Mẫu Đơn Của Hắc Báo
Chương 18
Cánh cổng lớn của Kim gia đóng chặt đã lâu, hôm nay là ngày thời tiết sáng sủa, khí hậu ôn hòa, mở cửa chiêu đãi mọi người. Khách quý đến tấp nập, mặc những bộ quần áo lộng lẫy, mang theo lễ vật quý giá đắt tiền, đi xe hơi sang trọng, từng người từng người bước vào cửa chúc mừng.
Hôm nay là tiệc mừng sinh nhật của Giang Thành.
Kim Ngọc Tú tự mình sắp đặt buổi tiệc này, cho dù là danh sách khách mời, hay là thức ăn dành cho buổi tiệc, thậm chí là những chiếc bánh bao mừng thọ trắng nõn có chấm một chấm đỏ chói, bên trong có chứa nhân bánh, đều là những loại nhân mà Giang Thành thích ăn nhất.
Giang Thành bị bệnh một thời gian khá dài, vừa hay gặp đúng dịp sinh nhật của hắn, nàng quyết định vì chồng mà tổ chức bữa tiệc long trọng này, có lẽ không khí náo nhiệt vui vẻ, cùng với việc gặp gỡ và tiếp xúc với nhiều người cũng làm cho tâm tình của hắn thay đổi một chút.
Trừ nguyên nhân này ra, nàng còn mưu tính chuẩn bị sẵn cho Giang Thành một món quà lớn.
Đó là tin Hắc Báo chết.
Kim Ngọc Tú căn dặn Thanh Phong xuống tay đã qua nhiều ngày rồi. Sự việc trọng đại, nên nàng đặc biệt chú ý, ngày ngày đêm đêm chờ đợi, nhưng chờ hoài vẫn không thấy tin tức như nàng mong đợi.
Bàn tay nhỏ bé, ấm áp mềm mại dưới lớp áo bằng tơ lụa thêu hình hoa và chim, lặng lẽ nắm chặt.
Hay là Thanh Phong không tìm được cơ hội xuống tay? Còn nữa, mặc dù Hắc Báo rất quan tâm đến Thanh Phong, nhưng dạng đàn ông này cũng không dễ dàng bị người ta ám sát, hắn sẽ không để mặc cho Thanh Phong giết hắn.
Từng vị khách quý đã lần lượt đến đông đủ, Kim Ngọc Tú vẫn duy trì nụ cười, thỉnh thoảng gật đầu hỏi thăm, nhưng trong lòng của nàng, vẫn bị những suy nghĩ về Hắc Trọng Minh chiếm lấy.
Ở trong kế hoạch ám sát Hắc Trọng Minh của nàng, ít nhất còn phải đợi thêm một thời gian, cho người ở Thượng Hải dần dần phai nhạt chuyện Tiêu Luyện Mặc bị hủy, khi địa bàn của Tiêu gia từng bước từng bước bị nuốt chửng đến gần như không còn, lúc đó tin tức Hắc Trọng Minh chết mới không làm cho người ta liên tưởng đến người ở phía sau hưởng lợi, thật ra chính là Kim gia.
Nhưng hành động mau lẹ của Hắc Trọng Minh vượt quá mong muốn của nàng.
Khi nàng yêu cầu hắn bắt tay với Kim gia, bao vây tấn công Tiêu Luyện Mặc, nàng hoàn toàn không có nghĩ đến, Hắc Trọng Minh chỉ trong vòng mười ngày là có thể hủy diệt được kẻ thù đã khiến cho Kim gia đau đầu bấy lâu nay.
Năng lực cùng sự nguy hiểm của Hắc Trọng Minh vượt xa so với dự đoán của nàng, làm cho người ta sợ hãi.
Bố cục tinh vi kia, cho thấy hắn đã có mưu tính từ trước, cho dù nàng không mở miệng, thì hắn cũng đã chuẩn bị thu thập đầy đủ thông tin về Tiêu Luyện Mặc.
Lần này tính toán sai làm cho nàng cảnh giác sâu sắc, cho nên mới quyết định thực hiện kế hoạch sớm một chút, dùng giọng điệu mềm mỏng, nhẹ nhàng, cùng với vài giọt nước mắt, ép buộc Thanh Phong động thủ.
May mắn là bên trong âm mưu của nàng, cũng có một phần thành công.
Hắc Trọng Minh đã giữ Thanh Phong ở lại bên người.
Hắn yêu thương nàng.
Ngay từ đầu, khi phái Thanh Phong đến bên cạnh Hắc Trọng Minh, hoàn toàn không phải là vì muốn nàng bảo vệ Hắc Trọng Minh, mà là muốn tạo cơ hội cho nàng cướp lấy tâm của hắn. Vì muốn cho Thanh Phong có được sự tin tưởng của hắn, Kim Ngọc Tú thậm chí đã phái người ở trước cửa buổi tiệc từ thiện nổ súng làm Thanh Phong bị thương.
Nàng hao tổn nhiều công sức như vậy là chỉ muốn gỡ bỏ tâm tư đề phòng của Hắc Trọng Minh, để hắn giữ Thanh Phong ở bên người.
Mọi chuyện vẫn tiến hành thuận lợi theo đúng kế hoạch, tiếp theo chỉ cần Hắc Báo chết.
Nàng là vì anh Thành mà củng cố cố giang sơn, xây dựng thế lực bền vững, ở Thượng Hải không còn có người nào có thể uy hiếp địa vị của anh Thành.
“Phu nhân.” Phúc mẹ tiến lên, khẽ gọi.
“Chuyện gì?”
“Toàn bộ khách đều đã đến đông đủ.”
“Tốt.” Kim Ngọc Tú gật gật đầu, rồi sau đó mới xoay người đi về hướng phòng ngủ chính.
Người chủ bên trong phòng ngủ chính, Giang Thành mặc một cái áo khoác ngoài thật dài, màu tối và được làm bằng tơ lụa, càng làm cho hắn có vẻ cao lớn và xanh xao. Toàn thân hắn gọn gàng, là sáng sớm nay Kim Ngọc Tú đã tự tay rửa mặt chải đầu cho hắn, cẩn thận giúp hắn mặc thêm áo khoác dài, mang vớ và giày, lại còn cài trên vạt áo hắn một phù điêu hình con rồng làm bằng ngọc bích được chạm khắc tinh xảo, vô cùng quý giá.
“Anh Thành?”
Hắn xoay người lại, nở nụ cười dịu dàng với nàng.
Tim Kim Ngọc Tú khẽ run lên. Vì người đàn ông này, nàng thậm chí bằng lòng đi vào chỗ chết.
“Anh có khỏe không?” Nàng nhẹ giọng hỏi, nhìn Giang Thành với ánh mắt yêu thương vô bờ bến, hoàn toàn không muốn xa rời.
“Tốt lắm.” Hắn cúi đầu hôn lên hai má vợ yêu.
“Hôm nay tinh thần cũng không tệ lắm.” Thật ra hắn mệt chết đi, nhưng hắn lại không muốn làm cho nàng mất vui.
“Quan khách đã đến hết rồi sao?”
“Đều đến đông đủ.” Nàng nhìn chồng, trong lòng còn có chút lo lắng.
“Nếu anh cảm thấy mệt mỏi, thì đừng cố gắng chịu đựng, cứ nói với em một tiếng là được rồi, chúng ta sẽ lập tức trở về phòng nghỉ ngơi.”
Nhìn thấy vẻ mặt sầu lo của nàng, Giang Thành mỉm cười.
“Được, lúc đó anh nhất định sẽ nói với em. Đừng lo lắng, được không?”
“Vâng.” Kim Ngọc Tú gật đầu, dắt tay chồng, hai người cùng đi về hướng phòng khách.
Bên trong phòng khách, khách khứa đã tập hợp đầy đủ, vốn dĩ bọn họ đều đang ngồi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ của Giang Thành, tất cả đều tự động đứng dậy, nhiệt liệt vỗ tay.
“Sao rồi? Giang tiên sinh!”
“Xem ra sắc mặt của ngài cũng không tệ.”
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
“Ngài cát nhân thiên tướng (Cát: tốt đẹp, hiền lương; nhân: người; thiên: trời; tướng: giúp cho. Nghĩa: Người hiền, trời giúp cho. Ý nói: Người hiền đức thì được trời giúp.) bệnh tình của ngài nhất định sẽ mau khỏi thôi.”
“Chúng tôi chờ ngài khỏi bệnh, còn có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo ngài.”
Mọi người tranh nhau tiến lên, vội vã lấy lòng hắn, chúc mừng hắn, ai nấy cũng đều sợ nói chậm hay nói thiếu, thì sau này sẽ không được hợp tác với Kim gia.
Giang Thành và Kim Ngọc Tú đi đến bàn chủ trong tiếng chúc mừng của mọi người. Bọn họ nhìn nhau cười, lúc đang muốn ngồi xuống thì thấy Phúc mẹ hoảng hốt chạy đến.
“Phu nhân, lại có khách đến.”
“Khách?” Kim Ngọc Tú nhíu mày, nhìn vào ba cái bàn lớn đã ngồi chật kín người.
“Không phải tất cả khách đều đã đến rồi sao?”
“Là, là…….Là Hắc Báo……..”
Nụ cười của Kim Ngọc Tú trong thoáng chốc bị đông lại. Nhưng Giang Thành ở một bên lại vô cùng vui mừng, phất phất tay nói:
“Mau mời vào.”
Phúc mẹ không biết phải làm sao, nhìn nhìn Kim Ngọc Tú, chần chừ trong chốc lát, rồi mới nghe theo lời thúc giục của Giang Thành, xoay người đi ra cửa, để cho hai vị khách không mời mà tới bước vào.
Khi Hắc Trọng Minh khoác tay Mẫu Đơn xuất hiện trước cửa phòng khách, tầm mắt của mọi người đều bị bọn họ hấp dẫn. Các vị quan khách có người kinh ngạc, có người giật mình, chưa từng có ai nghĩ đến Hắc Trọng Minh sẽ tham dự tiệc sinh nhật của Giang Thành.
“Thứ lỗi cho tôi vì đã không mời mà tới.” Hắn kéo Mẫu Đơn đi về phía trước, gật đầu với Giang Thành.
Giang Thành nở nụ cười:
“Cậu có thể đến đây, đó chính là vinh hạnh của tôi.” Tầm mắt của Giang Thành dừng lại ở vị trí bên cạnh, có chút không thể xác định
“Thanh Phong?”
Mẫu Đơn nhìn hắn, khẽ gật đầu
“Tiên sinh.”
Hắn chần chờ một lát, vẻ mặt không giấu được sự kinh ngạc:
“Tôi cứ nghĩ cô vẫn còn tĩnh dưỡng ở nông thôn.” Vợ của hắn có nói với hắn, lúc trước Thanh Phong bị Hắc Báo đâm một dao, vết thương khá nghiêm trọng, cho nên chỉ có thể ở lại vùng nông thôn để nghỉ ngơi.
“Tôi đã khỏe hẳn rồi.”
“Tại sao cô lại cùng đến với Hắc Báo?” Giang Thành cảm thấy khó hiểu, hoang mang nhìn nàng, sao nàng lại ở bên cạnh Hắc Trọng Minh? Mà Hắc Trọng Minh lại còn ôm lấy thắt lưng nàng, quan hệ thân mật giữa hai người thật không thể hiểu rĩ.
“Bởi vì cô ấy là vợ tôi.” Hắc Trọng Minh vừa thốt ra những lời này, làm cho cả phòng khách đều ồ lên. Kim Ngọc Tú nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Giang Thành quan sát, sắc mặt trong nháy mắt đã tái xanh.
“Vợ?” Giang Thành ngẩn ra.
“Chúng tôi vừa kết hôn hôm qua.”
Mẫu Đơn gật gật đầu, đưa văn kiện trong tay cho Giang Thành
“Đây là lễ vật mà hai người chúng tôi muốn tặng cho ngài.”
“Lễ vật?” Giang Thành hoài nghi, khó hiểu, nhưng vẫn nhận.
Ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Giang Thành mở xấp văn kiện đã được đóng thành sách ra, mới vừa xem một tờ, sắc mặt hắn đã thay đổi rõ rệt, trở nên ưu tư buồn bã.
Đột nhiên một cơn choáng váng ập tới làm cho hắn suýt nữa ngồi không vững.
“Anh Thành, anh có khỏe không?” Kim Ngọc Tú cực kỳ lo lắng, vươn tay ra đỡ lấy chồng, lại nhìn thấy văn kiện trong tay hắn, viết về những chuyện cũ, đã xảy ra từ nhiều năm trước.
Trong nháy mắt, toàn thân của nàng rét run.
Không thể nào, nàng đã đem những người, vật, việc xảy ra đều xử lý triệt để cả rồi!
Làm sao còn có thể có người biết? Làm sao còn có người có thể hiểu được?
Kim Ngọc Tú thở gấp một hơi, dáng vẻ bình tĩnh hoàn toàn biến mất, bối rối vươn tay giật lấy phần văn kiện đáng giận kia.
“Không! Đừng nhìn!”
“Tú nhi……….” Vẻ mặt Giang Thành khiếp sợ.
“Anh Thành, anh đừng tin những gì trên phần văn kiện này đã viết, tất cả đều là giả!”
“Giả!”
Nàng vô cùng kích động, vì bản thân giải thích:
“Đây đều là do Hắc Báo bịa chuyện ra, hắn muốn ly gián chúng ta! Anh đừng tin hắn!”
Sắc mặt Giang Thành không còn chút máu, nhìn người vợ nhó bé, xinh đẹp động lòng người trước mắt.
Hắn rất muốn tin tưởng nàng, nhưng từ trước đến nay hắn chưa bao giờ gặp qua, bộ dáng hoàn toàn mất bình tĩnh của nàng giống như hôm nay.
Hắn vươn tay về phía nàng, sắc mặt trắng bệch, mở miệng nói.
“Đưa văn kiện cho anh.”
“Không, không cần, anh không cần xem thứ này. Tất cả đều là bịa đặt! Bịa đặt!” Nàng tức giận, khóe mắt rưng rưng, xé đi xấp văn kiện.
“Tú nhi!” Giang Thành hét lớn một tiếng.
Thân hình nhỏ xinh của nàng đột nhiên chấn động, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy trong mắt hắn chứa đầy hoài nghi cùng với không dám tin.
Hắn chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng.
Hắn không tin nàng!
Kim Ngọc Tú hoảng hốt, rối loạn, nàng quay người lại, phẫn nộ nhìn Hắc Trọng Minh
“Tại sao cậu lại có thể xấu xa như vậy? Làm sao cậu có thể bôi nhọ tôi như vậy?”
Nàng vươn tay nắm lấy Mẫu Đơn, nước mắt lưng tròng cầu xin:
“Thanh Phong, cô hãy nói cho anh Thành biết, nói với anh ấy, tất cả những điều viết trên văn kiện này đều là giả, tất cả đều do Hắc Báo bịa đặt ra.”
Mẫu Đơn nhìn nàng, rút tay về, bình tĩnh hỏi:
“Bà hy vọng tôi nói với ông ấy cái gì? Nói với ông ấy, cha tôi đã bị bà phái người giết chết ra sao ư? Hay là nói cho ông ấy biết, mẹ của tôi đã bị bà phái người phóng hỏa đốt chết ra sao?”
Kim Ngọc Tú khiếp sợ lui về phía sau từng bước.
“Tôi không có, cô nói dối. Đây không phải sự thật.”
Mẫu Đơn tiến từng bước dồn ép nàng, nhìn chăm chú vào nàng, ngọn lửa phẫn nộ đã muốn chuyển thành chán ghét sâu sắc. Bản thân đã từng toàn tâm toàn ý tin tưởng người đàn bà đáng sợ này.
“Tôi cũng hy vọng đây là giả, tôi cũng hy vọng là tôi đang nói dối. Bởi vì, dù thế nào tôi cũng không dám tin tưởng, lòng dạ của bà lại độc ác như thế, đơn giản chỉ vì cha tôi gây trở ngại cho Kim gia, bà không chỉ phải người giết chết ông ấy, mà còn phóng hỏa thiêu rụi nhà của tôi, muốn đẩy cả nhà chúng tôi vào chỗ chết.” Nàng đã từng sẵn sàng cống hiến cho người đàn bà này.
“Khi bà phát hiện ra tôi không chết, bà còn thuyết phục Giang Thành nuôi dưỡng tôi, giáo dục tôi, huấn luyện tôi, để tôi làm việc thay bà.”
“Tôi không có! Tôi không có! Cô nói dối!” Kim Ngọc Tú vừa sợ vừa tức, vung bàn tay nhỏ bé về phía nàng.
Mẫu Đơn nhanh như chớp chụp lấy, ý muốn tấn công cổ tay non mịn của nàng.
Giận dữ cực độ làm cho nàng suýt chút nữa vặn gãy cánh tay kia.
“A………..” Kim Ngọc Tú kêu đau ra tiếng, một giọt nước mắt rơi ra từ hốc mắt.
“Thanh Phong, dừng tay!” Giang Thành vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Mẫu Đơn nhìn hắn, một lát sau mới bỏ cánh tay nhỏ bé trắng nõn kia ra, nhưng trên cánh tay nhỏ bé kia lại dính vô số máu tươi.
Kim Ngọc Tú té ngã trên mặt đất, làm cho chiếc bình hoa lê cắt vào cổ tay phải của nàng.
“Bà hạ độc, dùng thạch tín độc chết Thục Quân phu nhân.” Mẫu Đơn nói, giọng nói rõ ràng truyền đến trong tai mỗi người.
Kim Ngọc Tú hoảng hốt ngẩng đầu, thét chói tai:
“Không – Cô nói bậy!” Mẫu Đơn không them để ý tới nàng, chỉ nhìn Giang Thành.
“Bà ấy muốn chiếm được ông, cho nên hàng tháng, bà ấy đều sai đầu bếp trong nhà làm bánh ngọt để mang đến nhà ông. Bà ấy biết, Thục Quân phu nhân thích nhất là đồ ngọt, bà ấy cũng biết, ông không ăn ngọt.”
“Câm miệng!” Kim Ngọc Tú xấu hổ khi bí mật bị vạch trần tại chỗ. Nàng đứng dậy, xông lên phía trước, muốn tấn công Mẫu Đơn lần nữa, vội vã muốn làm cho Mẫu Đơn câm miệng, nhưng Liễu Vũ đứng ở một bên đã ngăn nàng lại.
“Để cho cô ấy nói tiếp.”
“Cậu-------” Kim Ngọc Tú run run nhìn Liễu Vũ, thật không thể tin được
“Cậu đang làm gì?”
“Làm chuyện mà tôi nên làm từ sớm.” Liễu Vũ quay đầu nhìn người đang ngồi ở vị trí chủ nhân – Giang Thành.
“Tiên sinh, Thanh Phong nói không có sai, tất cả những gì cô ấy nói đều là sự thật.”
“Tất cả chúng tôi đều đã kiểm chứng qua.” Sở Lãng ở một bên cũng lắc lư đi ra, đứng ở bên cạnh Liễu Vũ, cúi đầu nhìn Giang Thành.
“Bà ấy không chỉ giết cha mẹ Thanh Phong, mà còn hủy diệt gia đình của của tôi, Lãng Thần và Liễu Vũ, đơn giản đều là bởi vì cha mẹ của chúng tôi làm cản trở con đường phát tài của Kim gia. Bà ta muốn thu nhận chúng tôi, là vì chúng tôi còn có giá trị lợi dụng, mỗi người trong chúng tôi, đều là do bà ta đích thân chọn lựa kỹ càng, để thay ông gầy dựng giang sơn.”
Lãng Thần đã được đưa đến Mỹ, mà Hắc Trọng Minh vì muốn liên thủ với bọn họ nên mới quyết định buông tha cho Lãng Thần.
Giang Thành khiếp sợ không thôi, chỉ có thể ngã ngồi trên ghế, á khẩu không thể thốt nên lời, trừng mắt nhìn về phía người đã ở bên cạnh mình nhiều năm, vừa là người hộ vệ trung thành, vừa là vợ hiền yêu dấu.
“Tú nhi, thật là do em làm sao?”
“Không, không phải em?” Kim Ngọc Tú giãy ra khỏi sự kiềm chế của Liễu Vũ, vọt tới trước người Giang Thành, quỳ trước mặt hắn, xoa nhẹ chân hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn vào người chồng thật sự chịu nhiều đã kích, nghẹn ngào cãi lại.
“Anh Thành, anh phải tin em, anh đừng tin cô ấy, chị Thục Quân mất khi em mới mười bốn tuổi, làm sao em có khả năng hạ độc chị ấy?”
Đúng vậy, năm đó nàng mới có mười bốn tuổi, làm sao có thể ngoan độc như thế? Giang Thành nghĩ.
Nhưng sau khi nhớ lại, quả thật là khi Thục Quân quen biết Tú Nhi thì đột nhiên thân thể bắt đầu có chuyển biến xấu. Mà trong một năm đó, đúng là hàng tháng Tú nhi đều mang theo bánh ngọt đến nhà.
Hắn nhớ rất rỏ, bộ dáng mang theo bánh ngọt của nàng khi đặc biệt tới thăm Thục Quân.
Có một lần, Thục Quân muốn cho hắn nếm thử hương vị hàng đầu kia, nhưng lại bị Tú nhi ngăn cản.
“Không được, anh không thể ăn.
Chị Thục Quân, đây là em đặc biệt mời đầu bếp về làm cho chị, chị đừng để cho anh Thành lãng phí.”
Hắn nhớ rõ, nàng đã nói như vậy.
Giang Thanh kinh sợ không dứt, đau lòng nhìn người vợ yêu điềm đạm đang quỳ trước mặt mình.
“Em hạ độc giết chết Thục Quân?”
“Không, không phải em----” Nàng lắc lắc đầu, run giọng mở miệng, nhưng lại bị người cắt ngang.
“Bà đừng tốn công phủ nhận.” Hắc Trọng Minh lạnh giọng nói.
“Cần chứng cứ sao? Bà muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.”
Kim Ngọc Tú kinh hoảng quay đầu lại, thì thấy trong tay hắn còn cầm thêm vài xấp văn kiện.
Hắn nhếch khóe miệng lên, châm biếm nói với nàng:
“Tôi in rất nhiều, đủ để toàn bộ người dân ở Thượng Hải biết rõ những chuyện bà đã làm.”
Người đàn ông này thật là tà ác, thật là đáng giận!
Kim Ngọc Tú phẫn hận trừng mắt nhìn Hắc Trọng Minh.
Người đàn ông này cũng đã sớm đoán được nàng sẽ xé nát những văn kiện này. Hắn biết rõ thứ mà nàng yêu quý nhất là gì. Vốn dĩ nàng cho rằng hắn đã rơi vào sâu trong cạm bẫy ngọt ngào này, nhưng nàng không có dự đoán được, từ đầu đến cuối hắn đều chờ đợi thời cơ để ra tay, bất kể là đối với Tiêu Luyện Mặc hay là Kim gia, đều đã sớm nằm trong kế hoạch của hắn.
Hắn vẫn im hơi lặng tiếng, làm cho nàng nghĩ đến, kế hoạch của nàng đã thành công. Nhưng, hắn chẳng những chiếm được Thanh Phong, lại còn ra tay, trực tiếp phá hủy thứ mà kiếp này nàng coi như bảo vật – Tình yêu của Giang Thành đối với nàng.
Nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là làm cho Giang Thành trở thành đế vương của đất Thượng Hải, nhưng dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới, chỉ cần đi sai một nước cờ, sẽ thua cả bàn cờ.
“Tú nhi?” Giang Thành thất vọng, đau khổ kêu lên, làm cho toàn thân nàng cứng đờ.
Nàng bối rối quay đầu lại, cố gắng biện minh cho bản thân lần cuối.
“Anh Thành, em làm như vậy đều là vì anh.” Những lời này, gián tiếp thừa nhận những suy đoán trong đầu Giang Thành.
“Vì anh?” Hắn đau lòng híp mắt lại, không thể tin được hỏi:
“Em hạ độc giết chết vợ anh, là vì anh?”
Kim Ngọc Tú ra sức lắc đầu
“Em…………” Nàng nắm chặt đầu gối hắn, rơi lệ đầy mặt hô lên:
“Vợ của anh là em, là em!”
Giang Thành vừa đau khổ vừa phẫn nộ, nhìn chăm chú vào nàng. Kiếp này, đây là lần đầu tiên hắn đẩy đôi tay xinh đẹp nhỏ bé của nàng ra.
Hành động cự tuyệt quá rõ ràng kia, làm cho Kim Ngọc Tú ngây người, choáng váng, nàng hoảng sợ nhìn người chồng mà mình yêu thương, đầu óc trống rỗng.
Ở phía sau, mùi khét dày đặc đang dần dần lan tràn trong không khí, tiến vào phòng khách. Có người để ý quay đầu lại, thì ngạc nhiên khi phát hiện có một ngọn lửa đang từ phía hành lang lủi tới. Nhiệt độ cực nóng tiến tới gần phòng khách, khiến cho nam nữ mặc quần áo lộng lẫy đều cảm thấy oi bức không chịu nổi.
“Cháy!” Có người phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Mọi người đều quay đầu lại, phát hiện đám cháy ở phía sau, tất cả đều kinh hoảng đứng dậy, chen lấn nhau đi về phía cửa.
Bỗng dưng, một tiếng súng vang lên, làm mọi người chấn động.
Tiếng bước chân hỗn độn trong nháy mắt dừng lại, bốn phía trở nên im lặng.
Tầm mắt mọi người đều rơi vào trên thân người đàn ông đang đứng ở cửa, với vẻ mặt điên cuồng và trên tay cầm súng.
“Tất cả đều ở lại cho tôi!” Hắn khàn giọng gào thét, ánh mắt cuồng loạn, toàn thân ướt đẫm, trên người nồng nặc mùi xăng.
Là Tiêu Luyện Mặc!
Hắn chưa chết, cũng không có giống như những gì Kim Ngọc Tú đã hình dùng, hắn đã bị Hắc Trọng Minh chặt đứt tay chân.
Mẫu Đơn sửng sốt quay đầu, kinh sợ nhìn Hắc Trọng Minh.
“Anh --- Em nghĩ anh đã giết hắn.” Trong mắt của nàng tràn ngập hoang mang. Cho tới hôm nay, nàng mới biết được, ngay cả chuyện này Kim Ngọc Tú cũng lừa nàng.
“Tại sao anh lại để cho em nghĩ, hắn đã chết trong tay anh?”
Hắn lẳng lặng nhìn nàng.
“Bởi vì, anh muốn em thừa nhận, em yêu anh. Cho dù anh là loại người gì, làm chuyện gì, em đều không chối bỏ, em đều yêu anh.” Sự mưu tính của hắn đều cao thâm hơn bất kỳ kẻ nào.
Mẫu Đơn không thể phủ nhận, quả thật cho dù hắn có giết chết Tiêu Luyện Mặc, cũng đều không thể thay đổi được chuyện nàng yêu hắn là thật.
“Hắc Báo?” Giọng nói của Tiêu Luyện Mặc vang lên, mang theo cảm giác hưng phấn khó có thể kiềm chế
“Thật tốt quá, ngay cả mày cũng ở chỗ này, đây đúng là lễ vật mà ông Trời đã ban cho tao. Tao vốn định giết con đàn bà khốn nạn của Kim gia, nếu mày đã ở đây, thì cùng nhau xuống suối vàng đi. Tụi bây liên thủ tiêu diệt tao, cho dù tao có chết, cũng kéo tụi bây theo làm vật lót đường.” Quyền thế của hắn, địa vị của hắn, chỉ trong một thời gian ngắn, đều bị mất sạch không còn dấu vết, nhưng nghĩ tới phải có hai nhà liên thủ, thì mới có thể ép hắn vào bước đường cùng, dù sao cũng chết, hắn phải kéo theo bọn họ cùng chết, nhất định không thể để cho bọn họ được sống yên ổn.
Hắn quyết định báo thù, cây súng trong tay chĩa về hướng phòng khách, nhắm vào mục tiêu bóp cò.
Tiếng súng mãnh liệt vang lên, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều kêu la sợ hãi, nắm sấp xuống mặt đất, run rẩy né tránh.
Ngay lúc đó, Hắc Trọng Minh vừa bảo vệ Mẫu Đơn vừa rút súng bên hông ra. Kỹ thuật bắn súng của hắn cực chuẩn, chỉ cần một phát là đã trúng mục tiêu.
Trên trán Tiêu Luyện Mặc xuất hiện một cái lỗ ngăm đen. Hắn trừng lớn hai mắt, lộ ra vẻ mặt không dám tin, một lát sau mới chậm chạp ngã về phía sau.
Mà Giang Thành ở một bên, ngay trước lúc Tiêu Luyện Mặc nổ súng liền ôm lấy Kim Ngọc Tú, đem thân hình nhỏ xinh của nàng ôm chặt trong ngực.
“Anh Thành.” Nàng sợ hãi hô to, rõ ràng cảm giác được, khi tiếng súng vang lên, thân hình của hắn chấn động kịch liệt.
Thân mình Giang Thành yên lặng, yếu ớt, máu tươi ấm áp thấm ướt ngực hắn, sau đó dần dần lan rộng ra.
Kim Ngọc Tú sợ hãi ôm chặt lấy chồng mình, lại bởi hắn quá nặng nên bị kéo ngã xuống. Nàng hoảng hốt giữ lấy thân thể loạng choạng của chồng, nhưng hai mắt Giang Thành cũng đã nhắm chặt lại.
Nàng khiếp sợ không thể nhúc nhích, sắc mặt trắng như tuyết.
“Anh Thành? Anh Thành? Hãy trả lời em, em xin anh, hãy trả lời em.” Nàng càng lúc càng dùng sức lay chồng.
Nàng dùng trăm phương ngàn kế, làm ra nhiều chuyện như vậy, chỉ vì muốn thay hắn sắp xếp tất cả, chờ ngày hắn tiếp nhận quyền lực. Nàng vì hắn mà sống, vì hắn mà hô hấp, vì hắn mà tim đập.
Nhưng, anh Thành đã chết.
Trước khi hắn chết, thậm chí không chịu liếc mắt nhìn nàng một cái.
“Không! Anh Thành, anh không thể chết được! Anh không thể chết được!” Nàng kêu gọi thê lương, ôm lấy thân hình chồng mình, liên tục lay động.
Đã không còn Tiêu Luyện Mặc ngăn cản, các quan khách đều tông cửa xông ra.
Nơi bị châm lửa dường như là phòng bếp, vật dễ cháy ở đó rất nhiều, hơn nữa trước khi Tiêu Luyện Mặc châm lửa, đã đổ một lượng xăng lớn, vì thế ngọn lửa nhanh chóng đã trở nên không thể khống chế.
Ngay cả người hầu của Kim gia, tận mắt nhìn thấy tình thế không thể khống chế được cũng chen lấn chạy trốn ra ngoài.
Ngọn lửa, khói đặc, đều làm cho Mẫu Đơn nhớ tới chuyện đáng sợ mà nàng đã gặp khi còn nhỏ. Hai tay của nàng không tự chủ được, nắm chặt ống tay áo của Hắc Trọng Minh.
“Đừng sợ…” Hắn nhẹ giọng, ở trong ánh lửa, cúi đầu xuống mỉm cười với nàng.
Tim của nàng đập cực nhanh, lo lắng khi nhớ lại, trước khi mẹ chết, cũng từng nói với nàng như vậy. Cơn hỏa hoạn nhỏ kia đã làm nàng mất đi người nhà quý giá, mà đám cháy dữ dội trước mắt, dường như đang chuẩn bị muốn cắn nuốt luôn cả tính mạng nàng.
Ngọn lửa lớn dần dần tiến tới gần, những vật chạm khắc tinh tế của tòa nhà cũng từ từ bị ngọn lửa thiêu rụi.
“Ôm anh.” Hắc Trọng Minh nói, ôm chặt lấy Mẫu Đơn, chạy xuyên qua đám người đông đúc và ngọn lửa vô tình, đi nhanh về phía cửa.
Khói đặc tràn ngập trước mắt làm cho nàng ho sặc sụa. Bàn tay to ngăm đen, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng áp vào trong lòng ngực.
Cuối cùng Mẫu Đơn liếc mắt một cái, thấy bên trong đám cháy, chính là Kim Ngọc Tú đang ôm thi thể Giang Thành, tuyệt vọng khóc.
Sau đó, những cây cột bằng gỗ rơi xuống ầm ầm, bên trong ngọn lửa rốt cuộc cũng không nhìn thấy bóng dáng hai người. Ngay cả cánh cổng lớn cũng bị ngọn lửa thiêu rụi, những người không thoát ra được đang ở bên trong kêu gào thảm thiết, có người bị lửa bắt vào người, nằm lăn lộn trên mặt đất, phát ra tiếng kêu bi thảm, làm cho người ta đặc biệt sợ hãi.
Cho dù bị ôm trong lòng Hắc Trọng Minh, nhưng Mẫu Đơn vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cực nóng kia. Nàng ho sặc sụa, đến nỗi nước mắt nước mũi đều chảy ra.
“Hắc Báo.” Bên trong khói lửa truyền đến giọng nói của Sở Lãng. Sắc mặt Liễu Vũ tái nhợt cũng bị hắn bảo vộ trong ngực.
“Cửa lớn bên kia không ra được.”
“Theo cửa sổ ra ngoài.” Hắc Trọng Minh quyết định thật nhanh.
Bọn họ đều cầm lên chiếc ghế điêu khắc hoa văn, ra sức ném về phía cửa sổ. Song chắn cửa số kiên cố trăm năm lúc đầu vẫn sừng sững không gãy, nhưng cứ lần lượt bị đập phá, cuối cùng song cửa cũng chống đỡ không được, đột nhiên vỡ vụn, rồi mở ra. Một luồng không khí mát mẻ từ bên ngoài tràn vào phòng khách.
Hắc Trọng Minh ôm Mẫu Đơn bước đến khung cửa sổ đã bị đập vỡ, xuyên qua cửa sổ và khói đặt, chạy ra ngoài, mãi cho đến khi ra đến khoảng cách an toàn, mới ngừng lại.
Khi nàng đứng thẳng thân mình, và vẫn còn trong cơn choáng váng, quay đầu nhìn lại thì thấy tòa biệt thự trăm năm của Kim gia đã gần như bị ngọn lửa cắn nuốt, đang hừng hực bốc cháy.
Kẻ thù thật sự của nàng - người mà nàng còn tưởng là ân nhân, cũng bị chôn vùi trong đám cháy đó, chưa kịp chạy ra.
Theo bản năng, nàng vươn tay ra, cầm chặt tay Hắc Trọng Minh.
Bàn tay to vừa ấm áp vừa kiên định của hắn, vững vàng nắm chặt nàng, âm thầm tiếp sức cho nàng.
Nhưng trong lòng bàn tay hắn, có chất lỏng ấm áp.
Chất lỏng kia càng ngày càng nhiều, chảy ướt cả tay nàng, thậm chí nhiều đến mức rơi xuống đất.
Mẫu Đơn nghi hoặc giơ tay lên, lại nhìn thấy trên tay mình dính đầy máu tươi. Một lượng lớn máu tươi thấm ướt tay nàng, thậm chí nhuộm đỏ bừng hết một mảnh tay áo của nàng.
Đây không phải máu của nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt ngăm đen của Hắc Trọng Minh, ngoại trừ khói bụi ra, còn lộ ra vẻ tái nhợt, thân hình cao lớn lung lay sắp đổ.
“Hắc Báo!” Nàng sửng sốt gọi, giọng nói lo lắng.
Hắn lộ ra nụ cười nhợt nhạt, sau đó rốt cuộc đứng không nổi, suy sụp ngã xuống trước mặt nàng.
“Anh làm sao vậy?” Nàng hoảng hốt hỏi, cho đến lúc này mới phát hiện, trên vai của hắn có một miệng vết thương thật sâu, lượng lớn máu tươi kia là từ miệng vết thương này tuôn ra.
“Kỹ thuật bắn súng của Tiêu Luyện Mặc, giỏi hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.” Hắc Trọng Minh miễn cưỡng cười, bởi vì mất đi lượng máu quá lớn, lại ôm nàng chạy ra từ trong đám cháy, nên thể lực của hắn đã suy yếu rất nhanh.
“Hắn muốn giết em.” Tiêu Luyện Mặc biết, giết chết Mẫu Đơn, có thể làm cho hắn thống khổ nhất.
“Anh thay em đỡ phát súng đó?” Nàng khó có thể tin được, vừa đau lòng lại phẫn nộ.
“Tại sao lại tức giận?” Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tức giận kia, muốn vươn tay ra vuốt ve mặt nàng, nhưng lại phát hiện bản thân không còn đủ sức để nâng tay lên.
“Tại sao anh lại thay em đỡ đạn.”
“Bởi vì, một khi em chết, cho dù anh có thể chiếm được toàn bộ Thượng Hải, cũng không có một chút ý nghĩa.” Hắn nhẹ giọng nói, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đẫm lệ và giận dữ của nàng.
Nàng che cái miệng nhỏ nhắn lại, kiềm nén một tiếng khóc nức nở.
Hắn đã từng nói qua, giang sơn của hắn không thể cho nàng. Nhưng hắn thà rằng mạo hiểm mất đi tính mạng, cũng muốn bảo vệ nàng. Hắn quan tâm nàng hơn cả đế quốc của hắn.
“Anh cần giang sơn hay là cần em?” Cho dù đã biết đáp án, nhưng nàng vẫn muốn hỏi.
Hắc Trọng Minh nhếch môi, lộ ra nụ cười.
“Anh đều cần.” Giọng nói của hắn mỏng manh đến mức gần như không nghe thấy.
Hắn rất mệt mỏi, cuối cùng cũng chống đỡ không được. Chỉ có thể nhắm hai mắt lại.
“Hắc Trọng Minh! Tỉnh lại! Hắc Trọng Minh, Hắc Trọng Minh……….” Trong tiếng kêu gọi lo lắng của Mẫu Đơn, hắn rơi vào hôn mê sâu.
Hôm nay là tiệc mừng sinh nhật của Giang Thành.
Kim Ngọc Tú tự mình sắp đặt buổi tiệc này, cho dù là danh sách khách mời, hay là thức ăn dành cho buổi tiệc, thậm chí là những chiếc bánh bao mừng thọ trắng nõn có chấm một chấm đỏ chói, bên trong có chứa nhân bánh, đều là những loại nhân mà Giang Thành thích ăn nhất.
Giang Thành bị bệnh một thời gian khá dài, vừa hay gặp đúng dịp sinh nhật của hắn, nàng quyết định vì chồng mà tổ chức bữa tiệc long trọng này, có lẽ không khí náo nhiệt vui vẻ, cùng với việc gặp gỡ và tiếp xúc với nhiều người cũng làm cho tâm tình của hắn thay đổi một chút.
Trừ nguyên nhân này ra, nàng còn mưu tính chuẩn bị sẵn cho Giang Thành một món quà lớn.
Đó là tin Hắc Báo chết.
Kim Ngọc Tú căn dặn Thanh Phong xuống tay đã qua nhiều ngày rồi. Sự việc trọng đại, nên nàng đặc biệt chú ý, ngày ngày đêm đêm chờ đợi, nhưng chờ hoài vẫn không thấy tin tức như nàng mong đợi.
Bàn tay nhỏ bé, ấm áp mềm mại dưới lớp áo bằng tơ lụa thêu hình hoa và chim, lặng lẽ nắm chặt.
Hay là Thanh Phong không tìm được cơ hội xuống tay? Còn nữa, mặc dù Hắc Báo rất quan tâm đến Thanh Phong, nhưng dạng đàn ông này cũng không dễ dàng bị người ta ám sát, hắn sẽ không để mặc cho Thanh Phong giết hắn.
Từng vị khách quý đã lần lượt đến đông đủ, Kim Ngọc Tú vẫn duy trì nụ cười, thỉnh thoảng gật đầu hỏi thăm, nhưng trong lòng của nàng, vẫn bị những suy nghĩ về Hắc Trọng Minh chiếm lấy.
Ở trong kế hoạch ám sát Hắc Trọng Minh của nàng, ít nhất còn phải đợi thêm một thời gian, cho người ở Thượng Hải dần dần phai nhạt chuyện Tiêu Luyện Mặc bị hủy, khi địa bàn của Tiêu gia từng bước từng bước bị nuốt chửng đến gần như không còn, lúc đó tin tức Hắc Trọng Minh chết mới không làm cho người ta liên tưởng đến người ở phía sau hưởng lợi, thật ra chính là Kim gia.
Nhưng hành động mau lẹ của Hắc Trọng Minh vượt quá mong muốn của nàng.
Khi nàng yêu cầu hắn bắt tay với Kim gia, bao vây tấn công Tiêu Luyện Mặc, nàng hoàn toàn không có nghĩ đến, Hắc Trọng Minh chỉ trong vòng mười ngày là có thể hủy diệt được kẻ thù đã khiến cho Kim gia đau đầu bấy lâu nay.
Năng lực cùng sự nguy hiểm của Hắc Trọng Minh vượt xa so với dự đoán của nàng, làm cho người ta sợ hãi.
Bố cục tinh vi kia, cho thấy hắn đã có mưu tính từ trước, cho dù nàng không mở miệng, thì hắn cũng đã chuẩn bị thu thập đầy đủ thông tin về Tiêu Luyện Mặc.
Lần này tính toán sai làm cho nàng cảnh giác sâu sắc, cho nên mới quyết định thực hiện kế hoạch sớm một chút, dùng giọng điệu mềm mỏng, nhẹ nhàng, cùng với vài giọt nước mắt, ép buộc Thanh Phong động thủ.
May mắn là bên trong âm mưu của nàng, cũng có một phần thành công.
Hắc Trọng Minh đã giữ Thanh Phong ở lại bên người.
Hắn yêu thương nàng.
Ngay từ đầu, khi phái Thanh Phong đến bên cạnh Hắc Trọng Minh, hoàn toàn không phải là vì muốn nàng bảo vệ Hắc Trọng Minh, mà là muốn tạo cơ hội cho nàng cướp lấy tâm của hắn. Vì muốn cho Thanh Phong có được sự tin tưởng của hắn, Kim Ngọc Tú thậm chí đã phái người ở trước cửa buổi tiệc từ thiện nổ súng làm Thanh Phong bị thương.
Nàng hao tổn nhiều công sức như vậy là chỉ muốn gỡ bỏ tâm tư đề phòng của Hắc Trọng Minh, để hắn giữ Thanh Phong ở bên người.
Mọi chuyện vẫn tiến hành thuận lợi theo đúng kế hoạch, tiếp theo chỉ cần Hắc Báo chết.
Nàng là vì anh Thành mà củng cố cố giang sơn, xây dựng thế lực bền vững, ở Thượng Hải không còn có người nào có thể uy hiếp địa vị của anh Thành.
“Phu nhân.” Phúc mẹ tiến lên, khẽ gọi.
“Chuyện gì?”
“Toàn bộ khách đều đã đến đông đủ.”
“Tốt.” Kim Ngọc Tú gật gật đầu, rồi sau đó mới xoay người đi về hướng phòng ngủ chính.
Người chủ bên trong phòng ngủ chính, Giang Thành mặc một cái áo khoác ngoài thật dài, màu tối và được làm bằng tơ lụa, càng làm cho hắn có vẻ cao lớn và xanh xao. Toàn thân hắn gọn gàng, là sáng sớm nay Kim Ngọc Tú đã tự tay rửa mặt chải đầu cho hắn, cẩn thận giúp hắn mặc thêm áo khoác dài, mang vớ và giày, lại còn cài trên vạt áo hắn một phù điêu hình con rồng làm bằng ngọc bích được chạm khắc tinh xảo, vô cùng quý giá.
“Anh Thành?”
Hắn xoay người lại, nở nụ cười dịu dàng với nàng.
Tim Kim Ngọc Tú khẽ run lên. Vì người đàn ông này, nàng thậm chí bằng lòng đi vào chỗ chết.
“Anh có khỏe không?” Nàng nhẹ giọng hỏi, nhìn Giang Thành với ánh mắt yêu thương vô bờ bến, hoàn toàn không muốn xa rời.
“Tốt lắm.” Hắn cúi đầu hôn lên hai má vợ yêu.
“Hôm nay tinh thần cũng không tệ lắm.” Thật ra hắn mệt chết đi, nhưng hắn lại không muốn làm cho nàng mất vui.
“Quan khách đã đến hết rồi sao?”
“Đều đến đông đủ.” Nàng nhìn chồng, trong lòng còn có chút lo lắng.
“Nếu anh cảm thấy mệt mỏi, thì đừng cố gắng chịu đựng, cứ nói với em một tiếng là được rồi, chúng ta sẽ lập tức trở về phòng nghỉ ngơi.”
Nhìn thấy vẻ mặt sầu lo của nàng, Giang Thành mỉm cười.
“Được, lúc đó anh nhất định sẽ nói với em. Đừng lo lắng, được không?”
“Vâng.” Kim Ngọc Tú gật đầu, dắt tay chồng, hai người cùng đi về hướng phòng khách.
Bên trong phòng khách, khách khứa đã tập hợp đầy đủ, vốn dĩ bọn họ đều đang ngồi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ của Giang Thành, tất cả đều tự động đứng dậy, nhiệt liệt vỗ tay.
“Sao rồi? Giang tiên sinh!”
“Xem ra sắc mặt của ngài cũng không tệ.”
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
“Ngài cát nhân thiên tướng (Cát: tốt đẹp, hiền lương; nhân: người; thiên: trời; tướng: giúp cho. Nghĩa: Người hiền, trời giúp cho. Ý nói: Người hiền đức thì được trời giúp.) bệnh tình của ngài nhất định sẽ mau khỏi thôi.”
“Chúng tôi chờ ngài khỏi bệnh, còn có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo ngài.”
Mọi người tranh nhau tiến lên, vội vã lấy lòng hắn, chúc mừng hắn, ai nấy cũng đều sợ nói chậm hay nói thiếu, thì sau này sẽ không được hợp tác với Kim gia.
Giang Thành và Kim Ngọc Tú đi đến bàn chủ trong tiếng chúc mừng của mọi người. Bọn họ nhìn nhau cười, lúc đang muốn ngồi xuống thì thấy Phúc mẹ hoảng hốt chạy đến.
“Phu nhân, lại có khách đến.”
“Khách?” Kim Ngọc Tú nhíu mày, nhìn vào ba cái bàn lớn đã ngồi chật kín người.
“Không phải tất cả khách đều đã đến rồi sao?”
“Là, là…….Là Hắc Báo……..”
Nụ cười của Kim Ngọc Tú trong thoáng chốc bị đông lại. Nhưng Giang Thành ở một bên lại vô cùng vui mừng, phất phất tay nói:
“Mau mời vào.”
Phúc mẹ không biết phải làm sao, nhìn nhìn Kim Ngọc Tú, chần chừ trong chốc lát, rồi mới nghe theo lời thúc giục của Giang Thành, xoay người đi ra cửa, để cho hai vị khách không mời mà tới bước vào.
Khi Hắc Trọng Minh khoác tay Mẫu Đơn xuất hiện trước cửa phòng khách, tầm mắt của mọi người đều bị bọn họ hấp dẫn. Các vị quan khách có người kinh ngạc, có người giật mình, chưa từng có ai nghĩ đến Hắc Trọng Minh sẽ tham dự tiệc sinh nhật của Giang Thành.
“Thứ lỗi cho tôi vì đã không mời mà tới.” Hắn kéo Mẫu Đơn đi về phía trước, gật đầu với Giang Thành.
Giang Thành nở nụ cười:
“Cậu có thể đến đây, đó chính là vinh hạnh của tôi.” Tầm mắt của Giang Thành dừng lại ở vị trí bên cạnh, có chút không thể xác định
“Thanh Phong?”
Mẫu Đơn nhìn hắn, khẽ gật đầu
“Tiên sinh.”
Hắn chần chờ một lát, vẻ mặt không giấu được sự kinh ngạc:
“Tôi cứ nghĩ cô vẫn còn tĩnh dưỡng ở nông thôn.” Vợ của hắn có nói với hắn, lúc trước Thanh Phong bị Hắc Báo đâm một dao, vết thương khá nghiêm trọng, cho nên chỉ có thể ở lại vùng nông thôn để nghỉ ngơi.
“Tôi đã khỏe hẳn rồi.”
“Tại sao cô lại cùng đến với Hắc Báo?” Giang Thành cảm thấy khó hiểu, hoang mang nhìn nàng, sao nàng lại ở bên cạnh Hắc Trọng Minh? Mà Hắc Trọng Minh lại còn ôm lấy thắt lưng nàng, quan hệ thân mật giữa hai người thật không thể hiểu rĩ.
“Bởi vì cô ấy là vợ tôi.” Hắc Trọng Minh vừa thốt ra những lời này, làm cho cả phòng khách đều ồ lên. Kim Ngọc Tú nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Giang Thành quan sát, sắc mặt trong nháy mắt đã tái xanh.
“Vợ?” Giang Thành ngẩn ra.
“Chúng tôi vừa kết hôn hôm qua.”
Mẫu Đơn gật gật đầu, đưa văn kiện trong tay cho Giang Thành
“Đây là lễ vật mà hai người chúng tôi muốn tặng cho ngài.”
“Lễ vật?” Giang Thành hoài nghi, khó hiểu, nhưng vẫn nhận.
Ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Giang Thành mở xấp văn kiện đã được đóng thành sách ra, mới vừa xem một tờ, sắc mặt hắn đã thay đổi rõ rệt, trở nên ưu tư buồn bã.
Đột nhiên một cơn choáng váng ập tới làm cho hắn suýt nữa ngồi không vững.
“Anh Thành, anh có khỏe không?” Kim Ngọc Tú cực kỳ lo lắng, vươn tay ra đỡ lấy chồng, lại nhìn thấy văn kiện trong tay hắn, viết về những chuyện cũ, đã xảy ra từ nhiều năm trước.
Trong nháy mắt, toàn thân của nàng rét run.
Không thể nào, nàng đã đem những người, vật, việc xảy ra đều xử lý triệt để cả rồi!
Làm sao còn có thể có người biết? Làm sao còn có người có thể hiểu được?
Kim Ngọc Tú thở gấp một hơi, dáng vẻ bình tĩnh hoàn toàn biến mất, bối rối vươn tay giật lấy phần văn kiện đáng giận kia.
“Không! Đừng nhìn!”
“Tú nhi……….” Vẻ mặt Giang Thành khiếp sợ.
“Anh Thành, anh đừng tin những gì trên phần văn kiện này đã viết, tất cả đều là giả!”
“Giả!”
Nàng vô cùng kích động, vì bản thân giải thích:
“Đây đều là do Hắc Báo bịa chuyện ra, hắn muốn ly gián chúng ta! Anh đừng tin hắn!”
Sắc mặt Giang Thành không còn chút máu, nhìn người vợ nhó bé, xinh đẹp động lòng người trước mắt.
Hắn rất muốn tin tưởng nàng, nhưng từ trước đến nay hắn chưa bao giờ gặp qua, bộ dáng hoàn toàn mất bình tĩnh của nàng giống như hôm nay.
Hắn vươn tay về phía nàng, sắc mặt trắng bệch, mở miệng nói.
“Đưa văn kiện cho anh.”
“Không, không cần, anh không cần xem thứ này. Tất cả đều là bịa đặt! Bịa đặt!” Nàng tức giận, khóe mắt rưng rưng, xé đi xấp văn kiện.
“Tú nhi!” Giang Thành hét lớn một tiếng.
Thân hình nhỏ xinh của nàng đột nhiên chấn động, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy trong mắt hắn chứa đầy hoài nghi cùng với không dám tin.
Hắn chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng.
Hắn không tin nàng!
Kim Ngọc Tú hoảng hốt, rối loạn, nàng quay người lại, phẫn nộ nhìn Hắc Trọng Minh
“Tại sao cậu lại có thể xấu xa như vậy? Làm sao cậu có thể bôi nhọ tôi như vậy?”
Nàng vươn tay nắm lấy Mẫu Đơn, nước mắt lưng tròng cầu xin:
“Thanh Phong, cô hãy nói cho anh Thành biết, nói với anh ấy, tất cả những điều viết trên văn kiện này đều là giả, tất cả đều do Hắc Báo bịa đặt ra.”
Mẫu Đơn nhìn nàng, rút tay về, bình tĩnh hỏi:
“Bà hy vọng tôi nói với ông ấy cái gì? Nói với ông ấy, cha tôi đã bị bà phái người giết chết ra sao ư? Hay là nói cho ông ấy biết, mẹ của tôi đã bị bà phái người phóng hỏa đốt chết ra sao?”
Kim Ngọc Tú khiếp sợ lui về phía sau từng bước.
“Tôi không có, cô nói dối. Đây không phải sự thật.”
Mẫu Đơn tiến từng bước dồn ép nàng, nhìn chăm chú vào nàng, ngọn lửa phẫn nộ đã muốn chuyển thành chán ghét sâu sắc. Bản thân đã từng toàn tâm toàn ý tin tưởng người đàn bà đáng sợ này.
“Tôi cũng hy vọng đây là giả, tôi cũng hy vọng là tôi đang nói dối. Bởi vì, dù thế nào tôi cũng không dám tin tưởng, lòng dạ của bà lại độc ác như thế, đơn giản chỉ vì cha tôi gây trở ngại cho Kim gia, bà không chỉ phải người giết chết ông ấy, mà còn phóng hỏa thiêu rụi nhà của tôi, muốn đẩy cả nhà chúng tôi vào chỗ chết.” Nàng đã từng sẵn sàng cống hiến cho người đàn bà này.
“Khi bà phát hiện ra tôi không chết, bà còn thuyết phục Giang Thành nuôi dưỡng tôi, giáo dục tôi, huấn luyện tôi, để tôi làm việc thay bà.”
“Tôi không có! Tôi không có! Cô nói dối!” Kim Ngọc Tú vừa sợ vừa tức, vung bàn tay nhỏ bé về phía nàng.
Mẫu Đơn nhanh như chớp chụp lấy, ý muốn tấn công cổ tay non mịn của nàng.
Giận dữ cực độ làm cho nàng suýt chút nữa vặn gãy cánh tay kia.
“A………..” Kim Ngọc Tú kêu đau ra tiếng, một giọt nước mắt rơi ra từ hốc mắt.
“Thanh Phong, dừng tay!” Giang Thành vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Mẫu Đơn nhìn hắn, một lát sau mới bỏ cánh tay nhỏ bé trắng nõn kia ra, nhưng trên cánh tay nhỏ bé kia lại dính vô số máu tươi.
Kim Ngọc Tú té ngã trên mặt đất, làm cho chiếc bình hoa lê cắt vào cổ tay phải của nàng.
“Bà hạ độc, dùng thạch tín độc chết Thục Quân phu nhân.” Mẫu Đơn nói, giọng nói rõ ràng truyền đến trong tai mỗi người.
Kim Ngọc Tú hoảng hốt ngẩng đầu, thét chói tai:
“Không – Cô nói bậy!” Mẫu Đơn không them để ý tới nàng, chỉ nhìn Giang Thành.
“Bà ấy muốn chiếm được ông, cho nên hàng tháng, bà ấy đều sai đầu bếp trong nhà làm bánh ngọt để mang đến nhà ông. Bà ấy biết, Thục Quân phu nhân thích nhất là đồ ngọt, bà ấy cũng biết, ông không ăn ngọt.”
“Câm miệng!” Kim Ngọc Tú xấu hổ khi bí mật bị vạch trần tại chỗ. Nàng đứng dậy, xông lên phía trước, muốn tấn công Mẫu Đơn lần nữa, vội vã muốn làm cho Mẫu Đơn câm miệng, nhưng Liễu Vũ đứng ở một bên đã ngăn nàng lại.
“Để cho cô ấy nói tiếp.”
“Cậu-------” Kim Ngọc Tú run run nhìn Liễu Vũ, thật không thể tin được
“Cậu đang làm gì?”
“Làm chuyện mà tôi nên làm từ sớm.” Liễu Vũ quay đầu nhìn người đang ngồi ở vị trí chủ nhân – Giang Thành.
“Tiên sinh, Thanh Phong nói không có sai, tất cả những gì cô ấy nói đều là sự thật.”
“Tất cả chúng tôi đều đã kiểm chứng qua.” Sở Lãng ở một bên cũng lắc lư đi ra, đứng ở bên cạnh Liễu Vũ, cúi đầu nhìn Giang Thành.
“Bà ấy không chỉ giết cha mẹ Thanh Phong, mà còn hủy diệt gia đình của của tôi, Lãng Thần và Liễu Vũ, đơn giản đều là bởi vì cha mẹ của chúng tôi làm cản trở con đường phát tài của Kim gia. Bà ta muốn thu nhận chúng tôi, là vì chúng tôi còn có giá trị lợi dụng, mỗi người trong chúng tôi, đều là do bà ta đích thân chọn lựa kỹ càng, để thay ông gầy dựng giang sơn.”
Lãng Thần đã được đưa đến Mỹ, mà Hắc Trọng Minh vì muốn liên thủ với bọn họ nên mới quyết định buông tha cho Lãng Thần.
Giang Thành khiếp sợ không thôi, chỉ có thể ngã ngồi trên ghế, á khẩu không thể thốt nên lời, trừng mắt nhìn về phía người đã ở bên cạnh mình nhiều năm, vừa là người hộ vệ trung thành, vừa là vợ hiền yêu dấu.
“Tú nhi, thật là do em làm sao?”
“Không, không phải em?” Kim Ngọc Tú giãy ra khỏi sự kiềm chế của Liễu Vũ, vọt tới trước người Giang Thành, quỳ trước mặt hắn, xoa nhẹ chân hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn vào người chồng thật sự chịu nhiều đã kích, nghẹn ngào cãi lại.
“Anh Thành, anh phải tin em, anh đừng tin cô ấy, chị Thục Quân mất khi em mới mười bốn tuổi, làm sao em có khả năng hạ độc chị ấy?”
Đúng vậy, năm đó nàng mới có mười bốn tuổi, làm sao có thể ngoan độc như thế? Giang Thành nghĩ.
Nhưng sau khi nhớ lại, quả thật là khi Thục Quân quen biết Tú Nhi thì đột nhiên thân thể bắt đầu có chuyển biến xấu. Mà trong một năm đó, đúng là hàng tháng Tú nhi đều mang theo bánh ngọt đến nhà.
Hắn nhớ rất rỏ, bộ dáng mang theo bánh ngọt của nàng khi đặc biệt tới thăm Thục Quân.
Có một lần, Thục Quân muốn cho hắn nếm thử hương vị hàng đầu kia, nhưng lại bị Tú nhi ngăn cản.
“Không được, anh không thể ăn.
Chị Thục Quân, đây là em đặc biệt mời đầu bếp về làm cho chị, chị đừng để cho anh Thành lãng phí.”
Hắn nhớ rõ, nàng đã nói như vậy.
Giang Thanh kinh sợ không dứt, đau lòng nhìn người vợ yêu điềm đạm đang quỳ trước mặt mình.
“Em hạ độc giết chết Thục Quân?”
“Không, không phải em----” Nàng lắc lắc đầu, run giọng mở miệng, nhưng lại bị người cắt ngang.
“Bà đừng tốn công phủ nhận.” Hắc Trọng Minh lạnh giọng nói.
“Cần chứng cứ sao? Bà muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.”
Kim Ngọc Tú kinh hoảng quay đầu lại, thì thấy trong tay hắn còn cầm thêm vài xấp văn kiện.
Hắn nhếch khóe miệng lên, châm biếm nói với nàng:
“Tôi in rất nhiều, đủ để toàn bộ người dân ở Thượng Hải biết rõ những chuyện bà đã làm.”
Người đàn ông này thật là tà ác, thật là đáng giận!
Kim Ngọc Tú phẫn hận trừng mắt nhìn Hắc Trọng Minh.
Người đàn ông này cũng đã sớm đoán được nàng sẽ xé nát những văn kiện này. Hắn biết rõ thứ mà nàng yêu quý nhất là gì. Vốn dĩ nàng cho rằng hắn đã rơi vào sâu trong cạm bẫy ngọt ngào này, nhưng nàng không có dự đoán được, từ đầu đến cuối hắn đều chờ đợi thời cơ để ra tay, bất kể là đối với Tiêu Luyện Mặc hay là Kim gia, đều đã sớm nằm trong kế hoạch của hắn.
Hắn vẫn im hơi lặng tiếng, làm cho nàng nghĩ đến, kế hoạch của nàng đã thành công. Nhưng, hắn chẳng những chiếm được Thanh Phong, lại còn ra tay, trực tiếp phá hủy thứ mà kiếp này nàng coi như bảo vật – Tình yêu của Giang Thành đối với nàng.
Nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là làm cho Giang Thành trở thành đế vương của đất Thượng Hải, nhưng dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới, chỉ cần đi sai một nước cờ, sẽ thua cả bàn cờ.
“Tú nhi?” Giang Thành thất vọng, đau khổ kêu lên, làm cho toàn thân nàng cứng đờ.
Nàng bối rối quay đầu lại, cố gắng biện minh cho bản thân lần cuối.
“Anh Thành, em làm như vậy đều là vì anh.” Những lời này, gián tiếp thừa nhận những suy đoán trong đầu Giang Thành.
“Vì anh?” Hắn đau lòng híp mắt lại, không thể tin được hỏi:
“Em hạ độc giết chết vợ anh, là vì anh?”
Kim Ngọc Tú ra sức lắc đầu
“Em…………” Nàng nắm chặt đầu gối hắn, rơi lệ đầy mặt hô lên:
“Vợ của anh là em, là em!”
Giang Thành vừa đau khổ vừa phẫn nộ, nhìn chăm chú vào nàng. Kiếp này, đây là lần đầu tiên hắn đẩy đôi tay xinh đẹp nhỏ bé của nàng ra.
Hành động cự tuyệt quá rõ ràng kia, làm cho Kim Ngọc Tú ngây người, choáng váng, nàng hoảng sợ nhìn người chồng mà mình yêu thương, đầu óc trống rỗng.
Ở phía sau, mùi khét dày đặc đang dần dần lan tràn trong không khí, tiến vào phòng khách. Có người để ý quay đầu lại, thì ngạc nhiên khi phát hiện có một ngọn lửa đang từ phía hành lang lủi tới. Nhiệt độ cực nóng tiến tới gần phòng khách, khiến cho nam nữ mặc quần áo lộng lẫy đều cảm thấy oi bức không chịu nổi.
“Cháy!” Có người phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Mọi người đều quay đầu lại, phát hiện đám cháy ở phía sau, tất cả đều kinh hoảng đứng dậy, chen lấn nhau đi về phía cửa.
Bỗng dưng, một tiếng súng vang lên, làm mọi người chấn động.
Tiếng bước chân hỗn độn trong nháy mắt dừng lại, bốn phía trở nên im lặng.
Tầm mắt mọi người đều rơi vào trên thân người đàn ông đang đứng ở cửa, với vẻ mặt điên cuồng và trên tay cầm súng.
“Tất cả đều ở lại cho tôi!” Hắn khàn giọng gào thét, ánh mắt cuồng loạn, toàn thân ướt đẫm, trên người nồng nặc mùi xăng.
Là Tiêu Luyện Mặc!
Hắn chưa chết, cũng không có giống như những gì Kim Ngọc Tú đã hình dùng, hắn đã bị Hắc Trọng Minh chặt đứt tay chân.
Mẫu Đơn sửng sốt quay đầu, kinh sợ nhìn Hắc Trọng Minh.
“Anh --- Em nghĩ anh đã giết hắn.” Trong mắt của nàng tràn ngập hoang mang. Cho tới hôm nay, nàng mới biết được, ngay cả chuyện này Kim Ngọc Tú cũng lừa nàng.
“Tại sao anh lại để cho em nghĩ, hắn đã chết trong tay anh?”
Hắn lẳng lặng nhìn nàng.
“Bởi vì, anh muốn em thừa nhận, em yêu anh. Cho dù anh là loại người gì, làm chuyện gì, em đều không chối bỏ, em đều yêu anh.” Sự mưu tính của hắn đều cao thâm hơn bất kỳ kẻ nào.
Mẫu Đơn không thể phủ nhận, quả thật cho dù hắn có giết chết Tiêu Luyện Mặc, cũng đều không thể thay đổi được chuyện nàng yêu hắn là thật.
“Hắc Báo?” Giọng nói của Tiêu Luyện Mặc vang lên, mang theo cảm giác hưng phấn khó có thể kiềm chế
“Thật tốt quá, ngay cả mày cũng ở chỗ này, đây đúng là lễ vật mà ông Trời đã ban cho tao. Tao vốn định giết con đàn bà khốn nạn của Kim gia, nếu mày đã ở đây, thì cùng nhau xuống suối vàng đi. Tụi bây liên thủ tiêu diệt tao, cho dù tao có chết, cũng kéo tụi bây theo làm vật lót đường.” Quyền thế của hắn, địa vị của hắn, chỉ trong một thời gian ngắn, đều bị mất sạch không còn dấu vết, nhưng nghĩ tới phải có hai nhà liên thủ, thì mới có thể ép hắn vào bước đường cùng, dù sao cũng chết, hắn phải kéo theo bọn họ cùng chết, nhất định không thể để cho bọn họ được sống yên ổn.
Hắn quyết định báo thù, cây súng trong tay chĩa về hướng phòng khách, nhắm vào mục tiêu bóp cò.
Tiếng súng mãnh liệt vang lên, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều kêu la sợ hãi, nắm sấp xuống mặt đất, run rẩy né tránh.
Ngay lúc đó, Hắc Trọng Minh vừa bảo vệ Mẫu Đơn vừa rút súng bên hông ra. Kỹ thuật bắn súng của hắn cực chuẩn, chỉ cần một phát là đã trúng mục tiêu.
Trên trán Tiêu Luyện Mặc xuất hiện một cái lỗ ngăm đen. Hắn trừng lớn hai mắt, lộ ra vẻ mặt không dám tin, một lát sau mới chậm chạp ngã về phía sau.
Mà Giang Thành ở một bên, ngay trước lúc Tiêu Luyện Mặc nổ súng liền ôm lấy Kim Ngọc Tú, đem thân hình nhỏ xinh của nàng ôm chặt trong ngực.
“Anh Thành.” Nàng sợ hãi hô to, rõ ràng cảm giác được, khi tiếng súng vang lên, thân hình của hắn chấn động kịch liệt.
Thân mình Giang Thành yên lặng, yếu ớt, máu tươi ấm áp thấm ướt ngực hắn, sau đó dần dần lan rộng ra.
Kim Ngọc Tú sợ hãi ôm chặt lấy chồng mình, lại bởi hắn quá nặng nên bị kéo ngã xuống. Nàng hoảng hốt giữ lấy thân thể loạng choạng của chồng, nhưng hai mắt Giang Thành cũng đã nhắm chặt lại.
Nàng khiếp sợ không thể nhúc nhích, sắc mặt trắng như tuyết.
“Anh Thành? Anh Thành? Hãy trả lời em, em xin anh, hãy trả lời em.” Nàng càng lúc càng dùng sức lay chồng.
Nàng dùng trăm phương ngàn kế, làm ra nhiều chuyện như vậy, chỉ vì muốn thay hắn sắp xếp tất cả, chờ ngày hắn tiếp nhận quyền lực. Nàng vì hắn mà sống, vì hắn mà hô hấp, vì hắn mà tim đập.
Nhưng, anh Thành đã chết.
Trước khi hắn chết, thậm chí không chịu liếc mắt nhìn nàng một cái.
“Không! Anh Thành, anh không thể chết được! Anh không thể chết được!” Nàng kêu gọi thê lương, ôm lấy thân hình chồng mình, liên tục lay động.
Đã không còn Tiêu Luyện Mặc ngăn cản, các quan khách đều tông cửa xông ra.
Nơi bị châm lửa dường như là phòng bếp, vật dễ cháy ở đó rất nhiều, hơn nữa trước khi Tiêu Luyện Mặc châm lửa, đã đổ một lượng xăng lớn, vì thế ngọn lửa nhanh chóng đã trở nên không thể khống chế.
Ngay cả người hầu của Kim gia, tận mắt nhìn thấy tình thế không thể khống chế được cũng chen lấn chạy trốn ra ngoài.
Ngọn lửa, khói đặc, đều làm cho Mẫu Đơn nhớ tới chuyện đáng sợ mà nàng đã gặp khi còn nhỏ. Hai tay của nàng không tự chủ được, nắm chặt ống tay áo của Hắc Trọng Minh.
“Đừng sợ…” Hắn nhẹ giọng, ở trong ánh lửa, cúi đầu xuống mỉm cười với nàng.
Tim của nàng đập cực nhanh, lo lắng khi nhớ lại, trước khi mẹ chết, cũng từng nói với nàng như vậy. Cơn hỏa hoạn nhỏ kia đã làm nàng mất đi người nhà quý giá, mà đám cháy dữ dội trước mắt, dường như đang chuẩn bị muốn cắn nuốt luôn cả tính mạng nàng.
Ngọn lửa lớn dần dần tiến tới gần, những vật chạm khắc tinh tế của tòa nhà cũng từ từ bị ngọn lửa thiêu rụi.
“Ôm anh.” Hắc Trọng Minh nói, ôm chặt lấy Mẫu Đơn, chạy xuyên qua đám người đông đúc và ngọn lửa vô tình, đi nhanh về phía cửa.
Khói đặc tràn ngập trước mắt làm cho nàng ho sặc sụa. Bàn tay to ngăm đen, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng áp vào trong lòng ngực.
Cuối cùng Mẫu Đơn liếc mắt một cái, thấy bên trong đám cháy, chính là Kim Ngọc Tú đang ôm thi thể Giang Thành, tuyệt vọng khóc.
Sau đó, những cây cột bằng gỗ rơi xuống ầm ầm, bên trong ngọn lửa rốt cuộc cũng không nhìn thấy bóng dáng hai người. Ngay cả cánh cổng lớn cũng bị ngọn lửa thiêu rụi, những người không thoát ra được đang ở bên trong kêu gào thảm thiết, có người bị lửa bắt vào người, nằm lăn lộn trên mặt đất, phát ra tiếng kêu bi thảm, làm cho người ta đặc biệt sợ hãi.
Cho dù bị ôm trong lòng Hắc Trọng Minh, nhưng Mẫu Đơn vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cực nóng kia. Nàng ho sặc sụa, đến nỗi nước mắt nước mũi đều chảy ra.
“Hắc Báo.” Bên trong khói lửa truyền đến giọng nói của Sở Lãng. Sắc mặt Liễu Vũ tái nhợt cũng bị hắn bảo vộ trong ngực.
“Cửa lớn bên kia không ra được.”
“Theo cửa sổ ra ngoài.” Hắc Trọng Minh quyết định thật nhanh.
Bọn họ đều cầm lên chiếc ghế điêu khắc hoa văn, ra sức ném về phía cửa sổ. Song chắn cửa số kiên cố trăm năm lúc đầu vẫn sừng sững không gãy, nhưng cứ lần lượt bị đập phá, cuối cùng song cửa cũng chống đỡ không được, đột nhiên vỡ vụn, rồi mở ra. Một luồng không khí mát mẻ từ bên ngoài tràn vào phòng khách.
Hắc Trọng Minh ôm Mẫu Đơn bước đến khung cửa sổ đã bị đập vỡ, xuyên qua cửa sổ và khói đặt, chạy ra ngoài, mãi cho đến khi ra đến khoảng cách an toàn, mới ngừng lại.
Khi nàng đứng thẳng thân mình, và vẫn còn trong cơn choáng váng, quay đầu nhìn lại thì thấy tòa biệt thự trăm năm của Kim gia đã gần như bị ngọn lửa cắn nuốt, đang hừng hực bốc cháy.
Kẻ thù thật sự của nàng - người mà nàng còn tưởng là ân nhân, cũng bị chôn vùi trong đám cháy đó, chưa kịp chạy ra.
Theo bản năng, nàng vươn tay ra, cầm chặt tay Hắc Trọng Minh.
Bàn tay to vừa ấm áp vừa kiên định của hắn, vững vàng nắm chặt nàng, âm thầm tiếp sức cho nàng.
Nhưng trong lòng bàn tay hắn, có chất lỏng ấm áp.
Chất lỏng kia càng ngày càng nhiều, chảy ướt cả tay nàng, thậm chí nhiều đến mức rơi xuống đất.
Mẫu Đơn nghi hoặc giơ tay lên, lại nhìn thấy trên tay mình dính đầy máu tươi. Một lượng lớn máu tươi thấm ướt tay nàng, thậm chí nhuộm đỏ bừng hết một mảnh tay áo của nàng.
Đây không phải máu của nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt ngăm đen của Hắc Trọng Minh, ngoại trừ khói bụi ra, còn lộ ra vẻ tái nhợt, thân hình cao lớn lung lay sắp đổ.
“Hắc Báo!” Nàng sửng sốt gọi, giọng nói lo lắng.
Hắn lộ ra nụ cười nhợt nhạt, sau đó rốt cuộc đứng không nổi, suy sụp ngã xuống trước mặt nàng.
“Anh làm sao vậy?” Nàng hoảng hốt hỏi, cho đến lúc này mới phát hiện, trên vai của hắn có một miệng vết thương thật sâu, lượng lớn máu tươi kia là từ miệng vết thương này tuôn ra.
“Kỹ thuật bắn súng của Tiêu Luyện Mặc, giỏi hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.” Hắc Trọng Minh miễn cưỡng cười, bởi vì mất đi lượng máu quá lớn, lại ôm nàng chạy ra từ trong đám cháy, nên thể lực của hắn đã suy yếu rất nhanh.
“Hắn muốn giết em.” Tiêu Luyện Mặc biết, giết chết Mẫu Đơn, có thể làm cho hắn thống khổ nhất.
“Anh thay em đỡ phát súng đó?” Nàng khó có thể tin được, vừa đau lòng lại phẫn nộ.
“Tại sao lại tức giận?” Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tức giận kia, muốn vươn tay ra vuốt ve mặt nàng, nhưng lại phát hiện bản thân không còn đủ sức để nâng tay lên.
“Tại sao anh lại thay em đỡ đạn.”
“Bởi vì, một khi em chết, cho dù anh có thể chiếm được toàn bộ Thượng Hải, cũng không có một chút ý nghĩa.” Hắn nhẹ giọng nói, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đẫm lệ và giận dữ của nàng.
Nàng che cái miệng nhỏ nhắn lại, kiềm nén một tiếng khóc nức nở.
Hắn đã từng nói qua, giang sơn của hắn không thể cho nàng. Nhưng hắn thà rằng mạo hiểm mất đi tính mạng, cũng muốn bảo vệ nàng. Hắn quan tâm nàng hơn cả đế quốc của hắn.
“Anh cần giang sơn hay là cần em?” Cho dù đã biết đáp án, nhưng nàng vẫn muốn hỏi.
Hắc Trọng Minh nhếch môi, lộ ra nụ cười.
“Anh đều cần.” Giọng nói của hắn mỏng manh đến mức gần như không nghe thấy.
Hắn rất mệt mỏi, cuối cùng cũng chống đỡ không được. Chỉ có thể nhắm hai mắt lại.
“Hắc Trọng Minh! Tỉnh lại! Hắc Trọng Minh, Hắc Trọng Minh……….” Trong tiếng kêu gọi lo lắng của Mẫu Đơn, hắn rơi vào hôn mê sâu.
Tác giả :
Điển Tâm