Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 195: Lừa dối? Sở Chích Thiên hỗn loạn!
Vẻ mặt khủng hoảng của Tiêu Tử Lăng sau khi lực độ ngón tay của Sở Chích Thiên thả lỏng liền biến mất, cậu thấy vẻ mặt Sở Chích Thiên khôi phục mặt khối băng trước đây, lúc này mới yên tâm hỏi: “Sở ca? Giải quyết hết rồi?”
Sở Chích Thiên lạnh mặt gật gật đầu, lúc này mới thả lỏng cánh tay ôm thắt lưng Tiêu Tử Lăng của anh ra, trực tiếp đi vào phòng khách. Một kích ban nãy, đã phá hủy hết thảy thiết bị giám thị ở đại sảnh, anh không cần giả bộ gì nữa.
Tiêu Tử Lăng theo Sở Chích Thiên đi đến phòng khách, lại phát hiện Sở Chích Thiên như có chút đăm chiêu nhìn cậu, chuyên chú đến mức khiến cho Tiêu Tử Lăng cho rằng tâm tư nhỏ ban nãy của mình đã bị lão đại nhà mình phát hiện, nhất thời bắt đầu có chút thấp thỏm.
Đương nhiên trong lòng Tiêu Tử Lăng cổ vũ cho chính mình, để cho mình đừng nghi thần nghi quỷ, ép buộc bản thân xem nhẹ đường nhìn của lão đại nhà mình, thế nhưng ánh mắt của Sở Chích Thiên thực sự quá gai xương quá có cảm giác tồn tại, đến về sau, thậm chí khiến cho Tiêu Tử Lăng có một luồng xung động, muốn thành thật khai báo sai lầm của bản thân, để cho lão đại nhà mình đừng dùng ánh mắt giày vò cậu nữa.
May mắn, vào lúc Tiêu Tử Lăng sắp kiên trì không được nữa nhấc tay đầu hàng, Sở Chích Thiên thu hồi đường nhìn, anh cau mày lần nữa rơi vào trầm tư.
Tiêu Tử Lăng mất đi ánh nhìn kỹ của Sở Chích Thiên cuối cùng cũng thở dài một hơi trong lòng, cậu nhớ mình còn mặc đồ nữ, khi đang muốn tháo trang sức, nhưng nghĩ có lẽ trong phòng này còn có giám thị, căn cứ cẩn thận là trên hết, cậu mở ra Linh Nhãn dò xét một phen, quả nhiên có điều phát hiện, phòng ngủ với phòng tắm vẫn còn hai thiết bị giám thị đang làm việc.
Tiêu Tử Lăng nhanh chóng tìm lão đại nhà mình hỏi thăm: “Sở ca, phòng ngủ với phòng tắm còn có hai thiết bị giám thị, nên làm gì?” Tiêu Tử Lăng tuyệt không có ham mê trần trụi thân thể dưới thiết bị giám thị.
Sở Chích Thiên lấy lại tinh thần, không cần suy nghĩ nói thẳng: “Phòng tắm phải tiêu trừ, phòng ngủ sao. . .”
“Tiêu trừ!” Tiêu Tử Lăng không hề nghĩ ngợi trực tiếp đề nghị, trong đầu cậu lại về tới cái đêm trước khi bọn cậu xuất phát. Vì nhằm vào giám thị mà làm những chuyện như vậy, toàn thân cậu phát nóng, đứng ở trước mặt Sở Chích Thiên đều bắt đầu cảm thấy có chút không thoải mái.
Tuy rằng sau đó tỉnh táo lại khi cậu đối mặt Sở Chích Thiên cùng nhau tu luyện, vẻ mặt vẫn như thường, dường như chuyện đêm đó chưa từng phát sinh qua vậy, thế nhưng sự thực là cậu xấu hổ sắp chết rồi, hận không thể đào cái hố chôn chính bản thân mình xuống. Cậu không ngờ tới dưới sự âu yếm hôn môi của Sở Chích Thiên, cậu thế mà sẽ dục hỏa đốt người, sau cùng ngay cả rên rỉ cũng phát ra. Nếu không phải trước đây đã từng xác nhận mình thực sự không có cảm giác đối với nam nhân, thì dựa vào biểu hiện đêm đó, cậu đều phải hoài nghi tính hướng của mình.
Điều duy nhất có thể giải thích vì sao mình mất khống chế như vậy, hẳn là có quan hệ tới kinh nghiệm của Sở Chích Thiên, kinh nghiệm của Sở Chích Thiên thực sự quá phong phú. Biết khiêu khích tình dục người ta như thế, cậu cùng diễn với Sở Chích Thiên vở kịch giường chiếu đó, căn bản là không cùng một đẳng cấp. Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Tử Lăng sợ hãi mơ hồ, cho nên đối với thiết bị giám thị phòng ngủ, cậu hy vọng có thể trực tiếp giải quyết, như vậy cậu sẽ không cần phải diễn kịch giường chiếu như thế với Sở Chích Thiên thêm một lần nữa. Tuy rằng Tiêu Tử Lăng muốn ôm bắp đùi Sở Chích Thiên, dựa vào anh ta ăn thơm uống cay, nhưng tuyệt không phải một người không có hạn mức, cậu còn có tự tôn, vì vậy không cho phép bản thân lần nữa không khống chế được ở trong tay Sở Chích Thiên.
Sở Chích Thiên thấy phản ứng kịch liệt của Tiêu Tử Lăng, nghĩ tới chuyện gì đó, vì vậy như cười như không nói: “Chẳng lẽ Tiểu Lăng sợ diễn kịch giường với tôi?”
Một lời trực tiếp đâm trúng điểm yếu, sắc mặt Tiêu Tử Lăng nhất thời trắng xanh một mảnh, giữa lúc Sở Chích Thiên cho rằng Tiêu Tử Lăng sẽ xù lông phản bác, Tiêu Tử Lăng đột nhiên cắn răng một cái nói: “Đúng vậy, Sở ca, em sợ, vì vậy em diễn không được.”
Giác quan thứ sáu kỳ dị của Tiêu Tử Lăng nói cho cậu, nếu như cậy mạnh cố làm, sẽ không có kết cục tốt, kiếp trước Tiêu Tử Lăng mấy lần dựa vào trực giác này tránh khỏi nhiều lần nguy cơ, vẫn rất tin phục trực giác này, vì vậy cậu quyết định phải thành thật khai báo, dù sao thiết bị giám thị phòng khách đã bị lão đại nhà mình hủy rồi, hủy thêm trong phòng ngủ cũng là hành vi bình thường.
Sở Chích Thiên nghe câu trả lời bất ngờ này sửng sốt một chút, nhưng cũng không tiếp tục hỏi Tiêu Tử Lăng, chỉ nghe thấy anh gật gật đầu nói: “Tôi đã biết, tôi sẽ tiêu trừ thiết bị giám thị.” Vừa dứt lời liền nghe thấy phòng tắm với phòng ngủ đột nhiên phát sinh hai tiếng nổ mạnh, thiết bị giám thị trực tiếp bị khí thế của Sở Chích Thiên ép nổ.
Tiêu Tử Lăng thấy tai hoạ ngầm đã được giải quyết, thở dài một hơi trong lòng, thế nhưng trong lòng lại có một luồng tức giận càng mạnh mẽ hơn dâng lên.
Đây là lửa giận do sự lừa dối mang đến, sau khi song tu ngày đó, Tiêu Tử Lăng nghiêm túc phân tích lời nói của Sở Chích Thiên mà sản sinh ra.
Ngày đó song tu tỉnh lại, bởi vì xấu hổ hơn nữa phải lên đường, vì vậy vẫn chưa nghĩ sâu, thế nhưng thời gian dài trên đường, sự xấu hổ với lúng túng ban đầu rất nhanh đã bị thời gian làm nhạt đi, Tiêu Tử Lăng tỉnh táo lại rất nhanh đã cảm thấy không thích hợp. Lý do đêm đó của Sở Chích Thiên thực sự không đứng vững chân được, dựa theo tính cách bá đạo của Sở Chích Thiên, thế nào có thể ủy khuất bản thân làm ra loại chuyện đó dưới thiết bị giám thị chứ, anh ta hoặc là giả không biết, cái gì cũng không làm, hoặc là trực tiếp phá hủy, nói cho đối phương anh ta không phải dễ chọc.
Vì vậy đáp án đã ra, cậu đã bị lừa. . . Lúc đó đã muốn lật bàn bùng nổ, nhưng bởi vì Đổng Hạo Triết với Trần Cảnh Văn đều ở trong cùng một chiếc xe, loại việc khó xử khó có thể mở miệng đó cậu cũng không muốn bị người khác biết, vì vậy cậu nhịn.
Đương nhiên để cho Tiêu Tử Lăng nhịn xuống còn có một nguyên nhân, đó chính là cậu còn có sự mong đợi, hy vọng đó chẳng qua chỉ là do mình suy nghĩ nhiều mà thôi, có lẽ Sở Chích Thiên đích xác có sự lo lắng như vậy.
Thế nhưng hành vi ban nãy của Sở Chích Thiên lại đã chứng thực dự đoán của cậu, quả nhiên Sở Chích Thiên không quan tâm những thiết bị giám thị đó, quả nhiên khí phách lựa chọn trực tiếp phá hủy, điều này chứng minh quả nhiên cậu rất ngu ngốc bị Sở Chích Thiên lừa. Tiêu Tử Lăng cảm thấy bản thân bị tổn thương, mình ở trong mắt Sở Chích Thiên đến tột cùng là gì chứ? Là một đàn em tùy ý đùa bỡn sao? Chẳng lẽ Sở Chích Thiên không chỉ là ngựa giống, còn là một tên siêu cấp cặn bã nam nữ đều không kỵ?
Lý trí nói cho Tiêu Tử Lăng không nên đâm rách vấn đề này, giả không biết là được rồi, tiếp tục anh em hòa thuận, thế nhưng tình cảm lại không cho phép Tiêu Tử Lăng làm như vậy, chẳng lẽ sự tín nhiệm của cậu đã lần nữa giao phó sai người rồi sao?
Tiêu Tử Lăng quyết định phải hỏi rõ, nếu như quả nhiên Sở Chích Thiên phụ tín nhiệm của cậu, hiện tại cậu thu hồi còn kịp.
Tiêu Tử Lăng hạ quyết tâm đi đến bên sô pha. Trên cao nhìn xuống Sở Chích Thiên ngồi trên sô pha đang suy nghĩ chuyện, nỗ lực xây dựng một luồng áp lực, cậu nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng hỏi: “Sở ca, anh ngay từ đầu đã gạt em, có phải không?”
Sở Chích Thiên nghe vậy đầu mi thoáng nhếch, mang theo vẻ hỏi thăm, dường như có chút không hiểu đối với lời nói của Tiêu Tử Lăng.
“Cái gọi là giám thị, cái gọi là nhất định phải làm chút gì đó để che giấu. . . Sở ca, mấy chuyện đó đều là gạt em, trên thực tế anh căn bản không có khả năng ủy khuất bản thân làm như vậy.” Tiêu Tử Lăng gắt gao nhìn chằm chằm Sở Chích Thiên, muốn tìm ra chút gì đó từ trongcặp mắt vẫn luôn trầm tĩnh như nước kia.
Nghe thấy Tiêu Tử Lăng vô tình đâm rách lời nói dối của anh, vẻ mặt Sở Chích Thiên lại càng lạnh hơn mười phần, nhiệt độ toàn bộ không gian dường như hạ xuống rất nhiều, Tiêu Tử Lăng không chịu thua đấu mắt với Sở Chích Thiên mấy giây. Bộ dáng không hỏi rõ ràng thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Có lẽ cảm nhận được sự kiên quyết trong thái độ của Tiêu Tử Lăng, khuôn mặt băng lãnh của Sở Chích Thiên đột nhiên biến đổi, khóe miệng anh hơi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười tà khí, thở dài nhẹ một hơi nói: “Aiz, không ngờ vẫn không giấu được Tiểu Lăng a.” Theo những lời này, vẻ mặt Sở Chích Thiên trở nên vừa tà khí vừa nguy hiểm, hai hàng lông mày hơi nhếch. Ánh mắt lưu chuyển sự mị hoặc tựa như một vị vua của bóng đêm, tựa như Anh Túc hít một hơi sẽ nghiện.
Trái tim Tiêu Tử Lăng đập mạnh mấy nhịp, cậu lần đầu tiên thấy Sở Chích Thiên như vậy. Đây mới là Sở Chích Thiên chân chính sao? Lúc này định lực rèn đúc ra trong mười năm mạt thế cuối cùng cũng có được công dụng, cậu dùng sức duy trì khuôn mặt nhỏ nhắn đóng băng, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt tràn ngập mị hoặc tà khí kia, yên lặng chờ Sở Chích Thiên giải thích.
“Ngay từ đầu đích xác muốn xem kết quả huấn luyện của cậu, thế nhưng cậu lại muốn tôi phối hợp. . .” Sở Chích Thiên như cười như không dùng thanh âm thanh lãnh nói đến tình cảnh lúc đó, điều này làm cho Tiêu Tử Lăng dường như lại về tới tràng diện lúc đó, đích xác là cậu muốn cho Sở Chích Thiên đáp lại cậu, mà không phải một mình mình tự biên tự diễn.
“Vì vậy tôi như cậu mong muốn, lựa chọn phối hợp cậu, cậu cũng biết tôi là một người nghiêm túc, nếu đã quyết định phối hợp, đương nhiên tôi sẽ chọn loại độ phối hợp cao nhất, bằng không thế nào có thể thể hiện được cậu là bạn gái thân mật của tôi chứ.” Sở Chích Thiên nói tới đây, ánh mắt tiếc nuối nhìn qua, anh lần nữa thở dài một hơi nói, “Đáng tiếc, biểu hiện của cậu lại khiến cho tôi thất vọng, tôi chỉ làm một số việc nên làm giữa tình nhân, cậu đã không giữ được vai diễn. Điều này cũng biểu thị huấn luyện của cậu đã thất bại.”
Trong lòng Tiêu Tử Lăng không cam lòng, nếu không phải Sở Chích Thiên quá khó mời, không giống như Trần hồ ly gần như 24 tiếng đồng hồ đều có Đổng phó đội hỗ trợ phối hợp diễn, cậu có đến mức biểu hiện hỏng bét như thế không?
Sở Chích Thiên không biết ý nghĩ trong lòng Tiêu Tử Lăng, anh hỏi lại Tiêu Tử Lăng: “Tiểu Lăng, cậu nói, loại biểu hiện đó của cậu kêu tôi yên tâm thế nào được, phải biết rằng ở chỗ này, toàn bộ hành trình của húng ta đều ở trong sự giám thị, chỉ cần có một chút sơ sẩy, chúng ta sẽ rơi vào khốn cảnh. Vì vậy tôi tạm thời quyết định nâng cao chỉ tiêu, cho cậu triệt để hiểu rõ như thế nào là bạn gái thân mật.”
Tiêu Tử Lăng bị Sở Chích Thiên hỏi ngược lại, xấu hổ trong lòng, bởi vì tình cảnh lúc đó, đích thật là mình rất không biết làm sao đối với động tác thân mật bất ngờ của Sở Chích Thiên, sau cùng chỉ có thể bỏ vai diễn xin khoan dung. Sở Chích Thiên càng nói Tiêu Tử Lăng càng cảm thấy mình sai, mình thế nào có thể hiểu lầm Sở Chích Thiên chứ? Khí thế vốn còn quyết đoán mười phần thoáng cái không còn, ngay cả ánh mắt cũng có chút lấp lánh.
Sở Chích Thiên là dạng người gì, sự biến hóa trong thái độ của Tiêu Tử Lăng rất nhanh đã bị anh nắm giữ, chỉ thấy ánh mắt anh chợt lóe, vào lúc Tiêu Tử Lăng không chú ý, lặng lẽ lấy tay lau một phen mồ hôi lạnh trên trán, sau đó dùng ngữ khí mất mát tiếp tục nói: “Lúc đó, đại ca tôi đây cũng từng do dự có nên trực tiếp nói rõ với cậu hay không, nhưng sợ sẽ làm tổn thương đến tự tôn của cậu, vì vậy đành phải dùng cớ đó cho cậu hiểu rõ được căn cứ này, tuyệt không đơn giản như trong tưởng tượng của cậu, chỉ cần hôn môi ôm thắt lưng mặt mày đưa tình gì gì đó sợ rằng còn chưa đủ, có đôi khi thậm chí sẽ làm ra một số chuyện trái với chính bản thân, tỷ như giữa lúc chúng ta diễn kịch giường. . .”
“Thiết bị giám thị đều đã bị Sở ca hủy, không cần diễn cái gì mà kịch giường nữa chứ?” Tiêu Tử Lăng nghe thấy cái từ kịch giường, nhất thời đỏ mặt, cậu nhanh chóng phản bác.
“Ở trong phòng chúng ta nghỉ ngơi, tôi có thể dùng loại thái độ kiêu ngạo đó giải quyết, nhưng nếu ở bên ngoài, tràng diện nào đó tôi không cách nào cự tuyệt, nhất định phải thân thiết với cậu. . . Tiểu Lăng, nếu như cậu không chuẩn bị loại tâm lý đó, rất dễ bị bọn họ nhìn thấu.” Sở Chích Thiên khó xử day day mi tâm, dường như cũng bị quấy nhiễu vì loại thái độ khiếp đảm này của Tiêu Tử Lăng, “Vì vậy, tôi mới nói nếu như cậu không chấp nhận được, tôi mang Giang Khinh Ngữ đến cũng như nhau, vì sự an toàn của cả nhóm người chúng ta, tôi không để ý việc đó, bất kể người đi theo tôi là nam hay nữ, là cậu hay là người khác, tôi đều nhất định phải làm.”
Thái độ của Sở Chích Thiên rất kiên định, điều này làm cho Tiêu Tử Lăng có chút xấu hổ, ở phương diện này cảnh giới của mình với Sở Chích Thiên không giống nhau, cậu quá coi trọng loại tình hình đó, cũng rất cố kỵ lau súng ra lửa với Sở Chích Thiên, nhưng Sở Chích Thiên lại không cho rằng như thế, từ trong lời nói đã biết thái độ của anh ta, cho rằng những điều đó chẳng qua chỉ là việc nhỏ râu ria, sau khi diễn kịch xong hết thảy đều trời trong nắng ấm, căn bản không cần quấn quýt.
Trong lòng Tiêu Tử Lăng có chút mất mát, càng tới gần Sở Chích Thiên, càng cảm thấy không hiểu được Sở Chích Thiên, trước đây cảm thấy Sở Chích Thiên là một người có thể vì huynh đệ không tiếc cả mạng sống, thế nhưng hiện tại xem ra, ngoại trừ điểm này, Sở Chích Thiên còn là một người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Cậu cảm thấy có chút mê mang, Sở Chích Thiên như vậy tới cùng có đáng để cậu tín nhiệm hay không?
Có lẽ cậu còn phải nhìn lại? Tiêu Tử Lăng mê mang quyết định chờ thêm nữa, sự tín nhiệm vốn muốn giao phó lần nữa lùi bước, đương nhiên bất kể Sở Chích Thiên là người thế nào, Tiêu Tử Lăng cũng không có khả năng vứt bỏ anh ta, cậu phát hiện trên thế giới này không còn có một Sở Chích Thiên nào khác có thể để cho cậu an tâm như vậy nữa.
“Vì vậy, Tiểu Lăng, tôi hỏi lại cậu một lần, cậu thực sự không có cách nào diễn tình hình thân mật với tôi sao? Dưới loại tình huống nhất định phải làm?” Vẻ mặt Sở Chích Thiên nghiêm túc mà chăm chú.
Tiêu Tử Lăng nghe câu hỏi đó, mặt đỏ sắp thiêu cháy, cậu không biết làm sao cúi đầu, chơi đùa ngón tay thấp giọng nói: “Sở ca, nếu như bị bất đắc dĩ, em, em cũng sẽ phối hợp.”
Sở Chích Thiên nhận được sự ủng hộ của Tiêu Tử Lăng một phen cầm lấy cánh tay không biết làm sao của Tiêu Tử Lăng, anh ma sát lòng bàn tay Tiêu Tử Lăng, thấp giọng an ủi: “Yên tâm, Tiểu Lăng, tôi chỉ là dự tính tình huống xấu nhất, có lẽ chúng ta căn bản không cần làm loại chuyện đó, nhưng vạn nhất xuất hiện tình hình không cho chúng ta cự tuyệt. . . Tiểu Lăng, cậu chỉ cần nhắm mắt lại hưởng thụ là được, hết thảy đều giao cho đại ca tôi đây là được rồi.”
Tiêu Tử Lăng đỏ mặt nhẹ nhàng gật đầu, Sở Chích Thiên nhận được đáp án bản thân muốn lúc này mới thả Tiêu Tử Lăng đi làm chuyện của mình.
Tiêu Tử Lăng đi vào phòng tắm, chuẩn bị tháo trang sức tắm, cậu mới đóng cửa lại, vẻ mặt của cậu liền trở nên thanh lãnh, nhìn bản thân trong gương dần dần rút đi đỏ ửng đầy mặt, trở nên đạm nhiên vô vị, Tiêu Tử Lăng chậm rãi dựng lên một ngón giữa cho chính mình, trong lòng trào phúng: Tiêu Tử Lăng, vì sống sót, vì ôm cái đùi bự Sở Chích Thiên, mày thực sự đã không còn hạn cuối rồi. . .
Trong phòng khách, Sở Chích Thiên ngồi trên sô pha nhìn bóng lưng Tiêu Tử Lăng rời đi, vẻ mặt của anh lần nữa trở nên phức tạp, thậm chí có chút đấu tranh, anh cảm thấy bản thân rất hỗn loạn, sau khi cha mình nói mấy lời quỷ dị kia.
Sở Chích Thiên không có cách nào tìm được đáp án đau đầu day mi tâm của mình, trên thực tế anh vẫn lừa Tiêu Tử Lăng, nếu người tới không phải Tiêu Tử Lăng, anh tuyệt đối sẽ không chủ động làm ra những động tác thân thiết đó, ngoại trừ Tiêu Tử Lăng, không có ai có thể để cho anh ủy khuất bản thân.
Sở Chích Thiên lạnh mặt gật gật đầu, lúc này mới thả lỏng cánh tay ôm thắt lưng Tiêu Tử Lăng của anh ra, trực tiếp đi vào phòng khách. Một kích ban nãy, đã phá hủy hết thảy thiết bị giám thị ở đại sảnh, anh không cần giả bộ gì nữa.
Tiêu Tử Lăng theo Sở Chích Thiên đi đến phòng khách, lại phát hiện Sở Chích Thiên như có chút đăm chiêu nhìn cậu, chuyên chú đến mức khiến cho Tiêu Tử Lăng cho rằng tâm tư nhỏ ban nãy của mình đã bị lão đại nhà mình phát hiện, nhất thời bắt đầu có chút thấp thỏm.
Đương nhiên trong lòng Tiêu Tử Lăng cổ vũ cho chính mình, để cho mình đừng nghi thần nghi quỷ, ép buộc bản thân xem nhẹ đường nhìn của lão đại nhà mình, thế nhưng ánh mắt của Sở Chích Thiên thực sự quá gai xương quá có cảm giác tồn tại, đến về sau, thậm chí khiến cho Tiêu Tử Lăng có một luồng xung động, muốn thành thật khai báo sai lầm của bản thân, để cho lão đại nhà mình đừng dùng ánh mắt giày vò cậu nữa.
May mắn, vào lúc Tiêu Tử Lăng sắp kiên trì không được nữa nhấc tay đầu hàng, Sở Chích Thiên thu hồi đường nhìn, anh cau mày lần nữa rơi vào trầm tư.
Tiêu Tử Lăng mất đi ánh nhìn kỹ của Sở Chích Thiên cuối cùng cũng thở dài một hơi trong lòng, cậu nhớ mình còn mặc đồ nữ, khi đang muốn tháo trang sức, nhưng nghĩ có lẽ trong phòng này còn có giám thị, căn cứ cẩn thận là trên hết, cậu mở ra Linh Nhãn dò xét một phen, quả nhiên có điều phát hiện, phòng ngủ với phòng tắm vẫn còn hai thiết bị giám thị đang làm việc.
Tiêu Tử Lăng nhanh chóng tìm lão đại nhà mình hỏi thăm: “Sở ca, phòng ngủ với phòng tắm còn có hai thiết bị giám thị, nên làm gì?” Tiêu Tử Lăng tuyệt không có ham mê trần trụi thân thể dưới thiết bị giám thị.
Sở Chích Thiên lấy lại tinh thần, không cần suy nghĩ nói thẳng: “Phòng tắm phải tiêu trừ, phòng ngủ sao. . .”
“Tiêu trừ!” Tiêu Tử Lăng không hề nghĩ ngợi trực tiếp đề nghị, trong đầu cậu lại về tới cái đêm trước khi bọn cậu xuất phát. Vì nhằm vào giám thị mà làm những chuyện như vậy, toàn thân cậu phát nóng, đứng ở trước mặt Sở Chích Thiên đều bắt đầu cảm thấy có chút không thoải mái.
Tuy rằng sau đó tỉnh táo lại khi cậu đối mặt Sở Chích Thiên cùng nhau tu luyện, vẻ mặt vẫn như thường, dường như chuyện đêm đó chưa từng phát sinh qua vậy, thế nhưng sự thực là cậu xấu hổ sắp chết rồi, hận không thể đào cái hố chôn chính bản thân mình xuống. Cậu không ngờ tới dưới sự âu yếm hôn môi của Sở Chích Thiên, cậu thế mà sẽ dục hỏa đốt người, sau cùng ngay cả rên rỉ cũng phát ra. Nếu không phải trước đây đã từng xác nhận mình thực sự không có cảm giác đối với nam nhân, thì dựa vào biểu hiện đêm đó, cậu đều phải hoài nghi tính hướng của mình.
Điều duy nhất có thể giải thích vì sao mình mất khống chế như vậy, hẳn là có quan hệ tới kinh nghiệm của Sở Chích Thiên, kinh nghiệm của Sở Chích Thiên thực sự quá phong phú. Biết khiêu khích tình dục người ta như thế, cậu cùng diễn với Sở Chích Thiên vở kịch giường chiếu đó, căn bản là không cùng một đẳng cấp. Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Tử Lăng sợ hãi mơ hồ, cho nên đối với thiết bị giám thị phòng ngủ, cậu hy vọng có thể trực tiếp giải quyết, như vậy cậu sẽ không cần phải diễn kịch giường chiếu như thế với Sở Chích Thiên thêm một lần nữa. Tuy rằng Tiêu Tử Lăng muốn ôm bắp đùi Sở Chích Thiên, dựa vào anh ta ăn thơm uống cay, nhưng tuyệt không phải một người không có hạn mức, cậu còn có tự tôn, vì vậy không cho phép bản thân lần nữa không khống chế được ở trong tay Sở Chích Thiên.
Sở Chích Thiên thấy phản ứng kịch liệt của Tiêu Tử Lăng, nghĩ tới chuyện gì đó, vì vậy như cười như không nói: “Chẳng lẽ Tiểu Lăng sợ diễn kịch giường với tôi?”
Một lời trực tiếp đâm trúng điểm yếu, sắc mặt Tiêu Tử Lăng nhất thời trắng xanh một mảnh, giữa lúc Sở Chích Thiên cho rằng Tiêu Tử Lăng sẽ xù lông phản bác, Tiêu Tử Lăng đột nhiên cắn răng một cái nói: “Đúng vậy, Sở ca, em sợ, vì vậy em diễn không được.”
Giác quan thứ sáu kỳ dị của Tiêu Tử Lăng nói cho cậu, nếu như cậy mạnh cố làm, sẽ không có kết cục tốt, kiếp trước Tiêu Tử Lăng mấy lần dựa vào trực giác này tránh khỏi nhiều lần nguy cơ, vẫn rất tin phục trực giác này, vì vậy cậu quyết định phải thành thật khai báo, dù sao thiết bị giám thị phòng khách đã bị lão đại nhà mình hủy rồi, hủy thêm trong phòng ngủ cũng là hành vi bình thường.
Sở Chích Thiên nghe câu trả lời bất ngờ này sửng sốt một chút, nhưng cũng không tiếp tục hỏi Tiêu Tử Lăng, chỉ nghe thấy anh gật gật đầu nói: “Tôi đã biết, tôi sẽ tiêu trừ thiết bị giám thị.” Vừa dứt lời liền nghe thấy phòng tắm với phòng ngủ đột nhiên phát sinh hai tiếng nổ mạnh, thiết bị giám thị trực tiếp bị khí thế của Sở Chích Thiên ép nổ.
Tiêu Tử Lăng thấy tai hoạ ngầm đã được giải quyết, thở dài một hơi trong lòng, thế nhưng trong lòng lại có một luồng tức giận càng mạnh mẽ hơn dâng lên.
Đây là lửa giận do sự lừa dối mang đến, sau khi song tu ngày đó, Tiêu Tử Lăng nghiêm túc phân tích lời nói của Sở Chích Thiên mà sản sinh ra.
Ngày đó song tu tỉnh lại, bởi vì xấu hổ hơn nữa phải lên đường, vì vậy vẫn chưa nghĩ sâu, thế nhưng thời gian dài trên đường, sự xấu hổ với lúng túng ban đầu rất nhanh đã bị thời gian làm nhạt đi, Tiêu Tử Lăng tỉnh táo lại rất nhanh đã cảm thấy không thích hợp. Lý do đêm đó của Sở Chích Thiên thực sự không đứng vững chân được, dựa theo tính cách bá đạo của Sở Chích Thiên, thế nào có thể ủy khuất bản thân làm ra loại chuyện đó dưới thiết bị giám thị chứ, anh ta hoặc là giả không biết, cái gì cũng không làm, hoặc là trực tiếp phá hủy, nói cho đối phương anh ta không phải dễ chọc.
Vì vậy đáp án đã ra, cậu đã bị lừa. . . Lúc đó đã muốn lật bàn bùng nổ, nhưng bởi vì Đổng Hạo Triết với Trần Cảnh Văn đều ở trong cùng một chiếc xe, loại việc khó xử khó có thể mở miệng đó cậu cũng không muốn bị người khác biết, vì vậy cậu nhịn.
Đương nhiên để cho Tiêu Tử Lăng nhịn xuống còn có một nguyên nhân, đó chính là cậu còn có sự mong đợi, hy vọng đó chẳng qua chỉ là do mình suy nghĩ nhiều mà thôi, có lẽ Sở Chích Thiên đích xác có sự lo lắng như vậy.
Thế nhưng hành vi ban nãy của Sở Chích Thiên lại đã chứng thực dự đoán của cậu, quả nhiên Sở Chích Thiên không quan tâm những thiết bị giám thị đó, quả nhiên khí phách lựa chọn trực tiếp phá hủy, điều này chứng minh quả nhiên cậu rất ngu ngốc bị Sở Chích Thiên lừa. Tiêu Tử Lăng cảm thấy bản thân bị tổn thương, mình ở trong mắt Sở Chích Thiên đến tột cùng là gì chứ? Là một đàn em tùy ý đùa bỡn sao? Chẳng lẽ Sở Chích Thiên không chỉ là ngựa giống, còn là một tên siêu cấp cặn bã nam nữ đều không kỵ?
Lý trí nói cho Tiêu Tử Lăng không nên đâm rách vấn đề này, giả không biết là được rồi, tiếp tục anh em hòa thuận, thế nhưng tình cảm lại không cho phép Tiêu Tử Lăng làm như vậy, chẳng lẽ sự tín nhiệm của cậu đã lần nữa giao phó sai người rồi sao?
Tiêu Tử Lăng quyết định phải hỏi rõ, nếu như quả nhiên Sở Chích Thiên phụ tín nhiệm của cậu, hiện tại cậu thu hồi còn kịp.
Tiêu Tử Lăng hạ quyết tâm đi đến bên sô pha. Trên cao nhìn xuống Sở Chích Thiên ngồi trên sô pha đang suy nghĩ chuyện, nỗ lực xây dựng một luồng áp lực, cậu nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng hỏi: “Sở ca, anh ngay từ đầu đã gạt em, có phải không?”
Sở Chích Thiên nghe vậy đầu mi thoáng nhếch, mang theo vẻ hỏi thăm, dường như có chút không hiểu đối với lời nói của Tiêu Tử Lăng.
“Cái gọi là giám thị, cái gọi là nhất định phải làm chút gì đó để che giấu. . . Sở ca, mấy chuyện đó đều là gạt em, trên thực tế anh căn bản không có khả năng ủy khuất bản thân làm như vậy.” Tiêu Tử Lăng gắt gao nhìn chằm chằm Sở Chích Thiên, muốn tìm ra chút gì đó từ trongcặp mắt vẫn luôn trầm tĩnh như nước kia.
Nghe thấy Tiêu Tử Lăng vô tình đâm rách lời nói dối của anh, vẻ mặt Sở Chích Thiên lại càng lạnh hơn mười phần, nhiệt độ toàn bộ không gian dường như hạ xuống rất nhiều, Tiêu Tử Lăng không chịu thua đấu mắt với Sở Chích Thiên mấy giây. Bộ dáng không hỏi rõ ràng thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Có lẽ cảm nhận được sự kiên quyết trong thái độ của Tiêu Tử Lăng, khuôn mặt băng lãnh của Sở Chích Thiên đột nhiên biến đổi, khóe miệng anh hơi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười tà khí, thở dài nhẹ một hơi nói: “Aiz, không ngờ vẫn không giấu được Tiểu Lăng a.” Theo những lời này, vẻ mặt Sở Chích Thiên trở nên vừa tà khí vừa nguy hiểm, hai hàng lông mày hơi nhếch. Ánh mắt lưu chuyển sự mị hoặc tựa như một vị vua của bóng đêm, tựa như Anh Túc hít một hơi sẽ nghiện.
Trái tim Tiêu Tử Lăng đập mạnh mấy nhịp, cậu lần đầu tiên thấy Sở Chích Thiên như vậy. Đây mới là Sở Chích Thiên chân chính sao? Lúc này định lực rèn đúc ra trong mười năm mạt thế cuối cùng cũng có được công dụng, cậu dùng sức duy trì khuôn mặt nhỏ nhắn đóng băng, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt tràn ngập mị hoặc tà khí kia, yên lặng chờ Sở Chích Thiên giải thích.
“Ngay từ đầu đích xác muốn xem kết quả huấn luyện của cậu, thế nhưng cậu lại muốn tôi phối hợp. . .” Sở Chích Thiên như cười như không dùng thanh âm thanh lãnh nói đến tình cảnh lúc đó, điều này làm cho Tiêu Tử Lăng dường như lại về tới tràng diện lúc đó, đích xác là cậu muốn cho Sở Chích Thiên đáp lại cậu, mà không phải một mình mình tự biên tự diễn.
“Vì vậy tôi như cậu mong muốn, lựa chọn phối hợp cậu, cậu cũng biết tôi là một người nghiêm túc, nếu đã quyết định phối hợp, đương nhiên tôi sẽ chọn loại độ phối hợp cao nhất, bằng không thế nào có thể thể hiện được cậu là bạn gái thân mật của tôi chứ.” Sở Chích Thiên nói tới đây, ánh mắt tiếc nuối nhìn qua, anh lần nữa thở dài một hơi nói, “Đáng tiếc, biểu hiện của cậu lại khiến cho tôi thất vọng, tôi chỉ làm một số việc nên làm giữa tình nhân, cậu đã không giữ được vai diễn. Điều này cũng biểu thị huấn luyện của cậu đã thất bại.”
Trong lòng Tiêu Tử Lăng không cam lòng, nếu không phải Sở Chích Thiên quá khó mời, không giống như Trần hồ ly gần như 24 tiếng đồng hồ đều có Đổng phó đội hỗ trợ phối hợp diễn, cậu có đến mức biểu hiện hỏng bét như thế không?
Sở Chích Thiên không biết ý nghĩ trong lòng Tiêu Tử Lăng, anh hỏi lại Tiêu Tử Lăng: “Tiểu Lăng, cậu nói, loại biểu hiện đó của cậu kêu tôi yên tâm thế nào được, phải biết rằng ở chỗ này, toàn bộ hành trình của húng ta đều ở trong sự giám thị, chỉ cần có một chút sơ sẩy, chúng ta sẽ rơi vào khốn cảnh. Vì vậy tôi tạm thời quyết định nâng cao chỉ tiêu, cho cậu triệt để hiểu rõ như thế nào là bạn gái thân mật.”
Tiêu Tử Lăng bị Sở Chích Thiên hỏi ngược lại, xấu hổ trong lòng, bởi vì tình cảnh lúc đó, đích thật là mình rất không biết làm sao đối với động tác thân mật bất ngờ của Sở Chích Thiên, sau cùng chỉ có thể bỏ vai diễn xin khoan dung. Sở Chích Thiên càng nói Tiêu Tử Lăng càng cảm thấy mình sai, mình thế nào có thể hiểu lầm Sở Chích Thiên chứ? Khí thế vốn còn quyết đoán mười phần thoáng cái không còn, ngay cả ánh mắt cũng có chút lấp lánh.
Sở Chích Thiên là dạng người gì, sự biến hóa trong thái độ của Tiêu Tử Lăng rất nhanh đã bị anh nắm giữ, chỉ thấy ánh mắt anh chợt lóe, vào lúc Tiêu Tử Lăng không chú ý, lặng lẽ lấy tay lau một phen mồ hôi lạnh trên trán, sau đó dùng ngữ khí mất mát tiếp tục nói: “Lúc đó, đại ca tôi đây cũng từng do dự có nên trực tiếp nói rõ với cậu hay không, nhưng sợ sẽ làm tổn thương đến tự tôn của cậu, vì vậy đành phải dùng cớ đó cho cậu hiểu rõ được căn cứ này, tuyệt không đơn giản như trong tưởng tượng của cậu, chỉ cần hôn môi ôm thắt lưng mặt mày đưa tình gì gì đó sợ rằng còn chưa đủ, có đôi khi thậm chí sẽ làm ra một số chuyện trái với chính bản thân, tỷ như giữa lúc chúng ta diễn kịch giường. . .”
“Thiết bị giám thị đều đã bị Sở ca hủy, không cần diễn cái gì mà kịch giường nữa chứ?” Tiêu Tử Lăng nghe thấy cái từ kịch giường, nhất thời đỏ mặt, cậu nhanh chóng phản bác.
“Ở trong phòng chúng ta nghỉ ngơi, tôi có thể dùng loại thái độ kiêu ngạo đó giải quyết, nhưng nếu ở bên ngoài, tràng diện nào đó tôi không cách nào cự tuyệt, nhất định phải thân thiết với cậu. . . Tiểu Lăng, nếu như cậu không chuẩn bị loại tâm lý đó, rất dễ bị bọn họ nhìn thấu.” Sở Chích Thiên khó xử day day mi tâm, dường như cũng bị quấy nhiễu vì loại thái độ khiếp đảm này của Tiêu Tử Lăng, “Vì vậy, tôi mới nói nếu như cậu không chấp nhận được, tôi mang Giang Khinh Ngữ đến cũng như nhau, vì sự an toàn của cả nhóm người chúng ta, tôi không để ý việc đó, bất kể người đi theo tôi là nam hay nữ, là cậu hay là người khác, tôi đều nhất định phải làm.”
Thái độ của Sở Chích Thiên rất kiên định, điều này làm cho Tiêu Tử Lăng có chút xấu hổ, ở phương diện này cảnh giới của mình với Sở Chích Thiên không giống nhau, cậu quá coi trọng loại tình hình đó, cũng rất cố kỵ lau súng ra lửa với Sở Chích Thiên, nhưng Sở Chích Thiên lại không cho rằng như thế, từ trong lời nói đã biết thái độ của anh ta, cho rằng những điều đó chẳng qua chỉ là việc nhỏ râu ria, sau khi diễn kịch xong hết thảy đều trời trong nắng ấm, căn bản không cần quấn quýt.
Trong lòng Tiêu Tử Lăng có chút mất mát, càng tới gần Sở Chích Thiên, càng cảm thấy không hiểu được Sở Chích Thiên, trước đây cảm thấy Sở Chích Thiên là một người có thể vì huynh đệ không tiếc cả mạng sống, thế nhưng hiện tại xem ra, ngoại trừ điểm này, Sở Chích Thiên còn là một người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Cậu cảm thấy có chút mê mang, Sở Chích Thiên như vậy tới cùng có đáng để cậu tín nhiệm hay không?
Có lẽ cậu còn phải nhìn lại? Tiêu Tử Lăng mê mang quyết định chờ thêm nữa, sự tín nhiệm vốn muốn giao phó lần nữa lùi bước, đương nhiên bất kể Sở Chích Thiên là người thế nào, Tiêu Tử Lăng cũng không có khả năng vứt bỏ anh ta, cậu phát hiện trên thế giới này không còn có một Sở Chích Thiên nào khác có thể để cho cậu an tâm như vậy nữa.
“Vì vậy, Tiểu Lăng, tôi hỏi lại cậu một lần, cậu thực sự không có cách nào diễn tình hình thân mật với tôi sao? Dưới loại tình huống nhất định phải làm?” Vẻ mặt Sở Chích Thiên nghiêm túc mà chăm chú.
Tiêu Tử Lăng nghe câu hỏi đó, mặt đỏ sắp thiêu cháy, cậu không biết làm sao cúi đầu, chơi đùa ngón tay thấp giọng nói: “Sở ca, nếu như bị bất đắc dĩ, em, em cũng sẽ phối hợp.”
Sở Chích Thiên nhận được sự ủng hộ của Tiêu Tử Lăng một phen cầm lấy cánh tay không biết làm sao của Tiêu Tử Lăng, anh ma sát lòng bàn tay Tiêu Tử Lăng, thấp giọng an ủi: “Yên tâm, Tiểu Lăng, tôi chỉ là dự tính tình huống xấu nhất, có lẽ chúng ta căn bản không cần làm loại chuyện đó, nhưng vạn nhất xuất hiện tình hình không cho chúng ta cự tuyệt. . . Tiểu Lăng, cậu chỉ cần nhắm mắt lại hưởng thụ là được, hết thảy đều giao cho đại ca tôi đây là được rồi.”
Tiêu Tử Lăng đỏ mặt nhẹ nhàng gật đầu, Sở Chích Thiên nhận được đáp án bản thân muốn lúc này mới thả Tiêu Tử Lăng đi làm chuyện của mình.
Tiêu Tử Lăng đi vào phòng tắm, chuẩn bị tháo trang sức tắm, cậu mới đóng cửa lại, vẻ mặt của cậu liền trở nên thanh lãnh, nhìn bản thân trong gương dần dần rút đi đỏ ửng đầy mặt, trở nên đạm nhiên vô vị, Tiêu Tử Lăng chậm rãi dựng lên một ngón giữa cho chính mình, trong lòng trào phúng: Tiêu Tử Lăng, vì sống sót, vì ôm cái đùi bự Sở Chích Thiên, mày thực sự đã không còn hạn cuối rồi. . .
Trong phòng khách, Sở Chích Thiên ngồi trên sô pha nhìn bóng lưng Tiêu Tử Lăng rời đi, vẻ mặt của anh lần nữa trở nên phức tạp, thậm chí có chút đấu tranh, anh cảm thấy bản thân rất hỗn loạn, sau khi cha mình nói mấy lời quỷ dị kia.
Sở Chích Thiên không có cách nào tìm được đáp án đau đầu day mi tâm của mình, trên thực tế anh vẫn lừa Tiêu Tử Lăng, nếu người tới không phải Tiêu Tử Lăng, anh tuyệt đối sẽ không chủ động làm ra những động tác thân thiết đó, ngoại trừ Tiêu Tử Lăng, không có ai có thể để cho anh ủy khuất bản thân.
Tác giả :
Nhữ Phu Nhân