Mau Xuyên Chi Vai Ác Luôn Không Biết Xấu Hổ
Chương 35: Vương giả mạt thế x Bác sĩ gặp nạn (7)
Lúc xuất phát cũng không có xảy ra nhiều ý kiến gì, cuối cùng những người khác vẫn là tiếp nhận sự tồn tại của một omega như Ngu Tiểu Mạc, chia làm hai nhóm lên hai xe.
"Người của chúng ta phát hiện ra dấu chân của tang thi chưa từng xuất hiện qua ở địa phương bên ngoài cách 1500 km, theo phỏng đoán rất có thể là tang thi cấp 6."
Ngồi bên cạnh Ngu Tiểu Mạc, Kha Vũ giải thích hành trình lần này cho hắn: "Sự xuất hiện của nó là một uy hiếp, phải nhanh chóng diệt trừ."
"Cấp 6?"
Ngu Tiểu Mạc sửng sốt: "Chỉ có vài người như vậy thật sự được chứ?"
Con tang thi cấp 4 kia giết đồng đội của Thẩm Tịch và Hà Kiệt vẫn khắc sâu trong ấn tượng của Ngu Tiểu Mạc, chênh nhau một cấp chính là khác một trời một vực, nếu không nhờ hệ thống bên người, khẳng định hắn và Hà Kiệt cũng sẽ chết dưới tay con tang thi kia.
Kha Vũ nói: "Bên kia sẽ có người của chúng ta tiếp ứng, huống hồ, lần hành động này quá phô trương cũng không có chỗ nào tốt cho chúng ta."
"Hừ."
Lái xa Hàn Kiền lạnh cười một tiếng, nói: "Trước mặt tang thi cấp 6, chúng ta tự bảo vệ mình còn khó khăn, chẳng lẽ lại cần thêm một phế vật đến kéo chân sau sao?"
Gã là thủ hạ đắc lực của Nguyên Tiêu, cũng là dị năng giả hệ kim cấp 5, thực lực cường hãn, nhưng tính cách lại không tốt, thích châm chọc người khác. Theo như Kha Vũ nói chính là độc miệng, làm người ta thật muốn xé nát nó.
Gã nói những lời này hiển nhiên là có ý ám chỉ, Ngu Tiểu Mạc biết trước khi chính mình phô diễn thực lực, những người này sẽ không tin hắn, cho nên không có phản bác.
Kha Vũ nhìn Ngu Tiểu Mạc không nói gì, nhíu nhíu mày, nhấc chân đạp lên thành ghế Hàn Kiền: "Câm miệng! Tài xế lo lái xe đi!"
Hàn Kiền nổi giận: "Cô —— "
Ngồi ở ghế phó lái, Nguyên Tiêu nhắm mắt dưỡng thần lười biến mở mắt liếc mắt Hàn Kiền, gã ta chỉ thấy sau lưng căng thẳng, lập tức không dám ý kiến gì nữa.
***
Kha Vũ cười một tiếng: "Đắc tội lão đại? Cậu cũng có ngày hôm nay."
Hàn Kiền từ trong gương hung hăng liếc mắt nhìn cô, đột nhiên đạp chân ga, tăng nhanh tốc độ.
Rất nhanh, đoàn người bọn họ rời khỏi khu an toàn của khu Đông, chạy tới phân khu bên ngoài khu Đông cả ngàn dặm.
Ở hàng phía sau hai người líu ríu trò chuyện vui vẻ, Nguyên Tiêu mở mắt, liếc mắt nhìn trong gương một cái.
Ngu Tiểu Mạc đang trị liệu một vết thương rất nhỏ cho Kha Vũ, khóe miệng câu ra một nụ cười ấm áo, so với khi đối mặt với Nguyên Tiêu không biết ôn hòa hơn biết bao nhiêu lần.
Trong lòng tự dưng thấy phiền muộn, Nguyên Tiêu "Hừ" một tiếng dời ánh mắt, tầm nhìn đảo sang bình nguyên vô tận vô biên, hoang vắng cằn cỗi, không có một chút sức sống.
Hàn Kiền nhìn qua Nguyên Tiêu, dường như muốn nói gì, thế nhưng ngại lão đại nhà mình tâm tình hình như không được tốt, cuối cùng cũng không dám nói gì.
Đinh.
[ Ký chủ:??? ]
[ Mã số: 0341 ]
[ Cấp bậc: 3 ]
[ Điểm tích phân: 200 ]
[ Năng lực: Đã mở khóa kỹ năng thứ ba ]
[ Giá trị cừu hận: 2 ]
[ Năng lực lựa chọn: Có thể lựa chọn ]
Khi Nguyên Tiêu nhìn thấy tên của y, chỉ có mấy dấu hỏi đơn giản, giống như là che giấu thông tin cá nhân.
Tâm tình Nguyên Tiêu càng không tốt.
Tiện tay đóng giao diện thông tin, ánh mắt của y không tìm được điểm dừng, cuối cùng vẫn là rơi xuống người Ngu Tiểu Mạc.
Nhìn qua Lý Cảnh cũng không phải rất thích người này, không, phải nói là cũng không có thích Thẩm Tịch, Nguyên Tiêu âm thầm nghĩ.
Sau khi y bắt cóc hắn về căn cứ, căn cứ bên kia của Lý Cảnh cũng không có động tĩnh gì. Cùng với trước kia người trong lòng của vai chính ở thế giới đó bị bắt cóc, liền đập tức chĩa mũi dùi nhắm thẳng vào nhân vật phản diện, dường như là vai chính đánh mất lý trí, so sánh với lần này thực sự rất khác nhau.
Hay là nói bởi vì là nhiệm vụ cấp C, cho nên tăng cường độ khó? Hay là thực sự Lý Cảnh không để Thẩm Tịch trong lòng, mà là đang nghiên cứu dị năng của mình?
Nguyên Tiêu nhíu mày, trong lúc vô tình Ngu Tiểu Mạc nhìn vào kính liền thấy nhân vật phản diện đang nhíu mày nhìn mình chằm chằm, không khách khí chút nào quay sang trừng mắt với y.
"....."
Nói thật, đối với Nguyên Tiêu thường thấy sóng to gió lớn, ánh mắt kia căn bản không có bao nhiêu lực uy hiếp, trái lại y nghĩ thằng nhóc đang giương nanh múa vuốt kia có chút khả ái, cong cong môi, nở nụ cười với Ngu Tiểu Mạc còn đang trừng y.
Ngu Tiểu Mạc không để ý tới y, nhẹ nhàng vuốt ve tay của mình.
Chiếc nhẫn xinh đẹp sáng bóng trên tay lóe lên, bởi vì là đồ không thuộc về thế giới này, cho nên chỉ cần hắn động chút tâm tư, người của thế giới này sẽ không nhìn thấy chiếc nhẫn.
Nguyên Tiêu không phải người của thế giới này, đương nhiên có thể thấy động tác vuốt ve nhẫn của Ngu Tiểu Mạc như bảo bối, nhẫn chỉ đại biểu cho một ý nghĩa, nghĩ tới đây, tâm tình của Nguyên Tiêu lại nhiễm vài tầng sương mù.
Ở bên cạnh yên lặng lái xe, Hàn Kiền cảm giác lão đại nhà mình lại thay đổi tâm tình, không khỏi âm thầm tặc lưỡi.
Ở bên cạnh lão đại nhiều năm như vậy, gã chưa từng thấy lão đại xoắn xuýt như vậy, bởi vì... Người này sao?
Hàn Kiền len lén nhìn Ngu Tiểu Mạc qua kính.
Ngu Tiểu Mạc: "....." Không chú ý đến mình không được sao?
"Lo lái xe đi, các người nhìn cái gì?"
Kha Vũ cũng chú ý đến hai nam nhân phía trước khác thường, nói với hai người: "Bộ tám trăm năm chưa thấy qua omega hả?"
Hàn Kiền thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Cái gì, cái gì hả?"
Kha Vũ hừ một tiếng: "Vậy cũng đừng có mà nhìn chằm chằm Thẩm Tịch người ta, chẳng khác gì lão sắc lang."
"Ta phắc con mẹ nó Kha Vũ, cô —— "
"Kỳ phát tình lần trước của cậu là khi nào?"
Lúc Hàn Kiền và Kha Vũ gần như cãi vã thì, Nguyên Tiêu đột nhiên quay đầu hỏi Ngu Tiểu Mạc.
Câu nói này của y lôi kéo sự chú ý của hai người kia, Ngu Tiểu Mạc nhíu mày: "Anh hỏi cái này là có ý gì?"
"Chí ít ta phải biết thời gian cụ thể kỳ phát tình lần sau của cậu, sớm chuẩn bị kỹ càng." Nguyên Tiêu nói: "Khhông thể bởi vì một sơ sót của cậu mà đẩy chúng ta vào chỗ chết."
Trở thành dị năng giả, kỳ phát tình của omega có thể khống chế, thời điểm xảy ra mỗi kỳ phát tình cũng không cách xa nhau lắm. Ngu Tiểu Mạc nhớ lại thời điểm kỳ phát tình lần trước của Thẩm Tịch, sửng sốt.
Hàn Kiền hơi sốt ruột: "Này, đừng nói với ta là ở thời gian này nha."
Ngu Tiểu Mạc: "... Đại khái là một tuần sau —— "
Mỗi lần phát tình lúc trước của Thẩm Tịch đều dựa vào ý chí của dị năng giả áp chế xuống, ở kỳ phát tình cũng không có bị ai chân chính đánh dấu qua, cho nên khoảng cách giữa mỗi kỳ phát tình cũng rất ngắn, đại khái khoảng ba tháng.
Tính toán thời gian, thời điểm tiếp theo chính là một tuần sau.
Hắn vừa nói ra khỏi miệng, toàn bộ người trên xe đều trầm mặc vài giây.
"Một, một tuần à..."
Kha Vũ bẻ ngón tay tính toán thời gian: "Nếu như không có gì ngoài ý muốn, ngày mốt chúng ta có thể đến phân bộ, sau đó cùng người bên kia thương lượng, chuẩn bị các loại tình huống hỗn tạp, đợi đến thời điểm chính thức bao vây tiêu diệt con tang thi cấp 6 kia, chính là ở một tuần sau —— "
Ngu Tiểu Mạc vội nói: "Tôi sẽ không gây phiền toái cho các người, tôi có thể áp chế kỳ phát tình —— "
"Đến lúc đó ta đánh dấu nhóc là tốt rồi!"
Kha Vũ đột nhiên hưng phấn mà vỗ vỗ vai hắn: "Vậy thì chuyện gì cũng không xảy ra!"
Ngu Tiểu Mạc bị nghẹn một chút, thiếu chút nữa ho khan.
Nguyên Tiêu không đồng ý liếc mắt nhìn Kha Vũ, lạnh lùng nói: "Đừng lộn xộn."
Nói xong y lại xoay người sang không lên tiếng nữa, cái đề tài này tựa hồ cứ hiểu trong lòng mà bị bỏ qua.
Ngu Tiểu Mạc trầm mặc nhìn ba người kia, cũng không nói cái gì, mà là tra xét ký ức Thẩm Tịch, tìm kiếm phương pháp xử lý khi kỳ phát tình đến.
Lúc trước Thẩm Tịch xác thực là dị năng giả ý chí cường đại đè xuống tiết dục tố tản ra bên ngoài, tại thời mạt thế này Thẩm Tịch cũng không tìm một alpha cường đại để che chở mình, coi như là sau này gặp Lý Cảnh, Thẩm Tịch cũng cự tuyệt yêu cầu của Lý Cảnh muốn đánh dấu mình.
Cũng vì nguyên nhân này, hắn bị Lý Cảnh an bài vào trong đội ngũ của Hà Kiệt, để hắn cùng đám người Hà Kiệt đi thực thi nhiệm vụ có độ khó cực cao. Cuối cùng, cũng chỉ có hắn cùng Hà Kiệt trở về.
Thẩm Tịch áp chế kỳ phát tình cũng không tính là dễ dàng gì, thậm chí còn có chút thống khổ, điều này làm cho Ngu Tiểu Mạc có chút do dự, mặc dù hiện tại có thể bình tĩnh cùng ở một chỗ với mấy alpha chưa có tiết kích thích tố ra ngoài, nhưng hắn không xác định mình có thể làm như Thẩm Tịch hay không, thành côn áp chế kỳ phát tình.
Nếu như thất bại, hắn phải gánh chịu hậu quả như thế nào?
Nếu như quả thật phải phát sinh quan hệ với người khác, hắn chỉ hy vọng người kia là Mạc Sở...
Cúi đầu nhìn nhẫn của mình, tâm tình Ngu Tiểu Mạc chùng xuống.
Thế nhưng hiện tại hắn không gặp được Mạc Sở, trừ phi nhiệm vụ này kết thúc, hắn mới có thể đến thế giới tiếp theo...
Đinh.
[ Tiến độ nhiệm vụ: 3/10 ]
[ Điểm tích lũy: 200 ]
Lúc này màn hình hệ thống bắn ra ngoài, tiến độ tăng thêm một bậc.
"Nhận thấy tâm tình ký chủ không tốt, cần hệ thống tri kỷ an ủi không?"
"... Không, không cần."
Ngu Tiểu Mạc hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng ra bộ dạng "tri kỷ an ủi" của Hoàng, nhưng mà cũng xác thực là hắn bị Hoàng ân cần an ủi làm cho vui vẻ, hắn mỉm cười, phát hiện cái hệ thống này kỳ thực cũng không phải là người lãnh đạm, à không, là hệ thống.
Sau mấy tiếng đồng hồ, bọn họ gặp vài nhóm tang thi cấp thấp. Dã ngoại cũng không an toàn, càng nhiều nguy hiểm hơn.
Khi sắc trời trở nên tối thì, SUV cũng tiến vào rừng. Đây là đoạn đường phải đi qua, ai cũng biết rừng chính là khu vực nguy hiểm nhất, ngay cả Kha Vũ cũng than thở vài câu, nhưng vẫn không có biện pháp, bọn họ chỉ có thể đi xuyên qua nơi này.
"Ban đêm băng qua cánh rừng quá nguy hiểm, tìm một chỗ tạm thời nghỉ một đêm, ngày mai lại tiếp tục."
Hàn Kiền đi xin chỉ thị của Nguyên Tiêu, y gật đầu, rốt cuộc đồng ý,
Vì vậy Hàn Kiền phát một tín hiệu với chiếc xe ka, sau đó không lâu, bọn họ ngừng lại trên một mảnh đất trống.
"Nghỉ ngơi ở nơi này sao? Kỳ thực ta cũng không muốn trải qua cả đêm ở đây."
Kha Vũ nhảy xuống xe, nói: "Thâm độc đến độ nào rồi, còn sợ cái gì!"
Ngu Tiểu Mạc theo sát phía sau, cảm thụ được một ánh mắt ở sau lưng, mở ra năng lực tự động phân tích.
[ Tự động phân tích: Rừng núi ]
[ Phạm vi: 50 thước ]
[ Mục tiêu: Nhân vật phản diện ]
[ Trận doanh: Đối địch ]
[ Cái khác: Tạm thời an toàn ]
"Người của chúng ta phát hiện ra dấu chân của tang thi chưa từng xuất hiện qua ở địa phương bên ngoài cách 1500 km, theo phỏng đoán rất có thể là tang thi cấp 6."
Ngồi bên cạnh Ngu Tiểu Mạc, Kha Vũ giải thích hành trình lần này cho hắn: "Sự xuất hiện của nó là một uy hiếp, phải nhanh chóng diệt trừ."
"Cấp 6?"
Ngu Tiểu Mạc sửng sốt: "Chỉ có vài người như vậy thật sự được chứ?"
Con tang thi cấp 4 kia giết đồng đội của Thẩm Tịch và Hà Kiệt vẫn khắc sâu trong ấn tượng của Ngu Tiểu Mạc, chênh nhau một cấp chính là khác một trời một vực, nếu không nhờ hệ thống bên người, khẳng định hắn và Hà Kiệt cũng sẽ chết dưới tay con tang thi kia.
Kha Vũ nói: "Bên kia sẽ có người của chúng ta tiếp ứng, huống hồ, lần hành động này quá phô trương cũng không có chỗ nào tốt cho chúng ta."
"Hừ."
Lái xa Hàn Kiền lạnh cười một tiếng, nói: "Trước mặt tang thi cấp 6, chúng ta tự bảo vệ mình còn khó khăn, chẳng lẽ lại cần thêm một phế vật đến kéo chân sau sao?"
Gã là thủ hạ đắc lực của Nguyên Tiêu, cũng là dị năng giả hệ kim cấp 5, thực lực cường hãn, nhưng tính cách lại không tốt, thích châm chọc người khác. Theo như Kha Vũ nói chính là độc miệng, làm người ta thật muốn xé nát nó.
Gã nói những lời này hiển nhiên là có ý ám chỉ, Ngu Tiểu Mạc biết trước khi chính mình phô diễn thực lực, những người này sẽ không tin hắn, cho nên không có phản bác.
Kha Vũ nhìn Ngu Tiểu Mạc không nói gì, nhíu nhíu mày, nhấc chân đạp lên thành ghế Hàn Kiền: "Câm miệng! Tài xế lo lái xe đi!"
Hàn Kiền nổi giận: "Cô —— "
Ngồi ở ghế phó lái, Nguyên Tiêu nhắm mắt dưỡng thần lười biến mở mắt liếc mắt Hàn Kiền, gã ta chỉ thấy sau lưng căng thẳng, lập tức không dám ý kiến gì nữa.
***
Kha Vũ cười một tiếng: "Đắc tội lão đại? Cậu cũng có ngày hôm nay."
Hàn Kiền từ trong gương hung hăng liếc mắt nhìn cô, đột nhiên đạp chân ga, tăng nhanh tốc độ.
Rất nhanh, đoàn người bọn họ rời khỏi khu an toàn của khu Đông, chạy tới phân khu bên ngoài khu Đông cả ngàn dặm.
Ở hàng phía sau hai người líu ríu trò chuyện vui vẻ, Nguyên Tiêu mở mắt, liếc mắt nhìn trong gương một cái.
Ngu Tiểu Mạc đang trị liệu một vết thương rất nhỏ cho Kha Vũ, khóe miệng câu ra một nụ cười ấm áo, so với khi đối mặt với Nguyên Tiêu không biết ôn hòa hơn biết bao nhiêu lần.
Trong lòng tự dưng thấy phiền muộn, Nguyên Tiêu "Hừ" một tiếng dời ánh mắt, tầm nhìn đảo sang bình nguyên vô tận vô biên, hoang vắng cằn cỗi, không có một chút sức sống.
Hàn Kiền nhìn qua Nguyên Tiêu, dường như muốn nói gì, thế nhưng ngại lão đại nhà mình tâm tình hình như không được tốt, cuối cùng cũng không dám nói gì.
Đinh.
[ Ký chủ:??? ]
[ Mã số: 0341 ]
[ Cấp bậc: 3 ]
[ Điểm tích phân: 200 ]
[ Năng lực: Đã mở khóa kỹ năng thứ ba ]
[ Giá trị cừu hận: 2 ]
[ Năng lực lựa chọn: Có thể lựa chọn ]
Khi Nguyên Tiêu nhìn thấy tên của y, chỉ có mấy dấu hỏi đơn giản, giống như là che giấu thông tin cá nhân.
Tâm tình Nguyên Tiêu càng không tốt.
Tiện tay đóng giao diện thông tin, ánh mắt của y không tìm được điểm dừng, cuối cùng vẫn là rơi xuống người Ngu Tiểu Mạc.
Nhìn qua Lý Cảnh cũng không phải rất thích người này, không, phải nói là cũng không có thích Thẩm Tịch, Nguyên Tiêu âm thầm nghĩ.
Sau khi y bắt cóc hắn về căn cứ, căn cứ bên kia của Lý Cảnh cũng không có động tĩnh gì. Cùng với trước kia người trong lòng của vai chính ở thế giới đó bị bắt cóc, liền đập tức chĩa mũi dùi nhắm thẳng vào nhân vật phản diện, dường như là vai chính đánh mất lý trí, so sánh với lần này thực sự rất khác nhau.
Hay là nói bởi vì là nhiệm vụ cấp C, cho nên tăng cường độ khó? Hay là thực sự Lý Cảnh không để Thẩm Tịch trong lòng, mà là đang nghiên cứu dị năng của mình?
Nguyên Tiêu nhíu mày, trong lúc vô tình Ngu Tiểu Mạc nhìn vào kính liền thấy nhân vật phản diện đang nhíu mày nhìn mình chằm chằm, không khách khí chút nào quay sang trừng mắt với y.
"....."
Nói thật, đối với Nguyên Tiêu thường thấy sóng to gió lớn, ánh mắt kia căn bản không có bao nhiêu lực uy hiếp, trái lại y nghĩ thằng nhóc đang giương nanh múa vuốt kia có chút khả ái, cong cong môi, nở nụ cười với Ngu Tiểu Mạc còn đang trừng y.
Ngu Tiểu Mạc không để ý tới y, nhẹ nhàng vuốt ve tay của mình.
Chiếc nhẫn xinh đẹp sáng bóng trên tay lóe lên, bởi vì là đồ không thuộc về thế giới này, cho nên chỉ cần hắn động chút tâm tư, người của thế giới này sẽ không nhìn thấy chiếc nhẫn.
Nguyên Tiêu không phải người của thế giới này, đương nhiên có thể thấy động tác vuốt ve nhẫn của Ngu Tiểu Mạc như bảo bối, nhẫn chỉ đại biểu cho một ý nghĩa, nghĩ tới đây, tâm tình của Nguyên Tiêu lại nhiễm vài tầng sương mù.
Ở bên cạnh yên lặng lái xe, Hàn Kiền cảm giác lão đại nhà mình lại thay đổi tâm tình, không khỏi âm thầm tặc lưỡi.
Ở bên cạnh lão đại nhiều năm như vậy, gã chưa từng thấy lão đại xoắn xuýt như vậy, bởi vì... Người này sao?
Hàn Kiền len lén nhìn Ngu Tiểu Mạc qua kính.
Ngu Tiểu Mạc: "....." Không chú ý đến mình không được sao?
"Lo lái xe đi, các người nhìn cái gì?"
Kha Vũ cũng chú ý đến hai nam nhân phía trước khác thường, nói với hai người: "Bộ tám trăm năm chưa thấy qua omega hả?"
Hàn Kiền thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Cái gì, cái gì hả?"
Kha Vũ hừ một tiếng: "Vậy cũng đừng có mà nhìn chằm chằm Thẩm Tịch người ta, chẳng khác gì lão sắc lang."
"Ta phắc con mẹ nó Kha Vũ, cô —— "
"Kỳ phát tình lần trước của cậu là khi nào?"
Lúc Hàn Kiền và Kha Vũ gần như cãi vã thì, Nguyên Tiêu đột nhiên quay đầu hỏi Ngu Tiểu Mạc.
Câu nói này của y lôi kéo sự chú ý của hai người kia, Ngu Tiểu Mạc nhíu mày: "Anh hỏi cái này là có ý gì?"
"Chí ít ta phải biết thời gian cụ thể kỳ phát tình lần sau của cậu, sớm chuẩn bị kỹ càng." Nguyên Tiêu nói: "Khhông thể bởi vì một sơ sót của cậu mà đẩy chúng ta vào chỗ chết."
Trở thành dị năng giả, kỳ phát tình của omega có thể khống chế, thời điểm xảy ra mỗi kỳ phát tình cũng không cách xa nhau lắm. Ngu Tiểu Mạc nhớ lại thời điểm kỳ phát tình lần trước của Thẩm Tịch, sửng sốt.
Hàn Kiền hơi sốt ruột: "Này, đừng nói với ta là ở thời gian này nha."
Ngu Tiểu Mạc: "... Đại khái là một tuần sau —— "
Mỗi lần phát tình lúc trước của Thẩm Tịch đều dựa vào ý chí của dị năng giả áp chế xuống, ở kỳ phát tình cũng không có bị ai chân chính đánh dấu qua, cho nên khoảng cách giữa mỗi kỳ phát tình cũng rất ngắn, đại khái khoảng ba tháng.
Tính toán thời gian, thời điểm tiếp theo chính là một tuần sau.
Hắn vừa nói ra khỏi miệng, toàn bộ người trên xe đều trầm mặc vài giây.
"Một, một tuần à..."
Kha Vũ bẻ ngón tay tính toán thời gian: "Nếu như không có gì ngoài ý muốn, ngày mốt chúng ta có thể đến phân bộ, sau đó cùng người bên kia thương lượng, chuẩn bị các loại tình huống hỗn tạp, đợi đến thời điểm chính thức bao vây tiêu diệt con tang thi cấp 6 kia, chính là ở một tuần sau —— "
Ngu Tiểu Mạc vội nói: "Tôi sẽ không gây phiền toái cho các người, tôi có thể áp chế kỳ phát tình —— "
"Đến lúc đó ta đánh dấu nhóc là tốt rồi!"
Kha Vũ đột nhiên hưng phấn mà vỗ vỗ vai hắn: "Vậy thì chuyện gì cũng không xảy ra!"
Ngu Tiểu Mạc bị nghẹn một chút, thiếu chút nữa ho khan.
Nguyên Tiêu không đồng ý liếc mắt nhìn Kha Vũ, lạnh lùng nói: "Đừng lộn xộn."
Nói xong y lại xoay người sang không lên tiếng nữa, cái đề tài này tựa hồ cứ hiểu trong lòng mà bị bỏ qua.
Ngu Tiểu Mạc trầm mặc nhìn ba người kia, cũng không nói cái gì, mà là tra xét ký ức Thẩm Tịch, tìm kiếm phương pháp xử lý khi kỳ phát tình đến.
Lúc trước Thẩm Tịch xác thực là dị năng giả ý chí cường đại đè xuống tiết dục tố tản ra bên ngoài, tại thời mạt thế này Thẩm Tịch cũng không tìm một alpha cường đại để che chở mình, coi như là sau này gặp Lý Cảnh, Thẩm Tịch cũng cự tuyệt yêu cầu của Lý Cảnh muốn đánh dấu mình.
Cũng vì nguyên nhân này, hắn bị Lý Cảnh an bài vào trong đội ngũ của Hà Kiệt, để hắn cùng đám người Hà Kiệt đi thực thi nhiệm vụ có độ khó cực cao. Cuối cùng, cũng chỉ có hắn cùng Hà Kiệt trở về.
Thẩm Tịch áp chế kỳ phát tình cũng không tính là dễ dàng gì, thậm chí còn có chút thống khổ, điều này làm cho Ngu Tiểu Mạc có chút do dự, mặc dù hiện tại có thể bình tĩnh cùng ở một chỗ với mấy alpha chưa có tiết kích thích tố ra ngoài, nhưng hắn không xác định mình có thể làm như Thẩm Tịch hay không, thành côn áp chế kỳ phát tình.
Nếu như thất bại, hắn phải gánh chịu hậu quả như thế nào?
Nếu như quả thật phải phát sinh quan hệ với người khác, hắn chỉ hy vọng người kia là Mạc Sở...
Cúi đầu nhìn nhẫn của mình, tâm tình Ngu Tiểu Mạc chùng xuống.
Thế nhưng hiện tại hắn không gặp được Mạc Sở, trừ phi nhiệm vụ này kết thúc, hắn mới có thể đến thế giới tiếp theo...
Đinh.
[ Tiến độ nhiệm vụ: 3/10 ]
[ Điểm tích lũy: 200 ]
Lúc này màn hình hệ thống bắn ra ngoài, tiến độ tăng thêm một bậc.
"Nhận thấy tâm tình ký chủ không tốt, cần hệ thống tri kỷ an ủi không?"
"... Không, không cần."
Ngu Tiểu Mạc hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng ra bộ dạng "tri kỷ an ủi" của Hoàng, nhưng mà cũng xác thực là hắn bị Hoàng ân cần an ủi làm cho vui vẻ, hắn mỉm cười, phát hiện cái hệ thống này kỳ thực cũng không phải là người lãnh đạm, à không, là hệ thống.
Sau mấy tiếng đồng hồ, bọn họ gặp vài nhóm tang thi cấp thấp. Dã ngoại cũng không an toàn, càng nhiều nguy hiểm hơn.
Khi sắc trời trở nên tối thì, SUV cũng tiến vào rừng. Đây là đoạn đường phải đi qua, ai cũng biết rừng chính là khu vực nguy hiểm nhất, ngay cả Kha Vũ cũng than thở vài câu, nhưng vẫn không có biện pháp, bọn họ chỉ có thể đi xuyên qua nơi này.
"Ban đêm băng qua cánh rừng quá nguy hiểm, tìm một chỗ tạm thời nghỉ một đêm, ngày mai lại tiếp tục."
Hàn Kiền đi xin chỉ thị của Nguyên Tiêu, y gật đầu, rốt cuộc đồng ý,
Vì vậy Hàn Kiền phát một tín hiệu với chiếc xe ka, sau đó không lâu, bọn họ ngừng lại trên một mảnh đất trống.
"Nghỉ ngơi ở nơi này sao? Kỳ thực ta cũng không muốn trải qua cả đêm ở đây."
Kha Vũ nhảy xuống xe, nói: "Thâm độc đến độ nào rồi, còn sợ cái gì!"
Ngu Tiểu Mạc theo sát phía sau, cảm thụ được một ánh mắt ở sau lưng, mở ra năng lực tự động phân tích.
[ Tự động phân tích: Rừng núi ]
[ Phạm vi: 50 thước ]
[ Mục tiêu: Nhân vật phản diện ]
[ Trận doanh: Đối địch ]
[ Cái khác: Tạm thời an toàn ]
Tác giả :
Nhược Ương Quân