Mặt Tôi Luôn Thay Đổi
Chương 5 Hẹn hò đi
Editor + beta: Nguyệt Nguyệt
Bệnh viện thú ý xem như một phòng khám tư nhân, không lớn, tổng cộng là bốn nhà gộp lại. Nhiệt độ không khí đầu mùa đông đã rất thấp, cửa lớn đóng chặt, trong phòng còn mở điều hòa, không gian tương đối khép kín.
Cũng bởi vì vậy, mùi thối một khi phát tán, lập tức tràn ngập toàn bộ đại sảnh.
Chu Sanh Sanh thề, tuy rằng cô muốn nói gì đó làm bác sĩ Lục tức chết, nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới muốn để chùm lông vàng nhà mình bị đánh trả bằng phương thức đáng sợ như vậy.
Phân của Roman từ trước đến nay chưa từng thối như vậy, đặc biệt là thối như hôm nay!
Mặt cô đã trắng bệch, trong lòng run sợ mà nhìn bác sĩ Lục ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn cô. Cặp mắt đen như mực phản chiếu hình ảnh hoảng sợ của cô, nhìn qua càng làm người khác khiếp sợ đến hoảng loạn.
Anh, anh muốn làm cái gì?
Theo tính cách của bác sĩ Lục, cô cảm thấy khả năng mình sẽ chết rất thảm.
Chu Sanh Sanh bắt đầu cảnh giác lên, tính toán nếu anh đánh cô, cô ra một đường quyền, vung tới một cái. Là do anh khơi mào chiến tranh trước, cũng không nên trách cô tàn nhẫn độc ác đánh cho anh toàn thân không cử động được!
Nhưng ngay sau đó, cô thấy chân mày bác sĩ Lục nhíu lại, hung dữ mở miệng quát lớn: “Chủ nhân như cô là làm kiểu gì vậy?”
???
Cô có hơi ngốc: “Tôi, tôi cũng không biết nó sẽ ị phân ngay lúc này.”
Chủ nhân sủng vật là chó nhà ai đều sẽ biết rõ ràng khi nào chó sẽ đi ngoài hay sao? Cô cũng có chút ủy khuất, nhưng nhìn bãi phân trên chiếc giày minh châu giá trị xa xỉ vừa nhìn là biết, cũng chỉ có thể xin lỗi anh: “Thật sự xin lỗi bác sĩ Lục, đều là tôi không nhìn nó cho tốt. Nếu tôi sớm biết nó ị phân, tôi liều mạng cũng sẽ lấy đôi giày của anh xuống…”
Bác sĩ đứng một bên ha ha ha cười như phát rồ.
“Không phải vấn đề của đôi giày.” Lục Gia Xuyên híp mắt đánh gãy lời của Chu Sanh Sanh; “Làm chủ nhân, cô nuôi chó như thế nào? Không biết không thể để cho chó ăn quá no, ăn cơ không hề tiết chế à?”
Anh không để ý đến bãi phân trên giày, mà nhẹ nhàng ấn bụng Romeo, tầm mắt nhìn thẳng tắp vào mặt Chu Sanh Sanh: “Bụng phồng to quá mức, phân tanh tưởi lại không thành hình, thực rõ ràng là cho ăn quá nhiều thực phẩm tiêu hóa không tốt.”
Đứng dậy, anh không lo lắng đi xử lý giày, mà bế Romeo còn đang tung tăng nhảy đi vào phòng thao tác.
“Này…” Chu Sanh Sanh muốn hỏi anh chuẩn bị làm gì, bị một con mắt hình viên đạn giết qua, cô lại im miệng một lần nữa.
Cô thật ra có chút ngơ ngẩn, vốn dĩ nghĩ rằng anh sẽ bởi đống phân mà Romeo làm ra mà tức giận, nào biết anh thực sự tức giận, nhưng không phải vì bị bẩn giày, ngược lại là bởi vì cô làm chủ nhân không chăm sóc tốt cho chó.
Cứ như vậy vượt qua dự kiến của cô.
Bác sĩ trong đại sảnh tên Lưu Thừa Đông, tự giới thiệu là bạn học Đại học, bạn bè cũ với Lục Gia Xuyên.
Chu Sanh Sanh cùng anh ta ngồi trên ghế, nghiêng đầu nhìn vào bên trong cửa kính. Bác sĩ Lục đang đứng đeo bao tay tiêu độc trong phòng thao tác, Romeo bị anh trói trên bàn điều khiển, kêu “ngao ngao” tìm thân ảnh của cô khắp nơi.
Chu Sanh Sanh bất an hỏi Lưu Thừa Đông: “Bác sĩ Lưu, giao chó nhà tôi cho một bác sĩ Khoa mắt thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Lưu Thừa Đông chắc chắn mà an ủi cô: “Cô yên tâm đi, bất luận thế nào cũng sẽ không chết.”
“…” An ủi như vậy không thể làm cho người ta yên tâm, được không?
Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Chu Sanh Sanh nhìn chằm chằm phòng thao tác, Lưu Thừa Đông cuối cùng cũng nói một câu tiếng người: “Đừng quá khẩn trương, trước kia cậu ấy tốt xấu cũng ở hệ của chúng tôi, rất nhiều giảng viên lúc dạy khen cậu ấy không dứt lười. Tuy rằng miệng chó không phun được ngà voi, nhưng lúc cậu ấy im lặng làm việc, vẫn là rất làm người khác yên tâm.”
Chu Sanh Sanh cười toe toét, thò lại gần dò hỏi: “Vậy, vậy bác sĩ Lục không trở về Khoa mắt sao?”
“Cô cũng biết việc này?” Lưu Thừa Đông sửng sốt, cùng cô tán phét nửa ngày, cuối cùng chắc chắn nói: “Khẳng định sẽ trở về, tên nhóc này không cam lòng cả đời làm thú y đâu. Chỉ là tính tình cậu ấy lớn, còn đang chờ bệnh viện tự mình tới kiệu tám người khiêng mời cậu ấy trở về đấy.”
Chu Sanh Sanh hiểu ra gật gật đầu: “Anh ấy ở nơi này anh nhất định rất khó sống nhỉ? Miệng anh ấy hư như vậy.”
Lưu Thừa Dông cười: “Đã sớm thành thói quen. Có người ngoài miệng không thân thiện. trong lòng là tốt, vẫn tốt hơn bề ngoài hòa khí, trong lòng âm hiểm. Huống hồ chỗ này chúng tôi chỉ có mấy tên nhóc nho nhỏ này, chúng nó trước nay không dựa theo đôi mắt lỗ tai để nhận thức một người, Gia Xuyên đối với bọn chúng rất tốt, chúng nó đều rất thích cậu ấy.”
Chu Sanh Sanh sửng sốt, quay đầu nhìn người trong phòng thao tác, dưới ánh đèn, áo blouse trắng của anh nhìn qua không nhiễm một hạt bụi, bộ dáng cúi đầu chuyên tâm làm việc cũng không có chút cẩu thả nào, nghiêm túc đến mức làm người khác động dung.
Cô lại chậm rãi nhớ tới tin nhắn mình nhìn thấy ở Khoa mắt bệnh viện, người bác sĩ xấu tính kia, thật ra thật sự có một tấm lòng thiện lương đấy chứ?
Một giây trước ôm một con mèo hoa nhỏ ướt dầm dề, ngay sau đó cũng chưa từng tức giận vì Romeo ị phân trên giày của anh.
Cô quay đầu lại, cúi đầu nhìn giày, nhỏ giọng nói một câu gì đó.
*-*
Khi Lục Gia Xuyên ôm con chó vàng to lớn ra khỏi phòng thao tác, hai người tựa quen nhau đã lâu đang ngồi tán gẫu như ở nhà.
Khóe miệng anh vừa kéo, vốn dĩ muốn nói một câu: “Hai người nếu còn muốn tiếp tục thế giới hai người mà nói, tôi có thể mang con chó này quay về phòng thao tác tránh đi một chút.”
Nhưng anh còn chưa mở miệng, đã nghe thấy cô gái không yêu quý đôi mắt của mình nhỏ giọng nói với Lưu Thừa Đông: “Ừm, tôi cũng rất thích bác sĩ Lục.” Cuối cùng còn bổ sung một câu: “Nhưng mà tính tình có hơi xấu, sửa đi là tốt rồi.”
Anh sửng sốt, đột nhiên không nói được lời khó nghe.
Romeo từ trong ngực anh đột nhiên nhảy xuống, “ngao” một tiếng, vô cùng nhiệt liệt nhào về chỗ Chu Sanh Sanh.
Người sau không kịp phòng ngừa đột nhiên bị con chó lớn chụp ngã, vừa quay đầu lại, mới ý thức được câu nói kia của mình chỉ sợ đã để đương sự nghe thấy.
Chu Sanh Sanh ôm Romeo hoang mang rối loạn đứng lên, tâm đều đã lạnh đi nửa phần: “Khụ, khụ, nhanh như vậy đã tốt rồi sao? Ừm, cảm ơn anh nhé bác sĩ Lục, tôi, tôi…”
Lục Gia Xuyên đứng im tại chỗ, tròng mắt đen nhánh như được tôi luyện, vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô.
Đầu Chu Sanh Sanh nóng lên, buột miệng thốt ra: “Tôi đây là lần đầu nhìn thấy anh tâm địa thiện lương, y đức cao thượng, ngọc thụ lâm phong, tướng mạo đường đường giống bác sĩ như vậy đấy, hay là, hay là…”
“Hay là cái gì?”
Âm thanh của cô dần dần yếu xuống: “Hay là, núi xanh còn đó, nước vẫn còn chảy, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, anh giảm giá 20% cho tôi đi…”
*-*
Cô gái được giảm giá 20% vô cùng mỹ mãn nắm chó của mình từ chỗ nào đến quay về chỗ đó luôn rồi.
Lưu Thừa Đông duỗi eo ngồi ở trên ghế, lé mắt nhìn Lục Gia Xuyên: “Cậu cũng dứt khoát nhanh nhẹn cút đi, đã mẹ nó qua bao nhiêu năm rồi, phàm là cậu ở cạnh tôi, người đàn ông độc thân chất lượng hoàng kim như tôi đều bị nữ giới làm lơ. Rõ ràng người giảm giá cho cô ấy 20% là tôi, tôi cũng không hiểu được vì sao đến cuối cùng cô ấy lại cung kính nói cảm ơn với cậu.”
Lục Gia Xuyên vừa đổi áo khoác, vừa không để ý mà nói: “Có thể là vì cậu trông xấu xí, cho nên cô ấy mời nhìn người ngọc thụ lâm phong là tôi.”
Lưu Thừa Đông lấy giày xuống ném vào người anh: “Tôi thật sự là mắt mù mới hảo tâm thu lưu cậu! Cậu lăn đi cho tôi, thất nghiệp cũng đừng tới ăn vạ tôi!”
Nào biết Lục Gia Xuyên bắt được giày anh ta ném tới, mắt không chớp tí nào bỏ chiếc giày Romeo làm dơ đi, thuận thế đi đôi giày của Lưu Thừa Đông vào.
Lưu Thừa Đông trần một chân, cả giận nói: “Cháu trai, trả lại giày cho ta!”
Lục Gia Xuyên vô cùng thuận theo mà chỉ chiếc giày có phân ý bảo đưa cho anh ta.
“…” Anh ta thề là đời này chưa thấy mặt hàng nào đê tiện hơn Lục Gia Xuyên.
Trước khi bệnh viện thú cưng đóng cửa, Lục Gia Xuyên nhận được một cuộc điện thoại.
Điện thoại là mẹ anh gọi, bà Tôn Diệu Gia ở bên đầu dây bên kia nhẹ giọng nói với anh: “Trung thu sắp tới rồi, ông ngoại con bảo cả nhà về ăn bữa cơm đoàn viên.”
Vừa nghe thấy phải đi đại trạch, sắc mặt Lục Gia Xuyên trở nên khó coi, muốn nói mình bận việc, nhưng cuối cùng không đành lòng làm phật ý mẹ: “Được, con biết rồi.”
Mẹ thở phào nhẹ nhõm: “Hôm trước không phải con nói đã có đối tượng kết giao hay sao? Ông ngoại con bảo con Trung thu đưa cô ấy về ăn cơm.”
“…” Lục Gia Xuyên không nhớ rõ việc kết giao đối tượng mà mình thuận miệng bịa ra vì qua loa lấy lệ với mẹ này.
“Gia Xuyên?”
“… Con đây.”
“Đưa cô ấy đến nhé, đừng có quên.”
Lục Gia Xuyên trầm mặc nửa ngày, không tiếng động mà thở dài: “Vâng, con biết rồi.”
Anh từ nhỏ đến lớn không sợ trời không sợ đất, lại chỉ nghe theo lời của mẹ, nói thật thì việc nói anh đã có đối tượng chỉ là một lời nói dối qua loa lấy lệ với bà, anh không có cách nào có thể làm được.
Lưu Thừa Đông ở một bên nghe lén được toàn bộ quá trình, vẫn còn đang tức giận vì chiếc giày trong tay, rất vui vẻ nói: “Không nghĩ tới cậu cũng có hôm nay.”
Lục Gia Xuyên không để ý tới anh ta.
“Cậu tính toán tìm ở đâu một đối tượng về nhà ăn cơm hả?” Anh ta đê tiện thò đầu ra nói.
Lục Gia Xuyên vẫn không để ý tới anh ta.
Lưu Thừa Đông mặc kệ anh có thái độ gì, lo cho chính mình mà nói tiếp: “Đến ân nhân như tôi mà cậu cũng có thể lấy oán trả ơn, lại có tính tình xấu này, tôi dám cam đoan cuối tuần này cậu không thể tìm thấy người phụ nữ nào thích cậu về nhà ăn cơm đâu.”
Tầm mắt Lục Gia Xuyên dừng ở notebook đặt trên mặt bàn, dừng một chút, bỗng dưng xoay người: “Nếu tôi tìm được thì sao?”
“Tôi đây sẽ liếm sạch giày của cậu.” Lưu Thừa Đông nói như chém đinh chặt sắt.
Khóe môi của Lục Gia Xuyên nhẹ nhàng cong lên, dứt khoát xé một tờ có bút ký xuống, thuận tay nhặt chiếc giày bẩn trong tay anh ta đi, cất giày vào hộp bảo vệ cho thật tốt.
“Vậy cậu cứ chuẩn bị cho thật tốt. Cái này tôi giữ cho cậu trước, miễn cho cậu lén rửa sạch nó trước.”
Anh đẩy cửa ra, một tay để trong túi áo khoác, gắt gao nắm tờ giấy trắng chỉnh tề kia.
Trên tờ giấy trắng có một hàng chữ nhỏ: Họ tên Chu Sanh Sanh, số điện thoại…
Đêm đông người qua đường trên phố ít ỏi, cảnh tượng vội vàng, dưới chân dường như chỉ có bóng dáng mình bị đèn đường kéo lớn, bên tai cũng chỉ có tiếng bước chân lẻ loi.
Một mình Lục Gia Xuyên đi đến chỗ đỗ xe, trong lòng cũng cảm thấy có vài phần buồn cười.
Trên đời này thế mà lại có người cảm thấy anh có thể làm người khác thích? Lời nói như vậy, từ Đại học năm hai sau khi không chút lưu tình mà cự tuyệt một người đưa thư ngay trước mặt mọi người cũng chưa từng nghe lại. Anh chán ghét nữ sinh ỷ vào gia cảnh giàu có không ai bì nổi, chẳng sợ da mặt của cô ta không tồi, anh vẫn cứ không cho cô ta nửa điểm sắc mặt.
Sau đó anh lại có một thanh danh xấu thanh tâm quả dục*, không hề phong độ, những người khác phái đều đứng cách xa anh.
(*: là giữ cho tâm thanh tịnh)
Trong đầu hiện ra cô gái cổ quái kia, anh dừng lại trước cửa xe, mở giấy trắng ra một lần nữa, lấy di động ra.
*-*
Trịnh Tầm vẫn chưa trở về như cũ, trong phòng tối đen như mực.
Chu Sanh Sanh sớm đã thành quen với quy luật làm việc và nghỉ ngơi của con cú kia, không đến nửa đêm mà anh ấy về mới là lạ.
Chắc là bởi mất đi “đại huynh đệ” mà giống đực lấy làm tự hào, tinh thần Romeo uể oải, sau khi về phòng thì quỳ rạp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
Chu Sanh Sanh không thể hiểu được có chút áy náy, cô như vậy có tính là cướp đi hạnh phúc chung thân của Romeo hay không?
Vì để xin lỗi, cô lấy những nguyên liệu nấu ăn được giảm giá mới mua từ siêu thị về mở ra, chọn những đồ quý nhất, làm một cơm trộn gan heo cho Romeo.
Romeo quỳ rạp trên mặt đất không phản ứng cô, rầm rì không chịu ăn cơm.
Khi cô đang quỳ gối xuống đất tỏ thái độ xin lỗi của mình có bao nhiêu thành khẩn, di động trên bàn trà nhẹ nhàng vang lên hai tiếng.
Cô đặt chậu xuống, cầm lấy di động.
Nhận được một tin nhắn mới: “Cô Chu Sanh Sanh, xin hỏi cô có thời gian hay không, tôi mời cô ăn một bữa cơm. Nếu có thể thì tiện thể xem một bộ phim nhé.”
Cô sửng sốt, dãy số xa lạ, đây là ai?
Tim Chu Sanh Sanh tám đời không được người khác theo đuổi đập gia tốc, miệng lưỡi khô khốc mà nghĩ, vận đào hoa vắng mặt 24 năm cuối cùng cũng tới rồi sao?
Bùm bùm bùm, trái tim tràn ngập vui sướng mà đập bùm bùm.
Giây tiếp theo, lại có một tin nhắn mới.
“À, quên nói, tôi là bác sĩ Lục. Hôm nay bị chó nhà cô ị trên chân, Lục Gia Xuyên.”
Nhìn cái này cái kia thấy thế nào cũng là một gương mặt âm trầm đáng sợ đang tươi cười, Chu Sanh Sanh không cười nổi.
Bệnh viện thú ý xem như một phòng khám tư nhân, không lớn, tổng cộng là bốn nhà gộp lại. Nhiệt độ không khí đầu mùa đông đã rất thấp, cửa lớn đóng chặt, trong phòng còn mở điều hòa, không gian tương đối khép kín.
Cũng bởi vì vậy, mùi thối một khi phát tán, lập tức tràn ngập toàn bộ đại sảnh.
Chu Sanh Sanh thề, tuy rằng cô muốn nói gì đó làm bác sĩ Lục tức chết, nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới muốn để chùm lông vàng nhà mình bị đánh trả bằng phương thức đáng sợ như vậy.
Phân của Roman từ trước đến nay chưa từng thối như vậy, đặc biệt là thối như hôm nay!
Mặt cô đã trắng bệch, trong lòng run sợ mà nhìn bác sĩ Lục ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn cô. Cặp mắt đen như mực phản chiếu hình ảnh hoảng sợ của cô, nhìn qua càng làm người khác khiếp sợ đến hoảng loạn.
Anh, anh muốn làm cái gì?
Theo tính cách của bác sĩ Lục, cô cảm thấy khả năng mình sẽ chết rất thảm.
Chu Sanh Sanh bắt đầu cảnh giác lên, tính toán nếu anh đánh cô, cô ra một đường quyền, vung tới một cái. Là do anh khơi mào chiến tranh trước, cũng không nên trách cô tàn nhẫn độc ác đánh cho anh toàn thân không cử động được!
Nhưng ngay sau đó, cô thấy chân mày bác sĩ Lục nhíu lại, hung dữ mở miệng quát lớn: “Chủ nhân như cô là làm kiểu gì vậy?”
???
Cô có hơi ngốc: “Tôi, tôi cũng không biết nó sẽ ị phân ngay lúc này.”
Chủ nhân sủng vật là chó nhà ai đều sẽ biết rõ ràng khi nào chó sẽ đi ngoài hay sao? Cô cũng có chút ủy khuất, nhưng nhìn bãi phân trên chiếc giày minh châu giá trị xa xỉ vừa nhìn là biết, cũng chỉ có thể xin lỗi anh: “Thật sự xin lỗi bác sĩ Lục, đều là tôi không nhìn nó cho tốt. Nếu tôi sớm biết nó ị phân, tôi liều mạng cũng sẽ lấy đôi giày của anh xuống…”
Bác sĩ đứng một bên ha ha ha cười như phát rồ.
“Không phải vấn đề của đôi giày.” Lục Gia Xuyên híp mắt đánh gãy lời của Chu Sanh Sanh; “Làm chủ nhân, cô nuôi chó như thế nào? Không biết không thể để cho chó ăn quá no, ăn cơ không hề tiết chế à?”
Anh không để ý đến bãi phân trên giày, mà nhẹ nhàng ấn bụng Romeo, tầm mắt nhìn thẳng tắp vào mặt Chu Sanh Sanh: “Bụng phồng to quá mức, phân tanh tưởi lại không thành hình, thực rõ ràng là cho ăn quá nhiều thực phẩm tiêu hóa không tốt.”
Đứng dậy, anh không lo lắng đi xử lý giày, mà bế Romeo còn đang tung tăng nhảy đi vào phòng thao tác.
“Này…” Chu Sanh Sanh muốn hỏi anh chuẩn bị làm gì, bị một con mắt hình viên đạn giết qua, cô lại im miệng một lần nữa.
Cô thật ra có chút ngơ ngẩn, vốn dĩ nghĩ rằng anh sẽ bởi đống phân mà Romeo làm ra mà tức giận, nào biết anh thực sự tức giận, nhưng không phải vì bị bẩn giày, ngược lại là bởi vì cô làm chủ nhân không chăm sóc tốt cho chó.
Cứ như vậy vượt qua dự kiến của cô.
Bác sĩ trong đại sảnh tên Lưu Thừa Đông, tự giới thiệu là bạn học Đại học, bạn bè cũ với Lục Gia Xuyên.
Chu Sanh Sanh cùng anh ta ngồi trên ghế, nghiêng đầu nhìn vào bên trong cửa kính. Bác sĩ Lục đang đứng đeo bao tay tiêu độc trong phòng thao tác, Romeo bị anh trói trên bàn điều khiển, kêu “ngao ngao” tìm thân ảnh của cô khắp nơi.
Chu Sanh Sanh bất an hỏi Lưu Thừa Đông: “Bác sĩ Lưu, giao chó nhà tôi cho một bác sĩ Khoa mắt thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Lưu Thừa Đông chắc chắn mà an ủi cô: “Cô yên tâm đi, bất luận thế nào cũng sẽ không chết.”
“…” An ủi như vậy không thể làm cho người ta yên tâm, được không?
Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Chu Sanh Sanh nhìn chằm chằm phòng thao tác, Lưu Thừa Đông cuối cùng cũng nói một câu tiếng người: “Đừng quá khẩn trương, trước kia cậu ấy tốt xấu cũng ở hệ của chúng tôi, rất nhiều giảng viên lúc dạy khen cậu ấy không dứt lười. Tuy rằng miệng chó không phun được ngà voi, nhưng lúc cậu ấy im lặng làm việc, vẫn là rất làm người khác yên tâm.”
Chu Sanh Sanh cười toe toét, thò lại gần dò hỏi: “Vậy, vậy bác sĩ Lục không trở về Khoa mắt sao?”
“Cô cũng biết việc này?” Lưu Thừa Đông sửng sốt, cùng cô tán phét nửa ngày, cuối cùng chắc chắn nói: “Khẳng định sẽ trở về, tên nhóc này không cam lòng cả đời làm thú y đâu. Chỉ là tính tình cậu ấy lớn, còn đang chờ bệnh viện tự mình tới kiệu tám người khiêng mời cậu ấy trở về đấy.”
Chu Sanh Sanh hiểu ra gật gật đầu: “Anh ấy ở nơi này anh nhất định rất khó sống nhỉ? Miệng anh ấy hư như vậy.”
Lưu Thừa Dông cười: “Đã sớm thành thói quen. Có người ngoài miệng không thân thiện. trong lòng là tốt, vẫn tốt hơn bề ngoài hòa khí, trong lòng âm hiểm. Huống hồ chỗ này chúng tôi chỉ có mấy tên nhóc nho nhỏ này, chúng nó trước nay không dựa theo đôi mắt lỗ tai để nhận thức một người, Gia Xuyên đối với bọn chúng rất tốt, chúng nó đều rất thích cậu ấy.”
Chu Sanh Sanh sửng sốt, quay đầu nhìn người trong phòng thao tác, dưới ánh đèn, áo blouse trắng của anh nhìn qua không nhiễm một hạt bụi, bộ dáng cúi đầu chuyên tâm làm việc cũng không có chút cẩu thả nào, nghiêm túc đến mức làm người khác động dung.
Cô lại chậm rãi nhớ tới tin nhắn mình nhìn thấy ở Khoa mắt bệnh viện, người bác sĩ xấu tính kia, thật ra thật sự có một tấm lòng thiện lương đấy chứ?
Một giây trước ôm một con mèo hoa nhỏ ướt dầm dề, ngay sau đó cũng chưa từng tức giận vì Romeo ị phân trên giày của anh.
Cô quay đầu lại, cúi đầu nhìn giày, nhỏ giọng nói một câu gì đó.
*-*
Khi Lục Gia Xuyên ôm con chó vàng to lớn ra khỏi phòng thao tác, hai người tựa quen nhau đã lâu đang ngồi tán gẫu như ở nhà.
Khóe miệng anh vừa kéo, vốn dĩ muốn nói một câu: “Hai người nếu còn muốn tiếp tục thế giới hai người mà nói, tôi có thể mang con chó này quay về phòng thao tác tránh đi một chút.”
Nhưng anh còn chưa mở miệng, đã nghe thấy cô gái không yêu quý đôi mắt của mình nhỏ giọng nói với Lưu Thừa Đông: “Ừm, tôi cũng rất thích bác sĩ Lục.” Cuối cùng còn bổ sung một câu: “Nhưng mà tính tình có hơi xấu, sửa đi là tốt rồi.”
Anh sửng sốt, đột nhiên không nói được lời khó nghe.
Romeo từ trong ngực anh đột nhiên nhảy xuống, “ngao” một tiếng, vô cùng nhiệt liệt nhào về chỗ Chu Sanh Sanh.
Người sau không kịp phòng ngừa đột nhiên bị con chó lớn chụp ngã, vừa quay đầu lại, mới ý thức được câu nói kia của mình chỉ sợ đã để đương sự nghe thấy.
Chu Sanh Sanh ôm Romeo hoang mang rối loạn đứng lên, tâm đều đã lạnh đi nửa phần: “Khụ, khụ, nhanh như vậy đã tốt rồi sao? Ừm, cảm ơn anh nhé bác sĩ Lục, tôi, tôi…”
Lục Gia Xuyên đứng im tại chỗ, tròng mắt đen nhánh như được tôi luyện, vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô.
Đầu Chu Sanh Sanh nóng lên, buột miệng thốt ra: “Tôi đây là lần đầu nhìn thấy anh tâm địa thiện lương, y đức cao thượng, ngọc thụ lâm phong, tướng mạo đường đường giống bác sĩ như vậy đấy, hay là, hay là…”
“Hay là cái gì?”
Âm thanh của cô dần dần yếu xuống: “Hay là, núi xanh còn đó, nước vẫn còn chảy, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, anh giảm giá 20% cho tôi đi…”
*-*
Cô gái được giảm giá 20% vô cùng mỹ mãn nắm chó của mình từ chỗ nào đến quay về chỗ đó luôn rồi.
Lưu Thừa Đông duỗi eo ngồi ở trên ghế, lé mắt nhìn Lục Gia Xuyên: “Cậu cũng dứt khoát nhanh nhẹn cút đi, đã mẹ nó qua bao nhiêu năm rồi, phàm là cậu ở cạnh tôi, người đàn ông độc thân chất lượng hoàng kim như tôi đều bị nữ giới làm lơ. Rõ ràng người giảm giá cho cô ấy 20% là tôi, tôi cũng không hiểu được vì sao đến cuối cùng cô ấy lại cung kính nói cảm ơn với cậu.”
Lục Gia Xuyên vừa đổi áo khoác, vừa không để ý mà nói: “Có thể là vì cậu trông xấu xí, cho nên cô ấy mời nhìn người ngọc thụ lâm phong là tôi.”
Lưu Thừa Đông lấy giày xuống ném vào người anh: “Tôi thật sự là mắt mù mới hảo tâm thu lưu cậu! Cậu lăn đi cho tôi, thất nghiệp cũng đừng tới ăn vạ tôi!”
Nào biết Lục Gia Xuyên bắt được giày anh ta ném tới, mắt không chớp tí nào bỏ chiếc giày Romeo làm dơ đi, thuận thế đi đôi giày của Lưu Thừa Đông vào.
Lưu Thừa Đông trần một chân, cả giận nói: “Cháu trai, trả lại giày cho ta!”
Lục Gia Xuyên vô cùng thuận theo mà chỉ chiếc giày có phân ý bảo đưa cho anh ta.
“…” Anh ta thề là đời này chưa thấy mặt hàng nào đê tiện hơn Lục Gia Xuyên.
Trước khi bệnh viện thú cưng đóng cửa, Lục Gia Xuyên nhận được một cuộc điện thoại.
Điện thoại là mẹ anh gọi, bà Tôn Diệu Gia ở bên đầu dây bên kia nhẹ giọng nói với anh: “Trung thu sắp tới rồi, ông ngoại con bảo cả nhà về ăn bữa cơm đoàn viên.”
Vừa nghe thấy phải đi đại trạch, sắc mặt Lục Gia Xuyên trở nên khó coi, muốn nói mình bận việc, nhưng cuối cùng không đành lòng làm phật ý mẹ: “Được, con biết rồi.”
Mẹ thở phào nhẹ nhõm: “Hôm trước không phải con nói đã có đối tượng kết giao hay sao? Ông ngoại con bảo con Trung thu đưa cô ấy về ăn cơm.”
“…” Lục Gia Xuyên không nhớ rõ việc kết giao đối tượng mà mình thuận miệng bịa ra vì qua loa lấy lệ với mẹ này.
“Gia Xuyên?”
“… Con đây.”
“Đưa cô ấy đến nhé, đừng có quên.”
Lục Gia Xuyên trầm mặc nửa ngày, không tiếng động mà thở dài: “Vâng, con biết rồi.”
Anh từ nhỏ đến lớn không sợ trời không sợ đất, lại chỉ nghe theo lời của mẹ, nói thật thì việc nói anh đã có đối tượng chỉ là một lời nói dối qua loa lấy lệ với bà, anh không có cách nào có thể làm được.
Lưu Thừa Đông ở một bên nghe lén được toàn bộ quá trình, vẫn còn đang tức giận vì chiếc giày trong tay, rất vui vẻ nói: “Không nghĩ tới cậu cũng có hôm nay.”
Lục Gia Xuyên không để ý tới anh ta.
“Cậu tính toán tìm ở đâu một đối tượng về nhà ăn cơm hả?” Anh ta đê tiện thò đầu ra nói.
Lục Gia Xuyên vẫn không để ý tới anh ta.
Lưu Thừa Đông mặc kệ anh có thái độ gì, lo cho chính mình mà nói tiếp: “Đến ân nhân như tôi mà cậu cũng có thể lấy oán trả ơn, lại có tính tình xấu này, tôi dám cam đoan cuối tuần này cậu không thể tìm thấy người phụ nữ nào thích cậu về nhà ăn cơm đâu.”
Tầm mắt Lục Gia Xuyên dừng ở notebook đặt trên mặt bàn, dừng một chút, bỗng dưng xoay người: “Nếu tôi tìm được thì sao?”
“Tôi đây sẽ liếm sạch giày của cậu.” Lưu Thừa Đông nói như chém đinh chặt sắt.
Khóe môi của Lục Gia Xuyên nhẹ nhàng cong lên, dứt khoát xé một tờ có bút ký xuống, thuận tay nhặt chiếc giày bẩn trong tay anh ta đi, cất giày vào hộp bảo vệ cho thật tốt.
“Vậy cậu cứ chuẩn bị cho thật tốt. Cái này tôi giữ cho cậu trước, miễn cho cậu lén rửa sạch nó trước.”
Anh đẩy cửa ra, một tay để trong túi áo khoác, gắt gao nắm tờ giấy trắng chỉnh tề kia.
Trên tờ giấy trắng có một hàng chữ nhỏ: Họ tên Chu Sanh Sanh, số điện thoại…
Đêm đông người qua đường trên phố ít ỏi, cảnh tượng vội vàng, dưới chân dường như chỉ có bóng dáng mình bị đèn đường kéo lớn, bên tai cũng chỉ có tiếng bước chân lẻ loi.
Một mình Lục Gia Xuyên đi đến chỗ đỗ xe, trong lòng cũng cảm thấy có vài phần buồn cười.
Trên đời này thế mà lại có người cảm thấy anh có thể làm người khác thích? Lời nói như vậy, từ Đại học năm hai sau khi không chút lưu tình mà cự tuyệt một người đưa thư ngay trước mặt mọi người cũng chưa từng nghe lại. Anh chán ghét nữ sinh ỷ vào gia cảnh giàu có không ai bì nổi, chẳng sợ da mặt của cô ta không tồi, anh vẫn cứ không cho cô ta nửa điểm sắc mặt.
Sau đó anh lại có một thanh danh xấu thanh tâm quả dục*, không hề phong độ, những người khác phái đều đứng cách xa anh.
(*: là giữ cho tâm thanh tịnh)
Trong đầu hiện ra cô gái cổ quái kia, anh dừng lại trước cửa xe, mở giấy trắng ra một lần nữa, lấy di động ra.
*-*
Trịnh Tầm vẫn chưa trở về như cũ, trong phòng tối đen như mực.
Chu Sanh Sanh sớm đã thành quen với quy luật làm việc và nghỉ ngơi của con cú kia, không đến nửa đêm mà anh ấy về mới là lạ.
Chắc là bởi mất đi “đại huynh đệ” mà giống đực lấy làm tự hào, tinh thần Romeo uể oải, sau khi về phòng thì quỳ rạp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
Chu Sanh Sanh không thể hiểu được có chút áy náy, cô như vậy có tính là cướp đi hạnh phúc chung thân của Romeo hay không?
Vì để xin lỗi, cô lấy những nguyên liệu nấu ăn được giảm giá mới mua từ siêu thị về mở ra, chọn những đồ quý nhất, làm một cơm trộn gan heo cho Romeo.
Romeo quỳ rạp trên mặt đất không phản ứng cô, rầm rì không chịu ăn cơm.
Khi cô đang quỳ gối xuống đất tỏ thái độ xin lỗi của mình có bao nhiêu thành khẩn, di động trên bàn trà nhẹ nhàng vang lên hai tiếng.
Cô đặt chậu xuống, cầm lấy di động.
Nhận được một tin nhắn mới: “Cô Chu Sanh Sanh, xin hỏi cô có thời gian hay không, tôi mời cô ăn một bữa cơm. Nếu có thể thì tiện thể xem một bộ phim nhé.”
Cô sửng sốt, dãy số xa lạ, đây là ai?
Tim Chu Sanh Sanh tám đời không được người khác theo đuổi đập gia tốc, miệng lưỡi khô khốc mà nghĩ, vận đào hoa vắng mặt 24 năm cuối cùng cũng tới rồi sao?
Bùm bùm bùm, trái tim tràn ngập vui sướng mà đập bùm bùm.
Giây tiếp theo, lại có một tin nhắn mới.
“À, quên nói, tôi là bác sĩ Lục. Hôm nay bị chó nhà cô ị trên chân, Lục Gia Xuyên.”
Nhìn cái này cái kia thấy thế nào cũng là một gương mặt âm trầm đáng sợ đang tươi cười, Chu Sanh Sanh không cười nổi.
Tác giả :
Dung Quang