Màu Xanh Huyền Bí
Chương 48
《 Khuynh tẫn thiên hạ 》 đã tiến vào giai đoạn quay cuối cùng.
Tây Tấn cùng Đông Nguỵ hai nước giằng co không dứt, sanh linh đồ thán, dân chúng lầm than.
Lăng Phi Dương sau khi lên ngôi vì ổn định triều cương, không thể không tiếp nhận nữ nhân triều đình kín đáo đưa cho hắn, đặc biệt là cháu gái tướng quốc quyền khuynh cả triều, càng thêm bị hối thúc lập nàng ta làm hậu.
Cố Khanh Trần rốt cuộc đối với Lăng Phi Dương hoàn toàn chết tâm, quyết định vứt bỏ tất cả đi tìm Tô Thanh hòa.
Lăng Phi Dương dưới cơn nóng giận đem Cố Khanh Trần nhốt ở trong thâm cung.
Tô Thanh Hòa đem thuộc hạ thu xếp thích đáng, sai phái Sứ giả cầu hòa.
Sứ giả Đông Nguỵ ngay trước mặt bá quan văn võ Tây Tấn, chuyển đạt yêu cầu của Tô Thanh Hòa.
“Nguyện lấy cả nước Đông Nguỵ, đổi cưới một mình Cố Khanh Trần. Từ đó trên đời không còn Đông Nguỵ, không còn Tô Thanh Hòa.”
Lời này vừa nói ra, bách quan mặt lộ vẻ kinh hỉ, lớp lớp dâng sớ cầu Lăng Phi Dương đồng ý.
Lăng Phi Dương sắc mặt tái xanh, chỉ để lại câu “Ngày mai bàn tiếp”, liền bực tức bãi triều.
Lăng Phi Dương cảm giác sâu sắc mình bị Cố Khanh Trần phản bội, trong cơn giận dữ, láo xưng Cố Khanh Trần đã chết, thậm chí ngụy tạo một cỗ thi thể, đưa tới cho Tô Thanh Hòa tự mình nghiệm chứng.
Lăng Phi Dương tự nhiên làm được không chê vào đâu đượ
c, khiến Tô Thanh Hòa tin tưởng, Cố Khanh Trần vì không liên lụy hắn, đã tự ải bỏmình.
Tô Thanh Hòa vô cùng bi thương, quỳ gối trước mộ phần Cố Khanh Trần suốt cả hai ngày.
Bão tuyết đầy trời, ngàn dặm đóng băng, Tô Thanh Hòa một lòng không muốn sống nữa để mặc cho gió tuyết đông chết.
Lăng Phi Dương chỉ là muốn khiến Tô Thanh Hòa tự động buông tha, không nghĩ tới sẽ hại chết hắn, chuyện này bị Cố Khanh Trần biết được, Cố Khanh Trần lấy cái chết uy hiếp, vội vã rời cung tìm kiếm Tô Thanh Hòa.
Cố Khanh Trần một đường chạy như bay, đi theo phía sau chính là Lăng Phi Dương.
Tuyết đóng thật dày bao trùm Tô Thanh Hòa, Cố Khanh Trần giống như nổi điên đem tuyết đọng phủi xuống, Tô Thanh Hòa ôm thật chặt mộ bia, ở trên tấm bia lưu lại thật sâu vết móng tay, ngón tay bị đá cẩm thạch trên bia mộ mài đi gần một đốt, lộ ra xương trắng bên trong, vết máu đã sớm khô lại, vô cùng nổi bật trên nền tuyết trắng, làm cho ai nhìn thấy mà cũng ghê người.
Tất cả động tác của Cố Khanh Trần bỗng nhiên dừng lại, ngơ ngác quỳ gối bên cạnh Tô Thanh Hòa.
Lăng Phi Dương không nghĩ tới sẽ là cảnh tượng thê thảm như vậy, chỉ cảm thấy không còn hy vọng, từ đó về sau, hắn sẽ không thể tiếp tục có được Cố Khanh Trần.
Hôm nay là cảnh quay cuối cùng của Tang Đồng, xuân về hoa nở mùa, lại phải quay cảnh ngày mùa đông giá rét. Tang Đồng không khỏi oán thầm, không biết Nghiêm Dực Toàn nghĩ như thế nào, tại sao không ở trước khi tuyết tan quay cảnh này xong luôn cho rồi.
Thật ra thì Nghiêm Dực Toàn không phải là không có nghĩ tới việc quay trước cảnh này, nhưng ông lại lo lắng Tang Đồng có thể không có biện pháp làm bật ra được loại rung động mà ông mong muốn, cho nên tốt nhất là theo đúng trình tự cảnh quay mà tiến hành, cũng có thể khiến cho các diễn viên nhập vai tốt hơn.
Thợ trang điểm đem sắc mặt của Tang Đồng hóa trang thành xanh trắng, sắc môi cũng vô cùng nhợt nhạt, thật phù hợp với cảnh quay trong tuyết này.
Tô Vĩ đang ở trước tấm bia đá quỳ xuống, đôi tay ôm thật chặt mộ bia, nhân viên hiện trường lập tức đi lên bổ sung thêm chút màu đỏ sậm của vết máu, lại ở trên người, trên đầu Tô Vĩ phủ đầy “Bông tuyết”.
Tang Đồng ý bảo mình chuẩn bị xong, Nghiêm Dực toàn bộ hô to một tiếng “Action——”, tất cả máy quay lập tức bắt đầu vận hành.
Tang Đồng chậm rãi quay đầu, nước mắt từ từ rơi ở trên mặt tuyết, khóc hô: “Ta cầu xin ngươi, van cầu ngươi…… Đem Thanh Hòa trả lại cho ta, trả hắn cho ta!”
“Cắt ——“
Nghiêm Dực Toàn cầm cái loa hô to: “Tang Đồng, trong cảnh này, tôi muốn cô hoàn toàn nhập tâm vào trong đó! Không cần nghệ thuật, không cần kỹ thuật, cô chính là Cố Khanh Trần, Cố Khanh Trần chính là cô!”
Nghiêm Dực Toàn phất phất tay: “Làm lại một lần nữa, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, 3,, 2, 1, action——“
Tang Đồng nhắm mắt lại, nhớ tới bản thân đã từng một thân một mình giãy giụa trong thâm cung, hoa đào rơi đầy trời trong vườn hoa, Tô Thanh Hòa một thân áo lam, mang theo bộ dáng thư sinh đặc biệt ngông nghênh phong lưu, ngón giữa khẽ nâng một nhánh hoa, không chút để ý cười……
Ở bên trong trận mưa to, Tô Thanh Hòa ngồi trên ngựa vươn tay về phía mình, vẻ mặt kiên định, đáy mắt mang theo một tia đau thương nồng đậm……
Trong núi sâu, Tô Thanh Hòa sắc mặt tái nhợt, chan chứa ý cười nói vài câu, khiến cho nàng không thể tiếp tục trốn tránh tình cảm vốn đã ẩn sâu trong lòng……
Tang Đồng mở mắt ra, một khắc kia, cô chính là Cố Khanh Trần.
Cố Khanh Trần đem tay bị thương của Tô Thanh Hòa gỡ xuống, cầm hai tay ghé sát vào khóe miệng, nhẹ nhàng hà hơi, mang trên mặt ý cười hoảng hốt.
Một màn này trong kịch bản cũng không có, Lương Nguyên sững sờ nhanh chóng hồi hồn, trong mắt dần dần toát ra tuyệt vọng lớn lao.
Cố Khanh Trần chậm rãi quay đầu, trong đôi mắt trống rỗng, sạch sẽ, một giọt lệ cũng không có, sắc mặt bị đông cứng tới trắng xanh, vẻ mặt một mảnh mờ mịt.
Nhưng Cố Khanh Trần như vậy, so với vừa rồi dáng vẻ lệ rơi đầy mặt khàn cả giọng càng làm cho người ta đau lòng.
Cố Khanh Trần tầm mắt chống lại Lăng Phi Dương, từ từ có tiêu cự, mặt tràn đầy cầu khẩn nhẹ nói: “Tam ca, van cầu ngươi, cầu xin ngươi đem Thanh Hòa trả lại cho ta……”
Thanh âm nhẹ vô cùng, giống như là sợ đánh thức Tô Thanh Hòa trong ngực, rồi lại rất nặng, khiến người ta nói không ra cự tuyệt.
Lương Nguyên con ngươi khẽ co rúc lại, không thể tin nói: “Ta…… Không ngờ đến sẽ như vậy……”
“Cắt ——“
Nghiêm Dực Toàn chống nạnh hô to: “Lương Nguyên, vẻ mặt kia của cậu là sao hả! Cậu hận chính là Tô Thanh Hòa hay là Cố Khanh Trần? Cố Khanh Trần có yêu Lăng Phi Dương hay không? Nàng liên tiếp đau lòng liên tiếp tuyệt vọng, nhưng mỗi lần cũng vẫn đứng ở bên cạnh cậu! Cô ấy có yêu cậu hay không? Dù cho sau này cô ấy yêu người khác, cũng lựa chọn rời đi hắn trở lại bên cạnh cậu ủng hộ cậu nhất thống thiên hạ! Cậu nói, cô ấy có yêu hay không cậu đây?”
Nghiêm Dực Toàn khàn cả giọng lớn tiếng chất vấn: “Trong lòng cậu đối với cô ấy rốt cuộc là cảm giác gì? Cậu nhớ, cô ấy chưa bao giờ phản bội cậu! Là cậu một mực để cho cô ấy thất vọng!”
Cô ấy chưa bao giờ phản bội cậu, là cậu một mực để cho cô ấy thất vọng!
Là cậu một mực để cho cô ấy thất vọng……
Sai thủy chung chỉ có bản thân mình, quá quan tâm quyền thế danh lợi, đã sớm quên đi mộng tưởng thuở ban đầu.
Lương Nguyên lảo đảo lui về sau một bước, nhìn Tang Đồng cặp mắt đầy hối hận cùng áy náy.
Hối hận mình không thể quý trọng, một bước sai, càng thêm sai, một tay tạo thành kết cục không thể vãn hồi của hôm nay.
Lương Nguyên đột nhiên nhớ tới, trước đây thật lâu, gương mặt Tang Đồng mềm mại vẫn mang theo một tia ngây thơ, cười đến hồn nhiên chân thật, ánh mắt lại vô cùng kiên định, từng lần một tự nói với mình, tuyệt đối sẽ không rời đi hắn, tuyệt không buông tha hắn……
Nghiêm Dực Toàn ánh mắt sáng lên, kích động đến cả khuôn mặt đều đỏ bừng, ý bảo máy quay tiếp tục ghi hình.
Lương Nguyên giống như bị hút đi ý thức, thất thần lầm bầm nói: “Thật xin lỗi……”
Bi thương đến chết tâm, hắn dốc hết tất cả, cuối cùng đổi lấy một thiên hạ không có nàng……
Tâm đã thành tro bụi, cả thiên địa, chỉ còn lại nồng tan tuyệt vọng khôn cùng, đè nén làm cho người ta hít thở không thông……
Bộ phim còn chưa hoàn thành, nhưng cảnh quay của Tang Đồng đã kết thúc.
Trong lòng thoải mái không diễn tả được, nhìn lại cảnh quay vừa rồi, Tang Đồng vừa hài lòng đồng thời lại cảm thấy nuối tiếc không ngừng.
Cứ như vậy kết thúc…… Khổ cực và bận rộn mấy tháng, không nghĩ tới nói kết thúc liền kết thúc.
Tang Đồng ngồi ở trên băng ghế, nhìn nhân viên hiện trường đã quen thuộc chạy tới chạy lui trong trường quay, tất bật không ngừng, nhìn Tô Vĩ vẻ mặt ghét bỏ rửa sạch “vết máu” trên ngón tay, nhìn Nghiêm Dực Toàn gầm thét cùng diễn viên……
“Đồng Đồng……”
Tang Đồng phục hồi lại tinh thần, nhìn một chút chẳng biết lúc nào Lương Nguyên đã đứng ở bên cạnh cô, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”
Lương Nguyên sắc mặt cực kỳ khó coi, gương mặt ôn hòa thường ngày cũng không duy trì nổi nữa rồi, cả người có vẻ tuyệt vọng lại chán chường.
Lương Nguyên ngồi xổm xuống, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta có thể hay không…… Nhờ một chút?”
Tang Đồng vốn định lên tiếng cự tuyệt, nhưng khi nhìn bộ dáng này của hắn, chợt nhớ tới điều gì, kể từ khi bọn họ tách ra, đã có rất nhiều năm không bình tĩnh nói chuyện rồi.
Tang Đồng thở dài, coi thường sự rầu rĩ trong lòng mình giờ phút này, gật gật đầu mà nói: “Được, tôi đi trước tháo trang sức, một lát gặp ở cửa.”
Sắc trời còn sớm, Tang Đồng cũng không đói, liền cùng Lương Nguyên đi tới một quán trà.
Hương trà lượn lờ trong không khí, Lương Nguyên hai mắt không chuyển nhìn chằm chằm vào một góc.
Tang Đồng chờ cả ngày, cũng không biết hắn muốn nói những gì, không khỏi có chút không nhịn được mở miệng: “Anh muốn nói chuyện gì?”
Lương Nguyên trầm mặc nhìn cô, từ từ cất tiếng: “Đồng Đồng, cảnh quay vừa rồi, khiến anh đột nhiên suy nghĩ hiểu rõ rất nhiều chuyện…… Nhớ trước đây thật lâu, anh đã nói với em, anh muốn trở thành một nghệ sĩ thành công, một minh tinh cực kỳ sáng lạn, khiến người của toàn thế giới đều biết đến anh…… Như vậy, ba mẹ anh ta cũng có thể trông thấy, bọn họ nhất định sẽ hối hận ban đầu đã vứt bỏ anh……”
Lương Nguyên cười chua xót: “Nhưng là, tuy vậy thì như thế nào, mặc dù anh làm được, bọn họ cũng sẽ không tới tìm anh, sợ rằng…… Bọn họ đã sớm đem anh quên mất.”
Tang Đồng nhíu nhíu mày: “Lương Nguyên, anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Anh rốt cuộc phát hiện ra, nhiều năm đuổi theo danh lợi như vậy, khiến cho anh bỏ lỡ quá nhiều, khiến cho anh thiếu chút nữa…… Quên mất mục tiêu ban đầu. Đồng Đồng, anh sai lầm rồi……”
Tang Đồng cắt ngang lời hắn: “Lương Nguyên, mỗi người có theo đuổi của riêng mình, anh có cách sống của anh, anh chỉ cần cảm thấy vui vẻ, vậy thì không sai.”
Tang Đồng dừng một chút, hỏi lần nữa: “Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Lương Nguyên khó khăn hỏi: “Đồng Đồng, anh không bỏ được, nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ nghĩ tới để xuống đoạn tình cảm cùng với em…… Em có yêu anh sao? Nếu như em thật có yêu anh, vậy sao em lại có thể yêu người khác?”
Tang Đồng trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên trào phúng mà cười.
“Lương Nguyên, anh không khỏi quá buồn cười, hiện tại hỏi vấn đề này anh hi vọng được nghe được đáp án như thế đây? Nói không có yêu, như vậy anh sẽ dễ chịu hơn một chút? Hay là nói có yêu, để cho anh ngoài hối hận còn có thể được một chút an ủi?”
Lương Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn cô mong đợi nói: “Anh đã nhận ra được sai lầm của mình, anh không thể cho em tin tưởng ngang hàng, ba năm trôi qua, anh lúc nào cũng hối hận cùng khổ sở…… Hiện tại, anh chỉ muốn biết em có yêu anh hay không, Đồng Đồng, nếu như, nếu như em còn nguyện ý tiếp tục yêu anh, anh……”
“Anh nghĩ chuyện này có thể sao?” Tang Đồng không để ý tới ánh mắt tha thiết của hắn, trấn định tự nhiên mà nói “Lúc này, anh còn muốn nghe suy nghĩ của tôi sao?”
Lương Nguyên kiên định nói: “Anh muốn nghe lời thật.”
Tang Đồng nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười: “Lương Nguyên, anh biết không? Anh đi nước Mĩ ngày đó tôi liền gả cho Lạc Hưởng Ngôn, tôi và anh ấy có ký một hợp đồng, giúp đỡ lẫn nhau mà thôi, hôn nhân cũng là trên danh nghĩa…… Cho nên tuần trăng mật vừa bắt đầu tôi liền cùng anh ấy mỗi người đi một ngả.”
Lương Nguyên vui mừng nhìn cô, muốn nói cái gì, lại bị Tang Đồng chặn lại.
Tang Đồng nhàn nhạt nhớ lại nói: “Một mình tôi đi đến rất nhiều nơi, tôi muốn muốn mượn chuyến du lịch này mà quên anh đi…… Nhưng tôi không bỏ được, mặc dù anh tổn thương tôi, nhưng hồi tưởng lại khoảng thời gian năm năm tốt đẹp ấy, tôi vẫn không bỏ được quên đi! Tôi chạy đến nhà thờ thánh St. Peter, hướng về phía cây thánh giá ngồi cả một buổi chiều, tôi hi vọng lấy được đáp án, nhưng không ai có thể nghe lời thỉnh cầu của tôi. Tôi rốt cuộc không nhịn được nữa, ngay đêm đó đã mua vé máy bay bay đi tìm anh…… Nhưng tôi thấy được cái gì? Anh ở đây Broadway vừa mới kết thúc biểu diễn, thần thái phấn khởi cùng mỹ nữ tóc vàng ôm hôn…… Lương Nguyên, anh biết tôi tuyệt vọng bao nhiêu không? Anh nói anh mỗi ngày đều trôi qua trong khổ sở, nhưng tôi thì sao? Anh có từng nghĩ tới anh cho tôi những thương tổn kia, tôi có thể gánh nổi hay không đây?”
Lương Nguyên đột nhiên nhớ lại thời điểm vừa tới Mĩ quốc, thường đi Broadway biểu diễn, có một đêm hắn giống như nhìn thấy Tang Đồng, đang muốn đuổi theo, lại bị bạn diễn cùng sân khấu biểu diễn ngăn lại, cô gái ngoại quốc nhiệt tình vô cùng thế nhưng ngoài ý muốn hôn hắn.
Tang Đồng ánh mắt không một chút gợn sóng nhìn về phía Lương Nguyên, trong ánh mắt bình thản như vậy, Lương Nguyên nói không ra một câu giải thích, thậm chí không dám nhìn thẳng, rũ mắt xuống.
Một khắc kia, lòng Lương Nguyên như gánh chịu một đòn nghiêm trọng, không phải cái loại bén nhọn đau đớn, mà là sau một kích nặng nề, từ từ chết lặng, từng trận đau đớn nặng nề chậm rãi lan khắp cơ thể, vô luận như thế nào cũng không giãy thoát ra được.
Lương Nguyên buồn bã mở miệng: “Thật xin lỗi……”
Nói xong, ngay cả Lương Nguyên cũng cảm thấy tự khinh bỉ bản thân mình, trừ ba chữ yếu ớt này, hắn không dám nói ra những lời khác nữa.
Tang Đồng khẽ mỉm cười: “Một mình tôi ở nơi đất khách quê người uống say mèm, say bí tỉ ở nơi đầu đường xa lạ, nếu không phải có người tốt bụng đi ngang qua đưa tôi đến khách sạn, tôi chỉ sợ là đã chết ở xứ người rồi…… Lương Nguyên, từ lúc tôi tỉnh lại, tôi liền quyết định, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, tôi đều phải quên được anh!”
Sắc mặt của Lương Nguyên bỗng nhiên trắng bệch một mảnh.
Tang Đồng yên lặng nhìn Lương Nguyên nói: “Như thế nào, anh còn muốn hỏi tôi có yêu anh nữa hay không…… Lương Nguyên, anh đã đem một chút tình cảm cuối cùng tôi dành cho anh, diệt trừ sạch sẽ hầu như không còn rồi!”
Lương Nguyên chợt lắc đầu một cái: “Không, không phải như thế…… Đồng Đồng, anh làm nhiều như vậy cũng là vì chúng ta có thể có một tương lai tốt hơn! Hai chúng ta đều là nghệ sĩ, ở trong vòng phức tạp này, rất nhiều việc cũng là thân bất do kỷ! Anh muốn để cho em có một cuộc sống tự do tự tại, cho nên anh nhất định phải cường đại để có thể cho em tất cả, để cho em có thể làm những gì mình thích……”
Tang Đồng liên tục cười khổ: “Lương Nguyên, anh luôn nói anh làm tất cả đều là thân bất do kỷ, cũng là vì tôi, nhưng anh có từng nghĩ qua, tôi muốn cũng không phải những thứ kia!”
“Vậy em nghĩ muốn cái gì?” Lương Nguyên khổ sở nhỏ giọng nói, “Em muốn không phải là những thứ này, nhưng anh lại muốn đem mọi thứ tốt nhất dành cho em……”
Tang Đồng nhìn hắn càng ngày càng khó lấy mình, đột nhiên liền bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói: “Anh hỏi tôi nghĩ muốn cái gì, tôi đã sớm nói với anh rồi đấy thôi…… Lương Nguyên, tôi với anh đã là quá khứ.”
Lương Nguyên trầm mặc không nói, vô lực nhìn cô.
Tang Đồng không nhanh không chậm nói: “Ngày xưa có một Quốc vương, giọt nước mắt của hai cô con gái ngài có thể biến thành kim cương. Cô chị gả cho một hoàng tử dùng nước mắt của cô tạo ra những tòa lâu đài, cô em lại gả cho một người du mục bình thường. Trước lúc Quốc vương qua đời muốn gặp mặt bọn họ, cô chị khắp người vàng bạc châu báu, mà cô em cùng người du mục vẫn bộ dạng nghèo khó. Quốc vương rất kinh ngạc hỏi, rõ ràng một giọt nước mắt của con là có thể giúp cho các con sinh sống tốt hơn, tại sao các con còn phải sống túng quẫn như vậy? Người du mục nói: nhưng con không nỡ để cho nàng ấy khóc a……”
Lương Nguyên chấn động toàn thân, cũng không thể nói được câu nào.
Tang Đồng dừng một chút, bình tĩnh hỏi: “Lương Nguyên, anh cảm thấy là cô chị khắp người phục trang đẹp đẽ sẽ có cuộc sống hạnh phúc, hay là cô em nghèo khó lại được người xem như trân bảo sẽ sống hạnh phúc?”
Lương Nguyên á khẩu không trả lời được, đột nhiên cảm thấy không còn mặt mũi đối diện với Tang Đồng nữa rồi.
Tang Đồng nhấp một ngụm trà, nhớ tới những điều tốt đẹp mà bọn họ đã từng cùng nhau trải qua, hơi phiền muộn: “Tả Tả nói rất đúng, nếu như một người đàn ông yêu thương tôi, vĩnh viễn sẽ không bỏ lại tôi, mặc kệ tình huống có khó khăn bao nhiêu đi chăng nữa.”
Sắc trời đã tối, Tang Đồng để ly xuống đứng lên: “Em cần phải trở về…… Lương Nguyên, tôi không phải Thánh mẫu, Hưởng Ngôn cho tôi cuộc sống rất vui vẻ, cho nên tôi đã không còn oán hận anh nữa rồi…… Nhưng là, thật xin lỗi, tha thứ tôi hiện tại không có biện pháp chúc phúc anh.”
Tang Đồng đi hai bước, không nhịn được quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Anh mới vừa nói nếu quả như thật sự có yêu, cũng sẽ không lại đi yêu người khác. Nhưng Lương Nguyên, anh lần lượt từ bỏ tôi, còn muốn tôi thế nào kiên trì ở nguyên tại chỗ chờ anh?”
Lương Nguyên rốt cuộc hoàn toàn chết tâm, giờ khắc này, hắn cũng tìm không được lý do để kiên trì nữa rồi.
Tang Đồng đi thật lâu, ly trà trên bàn, đã sớm không có hơi nóng, Lương Nguyên không biết như thế nào vươn tay, một hớp uống cạn hết.
Nước trà lạnh lẽo, mang theo vị trà bị ngâm đã lâu, thật đắng vô cùng, không còn là vị đắng đi qua ngọt ngào sẽ tới, chỉ còn lại tối tăm đau đớn khôn cùng, đau đến ngay cả trái tim cũng khẽ co rúc lại.
Tây Tấn cùng Đông Nguỵ hai nước giằng co không dứt, sanh linh đồ thán, dân chúng lầm than.
Lăng Phi Dương sau khi lên ngôi vì ổn định triều cương, không thể không tiếp nhận nữ nhân triều đình kín đáo đưa cho hắn, đặc biệt là cháu gái tướng quốc quyền khuynh cả triều, càng thêm bị hối thúc lập nàng ta làm hậu.
Cố Khanh Trần rốt cuộc đối với Lăng Phi Dương hoàn toàn chết tâm, quyết định vứt bỏ tất cả đi tìm Tô Thanh hòa.
Lăng Phi Dương dưới cơn nóng giận đem Cố Khanh Trần nhốt ở trong thâm cung.
Tô Thanh Hòa đem thuộc hạ thu xếp thích đáng, sai phái Sứ giả cầu hòa.
Sứ giả Đông Nguỵ ngay trước mặt bá quan văn võ Tây Tấn, chuyển đạt yêu cầu của Tô Thanh Hòa.
“Nguyện lấy cả nước Đông Nguỵ, đổi cưới một mình Cố Khanh Trần. Từ đó trên đời không còn Đông Nguỵ, không còn Tô Thanh Hòa.”
Lời này vừa nói ra, bách quan mặt lộ vẻ kinh hỉ, lớp lớp dâng sớ cầu Lăng Phi Dương đồng ý.
Lăng Phi Dương sắc mặt tái xanh, chỉ để lại câu “Ngày mai bàn tiếp”, liền bực tức bãi triều.
Lăng Phi Dương cảm giác sâu sắc mình bị Cố Khanh Trần phản bội, trong cơn giận dữ, láo xưng Cố Khanh Trần đã chết, thậm chí ngụy tạo một cỗ thi thể, đưa tới cho Tô Thanh Hòa tự mình nghiệm chứng.
Lăng Phi Dương tự nhiên làm được không chê vào đâu đượ
c, khiến Tô Thanh Hòa tin tưởng, Cố Khanh Trần vì không liên lụy hắn, đã tự ải bỏmình.
Tô Thanh Hòa vô cùng bi thương, quỳ gối trước mộ phần Cố Khanh Trần suốt cả hai ngày.
Bão tuyết đầy trời, ngàn dặm đóng băng, Tô Thanh Hòa một lòng không muốn sống nữa để mặc cho gió tuyết đông chết.
Lăng Phi Dương chỉ là muốn khiến Tô Thanh Hòa tự động buông tha, không nghĩ tới sẽ hại chết hắn, chuyện này bị Cố Khanh Trần biết được, Cố Khanh Trần lấy cái chết uy hiếp, vội vã rời cung tìm kiếm Tô Thanh Hòa.
Cố Khanh Trần một đường chạy như bay, đi theo phía sau chính là Lăng Phi Dương.
Tuyết đóng thật dày bao trùm Tô Thanh Hòa, Cố Khanh Trần giống như nổi điên đem tuyết đọng phủi xuống, Tô Thanh Hòa ôm thật chặt mộ bia, ở trên tấm bia lưu lại thật sâu vết móng tay, ngón tay bị đá cẩm thạch trên bia mộ mài đi gần một đốt, lộ ra xương trắng bên trong, vết máu đã sớm khô lại, vô cùng nổi bật trên nền tuyết trắng, làm cho ai nhìn thấy mà cũng ghê người.
Tất cả động tác của Cố Khanh Trần bỗng nhiên dừng lại, ngơ ngác quỳ gối bên cạnh Tô Thanh Hòa.
Lăng Phi Dương không nghĩ tới sẽ là cảnh tượng thê thảm như vậy, chỉ cảm thấy không còn hy vọng, từ đó về sau, hắn sẽ không thể tiếp tục có được Cố Khanh Trần.
Hôm nay là cảnh quay cuối cùng của Tang Đồng, xuân về hoa nở mùa, lại phải quay cảnh ngày mùa đông giá rét. Tang Đồng không khỏi oán thầm, không biết Nghiêm Dực Toàn nghĩ như thế nào, tại sao không ở trước khi tuyết tan quay cảnh này xong luôn cho rồi.
Thật ra thì Nghiêm Dực Toàn không phải là không có nghĩ tới việc quay trước cảnh này, nhưng ông lại lo lắng Tang Đồng có thể không có biện pháp làm bật ra được loại rung động mà ông mong muốn, cho nên tốt nhất là theo đúng trình tự cảnh quay mà tiến hành, cũng có thể khiến cho các diễn viên nhập vai tốt hơn.
Thợ trang điểm đem sắc mặt của Tang Đồng hóa trang thành xanh trắng, sắc môi cũng vô cùng nhợt nhạt, thật phù hợp với cảnh quay trong tuyết này.
Tô Vĩ đang ở trước tấm bia đá quỳ xuống, đôi tay ôm thật chặt mộ bia, nhân viên hiện trường lập tức đi lên bổ sung thêm chút màu đỏ sậm của vết máu, lại ở trên người, trên đầu Tô Vĩ phủ đầy “Bông tuyết”.
Tang Đồng ý bảo mình chuẩn bị xong, Nghiêm Dực toàn bộ hô to một tiếng “Action——”, tất cả máy quay lập tức bắt đầu vận hành.
Tang Đồng chậm rãi quay đầu, nước mắt từ từ rơi ở trên mặt tuyết, khóc hô: “Ta cầu xin ngươi, van cầu ngươi…… Đem Thanh Hòa trả lại cho ta, trả hắn cho ta!”
“Cắt ——“
Nghiêm Dực Toàn cầm cái loa hô to: “Tang Đồng, trong cảnh này, tôi muốn cô hoàn toàn nhập tâm vào trong đó! Không cần nghệ thuật, không cần kỹ thuật, cô chính là Cố Khanh Trần, Cố Khanh Trần chính là cô!”
Nghiêm Dực Toàn phất phất tay: “Làm lại một lần nữa, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, 3,, 2, 1, action——“
Tang Đồng nhắm mắt lại, nhớ tới bản thân đã từng một thân một mình giãy giụa trong thâm cung, hoa đào rơi đầy trời trong vườn hoa, Tô Thanh Hòa một thân áo lam, mang theo bộ dáng thư sinh đặc biệt ngông nghênh phong lưu, ngón giữa khẽ nâng một nhánh hoa, không chút để ý cười……
Ở bên trong trận mưa to, Tô Thanh Hòa ngồi trên ngựa vươn tay về phía mình, vẻ mặt kiên định, đáy mắt mang theo một tia đau thương nồng đậm……
Trong núi sâu, Tô Thanh Hòa sắc mặt tái nhợt, chan chứa ý cười nói vài câu, khiến cho nàng không thể tiếp tục trốn tránh tình cảm vốn đã ẩn sâu trong lòng……
Tang Đồng mở mắt ra, một khắc kia, cô chính là Cố Khanh Trần.
Cố Khanh Trần đem tay bị thương của Tô Thanh Hòa gỡ xuống, cầm hai tay ghé sát vào khóe miệng, nhẹ nhàng hà hơi, mang trên mặt ý cười hoảng hốt.
Một màn này trong kịch bản cũng không có, Lương Nguyên sững sờ nhanh chóng hồi hồn, trong mắt dần dần toát ra tuyệt vọng lớn lao.
Cố Khanh Trần chậm rãi quay đầu, trong đôi mắt trống rỗng, sạch sẽ, một giọt lệ cũng không có, sắc mặt bị đông cứng tới trắng xanh, vẻ mặt một mảnh mờ mịt.
Nhưng Cố Khanh Trần như vậy, so với vừa rồi dáng vẻ lệ rơi đầy mặt khàn cả giọng càng làm cho người ta đau lòng.
Cố Khanh Trần tầm mắt chống lại Lăng Phi Dương, từ từ có tiêu cự, mặt tràn đầy cầu khẩn nhẹ nói: “Tam ca, van cầu ngươi, cầu xin ngươi đem Thanh Hòa trả lại cho ta……”
Thanh âm nhẹ vô cùng, giống như là sợ đánh thức Tô Thanh Hòa trong ngực, rồi lại rất nặng, khiến người ta nói không ra cự tuyệt.
Lương Nguyên con ngươi khẽ co rúc lại, không thể tin nói: “Ta…… Không ngờ đến sẽ như vậy……”
“Cắt ——“
Nghiêm Dực Toàn chống nạnh hô to: “Lương Nguyên, vẻ mặt kia của cậu là sao hả! Cậu hận chính là Tô Thanh Hòa hay là Cố Khanh Trần? Cố Khanh Trần có yêu Lăng Phi Dương hay không? Nàng liên tiếp đau lòng liên tiếp tuyệt vọng, nhưng mỗi lần cũng vẫn đứng ở bên cạnh cậu! Cô ấy có yêu cậu hay không? Dù cho sau này cô ấy yêu người khác, cũng lựa chọn rời đi hắn trở lại bên cạnh cậu ủng hộ cậu nhất thống thiên hạ! Cậu nói, cô ấy có yêu hay không cậu đây?”
Nghiêm Dực Toàn khàn cả giọng lớn tiếng chất vấn: “Trong lòng cậu đối với cô ấy rốt cuộc là cảm giác gì? Cậu nhớ, cô ấy chưa bao giờ phản bội cậu! Là cậu một mực để cho cô ấy thất vọng!”
Cô ấy chưa bao giờ phản bội cậu, là cậu một mực để cho cô ấy thất vọng!
Là cậu một mực để cho cô ấy thất vọng……
Sai thủy chung chỉ có bản thân mình, quá quan tâm quyền thế danh lợi, đã sớm quên đi mộng tưởng thuở ban đầu.
Lương Nguyên lảo đảo lui về sau một bước, nhìn Tang Đồng cặp mắt đầy hối hận cùng áy náy.
Hối hận mình không thể quý trọng, một bước sai, càng thêm sai, một tay tạo thành kết cục không thể vãn hồi của hôm nay.
Lương Nguyên đột nhiên nhớ tới, trước đây thật lâu, gương mặt Tang Đồng mềm mại vẫn mang theo một tia ngây thơ, cười đến hồn nhiên chân thật, ánh mắt lại vô cùng kiên định, từng lần một tự nói với mình, tuyệt đối sẽ không rời đi hắn, tuyệt không buông tha hắn……
Nghiêm Dực Toàn ánh mắt sáng lên, kích động đến cả khuôn mặt đều đỏ bừng, ý bảo máy quay tiếp tục ghi hình.
Lương Nguyên giống như bị hút đi ý thức, thất thần lầm bầm nói: “Thật xin lỗi……”
Bi thương đến chết tâm, hắn dốc hết tất cả, cuối cùng đổi lấy một thiên hạ không có nàng……
Tâm đã thành tro bụi, cả thiên địa, chỉ còn lại nồng tan tuyệt vọng khôn cùng, đè nén làm cho người ta hít thở không thông……
Bộ phim còn chưa hoàn thành, nhưng cảnh quay của Tang Đồng đã kết thúc.
Trong lòng thoải mái không diễn tả được, nhìn lại cảnh quay vừa rồi, Tang Đồng vừa hài lòng đồng thời lại cảm thấy nuối tiếc không ngừng.
Cứ như vậy kết thúc…… Khổ cực và bận rộn mấy tháng, không nghĩ tới nói kết thúc liền kết thúc.
Tang Đồng ngồi ở trên băng ghế, nhìn nhân viên hiện trường đã quen thuộc chạy tới chạy lui trong trường quay, tất bật không ngừng, nhìn Tô Vĩ vẻ mặt ghét bỏ rửa sạch “vết máu” trên ngón tay, nhìn Nghiêm Dực Toàn gầm thét cùng diễn viên……
“Đồng Đồng……”
Tang Đồng phục hồi lại tinh thần, nhìn một chút chẳng biết lúc nào Lương Nguyên đã đứng ở bên cạnh cô, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”
Lương Nguyên sắc mặt cực kỳ khó coi, gương mặt ôn hòa thường ngày cũng không duy trì nổi nữa rồi, cả người có vẻ tuyệt vọng lại chán chường.
Lương Nguyên ngồi xổm xuống, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta có thể hay không…… Nhờ một chút?”
Tang Đồng vốn định lên tiếng cự tuyệt, nhưng khi nhìn bộ dáng này của hắn, chợt nhớ tới điều gì, kể từ khi bọn họ tách ra, đã có rất nhiều năm không bình tĩnh nói chuyện rồi.
Tang Đồng thở dài, coi thường sự rầu rĩ trong lòng mình giờ phút này, gật gật đầu mà nói: “Được, tôi đi trước tháo trang sức, một lát gặp ở cửa.”
Sắc trời còn sớm, Tang Đồng cũng không đói, liền cùng Lương Nguyên đi tới một quán trà.
Hương trà lượn lờ trong không khí, Lương Nguyên hai mắt không chuyển nhìn chằm chằm vào một góc.
Tang Đồng chờ cả ngày, cũng không biết hắn muốn nói những gì, không khỏi có chút không nhịn được mở miệng: “Anh muốn nói chuyện gì?”
Lương Nguyên trầm mặc nhìn cô, từ từ cất tiếng: “Đồng Đồng, cảnh quay vừa rồi, khiến anh đột nhiên suy nghĩ hiểu rõ rất nhiều chuyện…… Nhớ trước đây thật lâu, anh đã nói với em, anh muốn trở thành một nghệ sĩ thành công, một minh tinh cực kỳ sáng lạn, khiến người của toàn thế giới đều biết đến anh…… Như vậy, ba mẹ anh ta cũng có thể trông thấy, bọn họ nhất định sẽ hối hận ban đầu đã vứt bỏ anh……”
Lương Nguyên cười chua xót: “Nhưng là, tuy vậy thì như thế nào, mặc dù anh làm được, bọn họ cũng sẽ không tới tìm anh, sợ rằng…… Bọn họ đã sớm đem anh quên mất.”
Tang Đồng nhíu nhíu mày: “Lương Nguyên, anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Anh rốt cuộc phát hiện ra, nhiều năm đuổi theo danh lợi như vậy, khiến cho anh bỏ lỡ quá nhiều, khiến cho anh thiếu chút nữa…… Quên mất mục tiêu ban đầu. Đồng Đồng, anh sai lầm rồi……”
Tang Đồng cắt ngang lời hắn: “Lương Nguyên, mỗi người có theo đuổi của riêng mình, anh có cách sống của anh, anh chỉ cần cảm thấy vui vẻ, vậy thì không sai.”
Tang Đồng dừng một chút, hỏi lần nữa: “Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Lương Nguyên khó khăn hỏi: “Đồng Đồng, anh không bỏ được, nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ nghĩ tới để xuống đoạn tình cảm cùng với em…… Em có yêu anh sao? Nếu như em thật có yêu anh, vậy sao em lại có thể yêu người khác?”
Tang Đồng trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên trào phúng mà cười.
“Lương Nguyên, anh không khỏi quá buồn cười, hiện tại hỏi vấn đề này anh hi vọng được nghe được đáp án như thế đây? Nói không có yêu, như vậy anh sẽ dễ chịu hơn một chút? Hay là nói có yêu, để cho anh ngoài hối hận còn có thể được một chút an ủi?”
Lương Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn cô mong đợi nói: “Anh đã nhận ra được sai lầm của mình, anh không thể cho em tin tưởng ngang hàng, ba năm trôi qua, anh lúc nào cũng hối hận cùng khổ sở…… Hiện tại, anh chỉ muốn biết em có yêu anh hay không, Đồng Đồng, nếu như, nếu như em còn nguyện ý tiếp tục yêu anh, anh……”
“Anh nghĩ chuyện này có thể sao?” Tang Đồng không để ý tới ánh mắt tha thiết của hắn, trấn định tự nhiên mà nói “Lúc này, anh còn muốn nghe suy nghĩ của tôi sao?”
Lương Nguyên kiên định nói: “Anh muốn nghe lời thật.”
Tang Đồng nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười: “Lương Nguyên, anh biết không? Anh đi nước Mĩ ngày đó tôi liền gả cho Lạc Hưởng Ngôn, tôi và anh ấy có ký một hợp đồng, giúp đỡ lẫn nhau mà thôi, hôn nhân cũng là trên danh nghĩa…… Cho nên tuần trăng mật vừa bắt đầu tôi liền cùng anh ấy mỗi người đi một ngả.”
Lương Nguyên vui mừng nhìn cô, muốn nói cái gì, lại bị Tang Đồng chặn lại.
Tang Đồng nhàn nhạt nhớ lại nói: “Một mình tôi đi đến rất nhiều nơi, tôi muốn muốn mượn chuyến du lịch này mà quên anh đi…… Nhưng tôi không bỏ được, mặc dù anh tổn thương tôi, nhưng hồi tưởng lại khoảng thời gian năm năm tốt đẹp ấy, tôi vẫn không bỏ được quên đi! Tôi chạy đến nhà thờ thánh St. Peter, hướng về phía cây thánh giá ngồi cả một buổi chiều, tôi hi vọng lấy được đáp án, nhưng không ai có thể nghe lời thỉnh cầu của tôi. Tôi rốt cuộc không nhịn được nữa, ngay đêm đó đã mua vé máy bay bay đi tìm anh…… Nhưng tôi thấy được cái gì? Anh ở đây Broadway vừa mới kết thúc biểu diễn, thần thái phấn khởi cùng mỹ nữ tóc vàng ôm hôn…… Lương Nguyên, anh biết tôi tuyệt vọng bao nhiêu không? Anh nói anh mỗi ngày đều trôi qua trong khổ sở, nhưng tôi thì sao? Anh có từng nghĩ tới anh cho tôi những thương tổn kia, tôi có thể gánh nổi hay không đây?”
Lương Nguyên đột nhiên nhớ lại thời điểm vừa tới Mĩ quốc, thường đi Broadway biểu diễn, có một đêm hắn giống như nhìn thấy Tang Đồng, đang muốn đuổi theo, lại bị bạn diễn cùng sân khấu biểu diễn ngăn lại, cô gái ngoại quốc nhiệt tình vô cùng thế nhưng ngoài ý muốn hôn hắn.
Tang Đồng ánh mắt không một chút gợn sóng nhìn về phía Lương Nguyên, trong ánh mắt bình thản như vậy, Lương Nguyên nói không ra một câu giải thích, thậm chí không dám nhìn thẳng, rũ mắt xuống.
Một khắc kia, lòng Lương Nguyên như gánh chịu một đòn nghiêm trọng, không phải cái loại bén nhọn đau đớn, mà là sau một kích nặng nề, từ từ chết lặng, từng trận đau đớn nặng nề chậm rãi lan khắp cơ thể, vô luận như thế nào cũng không giãy thoát ra được.
Lương Nguyên buồn bã mở miệng: “Thật xin lỗi……”
Nói xong, ngay cả Lương Nguyên cũng cảm thấy tự khinh bỉ bản thân mình, trừ ba chữ yếu ớt này, hắn không dám nói ra những lời khác nữa.
Tang Đồng khẽ mỉm cười: “Một mình tôi ở nơi đất khách quê người uống say mèm, say bí tỉ ở nơi đầu đường xa lạ, nếu không phải có người tốt bụng đi ngang qua đưa tôi đến khách sạn, tôi chỉ sợ là đã chết ở xứ người rồi…… Lương Nguyên, từ lúc tôi tỉnh lại, tôi liền quyết định, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, tôi đều phải quên được anh!”
Sắc mặt của Lương Nguyên bỗng nhiên trắng bệch một mảnh.
Tang Đồng yên lặng nhìn Lương Nguyên nói: “Như thế nào, anh còn muốn hỏi tôi có yêu anh nữa hay không…… Lương Nguyên, anh đã đem một chút tình cảm cuối cùng tôi dành cho anh, diệt trừ sạch sẽ hầu như không còn rồi!”
Lương Nguyên chợt lắc đầu một cái: “Không, không phải như thế…… Đồng Đồng, anh làm nhiều như vậy cũng là vì chúng ta có thể có một tương lai tốt hơn! Hai chúng ta đều là nghệ sĩ, ở trong vòng phức tạp này, rất nhiều việc cũng là thân bất do kỷ! Anh muốn để cho em có một cuộc sống tự do tự tại, cho nên anh nhất định phải cường đại để có thể cho em tất cả, để cho em có thể làm những gì mình thích……”
Tang Đồng liên tục cười khổ: “Lương Nguyên, anh luôn nói anh làm tất cả đều là thân bất do kỷ, cũng là vì tôi, nhưng anh có từng nghĩ qua, tôi muốn cũng không phải những thứ kia!”
“Vậy em nghĩ muốn cái gì?” Lương Nguyên khổ sở nhỏ giọng nói, “Em muốn không phải là những thứ này, nhưng anh lại muốn đem mọi thứ tốt nhất dành cho em……”
Tang Đồng nhìn hắn càng ngày càng khó lấy mình, đột nhiên liền bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói: “Anh hỏi tôi nghĩ muốn cái gì, tôi đã sớm nói với anh rồi đấy thôi…… Lương Nguyên, tôi với anh đã là quá khứ.”
Lương Nguyên trầm mặc không nói, vô lực nhìn cô.
Tang Đồng không nhanh không chậm nói: “Ngày xưa có một Quốc vương, giọt nước mắt của hai cô con gái ngài có thể biến thành kim cương. Cô chị gả cho một hoàng tử dùng nước mắt của cô tạo ra những tòa lâu đài, cô em lại gả cho một người du mục bình thường. Trước lúc Quốc vương qua đời muốn gặp mặt bọn họ, cô chị khắp người vàng bạc châu báu, mà cô em cùng người du mục vẫn bộ dạng nghèo khó. Quốc vương rất kinh ngạc hỏi, rõ ràng một giọt nước mắt của con là có thể giúp cho các con sinh sống tốt hơn, tại sao các con còn phải sống túng quẫn như vậy? Người du mục nói: nhưng con không nỡ để cho nàng ấy khóc a……”
Lương Nguyên chấn động toàn thân, cũng không thể nói được câu nào.
Tang Đồng dừng một chút, bình tĩnh hỏi: “Lương Nguyên, anh cảm thấy là cô chị khắp người phục trang đẹp đẽ sẽ có cuộc sống hạnh phúc, hay là cô em nghèo khó lại được người xem như trân bảo sẽ sống hạnh phúc?”
Lương Nguyên á khẩu không trả lời được, đột nhiên cảm thấy không còn mặt mũi đối diện với Tang Đồng nữa rồi.
Tang Đồng nhấp một ngụm trà, nhớ tới những điều tốt đẹp mà bọn họ đã từng cùng nhau trải qua, hơi phiền muộn: “Tả Tả nói rất đúng, nếu như một người đàn ông yêu thương tôi, vĩnh viễn sẽ không bỏ lại tôi, mặc kệ tình huống có khó khăn bao nhiêu đi chăng nữa.”
Sắc trời đã tối, Tang Đồng để ly xuống đứng lên: “Em cần phải trở về…… Lương Nguyên, tôi không phải Thánh mẫu, Hưởng Ngôn cho tôi cuộc sống rất vui vẻ, cho nên tôi đã không còn oán hận anh nữa rồi…… Nhưng là, thật xin lỗi, tha thứ tôi hiện tại không có biện pháp chúc phúc anh.”
Tang Đồng đi hai bước, không nhịn được quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Anh mới vừa nói nếu quả như thật sự có yêu, cũng sẽ không lại đi yêu người khác. Nhưng Lương Nguyên, anh lần lượt từ bỏ tôi, còn muốn tôi thế nào kiên trì ở nguyên tại chỗ chờ anh?”
Lương Nguyên rốt cuộc hoàn toàn chết tâm, giờ khắc này, hắn cũng tìm không được lý do để kiên trì nữa rồi.
Tang Đồng đi thật lâu, ly trà trên bàn, đã sớm không có hơi nóng, Lương Nguyên không biết như thế nào vươn tay, một hớp uống cạn hết.
Nước trà lạnh lẽo, mang theo vị trà bị ngâm đã lâu, thật đắng vô cùng, không còn là vị đắng đi qua ngọt ngào sẽ tới, chỉ còn lại tối tăm đau đớn khôn cùng, đau đến ngay cả trái tim cũng khẽ co rúc lại.
Tác giả :
Miêu Diệc Hữu Tú