng, Mỗ Hiên có thể được ẩn ý của cô.
Cô cứ thế bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất cho Mỗ Hiên nghe. Y thỉnh thoảng có gật đầu hay " ừ " một tiếng.
" Muội mong năm sau, năm sau nữa, và mãi mãi sau này đều có thể được đón thời khắc chuyển dao cùng huynh. Sư huynh, huynh có muốn cùng muội đón giao thừa mãi mãi không " ánh mắt Vân Di nghiêm túc, mong chờ nhìn về phía Mỗ Hiên. Không thấy chút cợt nhả thường ngày.
Mỗ Hiên mất máy môi " Bần tăng.. "
Ánh sáng chói lọi của pháo hoa bỗng xuất hiện trong bầu trời, rực rỡ cả một khoảng trời.
" Giao thừa rồi, chúc mừng năm mới "
Mọi người trong chùa đều hứng khởi, ngắm nhìn từng đợt pháo hoa đẹp diễm lệ.
Vân Di ngẩn người, tức giận, CMN, đúng lúc quan trọng thì bị phá mất.
" Sư huynh, huynh mau nói lại đi, muội không nghe thấy." Vân Di đáng thương, ôm chầm lấy Mỗ Hiên ( Q^Q).
Y giật mình liền gỡ tay Vân Di đang ôm chặt lấy mình, mặt ba vạch hắc tuyết nổi rõ " Không nghe, mất quyền lợi " tức thì, đứng dậy bỏ đi.
Vân Di khóc không ra nước mắt, rốt cuộc là định nói mình cái gì?
Câu hỏi đó, mãi mãi chỉ có mình Mỗ Hiên mới trả lời được.
Tác giả :
Vân Anh