Mật Tình: Nguyện Cả Đời Chỉ Yêu Em
Chương 37
"A..." Tần Linh không có cơ hội la lên. Đôi môi cậu hơi ấm nóng, tràn ngập dịu dàng, che lại môi cô. Bàn tay cậu ghì chặt đầu cô, khiến cô đắm chìm vào nụ hôn này.
Cuối cùng cậu cũng buông cô ra. Cả người không còn sức, cô liền ngã vào lòng cậu thở dốc. Cậu vuốt ve mái tóc cô, ghé vào tai cô, "Anh thật muốn biết cảm giác muốn em trên xe sẽ như thế nào." Cảm giác Tần Linh sợ run, cậu cúi đầu cười rộ lên.
"Sợ anh ăn em sao?" Ngón tay của cậu lưu luyến vuốt ve gò má cô, "Đừng lo, hôm nay anh tạm tha cho em."
Tần Linh trừng mắt liếc cậu một cái.
Tần Thụy cười khẽ, cậu ghé sát vào mặt cô, dịu dàng nói: "Được rồi, em đi đi. Chiều ra về phải nhớ đợi anh đó."
Thấy cô gật nhẹ đầu, cậu hài lòng, khẽ hôn lên môi cô, "Đi xuống nào!"
Cậu hướng cô vẫy tay, khởi động lái xe đi vào bãi đỗ.
Chân cô lảo đảo một chút. Tần Linh oán thầm. Hạ thân đau quá. Cái người thiếu niên này đúng là không biết tiết chế gì cả.
Cậu muốn cô cả đêm, sáng sớm lại lần nữa muốn cô. Cậu đang thời kỳ tràn đầy tinh lực, đối với cô, dường như dục vọng của cậu không bao giờ được thỏa mãn. Hơn nữa cậu còn coi đó là một loại hưởng thụ. Nhưng đối với cô, sự thỏa mãn đó kèm theo quá nhiều đau đớn a.
Tần Linh nghĩ, đợi khi về nhà, cô phải cùng cậu nói rõ mới được. Không thể lúc nào cũng dục vọng quá mạnh mẽ như vậy được, cô thật sự không chịu nổi.
...
Trên đường lớn, chiếc xe thể thao màu xanh đang từ từ di chuyển.
Chàng trai tóc vàng một tay vẫn ung dung nhàn nhã lái xe, một tay giữ lấy một bên đùi cô, ngón tay thon dài mở ra tư mật giữa hai chân cô.
Đôi mắt xinh đẹp lạnh nhạt chăm chú nhìn qua cô gái đang nhắm hai mắt lẳng lặng nằm trên ghế phụ. Gò má cô hơi tái nhợt, hàng lông mi tinh xảo khép hờ tựa hồ như đang ngủ.
Trên người cô gái mặc một chiếc váy dài màu tím, màu sắc đó rất hợp với cô, làm toát lên khí chất vừa thành thục lại có chút ngây thơ của cô. Tuy nhiên vào lúc này làn váy lại bị vén cao lên đến tận eo, vén tới phần eo, quần lót được kéo xuống tận mắc cá chân, hạ thể không có quần áo che đậy hoàn toàn xích lõa trong không khí, làm cho trong xe phiêu đãng hơi thở dâm mỹ diêm dúa, lẳng lơ.
Trong xe lan tiếng hít thở nhẹ nhàng, nhưng hơi bất ổn đã bán đứng dục vọng đang ngẩng cao đầu trong thân thể của chàng trai.
Cự long giữa hai chân khi nhìn thấy thân thể của cô gái đã ngẩng cao đầu, mà lúc này càng bành trướng to lên, một cỗ khát vọng đau đớn xẹt qua thân thể cậu.
Hai ngón tay thon dài, sạch sẽ của chàng trai lúc này đã dính đầy thuốc trong suốt nhẹ nhàng xoa qua cánh hoa sưng đỏ, không hề kiêng nể dao động từng tấc trong chỗ kín của cô.
Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt, ngũ quan như pho tượng cẩm thạch hoàn mỹ không sứt mẻ, chỉ tiếc là quá đạm mạc xa cách.
Con ngươi đen đột nhiên trở nên u ám, ngón tay dài dính đầy thuốc mỡ chậm rãi xen vào huyệt khẩu sưng đỏ, truyền đến một trần khoái cảm, thịt non mềm mại nhanh chóng hấp dẫn cậu, cửa huyệt chặt khít tựa hồ hàm chứa một ngón tay cậu cũng đã đạt đến cực hạn.
Ngón tay của cậu xoay tròn, tính toán đem thuốc cao thoa khắp bốn vách tường, thịt vách tường co rút hấp thụ làm cho thân dưới cậu truyền đến một cỗ đau đớn, cậu có loại xúc động muốn lập tức đem cô đặt ở dưới thân hưởng thụ một phen.
Thế nhưng khuôn mặt tuấn mỹ vẫn lạnh nhạt như trước, tựa hồ không hề gợn sóng. Chỉ là chàng trai hô hấp bắt đầu gấp gáp, giữa hai chân trướng lên cực đại dục vọng càng làm cho người ta sợ hãi. Con ngươi đen không nháy mắt nhìn gò má của cô.
Cô gái ngủ thật say, gương mặt nho nhỏ tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Ngón tay dài tiến vào càng sâu trog cửa huyệt. Hạ thể cô nhẹ nảy lên, lông mày khẽ nhăn lại, bộ ngực ngạo nghễ nhẹ nhàng phập phồng, hô hấp bắt đầu không ổn định.
Thế nhưng cô vẫn như trước trầm mình trong mộng, hoặc là cô đã vào trạng thái hôn mê, dẫu vậy thân thể thành thục cho dù trong giấc mộng cũng nhiệt tình đáp lại sự khiêu khích của cậu.
"Thật là muốn làm em ngay bây giờ." Chàng trai hô hấp càng thêm nặng nề, lời nói dâm mỹ tựa như đang thì thầm, như là nói với chính mình, vừa giống một cách giải thoát ham muốn dục vọng, cũng là một lời tuyên cáo.
Nhưng cậu biết nơi đó của cô đã sưng đỏ, nếu làm nữa cô sẽ không chịu nổi. Cô đau thì cậu cũng không dễ chịu gì. Đặc biệt là nếu nơi đó của cô bị thương thì người anh em của cậu lại phải chịu khổ rồi.
Chàng trai thở dài thườn thượt, nhưng ngón tay cậu ẩm ướt dính đầy thuốc mỡ lạnh lẽo lại lần nữa tiến vào cô.
Huyệt khẩu đã chảy nước, lúc cậu tiến vào, liền nghe thấy một tiếng "ọc", huyệt khẩu nhanh chóng hút lấy ngón tay cậu.
Hơi thở dâm mỹ như sương mù lan tràn khắp xe.
...
Tần Linh vừa đi ra khỏi lớp học vừa mỉm cười dịu dàng.
Đã nhiều ngày nay vì cô bị thương nơi đó mà Tần Thụy không muốn cô. Tuy đáy lòng thở phào nhẹ nhõm nhưng đôi lúc trong thân thể cô vẫn cảm thấy luôn trống rỗng khó chịu.
Tần Linh tự phỉ nhổ chính mình. Thật ra cô cũng biết khi người con gái đã sa vào vũng bùn tình dục thì rất khó trở lại như lúc trước.
Đặc biệt là với thiếu niên lúc nào cũng có ham muốn hoan ái cao như Tần Thụy.
Chỉ với vài ngày cậu không đụng vào cô, không chỉ có cô mà cậu cũng không dễ chịu gì.
Mỗi tối cậu đều phải gặm cắn, sờ chỗ này hôn chỗ kia, hầu như khắp toàn thân cô đều bị cô liếm sạch mới để cô đi vào giấc ngủ.
Nhiều lúc Tần Linh nghĩ cậu sẽ không chịu đựng được mà lau súng cướp cò nhưng khi nghe hơi thở nặng nhọc của chàng trai, cùng với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô mà cậu vẫn kiên quyết cắn răng không đụng vào cô.
Hậu quả của việc sau đó... tất nhiên là phải đi tắm nước lạnh rồi.
Tần Linh cười khẽ, vừa đi ra khỏi rừng lập tức nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe thể thao màu xanh. Cô mỉm cười dịu dàng bước nhanh tới. Quả nhiên khi cô vừa đi tới, cửa xe thể thao liền mở ra, chờ cô tiến vào. Tần Thụy ngồi trên ghế lái, một thân cao gầy, tóc ngắn màu vàng, trên người mặc đồng phục màu đen khiến cậu vừa có cảm giác quyến rũ vừa huyền bí. Con ngươi vốn lạnh nhạt khi nhìn thấy cô bỗng trở nên dịu dàng lạ thường.
"Phanh!" Cửa xe đóng lại, gương mặt Tần Thụy đang vui vẻ bỗng nhiên hơi trầm xuống. Cậu nhìn thấy trên tay cô có một chiếc hộp nhỏ, "Đây là gì vậy?" Cậu vừa nói vừa chộp lấy chiếc hộp trên tay cô.
"Đó là bánh trứng sữa học sinh tặng em." Tần Linh giải thích.
"Cậu ta làm tặng em?" Cậu nhướng mày, tuy miệng cười nhưng ánh mắt dần dần lạnh nhạt xuống.
"Là mẹ cậu ấy làm." Nhìn thấy vẻ mặt cậu như vậy, Tần Linh biết không thể nào nói dối được.
Tần Thụy quay cửa kính xe xuống, vung tay lên, chiếc hộp lập tức bị ném ra ngoài. "Sau này tuyệt đối không được nhận quà của nam sinh." Cậu bá đạo ra lệnh.
"Anh... Vì sao anh lại ném nó đi? Dù sao đó cũng là tâm ý của học sinh muốn tặng em." Tần Linh tức giận nói.
Nhưng kỳ quái ở chỗ, Tần Thụy đối với sự lên án của cô không hề có phản ứng. Cậu chỉ nghiêng mặt, ánh mắt nhìn nơi hộp bánh bị ném. Nắp chiếc hộp bật mở, lộ ra chiếc bánh trứng giờ đã thành một mớ hỗn độn, cùng một phong thư màu trắng.
Nhìn thấy phong thư đó, ánh mắt của cậu trở nên âm trầm u tối. Cậu nhanh chóng đẩy cửa xe, bước đến nhặt lấy phong thư.
Tần Linh không ngờ trong hộp bánh lại có một phong thư. Lòng cô lộp bộp một tiếng. Cô nhìn Tần Thụy xé phong bì, rút ra một tờ giấy.
"Cô giáo, em thích cô... Lý Hạo." Tần Thụy nghiền ngẫm nhớ kỹ tên Lý Hạo, Tần Linh đột nhiên thấy lạnh cả người, cô nhìn Tần Thụy lúc này như một con báo, đôi đồng tử đen lạnh nhạt nheo lại, thanh âm đặc biệt nhu hòa dường như vô hại, nhưng vô hình lại có lực sát thương.
Sao Lý Hạo có thể viết như vậy, Tần Linh không thể ngờ tới. "Lý Hạo là một học sinh bình thường trong lớp, môn toán của cậu ấy hơi kém nên thường nhờ em giảng lại, viết phong thư này có thể do nhất thời nhầm lẫn, ngộ nhận. Em sẽ tìm cơ hội giải thích cho cậu ấy hiểu."
"Tìm cơ hội giải thích?" Tần Thụy cười rộ lên, "Bảo bối của anh thật đơn thuần, em có biết lúc em dành thời gian giảng đạo lý, bọn họ sẽ chỉ nghĩ làm thế nào có thể ăn em, Lý Hạo cũng không ngoại lệ."
"Đây chẳng qua là suy nghĩ của anh. Sao anh có thể áp đặt mọi người đều giống mình chứ..." Tần Linh giận dữ cãi lại, cô biết lúc này Tần Thụy đang ghen, nhưng cậu không thể lúc nào cũng ghen tuông không có lý trí như vậy được. Nhưng khi cô đang nói thì chợt ngừng lại, bởi cô nhìn thấy đôi mắt lạnh nhạt của cậu trở nên nguy hiểm.
"Két!" một tiếng, xe thể thao màu xanh lao ra vườn trường, Tần Linh nhất thời bị bất ngờ, ngã dúi dụi về phía trước.
Cuối cùng cậu cũng buông cô ra. Cả người không còn sức, cô liền ngã vào lòng cậu thở dốc. Cậu vuốt ve mái tóc cô, ghé vào tai cô, "Anh thật muốn biết cảm giác muốn em trên xe sẽ như thế nào." Cảm giác Tần Linh sợ run, cậu cúi đầu cười rộ lên.
"Sợ anh ăn em sao?" Ngón tay của cậu lưu luyến vuốt ve gò má cô, "Đừng lo, hôm nay anh tạm tha cho em."
Tần Linh trừng mắt liếc cậu một cái.
Tần Thụy cười khẽ, cậu ghé sát vào mặt cô, dịu dàng nói: "Được rồi, em đi đi. Chiều ra về phải nhớ đợi anh đó."
Thấy cô gật nhẹ đầu, cậu hài lòng, khẽ hôn lên môi cô, "Đi xuống nào!"
Cậu hướng cô vẫy tay, khởi động lái xe đi vào bãi đỗ.
Chân cô lảo đảo một chút. Tần Linh oán thầm. Hạ thân đau quá. Cái người thiếu niên này đúng là không biết tiết chế gì cả.
Cậu muốn cô cả đêm, sáng sớm lại lần nữa muốn cô. Cậu đang thời kỳ tràn đầy tinh lực, đối với cô, dường như dục vọng của cậu không bao giờ được thỏa mãn. Hơn nữa cậu còn coi đó là một loại hưởng thụ. Nhưng đối với cô, sự thỏa mãn đó kèm theo quá nhiều đau đớn a.
Tần Linh nghĩ, đợi khi về nhà, cô phải cùng cậu nói rõ mới được. Không thể lúc nào cũng dục vọng quá mạnh mẽ như vậy được, cô thật sự không chịu nổi.
...
Trên đường lớn, chiếc xe thể thao màu xanh đang từ từ di chuyển.
Chàng trai tóc vàng một tay vẫn ung dung nhàn nhã lái xe, một tay giữ lấy một bên đùi cô, ngón tay thon dài mở ra tư mật giữa hai chân cô.
Đôi mắt xinh đẹp lạnh nhạt chăm chú nhìn qua cô gái đang nhắm hai mắt lẳng lặng nằm trên ghế phụ. Gò má cô hơi tái nhợt, hàng lông mi tinh xảo khép hờ tựa hồ như đang ngủ.
Trên người cô gái mặc một chiếc váy dài màu tím, màu sắc đó rất hợp với cô, làm toát lên khí chất vừa thành thục lại có chút ngây thơ của cô. Tuy nhiên vào lúc này làn váy lại bị vén cao lên đến tận eo, vén tới phần eo, quần lót được kéo xuống tận mắc cá chân, hạ thể không có quần áo che đậy hoàn toàn xích lõa trong không khí, làm cho trong xe phiêu đãng hơi thở dâm mỹ diêm dúa, lẳng lơ.
Trong xe lan tiếng hít thở nhẹ nhàng, nhưng hơi bất ổn đã bán đứng dục vọng đang ngẩng cao đầu trong thân thể của chàng trai.
Cự long giữa hai chân khi nhìn thấy thân thể của cô gái đã ngẩng cao đầu, mà lúc này càng bành trướng to lên, một cỗ khát vọng đau đớn xẹt qua thân thể cậu.
Hai ngón tay thon dài, sạch sẽ của chàng trai lúc này đã dính đầy thuốc trong suốt nhẹ nhàng xoa qua cánh hoa sưng đỏ, không hề kiêng nể dao động từng tấc trong chỗ kín của cô.
Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt, ngũ quan như pho tượng cẩm thạch hoàn mỹ không sứt mẻ, chỉ tiếc là quá đạm mạc xa cách.
Con ngươi đen đột nhiên trở nên u ám, ngón tay dài dính đầy thuốc mỡ chậm rãi xen vào huyệt khẩu sưng đỏ, truyền đến một trần khoái cảm, thịt non mềm mại nhanh chóng hấp dẫn cậu, cửa huyệt chặt khít tựa hồ hàm chứa một ngón tay cậu cũng đã đạt đến cực hạn.
Ngón tay của cậu xoay tròn, tính toán đem thuốc cao thoa khắp bốn vách tường, thịt vách tường co rút hấp thụ làm cho thân dưới cậu truyền đến một cỗ đau đớn, cậu có loại xúc động muốn lập tức đem cô đặt ở dưới thân hưởng thụ một phen.
Thế nhưng khuôn mặt tuấn mỹ vẫn lạnh nhạt như trước, tựa hồ không hề gợn sóng. Chỉ là chàng trai hô hấp bắt đầu gấp gáp, giữa hai chân trướng lên cực đại dục vọng càng làm cho người ta sợ hãi. Con ngươi đen không nháy mắt nhìn gò má của cô.
Cô gái ngủ thật say, gương mặt nho nhỏ tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Ngón tay dài tiến vào càng sâu trog cửa huyệt. Hạ thể cô nhẹ nảy lên, lông mày khẽ nhăn lại, bộ ngực ngạo nghễ nhẹ nhàng phập phồng, hô hấp bắt đầu không ổn định.
Thế nhưng cô vẫn như trước trầm mình trong mộng, hoặc là cô đã vào trạng thái hôn mê, dẫu vậy thân thể thành thục cho dù trong giấc mộng cũng nhiệt tình đáp lại sự khiêu khích của cậu.
"Thật là muốn làm em ngay bây giờ." Chàng trai hô hấp càng thêm nặng nề, lời nói dâm mỹ tựa như đang thì thầm, như là nói với chính mình, vừa giống một cách giải thoát ham muốn dục vọng, cũng là một lời tuyên cáo.
Nhưng cậu biết nơi đó của cô đã sưng đỏ, nếu làm nữa cô sẽ không chịu nổi. Cô đau thì cậu cũng không dễ chịu gì. Đặc biệt là nếu nơi đó của cô bị thương thì người anh em của cậu lại phải chịu khổ rồi.
Chàng trai thở dài thườn thượt, nhưng ngón tay cậu ẩm ướt dính đầy thuốc mỡ lạnh lẽo lại lần nữa tiến vào cô.
Huyệt khẩu đã chảy nước, lúc cậu tiến vào, liền nghe thấy một tiếng "ọc", huyệt khẩu nhanh chóng hút lấy ngón tay cậu.
Hơi thở dâm mỹ như sương mù lan tràn khắp xe.
...
Tần Linh vừa đi ra khỏi lớp học vừa mỉm cười dịu dàng.
Đã nhiều ngày nay vì cô bị thương nơi đó mà Tần Thụy không muốn cô. Tuy đáy lòng thở phào nhẹ nhõm nhưng đôi lúc trong thân thể cô vẫn cảm thấy luôn trống rỗng khó chịu.
Tần Linh tự phỉ nhổ chính mình. Thật ra cô cũng biết khi người con gái đã sa vào vũng bùn tình dục thì rất khó trở lại như lúc trước.
Đặc biệt là với thiếu niên lúc nào cũng có ham muốn hoan ái cao như Tần Thụy.
Chỉ với vài ngày cậu không đụng vào cô, không chỉ có cô mà cậu cũng không dễ chịu gì.
Mỗi tối cậu đều phải gặm cắn, sờ chỗ này hôn chỗ kia, hầu như khắp toàn thân cô đều bị cô liếm sạch mới để cô đi vào giấc ngủ.
Nhiều lúc Tần Linh nghĩ cậu sẽ không chịu đựng được mà lau súng cướp cò nhưng khi nghe hơi thở nặng nhọc của chàng trai, cùng với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô mà cậu vẫn kiên quyết cắn răng không đụng vào cô.
Hậu quả của việc sau đó... tất nhiên là phải đi tắm nước lạnh rồi.
Tần Linh cười khẽ, vừa đi ra khỏi rừng lập tức nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe thể thao màu xanh. Cô mỉm cười dịu dàng bước nhanh tới. Quả nhiên khi cô vừa đi tới, cửa xe thể thao liền mở ra, chờ cô tiến vào. Tần Thụy ngồi trên ghế lái, một thân cao gầy, tóc ngắn màu vàng, trên người mặc đồng phục màu đen khiến cậu vừa có cảm giác quyến rũ vừa huyền bí. Con ngươi vốn lạnh nhạt khi nhìn thấy cô bỗng trở nên dịu dàng lạ thường.
"Phanh!" Cửa xe đóng lại, gương mặt Tần Thụy đang vui vẻ bỗng nhiên hơi trầm xuống. Cậu nhìn thấy trên tay cô có một chiếc hộp nhỏ, "Đây là gì vậy?" Cậu vừa nói vừa chộp lấy chiếc hộp trên tay cô.
"Đó là bánh trứng sữa học sinh tặng em." Tần Linh giải thích.
"Cậu ta làm tặng em?" Cậu nhướng mày, tuy miệng cười nhưng ánh mắt dần dần lạnh nhạt xuống.
"Là mẹ cậu ấy làm." Nhìn thấy vẻ mặt cậu như vậy, Tần Linh biết không thể nào nói dối được.
Tần Thụy quay cửa kính xe xuống, vung tay lên, chiếc hộp lập tức bị ném ra ngoài. "Sau này tuyệt đối không được nhận quà của nam sinh." Cậu bá đạo ra lệnh.
"Anh... Vì sao anh lại ném nó đi? Dù sao đó cũng là tâm ý của học sinh muốn tặng em." Tần Linh tức giận nói.
Nhưng kỳ quái ở chỗ, Tần Thụy đối với sự lên án của cô không hề có phản ứng. Cậu chỉ nghiêng mặt, ánh mắt nhìn nơi hộp bánh bị ném. Nắp chiếc hộp bật mở, lộ ra chiếc bánh trứng giờ đã thành một mớ hỗn độn, cùng một phong thư màu trắng.
Nhìn thấy phong thư đó, ánh mắt của cậu trở nên âm trầm u tối. Cậu nhanh chóng đẩy cửa xe, bước đến nhặt lấy phong thư.
Tần Linh không ngờ trong hộp bánh lại có một phong thư. Lòng cô lộp bộp một tiếng. Cô nhìn Tần Thụy xé phong bì, rút ra một tờ giấy.
"Cô giáo, em thích cô... Lý Hạo." Tần Thụy nghiền ngẫm nhớ kỹ tên Lý Hạo, Tần Linh đột nhiên thấy lạnh cả người, cô nhìn Tần Thụy lúc này như một con báo, đôi đồng tử đen lạnh nhạt nheo lại, thanh âm đặc biệt nhu hòa dường như vô hại, nhưng vô hình lại có lực sát thương.
Sao Lý Hạo có thể viết như vậy, Tần Linh không thể ngờ tới. "Lý Hạo là một học sinh bình thường trong lớp, môn toán của cậu ấy hơi kém nên thường nhờ em giảng lại, viết phong thư này có thể do nhất thời nhầm lẫn, ngộ nhận. Em sẽ tìm cơ hội giải thích cho cậu ấy hiểu."
"Tìm cơ hội giải thích?" Tần Thụy cười rộ lên, "Bảo bối của anh thật đơn thuần, em có biết lúc em dành thời gian giảng đạo lý, bọn họ sẽ chỉ nghĩ làm thế nào có thể ăn em, Lý Hạo cũng không ngoại lệ."
"Đây chẳng qua là suy nghĩ của anh. Sao anh có thể áp đặt mọi người đều giống mình chứ..." Tần Linh giận dữ cãi lại, cô biết lúc này Tần Thụy đang ghen, nhưng cậu không thể lúc nào cũng ghen tuông không có lý trí như vậy được. Nhưng khi cô đang nói thì chợt ngừng lại, bởi cô nhìn thấy đôi mắt lạnh nhạt của cậu trở nên nguy hiểm.
"Két!" một tiếng, xe thể thao màu xanh lao ra vườn trường, Tần Linh nhất thời bị bất ngờ, ngã dúi dụi về phía trước.
Tác giả :
Mộng Điệp