Mặt Tôi Luôn Thay Đổi
Chương 76 Hai người tài xế
Editor: Hi Văn
Beta: Qiongne
Đây là cuộc đối đầu kinh tâm động phách.
Một nơi quần áo lộn xộn, một nơi ánh trăng vụn vặt, cả phòng kiều diễm, không thể diễn tả.
Chu Sanh Sanh không ngừng xin tha, Lục Gia Xuyên lại không chịu bỏ qua.
Cô ngoan cường véo lưng anh, thở hồng hộc, đầu đầy hạt mồ hôi nhỏ:“Anh, anh cố ý à?”
“Không phải.” Thanh âm của anh khàn khàn, thong dong nói: “Đều do anh thiên phú dị bẩm, năng lực siêu phàm.”
“…”
“Nhưng anh trước kia, trước kia không phải này, thế này.” Cô đứt quãng nói, vừa dứt lời, liền nhận thấy anh đột nhiên đẩy người.
“Lục, Gia, Xuyên!” Cô hét lên một tiếng.
“Xem ra em đối với biểu hiện của anh trước kia không quá vừa ý.”
“Vừa ý, vừa ý chết mất!”
“Vậy anh liền không ngừng cố gắng.”
“Đừng đừng đừng, tức nước vỡ bờ, tức nước vỡ bờ…”
Anh hôn cô một cái, thành thật nói: “Chủ yếu là nhịn quá lâu, hôm nay em lại thay đổi khuôn mặt, trong lòng anh kích động, liền không thể chống đỡ được.”
“Chống đỡ không được anh liền nhanh chóng nộp vũ khí đầu hàng đi!” Chu Sanh Sanh miệng đắng khuyên anh, trước mắt đều mờ đi rồi.
“Chống đỡ không được liền nhịn không được lặp đi lặp lại.” Anh đê tiện cười hề hề, cọ tới cọ lui, gian trá không ngừng.
Chu Sanh Sanh khóc.
“Bác sĩ Lục, em cảm thấy anh thích cùng gương mặt xa lạ xằng bậy như vậy, tương lai rất dễ lạc lối.”
“Hỗn xược!” Nam nhân cọ tới cọ lui đột nhiên bắn vọt, hung hăng: “Vậy mà dám hoài nghi độ trung trinh của anh, em coi là cô gái nào anh cũng đều có thể làm?”
Duỗi tay sờ sờ, anh nói: “Anh không kiên nhẫn chờ đợi không có D cup.”
Vỗ vỗ mông, anh nói: “Tính đàn hồi tốt mới có thể hấp dẫn anh.”
Cuối cùng còn véo véo eo: “Chỉ có Chu Sanh Sanh như vậy, anh mới có hứng thú bày ra một chút hùng phong của đàn ông.”
Chu Sanh Sanh: Mẹ ôi ai tới cứu cứu tôi, cái người đàn ông thần kinh này… đi!
Một vòng đại chiến mới, lại bắt đầu rồi.
Là ban đêm, trong gian phòng ngủ nhỏ trong ngôi nhà thuê, Chu Sanh Sanh xin khoan dung thành công… tuy rằng sau hai lần đại chiến, rốt cuộc có thể ngủ say.
Mấy ngày nay cô mỗi ngày đều lặn lội đường xa tìm thành phố có mưa, thật sự là quá mệt mỏi. Bởi vậy, dù là trong tiềm thức muốn dựa vào vòng tay của anh trong đêm tốt đẹp như vậy, kể một số chuyện 25 năm qua không ai biết ngoại trừ Trịnh Tầm, lại cũng vì mệt mỏi nhắm mắt lại.
Lục Gia Xuyên không có ngủ.
Anh nhẹ nhàng ngồi dậy, thay Chu Sanh Sanh đắp kỹ chăn, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn phòng ngủ của cô.
Rất nhỏ rất đơn giản, giống như bản thân cô.
Trên bàn sách cũ kỹ chỉ đặt một khung ảnh, anh đi đến phía trước cửa sổ, cầm lên đưa sát vào xem.
Một cô gái 15-16 tuổi nhìn ống kính cười đến tự nhiên lại tiêu sái, không có uốn éo kiểu cách của thiếu nữ, tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ làm cô nhìn qua ngược lại có vài phần khí chất nam nhi.
Nhưng thắng ở làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế.
Rõ ràng chưa bao giờ gặp qua gương mặt của Chu Sanh Sanh 17 tuổi trước kia chưa thay đổi, Lục Gia Xuyên cũng liếc mắt một cái nhận ra cô. Bởi vì ánh mắt kia, cách mỉm cười này, anh ở trên mặt cô gái ngủ say trên giường thấy qua vô số lần.
Không phải liếc mắt một cái sẽ cảm thấy gương mặt kinh diễm bao nhiêu.
Nhưng ở trong mắt anh lại là hóa thân đáng yêu mười phần.
Vốn dĩ đây là Chu Sanh Sanh từ trước đã như vậy.
Ngón trỏ ở trên tấm ảnh ố vàng nhẹ nhàng lướt qua, khóe môi anh cong lên, mở ra tấm ngăn phía sau khung ảnh, trầm mặc không lên tiếng gỡ xuống ảnh chụp, nhét vào vị trí đặt ảnh chụp trong ví tiền.
Lại quay đầu, anh mượn ánh trăng nhìn cô lúc lâu, cuối cùng một lần nữa nằm lại bên cạnh người cô.
Cô gái đang ngủ say dường như nhận thấy động tĩnh của anh, hơi hơi trở mình, vô thức chui vào trong lòng ngực anh.
Lục Gia Xuyên duỗi cánh tay ra, đem cô vây lại, nhẹ nhàng mà chạm chạm vào trên trán cô.
Trong phòng nhỏ này tràn đầy hơi thở quen thuộc của cô.
Thật tốt.
Anh nhắm mắt lại, cùng cô suốt đêm ngủ ngon.
*-*
Bác sĩ Lục lại mang Chu Sanh Sanh đi Khoa mắt là ba tuần sau.
Một đêm trước đi bệnh viện, thành phố Bắc đổ một cơn mưa to, Chu Sanh Sanh chạy vào WC, đem cửa khóa trái.
Lục Gia Xuyên ở bên ngoài gõ cửa: “Này, không phải đã nói từ nay về sau không có bí mật rồi mà? Em còn khoá trái cửa làm gì?”
Chu Sanh Sanh ở phía sau cửa, lời lẽ chính đáng: “Em mới không cần để anh xem phim kinh dị như xem em đổi mặt!”
“Chu Sanh Sanh, này không công bằng, đã vậy kết quả anh đều có thể tiếp nhận, tại sao quá trình không thể tham dự?”
“Bởi vì em không muốn để anh tham dự.”
“Hỗn xược…”
“Chúa của tôi anh có thể không cần một hơi một câu hỗn xược không? Thoại cổ trang nghiện rồi à? Từ buổi tối ngày đó ở ngõ nhỏ anh hung dữ với em một trận em không phản kháng, anh liền cảm thấy chính mình khởi nghĩa nông dân thành công chuyển thân rồi đúng không?” Chu Sanh Sanh hung hăng quở trách anh: “Còn hỗn xược, lại để em nghe thấy anh nói cái từ này, anh coi chừng em một cái quăng qua vai đại diện mặt trăng trừng phạt anh!”
Lục Gia Xuyên:“…”
Anh nghĩ nghĩ, Chu Sanh Sanh một cái ném vai quăng ngã lần lượt đem hai nữ nhân quăng ngã bộ dáng chổng vó lên trời còn rõ rành rành trong tâm trí.
“Được rồi, đàn ông tốt không đánh phụ nữ.” Anh cao thâm khó đoán mà nói ra những lời này, không lại yêu cầu tham dự quá trình đổi mặt.
Có lẽ là tâm tình sung sướng, có lẽ là không băn khoăn, có lẽ là đối với người đàn ông tốt bên ngoài kia không đánh với phụ nữ quá yên tâm, Chu Sanh Sanh lần này thực bình thản mà nhìn gương, tiếp nhận chuyện đổi mặt này.
Cô còn suy nghĩ, nếu biến thành bà lão, không biết Lục Gia Xuyên có thể bị dọa khóc hay không.
Nếu biến thành trẻ con, anh lại có thể hay không tình yêu đại phát, giống đối đãi Đường Đường của họ như nhau đối với cô quan tâm săn sóc chứ?
Cô cúi đầu cười cười, nhắm lại mắt, thản nhiên nghênh đón vận mệnh an bài.
Đang lúc một luồng nhiệt nóng bỏng khó có thể nhẫn nại sau khi đi qua, cô chậm rãi, chậm rãi mở mắt.
Trong gương, là một gương mặt hai mươi mấy tuổi.
Cằm nhọn, khung xương cân xứng, lông mày không vẽ tự đậm, xanh đen như núi, môi đỏ không tô mà hồng, như một cành đào hoa. Làn da là màu ngọc thạch tinh tế trơn bóng, chóp mũi là chồi non đầu xuân.
Gương mặt kia, xinh đẹp đến làm ánh đèn trên đỉnh đầu đều ảm đạm thất sắc.
Chu Sanh Sanh cứ thế mà nhìn chằm chằm chính mình trong gương, một lát sau, kinh hãi kêu một tiếng: “Mẹ tôi ơi…”
Người đàn ông trong phòng khách thật cẩn thận dựng lỗ tai nghe động tĩnh đột nhiên nhảy dựng lên, sải bước chạy đến cửa WC, khẩn trương hỏi cô: “Làm, làm sao vậy?”
Bên trong không có động tĩnh.
“Chu Sanh Sanh, nói chuyện đi.” Lục Gia Xuyên trong lòng bất ổn, nghĩ thầm khẳng định là chuyện xấu, liền bắt đầu nghĩ biện pháp an ủi cô, “Không có việc gì, là có một chút xấu sao? Xấu thì xấu, ngay từ đầu cho anh gương mặt xấu trước đi, thực tế nhận một chút kinh hãi, về sau sẽ bình tĩnh nhiều.”
Cô vẫn không nói chuyện.
“Làm sao, là không tin tưởng anh sao?” Ngữ khí của anh nghiêm túc lên, “Lúc trước mới cùng em nói, em đều quên mất rồi sao? Anh nói rồi, anh không phải người trông mặt mà bắt hình dong, nếu em biến xấu rồi, sau này anh đều sẽ không đi xem phụ nữ xinh đẹp nữa, để em trở thành người xinh đẹp nhất trong thế giới của anh; nếu em biến xinh đẹp rồi, anh cũng sẽ không kinh ngạc, dù sao…”
Không chờ anh nói hết lời, cửa mở ra.
Cô gái xinh đẹp đến làm người ta nín thở đang đứng ở trước mặt anh, giống như trấn định mà nhìn anh, lòng bàn tay lại cùng nhau nắm chặt nóng ra mồ hôi: “Làm sao, còn có thể không?”
Lục Gia Xuyên giương miệng, nói đến một nửa liền đột nhiên im bặt như vậy.
Ánh mắt cố định khóa chặt gương mặt kia, dường như giằng co một hồi lâu.
Chầm chậm, khoé miệng anh giật giật, biểu tình ngưng trọng: “Chu Sanh Sanh, anh cảm thấy tháng này có khả năng anh đều phải xin nghỉ phép rồi.”
“Tại sao?” Chu Sanh Sanh không hiểu rõ câu trả lời của anh là ý tứ gì.
Lục Gia Xuyên: “Em cảm thấy em mang gương mặt này ở trong nhà anh, anh còn có thể nhịn được không thời thời khắc khắc muốn làm gì thì làm động tay động chân với em sao?”
“…”
Mà một đêm này, bác sĩ Lục dựa vào gương mặt mới yêu cầu giảm bớt cảm giác xa cách, tăng giá trị thân mật, dẫn theo bạn học của Chu Sanh Sanh oanh oanh liệt liệt bắt đầu một khắc đêm xuân đáng giá nghìn vàng.
Sau này ở trong nhật ký của Chu Sanh Sanh nhiều ra một đoạn nói như vậy: Sớm biết rằng biến xinh đẹp sẽ đáng sợ như vậy, tôi tình nguyện không cần xinh đẹp như vậy. Bởi vì biến xấu chỉ là tâm mệt, biến xinh đẹp, mẹ nó này là thể xác và tinh thần đều kiệt quệ!
Ngày hôm sau, bác sĩ Lục làm ca ngày, Chu Sanh Sanh xách theo hộp cơm đưa cơm trưa tới.
Cô mang giày cao gót gót nhọn màu hồng nhạt của Lục Gia Xuyên mua, với mái tóc dài đen nhánh xoã sau lưng, trên người mặc váy trắng, giống như tiên nữ xuất hiện trên hành lang Khoa mắt.
Lần đầu tiên trong cuộc đời nhận được nhiều ánh mắt kinh ngạc như vậy, Chu Sanh Sanh cảm thấy quá khứ bản thân là tung bay.
Thế nên khi cô bay tới cửa, trên mặt còn mang theo nụ cười như bí ẩn, nhẹ nhàng gõ cửa.
Khi Lục Gia Xuyên từ sau màn hình máy tính ngẩng đầu lên, thấy Chu Sanh Sanh là trạng thái kỳ lạ này.
Anh nhíu mày: “Đây là mặc đồ gì vậy? Còn trang điểm đậm và ăn mặc cầu kỳ như vậy! Chu Sanh Sanh, em là muốn đi bước trên thảm đỏ sao?”
Chu Sanh Sanh: “…”
“Nhưng một đường tỉ lệ quay đầu đều rất cao nha!”
Lục Gia Xuyên: “Nếu em chỉ khoác bao tải tới bệnh viện, tỉ lệ quay đầu cũng cao như vậy.”
Anh không vui vẻ đem áo khoác từ trên giá áo gỡ xuống, khoác ở trên đầu vai bị lộ quá nhiều của cô: “Không được gỡ xuống.”
“…”
Lại lấy vài tờ khăn giấy đưa cho cô, hung hăng mà ra lệnh: “Đem son môi của em lau sạch cho giống con người! Sau đó tẩy trang đi!”
Vừa lúc ở cửa có hộ sĩ gõ cửa, nhắc nhở Lục Gia Xuyên: “Bác sĩ Lục, người bệnh ở giường số mười hai muốn để anh qua nhìn xem.”
“Được, một phút.” Lục Gia Xuyên gật đầu, thu hồi tầm mắt phê bình Chu Sanh Sanh, “Em nhìn xem người ta, nhiều cô gái thanh thuần không trang điểm! Em trang điểm đậm thật là hù chết người ta, dung tục!”
Chu Sanh Sanh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phấn mắt má hồng lông mi mí mắt của hộ sĩ kia không có một chỗ không hoàn chỉnh, chỉ ngoại trừ son môi rất nhạt, còn lại kết quả không có chỗ nào không so với cô đậm hơn rồi?
Cô không vẽ lông mày, bôi một chút son môi tươi đẹp à?
Thẳng nam này có còn cứu được hay không?!
Chu Sanh Sanh đem khăn giấy vò thành một đoàn, giận ném vào trên mặt anh: “ Thiệt thòi bản thân anh là một bác sĩ Khoa mắt, mù quáng thật sự không đi treo một số à?”
Lục Gia Xuyên không thể hiểu được.
Nhưng đi một vòng phòng bệnh quay trở về, anh thấy Chu Sanh Sanh ở trạm hộ sĩ cùng hộ sĩ nói chuyện phiếm, bệnh nhân qua qua lại lại, nhân viên y tế, đều không tự chủ được nhìn cô chằm chằm.
Cô gái kia, tự ý đem áo khoác của anh cởi ra, vai ngọc trần trụi bên ngoài chọc người thèm nhỏ dãi, khuôn mặt đẹp tuyệt vời, đứng xa xa ở nơi đó thật là nét phong cảnh động lòng người nhất Khoa mắt.
Lục Gia Xuyên thật tức giận.
Anh đen mặt đi vào văn phòng, cầm lấy áo khoác, không nói một lời đi đến trạm hộ sĩ, một phen che phủ trên trán Chu Sanh Sanh: “Mặc vào!”
Quay đầu lại, nhìn lướt qua bệnh nhân nam đứng ở một bên không chớp mắt nhìn chằm chằm Chu Sanh Sanh: “Không trở về phòng bệnh?”
Bệnh nhân nam chạy trối chết.
Nghiêng đầu, anh lại nhìn thoáng qua bác sĩ Lý đứng ở cửa văn phòng giả vờ uống ly nước không: “Không khí uống ngon không?”
Bác sĩ Lý xấu hổ mà gãi gãi đầu: “Ha ha, ha ha ha ha, không chú ý nữa, ha ha ha ha ha…”
Mà đầu sỏ gây tội từ phía dưới quần áo chui ra, vẻ mặt không phục: “Váy em xinh đẹp như vậy, mới không cần anh dùng quần áo xấu như này cản trở.”
Lục Gia Xuyên kéo cánh tay cô hướng văn phòng đi: “Ít nói nhảm, trở về ăn cơm.”
Mà sau khi trở lại văn phòng, Chu Sanh Sanh một bên ăn cơm, một bên buồn bã ỉu xìu mà nghĩ: Má ôi, làm sao biến xinh đẹp rồi Lục Gia Xuyên đối với cô ngược lại trở nên hung hăng?
Vừa ăn cơm, vừa lấy điện thoại ra đổi mới dự báo thời tiết thì lại nghĩ: Mẹ nó, trận mưa tiếp theo rốt cuộc khi nào mới có thể tới?
Beta: Qiongne
Đây là cuộc đối đầu kinh tâm động phách.
Một nơi quần áo lộn xộn, một nơi ánh trăng vụn vặt, cả phòng kiều diễm, không thể diễn tả.
Chu Sanh Sanh không ngừng xin tha, Lục Gia Xuyên lại không chịu bỏ qua.
Cô ngoan cường véo lưng anh, thở hồng hộc, đầu đầy hạt mồ hôi nhỏ:“Anh, anh cố ý à?”
“Không phải.” Thanh âm của anh khàn khàn, thong dong nói: “Đều do anh thiên phú dị bẩm, năng lực siêu phàm.”
“…”
“Nhưng anh trước kia, trước kia không phải này, thế này.” Cô đứt quãng nói, vừa dứt lời, liền nhận thấy anh đột nhiên đẩy người.
“Lục, Gia, Xuyên!” Cô hét lên một tiếng.
“Xem ra em đối với biểu hiện của anh trước kia không quá vừa ý.”
“Vừa ý, vừa ý chết mất!”
“Vậy anh liền không ngừng cố gắng.”
“Đừng đừng đừng, tức nước vỡ bờ, tức nước vỡ bờ…”
Anh hôn cô một cái, thành thật nói: “Chủ yếu là nhịn quá lâu, hôm nay em lại thay đổi khuôn mặt, trong lòng anh kích động, liền không thể chống đỡ được.”
“Chống đỡ không được anh liền nhanh chóng nộp vũ khí đầu hàng đi!” Chu Sanh Sanh miệng đắng khuyên anh, trước mắt đều mờ đi rồi.
“Chống đỡ không được liền nhịn không được lặp đi lặp lại.” Anh đê tiện cười hề hề, cọ tới cọ lui, gian trá không ngừng.
Chu Sanh Sanh khóc.
“Bác sĩ Lục, em cảm thấy anh thích cùng gương mặt xa lạ xằng bậy như vậy, tương lai rất dễ lạc lối.”
“Hỗn xược!” Nam nhân cọ tới cọ lui đột nhiên bắn vọt, hung hăng: “Vậy mà dám hoài nghi độ trung trinh của anh, em coi là cô gái nào anh cũng đều có thể làm?”
Duỗi tay sờ sờ, anh nói: “Anh không kiên nhẫn chờ đợi không có D cup.”
Vỗ vỗ mông, anh nói: “Tính đàn hồi tốt mới có thể hấp dẫn anh.”
Cuối cùng còn véo véo eo: “Chỉ có Chu Sanh Sanh như vậy, anh mới có hứng thú bày ra một chút hùng phong của đàn ông.”
Chu Sanh Sanh: Mẹ ôi ai tới cứu cứu tôi, cái người đàn ông thần kinh này… đi!
Một vòng đại chiến mới, lại bắt đầu rồi.
Là ban đêm, trong gian phòng ngủ nhỏ trong ngôi nhà thuê, Chu Sanh Sanh xin khoan dung thành công… tuy rằng sau hai lần đại chiến, rốt cuộc có thể ngủ say.
Mấy ngày nay cô mỗi ngày đều lặn lội đường xa tìm thành phố có mưa, thật sự là quá mệt mỏi. Bởi vậy, dù là trong tiềm thức muốn dựa vào vòng tay của anh trong đêm tốt đẹp như vậy, kể một số chuyện 25 năm qua không ai biết ngoại trừ Trịnh Tầm, lại cũng vì mệt mỏi nhắm mắt lại.
Lục Gia Xuyên không có ngủ.
Anh nhẹ nhàng ngồi dậy, thay Chu Sanh Sanh đắp kỹ chăn, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn phòng ngủ của cô.
Rất nhỏ rất đơn giản, giống như bản thân cô.
Trên bàn sách cũ kỹ chỉ đặt một khung ảnh, anh đi đến phía trước cửa sổ, cầm lên đưa sát vào xem.
Một cô gái 15-16 tuổi nhìn ống kính cười đến tự nhiên lại tiêu sái, không có uốn éo kiểu cách của thiếu nữ, tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ làm cô nhìn qua ngược lại có vài phần khí chất nam nhi.
Nhưng thắng ở làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế.
Rõ ràng chưa bao giờ gặp qua gương mặt của Chu Sanh Sanh 17 tuổi trước kia chưa thay đổi, Lục Gia Xuyên cũng liếc mắt một cái nhận ra cô. Bởi vì ánh mắt kia, cách mỉm cười này, anh ở trên mặt cô gái ngủ say trên giường thấy qua vô số lần.
Không phải liếc mắt một cái sẽ cảm thấy gương mặt kinh diễm bao nhiêu.
Nhưng ở trong mắt anh lại là hóa thân đáng yêu mười phần.
Vốn dĩ đây là Chu Sanh Sanh từ trước đã như vậy.
Ngón trỏ ở trên tấm ảnh ố vàng nhẹ nhàng lướt qua, khóe môi anh cong lên, mở ra tấm ngăn phía sau khung ảnh, trầm mặc không lên tiếng gỡ xuống ảnh chụp, nhét vào vị trí đặt ảnh chụp trong ví tiền.
Lại quay đầu, anh mượn ánh trăng nhìn cô lúc lâu, cuối cùng một lần nữa nằm lại bên cạnh người cô.
Cô gái đang ngủ say dường như nhận thấy động tĩnh của anh, hơi hơi trở mình, vô thức chui vào trong lòng ngực anh.
Lục Gia Xuyên duỗi cánh tay ra, đem cô vây lại, nhẹ nhàng mà chạm chạm vào trên trán cô.
Trong phòng nhỏ này tràn đầy hơi thở quen thuộc của cô.
Thật tốt.
Anh nhắm mắt lại, cùng cô suốt đêm ngủ ngon.
*-*
Bác sĩ Lục lại mang Chu Sanh Sanh đi Khoa mắt là ba tuần sau.
Một đêm trước đi bệnh viện, thành phố Bắc đổ một cơn mưa to, Chu Sanh Sanh chạy vào WC, đem cửa khóa trái.
Lục Gia Xuyên ở bên ngoài gõ cửa: “Này, không phải đã nói từ nay về sau không có bí mật rồi mà? Em còn khoá trái cửa làm gì?”
Chu Sanh Sanh ở phía sau cửa, lời lẽ chính đáng: “Em mới không cần để anh xem phim kinh dị như xem em đổi mặt!”
“Chu Sanh Sanh, này không công bằng, đã vậy kết quả anh đều có thể tiếp nhận, tại sao quá trình không thể tham dự?”
“Bởi vì em không muốn để anh tham dự.”
“Hỗn xược…”
“Chúa của tôi anh có thể không cần một hơi một câu hỗn xược không? Thoại cổ trang nghiện rồi à? Từ buổi tối ngày đó ở ngõ nhỏ anh hung dữ với em một trận em không phản kháng, anh liền cảm thấy chính mình khởi nghĩa nông dân thành công chuyển thân rồi đúng không?” Chu Sanh Sanh hung hăng quở trách anh: “Còn hỗn xược, lại để em nghe thấy anh nói cái từ này, anh coi chừng em một cái quăng qua vai đại diện mặt trăng trừng phạt anh!”
Lục Gia Xuyên:“…”
Anh nghĩ nghĩ, Chu Sanh Sanh một cái ném vai quăng ngã lần lượt đem hai nữ nhân quăng ngã bộ dáng chổng vó lên trời còn rõ rành rành trong tâm trí.
“Được rồi, đàn ông tốt không đánh phụ nữ.” Anh cao thâm khó đoán mà nói ra những lời này, không lại yêu cầu tham dự quá trình đổi mặt.
Có lẽ là tâm tình sung sướng, có lẽ là không băn khoăn, có lẽ là đối với người đàn ông tốt bên ngoài kia không đánh với phụ nữ quá yên tâm, Chu Sanh Sanh lần này thực bình thản mà nhìn gương, tiếp nhận chuyện đổi mặt này.
Cô còn suy nghĩ, nếu biến thành bà lão, không biết Lục Gia Xuyên có thể bị dọa khóc hay không.
Nếu biến thành trẻ con, anh lại có thể hay không tình yêu đại phát, giống đối đãi Đường Đường của họ như nhau đối với cô quan tâm săn sóc chứ?
Cô cúi đầu cười cười, nhắm lại mắt, thản nhiên nghênh đón vận mệnh an bài.
Đang lúc một luồng nhiệt nóng bỏng khó có thể nhẫn nại sau khi đi qua, cô chậm rãi, chậm rãi mở mắt.
Trong gương, là một gương mặt hai mươi mấy tuổi.
Cằm nhọn, khung xương cân xứng, lông mày không vẽ tự đậm, xanh đen như núi, môi đỏ không tô mà hồng, như một cành đào hoa. Làn da là màu ngọc thạch tinh tế trơn bóng, chóp mũi là chồi non đầu xuân.
Gương mặt kia, xinh đẹp đến làm ánh đèn trên đỉnh đầu đều ảm đạm thất sắc.
Chu Sanh Sanh cứ thế mà nhìn chằm chằm chính mình trong gương, một lát sau, kinh hãi kêu một tiếng: “Mẹ tôi ơi…”
Người đàn ông trong phòng khách thật cẩn thận dựng lỗ tai nghe động tĩnh đột nhiên nhảy dựng lên, sải bước chạy đến cửa WC, khẩn trương hỏi cô: “Làm, làm sao vậy?”
Bên trong không có động tĩnh.
“Chu Sanh Sanh, nói chuyện đi.” Lục Gia Xuyên trong lòng bất ổn, nghĩ thầm khẳng định là chuyện xấu, liền bắt đầu nghĩ biện pháp an ủi cô, “Không có việc gì, là có một chút xấu sao? Xấu thì xấu, ngay từ đầu cho anh gương mặt xấu trước đi, thực tế nhận một chút kinh hãi, về sau sẽ bình tĩnh nhiều.”
Cô vẫn không nói chuyện.
“Làm sao, là không tin tưởng anh sao?” Ngữ khí của anh nghiêm túc lên, “Lúc trước mới cùng em nói, em đều quên mất rồi sao? Anh nói rồi, anh không phải người trông mặt mà bắt hình dong, nếu em biến xấu rồi, sau này anh đều sẽ không đi xem phụ nữ xinh đẹp nữa, để em trở thành người xinh đẹp nhất trong thế giới của anh; nếu em biến xinh đẹp rồi, anh cũng sẽ không kinh ngạc, dù sao…”
Không chờ anh nói hết lời, cửa mở ra.
Cô gái xinh đẹp đến làm người ta nín thở đang đứng ở trước mặt anh, giống như trấn định mà nhìn anh, lòng bàn tay lại cùng nhau nắm chặt nóng ra mồ hôi: “Làm sao, còn có thể không?”
Lục Gia Xuyên giương miệng, nói đến một nửa liền đột nhiên im bặt như vậy.
Ánh mắt cố định khóa chặt gương mặt kia, dường như giằng co một hồi lâu.
Chầm chậm, khoé miệng anh giật giật, biểu tình ngưng trọng: “Chu Sanh Sanh, anh cảm thấy tháng này có khả năng anh đều phải xin nghỉ phép rồi.”
“Tại sao?” Chu Sanh Sanh không hiểu rõ câu trả lời của anh là ý tứ gì.
Lục Gia Xuyên: “Em cảm thấy em mang gương mặt này ở trong nhà anh, anh còn có thể nhịn được không thời thời khắc khắc muốn làm gì thì làm động tay động chân với em sao?”
“…”
Mà một đêm này, bác sĩ Lục dựa vào gương mặt mới yêu cầu giảm bớt cảm giác xa cách, tăng giá trị thân mật, dẫn theo bạn học của Chu Sanh Sanh oanh oanh liệt liệt bắt đầu một khắc đêm xuân đáng giá nghìn vàng.
Sau này ở trong nhật ký của Chu Sanh Sanh nhiều ra một đoạn nói như vậy: Sớm biết rằng biến xinh đẹp sẽ đáng sợ như vậy, tôi tình nguyện không cần xinh đẹp như vậy. Bởi vì biến xấu chỉ là tâm mệt, biến xinh đẹp, mẹ nó này là thể xác và tinh thần đều kiệt quệ!
Ngày hôm sau, bác sĩ Lục làm ca ngày, Chu Sanh Sanh xách theo hộp cơm đưa cơm trưa tới.
Cô mang giày cao gót gót nhọn màu hồng nhạt của Lục Gia Xuyên mua, với mái tóc dài đen nhánh xoã sau lưng, trên người mặc váy trắng, giống như tiên nữ xuất hiện trên hành lang Khoa mắt.
Lần đầu tiên trong cuộc đời nhận được nhiều ánh mắt kinh ngạc như vậy, Chu Sanh Sanh cảm thấy quá khứ bản thân là tung bay.
Thế nên khi cô bay tới cửa, trên mặt còn mang theo nụ cười như bí ẩn, nhẹ nhàng gõ cửa.
Khi Lục Gia Xuyên từ sau màn hình máy tính ngẩng đầu lên, thấy Chu Sanh Sanh là trạng thái kỳ lạ này.
Anh nhíu mày: “Đây là mặc đồ gì vậy? Còn trang điểm đậm và ăn mặc cầu kỳ như vậy! Chu Sanh Sanh, em là muốn đi bước trên thảm đỏ sao?”
Chu Sanh Sanh: “…”
“Nhưng một đường tỉ lệ quay đầu đều rất cao nha!”
Lục Gia Xuyên: “Nếu em chỉ khoác bao tải tới bệnh viện, tỉ lệ quay đầu cũng cao như vậy.”
Anh không vui vẻ đem áo khoác từ trên giá áo gỡ xuống, khoác ở trên đầu vai bị lộ quá nhiều của cô: “Không được gỡ xuống.”
“…”
Lại lấy vài tờ khăn giấy đưa cho cô, hung hăng mà ra lệnh: “Đem son môi của em lau sạch cho giống con người! Sau đó tẩy trang đi!”
Vừa lúc ở cửa có hộ sĩ gõ cửa, nhắc nhở Lục Gia Xuyên: “Bác sĩ Lục, người bệnh ở giường số mười hai muốn để anh qua nhìn xem.”
“Được, một phút.” Lục Gia Xuyên gật đầu, thu hồi tầm mắt phê bình Chu Sanh Sanh, “Em nhìn xem người ta, nhiều cô gái thanh thuần không trang điểm! Em trang điểm đậm thật là hù chết người ta, dung tục!”
Chu Sanh Sanh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phấn mắt má hồng lông mi mí mắt của hộ sĩ kia không có một chỗ không hoàn chỉnh, chỉ ngoại trừ son môi rất nhạt, còn lại kết quả không có chỗ nào không so với cô đậm hơn rồi?
Cô không vẽ lông mày, bôi một chút son môi tươi đẹp à?
Thẳng nam này có còn cứu được hay không?!
Chu Sanh Sanh đem khăn giấy vò thành một đoàn, giận ném vào trên mặt anh: “ Thiệt thòi bản thân anh là một bác sĩ Khoa mắt, mù quáng thật sự không đi treo một số à?”
Lục Gia Xuyên không thể hiểu được.
Nhưng đi một vòng phòng bệnh quay trở về, anh thấy Chu Sanh Sanh ở trạm hộ sĩ cùng hộ sĩ nói chuyện phiếm, bệnh nhân qua qua lại lại, nhân viên y tế, đều không tự chủ được nhìn cô chằm chằm.
Cô gái kia, tự ý đem áo khoác của anh cởi ra, vai ngọc trần trụi bên ngoài chọc người thèm nhỏ dãi, khuôn mặt đẹp tuyệt vời, đứng xa xa ở nơi đó thật là nét phong cảnh động lòng người nhất Khoa mắt.
Lục Gia Xuyên thật tức giận.
Anh đen mặt đi vào văn phòng, cầm lấy áo khoác, không nói một lời đi đến trạm hộ sĩ, một phen che phủ trên trán Chu Sanh Sanh: “Mặc vào!”
Quay đầu lại, nhìn lướt qua bệnh nhân nam đứng ở một bên không chớp mắt nhìn chằm chằm Chu Sanh Sanh: “Không trở về phòng bệnh?”
Bệnh nhân nam chạy trối chết.
Nghiêng đầu, anh lại nhìn thoáng qua bác sĩ Lý đứng ở cửa văn phòng giả vờ uống ly nước không: “Không khí uống ngon không?”
Bác sĩ Lý xấu hổ mà gãi gãi đầu: “Ha ha, ha ha ha ha, không chú ý nữa, ha ha ha ha ha…”
Mà đầu sỏ gây tội từ phía dưới quần áo chui ra, vẻ mặt không phục: “Váy em xinh đẹp như vậy, mới không cần anh dùng quần áo xấu như này cản trở.”
Lục Gia Xuyên kéo cánh tay cô hướng văn phòng đi: “Ít nói nhảm, trở về ăn cơm.”
Mà sau khi trở lại văn phòng, Chu Sanh Sanh một bên ăn cơm, một bên buồn bã ỉu xìu mà nghĩ: Má ôi, làm sao biến xinh đẹp rồi Lục Gia Xuyên đối với cô ngược lại trở nên hung hăng?
Vừa ăn cơm, vừa lấy điện thoại ra đổi mới dự báo thời tiết thì lại nghĩ: Mẹ nó, trận mưa tiếp theo rốt cuộc khi nào mới có thể tới?
Tác giả :
Dung Quang