[Mau Xuyên Hệ Thống] Thanh Mai Trúc Mã Nhà Bên
Chương 28
"Ân, được, không luyện nữa." Tử Bạch ôn nhu gật đầu, vốn dĩ luyện tập để thân thể khỏe mạnh, đi thi đấu bởi vì hắn có thời gian mà thôi.
Vương Tiêm nghe thế liền không để ý đến mọi người xung quanh, một phen nhào vào lòng Tử Bạch, gao gắt ôm.
Mẹ Tử Bạch bị hành động này làm cho có chút kinh hách, hơn nữa thấy con trai mình không bài xích khi Vương Tiêm đụng chạm, mà còn thuận theo phản xạ ôm lấy.
Trương Vũ thấy động tác của Vương Tiêm như vậy cũng chấn động, loại dũng khí này hắn làm với Tử Tuệ cũng không dám làm.
Ba Trương Vũ đã trở lại, việc cũng đã giải quyết xong, còn giải quyết như thế nào thì trẻ con bọn họ cũng không biết, chỉ là thấy mọi người tâm tình không tồi.
Lúc xuất việc, người phụ trách cũng tới, lần này cũng xin lỗi với chi phí thuốc họ cũng phụ trách toàn bộ, cho nên tất cả mọi người ngồi trên phi cơ nhà Trương Vũ cùng nhau về.
Trường học biết được chuyện này, cũng cho Tử Bạch ở nhà nghỉ ngơi, Vương Tiêm cũng muốn xin nghỉ để chăm sóc hắn, nhưng người phản đối nhiều nhất chính là Tử Bạch.
Hắn nghe Vương Tiêm định xin nghỉ để chăm sóc hắn, rất nhanh liền phản đối vì thứ nhất là học, thứ hai là hắn không cần người chăm sóc, hiện tại đã hồi phục rất nhiều rồi.
Vương Tiêm không muốn, Tử Bạch cũng không thoái nhượng, đi học vẫn là đi học, tan học thì có thể qua thăm hắn.
Hôm nay Vương Tiêm cùng Tử Tuệ đi học, trong miệng nhất định oán giận việc này.
Tử Tuệ bất đắc dĩ lắc đầu:" Tử Bạch không cho cậu nghỉ cũng là hy vọng cậu đừng vì hắn mà chậm trễ việc học, tan học liền có thể đi thăm hắn, cậu đừng giận hắn."
" Đã biết." Vương Tiêm yên lặng gật đầu.
Sau đó ngoài thời gian đi học, thì chỉ cần có thời gian Vương Tiêm chạy đến chỗ hắn, tan học cũng chạy nhanh đến, buổi liền như dọn vào nhà Tử Bạch.
Có một ngày, Tử Bạch có cảm giác mỗi đêm phải cùng người nào đó đoạt chăn mới được, hắn rốt cuộc cũng tìm Vương Tiêm, còn nói rất là mờ mịt, là không chăn ngủ, buổi tối thực lạnh.
Đáng tiếc Vương Tiêm hiểu sai ý, vào lúc nửa đêm đem chăn nhà mình tới, đắp toàn bộ lên người Tử Bạch, đêm này, Tử Bạch liền bị nóng làm cho tỉnh.
Không quá mấy ngày hành vi của Vương Tiêm bị Vương ba biết, có một buổi tối tự mình tới bắt người, chính là đem Vương Tiêm trên gường Tử Bạch ra.
Vương ba còn cùng Vương Tiêm thuyết giáo, hiện tại đều là nam nữ trưởng thành, nên tránh lánh, con gái không thẹn thùng, thì dù sao Tử Bạch cũng thẹn thùng.
Vương Tiêm nghĩ thầm, hắn thẹn thùng nhưng thật ra hảo, nhưng rốt cuộc ba mình mồm mép, nên cô đành đáp ứng.
Vương ba rất vừa lòng vỗ vỗ đầu Vương Tiêm:" Con gái phải nghe lời ba dặn, tuy rằng ba rất vừa lòng với Tử Bạch, hy vọng hắn có thể thành con rể ba, nhưng sợ hiện tại hắn tốt với con, về sau lại ghét bỏ con, là con gái nên phải rụt rè một chút."
" Ba yên tâm, con nhất định sẽ đem hắn về làm con rể ba." Vương Tiêm cũng rất sảng khoái nhướng mày.
Tử Bạch nằm trên gường tức khắc hắt xì một cái, mẹ Tử Bạch mang đò ăn vào thấy vậy, vội vàng đem đồ ăn đặt xuống, đến ban công đóng cửa sổ lại.
" Trời lạnh đừng mở cửa sổ, không thì đến lúc đó lại bệnh cảm."
" Con biết rồi mẹ." Tử bạch nghe lời gật gật đầu.
Vương Tiêm nghe thế liền không để ý đến mọi người xung quanh, một phen nhào vào lòng Tử Bạch, gao gắt ôm.
Mẹ Tử Bạch bị hành động này làm cho có chút kinh hách, hơn nữa thấy con trai mình không bài xích khi Vương Tiêm đụng chạm, mà còn thuận theo phản xạ ôm lấy.
Trương Vũ thấy động tác của Vương Tiêm như vậy cũng chấn động, loại dũng khí này hắn làm với Tử Tuệ cũng không dám làm.
Ba Trương Vũ đã trở lại, việc cũng đã giải quyết xong, còn giải quyết như thế nào thì trẻ con bọn họ cũng không biết, chỉ là thấy mọi người tâm tình không tồi.
Lúc xuất việc, người phụ trách cũng tới, lần này cũng xin lỗi với chi phí thuốc họ cũng phụ trách toàn bộ, cho nên tất cả mọi người ngồi trên phi cơ nhà Trương Vũ cùng nhau về.
Trường học biết được chuyện này, cũng cho Tử Bạch ở nhà nghỉ ngơi, Vương Tiêm cũng muốn xin nghỉ để chăm sóc hắn, nhưng người phản đối nhiều nhất chính là Tử Bạch.
Hắn nghe Vương Tiêm định xin nghỉ để chăm sóc hắn, rất nhanh liền phản đối vì thứ nhất là học, thứ hai là hắn không cần người chăm sóc, hiện tại đã hồi phục rất nhiều rồi.
Vương Tiêm không muốn, Tử Bạch cũng không thoái nhượng, đi học vẫn là đi học, tan học thì có thể qua thăm hắn.
Hôm nay Vương Tiêm cùng Tử Tuệ đi học, trong miệng nhất định oán giận việc này.
Tử Tuệ bất đắc dĩ lắc đầu:" Tử Bạch không cho cậu nghỉ cũng là hy vọng cậu đừng vì hắn mà chậm trễ việc học, tan học liền có thể đi thăm hắn, cậu đừng giận hắn."
" Đã biết." Vương Tiêm yên lặng gật đầu.
Sau đó ngoài thời gian đi học, thì chỉ cần có thời gian Vương Tiêm chạy đến chỗ hắn, tan học cũng chạy nhanh đến, buổi liền như dọn vào nhà Tử Bạch.
Có một ngày, Tử Bạch có cảm giác mỗi đêm phải cùng người nào đó đoạt chăn mới được, hắn rốt cuộc cũng tìm Vương Tiêm, còn nói rất là mờ mịt, là không chăn ngủ, buổi tối thực lạnh.
Đáng tiếc Vương Tiêm hiểu sai ý, vào lúc nửa đêm đem chăn nhà mình tới, đắp toàn bộ lên người Tử Bạch, đêm này, Tử Bạch liền bị nóng làm cho tỉnh.
Không quá mấy ngày hành vi của Vương Tiêm bị Vương ba biết, có một buổi tối tự mình tới bắt người, chính là đem Vương Tiêm trên gường Tử Bạch ra.
Vương ba còn cùng Vương Tiêm thuyết giáo, hiện tại đều là nam nữ trưởng thành, nên tránh lánh, con gái không thẹn thùng, thì dù sao Tử Bạch cũng thẹn thùng.
Vương Tiêm nghĩ thầm, hắn thẹn thùng nhưng thật ra hảo, nhưng rốt cuộc ba mình mồm mép, nên cô đành đáp ứng.
Vương ba rất vừa lòng vỗ vỗ đầu Vương Tiêm:" Con gái phải nghe lời ba dặn, tuy rằng ba rất vừa lòng với Tử Bạch, hy vọng hắn có thể thành con rể ba, nhưng sợ hiện tại hắn tốt với con, về sau lại ghét bỏ con, là con gái nên phải rụt rè một chút."
" Ba yên tâm, con nhất định sẽ đem hắn về làm con rể ba." Vương Tiêm cũng rất sảng khoái nhướng mày.
Tử Bạch nằm trên gường tức khắc hắt xì một cái, mẹ Tử Bạch mang đò ăn vào thấy vậy, vội vàng đem đồ ăn đặt xuống, đến ban công đóng cửa sổ lại.
" Trời lạnh đừng mở cửa sổ, không thì đến lúc đó lại bệnh cảm."
" Con biết rồi mẹ." Tử bạch nghe lời gật gật đầu.
Tác giả :
Khẳng Chi