Mắt Trái
Quyển 1 - Chương 1
Chương mở đầu
Dáng người cô rất đẹp, ngực nở mông cong, là mơ ước của hầu hết các chị em phụ nữ.
Nhân viên mới của bộ phận nhân sự nhắm mắt theo sau Thư kí Liêu, nghe cô lần lượt giới thiệu các phòng ban và toàn bộ nhân viên của công ty.
Cô gái nhỏ vừa mới tốt nghiệp đại học đem ánh mắt hâm mộ theo sát cô, cảm khái cho bộ mông không cần cố ý lắc lư vẫn vô cũng gợi cảm kia.
Hoàn mỹ! Quá hoàn mỹ! Nếu như dáng người mình được bằng một phần mười dáng người của Thư kí Liêu thôi, sinh ra quả thực không uổng mà!
Cô gái nhỏ cúi đầu nhìn nhìn ngực, lại nhìn nhìn ba vòng bốc lửa kia, thở dài một hơi.
Người so với người, đúng là khác biệt.
Chẳng trách mọi người đều gọi cô ấy là “Diệu Diệu”, ngay cả mình cũng muốn gào to ba tiếng “Diệu, Diệu, Diệu!”
“Công ty chúng ta chủ yếu thiết kế nữ trang cho khách hàng, kho hàng ở tầng dưới cùng em đã tham quan rồi, bây giờ chị sẽ dẫn em lên tầng trên". Thư kí Liêu có một mái tóc dài gợn sóng rất gợi cảm, hất một cái…đúng là phong tình vạn chủng.
Cô gái nhỏ ngắm đến ngẩn cả người.
Cô lần đầu tiên đến công ty nhìn thấy Liêu Diệu Trăn đã cực kì kinh hãi vì sắc đẹp của cô ấy, nhưng sau lưng lại nghe các đồng nghiệp to to nhỏ nhỏ.
Thư kí Liêu rất xinh đẹp, nhưng hơi phong trần.
Có sao? Tuy rằng Thư kí Liêu có đôi má lúm đồng tiền rất hấp dẫn, nhưng cô không hề thấy cô ấy phong trần tý nào cả.
Còn có người nói: Đẹp thì có đẹp, nhưng khuôn mặt hơi lẳng lơ.
Có sao?? Thư kí Liêu ăn mặc rất bảo thủ, cúc áo gài kín mít, tuy rằng quần áo kín đáo ôm gọn thân hình càng khiến cô ấy trông gợi cảm hơn.
Thậm chí còn có người nói Thư kí Liêu: Ngực to nhưng ngu ngốc.
Có sao??? Vừa rồi đi một vòng tham quan, cô cảm thấy trí nhớ của cô ấy tốt đến mức khiến người ta líu lưỡi.
“Để chị dẫn em đi gặp giám đốc nhé”. Thư kí Liêu nhìn cô mỉm cười nhẹ nhàng.
Cô gái nhỏ bỗng cảm thấy váng đầu hoa mắt, nếu, nếu, nếu cô là đàn ông, nhất định sẽ ăn sạch Thư kí Liêu ngay lập tức!
Tuy rằng đây là một nhãn hiệu rất có ảnh hưởng, nhưng quy mô công ty lại vô cùng bình thường. Phân xưởng rất lớn, công nhân có đến bảy, tám trăm người, nhưng khu vực hành chính chỉ vỏn vẹn năm trăm mét vuông, trang trí cũng khá đơn giản. Vị trí bàn làm việc của Thư kí Liêu nằm ngay phía ngoài văn phòng tổng giám đốc.
Thư kí Liêu nhẹ nhàng gõ cửa.
“Mời vào”.Bên trong truyền ra giọng nói nhàn nhạt.
Cô ấy đẩy cửa nói: “Tổng giám đốc, đây là nhân viên vừa mới tuyển dụng, Tiểu Ưng” Giọng nói rất nhẹ nhàng, không hề õng ẹo, nhưng lại khiến người khác tê dại.
Cô gái nhỏ cảm khái, làm thư kí phải cỡ này a.
Tổng giám đốc nghe vậy, tầm mắt liền dời khỏi công văn nhìn về phía các cô.
Bắt gặp ánh mắt kia, cô gái nhỏ liền ngẩn người.
Trước mắt, ngồi ở đằng sau bàn làm việc là một người đàn ông rất trẻ, tuổi chưa đến ba mươi, mặc âu phục thẳng tắp, mái tóc không phải thuộc dạng chải chuốt tỉ mỉ, mà hơi rối, tùy ý rũ xuống trán, làm cho anh trông càng nhanh nhẹn lịch sự, trầm ổn và kiên định.
Bên khóe miệng còn treo thêm một nụ cười nhẹ, khiến khuôn mặt càng thêm nhu hòa.
Trai đẹp!
Cô gái nhỏ âm thầm liếm môi.
Anh nhích nhẹ ghế ra sau, hai tay khoanh ở mặt bàn, khóe miệng hơi giương lên: “Hoan nghênh cô gia nhập “Động Lực” đại gia đình”.
Động Lực là công ty nữ trang do anh tự sáng lập, địa vị trong giới khá cao.
Công ty không nhỏ, nhưng toàn bộ nhân viên hành chính ở tầng trệt luôn luôn không quá hai mươi người, cho nên mỗi lần có nhân viên mới, Diệu Diệu đều dẫn họ đến gặp anh.
Thấy sếp lớn khóe môi tươi cười cũng khiến người khác cảm thấy thoải mái hơn, tâm tình khẩn trương của cô gái nhỏ cuối cùng cũng được thả lỏng.
“Tống giám đốc, sau này phiền anh chiếu cố!” Suy cho cùng cô cũng chỉ vừa tốt nghiệp, tâm tình kích động không thể khống chế liền vọt tới cạnh bàn, vươn tay.
Chần chờ một giây, anh nở nụ cười tươi như mặt trời: “Sau này cũng mong cô chiếu cố”.
Trời ạ! Thật dễ gần!
Cô gái nhỏ đột nhiên cảm thấy tim mình như bị xuyên thủng!
“Thấy cô đáng yêu như vậy, tôi cũng dặn dò thêm một chút, công ty chúng ta nghiêm cấm tình yêu công sở, ai vi phạm lập tức sẽ bị đuổi”. Anh khóe môi vẫn tươi cười như cũ.
Anh nói cô đáng yêu, còn “cảnh cáo” cô ngàn vạn lần đừng để đồng nghiệp nam lừa gạt.
Theo thư kí ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, cô gái nhỏ vẫn cảm thấy cả người lâng lâng, tâm hồn lơ lửng.
Đã hoàn thành xong nhiệm vụ, Diệu Diệu liền trở lại vị trí, bắt đầu ăn sô cô la.
Hôm nay cô đến tháng, có trời mới biết cười cười nói nói với người khác khiến cô khổ sở biết bao nhiêu.
Ôi, thân phận đáng thương, bị sếp áp bức triệt để, vừa đảm đương công việc bên bộ phận công tác xã hội, vừa ôm cả bên nhân sự, lại còn là thư kí quản lý sổ sách.
Ăn xong sô cô la, cô đem vỏ vứt vào túi xách, không để bất kì ai phát hiện.
Cô cực kì ghét tên cấp trên đó!
Cô gái nhỏ ngây thơ không hiểu sự đời kia sáp lại gần, hỏi: “Thư kí Liêu, chị kết hôn chưa?”
Bị động đến nỗi đau âm ỉ của mình, Diệu Diệu suýt chút nữa trào nước mắt.
“Vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu”.Trời cao biển rộng, tại sao tìm một người đàn ông phẩm tính tốt, “công năng” bình thường lại khó đến như vậy?
Thấy Thư kí Liêu đỉnh đầu u ám, cô gái nhỏ đang định làm mối giới thiệu anh trai mình liền sửa miệng hỏi:
“Thư kí Liêu à, chị làm ở công ty bao lâu rồi?” Tránh để không trực tiếp hỏi tuổi phụ nữ.
Cô ngẫm lại, “Ít nhất sáu năm rồi”.
Cô theo làm từ lúc công ty bắt đầu lập nghiệp, lúc đó còn chưa tốt nghiệp đại học đã bị Bạch Lập Nhân lừa gạt đến đây.
“Uầy, lâu vậy sao?” Xong rồi, nhất định cùng giám đốc có gian tình.
Diệu Diệu cũng không để ý ánh mắt đối phương nháy mắt trở nên phức tạp, ngược lại còn nói: “Chị với sếp là bạn học”.
Cô gái nhỏ giật mình.
“Vậy chị hẳn là rất yêu anh ấy.” Mới có thể tình nguyện đi cùng người ta sáu năm.
Cô gái nhỏ biểu tình vặn vẹo, xong rồi, mình “tạch” rồi.
Ngược lại Diệu Diệu suýt chút nữa phun cả trà. “Chị? Anh ta?”. Cô chỉ chỉ mũi mình, rồi lại chỉ chỉ cái tên đang ngồi bên trong.
Hự! Cho dù toàn bộ đàn ông trên thế giới này có chết sạch, cô cũng còn lâu mới đi yêu cái tên Bạch Lập Nhân âm hiểm kia.
“Không cần biết em nhìn thấy cái gì, chỉ cần biết ngàn lần vạn lần không được yêu tên kia, nhớ chưa?” Diệu Diệu vẻ mặt nghiêm túc, “dạy bảo” người mới.
“Tại sao ạ?” Cô gái nhỏ tò mò.
Sếp đích thị là bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết mà.
Diệu Diệu kề sát vào tai cô, ôm hận, hộc máu nói: “Em cứ thử ở gần tên đó sẽ biết, chính là loại người ích kỉ, keo kiệt, dối trá, là một người cực kì cực kì đáng ghét!”
Cô nhổ vào! Theo anh ta làm trâu làm ngựa suốt sáu năm trời, tiền lương hiện tại của cô cũng chỉ có ba nghìn, đây là mới được tăng lương tháng trước đó!
“Tên đó” không hề biết mình vừa được điểm danh, vẫn hồn nhiên nhíu nhíu mi, dùng khăn tay tỉ mỉ lau sạch sẽ bàn tay vừa mới bị người khác chạm vào.
Anh không thích bị người khác đụng chạm.
Từ trên xuống dưới, trái trái phải phải lau qua một lượt, xong rồi mới đem khăn tay vứt vào thùng rác.
Vì anh còn độc thân, nên việc giặt giũ quần áo cũng là nhiệm vụ của vị thư kí nào đó.
Anh càng hồn nhiên không biết, ở ngoài cửa còn có một bà tám mới gia nhập, quân quít lấy thư kí của mình lải nhải: “Này này, chị quen sếp như thế nào vậy?”
Điều kiện gia đình nhà Diệu Diệu, có hơi đặc biệt.
Cứ mỗi rạng sáng khoảng bốn năm giờ, trước cửa nhà cô đã có tiếng người ồn ào, rất náo nhiệt.
“Tiên cô mỗi ngày chỉ phát năm mươi dãy số, buổi sáng đúng bảy giờ sẽ bắt đầu xem bói.” Đó là giọng rống oanh vàng của trợ lý mẹ cô.
Bất luận ngày nào trước cửa cũng có rất nhiều cụ già cùng các bà thím mê tín tụ tập, vô cùng náo nhiệt, vài người cầm số thứ tự trên tay, vài người an phận chờ đến lượt mình lấy số, ai đi ăn sáng thì đi, ai muốn về nhà thì về, chỉ cần đến giờ xem bói, tuyệt nhiên sẽ xuất hiện đầy đủ.
Đúng là cực kì ầm ĩ.
Diệu Diệu lúc ấy 17 tuổi, cô nằm trên giường lấy chăn che lỗ tai, có điều hiệu quả cách âm vô cùng kém.
Nếu được lựa chọn, cô nhất định phải thi đỗ vào một trường đại học nào đó ở thành phố khác, tuyệt đối không bao giờ chết bẹp ở Ôn Châu.
Ôn Châu là một thành phố nhỏ ở phía Nam, người Ôn Châu nức tiếng xa gần nhờ vào “Cửa hàng Thế Giới”.
Đó là một thành phố rất giàu có, tấc đất tấc vàng, giá nhà ở còn cao hơn ở Thượng Hải và Bắc Kinh, xe chạy trên đường so với chó còn nhiều hơn, mấy tên đàn ông thấp thấp lùn lùn cực kì thích chạy xe việt dã đi lông nhông ngoài đường.
Đó cũng là một thành phố tương đối thú vị, chú trọng chuyện môn đăng hộ đối, kết hôn không cùng thành phố thì bảo là tình cảm không tốt, to bụng mới kết hôn lại nói là chuyện đương nhiên, kết hôn nửa năm không có thai đã bắt đầu hô hào “bất lực”.
Còn nữa, Ôn Châu ngoài đặc sản tương đối đặc biệt, còn có một thứ cũng đặc biệt không kém, không muốn nói là vô cùng vô cùng đặc biệt —— mê tín!
Cô vợ này có nên cưới vào cửa không? Vụ làm ăn kia có nên đầu tư không? Nhà mới ở vị trí này nên mua chứ? Con cái thi đại học nên điền nguyện vọng gì? Tất cả đều phải xin quẻ.
Mà mẹ Diệu Diệu, trên phương diện này lại cực kì nổi tiếng.
Tất cả mọi người đều nói bà có thiên nhãn, bản lĩnh cao cường, bà có thể nhìn thấy rất nhiều điều kì lạ, càng có khả năng nhìn thấy quá khứ, xem được tương lai, thay họ khai sáng một con đường mới.
Kỳ thật, trước khi Diệu Diệu sinh ra, bà không có khả năng đó. Cha Diệu Diệu mất sớm, mẹ cô cũng chỉ là một người phụ nữ vô cùng vô cùng bình thường, dựa vào việc bán rau ở chợ nuôi con.
Mười bảy năm trước, khi bà mang thai Diệu Diệu có đi núi Phổ Đà du lịch sẵn tiện thắp hương, bà khấn lạy Quan thế âm bồ tát cho Diệu Diệu trong bụng thông minh một chút, thứ nhất là học hành tiến bộ, thứ hai là có thể tìm được một tấm chồng như ý.
Nhưng kể từ khi quay về Ôn Châu, cơ thể mẹ Diệu Diệu đột nhiên biến đổi.
Phía dưới làn da bà xuất hiện một sợi tơ màu đỏ, theo huyệt bàn chân, mỗi ngày hướng lên trên một ít.
Màu đỏ.
Sợi tơ đỏ bên dưới lớp da, xông lên đùi, lướt qua rốn.
Cứ đến giữa trưa 12 giờ, bà bắt đầu nôn mửa, nôn đến sóng cuộn biển gầm, khiến Diệu Diệu trong bụng cũng muốn “say sóng” luôn.
Mới đầu mọi người đều tưởng là bị ngộ độc thức ăn hoặc ốm nghén bình thường, nhưng đến bệnh viện khám cũng không có hiệu quả.
Sợi tơ chạy lên ngực, đến vị trí trái tim thì bà lại bắt đầu ca hát, bình thường tùy tiện hừ vài câu cũng giống như heo bị chọc tiết, nhưng hiện tại lại như chim hoàng oanh hót, ngọt ngào dễ nghe.
Loại tra tấn này mọi người trải qua tầm một tháng, sợi tơ cuối cùng xông đến ót.
Sau đó, mẹ Diệu Diệu lại khôi phục bộ dáng khỏe mạnh.
Chẳng qua, bà bắt đầu nhìn thấy nhiều thứ kì lạ.
Ví dụ như quá khứ, hiện tại, tương lai, mỗi một mẩu chuyện cứ như thế xuất hiện trong thời gian ngắn.
Khi mới sinh ra, mắt Diệu Diệu đã bị đau, đặc biệt là con mắt bên trái. Theo tuổi dần lớn lên, cô lại phát hiện mắt trái của mình, có thể nhìn thấy …
Dáng người cô rất đẹp, ngực nở mông cong, là mơ ước của hầu hết các chị em phụ nữ.
Nhân viên mới của bộ phận nhân sự nhắm mắt theo sau Thư kí Liêu, nghe cô lần lượt giới thiệu các phòng ban và toàn bộ nhân viên của công ty.
Cô gái nhỏ vừa mới tốt nghiệp đại học đem ánh mắt hâm mộ theo sát cô, cảm khái cho bộ mông không cần cố ý lắc lư vẫn vô cũng gợi cảm kia.
Hoàn mỹ! Quá hoàn mỹ! Nếu như dáng người mình được bằng một phần mười dáng người của Thư kí Liêu thôi, sinh ra quả thực không uổng mà!
Cô gái nhỏ cúi đầu nhìn nhìn ngực, lại nhìn nhìn ba vòng bốc lửa kia, thở dài một hơi.
Người so với người, đúng là khác biệt.
Chẳng trách mọi người đều gọi cô ấy là “Diệu Diệu”, ngay cả mình cũng muốn gào to ba tiếng “Diệu, Diệu, Diệu!”
“Công ty chúng ta chủ yếu thiết kế nữ trang cho khách hàng, kho hàng ở tầng dưới cùng em đã tham quan rồi, bây giờ chị sẽ dẫn em lên tầng trên". Thư kí Liêu có một mái tóc dài gợn sóng rất gợi cảm, hất một cái…đúng là phong tình vạn chủng.
Cô gái nhỏ ngắm đến ngẩn cả người.
Cô lần đầu tiên đến công ty nhìn thấy Liêu Diệu Trăn đã cực kì kinh hãi vì sắc đẹp của cô ấy, nhưng sau lưng lại nghe các đồng nghiệp to to nhỏ nhỏ.
Thư kí Liêu rất xinh đẹp, nhưng hơi phong trần.
Có sao? Tuy rằng Thư kí Liêu có đôi má lúm đồng tiền rất hấp dẫn, nhưng cô không hề thấy cô ấy phong trần tý nào cả.
Còn có người nói: Đẹp thì có đẹp, nhưng khuôn mặt hơi lẳng lơ.
Có sao?? Thư kí Liêu ăn mặc rất bảo thủ, cúc áo gài kín mít, tuy rằng quần áo kín đáo ôm gọn thân hình càng khiến cô ấy trông gợi cảm hơn.
Thậm chí còn có người nói Thư kí Liêu: Ngực to nhưng ngu ngốc.
Có sao??? Vừa rồi đi một vòng tham quan, cô cảm thấy trí nhớ của cô ấy tốt đến mức khiến người ta líu lưỡi.
“Để chị dẫn em đi gặp giám đốc nhé”. Thư kí Liêu nhìn cô mỉm cười nhẹ nhàng.
Cô gái nhỏ bỗng cảm thấy váng đầu hoa mắt, nếu, nếu, nếu cô là đàn ông, nhất định sẽ ăn sạch Thư kí Liêu ngay lập tức!
Tuy rằng đây là một nhãn hiệu rất có ảnh hưởng, nhưng quy mô công ty lại vô cùng bình thường. Phân xưởng rất lớn, công nhân có đến bảy, tám trăm người, nhưng khu vực hành chính chỉ vỏn vẹn năm trăm mét vuông, trang trí cũng khá đơn giản. Vị trí bàn làm việc của Thư kí Liêu nằm ngay phía ngoài văn phòng tổng giám đốc.
Thư kí Liêu nhẹ nhàng gõ cửa.
“Mời vào”.Bên trong truyền ra giọng nói nhàn nhạt.
Cô ấy đẩy cửa nói: “Tổng giám đốc, đây là nhân viên vừa mới tuyển dụng, Tiểu Ưng” Giọng nói rất nhẹ nhàng, không hề õng ẹo, nhưng lại khiến người khác tê dại.
Cô gái nhỏ cảm khái, làm thư kí phải cỡ này a.
Tổng giám đốc nghe vậy, tầm mắt liền dời khỏi công văn nhìn về phía các cô.
Bắt gặp ánh mắt kia, cô gái nhỏ liền ngẩn người.
Trước mắt, ngồi ở đằng sau bàn làm việc là một người đàn ông rất trẻ, tuổi chưa đến ba mươi, mặc âu phục thẳng tắp, mái tóc không phải thuộc dạng chải chuốt tỉ mỉ, mà hơi rối, tùy ý rũ xuống trán, làm cho anh trông càng nhanh nhẹn lịch sự, trầm ổn và kiên định.
Bên khóe miệng còn treo thêm một nụ cười nhẹ, khiến khuôn mặt càng thêm nhu hòa.
Trai đẹp!
Cô gái nhỏ âm thầm liếm môi.
Anh nhích nhẹ ghế ra sau, hai tay khoanh ở mặt bàn, khóe miệng hơi giương lên: “Hoan nghênh cô gia nhập “Động Lực” đại gia đình”.
Động Lực là công ty nữ trang do anh tự sáng lập, địa vị trong giới khá cao.
Công ty không nhỏ, nhưng toàn bộ nhân viên hành chính ở tầng trệt luôn luôn không quá hai mươi người, cho nên mỗi lần có nhân viên mới, Diệu Diệu đều dẫn họ đến gặp anh.
Thấy sếp lớn khóe môi tươi cười cũng khiến người khác cảm thấy thoải mái hơn, tâm tình khẩn trương của cô gái nhỏ cuối cùng cũng được thả lỏng.
“Tống giám đốc, sau này phiền anh chiếu cố!” Suy cho cùng cô cũng chỉ vừa tốt nghiệp, tâm tình kích động không thể khống chế liền vọt tới cạnh bàn, vươn tay.
Chần chờ một giây, anh nở nụ cười tươi như mặt trời: “Sau này cũng mong cô chiếu cố”.
Trời ạ! Thật dễ gần!
Cô gái nhỏ đột nhiên cảm thấy tim mình như bị xuyên thủng!
“Thấy cô đáng yêu như vậy, tôi cũng dặn dò thêm một chút, công ty chúng ta nghiêm cấm tình yêu công sở, ai vi phạm lập tức sẽ bị đuổi”. Anh khóe môi vẫn tươi cười như cũ.
Anh nói cô đáng yêu, còn “cảnh cáo” cô ngàn vạn lần đừng để đồng nghiệp nam lừa gạt.
Theo thư kí ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, cô gái nhỏ vẫn cảm thấy cả người lâng lâng, tâm hồn lơ lửng.
Đã hoàn thành xong nhiệm vụ, Diệu Diệu liền trở lại vị trí, bắt đầu ăn sô cô la.
Hôm nay cô đến tháng, có trời mới biết cười cười nói nói với người khác khiến cô khổ sở biết bao nhiêu.
Ôi, thân phận đáng thương, bị sếp áp bức triệt để, vừa đảm đương công việc bên bộ phận công tác xã hội, vừa ôm cả bên nhân sự, lại còn là thư kí quản lý sổ sách.
Ăn xong sô cô la, cô đem vỏ vứt vào túi xách, không để bất kì ai phát hiện.
Cô cực kì ghét tên cấp trên đó!
Cô gái nhỏ ngây thơ không hiểu sự đời kia sáp lại gần, hỏi: “Thư kí Liêu, chị kết hôn chưa?”
Bị động đến nỗi đau âm ỉ của mình, Diệu Diệu suýt chút nữa trào nước mắt.
“Vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu”.Trời cao biển rộng, tại sao tìm một người đàn ông phẩm tính tốt, “công năng” bình thường lại khó đến như vậy?
Thấy Thư kí Liêu đỉnh đầu u ám, cô gái nhỏ đang định làm mối giới thiệu anh trai mình liền sửa miệng hỏi:
“Thư kí Liêu à, chị làm ở công ty bao lâu rồi?” Tránh để không trực tiếp hỏi tuổi phụ nữ.
Cô ngẫm lại, “Ít nhất sáu năm rồi”.
Cô theo làm từ lúc công ty bắt đầu lập nghiệp, lúc đó còn chưa tốt nghiệp đại học đã bị Bạch Lập Nhân lừa gạt đến đây.
“Uầy, lâu vậy sao?” Xong rồi, nhất định cùng giám đốc có gian tình.
Diệu Diệu cũng không để ý ánh mắt đối phương nháy mắt trở nên phức tạp, ngược lại còn nói: “Chị với sếp là bạn học”.
Cô gái nhỏ giật mình.
“Vậy chị hẳn là rất yêu anh ấy.” Mới có thể tình nguyện đi cùng người ta sáu năm.
Cô gái nhỏ biểu tình vặn vẹo, xong rồi, mình “tạch” rồi.
Ngược lại Diệu Diệu suýt chút nữa phun cả trà. “Chị? Anh ta?”. Cô chỉ chỉ mũi mình, rồi lại chỉ chỉ cái tên đang ngồi bên trong.
Hự! Cho dù toàn bộ đàn ông trên thế giới này có chết sạch, cô cũng còn lâu mới đi yêu cái tên Bạch Lập Nhân âm hiểm kia.
“Không cần biết em nhìn thấy cái gì, chỉ cần biết ngàn lần vạn lần không được yêu tên kia, nhớ chưa?” Diệu Diệu vẻ mặt nghiêm túc, “dạy bảo” người mới.
“Tại sao ạ?” Cô gái nhỏ tò mò.
Sếp đích thị là bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết mà.
Diệu Diệu kề sát vào tai cô, ôm hận, hộc máu nói: “Em cứ thử ở gần tên đó sẽ biết, chính là loại người ích kỉ, keo kiệt, dối trá, là một người cực kì cực kì đáng ghét!”
Cô nhổ vào! Theo anh ta làm trâu làm ngựa suốt sáu năm trời, tiền lương hiện tại của cô cũng chỉ có ba nghìn, đây là mới được tăng lương tháng trước đó!
“Tên đó” không hề biết mình vừa được điểm danh, vẫn hồn nhiên nhíu nhíu mi, dùng khăn tay tỉ mỉ lau sạch sẽ bàn tay vừa mới bị người khác chạm vào.
Anh không thích bị người khác đụng chạm.
Từ trên xuống dưới, trái trái phải phải lau qua một lượt, xong rồi mới đem khăn tay vứt vào thùng rác.
Vì anh còn độc thân, nên việc giặt giũ quần áo cũng là nhiệm vụ của vị thư kí nào đó.
Anh càng hồn nhiên không biết, ở ngoài cửa còn có một bà tám mới gia nhập, quân quít lấy thư kí của mình lải nhải: “Này này, chị quen sếp như thế nào vậy?”
Điều kiện gia đình nhà Diệu Diệu, có hơi đặc biệt.
Cứ mỗi rạng sáng khoảng bốn năm giờ, trước cửa nhà cô đã có tiếng người ồn ào, rất náo nhiệt.
“Tiên cô mỗi ngày chỉ phát năm mươi dãy số, buổi sáng đúng bảy giờ sẽ bắt đầu xem bói.” Đó là giọng rống oanh vàng của trợ lý mẹ cô.
Bất luận ngày nào trước cửa cũng có rất nhiều cụ già cùng các bà thím mê tín tụ tập, vô cùng náo nhiệt, vài người cầm số thứ tự trên tay, vài người an phận chờ đến lượt mình lấy số, ai đi ăn sáng thì đi, ai muốn về nhà thì về, chỉ cần đến giờ xem bói, tuyệt nhiên sẽ xuất hiện đầy đủ.
Đúng là cực kì ầm ĩ.
Diệu Diệu lúc ấy 17 tuổi, cô nằm trên giường lấy chăn che lỗ tai, có điều hiệu quả cách âm vô cùng kém.
Nếu được lựa chọn, cô nhất định phải thi đỗ vào một trường đại học nào đó ở thành phố khác, tuyệt đối không bao giờ chết bẹp ở Ôn Châu.
Ôn Châu là một thành phố nhỏ ở phía Nam, người Ôn Châu nức tiếng xa gần nhờ vào “Cửa hàng Thế Giới”.
Đó là một thành phố rất giàu có, tấc đất tấc vàng, giá nhà ở còn cao hơn ở Thượng Hải và Bắc Kinh, xe chạy trên đường so với chó còn nhiều hơn, mấy tên đàn ông thấp thấp lùn lùn cực kì thích chạy xe việt dã đi lông nhông ngoài đường.
Đó cũng là một thành phố tương đối thú vị, chú trọng chuyện môn đăng hộ đối, kết hôn không cùng thành phố thì bảo là tình cảm không tốt, to bụng mới kết hôn lại nói là chuyện đương nhiên, kết hôn nửa năm không có thai đã bắt đầu hô hào “bất lực”.
Còn nữa, Ôn Châu ngoài đặc sản tương đối đặc biệt, còn có một thứ cũng đặc biệt không kém, không muốn nói là vô cùng vô cùng đặc biệt —— mê tín!
Cô vợ này có nên cưới vào cửa không? Vụ làm ăn kia có nên đầu tư không? Nhà mới ở vị trí này nên mua chứ? Con cái thi đại học nên điền nguyện vọng gì? Tất cả đều phải xin quẻ.
Mà mẹ Diệu Diệu, trên phương diện này lại cực kì nổi tiếng.
Tất cả mọi người đều nói bà có thiên nhãn, bản lĩnh cao cường, bà có thể nhìn thấy rất nhiều điều kì lạ, càng có khả năng nhìn thấy quá khứ, xem được tương lai, thay họ khai sáng một con đường mới.
Kỳ thật, trước khi Diệu Diệu sinh ra, bà không có khả năng đó. Cha Diệu Diệu mất sớm, mẹ cô cũng chỉ là một người phụ nữ vô cùng vô cùng bình thường, dựa vào việc bán rau ở chợ nuôi con.
Mười bảy năm trước, khi bà mang thai Diệu Diệu có đi núi Phổ Đà du lịch sẵn tiện thắp hương, bà khấn lạy Quan thế âm bồ tát cho Diệu Diệu trong bụng thông minh một chút, thứ nhất là học hành tiến bộ, thứ hai là có thể tìm được một tấm chồng như ý.
Nhưng kể từ khi quay về Ôn Châu, cơ thể mẹ Diệu Diệu đột nhiên biến đổi.
Phía dưới làn da bà xuất hiện một sợi tơ màu đỏ, theo huyệt bàn chân, mỗi ngày hướng lên trên một ít.
Màu đỏ.
Sợi tơ đỏ bên dưới lớp da, xông lên đùi, lướt qua rốn.
Cứ đến giữa trưa 12 giờ, bà bắt đầu nôn mửa, nôn đến sóng cuộn biển gầm, khiến Diệu Diệu trong bụng cũng muốn “say sóng” luôn.
Mới đầu mọi người đều tưởng là bị ngộ độc thức ăn hoặc ốm nghén bình thường, nhưng đến bệnh viện khám cũng không có hiệu quả.
Sợi tơ chạy lên ngực, đến vị trí trái tim thì bà lại bắt đầu ca hát, bình thường tùy tiện hừ vài câu cũng giống như heo bị chọc tiết, nhưng hiện tại lại như chim hoàng oanh hót, ngọt ngào dễ nghe.
Loại tra tấn này mọi người trải qua tầm một tháng, sợi tơ cuối cùng xông đến ót.
Sau đó, mẹ Diệu Diệu lại khôi phục bộ dáng khỏe mạnh.
Chẳng qua, bà bắt đầu nhìn thấy nhiều thứ kì lạ.
Ví dụ như quá khứ, hiện tại, tương lai, mỗi một mẩu chuyện cứ như thế xuất hiện trong thời gian ngắn.
Khi mới sinh ra, mắt Diệu Diệu đã bị đau, đặc biệt là con mắt bên trái. Theo tuổi dần lớn lên, cô lại phát hiện mắt trái của mình, có thể nhìn thấy …
Tác giả :
Đản đản 1113