Mất Trí Nhớ Lão Bà
Chương 8
Lí Du nói đúng, cùng nàng xong, hắn thật sự ngủ rất ngon. Từ 11 giờ sáng đến 7 giờ tối bảy giờ còn chưa tỉnh lại.
Hạ Thanh Mộng ngủ khoảng hơn hai giờ đã tỉnh, bởi vì đói bụng, lại sợ hắn tỉnh lại sẽ tìm không được nàng, cho nên kêu phục vụ phòng, tự dùng cơm trưa.
Bởi vì không xác định mình có thể về kịp giờ con tan học không — sự thật chứng minh quả nhiên không được. Nàng liền gọi điện phiền toái Ngải Thải Nhi mẹ bé Khương Trọng Vũ, nhờ nàng chăm sóc bé một chút, chờ nàng trở về sẽ đón bé về nhà.
Bởi vì bọn nhỏ có quan hệ tốt, các nàng cũng có giao tình không sai. Ngoài Ngải Thải Nhi, còn bao gồm Lê An Chân mẹ Đường Minh Lệ, Liên Tịch Uy mẹ Liên Hi, bốn người các nàng đều rất thân, thường thường hỗ trợ nhau.
Trở lại chuyện chính.
Không biết hắn khi nào thì mới tỉnh lại?
Hạ Thanh Mộng quay đầu nhìn về phía trên giường Lí Du đang ngủ say, không ngừng suy đoán.
Đã bảy giờ hơn, nàng có nên kêu bữa tối hay không? Hay là chờ hắn tỉnh lại cùng nhau ăn? Nhưng nếu hắn ngủ thẳng đến mười hai giờ mới tỉnh, vậy nàng chẳng phải là đói chết?
Ân, vẫn nên đợi một chút nữa, dù sao nàng hiện tại cũng không phải quá đói bụng, đợi đến tám giờ hắn nếu không tỉnh, lại kêu bữa tối cũng được.
Từ chỗ ngồi đứng lên duỗi người, nàng đem suy nghĩ về dàn bài quyển sách cùng các chương đại cương để vào túi xách, để tránh không cẩn thận quên đi. May mắn là nàng luôn luôn mang theo giấy bút, nếu không trong khoảng thời gian hắn ngủ, nàng thật đúng là không biết làm cái gì.
Trên giường vẫn hô hấp vững vàng mà thâm trầm, xem ra hắn ngủ rất say.
Cho nên, nàng liếc tivi một cái, do dự, nàng nếu mở tivi xem, chỉ cần ấn nhỏ tiếng hoặc là chuyển sang chế độ tĩnh, sẽ không quấy rầy hắn đi?
Nàng nhẹ nhàng cầm lấy điều khiển từ xa, đầu tiên là tìm được nút tĩnh âm, lại nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng mà bật tivi.
Ầm một tiếng long trời lở đất vang lên ở trong phòng, làm nàng sợ tới mức đau tim, theo phản xạ gấp gáp tắt tivi.
Nhưng vẫn không kịp, Lí Du theo tiếng ồn của tivi, từ trên giường ngồi dậy, trên mặt tuy rằng vẫn buồn ngủ, nhưng hai mắt lại mở thật to.
Hắn bị làm cho tỉnh lại.
Hạ Thanh Mộng nhịn không được nguyền rủa cái tên để âm lượng tivi lớn nhất nào đó, thật sự là tức chết nàng. Nhưng nàng cũng giận chính mình làm chi đột nhiên muốn xem tivi, thật là làm việc không đủ bại sự có thừa!
“Thực xin lỗi, em không phải cố ý muốn đánh thức anh, em không nghĩ tới nó sẽ bị đặt âm thanh lớn như vậy.” Nàng vẻ mặt áy náy cúi đầu giải thích.
Lí Du trừng mắt nhìn, quay đầu nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh mình một cái, thong thả nhớ lại mình đang ở nơi nào, cùng với nguyên nhân vì sao lại ở chỗ này.
“Mấy giờ rồi?” Hắn khàn khàn hỏi, tay kéo nàng đang đứng cách giường không xa kéo lên trên giường, hai tay ôm nàng, đồng thời đem mặt vùi vào cần cổ tràn ngập mùi hương thanh nhã của nàng, hít sâu. Hắn thích hương vị trên người nàng.
“Bảy giờ hơn, anh nếu còn ngủ được nên ngủ một chút. Thực xin lỗi, đánh thức anh dậy.” Nàng lại giải thích, đối với chuyện đánh thức hắn tràn ngập tự trách.
“Anh đã ngủ đủ lâu.” Lí Du lắc đầu.
Trên thực tế, hắn bị chuyện ngủ lâu như vậy dọa đến, bởi vì bình thường hắn ngủ nhiều lắm 5, 6 giờ, chưa từng ngủ vượt quá bảy tiếng, không nghĩ tới vừa rồi hắn lại ngủ đến tám giờ, hơn nữa hắn còn không phải tự tỉnh, mà là bị đánh thức, thật sự là rất choáng, rất khoa trương.
“Em tỉnh lúc nào vậy?”
“Khoảng 1 giờ.”
Hắn ngạc nhiên, lại nhiều là cảm thụ ấm áp cùng ôn nhu.
Nàng vẫn ở cùng hắn.
“Vậy trong khoảng thời gian này em làm gì?” Hắn ôn nhu hỏi, hưởng thụ cảm giác cái gì cũng không cần làm, lười biếng ôm nàng.
“Viết này nọ.”
“Sáng tác?”
“Là sáng tác cũng là công việc của em.”
“Về sau có anh, em không cần vất vả công tác như vậy.”
“Anh đã thất nghiệp còn dám nói như vậy?” Nàng nhịn không được chế nhạo hắn, lại ở trong lòng giơ hai tay tán thành quyết định của hắn, nếu hắn công tác mệt mỏi như hôm nay.
“Yên tâm, đã có công việc đang chờ anh, anh cam đoan có thể cho em hưởng thụ cuộc sống của một mệnh phụ.”
Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, quay đầu nhíu mi.“Ở trong mắt anh, em là người ái mộ hư vinh như vậy sao?”
“Không phải.” Hắn không chút do dự lắc đầu trả lời, dùng vẻ mặt ấm áp nhìn nàng,“Ái mộ hư vinh là anh, anh hy vọng mỗi người nhìn đến bà xã anh đều có thể lộ ra vẻ mặt hâm mộ, hâm mộ hạnh phúc của nàng, sự vui vẻ của nàng, sự thỏa mãn của nàng và nàng không có một tia sầu lo ở trên mặt, cuộc sống thích ý, đây là mục tiêu và nguyện vọng mà cuộc đời này anh nhất định phải làm.”
Hạ Thanh Mộng đột nhiên không biết nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng có chút kích động ức chế không được cùng hy vọng.
Có lẽ, nàng nên dũng cảm một chút.
“Anh yêu em không?” Nàng hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí mở miệng hỏi hắn.
“Emcảm thấy sao?” Lí Du tựa tiếu phi tiếu, không đáp mà hỏi lại.
Nàng nhăn mi nhìn hắn. Nàng thật vất vả mới có dũng khí hỏi hắn vấn đề này, không nghĩ tới hắn lại tránh né trả lời, thật sự đáng giận.
“Quên đi, em không nên hỏi.” Nàng giãy khỏi cái ôm của hắn, trở mặt đứng dậy, lại bị hắn dùng một câu, nháy mắt lại ngã vào trong lòng hắn.
“Sao lại không vui?”
Nàng dỗi không nghĩ để ý đến hắn, quay đầu hướng khác.
“Em thật giống con nít.” Lí Du buồn cười quay mặt nàng lại, cúi đầu hôn nàng một chút, ngẩng đầu, lại thấy mở to hai mắt trừng hắn, làm cho hắn nhịn không được cười ra tiếng.
“Anh cười cái gì mà cười?” Hạ Thanh Mộng căm tức trừng mắt.
“Em thật đáng yêu.” Hắn cười nói.
“Chỉ đáng yêu mà thôi, cho nên không phải thật đáng yêu, có phải hay không?” Nàng nghiêm mặt hỏi.
“Ha ha……” Hắn nháy mắt cười càng vui vẻ hơn nữa.
“Anh –” Nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, dùng sức tránh khỏi hắn, hắn cũng không buông tay, ngược lại dùng một tay khác đang rảnh rỗi bắt lấy nàng, lại ôm nàng chặt một chút.
“Em trong đầu rốt cuộc đang nghĩ cái gì?” Hắn cười không ngừng cúi đầu xuống, trán chạm trán của nàng hỏi.
“Nghĩ nếu dùng đầu đập anh mà đầu em không đau, em nhất định sẽ dùng sức đập xuống.” Nàng cắn răng trừng mắt, thốt ra tiếng.
Hắn đầu tiên ngẩn ngơ, tiếp theo cuồng tiếu ra tiếng, cười đến mức ngã trái ngã phải, ngay cả nàng bị hắn ôm chặt vào trong ngực, cũng theo ngã trái ngã phải.
“Ha ha ha ha ha……”
Nàng bị tức đến đỏ mắt, không cam tâm ở trước mắt hắn rớt nước mắt.
Hắn thật sự đáng giận, đáng ghét, không trả lời câu hỏi của nàng không nói, còn cười không ngừng như vậy.
Nàng buồn cười như vậy sao? Cho nên hắn mới không trả lời nàng, bởi vì không đành lòng thương tổn nàng?
Nhưng nếu thật sự như vậy, hắn vì sao còn lên giường với nàng? Chẳng lẽ chỉ vì thỏa mãn dục vọng, đơn thuần chỉ là dục vọng sao?
Rõ ràng không nghĩ ở trước mắt hắn rớt nước mắt, nước mắt cũng không tự chủ từ trong hốc mắt tràn ra, rớt xuống.
Cảm giác được có cái gì rớt trên cánh tay, Lí Du nháy mắt ngừng cười, cúi đầu xem nàng.
“Đáng chết!”
Thấy nàng hai mắt đẫm lệ lưng tròng làm cho hắn cả người cứng ngắc, thấp giọng rủa ra tiếng.
Hắn không nghĩ mình cười lại chọc nàng khóc, hắn không phải cười nhạo nàng, mà là vừa rồi lời nói và phản ứng của nàng thật sự là rất buồn cười và cũng quá đáng yêu, làm cho hắn bởi vì thật vui mà nhịn không được cười to.
Hắn thích nàng, thật sự rất thích, cùng nàng ở chung càng thích.
Nàng hỏi hắn, hắn yêu nàng không?
Hắn trước đó đã nói qua, tuy rằng hắn không nhớ rõ nàng, nhưng là trái tim còn yêu nàng.
Loại cảm giác này thực vi diệu, không thể tin được, kìm lòng không đặng, có đôi khi cảm thấy mình nhất định là điên rồi, có đôi khi cảm thấy loại điên này thật tốt, cũng cảm thấy mỹ mãn, lại thoải mái.
Mấy ngày qua, hắn ngay cả thời gian ngủ đều không có, cũng không ngừng nhớ nàng, mấy lần còn gọi điện thoại cho nàng, lại ức chế xuống dưới, chỉ sợ nghe xong giọng nàng, sẽ nhịn không được vọt tới Tân Trúc tìm nàng.
Vì thế, hắn biết trừ bỏ trai tim, đầu óc hắn cũng vô pháp tự kềm chế yêu nàng.
Chính là nữ nhân này tựa hồ thực ngốc, hắn đều nói như vậy, biểu hiện cũng rõ rang — mệt đến muốn xỉu, còn yêu nàng một hồi — nàng còn hỏi hắn yêu nàng không? Thậm chí còn khóc như vậy, thật sự là làm cho hắn không chống đỡ nổi.
Nhưng mà –
Đau lòng nha.
“Hư, đừng khóc.” Hắn ôn nhu lau nước mắt, mặt đối mặt với nàng nói:“Anh vừa rồi đều biểu hiện như vậy, em sao còn không hiểu? Anh yêu em.”
Hạ Thanh Mộng giật mình nhìn hắn, tiếp theo lại rơi nước mắt rơi như mưa nhìn hắn lắc đầu.
“Anh yêu em.” Không để ý tới phản ứng không tin tưởng của nàng, hắn lại nói.
Nàng lại lắc đầu.
“Anh yêu em.” Hắn lại lại nói.
“Anh…… Không cần…… Nói dối……” Nàng khóc không thành tiếng.
“Anh yêu em, là thật.” Lí Du nhìn nàng không chuyển mắt, đáy mắt lộ vẻ ấm áp cùng thâm tình.“Tuy rằng bất khả tư nghị, tuy rằng anh không nhớ, nhưng anh yêu em là thật. Thân ái, đầu óc anh cũng hoàn toàn không chịu khống chế cả ngày suy nghĩ về em, tất cả những điều này anh chưa từng cảm thụ. Anh yêu em, là thật.”
Hắn thâm tình thổ lộ làm nàng ngừng nước mắt, làm cho nàng mừng như điên, tâm như đóa hoa nở rộ, nhưng nàng còn có một vấn đề muốn hỏi hắn.
“Vậy anh vì sao chỉ cho Tiểu Tầm số điện thoại, lại không cho em?” Nàng hấp cái mũi, nghẹn giọng hỏi.
Lí Du sửng sốt,“Ngày đó anh đưa bé đến trường, mới đột nhiên nhớ anh quên cho em số điện thoại nên mới đưa cho Tiểu Tầm, muốn bé đưa cho em, bé không đưa sao?”
Hạ Thanh Mộng nhịn không được nắm chặt tay, tức giận phát run,“Em nhất định phải đánh bé, nhất định phải!” Cái đồ bất hiếu!
Lí Du vốn tính rồi sau, nói với cha mẹ hết thảy, không nghĩ tới ba mẹ lại tới tìm hắn.
Kiên trì không cho hắn đưa về, lại không chịu ngủ lại một đêm, sau khi đưa người phụ nữ sắp thành lão bà của ngồi xe về Tân Trúc xong, hắn về nhà thay quần áo, tính thừa dịp ăn no ngủ say tràn đầy tinh thần lại nhân đêm dài yên tĩnh về công ty làm thêm, hoàn thành công tác.
Không nghĩ tới, hắn vừa mới về nhà, điện thoại trong nhà vang lên, ba ba lệnh hắn ở nhà, nói muốn tìm hắn, có chuyện nói với hắn.
Hắn hoàn toàn không biết ba ba muốn nói với hắn cái gì, nhưng bởi vì hắn vừa vặn cũng có chuyện muốn nói, liền ngoan ngoãn ở nhà chờ.
Ngoài ba ba, không nghĩ tới mẹ cũng theo tới.
“Ba nghe nói con muốn từ chức, thật không?”
Chờ hắn rót hai ly trà xong, Lí phụ mở miệng hỏi, biểu tình nghiêm túc.
“Là thật.” Lí Du không nhanh không chậm gật đầu.
“Vì sao?”
“Ba không phải vẫn hy vọng con ngừng làm việc bên ngoài đến công ty nhà mình đi làm sao?”
Lý gia có xí nghiệp của mình, là từ thời gia gia truyền xuống, tuy không phải công ty lớn, nhưng công nhân cũng có hơn một ngàn người. Ba ba hắn là con trai độc nhất, cho nên không có chuyện tranh kế thừa hoặc tranh tài sản, nhưng hắn và anh trai là hai huynh đệ, hơn nữa tài lãnh đạo của hắn vừa vặn so với anh hai tốt hơn, khắp nơi đều uy hiếp đến quyền thừa kế của anh hai.
Cũng bởi vì không muốn tương lai một ngày nào đó biến thành anh em trong nhà cãi nhau, hắn từ lúc đi học, cũng đã hạ quyết tâm tuyệt không về công ty nhà mình đi làm.
“Vậy, con từ chức là vì muốn đến công ty nhà mình đi làm?”
“Không phải.” Lí Du lắc đầu.“Con nói rồi công ty là của anh hai, con sẽ không nhúng tay vào.”
“Công ty là của cả hai con, con cũng là con ta, hơn nữa con phải là biết anh hai con cho tới bây giờ không có ý muốn độc chiếm công ty.” Lí phụ nhăn mi nói.
“Con biết.”
“Nếu biết, con còn lo lắng cái gì?”
Lo lắng ngôn luận đáng sợ, ba người thành hổ, lời nói có thể giết người, còn có gần mực thì đen, ngh nhiều thì tin nha. Lí Du ở trong lòng thở dài.
Cá tính cùng nhân phẩm của anh hai hắn chưa bao giờ hoài nghi, nhưng đối với chị dâu khôn khéo hay tính kế, cũng không thể không lo lắng. Nói hắn nghĩ nhiều cũng tốt, nhưng hắn tình nguyện nghĩ nhiều, cũng không nguyện ý phá hư tình cảm của vợ chồng bọn họ, hoặc không muốn anh hai “Nghe mỗ miệng, đại phú quý” khiến cho tình cảm huynh đệ vỡ tan, cho nên, phương pháp đơn giản nhất chính là cách công ty xa chút là được.
“Ba, mẹ, con muốn chuyển đến Tân Trúc ở.” Hắn mở miệng nói cho cha mẹ.
Lí phụ nháy mắt biểu tình cứng ngắc, Lí mẫu lại có chút bị dọa đến.
“Vì sao?” Lí mẫu thốt ra,“Nơi này đang ở tốt, vì sao đột nhiên muốn chuyển tới Tân Trúc? Nơi đó là nông thôn, cái gì cũng không có thoải mái, con chuyển tới đó làm gì?”
“Bởi vì bà xã con đang ở đó.” Lí Du không tự chủ được mỉm cười.
“Bà xã?” Lí mẫu ngạc nhiên kêu lên, con Lí phụ nghẹn họng nhìn trân trối hoài nghi.“Con còn chưa kết hôn, sao có bà xã?”
“Chuyện này con sẽ nói rõ sau, trước tiên con muốn hỏi ba mẹ một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Năm con tốt nghiệp đại học bị tai nạn xe cộ, ở bệnh viện hôn mê nửa năm.”
“Vì sao đột nhiên nhắc tới chuyện đã xảy ra lâu như vậy?” Ba ba nhíu mày, trầm giọng hỏi.
“Bởi vì gần nhất có người nói cho con biết, nửa năm đó con không phải vẫn nằm trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh, ít nhất tuyệt đối không có nằm nửa năm.”
Không khí phòng khách đột nhiên làm cho người ta hít thở không thông. Lí mẫu nhìn hắn không chớp mắt, vẻ mặt có chút khiếp sợ còn có chút do dự; Lí phụ nhìn hắn trong chốc lát sau, bỗng nhiên nhắm mắt lại, trầm mặc trong chốc lát mới mở mắt ra, hít thật sâu một hơi.
“Đúng, con không phải hôn mê nửa năm, trên thực tế con chỉ hôn mê ba ngày mà thôi.”
“Lão công!” Lí mẫu sợ hãi kêu lên.
“Vì sao muốn làm cho con tin con hôn mê nửa năm?” Lí Du hỏi cha mẹ.
“Bởi vì con hoàn toàn không nhớ rõ mình trong nửa năm mất tích đã xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không biết, vì ai cũng không biết trí nhớ gián đoạn sẽ thành hậu quả như thế nào, đó là phương pháp đơn giản nhất.”
“Ba mẹ có thể nói thật.”
“Sau đó cho con giống ruồi bọ trong tương lai ba năm, năm năm hoặc mười năm, không ngừng tìm kiếm đoạn trí nhớ kia sao?”
“Có lẽ con –”
“Không cần nói con sẽ không, bởi vì chúng ta đều biết con sẽ.” Lí phụ cắt ngang lời hắn.“Con từ nhỏ đến lớn đặc biệt yêu thích tìm kiếm nguyên nhân, không đạt tới một kết quả vừa lòng, cũng không chịu thua. Năm đó con bắt đầu bước ra xã hội, nhân sinh với con mà nói phi thường trọng yếu, ba không hy vọng sự kiện làm cho con phân tâm.”
Lí Du nhếch môi, không thể phản bác, bởi vì ba ba một chút cũng chưa nói sai, nếu cho hắn biết sự thật, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp truy tìm nguyên nhân.
Nhưng đó vốn là điều nên làm không phải sao?
Nếu năm đó cho hắn biết sự thật, lại không buông tay truy tìm nguyên nhân, như vậy Thanh Mộng sẽ không vất vả một mình một người như vậy nuôi đứa nhỏ, mà Tiểu Tầm, con hắn cũng sẽ không trở thành trẻ không cha. Nhưng mà, hiện tại đã không còn ý nghĩa.
“Con không phải khi mất trí nhớ gặp người?” Lí phụ hỏi hắn.
Hắn gật gật đầu.
“Cùng bà xã con nói có liên quan?”
Hắn lại gật đầu.
“Ngươi không phải nói cho mẹ, nửa năm đó, con đã kết hôn?!” Lí mẫu nhịn không được kinh hách nâng cao giọng nói.
“Con không kết hôn.”
Nàng nhất thời nuốt một ngụm đại khí.
“Nhưng đã có một vị hôn thê.”
“Cái gì?!” Lí mẫu lại lần nữa sợ hãi kêu ra tiếng.
“Hơn nữa, nàng lúc ấy còn có bầu, cho nên ba, mẹ,” Hắn nhìn thẳng bọn họ, đối với bọn họ công bố,“Con đã có một đứa con, hiện tại đã chín tuổi, học lớp ba rồi.”
Lí phụ Lí mẫu cứng họng trừng hắn, khiếp sợ đến mức không thể thể nói gì, ngây ra như phỗng, hoàn toàn khó tin.
Lí Du phi thường hiểu cảm thụ này, bởi vì khi con tìm tới hắn chứng nhận thân phận, hắn phản ứng cũng không kém nhiều lắm.
“Ba mẹ không cần hoài nghi con sẽ bị lừa, chờ ba mẹ gặp Tiểu Tầm, sẽ hiểu được, bởi vì bé giống con như đúc, ba mẹ nhất định sẽ thực thích hắn.”
“Con nói thật?” Lí mẫu âm thanh có điểm không chắc.
“Chờ con một chút.” Lí Du đột nhiên đứng dậy, đi vào trong thư phòng đi lấy ra mấy bức hình của bé ăn trộm về.
Ảnh chụp có ba tấm, về năm bé tập đi, một cái khác ở vườn trẻ hoặc sớm hơn, cuối cùng là tấm hiện tại, ba thời kỳ khác biệt.
Con bộ dáng thiên chân vô tà thật là đáng yêu cực kỳ, quả thực làm cho người ta yêu thích không buông tay.
Về phần hiện tại, tuy rằng không hề đáng yêu như vậy, còn có điểm tiểu đại nhân, nhưng rất soái, tựa như ba bé, a.
Cầm bức ảnh trở lại phòng khách, Lí Du mỉm cười đem chúng đưa cho cha mẹ.
“Trời ạ!” Lí mẫu vừa thấy bức ảnh Hạ Tầm đưa ra, nhịn không được há miệng, kích động đỏ mắt.
Lí phụ hốc mắt cũng có chút hồng, vươn tay không ngừng vuốt ve bức ảnh tôn tử.
“Sao có thể như vậy?” Lí mẫu ngẩng đầu, nghẹn giọng hỏi.“Mẹ đứa nhỏ đâu? Những năm gần đây nàng vì sao không mang đứa nhỏ tới tìm chúng ta? Đứa nhỏ này giống con như đúc, sẽ không ai hoài nghi nàng. Giống, thật sự…… giống.”
“Bởi vì khi cùng nàng một chỗ thời gian đó, con mất trí nhớ, ngay cả mình tên là gì cũng không biết, mà ở bệnh viện tỉnh lại, con tuy khôi phục trí nhớ, lại quên nàng.” Lí Du thật sâu thở dài.
“Sao có thể như vậy?” Lí mẫu không thể hỏi lại.
“Bởi vì lần đó tai nạn mới làm con khôi phục trí nhớ?” Lí phụ hỏi hắn.
Lí Du đau thương gật đầu, trong mắt tràn ngập hối hận cùng tự trách, chính mình thế nhưng đã quên nàng!
“Con đã nhớ tới chuyện nửa năm kia?”
Hắn lắc đầu.“Tuy rằng nhìn một đống ảnh cùng nàng sinh hoạt, cũng nghe nàng kể hết, nhưng đầu con vẫn trống rỗng, cái gì đều không nhớ.”
“Vậy con lại muốn cùng mẹ đứa nhỏ kết hôn, là vì muốn chịu trách nhiệm sao?” Lí phụ dõi theo hắn hỏi.
“Bởi vì con yêu nàng.” Lí Du thẳng hắn nói.
“Tuy rằng không nhớ, lại một lần nữa yêu nàng?”
“Đúng.” Lí Du không tự chủ được phiếm mắt nhu hòa, nhẹ giọng đáp lại.
Lần đầu tiên thấy tiểu nhi tử lộ ra vẻ mặt ôn nhu như vậy, vợ chồng nhìn nhau, thoáng chốc hiểu được tiểu nhi tử thật đang yêu, yêu mẹ đứa nhỏ.
“Bọn họ ở tại Tân Trúc sao?” Lí phụ hỏi.
Lí Du gật gật đầu.
Cái này làm bọn họ hiểu được hắn vì sao đột nhiên nói muốn chuyển đến Tân Trúc ở, nhưng là……
“Các con chẳng lẽ không thể ở lại Đài Bắc sao?” Lí mẫu hy vọng nói ra.
“Con nghĩ tạm thời sẽ ở tại Tân Trúc.”
“Vì sao?”
Bởi vì trời biết nếu biết hắn từ chức, có một con trai chín tuổi, hơn nữa đem thê nhi đến Đài Bắc bị chị dâut thật giả biết, sẽ không biết dẫn đến vấn đề gì. Cho nên theo một câu cách ngôn, rời xa tị hiềm là được rồi.
“Tiểu Tầm ở trường học có một đám bạn học rất thân, con đã đáp ứng bé, muốn cho bé cùng bạn bè cùng nhau tốt nghiệp.” Lí Du nhìn ba mẹ nói.
Đây là sự thật, bé thực lo lắng cha mẹ kết hôn, hắn phải chuyển trường, cho nên trước đó đã hỏi hắn vấn đề này, mà hắn đã nhận lời trước khi tốt nghiệp, sẽ không cho hắn chuyển trường.
Nghe thấy mong muốn của tôn tử, Lí mẫu nhất thời không còn lời nào để nói.
“Ba, lúc trước con nằm viện, ba còn nhớ rõ có ai từng ở bệnh viện chăm sóc con không?” Lí Du không quên Hạ Thanh Mộng từng nói với hắn có người ngănnàng ở ngoài cửa, còn uy hiếp nàng.
“Đều là chúng ta, con hỏi cái này làm gì?”
“Trừ bỏ người nhà, con nhớ rõ khi đó mẹ của chị dâu cũng thường tới thăm con đúng không?”
“Đúng, bà thông gia thực nhiệt tâm, khi đó còn làm canh gà cho con bổ thân, nhớ không?”
Không nhớ. Cho nên, đoạn thời gian hắn bị thương nằm viện, hắn xác thực có rất nhiều chuyện nhớ mơ mơ màng màng, không rõ ràng?
“Trừ chị dâu và mẹ chị ấy, còn có ai từng tới bệnh viện xem thăm con, ba mẹ nhớ rõ sao?”
“Con vì sao vẫn hỏi vấn đề này?” Lí phụ cảm thấy hoài nghi.
“Bởi vì mẹ Tiểu Tầm kỳ thật từng đến bệnh viện tìm đến con, nhưng bị người khác cản, người kia còn tự xưng là vị hôn thê của con.” Lí Du hơi do dự một chút, mới thong thả nói ra.
“Cái gì?!” Lí phụ Lí mẫu nghe vậy đồng thanh kêu to.
Hạ Thanh Mộng ngủ khoảng hơn hai giờ đã tỉnh, bởi vì đói bụng, lại sợ hắn tỉnh lại sẽ tìm không được nàng, cho nên kêu phục vụ phòng, tự dùng cơm trưa.
Bởi vì không xác định mình có thể về kịp giờ con tan học không — sự thật chứng minh quả nhiên không được. Nàng liền gọi điện phiền toái Ngải Thải Nhi mẹ bé Khương Trọng Vũ, nhờ nàng chăm sóc bé một chút, chờ nàng trở về sẽ đón bé về nhà.
Bởi vì bọn nhỏ có quan hệ tốt, các nàng cũng có giao tình không sai. Ngoài Ngải Thải Nhi, còn bao gồm Lê An Chân mẹ Đường Minh Lệ, Liên Tịch Uy mẹ Liên Hi, bốn người các nàng đều rất thân, thường thường hỗ trợ nhau.
Trở lại chuyện chính.
Không biết hắn khi nào thì mới tỉnh lại?
Hạ Thanh Mộng quay đầu nhìn về phía trên giường Lí Du đang ngủ say, không ngừng suy đoán.
Đã bảy giờ hơn, nàng có nên kêu bữa tối hay không? Hay là chờ hắn tỉnh lại cùng nhau ăn? Nhưng nếu hắn ngủ thẳng đến mười hai giờ mới tỉnh, vậy nàng chẳng phải là đói chết?
Ân, vẫn nên đợi một chút nữa, dù sao nàng hiện tại cũng không phải quá đói bụng, đợi đến tám giờ hắn nếu không tỉnh, lại kêu bữa tối cũng được.
Từ chỗ ngồi đứng lên duỗi người, nàng đem suy nghĩ về dàn bài quyển sách cùng các chương đại cương để vào túi xách, để tránh không cẩn thận quên đi. May mắn là nàng luôn luôn mang theo giấy bút, nếu không trong khoảng thời gian hắn ngủ, nàng thật đúng là không biết làm cái gì.
Trên giường vẫn hô hấp vững vàng mà thâm trầm, xem ra hắn ngủ rất say.
Cho nên, nàng liếc tivi một cái, do dự, nàng nếu mở tivi xem, chỉ cần ấn nhỏ tiếng hoặc là chuyển sang chế độ tĩnh, sẽ không quấy rầy hắn đi?
Nàng nhẹ nhàng cầm lấy điều khiển từ xa, đầu tiên là tìm được nút tĩnh âm, lại nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng mà bật tivi.
Ầm một tiếng long trời lở đất vang lên ở trong phòng, làm nàng sợ tới mức đau tim, theo phản xạ gấp gáp tắt tivi.
Nhưng vẫn không kịp, Lí Du theo tiếng ồn của tivi, từ trên giường ngồi dậy, trên mặt tuy rằng vẫn buồn ngủ, nhưng hai mắt lại mở thật to.
Hắn bị làm cho tỉnh lại.
Hạ Thanh Mộng nhịn không được nguyền rủa cái tên để âm lượng tivi lớn nhất nào đó, thật sự là tức chết nàng. Nhưng nàng cũng giận chính mình làm chi đột nhiên muốn xem tivi, thật là làm việc không đủ bại sự có thừa!
“Thực xin lỗi, em không phải cố ý muốn đánh thức anh, em không nghĩ tới nó sẽ bị đặt âm thanh lớn như vậy.” Nàng vẻ mặt áy náy cúi đầu giải thích.
Lí Du trừng mắt nhìn, quay đầu nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh mình một cái, thong thả nhớ lại mình đang ở nơi nào, cùng với nguyên nhân vì sao lại ở chỗ này.
“Mấy giờ rồi?” Hắn khàn khàn hỏi, tay kéo nàng đang đứng cách giường không xa kéo lên trên giường, hai tay ôm nàng, đồng thời đem mặt vùi vào cần cổ tràn ngập mùi hương thanh nhã của nàng, hít sâu. Hắn thích hương vị trên người nàng.
“Bảy giờ hơn, anh nếu còn ngủ được nên ngủ một chút. Thực xin lỗi, đánh thức anh dậy.” Nàng lại giải thích, đối với chuyện đánh thức hắn tràn ngập tự trách.
“Anh đã ngủ đủ lâu.” Lí Du lắc đầu.
Trên thực tế, hắn bị chuyện ngủ lâu như vậy dọa đến, bởi vì bình thường hắn ngủ nhiều lắm 5, 6 giờ, chưa từng ngủ vượt quá bảy tiếng, không nghĩ tới vừa rồi hắn lại ngủ đến tám giờ, hơn nữa hắn còn không phải tự tỉnh, mà là bị đánh thức, thật sự là rất choáng, rất khoa trương.
“Em tỉnh lúc nào vậy?”
“Khoảng 1 giờ.”
Hắn ngạc nhiên, lại nhiều là cảm thụ ấm áp cùng ôn nhu.
Nàng vẫn ở cùng hắn.
“Vậy trong khoảng thời gian này em làm gì?” Hắn ôn nhu hỏi, hưởng thụ cảm giác cái gì cũng không cần làm, lười biếng ôm nàng.
“Viết này nọ.”
“Sáng tác?”
“Là sáng tác cũng là công việc của em.”
“Về sau có anh, em không cần vất vả công tác như vậy.”
“Anh đã thất nghiệp còn dám nói như vậy?” Nàng nhịn không được chế nhạo hắn, lại ở trong lòng giơ hai tay tán thành quyết định của hắn, nếu hắn công tác mệt mỏi như hôm nay.
“Yên tâm, đã có công việc đang chờ anh, anh cam đoan có thể cho em hưởng thụ cuộc sống của một mệnh phụ.”
Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, quay đầu nhíu mi.“Ở trong mắt anh, em là người ái mộ hư vinh như vậy sao?”
“Không phải.” Hắn không chút do dự lắc đầu trả lời, dùng vẻ mặt ấm áp nhìn nàng,“Ái mộ hư vinh là anh, anh hy vọng mỗi người nhìn đến bà xã anh đều có thể lộ ra vẻ mặt hâm mộ, hâm mộ hạnh phúc của nàng, sự vui vẻ của nàng, sự thỏa mãn của nàng và nàng không có một tia sầu lo ở trên mặt, cuộc sống thích ý, đây là mục tiêu và nguyện vọng mà cuộc đời này anh nhất định phải làm.”
Hạ Thanh Mộng đột nhiên không biết nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng có chút kích động ức chế không được cùng hy vọng.
Có lẽ, nàng nên dũng cảm một chút.
“Anh yêu em không?” Nàng hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí mở miệng hỏi hắn.
“Emcảm thấy sao?” Lí Du tựa tiếu phi tiếu, không đáp mà hỏi lại.
Nàng nhăn mi nhìn hắn. Nàng thật vất vả mới có dũng khí hỏi hắn vấn đề này, không nghĩ tới hắn lại tránh né trả lời, thật sự đáng giận.
“Quên đi, em không nên hỏi.” Nàng giãy khỏi cái ôm của hắn, trở mặt đứng dậy, lại bị hắn dùng một câu, nháy mắt lại ngã vào trong lòng hắn.
“Sao lại không vui?”
Nàng dỗi không nghĩ để ý đến hắn, quay đầu hướng khác.
“Em thật giống con nít.” Lí Du buồn cười quay mặt nàng lại, cúi đầu hôn nàng một chút, ngẩng đầu, lại thấy mở to hai mắt trừng hắn, làm cho hắn nhịn không được cười ra tiếng.
“Anh cười cái gì mà cười?” Hạ Thanh Mộng căm tức trừng mắt.
“Em thật đáng yêu.” Hắn cười nói.
“Chỉ đáng yêu mà thôi, cho nên không phải thật đáng yêu, có phải hay không?” Nàng nghiêm mặt hỏi.
“Ha ha……” Hắn nháy mắt cười càng vui vẻ hơn nữa.
“Anh –” Nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, dùng sức tránh khỏi hắn, hắn cũng không buông tay, ngược lại dùng một tay khác đang rảnh rỗi bắt lấy nàng, lại ôm nàng chặt một chút.
“Em trong đầu rốt cuộc đang nghĩ cái gì?” Hắn cười không ngừng cúi đầu xuống, trán chạm trán của nàng hỏi.
“Nghĩ nếu dùng đầu đập anh mà đầu em không đau, em nhất định sẽ dùng sức đập xuống.” Nàng cắn răng trừng mắt, thốt ra tiếng.
Hắn đầu tiên ngẩn ngơ, tiếp theo cuồng tiếu ra tiếng, cười đến mức ngã trái ngã phải, ngay cả nàng bị hắn ôm chặt vào trong ngực, cũng theo ngã trái ngã phải.
“Ha ha ha ha ha……”
Nàng bị tức đến đỏ mắt, không cam tâm ở trước mắt hắn rớt nước mắt.
Hắn thật sự đáng giận, đáng ghét, không trả lời câu hỏi của nàng không nói, còn cười không ngừng như vậy.
Nàng buồn cười như vậy sao? Cho nên hắn mới không trả lời nàng, bởi vì không đành lòng thương tổn nàng?
Nhưng nếu thật sự như vậy, hắn vì sao còn lên giường với nàng? Chẳng lẽ chỉ vì thỏa mãn dục vọng, đơn thuần chỉ là dục vọng sao?
Rõ ràng không nghĩ ở trước mắt hắn rớt nước mắt, nước mắt cũng không tự chủ từ trong hốc mắt tràn ra, rớt xuống.
Cảm giác được có cái gì rớt trên cánh tay, Lí Du nháy mắt ngừng cười, cúi đầu xem nàng.
“Đáng chết!”
Thấy nàng hai mắt đẫm lệ lưng tròng làm cho hắn cả người cứng ngắc, thấp giọng rủa ra tiếng.
Hắn không nghĩ mình cười lại chọc nàng khóc, hắn không phải cười nhạo nàng, mà là vừa rồi lời nói và phản ứng của nàng thật sự là rất buồn cười và cũng quá đáng yêu, làm cho hắn bởi vì thật vui mà nhịn không được cười to.
Hắn thích nàng, thật sự rất thích, cùng nàng ở chung càng thích.
Nàng hỏi hắn, hắn yêu nàng không?
Hắn trước đó đã nói qua, tuy rằng hắn không nhớ rõ nàng, nhưng là trái tim còn yêu nàng.
Loại cảm giác này thực vi diệu, không thể tin được, kìm lòng không đặng, có đôi khi cảm thấy mình nhất định là điên rồi, có đôi khi cảm thấy loại điên này thật tốt, cũng cảm thấy mỹ mãn, lại thoải mái.
Mấy ngày qua, hắn ngay cả thời gian ngủ đều không có, cũng không ngừng nhớ nàng, mấy lần còn gọi điện thoại cho nàng, lại ức chế xuống dưới, chỉ sợ nghe xong giọng nàng, sẽ nhịn không được vọt tới Tân Trúc tìm nàng.
Vì thế, hắn biết trừ bỏ trai tim, đầu óc hắn cũng vô pháp tự kềm chế yêu nàng.
Chính là nữ nhân này tựa hồ thực ngốc, hắn đều nói như vậy, biểu hiện cũng rõ rang — mệt đến muốn xỉu, còn yêu nàng một hồi — nàng còn hỏi hắn yêu nàng không? Thậm chí còn khóc như vậy, thật sự là làm cho hắn không chống đỡ nổi.
Nhưng mà –
Đau lòng nha.
“Hư, đừng khóc.” Hắn ôn nhu lau nước mắt, mặt đối mặt với nàng nói:“Anh vừa rồi đều biểu hiện như vậy, em sao còn không hiểu? Anh yêu em.”
Hạ Thanh Mộng giật mình nhìn hắn, tiếp theo lại rơi nước mắt rơi như mưa nhìn hắn lắc đầu.
“Anh yêu em.” Không để ý tới phản ứng không tin tưởng của nàng, hắn lại nói.
Nàng lại lắc đầu.
“Anh yêu em.” Hắn lại lại nói.
“Anh…… Không cần…… Nói dối……” Nàng khóc không thành tiếng.
“Anh yêu em, là thật.” Lí Du nhìn nàng không chuyển mắt, đáy mắt lộ vẻ ấm áp cùng thâm tình.“Tuy rằng bất khả tư nghị, tuy rằng anh không nhớ, nhưng anh yêu em là thật. Thân ái, đầu óc anh cũng hoàn toàn không chịu khống chế cả ngày suy nghĩ về em, tất cả những điều này anh chưa từng cảm thụ. Anh yêu em, là thật.”
Hắn thâm tình thổ lộ làm nàng ngừng nước mắt, làm cho nàng mừng như điên, tâm như đóa hoa nở rộ, nhưng nàng còn có một vấn đề muốn hỏi hắn.
“Vậy anh vì sao chỉ cho Tiểu Tầm số điện thoại, lại không cho em?” Nàng hấp cái mũi, nghẹn giọng hỏi.
Lí Du sửng sốt,“Ngày đó anh đưa bé đến trường, mới đột nhiên nhớ anh quên cho em số điện thoại nên mới đưa cho Tiểu Tầm, muốn bé đưa cho em, bé không đưa sao?”
Hạ Thanh Mộng nhịn không được nắm chặt tay, tức giận phát run,“Em nhất định phải đánh bé, nhất định phải!” Cái đồ bất hiếu!
Lí Du vốn tính rồi sau, nói với cha mẹ hết thảy, không nghĩ tới ba mẹ lại tới tìm hắn.
Kiên trì không cho hắn đưa về, lại không chịu ngủ lại một đêm, sau khi đưa người phụ nữ sắp thành lão bà của ngồi xe về Tân Trúc xong, hắn về nhà thay quần áo, tính thừa dịp ăn no ngủ say tràn đầy tinh thần lại nhân đêm dài yên tĩnh về công ty làm thêm, hoàn thành công tác.
Không nghĩ tới, hắn vừa mới về nhà, điện thoại trong nhà vang lên, ba ba lệnh hắn ở nhà, nói muốn tìm hắn, có chuyện nói với hắn.
Hắn hoàn toàn không biết ba ba muốn nói với hắn cái gì, nhưng bởi vì hắn vừa vặn cũng có chuyện muốn nói, liền ngoan ngoãn ở nhà chờ.
Ngoài ba ba, không nghĩ tới mẹ cũng theo tới.
“Ba nghe nói con muốn từ chức, thật không?”
Chờ hắn rót hai ly trà xong, Lí phụ mở miệng hỏi, biểu tình nghiêm túc.
“Là thật.” Lí Du không nhanh không chậm gật đầu.
“Vì sao?”
“Ba không phải vẫn hy vọng con ngừng làm việc bên ngoài đến công ty nhà mình đi làm sao?”
Lý gia có xí nghiệp của mình, là từ thời gia gia truyền xuống, tuy không phải công ty lớn, nhưng công nhân cũng có hơn một ngàn người. Ba ba hắn là con trai độc nhất, cho nên không có chuyện tranh kế thừa hoặc tranh tài sản, nhưng hắn và anh trai là hai huynh đệ, hơn nữa tài lãnh đạo của hắn vừa vặn so với anh hai tốt hơn, khắp nơi đều uy hiếp đến quyền thừa kế của anh hai.
Cũng bởi vì không muốn tương lai một ngày nào đó biến thành anh em trong nhà cãi nhau, hắn từ lúc đi học, cũng đã hạ quyết tâm tuyệt không về công ty nhà mình đi làm.
“Vậy, con từ chức là vì muốn đến công ty nhà mình đi làm?”
“Không phải.” Lí Du lắc đầu.“Con nói rồi công ty là của anh hai, con sẽ không nhúng tay vào.”
“Công ty là của cả hai con, con cũng là con ta, hơn nữa con phải là biết anh hai con cho tới bây giờ không có ý muốn độc chiếm công ty.” Lí phụ nhăn mi nói.
“Con biết.”
“Nếu biết, con còn lo lắng cái gì?”
Lo lắng ngôn luận đáng sợ, ba người thành hổ, lời nói có thể giết người, còn có gần mực thì đen, ngh nhiều thì tin nha. Lí Du ở trong lòng thở dài.
Cá tính cùng nhân phẩm của anh hai hắn chưa bao giờ hoài nghi, nhưng đối với chị dâu khôn khéo hay tính kế, cũng không thể không lo lắng. Nói hắn nghĩ nhiều cũng tốt, nhưng hắn tình nguyện nghĩ nhiều, cũng không nguyện ý phá hư tình cảm của vợ chồng bọn họ, hoặc không muốn anh hai “Nghe mỗ miệng, đại phú quý” khiến cho tình cảm huynh đệ vỡ tan, cho nên, phương pháp đơn giản nhất chính là cách công ty xa chút là được.
“Ba, mẹ, con muốn chuyển đến Tân Trúc ở.” Hắn mở miệng nói cho cha mẹ.
Lí phụ nháy mắt biểu tình cứng ngắc, Lí mẫu lại có chút bị dọa đến.
“Vì sao?” Lí mẫu thốt ra,“Nơi này đang ở tốt, vì sao đột nhiên muốn chuyển tới Tân Trúc? Nơi đó là nông thôn, cái gì cũng không có thoải mái, con chuyển tới đó làm gì?”
“Bởi vì bà xã con đang ở đó.” Lí Du không tự chủ được mỉm cười.
“Bà xã?” Lí mẫu ngạc nhiên kêu lên, con Lí phụ nghẹn họng nhìn trân trối hoài nghi.“Con còn chưa kết hôn, sao có bà xã?”
“Chuyện này con sẽ nói rõ sau, trước tiên con muốn hỏi ba mẹ một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Năm con tốt nghiệp đại học bị tai nạn xe cộ, ở bệnh viện hôn mê nửa năm.”
“Vì sao đột nhiên nhắc tới chuyện đã xảy ra lâu như vậy?” Ba ba nhíu mày, trầm giọng hỏi.
“Bởi vì gần nhất có người nói cho con biết, nửa năm đó con không phải vẫn nằm trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh, ít nhất tuyệt đối không có nằm nửa năm.”
Không khí phòng khách đột nhiên làm cho người ta hít thở không thông. Lí mẫu nhìn hắn không chớp mắt, vẻ mặt có chút khiếp sợ còn có chút do dự; Lí phụ nhìn hắn trong chốc lát sau, bỗng nhiên nhắm mắt lại, trầm mặc trong chốc lát mới mở mắt ra, hít thật sâu một hơi.
“Đúng, con không phải hôn mê nửa năm, trên thực tế con chỉ hôn mê ba ngày mà thôi.”
“Lão công!” Lí mẫu sợ hãi kêu lên.
“Vì sao muốn làm cho con tin con hôn mê nửa năm?” Lí Du hỏi cha mẹ.
“Bởi vì con hoàn toàn không nhớ rõ mình trong nửa năm mất tích đã xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không biết, vì ai cũng không biết trí nhớ gián đoạn sẽ thành hậu quả như thế nào, đó là phương pháp đơn giản nhất.”
“Ba mẹ có thể nói thật.”
“Sau đó cho con giống ruồi bọ trong tương lai ba năm, năm năm hoặc mười năm, không ngừng tìm kiếm đoạn trí nhớ kia sao?”
“Có lẽ con –”
“Không cần nói con sẽ không, bởi vì chúng ta đều biết con sẽ.” Lí phụ cắt ngang lời hắn.“Con từ nhỏ đến lớn đặc biệt yêu thích tìm kiếm nguyên nhân, không đạt tới một kết quả vừa lòng, cũng không chịu thua. Năm đó con bắt đầu bước ra xã hội, nhân sinh với con mà nói phi thường trọng yếu, ba không hy vọng sự kiện làm cho con phân tâm.”
Lí Du nhếch môi, không thể phản bác, bởi vì ba ba một chút cũng chưa nói sai, nếu cho hắn biết sự thật, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp truy tìm nguyên nhân.
Nhưng đó vốn là điều nên làm không phải sao?
Nếu năm đó cho hắn biết sự thật, lại không buông tay truy tìm nguyên nhân, như vậy Thanh Mộng sẽ không vất vả một mình một người như vậy nuôi đứa nhỏ, mà Tiểu Tầm, con hắn cũng sẽ không trở thành trẻ không cha. Nhưng mà, hiện tại đã không còn ý nghĩa.
“Con không phải khi mất trí nhớ gặp người?” Lí phụ hỏi hắn.
Hắn gật gật đầu.
“Cùng bà xã con nói có liên quan?”
Hắn lại gật đầu.
“Ngươi không phải nói cho mẹ, nửa năm đó, con đã kết hôn?!” Lí mẫu nhịn không được kinh hách nâng cao giọng nói.
“Con không kết hôn.”
Nàng nhất thời nuốt một ngụm đại khí.
“Nhưng đã có một vị hôn thê.”
“Cái gì?!” Lí mẫu lại lần nữa sợ hãi kêu ra tiếng.
“Hơn nữa, nàng lúc ấy còn có bầu, cho nên ba, mẹ,” Hắn nhìn thẳng bọn họ, đối với bọn họ công bố,“Con đã có một đứa con, hiện tại đã chín tuổi, học lớp ba rồi.”
Lí phụ Lí mẫu cứng họng trừng hắn, khiếp sợ đến mức không thể thể nói gì, ngây ra như phỗng, hoàn toàn khó tin.
Lí Du phi thường hiểu cảm thụ này, bởi vì khi con tìm tới hắn chứng nhận thân phận, hắn phản ứng cũng không kém nhiều lắm.
“Ba mẹ không cần hoài nghi con sẽ bị lừa, chờ ba mẹ gặp Tiểu Tầm, sẽ hiểu được, bởi vì bé giống con như đúc, ba mẹ nhất định sẽ thực thích hắn.”
“Con nói thật?” Lí mẫu âm thanh có điểm không chắc.
“Chờ con một chút.” Lí Du đột nhiên đứng dậy, đi vào trong thư phòng đi lấy ra mấy bức hình của bé ăn trộm về.
Ảnh chụp có ba tấm, về năm bé tập đi, một cái khác ở vườn trẻ hoặc sớm hơn, cuối cùng là tấm hiện tại, ba thời kỳ khác biệt.
Con bộ dáng thiên chân vô tà thật là đáng yêu cực kỳ, quả thực làm cho người ta yêu thích không buông tay.
Về phần hiện tại, tuy rằng không hề đáng yêu như vậy, còn có điểm tiểu đại nhân, nhưng rất soái, tựa như ba bé, a.
Cầm bức ảnh trở lại phòng khách, Lí Du mỉm cười đem chúng đưa cho cha mẹ.
“Trời ạ!” Lí mẫu vừa thấy bức ảnh Hạ Tầm đưa ra, nhịn không được há miệng, kích động đỏ mắt.
Lí phụ hốc mắt cũng có chút hồng, vươn tay không ngừng vuốt ve bức ảnh tôn tử.
“Sao có thể như vậy?” Lí mẫu ngẩng đầu, nghẹn giọng hỏi.“Mẹ đứa nhỏ đâu? Những năm gần đây nàng vì sao không mang đứa nhỏ tới tìm chúng ta? Đứa nhỏ này giống con như đúc, sẽ không ai hoài nghi nàng. Giống, thật sự…… giống.”
“Bởi vì khi cùng nàng một chỗ thời gian đó, con mất trí nhớ, ngay cả mình tên là gì cũng không biết, mà ở bệnh viện tỉnh lại, con tuy khôi phục trí nhớ, lại quên nàng.” Lí Du thật sâu thở dài.
“Sao có thể như vậy?” Lí mẫu không thể hỏi lại.
“Bởi vì lần đó tai nạn mới làm con khôi phục trí nhớ?” Lí phụ hỏi hắn.
Lí Du đau thương gật đầu, trong mắt tràn ngập hối hận cùng tự trách, chính mình thế nhưng đã quên nàng!
“Con đã nhớ tới chuyện nửa năm kia?”
Hắn lắc đầu.“Tuy rằng nhìn một đống ảnh cùng nàng sinh hoạt, cũng nghe nàng kể hết, nhưng đầu con vẫn trống rỗng, cái gì đều không nhớ.”
“Vậy con lại muốn cùng mẹ đứa nhỏ kết hôn, là vì muốn chịu trách nhiệm sao?” Lí phụ dõi theo hắn hỏi.
“Bởi vì con yêu nàng.” Lí Du thẳng hắn nói.
“Tuy rằng không nhớ, lại một lần nữa yêu nàng?”
“Đúng.” Lí Du không tự chủ được phiếm mắt nhu hòa, nhẹ giọng đáp lại.
Lần đầu tiên thấy tiểu nhi tử lộ ra vẻ mặt ôn nhu như vậy, vợ chồng nhìn nhau, thoáng chốc hiểu được tiểu nhi tử thật đang yêu, yêu mẹ đứa nhỏ.
“Bọn họ ở tại Tân Trúc sao?” Lí phụ hỏi.
Lí Du gật gật đầu.
Cái này làm bọn họ hiểu được hắn vì sao đột nhiên nói muốn chuyển đến Tân Trúc ở, nhưng là……
“Các con chẳng lẽ không thể ở lại Đài Bắc sao?” Lí mẫu hy vọng nói ra.
“Con nghĩ tạm thời sẽ ở tại Tân Trúc.”
“Vì sao?”
Bởi vì trời biết nếu biết hắn từ chức, có một con trai chín tuổi, hơn nữa đem thê nhi đến Đài Bắc bị chị dâut thật giả biết, sẽ không biết dẫn đến vấn đề gì. Cho nên theo một câu cách ngôn, rời xa tị hiềm là được rồi.
“Tiểu Tầm ở trường học có một đám bạn học rất thân, con đã đáp ứng bé, muốn cho bé cùng bạn bè cùng nhau tốt nghiệp.” Lí Du nhìn ba mẹ nói.
Đây là sự thật, bé thực lo lắng cha mẹ kết hôn, hắn phải chuyển trường, cho nên trước đó đã hỏi hắn vấn đề này, mà hắn đã nhận lời trước khi tốt nghiệp, sẽ không cho hắn chuyển trường.
Nghe thấy mong muốn của tôn tử, Lí mẫu nhất thời không còn lời nào để nói.
“Ba, lúc trước con nằm viện, ba còn nhớ rõ có ai từng ở bệnh viện chăm sóc con không?” Lí Du không quên Hạ Thanh Mộng từng nói với hắn có người ngănnàng ở ngoài cửa, còn uy hiếp nàng.
“Đều là chúng ta, con hỏi cái này làm gì?”
“Trừ bỏ người nhà, con nhớ rõ khi đó mẹ của chị dâu cũng thường tới thăm con đúng không?”
“Đúng, bà thông gia thực nhiệt tâm, khi đó còn làm canh gà cho con bổ thân, nhớ không?”
Không nhớ. Cho nên, đoạn thời gian hắn bị thương nằm viện, hắn xác thực có rất nhiều chuyện nhớ mơ mơ màng màng, không rõ ràng?
“Trừ chị dâu và mẹ chị ấy, còn có ai từng tới bệnh viện xem thăm con, ba mẹ nhớ rõ sao?”
“Con vì sao vẫn hỏi vấn đề này?” Lí phụ cảm thấy hoài nghi.
“Bởi vì mẹ Tiểu Tầm kỳ thật từng đến bệnh viện tìm đến con, nhưng bị người khác cản, người kia còn tự xưng là vị hôn thê của con.” Lí Du hơi do dự một chút, mới thong thả nói ra.
“Cái gì?!” Lí phụ Lí mẫu nghe vậy đồng thanh kêu to.
Tác giả :
Kim Huyên