Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!
Chương 28 Nguy cơ
Từ lần mất mặt bị say nắng đến ngất xỉu để Thiên Ân phải bế về tận nhà, Ngụy Nhã mỗi ngày đều tích cực rèn luyện lại rèn luyện, thể chất từng chút một cải thiện đến mức kinh ngạc, lẽ dĩ nhiên là không loại trừ khả năng kế hoạch huấn luyện mà Ngụy Nhã lập ra còn hà khắc hơn cả bản kế hoạch rèn luyện của quân đội đặc chủng.
Trong đoạn thời gian này, Ngụy Nhã không biết là nên buồn bực hay là nên ăn mừng, bởi vì kể từ khi cả hai trở về từ chợ giao dịch, Thiên Ân không còn tiếp tục chạm vào cậu, buổi tối cả hai lên giường liền ngủ, ngủ đúng nghĩa từ ngủ, ngủ một cách nghiêm chỉnh. Này đồng nghĩa với cái gì? Là mỗi ngày thực hiện xong bài huấn luyện tàn khốc kia, không có máy trị thương, cũng không thể thông qua việc...... khụ, lăn giường như đã tính để hồi phục thể lực, cho nên mỗi ngày Ngụy Nhã đều mệt đến sống dở chết dở còn phải cố che che giấu giấu, thật sự là trong lòng có khổ nhưng không thể nói, vì một khi Thiên Ân nếu biết cậu không hảo hảo dưỡng bệnh thì không biết sẽ phải lãnh hậu quả gì đâu.
Ngụy Nhã có đôi khi nghiêm trọng hoài nghi, có lẽ nào Thiên Ân ghét bỏ bộ dạng hiện tại của cậu, cho nên một chút hứng thú cũng không có?
Cậu xấu đến mức như vậy sao?
Lần thứ hai trong đời, tự tin về giá trị nhan sắc của Ngụy tướng quân lần nữa lại bị lung lay, hơn nữa còn nghi vấn có phải trước giờ bản thân mắc bệnh tự luyến mà chính mình không hề hay biết rồi không?
Nhưng mà nói đi thì cũng nói lại, đây cũng tính là trong họa có phúc đi? Đối với việc bị áp dưới thân nam nhân, nói không bài xích thì chính là trắng trợn nói dối, nhất là đối với một người đã từng đứng trên đỉnh cao, có thực lực cường đại như Ngụy Nhã, nên dù cho tâm lý luôn tự nhủ việc này thật không đáng là gì, chỉ là một hoạt động giữa phu phu với nhau, giải tỏa nhu cầu của bản thân, nhưng vẫn là khó có thể tiếp thu. Hiện có thể thả lỏng thần kinh một chút, chậm rãi điều chỉnh tâm lý, cũng không phải không tốt.
Ngẫu nhiên nhìn mấy viên kim cương đen đặt trong góc, Ngụy Nhã lại thở dài. Lúc mua được đã quên mất nơi đây khuyết thiếu thiết bị công nghệ hiện đại đến đáng thương, tìm đâu ra máy làm lạnh để bắt tay vào rèn vũ khí a. Muốn luyện chế kim cương đen cần phải làm lạnh nó đến một mức độ nhất định, rồi nhúng vào dung dịch nước muối, sau đó đun nóng, cuối cùng là nhúng vào dung dịch nước có nồng độ axit vừa phải, lặp đi lặp lại theo quy trình này cho đến khi lớp bề mặt bên ngoài của kim cương đen hơi chuyển sang trong suốt thì mới bắt đầu rèn.
Ngụy Nhã xoa xoa tay làm ấm, bởi vì nhiệt độ càng lúc càng hạ thấp nên chỉ mới ngâm tay vào nước để giặt đồ không bao lâu thì đã sớm lạnh đến tái xanh, có lẽ mùa đông là điều kiện thích hợp để rèn vũ khí. Nhưng bất quá lúc này Ngụy Nhã cũng không có tâm trí để nghĩ tới việc đó, bởi vì cậu đang có một dự cảm không tốt, phi thường không tốt.
Phía chân trời không biết từ khi nào đã dày đặc từng tầng mây đen bao phủ, mỗi lúc một phóng đại, không cần nghĩ cũng biết nó đang tiến về phía căn cứ. Dựa theo tốc độ này thì không bao lâu sau, toàn bộ nơi này sẽ bị mây đen hoàn toàn bao phủ. Trong căn cứ sớm đã có vài người già cũng mấy đứa nhỏ nhân loại chết cóng vì rét lạnh, nếu lại gặp phải một trận mưa to không biết khi nào mới kết thúc thì số người chết nhất định chỉ có tăng chứ không giảm, chưa kể thời tiết thất thường như vậy rất dễ dàng sinh bệnh.
Tại mạt thế, một cơn cảm mạo cũng đủ để cướp đi sinh mạng người bệnh nếu như không được điều trị kịp thời.
Cậu có nên trước khi thiên tai đến, nghĩ cách lôi kéo Thiên Ân cùng Thiên Ngọc tạm thời rời đi căn cứ để tránh nạn không?
Một trận mưa lớn không loại trừ khả năng sẽ xảy ra lũ lụt, đối mặt với nguy cơ tứ bề như vậy, một khi phía căn cứ vẫn không có động tĩnh, Ngụy Nhã dù phải đánh ngất cũng muốn mang lão công cùng đứa nhỏ của mình rời đi. Về phần những người trong căn cứ có thể gặp phải thiệt hại nặng nề, Ngụy Nhã một chút cũng không bận tâm, tuyệt đại đa số mọi người hiển nhiên sẽ không tin lời một kẻ không danh không phận như cậu, đợi đến khi đại nạn xảy ra, dù là thân nhân thiệt mạng hay chỉ là mất đi tài sản, mọi chuyện đều sẽ quy hết lên người cậu, chỉ bởi vì cậu biết mà không tận lực thuyết phục mọi người rời đi, chỉ biết nghĩ cho bản thân, đại loại như vậy.
Người là sinh vật ích kỷ, không dễ dàng thừa nhận sai lầm của bản thân, chỉ biết đổ lỗi cho người khác. Tại thời điểm nhân cách ngày càng thoái hóa thì sự ích kỷ, ác liệt kia lại càng nhân lên gấp bội. Ngụy Nhã không muốn làm kẻ được người khác ký thác kì vọng, đương nhiên càng không muốn trở thành tấm mộc cho người ta trút giận, quy hết mọi đau khổ xui xẻo của bản thân lên người cậu.
Về phần đám người Lê Diệp Anh, nếu Thiên Ân muốn cứu bọn họ thì cậu sẽ nghĩ cách thuyết phục, bằng không thì chỉ cần khéo léo nhắc nhở một chút, cậu thật không muốn dính phiền toái. Cậu tuy rằng có hảo cảm nhưng dù sao đôi bên cũng nhận thức chưa được bao lâu, lại không phải hảo bằng hữu cùng cậu vào sinh ra tử, đương nhiên chưa đến mức khiến cậu muốn ra sức bảo hộ.
Những người tốt rất thích hợp để kết giao bằng hữu, nhưng đó là trong thời bình. Loại thời kỳ cá lớn nuốt cá bé như hiện tại, nhân cách tốt chính là một con dao hai lưỡi, còn kéo theo rất nhiều phiền phức không đáng có. Đám người Lê Diệp Anh có lẽ sẽ tin tưởng mà rời đi căn cứ cùng cậu, nhưng không đảm bảo bọn họ sẽ không thấy cắn rứt lương tâm cùng hối hận, dù sao tại căn cứ cũng còn có những người không thân thì quen, cùng nhau sinh hoạt chung thời gian dài như vậy, không phải nói bỏ mặt liền bỏ mặt, trừ phi bọn họ là kiểu người như cậu.
Bất mãn nhất định sẽ có, mà hạt giống này một khi gieo xuống sẽ đâm chồi nảy lộc không ngừng, đến một lúc nào đó, trong mắt họ, dù ngươi có đối tốt ra sao thì họ cũng không thể tiếp thu, trái lại càng là bài xích.
Người có thể dứt khoát bỏ mặt đồng loại mình sống chết không màn, thì đến một lúc nào đó, có dám chắc đối phương cũng sẽ không quay lưng với mình?
Ngụy Nhã đối với những chuyện như vậy kì thực cũng không mấy để ý. Đến nỗi Thiên Ân cùng Thiên Ngọc có oán trách cậu hay sợ sự máu lạnh của cậu hay không thì Ngụy Nhã cũng không suy xét nhiều. Nếu là không thể tiếp thu, vậy thì sớm tách ra cũng tốt. Bởi vì cậu tuy là đang cố gắng học cách để trở nên ôn nhu hơn, cư xử hòa nhã hơn, biết quan tâm đến người khác hơn,... nhưng nó không đồng nghĩa với việc cậu muốn hoàn toàn thay đổi con người thật của mình. Nếu mọi thứ đều thay đổi, vậy Ngụy Nhã sẽ không còn là Ngụy Nhã, thế thì so với chết có gì khác nhau?
Tiếng mở cửa vang lên, Ngụy Nhã thu hồi suy nghĩ của mình, lau khô tay rồi đem một chén nước gừng ra ngoài.
Thiên Ân đem nông cụ đặt trong góc phòng, nhận chén nước gừng trên tay Ngụy Nhã một hơi uống sạch, cả người liền ấm áp không ít. Dị tộc cũng không phải mình đồng da sắt, bọn họ chỉ là chịu lạnh giỏi hơn nhân loại chứ không phải bản thân không biết lạnh, nhưng mà bởi vì bản tính có chút kiêu ngạo nên không ai thừa nhận việc này, mà nhân loại thì lại mù quáng tin tưởng thực lực của dị tộc, nên những chuyện nhỏ nhặt như việc dị tộc có thấy lạnh không, có thể sinh bệnh không, hay có mệt không, chắc cũng chỉ có mỗi Ngụy Nhã nghĩ tới.
Đem chén rửa sạch cất lên, Ngụy Nhã một bộ tiểu đệ tri kỷ, sấn tới sau lưng Thiên Ân, giúp y xoa bóp bả vai, thả lỏng cơ bắp đang căng chặt.
Thiên Ân bởi vì hành động này của Ngụy Nhã mà khựng lại một nhịp rồi lại tiếp tục việc trên tay, sửa lại mấy chỗ hỏng trên nông cụ. Y đại khái đoán được bầu bạn của y lại có chủ ý cho nên mới muốn lấy lòng y, quả nhiên không cần phải đợi lâu, đối phương đã lên tiếng "Thiên Ân, chúng ta thương lượng một chút có được không?"
"Nói." Thiên Ân không mặn không nhạt đáp.
Đối với việc Thiên Ân không ái nói chuyện, Ngụy Nhã đã sớm thích nghi, vậy nên cũng không bị y làm cho mất hứng, nghĩ nghĩ liền nói "Căn cứ vừa rồi mới thông báo, sắp tới nhân loại cần phải tập trung tại quảng trường rồi cùng nhau ra ngoài thu thập lương thực dự trữ cho mùa đông. Ngươi thấy rồi đấy, ta cũng đã hoàn toàn hồi phục, cho nên lần này ta cũng muốn tham gia."
Trước từng có một đợt tổ chức thu thập lương thực như vậy, nhưng bởi vì lý do cần phải dưỡng bệnh nên Ngụy Nhã đã bị Thiên Ân cấm túc, ngay cả việc ra ngoài làm ruộng cũng không được. Ngụy Nhã đương nhiên bất mãn, bất quá còn chưa kịp bỏ phiếu phản đối thì đã bị Thiên Ân trực tiếp nhắc tới chuyện ngay cả đứng ngoài trời một lát cũng bị say nắng đến ngất xỉu khiến ai đó trực tiếp câm nín không thể phản bác. Ngụy Nhã vì vậy mà ở nhà nhàn đến hoảng, còn có loại ảo giác mình trở về thời kỳ làm con sâu gạo.
Hiếm khi có dịp được quang minh chính đại ra ngoài căn cứ, Ngụy Nhã mới không muốn tiếp tục bỏ lỡ. Cậu hiện tại cần thiết phải trong một thời gian ngắn, nắm bắt được tình huống bên ngoài, nếu như biết được thú biến dị đã tiến hóa đến cấp bậc nào thì càng tốt, có như vậy thì mới nghĩ ra được đối sách ứng phó cho tình huống sắp tới.
Thiên Ân trầm mặt, bàn tay đang đặt trên đầu gối không tự giác hơi siết lại, nhưng rất mau giãn ra, đáp ứng "Được."
Này một động tác nhỏ của Thiên Ân dĩ nhiên không tránh được tầm mắt của Ngụy Nhã, khi mà cậu đang gắt gao theo dõi nhất cử nhất động của hắn.
~Tác giả có lời muốn nói~
Bi kịch là khi bạn viết xong giai đoạn A, nhưng lại có ý tưởng về giai đoạn C, trong khi giai đoạn B đang cần và rất cần phải lấp thì hoàn toàn bí ý tưởng Σ(T□T)