Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 176: Thôn phệ, không gian bạo động!
Tiêu Tử Lăng vừa về đại bản doanh, vốn muốn trở lại xe của Sở Chích Thiên, chuẩn bị để cho không gian thôn phệ miếng ngọc trụy kia, bất quá thấy Trần Cảnh Văn với Đổng Hạo Triết cùng theo tới, đã biết mình không làm được việc này rồi.
Tam đại đầu sỏ ở trên xe của Sở Chích Thiên thương lượng rất muộn, xác định hạng mục công việc mà ba người phụ trách. Công tác thanh lý trấn nhỏ do Đổng Hạo Triết phụ trách, tổ chiến đấu của anh tranh thủ trong nửa tháng hoàn thành toàn bộ công tác thanh lý trấn nhỏ, bảo đảm trấn nhỏ không có bất kỳ một con tang thi hoặc vật thể biến dị nào nguy hại đến sự an toàn của người sống sót. Trần Cảnh Văn thì phụ trách công trình xây dựng lại trấn nhỏ, để cho trấn nhỏ có thể nhanh chóng trở thành một căn cứ thành thục có trật tự, bao gồm cả công trình phòng ngự ở lối vào quan hệ đến sự an toàn của mọi người. Mà nhiệm vụ của Sở Chích Thiên lại càng quan trọng, anh sẽ dẫn dắt tổ công kiên mở ra căn cứ nghiên cứu bí mật đỉnh cao nhất của Sở gia bọn anh ẩn tàng trong dãy núi khổng lồ xung quanh.
Đây cũng là nguyên nhân chân chính Sở Chích Thiên ngàn dặm xa xôi chuyển đến nơi đây, căn cứ nghiên cứu bí mật này là căn cơ của Sở gia, thậm chí có thể nói, mỗi một phương diện của căn cứ nghiên cứu bí mật nơi đây đều là thuộc về tiên tiến nhất trên toàn bộ Trung Quốc, không có một trong.
Tam đại đầu sỏ xác định xong những công việc này, đã tới chín giờ tối, ba người vừa thương nghị vừa ăn cơm tập thể hậu cần đưa tới, qua loa giải quyết bữa cơm tối này.
Tiểu Thất rất xoắn xuýt nhìn Tiêu Tử Lăng, ánh mắt đó miễn bàn đáng thương bao nhiêu, Tiêu Tử Lăng dâng trào tình thương của cha, thiệt mình cũng không thể thiệt đứa trẻ đúng không, vì vậy cậu lặng lẽ mang theo Tiểu Thất xuống xe, trốn ở địa phương u tĩnh nào đó, lấy ra cơm nước đã nấu vào trước ngày diệt vong, mỹ mỹ giải quyết bữa tối của hai người bọn cậu.
Ăn được bữa mỹ thực này, Tiểu Thất quả quyết quyết định về sau phải đi theo Tiêu Tử Lăng. Tiểu Thất tin tưởng trong không gian của Tiêu Tử Lăng, khẳng định có vô số đồ ăn ngon, đi theo anh ta khẳng định không lo ăn. Được rồi, Tiểu Thất, sự thực chứng minh nhóc chính là một đứa ăn hàng.
Tiêu Tử Lăng vẫn luôn mở ra Linh Nhãn, thấy Đổng Hạo Triết với Trần Cảnh Văn rời đi, lúc này mới mang theo Tiểu Thất về trên xe.
Sở Chích Thiên nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái nói: “Nếu muốn ăn vụng, nhớ kỹ lau sạch vết dầu mỡ nơi khóe miệng.”
Sở Tiểu Thất vừa định đưa tay ngăn cản, nhưng thế nào nhanh hơn được Tiêu Tử Lăng thức tỉnh dị năng tốc độ chứ, liền thấy Tiêu Tử Lăng theo tính phản xạ lấy mu bàn tay lau khóe miệng.
Tiểu Thất tiếc nuối thả tay xuống, lần nữa xác nhận Tiêu Tử Lăng quả nhiên ngốc vô cùng, bị Sở Chích Thiên lừa một chút đã lộ ra. Trên thực tế khóe miệng Tiêu Tử Lăng sạch sẽ vô cùng, căn bản không có cái gọi là vết dầu mỡ.
Tiêu Tử Lăng thấy mu bàn tay vẫn rất sạch sẽ, đã biết mình lại bị lão đại nhà mình đùa giỡn, vừa định kháng nghị, chợt nghe thấy Sở Chích Thiên cau mày nói: “Tôi đói bụng.”
“Sở ca, không phải anh ăn rồi sao?” Tiêu Tử Lăng hoài nghi nhìn nhìn Sở Chích Thiên, khi cậu mang Tiểu Thất rời đi, không phải lão đại nhà mình ăn rất vui vẻ sao? Vì sao còn có thể đói bụng chứ?
Liền thấy Sở Chích Thiên ghét bỏ nhìn bát cơm trên bàn trà, lạnh lùng thốt: “Tôi không ăn những thứ này.”
Lúc này Tiêu Tử Lăng mới nhìn rõ, trên bàn trà, hai phần đồ ăn được ăn rất sạch sẽ, mà phần đồ ăn vốn thuộc về Sở Chích Thiên, chỉ gắp vài đũa mà thôi, phần lớn đều lưu lại ở nơi đó.
Tiêu Tử Lăng lãnh nhãn đảo qua, khinh bỉ nói: “Mạt thế cái gì trân quý nhất? Thức ăn. Sở ca anh là người lãnh đạo của căn cứ, thế nào có thể xa xỉ lãng phí như vậy, anh kêu những người không có đồ ăn phải cảm thấy thế nào?” Đặc biệt là mình ở kiếp trước, vì sống sót, chỉ có thể ăn những thức ăn có chứa bệnh độc, sau cùng khiến cho hoàn toàn thay đổi. Vừa nghĩ tới đây, Tiêu Tử Lăng liền cảm thấy có chút thương tâm, trong lòng vậy mà có một luồng lệ khí sản sinh. Đây là cái gọi là đặc quyền sao? Người đứng ở trên đỉnh kim tự tháp có thể lãng phí như vậy sao?
Dường như cảm nhận được tâm tình của Tiêu Tử Lăng không đúng, lại nhớ đến Tiêu Tử Lăng có một loại cố chấp kỳ quái đối với thức ăn, tuyệt đối không nhìn được sự lãng phí, Sở Chích Thiên nhanh chóng thu phần đồ ăn kia vào không gian, nói: “Cái này về sau ăn, hiện tại tôi rất muốn ăn đồ Tiểu Lăng nấu.”
Ánh mắt Sở Chích Thiên nhìn về phía Tiêu Tử Lăng rất chuyên chú, dường như đang nói cho Tiêu Tử Lăng, anh sẽ không lãng phí thức ăn, chỉ khi có sự lựa chọn, anh thích ăn cơm Tiêu Tử Lăng nấu.
Tuy rằng Sở Chích Thiên đã làm bù đắp, nhưng Tiêu Tử Lăng còn tức giận trong lòng vẫn chưa cho anh xem sắc mặt tốt, bất quá vẫn thỏa mãn yêu cầu của Sở Chích Thiên, dù sao Sở Chích Thiên cũng là lão đại của Tiêu Tử Lăng.
Tiêu Tử Lăng trực tiếp vứt ra một phần cơm nước đã được nấu từ trong không gian, sau đó kéo Tiểu Thất đang xem kịch vui một bên, đi đến trên chiếc giường lớn duy nhất trên xe, nằm xuống chuẩn bị tu luyện.
Tiểu Thất bất đắc dĩ nhún nhún vai với Sở Chích Thiên, biểu thị xin lỗi Sở lão đại, cậu theo Tiêu Tử Lăng leo vào trong giường, nằm xuống ngủ, dù sao phương pháp tu luyện của nó chính là ngủ.
Sở Chích Thiên vừa thấy loại tình huống này, vội nói: “Đừng vội tu luyện, chờ tôi ăn xong, chúng ta cùng nhau.”
Vạn nhất Tiêu Tử Lăng tiến vào tu luyện sâu, đánh thức cậu sẽ rất bất lợi đối với cậu, Sở Chích Thiên không hy vọng chuyện này phát sinh.
Tiêu Tử Lăng nằm ở trên giường cười lạnh nói: “Em cự tuyệt. Ngày hôm nay tâm tình em rất khó chịu, vì vậy em muốn bãi công. Còn có, Sở ca, xin anh đêm nay ngủ sô pha, không cho phép lên giường.” Không gian của cậu vẫn luôn kêu gào đến bây giờ đã không còn hài lòng nữa, phỏng đoán nó cũng sắp bãi công với cậu luôn rồi. Hơn nữa thôn phệ ngọc trụy gia truyền của Sở gia, Sở Chích Thiên nằm ở bên người cậu, trong lòng cậu cũng không yên ổn, vẫn nên cách ly tốt hơn.
Thấy Tiêu Tử Lăng lãnh khốc cự tuyệt thỉnh cầu của anh, còn cướp đi quyền ngủ giường của anh, Sở Chích Thiên phát hiện mỹ thực trước mắt dường như đã mất đi sự mỹ vị vốn có, cũng không hấp dẫn được anh nữa. Mấy ngày nay mỗi đêm cùng Tiêu Tử Lăng “song tu” (Tiểu Thất bình thường luôn lải nhải kết quả khiến cho Sở Chích Thiên cũng dùng từ này để thay thế), tốc độ với chất lượng tu luyện căn bản không thể so sánh với khi mình đơn độc tu luyện, anh đã mê luyến loại cảm giác đó, đêm nay đột nhiên bị Tiêu Tử Lăng cự tuyệt, anh cảm thấy rất khó tiếp nhận.
Sở Chích Thiên ăn xong cơm tối, chỉ có thể cô độc nằm trên sô pha tu luyện, anh phát hiện trong lòng không có thân thể ấm áp kia, anh thế mà cảm thấy có chút lạnh, toàn bộ tâm đều có vẻ trống rỗng, không chỉ như thế, anh còn phát hiện bản thân không có cách nào tiến vào trong trạng thái tu luyện.
Sở Chích Thiên lặng lẽ mở mắt ra, liền thấy Tiêu Tử Lăng trên giường đang thích ý đầy mặt nằm ở nơi đó. Anh nghĩ nếu ngày hôm nay tu luyện không có kết quả, vậy thì lựa chọn địa phương có thể để cho bản thân ngủ được một giấc kiên định đi.
Vì vậy, anh đứng dậy, đi đến trước giường, thấy Tiểu Thất mở mắt hồ nghi nhìn anh.
Sở Chích Thiên tỏ ý Tiểu Thất nhích vào trong một chút, lúc này mới thuấn di lên trên giường, nằm ở chính giữa Tiểu Thất với Tiêu Tử Lăng, nhẹ nhàng ôm Tiêu Tử Lăng vào trong ngực.
Trong lòng lần nữa có thân thể ấm áp này, trong lòng Sở Chích Thiên an bình, đàn em nhà mình quả nhiên rất hoàn mỹ, còn có tác dụng yên ổn lòng người, lần này anh có thể ngủ được một giấc an ổn rồi. Sở Chích Thiên cảm thấy mỹ mãn, cảm giác buồn ngủ rất nhanh tìm đến anh.
Tiểu Thất trong lúc ngủ mơ mơ màng màng phát hiện bên người xuất hiện một luồng năng lượng bạo liệt, thân thể nó tự động phát sinh kỹ năng Băng Giáp phòng hộ. Cho dù như thế, nó vẫn bị luồng lực lượng đó đập lên trên vách xe, úp sấp trên vách tường y chang thằn lằn không thể nhúc nhích.
Tiểu Thất chỉ cảm thấy xương toàn thân sắp bị luồng áp lực này đè sụp, năng lượng này tuyệt đối không phải thứ hiện tại nó có thể chống lại, giữa lúc nó chuẩn bị dùng phương pháp tự mình hại mình, dẫn phát năng lực thuấn di, mang bản thân ra, khí tức bạo liệt thoáng cái không còn.
Tiểu Thất ho khan một chút chỉ cảm thấy ngực đau đớn, nó chậm rãi trượt xuống từ trên tường xe rớt xuống trên giường. Xoay người lại phát hiện tình hình của Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng rất không thích hợp.
Sắc mặt Tiêu Tử Lăng đỏ sậm, cậu cắn chặt răng, khóe miệng đã có một sợi máu tươi chảy xuống, biểu tình trên mặt thống khổ vạn phần, dường như đang thừa nhận sự đau đớn kịch liệt nào đó.
Mà Sở Chích Thiên tuy rằng ôm chặt Tiêu Tử Lăng, nhưng tình huống của anh cũng không tốt bao nhiêu, chỉ thấy trán anh chảy ròng mồ hôi, khuôn mặt không biểu cảm kia bởi vì sắc mặt tái nhợt có vẻ càng thêm lãnh lệ, anh cau mày, dường như cũng lâm vào trong nguy cơ cực đại.
Khi nó vừa định tới gần một chút dò xét đến tột cùng, lại bị một luồng lực lượng vô hình cản trở, Tiểu Thất mơ hồ biết đây là kỹ năng của Sở Chích Thiên, xem ra hẳn là Sở Chích Thiên đã khống chế năng lượng đột nhiên bạo liệt kia, chẳng qua luồng lực lượng đó quá mức khổng lồ, khiến cho Sở Chích Thiên không cách nào khống chế được, hết thảy mới có thể hiện ra loại tình huống này.
Nhưng luồng năng lượng này tới như thế nào? Có thể bài trừ là của Sở Chích Thiên, bằng không anh ta không có khả năng sử dụng được Cấm Không. Tiểu Thất đặc biệt nghi hoặc, luồng năng lượng này nó chưa từng cảm nhận qua, không nên là năng lượng bạo động thuộc về Tiêu Tử Lăng. Thế nhưng một màn trước mắt lại nói cho nó, sự thực chưa hẳn như thế.
Ngay từ đầu Tiểu Thất đã cảm thấy người hôn ước này của Sở Chích Thiên khiến cho nó nhìn không rõ, tỷ như có thể nhìn thấu thân phận chân thực của nó, tỷ như còn có không gian. Bình thường Tiêu Tử Lăng biểu hiện rất ngốc, tựa hồ là một người vô tâm vô phế, dường như là một người căn bản không có bí mật gì, nhưng chính anh ta như vậy lại ẩn tàng rất tốt một số bí mật, tựa như thân phận chân thực của anh ta, Tiêu Tử Lăng chưa từng nói cho bất kỳ ai, còn có không gian của Sở Chích Thiên, không gian của chính anh ta, đều là như thế, nếu không phải bởi vì nó sinh hoạt ở bên người bọn họ, chỉ sợ cũng sẽ bị che giấu.
Như vậy xem ra có lẽ Tiêu Tử Lăng còn có bí mật khác ẩn tàng cũng nói không chừng? Tiểu Thất nghĩ như vậy.
Chính như Tiểu Thất dự liệu, hai người ở vào trung tâm gió bão lúc này thực sự là có khổ khó nói a, Tiêu Tử Lăng không ngờ tới năng lượng mà ngọc trụy ẩn hàm khổng lồ như thế, sau khi không gian thôn phệ vậy mà không cách nào tiêu hóa được luồng năng lượng cường đại đó, bạo liệt lên ở ngực cậu (linh khí không gian đã thay thế một bộ phận trái tim của cậu). (lúc T Lăng chết, ngọc trụy tổ truyền nhà cậu bị đánh nát vô tim, nhận được máu đầu tim, mở không gian, nên có thể nói 1 phần trái tim cậu chính là không gian.)
Lúc này Sở Chích Thiên đang dùng hết toàn lực áp chế năng lượng thể trong Cấm Không, vốn anh muốn trục xuất, thế nhưng không ngờ tới luồng lực lượng này vậy mà tương quan với thân thể của Tiêu Tử Lăng, kết quả trục xuất chính là anh buông tay trục xuất cả Tiêu Tử Lăng ra.
Đương nhiên Sở Chích Thiên không thể tiếp nhận loại kết quả này, may mắn Cấm Không còn có một năng lực, là do anh thí nghiệm thành công gần đây, anh còn chưa từng biểu diễn qua, đó chính là Cấm Không còn có khả năng trực tiếp cấm năng lượng ở trong phạm vi kỹ năng của anh. Anh từng nghĩ tới về sau khi có cơ hội chiến đấu với tang thi, sử dụng một chút xem xem hiệu quả, không ngờ tới vậy mà trực tiếp dùng ở trên người Tiêu Tử Lăng.
Tiêu Tử Lăng bất lực nhìn không gian đang bạo động, thứ vốn dự trữ ở bên trong bắt đầu trôi nổi lên, không còn là mỗi chủng loại chất cùng nhau nữa, mà toàn bộ biến thành thực thể, chỉ là đã rút nhỏ vô hạn.
Chúng nó va chạm kịch liệt theo không gian bạo động, cậu thậm chí nghe thấy có tiếng một số hòm giữ đồ vỡ tan, sau đó thứ bên trong rớt ra phân tán trong không gian.
Tiêu Tử Lăng cảm thấy lòng đang bi thống, bởi vì cậu phát hiện cơm nước cậu nấu trước mạt thế đã bị hủy hoàn toàn, chẳng lẽ vật tư lấy được trước mạt thế sắp bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, tất cả tiền của mình đều múc nước đổ sông sao?
Tam đại đầu sỏ ở trên xe của Sở Chích Thiên thương lượng rất muộn, xác định hạng mục công việc mà ba người phụ trách. Công tác thanh lý trấn nhỏ do Đổng Hạo Triết phụ trách, tổ chiến đấu của anh tranh thủ trong nửa tháng hoàn thành toàn bộ công tác thanh lý trấn nhỏ, bảo đảm trấn nhỏ không có bất kỳ một con tang thi hoặc vật thể biến dị nào nguy hại đến sự an toàn của người sống sót. Trần Cảnh Văn thì phụ trách công trình xây dựng lại trấn nhỏ, để cho trấn nhỏ có thể nhanh chóng trở thành một căn cứ thành thục có trật tự, bao gồm cả công trình phòng ngự ở lối vào quan hệ đến sự an toàn của mọi người. Mà nhiệm vụ của Sở Chích Thiên lại càng quan trọng, anh sẽ dẫn dắt tổ công kiên mở ra căn cứ nghiên cứu bí mật đỉnh cao nhất của Sở gia bọn anh ẩn tàng trong dãy núi khổng lồ xung quanh.
Đây cũng là nguyên nhân chân chính Sở Chích Thiên ngàn dặm xa xôi chuyển đến nơi đây, căn cứ nghiên cứu bí mật này là căn cơ của Sở gia, thậm chí có thể nói, mỗi một phương diện của căn cứ nghiên cứu bí mật nơi đây đều là thuộc về tiên tiến nhất trên toàn bộ Trung Quốc, không có một trong.
Tam đại đầu sỏ xác định xong những công việc này, đã tới chín giờ tối, ba người vừa thương nghị vừa ăn cơm tập thể hậu cần đưa tới, qua loa giải quyết bữa cơm tối này.
Tiểu Thất rất xoắn xuýt nhìn Tiêu Tử Lăng, ánh mắt đó miễn bàn đáng thương bao nhiêu, Tiêu Tử Lăng dâng trào tình thương của cha, thiệt mình cũng không thể thiệt đứa trẻ đúng không, vì vậy cậu lặng lẽ mang theo Tiểu Thất xuống xe, trốn ở địa phương u tĩnh nào đó, lấy ra cơm nước đã nấu vào trước ngày diệt vong, mỹ mỹ giải quyết bữa tối của hai người bọn cậu.
Ăn được bữa mỹ thực này, Tiểu Thất quả quyết quyết định về sau phải đi theo Tiêu Tử Lăng. Tiểu Thất tin tưởng trong không gian của Tiêu Tử Lăng, khẳng định có vô số đồ ăn ngon, đi theo anh ta khẳng định không lo ăn. Được rồi, Tiểu Thất, sự thực chứng minh nhóc chính là một đứa ăn hàng.
Tiêu Tử Lăng vẫn luôn mở ra Linh Nhãn, thấy Đổng Hạo Triết với Trần Cảnh Văn rời đi, lúc này mới mang theo Tiểu Thất về trên xe.
Sở Chích Thiên nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái nói: “Nếu muốn ăn vụng, nhớ kỹ lau sạch vết dầu mỡ nơi khóe miệng.”
Sở Tiểu Thất vừa định đưa tay ngăn cản, nhưng thế nào nhanh hơn được Tiêu Tử Lăng thức tỉnh dị năng tốc độ chứ, liền thấy Tiêu Tử Lăng theo tính phản xạ lấy mu bàn tay lau khóe miệng.
Tiểu Thất tiếc nuối thả tay xuống, lần nữa xác nhận Tiêu Tử Lăng quả nhiên ngốc vô cùng, bị Sở Chích Thiên lừa một chút đã lộ ra. Trên thực tế khóe miệng Tiêu Tử Lăng sạch sẽ vô cùng, căn bản không có cái gọi là vết dầu mỡ.
Tiêu Tử Lăng thấy mu bàn tay vẫn rất sạch sẽ, đã biết mình lại bị lão đại nhà mình đùa giỡn, vừa định kháng nghị, chợt nghe thấy Sở Chích Thiên cau mày nói: “Tôi đói bụng.”
“Sở ca, không phải anh ăn rồi sao?” Tiêu Tử Lăng hoài nghi nhìn nhìn Sở Chích Thiên, khi cậu mang Tiểu Thất rời đi, không phải lão đại nhà mình ăn rất vui vẻ sao? Vì sao còn có thể đói bụng chứ?
Liền thấy Sở Chích Thiên ghét bỏ nhìn bát cơm trên bàn trà, lạnh lùng thốt: “Tôi không ăn những thứ này.”
Lúc này Tiêu Tử Lăng mới nhìn rõ, trên bàn trà, hai phần đồ ăn được ăn rất sạch sẽ, mà phần đồ ăn vốn thuộc về Sở Chích Thiên, chỉ gắp vài đũa mà thôi, phần lớn đều lưu lại ở nơi đó.
Tiêu Tử Lăng lãnh nhãn đảo qua, khinh bỉ nói: “Mạt thế cái gì trân quý nhất? Thức ăn. Sở ca anh là người lãnh đạo của căn cứ, thế nào có thể xa xỉ lãng phí như vậy, anh kêu những người không có đồ ăn phải cảm thấy thế nào?” Đặc biệt là mình ở kiếp trước, vì sống sót, chỉ có thể ăn những thức ăn có chứa bệnh độc, sau cùng khiến cho hoàn toàn thay đổi. Vừa nghĩ tới đây, Tiêu Tử Lăng liền cảm thấy có chút thương tâm, trong lòng vậy mà có một luồng lệ khí sản sinh. Đây là cái gọi là đặc quyền sao? Người đứng ở trên đỉnh kim tự tháp có thể lãng phí như vậy sao?
Dường như cảm nhận được tâm tình của Tiêu Tử Lăng không đúng, lại nhớ đến Tiêu Tử Lăng có một loại cố chấp kỳ quái đối với thức ăn, tuyệt đối không nhìn được sự lãng phí, Sở Chích Thiên nhanh chóng thu phần đồ ăn kia vào không gian, nói: “Cái này về sau ăn, hiện tại tôi rất muốn ăn đồ Tiểu Lăng nấu.”
Ánh mắt Sở Chích Thiên nhìn về phía Tiêu Tử Lăng rất chuyên chú, dường như đang nói cho Tiêu Tử Lăng, anh sẽ không lãng phí thức ăn, chỉ khi có sự lựa chọn, anh thích ăn cơm Tiêu Tử Lăng nấu.
Tuy rằng Sở Chích Thiên đã làm bù đắp, nhưng Tiêu Tử Lăng còn tức giận trong lòng vẫn chưa cho anh xem sắc mặt tốt, bất quá vẫn thỏa mãn yêu cầu của Sở Chích Thiên, dù sao Sở Chích Thiên cũng là lão đại của Tiêu Tử Lăng.
Tiêu Tử Lăng trực tiếp vứt ra một phần cơm nước đã được nấu từ trong không gian, sau đó kéo Tiểu Thất đang xem kịch vui một bên, đi đến trên chiếc giường lớn duy nhất trên xe, nằm xuống chuẩn bị tu luyện.
Tiểu Thất bất đắc dĩ nhún nhún vai với Sở Chích Thiên, biểu thị xin lỗi Sở lão đại, cậu theo Tiêu Tử Lăng leo vào trong giường, nằm xuống ngủ, dù sao phương pháp tu luyện của nó chính là ngủ.
Sở Chích Thiên vừa thấy loại tình huống này, vội nói: “Đừng vội tu luyện, chờ tôi ăn xong, chúng ta cùng nhau.”
Vạn nhất Tiêu Tử Lăng tiến vào tu luyện sâu, đánh thức cậu sẽ rất bất lợi đối với cậu, Sở Chích Thiên không hy vọng chuyện này phát sinh.
Tiêu Tử Lăng nằm ở trên giường cười lạnh nói: “Em cự tuyệt. Ngày hôm nay tâm tình em rất khó chịu, vì vậy em muốn bãi công. Còn có, Sở ca, xin anh đêm nay ngủ sô pha, không cho phép lên giường.” Không gian của cậu vẫn luôn kêu gào đến bây giờ đã không còn hài lòng nữa, phỏng đoán nó cũng sắp bãi công với cậu luôn rồi. Hơn nữa thôn phệ ngọc trụy gia truyền của Sở gia, Sở Chích Thiên nằm ở bên người cậu, trong lòng cậu cũng không yên ổn, vẫn nên cách ly tốt hơn.
Thấy Tiêu Tử Lăng lãnh khốc cự tuyệt thỉnh cầu của anh, còn cướp đi quyền ngủ giường của anh, Sở Chích Thiên phát hiện mỹ thực trước mắt dường như đã mất đi sự mỹ vị vốn có, cũng không hấp dẫn được anh nữa. Mấy ngày nay mỗi đêm cùng Tiêu Tử Lăng “song tu” (Tiểu Thất bình thường luôn lải nhải kết quả khiến cho Sở Chích Thiên cũng dùng từ này để thay thế), tốc độ với chất lượng tu luyện căn bản không thể so sánh với khi mình đơn độc tu luyện, anh đã mê luyến loại cảm giác đó, đêm nay đột nhiên bị Tiêu Tử Lăng cự tuyệt, anh cảm thấy rất khó tiếp nhận.
Sở Chích Thiên ăn xong cơm tối, chỉ có thể cô độc nằm trên sô pha tu luyện, anh phát hiện trong lòng không có thân thể ấm áp kia, anh thế mà cảm thấy có chút lạnh, toàn bộ tâm đều có vẻ trống rỗng, không chỉ như thế, anh còn phát hiện bản thân không có cách nào tiến vào trong trạng thái tu luyện.
Sở Chích Thiên lặng lẽ mở mắt ra, liền thấy Tiêu Tử Lăng trên giường đang thích ý đầy mặt nằm ở nơi đó. Anh nghĩ nếu ngày hôm nay tu luyện không có kết quả, vậy thì lựa chọn địa phương có thể để cho bản thân ngủ được một giấc kiên định đi.
Vì vậy, anh đứng dậy, đi đến trước giường, thấy Tiểu Thất mở mắt hồ nghi nhìn anh.
Sở Chích Thiên tỏ ý Tiểu Thất nhích vào trong một chút, lúc này mới thuấn di lên trên giường, nằm ở chính giữa Tiểu Thất với Tiêu Tử Lăng, nhẹ nhàng ôm Tiêu Tử Lăng vào trong ngực.
Trong lòng lần nữa có thân thể ấm áp này, trong lòng Sở Chích Thiên an bình, đàn em nhà mình quả nhiên rất hoàn mỹ, còn có tác dụng yên ổn lòng người, lần này anh có thể ngủ được một giấc an ổn rồi. Sở Chích Thiên cảm thấy mỹ mãn, cảm giác buồn ngủ rất nhanh tìm đến anh.
Tiểu Thất trong lúc ngủ mơ mơ màng màng phát hiện bên người xuất hiện một luồng năng lượng bạo liệt, thân thể nó tự động phát sinh kỹ năng Băng Giáp phòng hộ. Cho dù như thế, nó vẫn bị luồng lực lượng đó đập lên trên vách xe, úp sấp trên vách tường y chang thằn lằn không thể nhúc nhích.
Tiểu Thất chỉ cảm thấy xương toàn thân sắp bị luồng áp lực này đè sụp, năng lượng này tuyệt đối không phải thứ hiện tại nó có thể chống lại, giữa lúc nó chuẩn bị dùng phương pháp tự mình hại mình, dẫn phát năng lực thuấn di, mang bản thân ra, khí tức bạo liệt thoáng cái không còn.
Tiểu Thất ho khan một chút chỉ cảm thấy ngực đau đớn, nó chậm rãi trượt xuống từ trên tường xe rớt xuống trên giường. Xoay người lại phát hiện tình hình của Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng rất không thích hợp.
Sắc mặt Tiêu Tử Lăng đỏ sậm, cậu cắn chặt răng, khóe miệng đã có một sợi máu tươi chảy xuống, biểu tình trên mặt thống khổ vạn phần, dường như đang thừa nhận sự đau đớn kịch liệt nào đó.
Mà Sở Chích Thiên tuy rằng ôm chặt Tiêu Tử Lăng, nhưng tình huống của anh cũng không tốt bao nhiêu, chỉ thấy trán anh chảy ròng mồ hôi, khuôn mặt không biểu cảm kia bởi vì sắc mặt tái nhợt có vẻ càng thêm lãnh lệ, anh cau mày, dường như cũng lâm vào trong nguy cơ cực đại.
Khi nó vừa định tới gần một chút dò xét đến tột cùng, lại bị một luồng lực lượng vô hình cản trở, Tiểu Thất mơ hồ biết đây là kỹ năng của Sở Chích Thiên, xem ra hẳn là Sở Chích Thiên đã khống chế năng lượng đột nhiên bạo liệt kia, chẳng qua luồng lực lượng đó quá mức khổng lồ, khiến cho Sở Chích Thiên không cách nào khống chế được, hết thảy mới có thể hiện ra loại tình huống này.
Nhưng luồng năng lượng này tới như thế nào? Có thể bài trừ là của Sở Chích Thiên, bằng không anh ta không có khả năng sử dụng được Cấm Không. Tiểu Thất đặc biệt nghi hoặc, luồng năng lượng này nó chưa từng cảm nhận qua, không nên là năng lượng bạo động thuộc về Tiêu Tử Lăng. Thế nhưng một màn trước mắt lại nói cho nó, sự thực chưa hẳn như thế.
Ngay từ đầu Tiểu Thất đã cảm thấy người hôn ước này của Sở Chích Thiên khiến cho nó nhìn không rõ, tỷ như có thể nhìn thấu thân phận chân thực của nó, tỷ như còn có không gian. Bình thường Tiêu Tử Lăng biểu hiện rất ngốc, tựa hồ là một người vô tâm vô phế, dường như là một người căn bản không có bí mật gì, nhưng chính anh ta như vậy lại ẩn tàng rất tốt một số bí mật, tựa như thân phận chân thực của anh ta, Tiêu Tử Lăng chưa từng nói cho bất kỳ ai, còn có không gian của Sở Chích Thiên, không gian của chính anh ta, đều là như thế, nếu không phải bởi vì nó sinh hoạt ở bên người bọn họ, chỉ sợ cũng sẽ bị che giấu.
Như vậy xem ra có lẽ Tiêu Tử Lăng còn có bí mật khác ẩn tàng cũng nói không chừng? Tiểu Thất nghĩ như vậy.
Chính như Tiểu Thất dự liệu, hai người ở vào trung tâm gió bão lúc này thực sự là có khổ khó nói a, Tiêu Tử Lăng không ngờ tới năng lượng mà ngọc trụy ẩn hàm khổng lồ như thế, sau khi không gian thôn phệ vậy mà không cách nào tiêu hóa được luồng năng lượng cường đại đó, bạo liệt lên ở ngực cậu (linh khí không gian đã thay thế một bộ phận trái tim của cậu). (lúc T Lăng chết, ngọc trụy tổ truyền nhà cậu bị đánh nát vô tim, nhận được máu đầu tim, mở không gian, nên có thể nói 1 phần trái tim cậu chính là không gian.)
Lúc này Sở Chích Thiên đang dùng hết toàn lực áp chế năng lượng thể trong Cấm Không, vốn anh muốn trục xuất, thế nhưng không ngờ tới luồng lực lượng này vậy mà tương quan với thân thể của Tiêu Tử Lăng, kết quả trục xuất chính là anh buông tay trục xuất cả Tiêu Tử Lăng ra.
Đương nhiên Sở Chích Thiên không thể tiếp nhận loại kết quả này, may mắn Cấm Không còn có một năng lực, là do anh thí nghiệm thành công gần đây, anh còn chưa từng biểu diễn qua, đó chính là Cấm Không còn có khả năng trực tiếp cấm năng lượng ở trong phạm vi kỹ năng của anh. Anh từng nghĩ tới về sau khi có cơ hội chiến đấu với tang thi, sử dụng một chút xem xem hiệu quả, không ngờ tới vậy mà trực tiếp dùng ở trên người Tiêu Tử Lăng.
Tiêu Tử Lăng bất lực nhìn không gian đang bạo động, thứ vốn dự trữ ở bên trong bắt đầu trôi nổi lên, không còn là mỗi chủng loại chất cùng nhau nữa, mà toàn bộ biến thành thực thể, chỉ là đã rút nhỏ vô hạn.
Chúng nó va chạm kịch liệt theo không gian bạo động, cậu thậm chí nghe thấy có tiếng một số hòm giữ đồ vỡ tan, sau đó thứ bên trong rớt ra phân tán trong không gian.
Tiêu Tử Lăng cảm thấy lòng đang bi thống, bởi vì cậu phát hiện cơm nước cậu nấu trước mạt thế đã bị hủy hoàn toàn, chẳng lẽ vật tư lấy được trước mạt thế sắp bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, tất cả tiền của mình đều múc nước đổ sông sao?
Tác giả :
Nhữ Phu Nhân