Máu Ma
Chương 22
Bây giờ là mùa hè. Oanh và Jane đã trở về hang động sống với đám người lùn để tu luyện những phép thuật đã học được. Trong những tháng vừa qua, cả Oanh và Jane cùng làm náo loạn cái thành phốnhỏ bé này. Người ta đã tìm thấy những xác chết khô đét nằm lăn lóc ngoài phố, cũng như những vụ mất tích mà không bao giờ có một dấu vết gì của kê chủ mưu để lại. Các cơ quan an ninh đã phải đặt trong nnh trạng báo động khẩn cấp đêm ngày. Cố tìm ra kẻ chủ mưu.
Oanh và Jane lên núi ở không phải vì sợ nhà chức trách tìm ra dấu vết mình, mà thực sự vì cái khí hậu nóng cháy da ở đó làm cho cả hai cùng cảm thấy thực khó thở. Tuy ở hang động này cũng chẳng cách xa thành phố là bao nhiêu, nhưng dù sao những tàng cây, gió rừng, cũng dễ thở hơn nhiều. Nhất là máu của tụi lùn này lại là loại cực hàn, nên mỗi khi trời nắng gắt, Oanh và Jane chỉ cần hút một chút máu của tụi nó là thân thể trở nên dễ chịu ngay, mặc dù trời nóng nực thế nào đi nữa cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng có một điều thực lạ lùng mà cả Oanh và Jane đều không lường trước được. Đó là sau khi hút máu của tụi lùn nhiều quá rồi. Tánh tình và thân thể của cả Oanh và Jane đều thay đổi một cách lạ lùng.
Mặt Jane tự nhiên râu ria mọc túa ra, chân tay trở nên kệch cỡm. Bắp thịt trên thân thể nàng sãn lại và cứng như thép nguội. Còn Oanh lại trái ngược hẳn. Da thịt nàng trở nên mềm mại, dáng điệu ẻo lả như một tiểu thơ con nhà đài các xưa nay kín cổng cao tường. Nếu Oanh tìm những hàng lụa nỏng manh đề mậc hàng ngày thì Jane lại tìm những loại quần Jean xé ống cho ngắn và áo thung rộng thùng thình mặc vào như chiếc áo thụng. Bây giờ không ai còn nhận ra một cô Jane trong tuồi con gái mới lớn nữa. Người ta nhìn nàng như một anh chàng bụi đời, chân tay gân guốc, râu tóc rối bù, mặt mày sạm nắng.
Hai sự khác biệt này tự nhiên nẩy sinh ra lòng ham muốn những gì mình chưa có. Oanh thì muốn có tài phép như Jane. Vì không hiểu sao, càng ngàỵ Jane càng mạnh mẽ, biến hóa không lường. Nàng chỉ lắc mình một cái là thân thể đã đi ra khỏi tầm mắt của người đối diện. Có những lúc Jane giận dữ, thọc cả cánh tay vô núi đá dễ như người ta xiên một cây sắt nhỏ qua một trái cây vậy. Và nhất là Jane đọc được tư tưởng của Oanh như chính ý nghĩ của nàng. Đó là chưa kể cả những tiếng động thực nhỏ, cách xa hàng cây số mà Jane cũng phân biệt được.
Còn Oanh, đừng nói phân biệt được những tiếng động nhỏ như vậy. Ngay cả cố lắng nghe mà nàng cũng chẳng thấy gì. Điều làm Oanh hậm hực nhất là càng ngày, nàng càng khó đọc được tư tưởng của Jane. Hình như chỉ có khi nào Jane muốn cho nàng nghe, nàng mới thấy thoải mái mà biết. Còn như bình thường, trong đầu óc nó nghĩ gì, nàng cố ớnh nghe, chỉ thấy những tiếng u u như một lần sóng bị phá.
Nhưng bây giờ tự nhiên nhan sắc Jane lại bị mất đi một cách tức tửi. Cả ngày, nàng lo cạo râu, nhưng nó cứ mọc ra nhanh như gió thổi. Mới hôm qua cạo nhán nhụi mà sáng ra đã thấy mọc đầy hàm. Riết rồi nàng bực mình và lười biếng, không thèm cạo gì nữa. Chỉ một tuần lễ sau là nàng đã có một hàm râu dài lướt thướt.
Nàng cũng cố nắn bóp làm cho bắp thịt mềm mại trở lại mà không thế nào được. Càng ngày da thịt nàng càng cứng như thép nguội. Săn lại như một lực sĩ điền kinh. Tướng đi và thân thể kềnhcàng nhưmộtcon khỉ đột. Khuôn mặt nàng tự nhiên bạnh ra. Lỗ mũi đỏ hồng. Cặp môi thâm lại Lông mày xếch ngược.
Hàng ngày Jane như muốn phát điên lên khi nhìn thấy Oanh. Bà cô nàng bây giờ đẹp như một nàng tiên giáng thế. Từ thân thể, giáng điệu, cũng như lời nói ngọt ngào quyến rũ làm sao. Lòng ganh ty trở nên hận thù một cách vô lý Oanh đã nhìn thấy sự thay đổi trong lòng cô cháu gái của mình. Nàng bắt đầu sợ, và ngay khi mùa hè qua đi Oanh quyết định trở lại thành phố ngay.
Có lẽ Jane cũng chỉ muốn Oanh đi cho khuất mất. Bởi vì hàng ngày nàng phải nhìn thấy nhan sắc của bà cô mình như tiên nga giáng trần thế kia làm sao mà chịu nổi nữa. Đã có lúc nàng phát điên lên, muốn cào nát bộ mặt nõn nà đó và thân thể phới phới kia ra mới hâ lòng. Nhưng Jane còn cố đè nén lòng ghen tỵ đó lại. Tuy nhiên, những lời nói cọc cằn cũng khó có thể dừng lại được khi phải đối thoại với bà cô mình.
Khi Oanh đi rồi, Jane mới thấy tâm hồn thư thái phần nào. Hàng ngày nàng đùa chơi với tụi người lùn. Nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc nhớ bà cô mình, Jane có ý định xuống núi tới thăm bà. Nhưng chợt nhớ tới sắc đẹp của bà ta, lòng nàng lại nổi điên lên. Những lúc như vậy, Jane chỉ dám lắng nghe tiếng nói và những cử động của bà cô mình trong căn nhà mới mua dưới phố để cho nguôi ngoai phần nào.
Chính Oanh cũng không ngờ thỉnh thoảng lại thấy Jane bắt chuyện với mình một cách dễ dàng như vậy. Những lúc ấy nàng cố an ủi Jane hãy năng tu luyện và đừng dùng tài phép của ưùnh mà hại bá tánh nữa. Nhiều lần Jane đã khóc lốc làm Oanh cũng mủi lòng. Nàng lại đem những lời nói của lão Thiên ra răn dạy Jane. Và cũng những lúc này, tự nhiên Oanh thấy thương Jane vô hạn.
Và chính Oanh bây giờ cũng ngạc nhiên về cuộc sống và tư tưởng đổi thay của mình một cách lạ lùng như thế. Nàng sống âm thầm trong căn nhà mới mua trên một sườn núi phía Nam thành phố. Lão Thiên đã tới thăm nàng thường xuyên. Những lời nói Oanh thường tâm tình với Jane quả thực nàng đã học được từ con người lão Thiên. Phải nói Oanh đã si mê lão tới ngẩn ngơ. Những lời nói của lão như mật ngọt vào tai. Lúc nào Oanh cũng cốkhiêu gợi lòng dục của Thiên để nàng được ăn nằm với chàng mà chưa lần nào nàng được như ý muốn. Tình yêu của Oanh với lão Thiên càng cao, lòng ham muốn ôm ấp, làm tình của nàng càng sôi sục. Oanh biết rằng; thân thể này không thể nào để nguội lạnh như vậy được mãi. Nhất định phải có một ngày Oanh được thỏa mãn những ấm ức chất chứa trong da thịt nàng. Nếu không, cũng có lúc trào ra mà phát điên lên mất.
Trong khi đó, hình nhưThiên cốtránh nàng trong những lúc hứng tình. Chàng lại còn mang về cho Oanh một loài rong biển để nàng nuôi trong nhà. Loài rong này chính là những cây rong đã nuôi sống Thiên trong khi chàng bị nhốt trong quan tài dưới đáy biển. Thân thể Thiên, mạch máu chàng giờ đây là những chất chay tịnh. Con tim ma-quỉ của chàng đã bị Hồng móc ra. Lão hòa thượng kia lại tặng chàng trái tim bồ tát của chính ông. Những phép tắc ma quỉ ngày xưa, chàng đã chằng buồn nhớ tới. Chính Thiên cũng không ngờ mình thay đổi nhanh như vậy. Phải chăng, lời lão hòa thượng nhắc nhở chàng: "Đờ~ là bể khổ, quay lại là bến bờ." Là như thế này hay sao?
Nhưng chàng lại rất khổ tâm thấy Oanh đã cư xử với mình nhưmột cặp uyên ương. Nàng đã từ bỏ tất cầ để làm đẹp lòng chàng. Máu huyết Oanh đã tư từ thay đổi. Thức ăn của nàng bây giờ là rong biển và nước trong. Chàng nhìn nàng nhưmột đóa hoa sen chợt nở trái mùa. Cái quyết tâm biến Oanh trở lại con đường từ bi của nhà Phật làm Thiên càng bối rối. Cũng vì ýậy mà tâm chàng càng vọng.
Nghiệp chướng không tiêu. Chàng càng bám lấy cái sân si của loài người hơn nữa. Như vậy có hơn gì cái tâm ma hàng ngàn năm xưa của chàng đâu. Còn nhưcứđể tự nhiên, tùy duyên mà tu thì không lý bây giờ tu với một nàng tiên trong tâm như thế này hay sao!
Thiên biết rằng trái tim của lão hòa thượng trong người chàng quả thực thực là tâm phật. Cũng vì vậy mà càng làm cho con người chàng đầy mâu thuẫn. Vì máu huyết còn đầy ma tánh thì duyên kiếp phải trầm luân trong bể khổ. Nào có quay lại được đâu mà thấy bờ? Nhưng dù muốn hay không, Thiên cũng phải từbỏ tâm ma để thay vào tánh Phật mà cầu lấy sự siêu thoát rạ khỏi ma giới. Nhưng còn cái ấm ức của Oanh canh cánh bên lòng thì làm sao đây. Phải chăng đây là cái nghiệp chướng cản lối ngăn đường không cho chàng ra khỏi bến mê. Xưa kia, quỉ nữ ngăn đường đức Thế Tôn để kéo ngài ra khỏi chánh đạo. Nhưng đức Phật đã thắng được tà tâm ma nữ, để đi thẳng đến con đường giác ngộ. Bây giờ, Oanh đang từ ma mà cải tà qui chánh. Chứ nàng đâu có phải là người của Ma Vương sai tới hại chàng. Nhưng lòng thương yêu của nàng dành cho Thiên lại làm vướng víu chàng bước theo chân Phật. Liệu chàng có bỏ mặc nàng được không. Ngày xưa Phật là Phật. Còn bây giờ dù cho chàng có mang trái tim bồ tát của lão hòa thượng đầy từ tâm kia thì chàng vẫn còn mang cái cốt ma. Làm sao cho thành hình tướng Phật được. Hơn nữa, tình yêu của nàng nào có tội tình chi!
Sau bao nhiêu ngày tìm tới chánh pháp để hóa giải kiếp ma thì càng ngày Thiên càng vương mắc vào cái chướng tu quanh co. Không làm sao hóa giải được cái ấm ức xuân tình thật tầm thường của Oanh.
Và trong những ngày Oanh sống ấm ức chờ đợi như vậy thì Jane đang lồng lộn trong hận thù ngùn ngụt bốc sôi lửa hồng. Trái tim nàng được hun đúc bằng cuộc sống lừa lọc của người mẹ điếm đàng ngay từ thuở mới lọt lòng. Sống với Oanh trong những ngày vừa qua, Jane đã đi vào ma giới bằng lòng ham muốn nhiệt cuồng của tuổi trẻ hờn căm.
Trong thân thể nàng giờ đây lại có thêm một trái tim nữa. Trái tim của lão Lâm. Một con Ma Cà Rồng đầu tiên đã dám phá luật ma giới, bắt nhốt sư phụ, ép thầy mình phải tiết lộ thiên cơ, để học những điều đem ra hại đời sau này. Không biết đây là cái may mắn của Jane hay là cái nghiệp chướng của nàng. Nhưng dù sao, bây giờ, bản lãnh của Jane phải kể là một cao thủ thượng thừa trong ma giới. Từ hôm Oanh khuyên nàng ăn chay, Jane đã thử. Không phải vì nàng muốn cải tà quy chánh. Nhưng mà nàng nghĩ có phải cách này có thể đem lại sắc đẹp tuyệt vời như của Oanh được hay không. Khi Jane vừa đút một cọng rong biển vô miệng. Lưỡi nàng nóng bỏng nhưmuốn lột da. Hai ba ngày không ăn uống gì được nữa. Jane đã thét lên, nhảy về hang động ngay. Từ đó trở đi, nàng không còn muốn gặp lại bà cô ngày nào đưa nàng vào ma giới nữa. Còn Oanh, nhiều khi muốn gặp đứa cháu thân yêu ngày nào. Nhưng Jane đã cố tình tránh né, thành ra Oanh không thế nào gặp lại được Jane.
Trong những tháng ngày trong hang động. Jane chợt khám phá ra một điều. Nếu chỉ hút máu tụi lùn không thôi thì công lực có tiến triển, nhưng mà thua xa ăn thịt luôn từng đứa. Thế là mỗi ngày nàng đem một mạng ra làm khẩu phần hàng ngày. Ăn sống nuốt tươi từng đứa một. Chẳng bao lâu, Jane đã giết sạch đám người lùn này. Cố lẽ bây giờ giống người này đã tuyệt chủng trên trái đất!
Jane thích thú với thành quả nàng đạt được. Từ nay trở đi, ngoài cô Oanh ra. Nàng là con Ma Cà Rồng duy nhất có thể xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời. Hơn thếnữa, Jane có thể biến thân thành những nhân vật nàng muốn. Giống như hai giọt nước. Từ giọng nói tới điệu bộ không khác một mảy may.
Cái thành quả quyền lực tuyệt lân mà Jane đạt được đã làm nàng hớn hở được vài hôm. Khi Jane giết sạch đám người lùn rồi, nàng bắt đầu thấy cô độc, lẻ loi. Jane lại đi vào bực bội, chán nản, hận thù.
Oanh và Jane lên núi ở không phải vì sợ nhà chức trách tìm ra dấu vết mình, mà thực sự vì cái khí hậu nóng cháy da ở đó làm cho cả hai cùng cảm thấy thực khó thở. Tuy ở hang động này cũng chẳng cách xa thành phố là bao nhiêu, nhưng dù sao những tàng cây, gió rừng, cũng dễ thở hơn nhiều. Nhất là máu của tụi lùn này lại là loại cực hàn, nên mỗi khi trời nắng gắt, Oanh và Jane chỉ cần hút một chút máu của tụi nó là thân thể trở nên dễ chịu ngay, mặc dù trời nóng nực thế nào đi nữa cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng có một điều thực lạ lùng mà cả Oanh và Jane đều không lường trước được. Đó là sau khi hút máu của tụi lùn nhiều quá rồi. Tánh tình và thân thể của cả Oanh và Jane đều thay đổi một cách lạ lùng.
Mặt Jane tự nhiên râu ria mọc túa ra, chân tay trở nên kệch cỡm. Bắp thịt trên thân thể nàng sãn lại và cứng như thép nguội. Còn Oanh lại trái ngược hẳn. Da thịt nàng trở nên mềm mại, dáng điệu ẻo lả như một tiểu thơ con nhà đài các xưa nay kín cổng cao tường. Nếu Oanh tìm những hàng lụa nỏng manh đề mậc hàng ngày thì Jane lại tìm những loại quần Jean xé ống cho ngắn và áo thung rộng thùng thình mặc vào như chiếc áo thụng. Bây giờ không ai còn nhận ra một cô Jane trong tuồi con gái mới lớn nữa. Người ta nhìn nàng như một anh chàng bụi đời, chân tay gân guốc, râu tóc rối bù, mặt mày sạm nắng.
Hai sự khác biệt này tự nhiên nẩy sinh ra lòng ham muốn những gì mình chưa có. Oanh thì muốn có tài phép như Jane. Vì không hiểu sao, càng ngàỵ Jane càng mạnh mẽ, biến hóa không lường. Nàng chỉ lắc mình một cái là thân thể đã đi ra khỏi tầm mắt của người đối diện. Có những lúc Jane giận dữ, thọc cả cánh tay vô núi đá dễ như người ta xiên một cây sắt nhỏ qua một trái cây vậy. Và nhất là Jane đọc được tư tưởng của Oanh như chính ý nghĩ của nàng. Đó là chưa kể cả những tiếng động thực nhỏ, cách xa hàng cây số mà Jane cũng phân biệt được.
Còn Oanh, đừng nói phân biệt được những tiếng động nhỏ như vậy. Ngay cả cố lắng nghe mà nàng cũng chẳng thấy gì. Điều làm Oanh hậm hực nhất là càng ngày, nàng càng khó đọc được tư tưởng của Jane. Hình như chỉ có khi nào Jane muốn cho nàng nghe, nàng mới thấy thoải mái mà biết. Còn như bình thường, trong đầu óc nó nghĩ gì, nàng cố ớnh nghe, chỉ thấy những tiếng u u như một lần sóng bị phá.
Nhưng bây giờ tự nhiên nhan sắc Jane lại bị mất đi một cách tức tửi. Cả ngày, nàng lo cạo râu, nhưng nó cứ mọc ra nhanh như gió thổi. Mới hôm qua cạo nhán nhụi mà sáng ra đã thấy mọc đầy hàm. Riết rồi nàng bực mình và lười biếng, không thèm cạo gì nữa. Chỉ một tuần lễ sau là nàng đã có một hàm râu dài lướt thướt.
Nàng cũng cố nắn bóp làm cho bắp thịt mềm mại trở lại mà không thế nào được. Càng ngày da thịt nàng càng cứng như thép nguội. Săn lại như một lực sĩ điền kinh. Tướng đi và thân thể kềnhcàng nhưmộtcon khỉ đột. Khuôn mặt nàng tự nhiên bạnh ra. Lỗ mũi đỏ hồng. Cặp môi thâm lại Lông mày xếch ngược.
Hàng ngày Jane như muốn phát điên lên khi nhìn thấy Oanh. Bà cô nàng bây giờ đẹp như một nàng tiên giáng thế. Từ thân thể, giáng điệu, cũng như lời nói ngọt ngào quyến rũ làm sao. Lòng ganh ty trở nên hận thù một cách vô lý Oanh đã nhìn thấy sự thay đổi trong lòng cô cháu gái của mình. Nàng bắt đầu sợ, và ngay khi mùa hè qua đi Oanh quyết định trở lại thành phố ngay.
Có lẽ Jane cũng chỉ muốn Oanh đi cho khuất mất. Bởi vì hàng ngày nàng phải nhìn thấy nhan sắc của bà cô mình như tiên nga giáng trần thế kia làm sao mà chịu nổi nữa. Đã có lúc nàng phát điên lên, muốn cào nát bộ mặt nõn nà đó và thân thể phới phới kia ra mới hâ lòng. Nhưng Jane còn cố đè nén lòng ghen tỵ đó lại. Tuy nhiên, những lời nói cọc cằn cũng khó có thể dừng lại được khi phải đối thoại với bà cô mình.
Khi Oanh đi rồi, Jane mới thấy tâm hồn thư thái phần nào. Hàng ngày nàng đùa chơi với tụi người lùn. Nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc nhớ bà cô mình, Jane có ý định xuống núi tới thăm bà. Nhưng chợt nhớ tới sắc đẹp của bà ta, lòng nàng lại nổi điên lên. Những lúc như vậy, Jane chỉ dám lắng nghe tiếng nói và những cử động của bà cô mình trong căn nhà mới mua dưới phố để cho nguôi ngoai phần nào.
Chính Oanh cũng không ngờ thỉnh thoảng lại thấy Jane bắt chuyện với mình một cách dễ dàng như vậy. Những lúc ấy nàng cố an ủi Jane hãy năng tu luyện và đừng dùng tài phép của ưùnh mà hại bá tánh nữa. Nhiều lần Jane đã khóc lốc làm Oanh cũng mủi lòng. Nàng lại đem những lời nói của lão Thiên ra răn dạy Jane. Và cũng những lúc này, tự nhiên Oanh thấy thương Jane vô hạn.
Và chính Oanh bây giờ cũng ngạc nhiên về cuộc sống và tư tưởng đổi thay của mình một cách lạ lùng như thế. Nàng sống âm thầm trong căn nhà mới mua trên một sườn núi phía Nam thành phố. Lão Thiên đã tới thăm nàng thường xuyên. Những lời nói Oanh thường tâm tình với Jane quả thực nàng đã học được từ con người lão Thiên. Phải nói Oanh đã si mê lão tới ngẩn ngơ. Những lời nói của lão như mật ngọt vào tai. Lúc nào Oanh cũng cốkhiêu gợi lòng dục của Thiên để nàng được ăn nằm với chàng mà chưa lần nào nàng được như ý muốn. Tình yêu của Oanh với lão Thiên càng cao, lòng ham muốn ôm ấp, làm tình của nàng càng sôi sục. Oanh biết rằng; thân thể này không thể nào để nguội lạnh như vậy được mãi. Nhất định phải có một ngày Oanh được thỏa mãn những ấm ức chất chứa trong da thịt nàng. Nếu không, cũng có lúc trào ra mà phát điên lên mất.
Trong khi đó, hình nhưThiên cốtránh nàng trong những lúc hứng tình. Chàng lại còn mang về cho Oanh một loài rong biển để nàng nuôi trong nhà. Loài rong này chính là những cây rong đã nuôi sống Thiên trong khi chàng bị nhốt trong quan tài dưới đáy biển. Thân thể Thiên, mạch máu chàng giờ đây là những chất chay tịnh. Con tim ma-quỉ của chàng đã bị Hồng móc ra. Lão hòa thượng kia lại tặng chàng trái tim bồ tát của chính ông. Những phép tắc ma quỉ ngày xưa, chàng đã chằng buồn nhớ tới. Chính Thiên cũng không ngờ mình thay đổi nhanh như vậy. Phải chăng, lời lão hòa thượng nhắc nhở chàng: "Đờ~ là bể khổ, quay lại là bến bờ." Là như thế này hay sao?
Nhưng chàng lại rất khổ tâm thấy Oanh đã cư xử với mình nhưmột cặp uyên ương. Nàng đã từ bỏ tất cầ để làm đẹp lòng chàng. Máu huyết Oanh đã tư từ thay đổi. Thức ăn của nàng bây giờ là rong biển và nước trong. Chàng nhìn nàng nhưmột đóa hoa sen chợt nở trái mùa. Cái quyết tâm biến Oanh trở lại con đường từ bi của nhà Phật làm Thiên càng bối rối. Cũng vì ýậy mà tâm chàng càng vọng.
Nghiệp chướng không tiêu. Chàng càng bám lấy cái sân si của loài người hơn nữa. Như vậy có hơn gì cái tâm ma hàng ngàn năm xưa của chàng đâu. Còn nhưcứđể tự nhiên, tùy duyên mà tu thì không lý bây giờ tu với một nàng tiên trong tâm như thế này hay sao!
Thiên biết rằng trái tim của lão hòa thượng trong người chàng quả thực thực là tâm phật. Cũng vì vậy mà càng làm cho con người chàng đầy mâu thuẫn. Vì máu huyết còn đầy ma tánh thì duyên kiếp phải trầm luân trong bể khổ. Nào có quay lại được đâu mà thấy bờ? Nhưng dù muốn hay không, Thiên cũng phải từbỏ tâm ma để thay vào tánh Phật mà cầu lấy sự siêu thoát rạ khỏi ma giới. Nhưng còn cái ấm ức của Oanh canh cánh bên lòng thì làm sao đây. Phải chăng đây là cái nghiệp chướng cản lối ngăn đường không cho chàng ra khỏi bến mê. Xưa kia, quỉ nữ ngăn đường đức Thế Tôn để kéo ngài ra khỏi chánh đạo. Nhưng đức Phật đã thắng được tà tâm ma nữ, để đi thẳng đến con đường giác ngộ. Bây giờ, Oanh đang từ ma mà cải tà qui chánh. Chứ nàng đâu có phải là người của Ma Vương sai tới hại chàng. Nhưng lòng thương yêu của nàng dành cho Thiên lại làm vướng víu chàng bước theo chân Phật. Liệu chàng có bỏ mặc nàng được không. Ngày xưa Phật là Phật. Còn bây giờ dù cho chàng có mang trái tim bồ tát của lão hòa thượng đầy từ tâm kia thì chàng vẫn còn mang cái cốt ma. Làm sao cho thành hình tướng Phật được. Hơn nữa, tình yêu của nàng nào có tội tình chi!
Sau bao nhiêu ngày tìm tới chánh pháp để hóa giải kiếp ma thì càng ngày Thiên càng vương mắc vào cái chướng tu quanh co. Không làm sao hóa giải được cái ấm ức xuân tình thật tầm thường của Oanh.
Và trong những ngày Oanh sống ấm ức chờ đợi như vậy thì Jane đang lồng lộn trong hận thù ngùn ngụt bốc sôi lửa hồng. Trái tim nàng được hun đúc bằng cuộc sống lừa lọc của người mẹ điếm đàng ngay từ thuở mới lọt lòng. Sống với Oanh trong những ngày vừa qua, Jane đã đi vào ma giới bằng lòng ham muốn nhiệt cuồng của tuổi trẻ hờn căm.
Trong thân thể nàng giờ đây lại có thêm một trái tim nữa. Trái tim của lão Lâm. Một con Ma Cà Rồng đầu tiên đã dám phá luật ma giới, bắt nhốt sư phụ, ép thầy mình phải tiết lộ thiên cơ, để học những điều đem ra hại đời sau này. Không biết đây là cái may mắn của Jane hay là cái nghiệp chướng của nàng. Nhưng dù sao, bây giờ, bản lãnh của Jane phải kể là một cao thủ thượng thừa trong ma giới. Từ hôm Oanh khuyên nàng ăn chay, Jane đã thử. Không phải vì nàng muốn cải tà quy chánh. Nhưng mà nàng nghĩ có phải cách này có thể đem lại sắc đẹp tuyệt vời như của Oanh được hay không. Khi Jane vừa đút một cọng rong biển vô miệng. Lưỡi nàng nóng bỏng nhưmuốn lột da. Hai ba ngày không ăn uống gì được nữa. Jane đã thét lên, nhảy về hang động ngay. Từ đó trở đi, nàng không còn muốn gặp lại bà cô ngày nào đưa nàng vào ma giới nữa. Còn Oanh, nhiều khi muốn gặp đứa cháu thân yêu ngày nào. Nhưng Jane đã cố tình tránh né, thành ra Oanh không thế nào gặp lại được Jane.
Trong những tháng ngày trong hang động. Jane chợt khám phá ra một điều. Nếu chỉ hút máu tụi lùn không thôi thì công lực có tiến triển, nhưng mà thua xa ăn thịt luôn từng đứa. Thế là mỗi ngày nàng đem một mạng ra làm khẩu phần hàng ngày. Ăn sống nuốt tươi từng đứa một. Chẳng bao lâu, Jane đã giết sạch đám người lùn này. Cố lẽ bây giờ giống người này đã tuyệt chủng trên trái đất!
Jane thích thú với thành quả nàng đạt được. Từ nay trở đi, ngoài cô Oanh ra. Nàng là con Ma Cà Rồng duy nhất có thể xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời. Hơn thếnữa, Jane có thể biến thân thành những nhân vật nàng muốn. Giống như hai giọt nước. Từ giọng nói tới điệu bộ không khác một mảy may.
Cái thành quả quyền lực tuyệt lân mà Jane đạt được đã làm nàng hớn hở được vài hôm. Khi Jane giết sạch đám người lùn rồi, nàng bắt đầu thấy cô độc, lẻ loi. Jane lại đi vào bực bội, chán nản, hận thù.
Tác giả :
Hùng Sơn