Mạt Thế Trọng Sinh Lộ
Chương 34
Ngủ đủ một giấc trong không gian, cả người Từ Dương đều tràn đầy tinh thần. Trước khi rời khỏi không gian, vẫn như thường lệ thu hoạch hết cây trồng đã chín, sau đó trồng lại một nhóm cây mới một lần nữa.
Tuy rằng ý thức tiến vào không gian không có cách nào khác có thể tiếp xúc vật thật, nhưng điều này không trở ngại đến tâm trạng Từ Dương. Nhìn cây trồng vừa được thu hoạch xong, nhịn không được cong lên khóe môi. Ngẫu nhiên liếc về rương châu báu bảo ngọc được thu gom vào bên trong không gian, rất nhanh trong đầu hiện lên một ý niệm kì quái.
Trong nháy mắt, thân thể Từ Dương khẽ dừng một chút, tim đập lệch nửa nhịp, sau đó lặng lẽ nghĩ trong lòng, cậu vừa nghĩ đến chuyện gì xảy ra đây?
Trái lo phải nghĩ một trận, rốt cuộc cũng không nghĩ ra nguyên nhân gì. Từ Dương lắc lắc đầu, nghĩ thầm có thể là bị một lượng cây trồng lớn được thu hoạch trước mắt làm thất thần, cho nên cậu mới đột nhiên toát ra một ít ý nghĩ kì lạ trong đầu.
Đợi đến ý thức trở về thân thể, Từ Dương chậm rãi mở mắt ra. Lúc này trời còn chưa quá sáng, trong phòng chỉ có một tia sáng ảm đạm, nhưng một chút đều không ảnh hưởng tầm mắt của cậu.
Lúc này, Từ Lâm cũng vừa tỉnh lại ngay sau đó, có thể là người mới vừa tỉnh còn chưa có hoàn hồn. Chỉ thấy hắn chầm chậm đứng lên, chầm chậm mà mặc quần áo, trong lúc nhất thời nhìn có chút mơ mơ màng màng, cũng không biết hồn đã du lãng ở nơi nào.
Tầm mắt Từ Dương rơi xuống trên người của hắn, sắc mặt bình tĩnh nhìn nhất cử nhất động của hắn, sau đó lại thấy có chút gầy gò, nhưng thân thể càng thêm rắn chắc, chỉ cảm thấy vừa yêu thương vừa vui mừng, trong đầu toát ra rất nhiều tâm tình mâu thuẫn.
Bất thình lình, một vòng ngọc sáng bóng trong suốt hiện lên trước mắt cậu, cậu theo bản năng giương mắt nhìn. Đợi thấy rõ vòng ngọc trên cổ Từ Lâm, ý nghĩ ở trong không gian dần dần rõ ràng.
Lờ mờ nhớ đến năm cậu mười tám tuổi, mẫu thân cho cậu một khối ngọc bội, đồng thời cũng cho Từ Lâm một vòng ngọc. Từ Lâm rất thích cái vòng ngọc kia, vẫn luôn xem như bảo bối đem bên người, bình thường đều bị che giấu dưới quần áo, lúc này không phải ngẫu nhiên nhìn đến, cậu suýt nữa đã quên cái vòng ngọc này đã mua cùng với khối ngọc của cậu.
“Từ Lâm, vòng ngọc của em?” Từ Dương theo bản năng đem thắc mắc hỏi ra, trong lúc bất chợt cậu có chút lưu tâm, không biết đồ ngọc đều cùng có quan hệ không giải thích được với không gian hay không, giống như khối ngọc không gian của hắn.
“Vâng?” Từ Lâm lúc này đã tỉnh táo lại, nghe được nghi vấn của cậu, phản xạ có điều kiện mà nhìn về vòng ngọc trước ngực, không khỏi túm tóc, thần sắc tựa hồ có chút ưu thương: “Dì đưa cho em vòng ngọc nói rằng ngọc dưỡng người, bảo em phải mang bên mình, cho nên em vẫn luôn đeo trên cổ, trừ khi có gì thiết yếu mới có thể tháo xuống.” Đột nhiên lại như nhớ cái gì, không khỏi có chút buồn cười mà nói: “Mấy ngày trước đây, em muốn xem một chút ngọc bội không gian trong tiểu thuyết có phải là thật hay giả, vì vậy rỉ vài giọt máu trên bề mặt. Ha ha, sự thật chứng minh, ý nghĩ của em thật kì lạ.”
Từ Dương tựa hồ giật mình, căn bản không có nghĩ đến Từ Lâm cũng đã nghĩ đến quan hệ giữa không gian và đồ ngọc, hơn nữa còn lấy máu thử một lần, trong một lúc cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Cậu như có điều suy nghĩ mà nhìn vòng ngọc mấy lần, ý nghĩ trong đầu càng ngày càng rõ ràng.
Cậu dừng một chút, ánh mắt đen thẳm thâm trầm liếc nhìn vòng ngọc, sau đó giương mắt nhìn về phía Từ Lâm, thần sắc có chút nghiêm túc, trầm giọng nói: “Em đem vòng ngọc tháo xuống cho anh xem.”
Từ Lâm ngây ra một lúc, trong lúc nhất thời không biết lời của cậu có ý gì, chỉ có điều đã rất nhanh phản ứng kịp, dứt khoát tháo vòng ngọc đưa cho cậu, lập tức nhịn không được tò mò nhìn từng hành động của cậu.
Nhận lấy vòng ngọc, Từ Dương cũng không có quá nhiều do dự, một đôi mắt thâm trầm không hề chớp mắt mà nhìn về vòng ngọc, chậm rãi đem tinh thần lực dung nhập vào tâm vòng ngọc. Lẳng lặng cảm nhận được càng nhiều tinh thần lực bên trong vòng ngọc, trong lòng cậu nhịn không được khẽ động, tốc độ thả ra tinh thần lực ngày càng tăng nhanh một chút.
Khoảng chừng qua ba phút, vòng ngọc dung nhập tinh thần lực giống như đã đạt tới cảnh giới bão hòa, ngược lại bắt đầu chậm rãi khuếch tán ra phía ngoài. Đợi khi cảm nhận được trung tâm vòng ngọc chậm rãi khuếch tán tới không gian, mắt Từ Dương sáng ngời, con ngươi đen nhánh tỏa ra tinh thần sáng chói mắt như vậy.
Từ Lâm vẫn lưu ý vòng ngọc và Từ Dương có chút không rõ ràng cho nên nhìn cặp mắt sáng ngời đó, sau đó một chút ảo tưởng phong phú nghĩ tới một khả năng không thể tin được, nguyên nhân lại không có được chứng thật, tạm thời chỉ có thể áp chế đáp án sinh động kia vào trong lòng.
Không bao lâu sau, Từ Dương dần dần cảm nhận được đầu có chút phát đau, đồng thời tinh thần lực trong không gian cũng không tiếp tục khuếch tán ra bên ngoài, cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới ngừng thả ra tinh thần lực.
Lực chú ý của Từ Lâm vẫn luôn đặt ở Từ Dương và vòng ngọc, thấy sắc mặt của cậu đột nhiên tái nhợt, cả người giống như dùng hết toàn bộ dị năng, tất cả khả năng vừa nghĩ ở trong lòng đều quên không còn một mảnh, lo lắng không ngớt mà khẽ gọi một tiếng: “Anh họ”
Từ Dương khoát khoát tay ý bảo cậu không có việc gì, sau đó sờ gối đầu một cái. Từ Lâm phản ứng không kịp nữa, gối đầu cứ như vậy biến khỏi mắt hắn, khi hắn không thấy được nơi nào, không gian trống không bất thình lình xuất hiện một cái gối đầu nằm trơ trội.
Nhìn gối đầu đã rời khỏi không gian, Từ Dương khẽ cong môi, con mắt nửa híp lại cho thấy lúc này đây tâm trạng cậu rất tốt, ngước mắt nhìn Từ Lâm vẫn đang hoang mang như trước, nụ cười trên khóe môi không khỏi càng sâu hơn, đem vòng ngọc đưa lại cho hắn, mỉm cười nói: “Em thử lại lần nữa.”
Từ Lâm xoay chuyển đầu óc, rất nhanh thì đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cậu, trong lúc nhất thời nhịn không được mà mở to mắt kinh ngạc, lúc này nhận lấy vòng ngọc rồi tỉ mỉ nhìn một lần, lại phát hiện vòng ngọc một chút thay đổi cũng không. Nhưng nghĩ đến hình ảnh Từ Dương vừa thu gối đầu, trong đầu hắn có chút hiểu, cố sức cắn đầu ngón tay lấy máu rỉ lên trên vòng ngọc.
Dịch thể đỏ tươi chậm rãi xông vào tâm vòng ngọc, đợi lúc hắn cảm nhận được một không gian khác đang tồn tại, sắc mặt chợt thay đổi đã tiết lộ lên chấn động khó diễn tả trong lòng hắn. Hắn nhìn trân trân vòng ngọc trên tay, dường như chưa từng gặp qua vòng ngọc này.
Từ Dương im lặng không lên tiếng chú ý vẻ mặt biến hóa của hắn, vừa nhìn thấy một bộ dáng ngây ngô khó có thể tin kia, trong lòng đã hiểu rõ suy đoán của cậu đã trở thành sự thật, trong nháy mắt, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Trong lúc ở trong không gian vừa nhìn thấy đồ ngọc ấy, cậu hoảng hốt nhớ tới kiếp trước tình cờ nghe qua một tin đồn, có người nói có loại tinh thần lực đạt được đẳng cấp nhất định, có thể chế tạo ra ngọc thạch không gian.
Ngọc thạch không gian trên thực tế và không gian dị năng khác biệt bao nhiêu, cũng có tồn tại vật liệu nhiều tầng không gian. Chẳng qua có hơi chút bất đồng, ngọc thạch không gian tựa hồ có thời hạn giữ đồ tươi, kỳ giữ tươi ngắn nhất cũng chừng một tháng.
Đương nhiên, cậu biết được đều là từ các loại lời đồn, về phần thực sự có thể lợi dụng tinh thần lực chế tạo không gian hay không, cậu lại không thể biết được.
Lúc ngẫu nhiên có ý nghĩ này ở trong không gian, nhưng lại nhất thời không nghĩ đến việc này, cho tới khi vòng ngọc trên cổ Từ Lâm hiện lên ngay trước mắt, cậu mới chợt nhớ tin đồn này.
“Anh họ Thật sự có một không gian, có khoảng chừng tám trăm, chừng tám trăm mét vuông Trước rõ ràng không có một chút phản ứng nào, như thế nào anh lại làm được chứ? Từ Lâm khó có thể tin cắn vào tay mình, ai ngờ dùng sức quá mạnh, nhất thời đau đến hít hà, trên lòng bàn tay theo đó mà lưu lại một dấu răng chỉnh tề.
“Tối hôm qua anh nằm mơ thấy bản thân đem tinh thần lực rót vào tâm ngọc, vừa thấy vòng ngọc của em, nhịn không được liền xem thử có phải đem tinh thần lực rót vào khối ngọc là thật hay không, không ngờ tinh thần lực rót vào đến trình độ nhất định thì liền chậm rãi khuếch tán ra một cái không gian. Em đem vòng ngọc thu nhận, sau đó cũng có thể giúp đỡ giữ gìn. Anh dời một ít đồ cho em thu, thuận tiện xem xem có giữ được tươi hay không.” Cậu chỉ vừa biết không gian có bao nhiêu lớn, đối với điều này cũng không phản đối, ai, ai bảo không gian cậu lớn đến không có giới hạn chứ.
“Không nghĩ tới có thể rót tinh thần lực vào ngọc cũng có thể chế tạo không gian, thực sự là không thể tin được” Từ Lâm kích động đến vẻ mặt đỏ bừng, tuy rằng không gian hắn cũng chỉ có chức năng chứa đựng, và khác biệt một trời một vực với không gian trong truyền thuyết, nhưng điều này đều không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của hắn.
Từ Dương chỉ lặng lẽ cười, chưa cùng hắn nói rõ không phải tất cả tinh thần lực đều có thể chế tạo ra không gian. Cậu thành công, có thể bởi vì tinh thần lực của cậu đến từ chính linh khí trong không gian nên cậu mới có thể. Chỉ có điều, việc này cũng không mấy quan trọng.
Thời gian tiếp theo, hai người bắt đầu dời vật dụng. Từ Dương không dám cam đoan hai anh em bọn họ vẫn luôn cùng một chỗ mãi, vì để tránh vạn nhất, đặc biệt dời đi không ít lương lực quần áo và vật cần thiết hằng ngày đến không gian Từ Lâm.
Cho đến tiếng đập cửa vang lên, anh em hai người mới dừng lại hành động. Cũng lúc này, Từ Lâm mới chú ý tới không gian hắn trong lúc vô tình đã chất đầy đồ dùng, đủ để hai người ăn mặc cả đời cũng không lo.
“Anh họ, nhũng thứ này đều là một đường chúng ta thu gom sao?” Trên đường trốn chạy, đa số bọn họ đều đề phòng nguy hiểm xung quanh và khiên vác đồ đến trên xe, cũng không biết rốt cuộc Từ Dương đã thu gom bao nhiêu đồ dùng, lúc này thấy được những thứ này liền đoán được đại khái trên đường Từ Dương có cỡ nào cố gắng thu gom.
“Ừ, trong không gian anh còn rất nhiều, trong không gian của em đều là tiểu đội thu gom về.”
Từ Lâm hiểu rõ mà gật đầu, do dự một chút nói:” Anh họ, về việc không gian này của em có nên nói cho bọn họ biết không?”
Từ Dương lắc đầu: “Tạm thời đừng nói, trong không gian góp nhặt không ít khối ngọc, anh xem một chút có thể chế tạo ngọc thạch không gian cho bọn họ hay không, đến lúc đó lại nói cho bọn họ biết cũng không muộn. Chỉ có điều, việc này em có thể nói cho Thiên Hạo.
Từ Lâm và Ngô Thiên Hạo là người yêu, để cho nó gạt hắn, kì thật trong lòng thấy không tốt cho lắm, nghe được có thể nói cho Ngô Thiên Hạo, nhịn không được cao hứng gật đầu: “Vâng, em đã biết.”
Hoàn
Tuy rằng ý thức tiến vào không gian không có cách nào khác có thể tiếp xúc vật thật, nhưng điều này không trở ngại đến tâm trạng Từ Dương. Nhìn cây trồng vừa được thu hoạch xong, nhịn không được cong lên khóe môi. Ngẫu nhiên liếc về rương châu báu bảo ngọc được thu gom vào bên trong không gian, rất nhanh trong đầu hiện lên một ý niệm kì quái.
Trong nháy mắt, thân thể Từ Dương khẽ dừng một chút, tim đập lệch nửa nhịp, sau đó lặng lẽ nghĩ trong lòng, cậu vừa nghĩ đến chuyện gì xảy ra đây?
Trái lo phải nghĩ một trận, rốt cuộc cũng không nghĩ ra nguyên nhân gì. Từ Dương lắc lắc đầu, nghĩ thầm có thể là bị một lượng cây trồng lớn được thu hoạch trước mắt làm thất thần, cho nên cậu mới đột nhiên toát ra một ít ý nghĩ kì lạ trong đầu.
Đợi đến ý thức trở về thân thể, Từ Dương chậm rãi mở mắt ra. Lúc này trời còn chưa quá sáng, trong phòng chỉ có một tia sáng ảm đạm, nhưng một chút đều không ảnh hưởng tầm mắt của cậu.
Lúc này, Từ Lâm cũng vừa tỉnh lại ngay sau đó, có thể là người mới vừa tỉnh còn chưa có hoàn hồn. Chỉ thấy hắn chầm chậm đứng lên, chầm chậm mà mặc quần áo, trong lúc nhất thời nhìn có chút mơ mơ màng màng, cũng không biết hồn đã du lãng ở nơi nào.
Tầm mắt Từ Dương rơi xuống trên người của hắn, sắc mặt bình tĩnh nhìn nhất cử nhất động của hắn, sau đó lại thấy có chút gầy gò, nhưng thân thể càng thêm rắn chắc, chỉ cảm thấy vừa yêu thương vừa vui mừng, trong đầu toát ra rất nhiều tâm tình mâu thuẫn.
Bất thình lình, một vòng ngọc sáng bóng trong suốt hiện lên trước mắt cậu, cậu theo bản năng giương mắt nhìn. Đợi thấy rõ vòng ngọc trên cổ Từ Lâm, ý nghĩ ở trong không gian dần dần rõ ràng.
Lờ mờ nhớ đến năm cậu mười tám tuổi, mẫu thân cho cậu một khối ngọc bội, đồng thời cũng cho Từ Lâm một vòng ngọc. Từ Lâm rất thích cái vòng ngọc kia, vẫn luôn xem như bảo bối đem bên người, bình thường đều bị che giấu dưới quần áo, lúc này không phải ngẫu nhiên nhìn đến, cậu suýt nữa đã quên cái vòng ngọc này đã mua cùng với khối ngọc của cậu.
“Từ Lâm, vòng ngọc của em?” Từ Dương theo bản năng đem thắc mắc hỏi ra, trong lúc bất chợt cậu có chút lưu tâm, không biết đồ ngọc đều cùng có quan hệ không giải thích được với không gian hay không, giống như khối ngọc không gian của hắn.
“Vâng?” Từ Lâm lúc này đã tỉnh táo lại, nghe được nghi vấn của cậu, phản xạ có điều kiện mà nhìn về vòng ngọc trước ngực, không khỏi túm tóc, thần sắc tựa hồ có chút ưu thương: “Dì đưa cho em vòng ngọc nói rằng ngọc dưỡng người, bảo em phải mang bên mình, cho nên em vẫn luôn đeo trên cổ, trừ khi có gì thiết yếu mới có thể tháo xuống.” Đột nhiên lại như nhớ cái gì, không khỏi có chút buồn cười mà nói: “Mấy ngày trước đây, em muốn xem một chút ngọc bội không gian trong tiểu thuyết có phải là thật hay giả, vì vậy rỉ vài giọt máu trên bề mặt. Ha ha, sự thật chứng minh, ý nghĩ của em thật kì lạ.”
Từ Dương tựa hồ giật mình, căn bản không có nghĩ đến Từ Lâm cũng đã nghĩ đến quan hệ giữa không gian và đồ ngọc, hơn nữa còn lấy máu thử một lần, trong một lúc cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Cậu như có điều suy nghĩ mà nhìn vòng ngọc mấy lần, ý nghĩ trong đầu càng ngày càng rõ ràng.
Cậu dừng một chút, ánh mắt đen thẳm thâm trầm liếc nhìn vòng ngọc, sau đó giương mắt nhìn về phía Từ Lâm, thần sắc có chút nghiêm túc, trầm giọng nói: “Em đem vòng ngọc tháo xuống cho anh xem.”
Từ Lâm ngây ra một lúc, trong lúc nhất thời không biết lời của cậu có ý gì, chỉ có điều đã rất nhanh phản ứng kịp, dứt khoát tháo vòng ngọc đưa cho cậu, lập tức nhịn không được tò mò nhìn từng hành động của cậu.
Nhận lấy vòng ngọc, Từ Dương cũng không có quá nhiều do dự, một đôi mắt thâm trầm không hề chớp mắt mà nhìn về vòng ngọc, chậm rãi đem tinh thần lực dung nhập vào tâm vòng ngọc. Lẳng lặng cảm nhận được càng nhiều tinh thần lực bên trong vòng ngọc, trong lòng cậu nhịn không được khẽ động, tốc độ thả ra tinh thần lực ngày càng tăng nhanh một chút.
Khoảng chừng qua ba phút, vòng ngọc dung nhập tinh thần lực giống như đã đạt tới cảnh giới bão hòa, ngược lại bắt đầu chậm rãi khuếch tán ra phía ngoài. Đợi khi cảm nhận được trung tâm vòng ngọc chậm rãi khuếch tán tới không gian, mắt Từ Dương sáng ngời, con ngươi đen nhánh tỏa ra tinh thần sáng chói mắt như vậy.
Từ Lâm vẫn lưu ý vòng ngọc và Từ Dương có chút không rõ ràng cho nên nhìn cặp mắt sáng ngời đó, sau đó một chút ảo tưởng phong phú nghĩ tới một khả năng không thể tin được, nguyên nhân lại không có được chứng thật, tạm thời chỉ có thể áp chế đáp án sinh động kia vào trong lòng.
Không bao lâu sau, Từ Dương dần dần cảm nhận được đầu có chút phát đau, đồng thời tinh thần lực trong không gian cũng không tiếp tục khuếch tán ra bên ngoài, cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới ngừng thả ra tinh thần lực.
Lực chú ý của Từ Lâm vẫn luôn đặt ở Từ Dương và vòng ngọc, thấy sắc mặt của cậu đột nhiên tái nhợt, cả người giống như dùng hết toàn bộ dị năng, tất cả khả năng vừa nghĩ ở trong lòng đều quên không còn một mảnh, lo lắng không ngớt mà khẽ gọi một tiếng: “Anh họ”
Từ Dương khoát khoát tay ý bảo cậu không có việc gì, sau đó sờ gối đầu một cái. Từ Lâm phản ứng không kịp nữa, gối đầu cứ như vậy biến khỏi mắt hắn, khi hắn không thấy được nơi nào, không gian trống không bất thình lình xuất hiện một cái gối đầu nằm trơ trội.
Nhìn gối đầu đã rời khỏi không gian, Từ Dương khẽ cong môi, con mắt nửa híp lại cho thấy lúc này đây tâm trạng cậu rất tốt, ngước mắt nhìn Từ Lâm vẫn đang hoang mang như trước, nụ cười trên khóe môi không khỏi càng sâu hơn, đem vòng ngọc đưa lại cho hắn, mỉm cười nói: “Em thử lại lần nữa.”
Từ Lâm xoay chuyển đầu óc, rất nhanh thì đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cậu, trong lúc nhất thời nhịn không được mà mở to mắt kinh ngạc, lúc này nhận lấy vòng ngọc rồi tỉ mỉ nhìn một lần, lại phát hiện vòng ngọc một chút thay đổi cũng không. Nhưng nghĩ đến hình ảnh Từ Dương vừa thu gối đầu, trong đầu hắn có chút hiểu, cố sức cắn đầu ngón tay lấy máu rỉ lên trên vòng ngọc.
Dịch thể đỏ tươi chậm rãi xông vào tâm vòng ngọc, đợi lúc hắn cảm nhận được một không gian khác đang tồn tại, sắc mặt chợt thay đổi đã tiết lộ lên chấn động khó diễn tả trong lòng hắn. Hắn nhìn trân trân vòng ngọc trên tay, dường như chưa từng gặp qua vòng ngọc này.
Từ Dương im lặng không lên tiếng chú ý vẻ mặt biến hóa của hắn, vừa nhìn thấy một bộ dáng ngây ngô khó có thể tin kia, trong lòng đã hiểu rõ suy đoán của cậu đã trở thành sự thật, trong nháy mắt, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Trong lúc ở trong không gian vừa nhìn thấy đồ ngọc ấy, cậu hoảng hốt nhớ tới kiếp trước tình cờ nghe qua một tin đồn, có người nói có loại tinh thần lực đạt được đẳng cấp nhất định, có thể chế tạo ra ngọc thạch không gian.
Ngọc thạch không gian trên thực tế và không gian dị năng khác biệt bao nhiêu, cũng có tồn tại vật liệu nhiều tầng không gian. Chẳng qua có hơi chút bất đồng, ngọc thạch không gian tựa hồ có thời hạn giữ đồ tươi, kỳ giữ tươi ngắn nhất cũng chừng một tháng.
Đương nhiên, cậu biết được đều là từ các loại lời đồn, về phần thực sự có thể lợi dụng tinh thần lực chế tạo không gian hay không, cậu lại không thể biết được.
Lúc ngẫu nhiên có ý nghĩ này ở trong không gian, nhưng lại nhất thời không nghĩ đến việc này, cho tới khi vòng ngọc trên cổ Từ Lâm hiện lên ngay trước mắt, cậu mới chợt nhớ tin đồn này.
“Anh họ Thật sự có một không gian, có khoảng chừng tám trăm, chừng tám trăm mét vuông Trước rõ ràng không có một chút phản ứng nào, như thế nào anh lại làm được chứ? Từ Lâm khó có thể tin cắn vào tay mình, ai ngờ dùng sức quá mạnh, nhất thời đau đến hít hà, trên lòng bàn tay theo đó mà lưu lại một dấu răng chỉnh tề.
“Tối hôm qua anh nằm mơ thấy bản thân đem tinh thần lực rót vào tâm ngọc, vừa thấy vòng ngọc của em, nhịn không được liền xem thử có phải đem tinh thần lực rót vào khối ngọc là thật hay không, không ngờ tinh thần lực rót vào đến trình độ nhất định thì liền chậm rãi khuếch tán ra một cái không gian. Em đem vòng ngọc thu nhận, sau đó cũng có thể giúp đỡ giữ gìn. Anh dời một ít đồ cho em thu, thuận tiện xem xem có giữ được tươi hay không.” Cậu chỉ vừa biết không gian có bao nhiêu lớn, đối với điều này cũng không phản đối, ai, ai bảo không gian cậu lớn đến không có giới hạn chứ.
“Không nghĩ tới có thể rót tinh thần lực vào ngọc cũng có thể chế tạo không gian, thực sự là không thể tin được” Từ Lâm kích động đến vẻ mặt đỏ bừng, tuy rằng không gian hắn cũng chỉ có chức năng chứa đựng, và khác biệt một trời một vực với không gian trong truyền thuyết, nhưng điều này đều không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của hắn.
Từ Dương chỉ lặng lẽ cười, chưa cùng hắn nói rõ không phải tất cả tinh thần lực đều có thể chế tạo ra không gian. Cậu thành công, có thể bởi vì tinh thần lực của cậu đến từ chính linh khí trong không gian nên cậu mới có thể. Chỉ có điều, việc này cũng không mấy quan trọng.
Thời gian tiếp theo, hai người bắt đầu dời vật dụng. Từ Dương không dám cam đoan hai anh em bọn họ vẫn luôn cùng một chỗ mãi, vì để tránh vạn nhất, đặc biệt dời đi không ít lương lực quần áo và vật cần thiết hằng ngày đến không gian Từ Lâm.
Cho đến tiếng đập cửa vang lên, anh em hai người mới dừng lại hành động. Cũng lúc này, Từ Lâm mới chú ý tới không gian hắn trong lúc vô tình đã chất đầy đồ dùng, đủ để hai người ăn mặc cả đời cũng không lo.
“Anh họ, nhũng thứ này đều là một đường chúng ta thu gom sao?” Trên đường trốn chạy, đa số bọn họ đều đề phòng nguy hiểm xung quanh và khiên vác đồ đến trên xe, cũng không biết rốt cuộc Từ Dương đã thu gom bao nhiêu đồ dùng, lúc này thấy được những thứ này liền đoán được đại khái trên đường Từ Dương có cỡ nào cố gắng thu gom.
“Ừ, trong không gian anh còn rất nhiều, trong không gian của em đều là tiểu đội thu gom về.”
Từ Lâm hiểu rõ mà gật đầu, do dự một chút nói:” Anh họ, về việc không gian này của em có nên nói cho bọn họ biết không?”
Từ Dương lắc đầu: “Tạm thời đừng nói, trong không gian góp nhặt không ít khối ngọc, anh xem một chút có thể chế tạo ngọc thạch không gian cho bọn họ hay không, đến lúc đó lại nói cho bọn họ biết cũng không muộn. Chỉ có điều, việc này em có thể nói cho Thiên Hạo.
Từ Lâm và Ngô Thiên Hạo là người yêu, để cho nó gạt hắn, kì thật trong lòng thấy không tốt cho lắm, nghe được có thể nói cho Ngô Thiên Hạo, nhịn không được cao hứng gật đầu: “Vâng, em đã biết.”
Hoàn
Tác giả :
Mộc Diêu