Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!
Chương 54: Ngụy ảnh đế ôn nhuận như ngọc (2)
Edit: HaDanByou_
Beta: SSNNA_anh12
Ai cũng không biết gia thế của hắn như thế nào, chỉ biết rằng hậu trường của hắn rất lớn, lớn đến nỗi ai cũng không dám trêu trọc.
Năm mười sáu tuổi hắn tiến vào giới giải trí, hơn nữa nhanh chóng nổi danh nam bắc. Vào thời điểm mười tám tuổi, hắn được đạo diễn trứ danh Daniel thưởng thức, tham dự quay chụp một phần lớn phim của ông ta.
Hắn soạn văn chương về nhân sinh con người, từ trước đến nay đều phải nói là hoàn mỹ, toàn bộ Hoa Quốc, hoặc phải nói là, toàn bộ thế giới không ai mà không biết đến tên của hắn.
Kỳ Lan Quan, tên tiếng Anh là Elantra --- Elan.
Ở cốt truyện, hắn được xem như một người qua đường, nhưng cũng không thể bỏ qua vị người qua đường này.
Tô Vũ Nịnh cùng với Thiệu Vũ Sâm yêu đương, dưới sự trợ giúp của nam phụ Bạch Lâm An, rời khỏi Hoa Quốc, đến M quốc giao tranh. Cơ hội ngẫu nhiên đến, nàng được đạo diễn quốc tế trứ danh Daniel thưởng thức. Ông ta là người đảm nhiệm về phim, dĩ nhiên sẽ không thể thiếu một cái nhân vật, mà Kỷ Quan Lan lại đảm nhiệm vai nam chính ở bộ phim kia....
Tiếp đó, Tô Vũ Nịnh thành danh hàng đầu ở M quốc, mang theo vinh quang cường thế về nước, nhưng suất diễn của Kỳ Lan Quan cũng từ đó mà giảm.
Lạc Yên vùi đầu vào gối, nội tâm tiểu nhân lệ rơi đầy mặt. Đào Yên hình như đã đánh giá quá cao năng lực của nàng đi?? Nàng là diễn viên tuyến mười tám, làm thế nào mà có thể công lược một ảnh đế quốc tế trứ danh? Đến cơ hội gặp mặt của bọn họ còn khó nữa đó!! 囧囧
Lạc Yên nhìn trần nhà kết đầy mạng nhện trên đỉnh đầu, đau đầu, nàng lấy chăn che lại đầu mình, con đường mờ mịt lại xa xôi, ai~~~
Tiếng chuông điện thoại làm Lạc Yên tỉnh lại, từ đầu nàng vẫn còn điểm ngu ngốc, nàng nhận thấy mình không thích ứng nổi đời sống sinh hoạt công nghệ cao này, ví dụ như cái di động này, nàng chưa từng động vào lần nào. Thật vất vả để lục soát tin tức về cái phương diện này trong đầu, nàng thành công nghe điện thoại, liền nhận được một trận pháo oanh tạc từ phía bên kia.
"Sở Lạc Yên, cô sao mà giờ này còn chưa tới? Cô không muốn làm nữa hả?! Tôi nói cho cô biết, có rất nhiều người có máu mặt ở đây, cô liền đến đây nhanh cho tôi, hừ, diễn vai quần chúng còn đòi học theo nhân gia người ta chơi trò đến muốm, đây là cái đức hạnh gì chứ?!"
Lạc Yên chớp chớp mắt, lấy di động ra, trên màn hình hiển thị: Phó đạo diễn Trần.
Nàng lục soát ký ức trong đầu, hình như là có một chuyện như thế này a, khoảng thời gian trước, Chu Phàm - Đạo diễn Chu phim tiên hiệp tuyển diễn viên. "Nàng" dùng hết tâm tư, vất vả lắm mới có được một cơ hội, đảm nhiệm một vai nữ nhi của một danh hào nào đó..., mà hôm nay hình như là ngày bộ phim ấy bắt đầu khai máy.....
Nàng đột nhiên đứng lên, vậy ra đó là một cơ hội của nàng a! Vội vàng mở miệng nói: "Thực xin lỗi phó đạo diễn Trần, tôi vừa có một chút chuyện cần giải quyết nên trì hoãn, tôi hiện tại đang trên đường đến đoàn phim, ngài cho tôi ba mươi phút, không, hai mươi phút, tôi lập tức đến ngay!"
Hiện tại tâm tình của phó đạo diễn Trần phỏng chừng không được vui, tuy cách di động nhưng Lạc Yên vẫn cảm nhận được sự phẫn nộ của ông ta.
"Hai mươi phút? Cô cho rằng cô cái gì, vai chính sao? Còn để nhân gia chờ cô? Tôi mặc kệ cô có việc trì hoãn gì, cô mà không chạy đến đây nhanh thì đừng trách đoàn phim chúng tôi thay người......"
Nghe giọng của phó đạo diễn Trần có cả mười phần rít gào, Lạc Yên muốn trực tiếp xuyên qua điện thoại, nhưng nghĩ đến hậu quả trong đó, nàng cũng chỉ có thể ngẫm lại mà thôi, buồn bực mà chịu đựng lời răn dạy của phó đạo diễn Trần, cuối cùng cũng nghe được ông ta nói "Cho cô hai mươi phút", Lạc Yên vội vàng nói lời cảm tạ.
Cúp điện thoại, nhìn thời gian một chút, Lạc Yên cũng không rảnh lo rửa mặt, vội vàng ra ngoài tìm túi vải buồm của mình, cầm lấy chìa khóa phòng xong liền ra ngoài.
Nàng hiện tại mới là diễn viên tuyến mười tám, phòng thuê tự nhiên không nằm ở đoạn đường tốt đẹp gì, mà đồng nghĩa với việc khó bắt xe a.
Lạc Yên nhìn đỉnh đầu mặt trời chói chang, hiện tại trời còn sớm, đường phố chẳng có bóng người, nàng khẽ cắn mỗi, liền nhanh chóng đi tới ga tàu điện ngầm trong trí nhớ.......
Beta: SSNNA_anh12
Ai cũng không biết gia thế của hắn như thế nào, chỉ biết rằng hậu trường của hắn rất lớn, lớn đến nỗi ai cũng không dám trêu trọc.
Năm mười sáu tuổi hắn tiến vào giới giải trí, hơn nữa nhanh chóng nổi danh nam bắc. Vào thời điểm mười tám tuổi, hắn được đạo diễn trứ danh Daniel thưởng thức, tham dự quay chụp một phần lớn phim của ông ta.
Hắn soạn văn chương về nhân sinh con người, từ trước đến nay đều phải nói là hoàn mỹ, toàn bộ Hoa Quốc, hoặc phải nói là, toàn bộ thế giới không ai mà không biết đến tên của hắn.
Kỳ Lan Quan, tên tiếng Anh là Elantra --- Elan.
Ở cốt truyện, hắn được xem như một người qua đường, nhưng cũng không thể bỏ qua vị người qua đường này.
Tô Vũ Nịnh cùng với Thiệu Vũ Sâm yêu đương, dưới sự trợ giúp của nam phụ Bạch Lâm An, rời khỏi Hoa Quốc, đến M quốc giao tranh. Cơ hội ngẫu nhiên đến, nàng được đạo diễn quốc tế trứ danh Daniel thưởng thức. Ông ta là người đảm nhiệm về phim, dĩ nhiên sẽ không thể thiếu một cái nhân vật, mà Kỷ Quan Lan lại đảm nhiệm vai nam chính ở bộ phim kia....
Tiếp đó, Tô Vũ Nịnh thành danh hàng đầu ở M quốc, mang theo vinh quang cường thế về nước, nhưng suất diễn của Kỳ Lan Quan cũng từ đó mà giảm.
Lạc Yên vùi đầu vào gối, nội tâm tiểu nhân lệ rơi đầy mặt. Đào Yên hình như đã đánh giá quá cao năng lực của nàng đi?? Nàng là diễn viên tuyến mười tám, làm thế nào mà có thể công lược một ảnh đế quốc tế trứ danh? Đến cơ hội gặp mặt của bọn họ còn khó nữa đó!! 囧囧
Lạc Yên nhìn trần nhà kết đầy mạng nhện trên đỉnh đầu, đau đầu, nàng lấy chăn che lại đầu mình, con đường mờ mịt lại xa xôi, ai~~~
Tiếng chuông điện thoại làm Lạc Yên tỉnh lại, từ đầu nàng vẫn còn điểm ngu ngốc, nàng nhận thấy mình không thích ứng nổi đời sống sinh hoạt công nghệ cao này, ví dụ như cái di động này, nàng chưa từng động vào lần nào. Thật vất vả để lục soát tin tức về cái phương diện này trong đầu, nàng thành công nghe điện thoại, liền nhận được một trận pháo oanh tạc từ phía bên kia.
"Sở Lạc Yên, cô sao mà giờ này còn chưa tới? Cô không muốn làm nữa hả?! Tôi nói cho cô biết, có rất nhiều người có máu mặt ở đây, cô liền đến đây nhanh cho tôi, hừ, diễn vai quần chúng còn đòi học theo nhân gia người ta chơi trò đến muốm, đây là cái đức hạnh gì chứ?!"
Lạc Yên chớp chớp mắt, lấy di động ra, trên màn hình hiển thị: Phó đạo diễn Trần.
Nàng lục soát ký ức trong đầu, hình như là có một chuyện như thế này a, khoảng thời gian trước, Chu Phàm - Đạo diễn Chu phim tiên hiệp tuyển diễn viên. "Nàng" dùng hết tâm tư, vất vả lắm mới có được một cơ hội, đảm nhiệm một vai nữ nhi của một danh hào nào đó..., mà hôm nay hình như là ngày bộ phim ấy bắt đầu khai máy.....
Nàng đột nhiên đứng lên, vậy ra đó là một cơ hội của nàng a! Vội vàng mở miệng nói: "Thực xin lỗi phó đạo diễn Trần, tôi vừa có một chút chuyện cần giải quyết nên trì hoãn, tôi hiện tại đang trên đường đến đoàn phim, ngài cho tôi ba mươi phút, không, hai mươi phút, tôi lập tức đến ngay!"
Hiện tại tâm tình của phó đạo diễn Trần phỏng chừng không được vui, tuy cách di động nhưng Lạc Yên vẫn cảm nhận được sự phẫn nộ của ông ta.
"Hai mươi phút? Cô cho rằng cô cái gì, vai chính sao? Còn để nhân gia chờ cô? Tôi mặc kệ cô có việc trì hoãn gì, cô mà không chạy đến đây nhanh thì đừng trách đoàn phim chúng tôi thay người......"
Nghe giọng của phó đạo diễn Trần có cả mười phần rít gào, Lạc Yên muốn trực tiếp xuyên qua điện thoại, nhưng nghĩ đến hậu quả trong đó, nàng cũng chỉ có thể ngẫm lại mà thôi, buồn bực mà chịu đựng lời răn dạy của phó đạo diễn Trần, cuối cùng cũng nghe được ông ta nói "Cho cô hai mươi phút", Lạc Yên vội vàng nói lời cảm tạ.
Cúp điện thoại, nhìn thời gian một chút, Lạc Yên cũng không rảnh lo rửa mặt, vội vàng ra ngoài tìm túi vải buồm của mình, cầm lấy chìa khóa phòng xong liền ra ngoài.
Nàng hiện tại mới là diễn viên tuyến mười tám, phòng thuê tự nhiên không nằm ở đoạn đường tốt đẹp gì, mà đồng nghĩa với việc khó bắt xe a.
Lạc Yên nhìn đỉnh đầu mặt trời chói chang, hiện tại trời còn sớm, đường phố chẳng có bóng người, nàng khẽ cắn mỗi, liền nhanh chóng đi tới ga tàu điện ngầm trong trí nhớ.......
Tác giả :
Tiếu Ý Viêm Viêm